Tổng Tài Là Em Trai Thất Lạc Của Tôi
Chương 28: LỜI HỐI LỖI MUỘN MÀNG
Giản Hạ Thủy
14/05/2023
Tại căn nhà hoang ở bãi đất trống, Lăng Y Bội vẫn còn chưa tin được sự thật lại là như thế này. Lăng Thiết cảm thấy có lỗi rất nhiều nhưng vẫn
không biết nên lên tiếng thế nào .. Nhìn khung cảnh như mình mong muốn,
Lâm Úc Thăng vừa vỗ tay vừa lên tiếng ..
“Được rồi, những gì cần khai cũng đã khai hết. Tiểu thư à, cô nên chuẩn bị họp mặt với Ba Mẹ mình rồi.”
Lâm Úc Thăng ra lệnh cho một tên đàn em cầm súng chuẩn bị bắn Lăng Y Bội nhưng trạng thái tinh thần của cô vẫn chưa ổn định, ngay khi súng vừa bắn thì Lý Ngọc đã phi người tới đỡ nên viên đạn đã bắn vào ngay tim của bà khiến máu không ngừng chảy ra ..
“Bà à ..”
“Mẹ ...Sao mẹ lại ..?”
“Bội Bội.. Xin ..lỗi..Dù có thế nào, con mãi là con gái ngoan của Mẹ ..”
Dứt lời câu nói khó khăn đó thì Lý Ngọc cũng tắt thở, Lăng Thiết cảm thấy bất lực vì không bảo vệ được cho Vợ của mình ..
“Không ngờ các người cũng trọng tình cảm đấy ..Tiếp đi.”
Tên đàn em tiếp tục lên còi chuẩn bị cho phát súng thứ hai thì Lăng Thiết dùng hết sức lấy thân chạy đến chặn khẩu súng bảo vệ Lăng Y Bội, trong lúc giằng co thì phát súng cũng bắn vào ngay bụng phải của ông thì tên đàn ông mới giật lại khẩu súng và bắn thêm vào tim của Lăng Thiết ..
“Ba ..”
Lăng Y Bội đỡ Mẹ Lý Ngọc nằm một bên rồi nhanh đến đỡ Lăng Thiết, cứ thế nước mắt của cô tuôn rơi vì không chấp nhận cảnh chia lìa mà vừa khóc vừa nói lớn ..
“Ba .. Đừng bỏ con mà, Mẹ đã đi rồi. Ba đừng bỏ con một mình mà..”
“Xin lỗi Bội Bội . . Ba phải đi gặp Mẹ con và Viễn Hàn rồi ..”
“Đừng mà..”
“Vẫn nợ con .. hai chữ xin lỗi, nuôi dưỡng con khôn lớn nhưng chưa bù đắp cho con được điều gì ..”
Lăng Y Bội hai mắt đỏ hoe không ngừng năn nỉ nhưng không cản được Thần chết lấy mạng Lăng Thiết ..
“Lâm Quân Hạo là một người đàn ông tốt, con hãy .. trân trọng cậu ấy. Ba đi trước..một bước!”
“Đừng mà.. Ba..”
Lăng Thiết cũng tắt thở sau lời dặn dò đấy khiến Lăng Y Bội càng thêm đau lòng, bên ngoài Lâm Quân Hạo vừa tới nơi cũng nhanh chóng chạy vào thì đã thấy mọi thứ ..
“Dừng tay.”
“Quân Hạo?”
Lâm Quân Hạo đến ngay bên Lăng Y Bội, cô như người mất hồn cứ ôm thì thể của Lăng Thiết và Lý Ngọc. Lâm Úc Thăng không nghĩ đến tại sao con trai lại tới được đây .
“Con trai, sao con lại tới đây?”
“Ba. Ba đừng để mọi chuyện sai lại càng sai nữa, nhà chúng ta đã nợ Bội Bội quá nhiều rồi!”
“Mẹ con kể cho con rồi à?”
“Không. Là Lăng Thiết trước khi chết đã nói rõ mọi chuyện cho con, nếu hôm nay Ba nhất quyết muốn lấy mạng Bội Bội thì Ba hãy ra tay với con trước đi.”
Lâm Úc Thăng nào muốn làm hại Lâm Quân Hạo, suy nghĩ một lúc lâu thì ông và đàn em mới rút lui. Lâm Quân Hạo muốn đưa cô đi nhưng cô không chịu, cho đến khi Vũ Thành Huy và Phong Miên tới. Phong Miên nhìn thấy hiện trường trước mặt cũng đoán được mọi chuyện ..
“Sương nhi..”
Lăng Y Bội nghe thấy tiếng nói của người chú cũng là người thân còn lại duy nhất trên thế gian này của cô thì cũng lên tiếng ..
“Chú, có phải con có mệnh cô sát không? Tại sao những người con yêu quý lại cứ thế rời đi khỏi con hết vậy ạ? “
“Sương nhi, nghe lời chú. Hai người họ đã đi rồi, chúng ta cùng trở về lo hậu táng được không?”
...
“Nếu con cứ để cho họ nằm trên nền đất lạnh này cũng không tốt đâu, nghe lời ta được chứ?”
Lăng Y Bội đồng ý trở về lo hậu sự. Lâm Quân Hạo muốn đi theo nhưng bị Phong Miên ngăn lại .
..
“Cậu là Lâm Quân Hạo đúng không?”
“Vâng ạ”
“Tôi nghĩ bây giờ cậu và con bé không thể gặp nhau được nữa đâu, cậu về lo chuyện của Ba cậu đi. Bội Bội có tôi và Thành Huy lo là được rồi .”
Lâm Quân Hạo hiểu rõ câu nói của Phong Miên nên đã ngừng đi theo. Trong lòng Anh hiện tại đang rất bối rối giữa người yêu và người thân của mình ..
“[Bội Bội, Anh xin lỗi!]”
Lâm Úc Thăng trở về nhà trong cơn tức giận và tiếp tục suy nghĩ cho kế hoạch thứ hai. Vài ngày sau, diễn ra lễ tang của Lăng Ngọc và Lý Thiết. Lữ Mộng Bình nhận được tin cũng nhanh chóng đến cùng Tần Thế Kiệt, vừa đến là cô đã ôm người bạn vào lòng mà an ủi ..
“Bội Bội, nén bi thương.”
“Cảm ơn cậu. Mình không sao!”
“Cô Lăng, xin nén bi thương .”
“Cảm ơn Anh, Tần thiếu!”
Lâm Quân Hạo đứng bên ngoài đã lâu nhưng không dám vào trong, Phong Miên tiếp khách đã thấy hình bóng của cậu ..
“Cậu không vào à?”
“Cháu đã hứa với Ba cô ấy là sẽ bảo vệ cô ấy thật bình an, vậy mà ..”
“Cậu đã biết tất cả đúng không? Xem như Lăng Thiết và Lý Ngọc cũng đã bù đắp lại tội lỗi việc họ đã hại Anh chị tôi là nuôi dưỡng Sương nhi lớn khôn. Hậu sự này xem như đáp lễ vậy nhưng có thể sẽ mang lại cho con bé chướng ngại tâm lý đây ..”
Nhìn Lăng Y Bội đau buồn không có sức sống khiến tim Lâm Quân Hạo như thắt lại, Phong Miên tiếp tục khuyên nhủ ..
“Tôi biết cậu không giống Ba cậu cho nên tôi cũng không muốn làm khó cậu. Ba cậu đã hại cả Phong gia chúng tôi và hai vợ chồng Lăng Thiết rồi nên chuyện của cậu và Sương nhi hoàn toàn sẽ không có khả năng. Mong cậu đừng xuất hiện trước mặt con bé nữa tránh để nó nhớ lại những chuyện không hay .”
...
“Sương nhi đúng là vẫn còn tình cảm với cậu rất nhiều tuy nhiên sau chuyện này con bé không thể đối mặt với cậu như chưa từng có gì xảy ra được, cậu hiểu ý tôi chứ?”
“Vâng. Cháu hiểu rồi ạ!”
“Được rồi, những gì cần khai cũng đã khai hết. Tiểu thư à, cô nên chuẩn bị họp mặt với Ba Mẹ mình rồi.”
Lâm Úc Thăng ra lệnh cho một tên đàn em cầm súng chuẩn bị bắn Lăng Y Bội nhưng trạng thái tinh thần của cô vẫn chưa ổn định, ngay khi súng vừa bắn thì Lý Ngọc đã phi người tới đỡ nên viên đạn đã bắn vào ngay tim của bà khiến máu không ngừng chảy ra ..
“Bà à ..”
“Mẹ ...Sao mẹ lại ..?”
“Bội Bội.. Xin ..lỗi..Dù có thế nào, con mãi là con gái ngoan của Mẹ ..”
Dứt lời câu nói khó khăn đó thì Lý Ngọc cũng tắt thở, Lăng Thiết cảm thấy bất lực vì không bảo vệ được cho Vợ của mình ..
“Không ngờ các người cũng trọng tình cảm đấy ..Tiếp đi.”
Tên đàn em tiếp tục lên còi chuẩn bị cho phát súng thứ hai thì Lăng Thiết dùng hết sức lấy thân chạy đến chặn khẩu súng bảo vệ Lăng Y Bội, trong lúc giằng co thì phát súng cũng bắn vào ngay bụng phải của ông thì tên đàn ông mới giật lại khẩu súng và bắn thêm vào tim của Lăng Thiết ..
“Ba ..”
Lăng Y Bội đỡ Mẹ Lý Ngọc nằm một bên rồi nhanh đến đỡ Lăng Thiết, cứ thế nước mắt của cô tuôn rơi vì không chấp nhận cảnh chia lìa mà vừa khóc vừa nói lớn ..
“Ba .. Đừng bỏ con mà, Mẹ đã đi rồi. Ba đừng bỏ con một mình mà..”
“Xin lỗi Bội Bội . . Ba phải đi gặp Mẹ con và Viễn Hàn rồi ..”
“Đừng mà..”
“Vẫn nợ con .. hai chữ xin lỗi, nuôi dưỡng con khôn lớn nhưng chưa bù đắp cho con được điều gì ..”
Lăng Y Bội hai mắt đỏ hoe không ngừng năn nỉ nhưng không cản được Thần chết lấy mạng Lăng Thiết ..
“Lâm Quân Hạo là một người đàn ông tốt, con hãy .. trân trọng cậu ấy. Ba đi trước..một bước!”
“Đừng mà.. Ba..”
Lăng Thiết cũng tắt thở sau lời dặn dò đấy khiến Lăng Y Bội càng thêm đau lòng, bên ngoài Lâm Quân Hạo vừa tới nơi cũng nhanh chóng chạy vào thì đã thấy mọi thứ ..
“Dừng tay.”
“Quân Hạo?”
Lâm Quân Hạo đến ngay bên Lăng Y Bội, cô như người mất hồn cứ ôm thì thể của Lăng Thiết và Lý Ngọc. Lâm Úc Thăng không nghĩ đến tại sao con trai lại tới được đây .
“Con trai, sao con lại tới đây?”
“Ba. Ba đừng để mọi chuyện sai lại càng sai nữa, nhà chúng ta đã nợ Bội Bội quá nhiều rồi!”
“Mẹ con kể cho con rồi à?”
“Không. Là Lăng Thiết trước khi chết đã nói rõ mọi chuyện cho con, nếu hôm nay Ba nhất quyết muốn lấy mạng Bội Bội thì Ba hãy ra tay với con trước đi.”
Lâm Úc Thăng nào muốn làm hại Lâm Quân Hạo, suy nghĩ một lúc lâu thì ông và đàn em mới rút lui. Lâm Quân Hạo muốn đưa cô đi nhưng cô không chịu, cho đến khi Vũ Thành Huy và Phong Miên tới. Phong Miên nhìn thấy hiện trường trước mặt cũng đoán được mọi chuyện ..
“Sương nhi..”
Lăng Y Bội nghe thấy tiếng nói của người chú cũng là người thân còn lại duy nhất trên thế gian này của cô thì cũng lên tiếng ..
“Chú, có phải con có mệnh cô sát không? Tại sao những người con yêu quý lại cứ thế rời đi khỏi con hết vậy ạ? “
“Sương nhi, nghe lời chú. Hai người họ đã đi rồi, chúng ta cùng trở về lo hậu táng được không?”
...
“Nếu con cứ để cho họ nằm trên nền đất lạnh này cũng không tốt đâu, nghe lời ta được chứ?”
Lăng Y Bội đồng ý trở về lo hậu sự. Lâm Quân Hạo muốn đi theo nhưng bị Phong Miên ngăn lại .
..
“Cậu là Lâm Quân Hạo đúng không?”
“Vâng ạ”
“Tôi nghĩ bây giờ cậu và con bé không thể gặp nhau được nữa đâu, cậu về lo chuyện của Ba cậu đi. Bội Bội có tôi và Thành Huy lo là được rồi .”
Lâm Quân Hạo hiểu rõ câu nói của Phong Miên nên đã ngừng đi theo. Trong lòng Anh hiện tại đang rất bối rối giữa người yêu và người thân của mình ..
“[Bội Bội, Anh xin lỗi!]”
Lâm Úc Thăng trở về nhà trong cơn tức giận và tiếp tục suy nghĩ cho kế hoạch thứ hai. Vài ngày sau, diễn ra lễ tang của Lăng Ngọc và Lý Thiết. Lữ Mộng Bình nhận được tin cũng nhanh chóng đến cùng Tần Thế Kiệt, vừa đến là cô đã ôm người bạn vào lòng mà an ủi ..
“Bội Bội, nén bi thương.”
“Cảm ơn cậu. Mình không sao!”
“Cô Lăng, xin nén bi thương .”
“Cảm ơn Anh, Tần thiếu!”
Lâm Quân Hạo đứng bên ngoài đã lâu nhưng không dám vào trong, Phong Miên tiếp khách đã thấy hình bóng của cậu ..
“Cậu không vào à?”
“Cháu đã hứa với Ba cô ấy là sẽ bảo vệ cô ấy thật bình an, vậy mà ..”
“Cậu đã biết tất cả đúng không? Xem như Lăng Thiết và Lý Ngọc cũng đã bù đắp lại tội lỗi việc họ đã hại Anh chị tôi là nuôi dưỡng Sương nhi lớn khôn. Hậu sự này xem như đáp lễ vậy nhưng có thể sẽ mang lại cho con bé chướng ngại tâm lý đây ..”
Nhìn Lăng Y Bội đau buồn không có sức sống khiến tim Lâm Quân Hạo như thắt lại, Phong Miên tiếp tục khuyên nhủ ..
“Tôi biết cậu không giống Ba cậu cho nên tôi cũng không muốn làm khó cậu. Ba cậu đã hại cả Phong gia chúng tôi và hai vợ chồng Lăng Thiết rồi nên chuyện của cậu và Sương nhi hoàn toàn sẽ không có khả năng. Mong cậu đừng xuất hiện trước mặt con bé nữa tránh để nó nhớ lại những chuyện không hay .”
...
“Sương nhi đúng là vẫn còn tình cảm với cậu rất nhiều tuy nhiên sau chuyện này con bé không thể đối mặt với cậu như chưa từng có gì xảy ra được, cậu hiểu ý tôi chứ?”
“Vâng. Cháu hiểu rồi ạ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.