Chương 7: Chúng ta chia tay đi
Uyển Phi
04/01/2021
Nhìn ánh mắt thất vọng của mẹ, Minh Tuệ thấy toàn thân lạnh toát, như bị ném vào hầm băng. Cô chưa từng nghĩ rằng mình lại khiến cho mẹ thất vọng, thậm chí xấu hổ vì mình như vậy.
Trong đôi mắt nâu của cô lộ rõ vẻ hoang mang.
“Con không biết… Mẹ, con cũng không biết bố của đứa bé là ai… Anh ta… Khi con tỉnh dậy, anh ta đã không còn ở đó nữa rồi…”
Tương lai quá đỗi mịt mờ, hạnh phúc lại như bong bóng xà phòng, tưởng có thể dễ dàng đưa tay nắm lấy, nhưng vừa chạm tới đã vỡ tan.
Bà Linh thở ra một hơi dài thườn thượt, tiến tới ngồi bên cạnh giường, bàn tay run run đặt lên phần bụng đã hơi lớn hơn của con gái.
“Con gái ngốc của mẹ. Có thêm đứa nhỏ này, con nói xem, tương lai của con sẽ đi về đâu? Bây giờ phải ăn nói thế nào với Quân và nhà họ Nguyễn đây?”
Tuổi trẻ bồng bột, chỉ một bước sai cũng có thể gây ra hậu quả không cách nào cứu vãn.
Bà suy nghĩ một lát, rồi hạ quyết tâm, nói với con gái:
“Thôi thì sự đã rồi, bây giờ mẹ cũng không ép hỏi con về danh tính của bố đứa bé nữa. Nhưng mà… con nghe lời mẹ, cuộc đời của con còn rất dài, không thể để đứa bé này làm cho lỡ dở được.”
Bà không nói thẳng ra, nhưng hàm ý trong lời nói này, vừa nghe là hiểu.
Minh Tuệ nắm chặt lấy bàn tay mẹ, không biết từ bao giờ từ lòng bàn tay cô đã rịn ra một lớp mồ hôi nhớp nháp, tiết lộ tâm trạng vô cùng căng thẳng, nhưng cô không hề để ý, chỉ cố chấp nắm lấy bàn tay của mẹ.
“Ý mẹ là…”
Đón lấy ánh mắt căng thẳng chờ đợi của con gái, mẹ cô khe khẽ gật đầu.
“Bỏ đứa bé đi! Sau này con và Quân còn có nhiều cơ hội có những đứa con của mình. Nếu con cố chấp giữ lại đứa bé này, cả con lẫn con của con sau này đều khổ.”
Cho dù yêu con gái bà như thế nào, thì Quân cũng sẽ không bao giờ chấp nhận đứa con của bạn gái mình và người đàn ông khác. Mà cho dù anh có chấp nhận, thì nhà họ Nguyễn cũng không đời nào chấp nhận một cô con dâu như vậy.
Trẻ con không có tội, đứa bé chỉ xuất hiện sai thời điểm mà thôi. Bà nắm lấy bàn tay con gái, nắm thật chặt.
“Nghe mẹ, bỏ đứa bé đi.”
Bàn tay còn lại của Minh Tuệ nhẹ nhàng xoa lên bụng. Đây là giọt máu của cô, là đứa con chưa thành hình của cô. Chẳng lẽ cô lại có thể nhẫn tâm giết chết chính con của mình hay sao?
Cô buồn bã lắc đầu. Những ngón tay của hai bàn tay mảnh khảnh vặn xoắn vào nhau, bối rối và khó xử.
“Không thể được, mẹ ơi, con không thể làm như vậy được… Anh Quân đã biết chuyện này rồi, anh ấy sẽ không bao giờ chấp nhận con nữa.”
Sự né tránh của Quân ngay sau khi biết chuyện đã làm cô tổn thương sâu sắc. Có điều cô cũng không trách anh, bởi vì... cô đáng bị như vậy.
Từ trong đôi mắt nâu của cô, một dòng nước mắt trong veo lặng lẽ chảy xuống. Bà Linh đưa tay lau nước mắt lăn dài trên má con gái, vỗ vỗ lưng cô như an ủi.
“Đừng khóc, đừng suy nghĩ bi quan như vậy. Mẹ đã nói chuyện với Quân rồi, thằng bé nói sẽ bỏ qua chuyện này, chỉ cần con chấp nhận bỏ đứa bé đi. Sau này hai đứa sẽ lại có con mà, đừng dại dột làm lỡ cả một đời con gái.”
Trước khi vào gặp con gái, bà đã gặp người suýt nữa trở thành con rể ở bên ngoài. Thái độ của anh đối với bà vẫn rất tốt, còn nói sẽ chấp nhận con gái bà, nếu như cô bỏ đứa bé đi.
Bỏ đứa bé đi, coi như chưa xảy ra chuyện gì cả, xét trên một phương diện nào đó, là lựa chọn tốt nhất dành cho cô lúc này.
Cảm nhận được con gái đang run rẩy, cổ họng bà Linh nghẹn đắng, mở miệng nhưng chẳng nói ra được lời khuyên giải con gái.
“Bác… bác gái… Con…”
Minh Tuệ chợt cứng người, lắp bắp nói không nên lời.
Căn phòng bệnh nhỏ hẹp lại có thêm một vị khách nữa. Ăn mặc, trang điểm lộng lẫy, toàn thân từ trên xuống dưới toát ra khí chất của phu nhân nhà giàu. Là mẹ của Quân.
Trước ngày hôm nay, mẹ Quân nhiệt tình với cô bao nhiêu, thì hiện tại khinh miệt bấy nhiêu. Bà nhẹ nhàng hếch cằm lên, nhìn xuống hai mẹ con bằng nửa con mắt.
“Không dám nhận hai chữ bác gái của cô. Nhà họ Nguyễn chúng tôi cũng không dám nhận cô con dâu như cô. Nể mặt ông Đào, chúng tôi mới cho phép cô qua lại với thằng Quân, không ngờ cô lại được di truyền cái bản chất hèn hạ nhơ nhuốc và lăng loàn của mẹ cô, chưa gả vào nhà tôi đã vội vàng đi ăn nằm với thằng đàn ông khác.”
Bà Linh cúi đầu xuống. Con gái bà lại không thể chịu đựng được khi người ta dùng giọng điệu khinh khi như vậy để nhục mạ mẹ mình.
“Sao… sao bác lại có thể nói mẹ con như vậy?”
Vừa mới qua một ngày, mà biến cố có thể xảy ra nghiêng trời lệch đất. Ngày hôm qua, người phụ nữ ăn vận đẹp đẽ trước mặt vẫn còn kéo tay cô gọi con gái, gọi mẹ cô là bà thông gia, ngày hôm nay đã đứng trên cao nhìn xuống, dùng những lời lẽ bẩn thỉu đó để nói về mẹ cô.
Bà nhìn xuống cô chẳng khác nào nhìn rác rưởi.
"Chẳng lẽ tôi nói sai à?"
Giày cao gót lộp cộp giẫm trên nền đất, một cô gái toàn thân đồ hiệu đi vào trong phòng. Cô ta quét mắt nhìn một lượt phòng bệnh, rồi nhìn xuống dưới đất, di di mũi giày như thể sợ nơi này sẽ làm gót giày của cô ta dính bẩn.
Đôi mắt cô ta xoáy sâu vào thân thể của Minh Tuệ, như muốn đục một lỗ trên người cô, rồi chợt bật cười:
“Bác ấy nói đâu có sai câu nào. Chuyện của mẹ con nhà cô chẳng phải bí mật gì trong giới thượng lưu cả. Mẹ cô quyến rũ đàn ông, có thai từ năm mười sáu tuổi, mới sinh ra cái loại không có bố như cô. Đến tận bây giờ vẫn chẳng biết bố mình là ai, cô còn không biết nhục hay sao? À tôi quên mất, nếu cô biết nhục thì đã chẳng làm ra mấy cái trò mèo mả gà đồng này.”
Vừa nói vừa tỏ thái độ khinh khỉnh. Từng lời nói của cô ta đều mang theo gai nhọn, đâm thẳng vào nơi mềm mại nhất trong lòng hai mẹ con. Minh Tuệ nhíu mày nhìn cô ta, chỉ muốn ném cô ta ra khỏi đây ngay lập tức.
Đã vậy, mẹ của Quân còn nở một nụ cười giễu cợt.
“Ngọc Quyên, con nói làm gì với loại người này, phí lời lắm. Có nói nhiều hơn nữa cũng chẳng thay đổi được bản chất dâm tiện, hèn hạ của hai mẹ con nhà này đâu.”
Ngọc Quyên rất tự nhiên ôm lấy cánh tay của bà, đôi môi đỏ mọng hơi chu ra.
“Vâng, bác, con biết rồi. Cũng may là biết sớm, nếu không anh Quân vẫn còn bị cô ta lừa…”
Mẹ của Quân nhìn sang cô gái đang ôm cánh tay mình, ánh nhìn đầy trìu mến. Quả nhiên chọn vợ cho con trai, vẫn nên chọn người môn đăng hộ đối mới được.
Bà vừa mở miệng, định nói gì đó, thì đằng sau vang lên giọng nói không chút cảm xúc của Quân.
“Mọi người có thể ra ngoài được không? Con muốn nói chuyện riêng với Tuệ.”
Đợi mọi người đi ra ngoài hết, hai người còn lại trong phòng lại dường như chẳng còn gì để nói với nhau. Bầu không khí im lặng đầy gượng gạo.
Minh Tuệ mím môi, dò hỏi:
“Anh Quân, anh có tin em không? Anh có tin là… em chưa từng phản bội anh không?”
Quân thở dài một hơi, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Trước ngày hôm nay thì anh tin.”
Ngày hôm nay, niềm tin trong anh hoàn toàn sụp đổ. Anh không còn dám tin tưởng vào bất kì ai, bất kì điều gì nữa. Nhìn cô, anh cũng vô cùng bàng hoàng, vô cùng bất lực.
Thật lâu thật lâu sau, anh mới lần nữa mở miệng, ngập ngừng hỏi cô.
“Em… yêu anh ta không? So với anh, thì ai là người đối tốt với em hơn?”
Minh Tuệ lặng lẽ nhếch môi lên, nhưng chẳng phải là mỉm cười, chỉ là tự giễu cợt chính mình mà thôi. Anh có thể hỏi ra câu này, chứng tỏ là anh không hề tin cô, dù chỉ là một chút.
Cô ngước mắt lên nhìn anh.
“Vấn đề này có quan trọng không?”
Đối với anh thì rất quan trọng. Anh né tránh ánh mắt của cô, nặng nề gật đầu.
“Em yêu anh ta cũng không sao. Anh yêu em, anh… có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chăm sóc cho em như lời hứa của chúng ta. Chỉ cần em quên anh ta đi, bỏ đứa bé này, chúng ta sẽ trở lại như xưa… Hứa với anh nhé, được không em?”
Anh vẽ cho cô một tương lai vô cùng tươi đẹp, và tất cả sự tươi đẹp đó đều được đánh đổi bằng mạng sống của sinh linh vô tội trong bụng cô.
Cô biết, anh rất chân thành, cô biết, xét về lý trí thì mình nên đồng ý. Nhưng cô không làm được, cô không thể ích kỉ tước đoạt quyền được sống của đứa nhỏ, không thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, ở bên cạnh anh như xưa.
Làm vậy là không công bằng với đứa nhỏ, cũng không công bằng với anh.
Trong ánh mắt ngỡ ngàng của anh, cô nhẹ nhàng lắc đầu.
“Em xin lỗi, nhưng em không thể làm như vậy được. Chúng ta chia tay đi.”
Lời chia tay nhẹ bẫng, lại nặng nề tới mức khiến cả hai người cùng im lặng, không gian đầy áp lực đè nén đến khó thở. Quân đột ngột bước nhanh đến bên cạnh giường, cúi người ôm lấy cô, giọng nghẹn ngào.
“Thật sự… không thể sao em? Hãy nghĩ đến anh, nghĩ đến tình cảm của chúng ta…”
Cô cắn răng, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết đẩy anh ra.
Khi mẹ cô mười sáu tuổi đã có đủ dũng khí sinh ra cô, vượt qua muôn vàn khó khăn nuôi cô lớn tới chừng này. Cô, cũng không có quyền cướp đi sinh mạng của đứa nhỏ vô tội.
Cô muốn sinh đứa trẻ ra.
Nước mắt lại lần nữa chảy ra khỏi hốc mắt, lạnh lẽo và mặn chát. Cô gật đầu thật mạnh.
“Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng em quyết định rồi. Em sẽ sinh đứa bé ra, nên chúng ta bắt buộc phải chia tay. Trong chuyện này, em là người có lỗi, nhưng con của em thì không.”
Và sau này, cô sẽ làm mọi cách để cho con có cuộc sống tốt nhất. Cô tin rằng bà ngoại của đứa nhỏ cũng sẽ hiểu cho quyết định này, và sẽ ủng hộ cô. Ngày mai chắc chắn sẽ tươi sáng hơn ngày hôm nay.
Trong đôi mắt nâu của cô lộ rõ vẻ hoang mang.
“Con không biết… Mẹ, con cũng không biết bố của đứa bé là ai… Anh ta… Khi con tỉnh dậy, anh ta đã không còn ở đó nữa rồi…”
Tương lai quá đỗi mịt mờ, hạnh phúc lại như bong bóng xà phòng, tưởng có thể dễ dàng đưa tay nắm lấy, nhưng vừa chạm tới đã vỡ tan.
Bà Linh thở ra một hơi dài thườn thượt, tiến tới ngồi bên cạnh giường, bàn tay run run đặt lên phần bụng đã hơi lớn hơn của con gái.
“Con gái ngốc của mẹ. Có thêm đứa nhỏ này, con nói xem, tương lai của con sẽ đi về đâu? Bây giờ phải ăn nói thế nào với Quân và nhà họ Nguyễn đây?”
Tuổi trẻ bồng bột, chỉ một bước sai cũng có thể gây ra hậu quả không cách nào cứu vãn.
Bà suy nghĩ một lát, rồi hạ quyết tâm, nói với con gái:
“Thôi thì sự đã rồi, bây giờ mẹ cũng không ép hỏi con về danh tính của bố đứa bé nữa. Nhưng mà… con nghe lời mẹ, cuộc đời của con còn rất dài, không thể để đứa bé này làm cho lỡ dở được.”
Bà không nói thẳng ra, nhưng hàm ý trong lời nói này, vừa nghe là hiểu.
Minh Tuệ nắm chặt lấy bàn tay mẹ, không biết từ bao giờ từ lòng bàn tay cô đã rịn ra một lớp mồ hôi nhớp nháp, tiết lộ tâm trạng vô cùng căng thẳng, nhưng cô không hề để ý, chỉ cố chấp nắm lấy bàn tay của mẹ.
“Ý mẹ là…”
Đón lấy ánh mắt căng thẳng chờ đợi của con gái, mẹ cô khe khẽ gật đầu.
“Bỏ đứa bé đi! Sau này con và Quân còn có nhiều cơ hội có những đứa con của mình. Nếu con cố chấp giữ lại đứa bé này, cả con lẫn con của con sau này đều khổ.”
Cho dù yêu con gái bà như thế nào, thì Quân cũng sẽ không bao giờ chấp nhận đứa con của bạn gái mình và người đàn ông khác. Mà cho dù anh có chấp nhận, thì nhà họ Nguyễn cũng không đời nào chấp nhận một cô con dâu như vậy.
Trẻ con không có tội, đứa bé chỉ xuất hiện sai thời điểm mà thôi. Bà nắm lấy bàn tay con gái, nắm thật chặt.
“Nghe mẹ, bỏ đứa bé đi.”
Bàn tay còn lại của Minh Tuệ nhẹ nhàng xoa lên bụng. Đây là giọt máu của cô, là đứa con chưa thành hình của cô. Chẳng lẽ cô lại có thể nhẫn tâm giết chết chính con của mình hay sao?
Cô buồn bã lắc đầu. Những ngón tay của hai bàn tay mảnh khảnh vặn xoắn vào nhau, bối rối và khó xử.
“Không thể được, mẹ ơi, con không thể làm như vậy được… Anh Quân đã biết chuyện này rồi, anh ấy sẽ không bao giờ chấp nhận con nữa.”
Sự né tránh của Quân ngay sau khi biết chuyện đã làm cô tổn thương sâu sắc. Có điều cô cũng không trách anh, bởi vì... cô đáng bị như vậy.
Từ trong đôi mắt nâu của cô, một dòng nước mắt trong veo lặng lẽ chảy xuống. Bà Linh đưa tay lau nước mắt lăn dài trên má con gái, vỗ vỗ lưng cô như an ủi.
“Đừng khóc, đừng suy nghĩ bi quan như vậy. Mẹ đã nói chuyện với Quân rồi, thằng bé nói sẽ bỏ qua chuyện này, chỉ cần con chấp nhận bỏ đứa bé đi. Sau này hai đứa sẽ lại có con mà, đừng dại dột làm lỡ cả một đời con gái.”
Trước khi vào gặp con gái, bà đã gặp người suýt nữa trở thành con rể ở bên ngoài. Thái độ của anh đối với bà vẫn rất tốt, còn nói sẽ chấp nhận con gái bà, nếu như cô bỏ đứa bé đi.
Bỏ đứa bé đi, coi như chưa xảy ra chuyện gì cả, xét trên một phương diện nào đó, là lựa chọn tốt nhất dành cho cô lúc này.
Cảm nhận được con gái đang run rẩy, cổ họng bà Linh nghẹn đắng, mở miệng nhưng chẳng nói ra được lời khuyên giải con gái.
“Bác… bác gái… Con…”
Minh Tuệ chợt cứng người, lắp bắp nói không nên lời.
Căn phòng bệnh nhỏ hẹp lại có thêm một vị khách nữa. Ăn mặc, trang điểm lộng lẫy, toàn thân từ trên xuống dưới toát ra khí chất của phu nhân nhà giàu. Là mẹ của Quân.
Trước ngày hôm nay, mẹ Quân nhiệt tình với cô bao nhiêu, thì hiện tại khinh miệt bấy nhiêu. Bà nhẹ nhàng hếch cằm lên, nhìn xuống hai mẹ con bằng nửa con mắt.
“Không dám nhận hai chữ bác gái của cô. Nhà họ Nguyễn chúng tôi cũng không dám nhận cô con dâu như cô. Nể mặt ông Đào, chúng tôi mới cho phép cô qua lại với thằng Quân, không ngờ cô lại được di truyền cái bản chất hèn hạ nhơ nhuốc và lăng loàn của mẹ cô, chưa gả vào nhà tôi đã vội vàng đi ăn nằm với thằng đàn ông khác.”
Bà Linh cúi đầu xuống. Con gái bà lại không thể chịu đựng được khi người ta dùng giọng điệu khinh khi như vậy để nhục mạ mẹ mình.
“Sao… sao bác lại có thể nói mẹ con như vậy?”
Vừa mới qua một ngày, mà biến cố có thể xảy ra nghiêng trời lệch đất. Ngày hôm qua, người phụ nữ ăn vận đẹp đẽ trước mặt vẫn còn kéo tay cô gọi con gái, gọi mẹ cô là bà thông gia, ngày hôm nay đã đứng trên cao nhìn xuống, dùng những lời lẽ bẩn thỉu đó để nói về mẹ cô.
Bà nhìn xuống cô chẳng khác nào nhìn rác rưởi.
"Chẳng lẽ tôi nói sai à?"
Giày cao gót lộp cộp giẫm trên nền đất, một cô gái toàn thân đồ hiệu đi vào trong phòng. Cô ta quét mắt nhìn một lượt phòng bệnh, rồi nhìn xuống dưới đất, di di mũi giày như thể sợ nơi này sẽ làm gót giày của cô ta dính bẩn.
Đôi mắt cô ta xoáy sâu vào thân thể của Minh Tuệ, như muốn đục một lỗ trên người cô, rồi chợt bật cười:
“Bác ấy nói đâu có sai câu nào. Chuyện của mẹ con nhà cô chẳng phải bí mật gì trong giới thượng lưu cả. Mẹ cô quyến rũ đàn ông, có thai từ năm mười sáu tuổi, mới sinh ra cái loại không có bố như cô. Đến tận bây giờ vẫn chẳng biết bố mình là ai, cô còn không biết nhục hay sao? À tôi quên mất, nếu cô biết nhục thì đã chẳng làm ra mấy cái trò mèo mả gà đồng này.”
Vừa nói vừa tỏ thái độ khinh khỉnh. Từng lời nói của cô ta đều mang theo gai nhọn, đâm thẳng vào nơi mềm mại nhất trong lòng hai mẹ con. Minh Tuệ nhíu mày nhìn cô ta, chỉ muốn ném cô ta ra khỏi đây ngay lập tức.
Đã vậy, mẹ của Quân còn nở một nụ cười giễu cợt.
“Ngọc Quyên, con nói làm gì với loại người này, phí lời lắm. Có nói nhiều hơn nữa cũng chẳng thay đổi được bản chất dâm tiện, hèn hạ của hai mẹ con nhà này đâu.”
Ngọc Quyên rất tự nhiên ôm lấy cánh tay của bà, đôi môi đỏ mọng hơi chu ra.
“Vâng, bác, con biết rồi. Cũng may là biết sớm, nếu không anh Quân vẫn còn bị cô ta lừa…”
Mẹ của Quân nhìn sang cô gái đang ôm cánh tay mình, ánh nhìn đầy trìu mến. Quả nhiên chọn vợ cho con trai, vẫn nên chọn người môn đăng hộ đối mới được.
Bà vừa mở miệng, định nói gì đó, thì đằng sau vang lên giọng nói không chút cảm xúc của Quân.
“Mọi người có thể ra ngoài được không? Con muốn nói chuyện riêng với Tuệ.”
Đợi mọi người đi ra ngoài hết, hai người còn lại trong phòng lại dường như chẳng còn gì để nói với nhau. Bầu không khí im lặng đầy gượng gạo.
Minh Tuệ mím môi, dò hỏi:
“Anh Quân, anh có tin em không? Anh có tin là… em chưa từng phản bội anh không?”
Quân thở dài một hơi, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Trước ngày hôm nay thì anh tin.”
Ngày hôm nay, niềm tin trong anh hoàn toàn sụp đổ. Anh không còn dám tin tưởng vào bất kì ai, bất kì điều gì nữa. Nhìn cô, anh cũng vô cùng bàng hoàng, vô cùng bất lực.
Thật lâu thật lâu sau, anh mới lần nữa mở miệng, ngập ngừng hỏi cô.
“Em… yêu anh ta không? So với anh, thì ai là người đối tốt với em hơn?”
Minh Tuệ lặng lẽ nhếch môi lên, nhưng chẳng phải là mỉm cười, chỉ là tự giễu cợt chính mình mà thôi. Anh có thể hỏi ra câu này, chứng tỏ là anh không hề tin cô, dù chỉ là một chút.
Cô ngước mắt lên nhìn anh.
“Vấn đề này có quan trọng không?”
Đối với anh thì rất quan trọng. Anh né tránh ánh mắt của cô, nặng nề gật đầu.
“Em yêu anh ta cũng không sao. Anh yêu em, anh… có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chăm sóc cho em như lời hứa của chúng ta. Chỉ cần em quên anh ta đi, bỏ đứa bé này, chúng ta sẽ trở lại như xưa… Hứa với anh nhé, được không em?”
Anh vẽ cho cô một tương lai vô cùng tươi đẹp, và tất cả sự tươi đẹp đó đều được đánh đổi bằng mạng sống của sinh linh vô tội trong bụng cô.
Cô biết, anh rất chân thành, cô biết, xét về lý trí thì mình nên đồng ý. Nhưng cô không làm được, cô không thể ích kỉ tước đoạt quyền được sống của đứa nhỏ, không thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, ở bên cạnh anh như xưa.
Làm vậy là không công bằng với đứa nhỏ, cũng không công bằng với anh.
Trong ánh mắt ngỡ ngàng của anh, cô nhẹ nhàng lắc đầu.
“Em xin lỗi, nhưng em không thể làm như vậy được. Chúng ta chia tay đi.”
Lời chia tay nhẹ bẫng, lại nặng nề tới mức khiến cả hai người cùng im lặng, không gian đầy áp lực đè nén đến khó thở. Quân đột ngột bước nhanh đến bên cạnh giường, cúi người ôm lấy cô, giọng nghẹn ngào.
“Thật sự… không thể sao em? Hãy nghĩ đến anh, nghĩ đến tình cảm của chúng ta…”
Cô cắn răng, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết đẩy anh ra.
Khi mẹ cô mười sáu tuổi đã có đủ dũng khí sinh ra cô, vượt qua muôn vàn khó khăn nuôi cô lớn tới chừng này. Cô, cũng không có quyền cướp đi sinh mạng của đứa nhỏ vô tội.
Cô muốn sinh đứa trẻ ra.
Nước mắt lại lần nữa chảy ra khỏi hốc mắt, lạnh lẽo và mặn chát. Cô gật đầu thật mạnh.
“Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng em quyết định rồi. Em sẽ sinh đứa bé ra, nên chúng ta bắt buộc phải chia tay. Trong chuyện này, em là người có lỗi, nhưng con của em thì không.”
Và sau này, cô sẽ làm mọi cách để cho con có cuộc sống tốt nhất. Cô tin rằng bà ngoại của đứa nhỏ cũng sẽ hiểu cho quyết định này, và sẽ ủng hộ cô. Ngày mai chắc chắn sẽ tươi sáng hơn ngày hôm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.