Chương 142: Tha thứ cho anh
Uyển Phi
22/09/2021
Người đưa Minh Tuệ ra sân bay là Quân, người đón cô từ sân bay tới nơi ở là Dương Quốc Thành. Vừa nhìn thấy cô, hắn đã bước nhanh về phía trước, ôm chầm lấy người hắn luôn mong nhớ.
“Không sao, mọi chuyện sẽ ổn thôi, con của chúng ta sẽ ổn… Có em ở đây rồi, đừng lo lắng, em cùng anh gánh vác.” Cô vỗ lưng hắn nhè nhẹ.
Cái ôm ở sân bay hết sức ngắn ngủi, vì việc phẫu thuật cho bé Bông quan trọng hơn. Minh Tuệ tới, mang theo máu cuống rốn của bé con vừa được sinh non từ trong bụng cô. Bố ruột của Dương Quốc Thành cũng đã tới, được làm thêm một loạt xét nghiệm, chuẩn bị cho ca phẫu thuật đầy nguy hiểm tiếp theo.
Giao máu cuống rốn cho Andrey, Minh Tuệ mới tạm thở phào nhẹ nhõm.
Buổi tối, cô và Dương Quốc Thành hiếm khi có dịp sóng vai đi dạo dưới ánh trăng. Bé Bông biết bố mẹ cần nói chuyện, cũng tự giác không quấy khóc đòi mẹ ở cùng mình.
Dương Quốc Thành hơi cúi đầu, nhìn sườn mặt của người phụ nữ đang đi bên cạnh mình, thật lâu sau mới mở miệng: “Tuệ, tôi xin lỗi…”
Minh Tuệ nhìn thẳng về phía trước, suýt chút nữa Dương Quốc Thành đã tưởng rằng cô không nghe rõ hắn nói gì. Tới lúc hắn định nhắc lại, thì cô đột ngột đáp lời: “Anh không tin tưởng em.” Đây là một câu khẳng định: “Không tin tưởng, không chịu nghe em giải thích. Anh có biết trong tình yêu, tin tưởng lẫn nhau quan trọng tới mức nào không?”
Quan trọng tới mức nào, trước kia Dương Quốc Thành không biết. Nhưng bây giờ hắn đã biết rồi. Hắn đã tự mình trải nghiệm.
“Sau này sẽ không như vậy nữa.” Hắn cũng khẳng định: “Đó là sai lầm của tôi. Sau này tôi sẽ thay đổi. Sau này… bất luận em làm gì, tôi cũng sẽ tin tưởng và ủng hộ em. Tha thứ cho tôi, có được không?”
Hắn không dám cầu xin hay nài nỉ, chỉ có thể dùng giọng điệu tự cho là lơ đãng và bình thường nhất có thể để hỏi đối phương. Hắn không gây áp lực lên Minh Tuệ, càng không dám ép cô lựa chọn tha thứ hay không.
Hắn đã quyết định rồi, cho dù cô có tha thứ hay không, thì hắn vẫn đối xử với cô tốt hết mức có thể, vẫn yêu thương, tôn trọng và tin tưởng cô.
“Được.” Minh Tuệ xoay người, nhìn hắn gật đầu: “Được, em tha thứ cho anh, cho anh thêm một cơ hội nữa. Bởi vì em thật sự rất yêu anh.” Những ngày qua, cô đã suy nghĩ rất nhiều. Cô yêu hắn, muốn ở bên cạnh hắn từ giờ tới cuối đời, đương nhiên không thể cứ mãi ôm những lỗi lầm trong quá khứ mà sống tiếp được.
Huống hồ, trong những chuyện cũ đó, cô cũng có lỗi. Ít nhất là cô đã không đủ cảnh giác, để kẻ có tâm có cơ hội tính kế mình.
Dương Quốc Thành thấy hai tai lùng bùng, không dám tin vào những lời mình vừa nghe thấy: “Em vừa nói gì cơ? Em có thể nhắc lại được không?”
“Em nói, em tha thứ cho anh.” Minh Tuệ nhắc lại, rành rọt và rõ ràng.
Nói chưa dứt câu, cô đã bị người đàn ông trước mặt ôm chặt. Hơi ấm quen thuộc từ vòng tay của hắn bao quanh cô, khiến cô cảm thấy vững chãi và an yên hơn bao giờ hết. Có lẽ, phải đi qua giông bão, thì tình yêu và gia đình mới lại càng là bến bờ hạnh phúc an yên.
“Những chuyện trước kia đã qua rồi. Tôi sẽ giải quyết hết mọi rắc rối. Sau này, chỉ cần em muốn, tôi chắc chắn sẽ tìm mọi cách để thực hiện cho bằng được.”
Lời hứa hẹn vang lên bên tai. Minh Tuệ gật đầu. Cô tin tưởng hắn sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành mong muốn của cô, bởi vì, điều duy nhất cô mong muốn, là cả gia đình đều khỏe mạnh và vui vẻ bên nhau.
Cô ngẫm nghĩ một chút, hỏi hắn: “Chúng ta chụp ảnh gia đình nhé, anh thấy có được không? Bố mẹ chúng ta, hai chúng ta, các con nữa…”
“Không cần có bố mẹ tôi.” Dương Quốc Thành gật đầu rồi lại lắc đầu. Đối với hắn, ảnh gia đình chỉ cần có bố mẹ Minh Tuệ, có cô và các con là đủ rồi.
“Tại sao chứ?”
“Vì họ không xứng.” Dương Quốc Thành thở dài: “Họ chưa từng làm tròn trách nhiệm của người cha người mẹ. Bố tôi chưa từng công nhận sự tồn tại của tôi, chưa từng coi tôi là con trai. Mẹ tôi không thể nuôi nổi chính mình, càng không thể đèo bòng một đứa trẻ con, nên đã bỏ rơi tôi ngoài đường.”
Những năm tháng tuổi thơ của hắn vô cùng cơ cực, tất cả những gì hắn nhận được là ác ý của người đời, và vô số vết thương sâu đã sớm trở thành vết sẹo chẳng thể xóa nhòa. Hắn không thể nào thuyết phục chính mình tha thứ cho những người đã sinh ra hắn rồi lại nhẫn tâm vứt bỏ hắn.
“Nhưng mà bố anh…” Minh Tuệ có chút do dự.
“Ông ta để tôi quay về nhà, bố thí cho tôi cái họ Dương này, chỉ vì đứa con mà ông ta yêu thương đã chết. Ông ta không có người thừa kế, nên mới nhớ ra mình còn một đứa con hoang là tôi! Cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho ông ta!” Chỉ cần thoáng nghĩ tới chuyện cũ, trong lòng hắn lại dâng lên nỗi uất hận. Sau đó, hắn lại hối hận vì đã thể hiện một mặt xấu xí trước mặt Minh Tuệ: “Xin lỗi, đã nổi nóng với em. Nhưng nếu không có cha nuôi, tôi đã chết từ lâu rồi, làm sao có thể còn sống sót tới lúc ông ta cho người tới đón tôi về nhà họ Dương chứ.”
Chuông điện thoại trong túi áo của hắn chọn đúng lúc này để reo lên. Minh Tuệ hơi mỉm cười: “Anh nghe điện thoại đi, em vào xem bé Bông ngủ chưa.” Không đợi hắn gật đầu, cô đã đi thẳng về phía tòa nhà màu trắng.
Chính cô cũng không ngờ, đi qua một lùm cây, lại nghe thấy tiếng loạt xoạt rất khẽ. Cô nhìn thấy một tấm lưng hơi khòng xuống, và tiếng sụt sịt cố nín của người đang núp sau lùm cây.
“Đây là… bố của anh ấy? Không biết ông ấy đã nghe được những gì rồi…” Cô thầm nghĩ. Nhiều khả năng ông đã nghe được gần hết câu chuyện, nên mới có phản ứng như vậy.
Dương Quốc Thành nghe điện thoại rất nhanh, quay sang thấy Minh Tuệ chưa đi khỏi, liền nói: “Tôi phải ra ngoài có chút việc, lát nữa về sẽ tìm em nhé.”
Minh Tuệ gật đầu. Có lẽ Dương Quốc Thành rất vội vàng, hắn không chú ý tới ánh mắt Minh Tuệ cứ liếc liếc sang phía sau lùm cây.
Đợi hắn đi rồi, cô mới lên tiếng: “Chú, chú… khóc đấy ạ?”
“Minh Tuệ? Sao con lại…” Người đàn ông buông một tiếng thở dài não nề, vụng về quẹt nước mắt trên mặt: “Không có, ta không khóc… Con đã kết hôn với thằng bé rồi, nên gọi ta là bố chứ.”:
Minh Tuệ chợt bật cười. Cô không ngờ bố của Dương Quốc Thành lại là người như thế này.
“Con cười cái gì vậy? Ta đáng cười đến thế à?”
“Không phải ạ, chỉ là…” Minh Tuệ trả lời: “Con chỉ cười vì chú và anh ấy thật giống nhau. Rõ ràng anh ấy rất khao khát có một gia đình hoàn chỉnh, nhưng lại không dám thừa nhận. Còn chú, rõ ràng chú rất yêu thương anh ấy, nhưng lại không chịu nói ra.” Cô hỏi thẳng ông: “Tuy mẹ anh ấy là… nhưng muốn biết anh ấy có phải là con ruột của mình không, chắc chắn chú có cách, đúng không? Có thể xét nghiệm ADN mà. Sao chú lại đuổi anh ấy ra khỏi nhà? Chú có biết… anh ấy đã phải khổ sở thế nào mới có thể sinh tồn không?”
Người đàn ông trước mặt cô không trả lời câu hỏi, chỉ nhíu chặt mày: “Là cái gì? Con muốn nói gì? Sao con có thể… không tôn trọng người khác như vậy?”
Ông ấy đang… bất bình thay cho mẹ của Dương Quốc Thành sao? Minh Tuệ chợt cảm thấy, phía sau chuyện này, có lẽ còn có bí mật mà cô và Dương Quốc Thành đều chưa biết được.
“Không sao, mọi chuyện sẽ ổn thôi, con của chúng ta sẽ ổn… Có em ở đây rồi, đừng lo lắng, em cùng anh gánh vác.” Cô vỗ lưng hắn nhè nhẹ.
Cái ôm ở sân bay hết sức ngắn ngủi, vì việc phẫu thuật cho bé Bông quan trọng hơn. Minh Tuệ tới, mang theo máu cuống rốn của bé con vừa được sinh non từ trong bụng cô. Bố ruột của Dương Quốc Thành cũng đã tới, được làm thêm một loạt xét nghiệm, chuẩn bị cho ca phẫu thuật đầy nguy hiểm tiếp theo.
Giao máu cuống rốn cho Andrey, Minh Tuệ mới tạm thở phào nhẹ nhõm.
Buổi tối, cô và Dương Quốc Thành hiếm khi có dịp sóng vai đi dạo dưới ánh trăng. Bé Bông biết bố mẹ cần nói chuyện, cũng tự giác không quấy khóc đòi mẹ ở cùng mình.
Dương Quốc Thành hơi cúi đầu, nhìn sườn mặt của người phụ nữ đang đi bên cạnh mình, thật lâu sau mới mở miệng: “Tuệ, tôi xin lỗi…”
Minh Tuệ nhìn thẳng về phía trước, suýt chút nữa Dương Quốc Thành đã tưởng rằng cô không nghe rõ hắn nói gì. Tới lúc hắn định nhắc lại, thì cô đột ngột đáp lời: “Anh không tin tưởng em.” Đây là một câu khẳng định: “Không tin tưởng, không chịu nghe em giải thích. Anh có biết trong tình yêu, tin tưởng lẫn nhau quan trọng tới mức nào không?”
Quan trọng tới mức nào, trước kia Dương Quốc Thành không biết. Nhưng bây giờ hắn đã biết rồi. Hắn đã tự mình trải nghiệm.
“Sau này sẽ không như vậy nữa.” Hắn cũng khẳng định: “Đó là sai lầm của tôi. Sau này tôi sẽ thay đổi. Sau này… bất luận em làm gì, tôi cũng sẽ tin tưởng và ủng hộ em. Tha thứ cho tôi, có được không?”
Hắn không dám cầu xin hay nài nỉ, chỉ có thể dùng giọng điệu tự cho là lơ đãng và bình thường nhất có thể để hỏi đối phương. Hắn không gây áp lực lên Minh Tuệ, càng không dám ép cô lựa chọn tha thứ hay không.
Hắn đã quyết định rồi, cho dù cô có tha thứ hay không, thì hắn vẫn đối xử với cô tốt hết mức có thể, vẫn yêu thương, tôn trọng và tin tưởng cô.
“Được.” Minh Tuệ xoay người, nhìn hắn gật đầu: “Được, em tha thứ cho anh, cho anh thêm một cơ hội nữa. Bởi vì em thật sự rất yêu anh.” Những ngày qua, cô đã suy nghĩ rất nhiều. Cô yêu hắn, muốn ở bên cạnh hắn từ giờ tới cuối đời, đương nhiên không thể cứ mãi ôm những lỗi lầm trong quá khứ mà sống tiếp được.
Huống hồ, trong những chuyện cũ đó, cô cũng có lỗi. Ít nhất là cô đã không đủ cảnh giác, để kẻ có tâm có cơ hội tính kế mình.
Dương Quốc Thành thấy hai tai lùng bùng, không dám tin vào những lời mình vừa nghe thấy: “Em vừa nói gì cơ? Em có thể nhắc lại được không?”
“Em nói, em tha thứ cho anh.” Minh Tuệ nhắc lại, rành rọt và rõ ràng.
Nói chưa dứt câu, cô đã bị người đàn ông trước mặt ôm chặt. Hơi ấm quen thuộc từ vòng tay của hắn bao quanh cô, khiến cô cảm thấy vững chãi và an yên hơn bao giờ hết. Có lẽ, phải đi qua giông bão, thì tình yêu và gia đình mới lại càng là bến bờ hạnh phúc an yên.
“Những chuyện trước kia đã qua rồi. Tôi sẽ giải quyết hết mọi rắc rối. Sau này, chỉ cần em muốn, tôi chắc chắn sẽ tìm mọi cách để thực hiện cho bằng được.”
Lời hứa hẹn vang lên bên tai. Minh Tuệ gật đầu. Cô tin tưởng hắn sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành mong muốn của cô, bởi vì, điều duy nhất cô mong muốn, là cả gia đình đều khỏe mạnh và vui vẻ bên nhau.
Cô ngẫm nghĩ một chút, hỏi hắn: “Chúng ta chụp ảnh gia đình nhé, anh thấy có được không? Bố mẹ chúng ta, hai chúng ta, các con nữa…”
“Không cần có bố mẹ tôi.” Dương Quốc Thành gật đầu rồi lại lắc đầu. Đối với hắn, ảnh gia đình chỉ cần có bố mẹ Minh Tuệ, có cô và các con là đủ rồi.
“Tại sao chứ?”
“Vì họ không xứng.” Dương Quốc Thành thở dài: “Họ chưa từng làm tròn trách nhiệm của người cha người mẹ. Bố tôi chưa từng công nhận sự tồn tại của tôi, chưa từng coi tôi là con trai. Mẹ tôi không thể nuôi nổi chính mình, càng không thể đèo bòng một đứa trẻ con, nên đã bỏ rơi tôi ngoài đường.”
Những năm tháng tuổi thơ của hắn vô cùng cơ cực, tất cả những gì hắn nhận được là ác ý của người đời, và vô số vết thương sâu đã sớm trở thành vết sẹo chẳng thể xóa nhòa. Hắn không thể nào thuyết phục chính mình tha thứ cho những người đã sinh ra hắn rồi lại nhẫn tâm vứt bỏ hắn.
“Nhưng mà bố anh…” Minh Tuệ có chút do dự.
“Ông ta để tôi quay về nhà, bố thí cho tôi cái họ Dương này, chỉ vì đứa con mà ông ta yêu thương đã chết. Ông ta không có người thừa kế, nên mới nhớ ra mình còn một đứa con hoang là tôi! Cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho ông ta!” Chỉ cần thoáng nghĩ tới chuyện cũ, trong lòng hắn lại dâng lên nỗi uất hận. Sau đó, hắn lại hối hận vì đã thể hiện một mặt xấu xí trước mặt Minh Tuệ: “Xin lỗi, đã nổi nóng với em. Nhưng nếu không có cha nuôi, tôi đã chết từ lâu rồi, làm sao có thể còn sống sót tới lúc ông ta cho người tới đón tôi về nhà họ Dương chứ.”
Chuông điện thoại trong túi áo của hắn chọn đúng lúc này để reo lên. Minh Tuệ hơi mỉm cười: “Anh nghe điện thoại đi, em vào xem bé Bông ngủ chưa.” Không đợi hắn gật đầu, cô đã đi thẳng về phía tòa nhà màu trắng.
Chính cô cũng không ngờ, đi qua một lùm cây, lại nghe thấy tiếng loạt xoạt rất khẽ. Cô nhìn thấy một tấm lưng hơi khòng xuống, và tiếng sụt sịt cố nín của người đang núp sau lùm cây.
“Đây là… bố của anh ấy? Không biết ông ấy đã nghe được những gì rồi…” Cô thầm nghĩ. Nhiều khả năng ông đã nghe được gần hết câu chuyện, nên mới có phản ứng như vậy.
Dương Quốc Thành nghe điện thoại rất nhanh, quay sang thấy Minh Tuệ chưa đi khỏi, liền nói: “Tôi phải ra ngoài có chút việc, lát nữa về sẽ tìm em nhé.”
Minh Tuệ gật đầu. Có lẽ Dương Quốc Thành rất vội vàng, hắn không chú ý tới ánh mắt Minh Tuệ cứ liếc liếc sang phía sau lùm cây.
Đợi hắn đi rồi, cô mới lên tiếng: “Chú, chú… khóc đấy ạ?”
“Minh Tuệ? Sao con lại…” Người đàn ông buông một tiếng thở dài não nề, vụng về quẹt nước mắt trên mặt: “Không có, ta không khóc… Con đã kết hôn với thằng bé rồi, nên gọi ta là bố chứ.”:
Minh Tuệ chợt bật cười. Cô không ngờ bố của Dương Quốc Thành lại là người như thế này.
“Con cười cái gì vậy? Ta đáng cười đến thế à?”
“Không phải ạ, chỉ là…” Minh Tuệ trả lời: “Con chỉ cười vì chú và anh ấy thật giống nhau. Rõ ràng anh ấy rất khao khát có một gia đình hoàn chỉnh, nhưng lại không dám thừa nhận. Còn chú, rõ ràng chú rất yêu thương anh ấy, nhưng lại không chịu nói ra.” Cô hỏi thẳng ông: “Tuy mẹ anh ấy là… nhưng muốn biết anh ấy có phải là con ruột của mình không, chắc chắn chú có cách, đúng không? Có thể xét nghiệm ADN mà. Sao chú lại đuổi anh ấy ra khỏi nhà? Chú có biết… anh ấy đã phải khổ sở thế nào mới có thể sinh tồn không?”
Người đàn ông trước mặt cô không trả lời câu hỏi, chỉ nhíu chặt mày: “Là cái gì? Con muốn nói gì? Sao con có thể… không tôn trọng người khác như vậy?”
Ông ấy đang… bất bình thay cho mẹ của Dương Quốc Thành sao? Minh Tuệ chợt cảm thấy, phía sau chuyện này, có lẽ còn có bí mật mà cô và Dương Quốc Thành đều chưa biết được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.