Chương 41
Chen Ruăn
23/04/2020
Tập đoàn Lục Hi đang trong đà phát triển lớn mạnh hơn trước khiến Lục
Đông Quân bận bịu, không có nhiều thời gian bế bảo bảo và chăm sóc vợ.
Hắn kết thúc công việc vào lúc Thanh Di và bảo bảo đã dùng bữa xong, vì
vậy khiến bữa ăn gia đình trở nên nhạt dần.
Hôm nay là ngày Thành Di cùng bảo bảo trở về nhà. Từ sớm hắn đã đến bệnh viện sắp xếp quần áo, cho bảo bảo uống sữa, đợi cô ngủ dậy rồi cả nhà cùng về nhà. Vì mới xuất viện nên ba mẹ hắn muốn cả 3 người về biệt thự Lục gia bồi bổ.
Chiếc xe Rolls Royce lướt trên phố không nhanh cũng không chậm. Bây giờ là mùa thu, mùa đẹp nhất trong năm. Những chiếc lá phong đỏ rụng rãi rác bên lề đường khiến cô nhớ về mùa thu năm đó, lúc cô và hắn chưa kết hôn. Cả hai nắm tay nhau trên con đường được mệnh danh là ' còn đường mùa thu ', nhưng bây giờ cô lại không cùng hắn nắm tay mà sẽ là một nhà 3 người đi dạo trên con phố đó.
Lục Đông Quân thấy Thanh Di mỉm cười thì hắn liền nhớ về năm đó :
- " Em nghĩ gì mà cười vui thế ?" Hắn giả vờ hỏi mặc dù đã biết rõ.
- " Anh còn nhớ năm kia chúng ta đi dạo trên con đường này không ? Lúc đó anh đã nắm tay em. Cho em cảm giác an toàn và bền vững. "
- " Đợi khi bảo bảo lớn một tí anh sẽ dẫn hai người đi dạo như năm đó. Nhưng giờ anh đã hạnh phúc lắm rồi. Được cùng em và con vui vẻ. "
- " Em cũng vậy" Thanh Di nở một nụ cười tươi rói.
Lục Đông Quân dừng xe ở trước cửa biệt thự Lục gia, ba mẹ hắn mừng rỡ chạy ra đón, người thì bế cháu người thì xách hành lí vô nhà. Trong nhà một mùi thơm xộc vào mũi Thanh Di khiến cô đói cồn cào cả bụng.
- " Con dâu bảo bối của ta, vào ăn sáng đi con. Để cháu mẹ ẵm cho."
- " Dạ vâng, con cũng đói lắm rồi." Thanh Di phóng vô bàn ăn ngồi ngay ngắn.
Mẹ chồng cô thấy vậy bèn thấy lạ hỏi :
- " Con đói sao không ăn đi. Còn chờ gì sao ?"
- " Con chờ Đông Quân ạ. Bọn con cùng ăn."
Trong khi Lục Đông Quân và Thanh Di ăn sáng thì bên phòng khách lục đục tiếng cãi vã.
- " Để tôi bế cháu một lát, hôm quá bà bế nhiều rồi."
- " Ông thì biết bế gì chứ ! Để tôi."
- " Bà này.! Cho tôi bế với chứ. Đâu phải cháu của mình bà !"
- " Thế thì đợi một lát đi. Đợi tôi bế cháu một lát sẽ cho ông bế "
Cô và hắn ngồi trong phòng ăn nghe tiếng cãi vã mà cười phì ra.
- " Đã già rồi mà còn giành như con nít ấy !" Lục Đông Quân nói đủ lớn để hai người nghe thấy.
Hôm nay là ngày Thành Di cùng bảo bảo trở về nhà. Từ sớm hắn đã đến bệnh viện sắp xếp quần áo, cho bảo bảo uống sữa, đợi cô ngủ dậy rồi cả nhà cùng về nhà. Vì mới xuất viện nên ba mẹ hắn muốn cả 3 người về biệt thự Lục gia bồi bổ.
Chiếc xe Rolls Royce lướt trên phố không nhanh cũng không chậm. Bây giờ là mùa thu, mùa đẹp nhất trong năm. Những chiếc lá phong đỏ rụng rãi rác bên lề đường khiến cô nhớ về mùa thu năm đó, lúc cô và hắn chưa kết hôn. Cả hai nắm tay nhau trên con đường được mệnh danh là ' còn đường mùa thu ', nhưng bây giờ cô lại không cùng hắn nắm tay mà sẽ là một nhà 3 người đi dạo trên con phố đó.
Lục Đông Quân thấy Thanh Di mỉm cười thì hắn liền nhớ về năm đó :
- " Em nghĩ gì mà cười vui thế ?" Hắn giả vờ hỏi mặc dù đã biết rõ.
- " Anh còn nhớ năm kia chúng ta đi dạo trên con đường này không ? Lúc đó anh đã nắm tay em. Cho em cảm giác an toàn và bền vững. "
- " Đợi khi bảo bảo lớn một tí anh sẽ dẫn hai người đi dạo như năm đó. Nhưng giờ anh đã hạnh phúc lắm rồi. Được cùng em và con vui vẻ. "
- " Em cũng vậy" Thanh Di nở một nụ cười tươi rói.
Lục Đông Quân dừng xe ở trước cửa biệt thự Lục gia, ba mẹ hắn mừng rỡ chạy ra đón, người thì bế cháu người thì xách hành lí vô nhà. Trong nhà một mùi thơm xộc vào mũi Thanh Di khiến cô đói cồn cào cả bụng.
- " Con dâu bảo bối của ta, vào ăn sáng đi con. Để cháu mẹ ẵm cho."
- " Dạ vâng, con cũng đói lắm rồi." Thanh Di phóng vô bàn ăn ngồi ngay ngắn.
Mẹ chồng cô thấy vậy bèn thấy lạ hỏi :
- " Con đói sao không ăn đi. Còn chờ gì sao ?"
- " Con chờ Đông Quân ạ. Bọn con cùng ăn."
Trong khi Lục Đông Quân và Thanh Di ăn sáng thì bên phòng khách lục đục tiếng cãi vã.
- " Để tôi bế cháu một lát, hôm quá bà bế nhiều rồi."
- " Ông thì biết bế gì chứ ! Để tôi."
- " Bà này.! Cho tôi bế với chứ. Đâu phải cháu của mình bà !"
- " Thế thì đợi một lát đi. Đợi tôi bế cháu một lát sẽ cho ông bế "
Cô và hắn ngồi trong phòng ăn nghe tiếng cãi vã mà cười phì ra.
- " Đã già rồi mà còn giành như con nít ấy !" Lục Đông Quân nói đủ lớn để hai người nghe thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.