Chương 39: Bôi thuốc
Ms.Andrea
25/07/2022
Trưa hôm sau cô mới mở mắt ra, toàn thân nhức mỏi không thể nào bước xuống giường được. Anh thì đang bên ngoài chuẩn bị bữa trưa cho cô.
Cô cố gắng đứng dậy nhưng mãi không được, cô bé của cô đang đau cô tức xì khói tên Hoắc Long kia hôm qua không biết kiềm chế để bây giờ cô phải khổ sở như thế này.
Cô ném chiếc gối trên giường vào cánh cửa kia, nghe tiếng động anh liền chạy vào trong. Thấy cô đang nhăn mặt nhìn anh.
Anh hiểu ra rồi bế cô vào trong nhà tắm vệ sinh cá nhân cho cô, cô không phải làm bất cứ gì cô chỉ ngồi im cho anh làm.
Xong xuôi anh lại bế cô ra phòng bếp ngồi vào bàn ăn, anh thơm lên má cô yêu chiều rồi từ trong bếp ra món cơm chiên đặt lên bàn cho cô.
Cô ngẩn người nhìn món ăn đặt trên bàn, rồi từ từ cầm muỗng lên xúc một miếng cho vào miệng. Anh cầm theo một li sữa đặt lên bàn rồ cả dĩa cơm của anh.
Anh ngồi bên cạnh cô yêu chiều nhìn cô ăn, cô bị nhìn liền xấu hổ
- Anh lo ăn đi
Anh cười nhẹ rồi xoa đầu cô
- Ừm, ăn đi rồi anh bôi thuốc cho
Cô khó hiểu nhìn anh
- Bôi thuốc gì?
Anh liếm môi rồi nhìn xuống bên dưới của cô, cô thấy vậy liền hiểu ra lấy tay vươn lên quay mặt anh ra chỗ khác
- Em...em tự bôi
Anh cười thầm xúc cơm lên
- Em thấy gì mà bôi để anh là tốt nhất
Cô ngượng ngùng định lên tiếng thì bị anh hôn nhẹ lên môi
- Ngoan ăn đi, không là anh làm bây giờ
Cô quay mặt xuống dĩa cơm đỏ mặt, rồi xúc cơm lên ăn. Ăn no nê xong anh bế cô vào phòng ngủ, đặt cô lên giương kê dưới hông cô là một cái gối.
Tư thế này của cô cực kì xấu hổ, anh lấy trong tủ ra một tuýp thuốc nhỏ rồi ngồi lên giường
- Mở chân ra nào.
Cô nắm lấy ga giường rồi từ từ dang chân ra, anh thấy cô bé của cô xưng tấy mà không khỏi xót xa. Anh mở nắp ra rồi chiết thuốc trên ngón tay, từ từ xoa lên cô bé của cô.
Thấy bên dưới tay anh đang xoa xoa cô bé của cô, cô ngượng ngùng đỏ mặt. Đột nhiên anh lại đút tay vào trong cô giật mình ngồi dậy giữ tay anh lại.
- Không...cần bôi bên trong đâu
Anh vẫn ngoan cố đẩy tay cô ra, cười nham hiểm rồi đút càng sâu vào trong
- Bôi thuốc là phải bôi bên trong mới có tác dụng
Cô ngượng chín tầng mây, một lúc sau anh cuối cùng cũng bôi xong, cô thở phào nhẹ nhõm. Anh bế cô ra phòng khách ngồi lên sofa, rồi ôm cô vào lòng.
Bật TV lên cả hai cùng xem phim, anh trong lòng bây giờ chỉ muốn anh và cô sẽ mãi như thế này, không tách rời.
Cả ngày anh và cô chỉ quay quẩn trong phòng không thể ra ngoài, vì cô không thể nào đi được. Cô trách móc anh
- Tại anh đấy, còn mỗi ngày cuối mà không được đi chơi
Anh hôn má cô rồi dỗ dành
- Ngoan để lần sau chúng ta lại tới đây vậy
Cô hờn dỗi quay mặt đi
- Hứ, không chơi với anh nữa
- Dỗiiiiiii
Anh cười sung sướng vì thấy cô cực kì đáng yêu còn biết làm nũng với mình nữa. Anh ôm cô vào lòng.
- Ngoan không dỗi nữa, anh sẽ bồi thường cho em
- Em muốn gì anh chiều tất
Cô vui mừng nhìn anh
- 1 tháng tới không được đụng đến em
Anh nhìn cô buồn rầu
- Thôi cái khác đi, như thế chắc anh chết mất.
Cô quay mặt đi lại sofa ngồi
- Hứ, cho anh chết
Anh lẽo đẽo theo sau cô cầu xin, nài nỉ cô
- Cái gì cũng được trừ cái đó đi mà
Cô nhún vai, vẻ mặt tươi cười
- Không đổi đấy, anh làm gì được em
Anh hôn lên môi cô
- Anh làm được đấy
Cô lùi ra sau che miệng
- Anh...anh đồ vô sỉ
Anh tiến lại hôn lên cái tay che miệng cô
- Đổi đi mà
Cô thấy anh van xin đành mềm lòng đổi thành cái khác. Tối đến anh sắp xếp lại hành lí cho cô và anh để mai còn về lại Thượng Hải.
Tối nay anh không thể động vào người cô vì cô còn đau nên đành nhịn. Anh chỉ ôm cô vào lòng rồi thiếp đi đến sáng hôm sau.
Cô cố gắng đứng dậy nhưng mãi không được, cô bé của cô đang đau cô tức xì khói tên Hoắc Long kia hôm qua không biết kiềm chế để bây giờ cô phải khổ sở như thế này.
Cô ném chiếc gối trên giường vào cánh cửa kia, nghe tiếng động anh liền chạy vào trong. Thấy cô đang nhăn mặt nhìn anh.
Anh hiểu ra rồi bế cô vào trong nhà tắm vệ sinh cá nhân cho cô, cô không phải làm bất cứ gì cô chỉ ngồi im cho anh làm.
Xong xuôi anh lại bế cô ra phòng bếp ngồi vào bàn ăn, anh thơm lên má cô yêu chiều rồi từ trong bếp ra món cơm chiên đặt lên bàn cho cô.
Cô ngẩn người nhìn món ăn đặt trên bàn, rồi từ từ cầm muỗng lên xúc một miếng cho vào miệng. Anh cầm theo một li sữa đặt lên bàn rồ cả dĩa cơm của anh.
Anh ngồi bên cạnh cô yêu chiều nhìn cô ăn, cô bị nhìn liền xấu hổ
- Anh lo ăn đi
Anh cười nhẹ rồi xoa đầu cô
- Ừm, ăn đi rồi anh bôi thuốc cho
Cô khó hiểu nhìn anh
- Bôi thuốc gì?
Anh liếm môi rồi nhìn xuống bên dưới của cô, cô thấy vậy liền hiểu ra lấy tay vươn lên quay mặt anh ra chỗ khác
- Em...em tự bôi
Anh cười thầm xúc cơm lên
- Em thấy gì mà bôi để anh là tốt nhất
Cô ngượng ngùng định lên tiếng thì bị anh hôn nhẹ lên môi
- Ngoan ăn đi, không là anh làm bây giờ
Cô quay mặt xuống dĩa cơm đỏ mặt, rồi xúc cơm lên ăn. Ăn no nê xong anh bế cô vào phòng ngủ, đặt cô lên giương kê dưới hông cô là một cái gối.
Tư thế này của cô cực kì xấu hổ, anh lấy trong tủ ra một tuýp thuốc nhỏ rồi ngồi lên giường
- Mở chân ra nào.
Cô nắm lấy ga giường rồi từ từ dang chân ra, anh thấy cô bé của cô xưng tấy mà không khỏi xót xa. Anh mở nắp ra rồi chiết thuốc trên ngón tay, từ từ xoa lên cô bé của cô.
Thấy bên dưới tay anh đang xoa xoa cô bé của cô, cô ngượng ngùng đỏ mặt. Đột nhiên anh lại đút tay vào trong cô giật mình ngồi dậy giữ tay anh lại.
- Không...cần bôi bên trong đâu
Anh vẫn ngoan cố đẩy tay cô ra, cười nham hiểm rồi đút càng sâu vào trong
- Bôi thuốc là phải bôi bên trong mới có tác dụng
Cô ngượng chín tầng mây, một lúc sau anh cuối cùng cũng bôi xong, cô thở phào nhẹ nhõm. Anh bế cô ra phòng khách ngồi lên sofa, rồi ôm cô vào lòng.
Bật TV lên cả hai cùng xem phim, anh trong lòng bây giờ chỉ muốn anh và cô sẽ mãi như thế này, không tách rời.
Cả ngày anh và cô chỉ quay quẩn trong phòng không thể ra ngoài, vì cô không thể nào đi được. Cô trách móc anh
- Tại anh đấy, còn mỗi ngày cuối mà không được đi chơi
Anh hôn má cô rồi dỗ dành
- Ngoan để lần sau chúng ta lại tới đây vậy
Cô hờn dỗi quay mặt đi
- Hứ, không chơi với anh nữa
- Dỗiiiiiii
Anh cười sung sướng vì thấy cô cực kì đáng yêu còn biết làm nũng với mình nữa. Anh ôm cô vào lòng.
- Ngoan không dỗi nữa, anh sẽ bồi thường cho em
- Em muốn gì anh chiều tất
Cô vui mừng nhìn anh
- 1 tháng tới không được đụng đến em
Anh nhìn cô buồn rầu
- Thôi cái khác đi, như thế chắc anh chết mất.
Cô quay mặt đi lại sofa ngồi
- Hứ, cho anh chết
Anh lẽo đẽo theo sau cô cầu xin, nài nỉ cô
- Cái gì cũng được trừ cái đó đi mà
Cô nhún vai, vẻ mặt tươi cười
- Không đổi đấy, anh làm gì được em
Anh hôn lên môi cô
- Anh làm được đấy
Cô lùi ra sau che miệng
- Anh...anh đồ vô sỉ
Anh tiến lại hôn lên cái tay che miệng cô
- Đổi đi mà
Cô thấy anh van xin đành mềm lòng đổi thành cái khác. Tối đến anh sắp xếp lại hành lí cho cô và anh để mai còn về lại Thượng Hải.
Tối nay anh không thể động vào người cô vì cô còn đau nên đành nhịn. Anh chỉ ôm cô vào lòng rồi thiếp đi đến sáng hôm sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.