Chương 96: Nhà nhỏ đông người
Uyển Phi
22/09/2021
Nói là làm, Dương Quốc Thành lập tức xách valy tới căn hộ mà Đào Minh Tuệ đang ở. Nhưng hắn không đi một mình.
Minh Tuệ mở cửa ra, nhìn người đàn ông thản nhiên đứng đợi trước cửa, bên chân là valy hành lý, nghẹn họng hồi lâu mới nói ra được một câu: “Anh… đến thật đấy à?”
“Tôi đùa em làm gì chứ?” Dương Quốc Thành nhún vai: “Biểu cảm chào đón của em… đặc biệt thật!”
“Ai chào đón anh?” Minh Tuệ vô thức cất cao giọng.
Đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông bên ngoài lại lóe lên tia sáng nguy hiểm. Hắn nghiêng đầu hỏi ngược trở lại: “Không chào đón tôi thì em định chào đón ai chứ? Là Nguyễn Hoàng Quân ở nhà bên cạnh sao?” Hừ, đã ở nhà bên cạnh, vậy thì vĩnh viễn ở nhà bên cạnh đi. Hắn sẽ không để bất kì tên đàn ông nào tiếp cận người phụ nữ của hắn nữa.
Trong phút chốc, Minh Tuệ đen mặt, miệng há ra nhưng không biết nên nói gì tiếp theo. Người đàn ông này quá dễ ghen, hôm nay tâm trạng lại không tốt, nói chuyện thiếu cẩn thận chút xíu là chọc vào họng súng liền.
“Đến cũng đến rồi, chẳng lẽ em nhẫn tâm để tôi ở ngoài à?”
Minh Tuệ nhíu mày nhìn hắn: “Đừng có bắt nạt em, cẩn thận em cho người ‘xử lý’ anh đấy!”
Vừa nói dứt lời, cô đã đưa tay ngang cổ, làm tư thế “xẹt” một cái.
Dương Quốc Thành bật cười, chưa kịp nói gì thì đằng sau lại vang lên giọng nữ ngọt ngào: “Thím à, thím định để cho ai xử lý ai cơ?”’
Khuôn mặt xinh đẹp của Minh Tuệ cứng lại, hiện lên dấu chấm hỏi to đùng. Cô gái này là ai? Sao lại xen vào câu chuyện của cô và Dương Quốc Thành chứ?
Cô gái vừa xuất hiện từ phía sau lưng Dương Quốc Thành, tóc buộc đuôi ngựa để lộ vầng trán thanh tú, bộ váy ngắn ôm sát body ba vòng bốc lửa, đốt mắt người nhìn. Tay kéo valy, thoải mái dựa vào cây cột, nhếch nhếch đôi môi đỏ mọng, như cười lại như không cười.
Tâm trạng Minh Tuệ đang từ ngày âm u chuyển hẳn sang sấm sét giông bão. Bởi vì chiếc valy mà cô gái kia vừa vươn tay kéo chính là chiếc đặt bên chân của Dương Quốc Thành.
Thì ra đó không phải đồ đạc của hắn, mà là đồ của cô gái xinh đẹp bức người kia. Hoặc, tệ hại hơn, là valy đựng đồ chung của hai người.
“Dương Quốc Thành, nhà em rất nhỏ, không chứa được nhiều người như vậy. Hay là anh và người đẹp của anh…” Minh Tuệ nhướng mày, ra hiệu mời cuốn xéo.
Dương Quốc Thành chẳng có vẻ gì là chột dạ, hắn cười cười lắc đầu: “Tôi thấy trong nhà vẫn còn rất rộng mà. Em ghen đấy à? Mimi không có quan hệ mờ ám gì với tôi cả, cô ấy…”
“Ồ, gọi tên thân mật luôn cơ à?” Dù cố gắng kiềm chế, trong giọng nói vẫn chẳng giấu nổi vị chua: “Đây là nhà em, người lạ tùy tiện đi vào, em có quyền báo cảnh sát.”
Đã như vậy còn cứng miệng nói không ghen. Ý cười trong mắt Dương Quốc Thành càng sâu. Hắn chợt cảm thấy dáng vẻ Minh Tuệ vì hắn mà ghen tuông rất đáng yêu, liền đưa tay định xoa đầu, nhưng bị cô tránh thoát.
Minh Tuệ khoanh tay đứng trước mặt hắn, rất có tư thế không giải thích rõ ràng sẽ cho đứng luôn ngoài cửa. Hắn đành bất đắc dĩ nói: “Để con nhóc vụng về đáng ghét kia ở bên cạnh em, tôi không yên tâm. Nên tôi phải cho một người có thể tin tưởng tới bảo vệ em. Đừng nhìn Mimi thích chưng diện như vậy, cô ấy rất giỏi đấy!”
Cô gái bên cạnh cũng mỉm cười: “Chào thím, sau này cháu sẽ bảo vệ thím. Mong rằng chúng ta sẽ ở chung vui vẻ.”
Minh Tuệ suýt nữa hóa đá tại chỗ. Một cô gái ba vòng đầy đủ, dáng người bốc lửa như vậy đứng trước mặt cô, còn gọi cô là “thím”, xưng “cháu”, nghe thế nào cũng ra mùi cà khịa.
Cô còn chưa kịp nói gì, người đàn ông đứng ngay cạnh đã kịp nhận ra biểu cảm kì quái. Dường như đọc được suy nghĩ trong đầu cô, Dương Quốc Thành từ tốn: “Mimi là cháu gái của một nguyên lão. Tính theo vai vế, con bé cũng xem như là cháu của tôi. Người ta mới có mười lăm tuổi thôi, từ nhỏ đến lớn gọi tôi là chú.”
Gọi Dương Quốc Thành là chú, lại gọi cô là thím, ý tứ trong cách xưng hô này không cần giải thích cũng biết. Minh Tuệ đỏ bừng mặt, vừa ngại vì hiểu nhầm, lại vì sượng sùng vì hiểu được lời của cô bé Mimi mới xuất hiện.
Có điều… cô nhìn dáng người của Mimi, trong mắt viết bốn chữ “không thể tin được”. Bọn trẻ bây giờ dậy thì sớm đến vậy sao? Mới mười lăm tuổi mà dáng người đã không thua gì phụ nữ trưởng thành.
Giải quyết xong hiểu lầm, tiếp theo là sắp xếp chỗ ở. Lúc này bản tính trẻ con chưa kịp lớn của Mimi mới lộ ra một chút.
Dương Quốc Thành nghiễm nhiên chọn ở cùng phòng với nữ chủ nhân căn hộ. Còn Mimi không thèm chọn mà xách thẳng valy hành lý vào phòng ngủ vốn là của Linh Nhi trước đó.
“Ê ê cô kia, không biết lịch sự là gì à? Ai cho cô tự tiện vào phòng tôi?” Linh Nhi trừng mắt với người vừa bước vào phòng, xù lông như sư tử con bảo vệ lãnh địa.
“Cô tiểu thư nông dân, phiền cô dọn đám đồ đạc vớ vẩn của cô ra ngoài.” Giày cao gót giẫm trên nền gạch hoa, Mimi khoanh tay, nhìn Linh Nhi bằng góc nhìn từ trên xuống: “Phòng này, từ hôm nay là phòng của tôi.” Khí thế hoàn toàn áp đảo.
Linh Nhi cũng chẳng phải dạng vừa, sau một thoáng sửng sốt lập tức đứng chặn ngang: “Cô gọi ai là cô tiểu thư nông dân? Đây là phòng của tôi, tại sao tôi phải nhường cho cô?”
“Ai đáp lời thì gọi người đó.” Mimi nhún vai: “Còn tại sao lại phải nhường á? Vì tôi thích phòng này hơn, tầm nhìn tốt… Vả lại, người nào giỏi hơn thì được ưu tiên chọn cái tốt nhất, không phải sao?”
Mimi đã quen với huấn luyện và tranh đấu trong giới sát thủ của thế giới ngầm. Người nào sở hữu giá trị vũ lực tuyệt đối sẽ có quyền lợi tuyệt đối.
Gân xanh nổi đầy trên trán Linh Nhi, cô nàng không phục xắn tay áo: “Đến đây đánh một trận! Xem bà đây có cào rách miệng con quỷ cái nhà cô ra không!”
Hai người trưởng thành đứng một bên đen mặt nhìn hai cô nhóc đang tuổi nổi loạn lao vào đánh nhau. Minh Tuệ hơi lo lắng, nhìn sang Dương Quốc Thành, lại thấy ánh mắt hắn đầy hứng thú, quan sát trận chiến.
“Anh không lo lắng chút nào sao? Hai người họ vừa nhìn thấy mặt lần đầu tiên đã đánh nhau…”
Dương Quốc Thành lắc đầu: “Thế giới của người trẻ tuổi rất năng động, em không hiểu được đâu. Cọ xát cọ xát một chút là quen thân ngay ấy mà.”
Lời này của hắn cũng thành công khiến Minh Tuệ nhìn hắn bằng đôi mắt hình viên đạn. Giải thích thì giải thích, còn cố tình lôi tuổi tác của cô vào nói chuyện.
“Dương Quốc Thành, anh chê ai già cơ?” Trong mắt đầy cảnh cáo.
Dương Quốc Thành vươn tay ôm lấy thân thể mềm mại của người phụ nữ đang lườm nguýt mình, cười cười: “So với đám trẻ con đó thì già, còn với tôi… là vừa đủ. Em để ý đến chuyện của bọn trẻ con như vậy, thà giành sức lực chú ý tới tôi còn hơn.”
Một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống đôi môi hồng nhuận. Minh Tuệ theo bản năng ngửa đầu đáp lại nụ hôn của Dương Quốc Thành. Bàn tay hắn dán sát bên eo, lại thuận thế luồn vào trong vạt áo.
Tới khi cô lần nữa nhìn xung quanh, thì không biết đã bị hắn kéo vào phòng ngủ từ lúc nào. Cánh cửa phòng đóng kín, rèm cửa sổ cũng buông xuống im lìm. Giữa ban ngày ban mặt mà ánh sáng trong phòng mờ mờ ảo ảo, rất thích hợp để làm những chuyện không thể miêu tả rõ ràng.
Minh Tuệ mở cửa ra, nhìn người đàn ông thản nhiên đứng đợi trước cửa, bên chân là valy hành lý, nghẹn họng hồi lâu mới nói ra được một câu: “Anh… đến thật đấy à?”
“Tôi đùa em làm gì chứ?” Dương Quốc Thành nhún vai: “Biểu cảm chào đón của em… đặc biệt thật!”
“Ai chào đón anh?” Minh Tuệ vô thức cất cao giọng.
Đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông bên ngoài lại lóe lên tia sáng nguy hiểm. Hắn nghiêng đầu hỏi ngược trở lại: “Không chào đón tôi thì em định chào đón ai chứ? Là Nguyễn Hoàng Quân ở nhà bên cạnh sao?” Hừ, đã ở nhà bên cạnh, vậy thì vĩnh viễn ở nhà bên cạnh đi. Hắn sẽ không để bất kì tên đàn ông nào tiếp cận người phụ nữ của hắn nữa.
Trong phút chốc, Minh Tuệ đen mặt, miệng há ra nhưng không biết nên nói gì tiếp theo. Người đàn ông này quá dễ ghen, hôm nay tâm trạng lại không tốt, nói chuyện thiếu cẩn thận chút xíu là chọc vào họng súng liền.
“Đến cũng đến rồi, chẳng lẽ em nhẫn tâm để tôi ở ngoài à?”
Minh Tuệ nhíu mày nhìn hắn: “Đừng có bắt nạt em, cẩn thận em cho người ‘xử lý’ anh đấy!”
Vừa nói dứt lời, cô đã đưa tay ngang cổ, làm tư thế “xẹt” một cái.
Dương Quốc Thành bật cười, chưa kịp nói gì thì đằng sau lại vang lên giọng nữ ngọt ngào: “Thím à, thím định để cho ai xử lý ai cơ?”’
Khuôn mặt xinh đẹp của Minh Tuệ cứng lại, hiện lên dấu chấm hỏi to đùng. Cô gái này là ai? Sao lại xen vào câu chuyện của cô và Dương Quốc Thành chứ?
Cô gái vừa xuất hiện từ phía sau lưng Dương Quốc Thành, tóc buộc đuôi ngựa để lộ vầng trán thanh tú, bộ váy ngắn ôm sát body ba vòng bốc lửa, đốt mắt người nhìn. Tay kéo valy, thoải mái dựa vào cây cột, nhếch nhếch đôi môi đỏ mọng, như cười lại như không cười.
Tâm trạng Minh Tuệ đang từ ngày âm u chuyển hẳn sang sấm sét giông bão. Bởi vì chiếc valy mà cô gái kia vừa vươn tay kéo chính là chiếc đặt bên chân của Dương Quốc Thành.
Thì ra đó không phải đồ đạc của hắn, mà là đồ của cô gái xinh đẹp bức người kia. Hoặc, tệ hại hơn, là valy đựng đồ chung của hai người.
“Dương Quốc Thành, nhà em rất nhỏ, không chứa được nhiều người như vậy. Hay là anh và người đẹp của anh…” Minh Tuệ nhướng mày, ra hiệu mời cuốn xéo.
Dương Quốc Thành chẳng có vẻ gì là chột dạ, hắn cười cười lắc đầu: “Tôi thấy trong nhà vẫn còn rất rộng mà. Em ghen đấy à? Mimi không có quan hệ mờ ám gì với tôi cả, cô ấy…”
“Ồ, gọi tên thân mật luôn cơ à?” Dù cố gắng kiềm chế, trong giọng nói vẫn chẳng giấu nổi vị chua: “Đây là nhà em, người lạ tùy tiện đi vào, em có quyền báo cảnh sát.”
Đã như vậy còn cứng miệng nói không ghen. Ý cười trong mắt Dương Quốc Thành càng sâu. Hắn chợt cảm thấy dáng vẻ Minh Tuệ vì hắn mà ghen tuông rất đáng yêu, liền đưa tay định xoa đầu, nhưng bị cô tránh thoát.
Minh Tuệ khoanh tay đứng trước mặt hắn, rất có tư thế không giải thích rõ ràng sẽ cho đứng luôn ngoài cửa. Hắn đành bất đắc dĩ nói: “Để con nhóc vụng về đáng ghét kia ở bên cạnh em, tôi không yên tâm. Nên tôi phải cho một người có thể tin tưởng tới bảo vệ em. Đừng nhìn Mimi thích chưng diện như vậy, cô ấy rất giỏi đấy!”
Cô gái bên cạnh cũng mỉm cười: “Chào thím, sau này cháu sẽ bảo vệ thím. Mong rằng chúng ta sẽ ở chung vui vẻ.”
Minh Tuệ suýt nữa hóa đá tại chỗ. Một cô gái ba vòng đầy đủ, dáng người bốc lửa như vậy đứng trước mặt cô, còn gọi cô là “thím”, xưng “cháu”, nghe thế nào cũng ra mùi cà khịa.
Cô còn chưa kịp nói gì, người đàn ông đứng ngay cạnh đã kịp nhận ra biểu cảm kì quái. Dường như đọc được suy nghĩ trong đầu cô, Dương Quốc Thành từ tốn: “Mimi là cháu gái của một nguyên lão. Tính theo vai vế, con bé cũng xem như là cháu của tôi. Người ta mới có mười lăm tuổi thôi, từ nhỏ đến lớn gọi tôi là chú.”
Gọi Dương Quốc Thành là chú, lại gọi cô là thím, ý tứ trong cách xưng hô này không cần giải thích cũng biết. Minh Tuệ đỏ bừng mặt, vừa ngại vì hiểu nhầm, lại vì sượng sùng vì hiểu được lời của cô bé Mimi mới xuất hiện.
Có điều… cô nhìn dáng người của Mimi, trong mắt viết bốn chữ “không thể tin được”. Bọn trẻ bây giờ dậy thì sớm đến vậy sao? Mới mười lăm tuổi mà dáng người đã không thua gì phụ nữ trưởng thành.
Giải quyết xong hiểu lầm, tiếp theo là sắp xếp chỗ ở. Lúc này bản tính trẻ con chưa kịp lớn của Mimi mới lộ ra một chút.
Dương Quốc Thành nghiễm nhiên chọn ở cùng phòng với nữ chủ nhân căn hộ. Còn Mimi không thèm chọn mà xách thẳng valy hành lý vào phòng ngủ vốn là của Linh Nhi trước đó.
“Ê ê cô kia, không biết lịch sự là gì à? Ai cho cô tự tiện vào phòng tôi?” Linh Nhi trừng mắt với người vừa bước vào phòng, xù lông như sư tử con bảo vệ lãnh địa.
“Cô tiểu thư nông dân, phiền cô dọn đám đồ đạc vớ vẩn của cô ra ngoài.” Giày cao gót giẫm trên nền gạch hoa, Mimi khoanh tay, nhìn Linh Nhi bằng góc nhìn từ trên xuống: “Phòng này, từ hôm nay là phòng của tôi.” Khí thế hoàn toàn áp đảo.
Linh Nhi cũng chẳng phải dạng vừa, sau một thoáng sửng sốt lập tức đứng chặn ngang: “Cô gọi ai là cô tiểu thư nông dân? Đây là phòng của tôi, tại sao tôi phải nhường cho cô?”
“Ai đáp lời thì gọi người đó.” Mimi nhún vai: “Còn tại sao lại phải nhường á? Vì tôi thích phòng này hơn, tầm nhìn tốt… Vả lại, người nào giỏi hơn thì được ưu tiên chọn cái tốt nhất, không phải sao?”
Mimi đã quen với huấn luyện và tranh đấu trong giới sát thủ của thế giới ngầm. Người nào sở hữu giá trị vũ lực tuyệt đối sẽ có quyền lợi tuyệt đối.
Gân xanh nổi đầy trên trán Linh Nhi, cô nàng không phục xắn tay áo: “Đến đây đánh một trận! Xem bà đây có cào rách miệng con quỷ cái nhà cô ra không!”
Hai người trưởng thành đứng một bên đen mặt nhìn hai cô nhóc đang tuổi nổi loạn lao vào đánh nhau. Minh Tuệ hơi lo lắng, nhìn sang Dương Quốc Thành, lại thấy ánh mắt hắn đầy hứng thú, quan sát trận chiến.
“Anh không lo lắng chút nào sao? Hai người họ vừa nhìn thấy mặt lần đầu tiên đã đánh nhau…”
Dương Quốc Thành lắc đầu: “Thế giới của người trẻ tuổi rất năng động, em không hiểu được đâu. Cọ xát cọ xát một chút là quen thân ngay ấy mà.”
Lời này của hắn cũng thành công khiến Minh Tuệ nhìn hắn bằng đôi mắt hình viên đạn. Giải thích thì giải thích, còn cố tình lôi tuổi tác của cô vào nói chuyện.
“Dương Quốc Thành, anh chê ai già cơ?” Trong mắt đầy cảnh cáo.
Dương Quốc Thành vươn tay ôm lấy thân thể mềm mại của người phụ nữ đang lườm nguýt mình, cười cười: “So với đám trẻ con đó thì già, còn với tôi… là vừa đủ. Em để ý đến chuyện của bọn trẻ con như vậy, thà giành sức lực chú ý tới tôi còn hơn.”
Một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống đôi môi hồng nhuận. Minh Tuệ theo bản năng ngửa đầu đáp lại nụ hôn của Dương Quốc Thành. Bàn tay hắn dán sát bên eo, lại thuận thế luồn vào trong vạt áo.
Tới khi cô lần nữa nhìn xung quanh, thì không biết đã bị hắn kéo vào phòng ngủ từ lúc nào. Cánh cửa phòng đóng kín, rèm cửa sổ cũng buông xuống im lìm. Giữa ban ngày ban mặt mà ánh sáng trong phòng mờ mờ ảo ảo, rất thích hợp để làm những chuyện không thể miêu tả rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.