Chương 64: Thư tình
Uyển Phi
04/01/2021
Trong khi hai người đàn ông lao vào đánh nhau, Diệu bị biến cố đột ngột xuất hiện làm cho ngơ ngẩn. Sau đó, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ.
Phong bì đựng những bức ảnh thân mật của Đào Minh Tuệ và Đỗ Văn Khang vẫn còn ở trong túi xách. Nhân cơ hội hiếm có này, chi bằng giải quyết luôn.
Nghĩ vậy, Diệu lén lút lôi phong bì chứa ảnh chụp ra, cầm trên tay. Sau đó đầu đầy mồ hôi lao vào can ngăn hai người đang đánh lộn.
"Hai người đừng đánh nữa! Bình tĩnh nào... Đừng đánh nữa!" Diệu kéo tay Quân, muốn ngăn anh túm cổ áo Dương Quốc Thành.
Nhưng sức lực của một cô gái chân yếu tay mềm làm sao có thể so sánh với một người đàn ông. Quân thẳng tay đẩy Diệu sang một bên: "Đừng có ngăn anh! Hôm nay anh phải tẩn cho gã này một trận."
Trong lúc nóng giận, Quân không khống chế được sức lực, vô tình đẩy ngã Diệu.
Từ trên tay Diệu, phong bì không dán kín rơi xuống đất, mấy tấm ảnh bên trong cũng rơi cả ra ngoài. Những tấm ảnh chụp từ nhiều góc độ khác nhau, nhưng nhân vật chính lại vẫn chỉ là một nam một nữ.
Cả ba người bị tình cảnh trước mắt làm cho giật mình. Diệu xoa khuỷu tay trầy xước, chống tay đứng dậy. Còn hai người đàn ông không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm mấy tấm ảnh rơi trên nền đất.
Đúng lúc này, một giọng nói thảng thốt vang lên: "Đây không phải là Đào Minh Tuệ và Đỗ Văn Khang à? Sao bọn họ lại thân mật như vậy?" Là Hà Thu Hoài.
Vừa rồi, trong khi hai người đàn ông xô xát, Hà Thu Hoài vẫn luôn nghỉ ngơi ở bên trong. Chỉ cách một cánh cửa, bên ngoài ồn ào dễ dàng cắt ngang giấc ngủ của cô ta.
Chân trần chạy ra ngoài, không ngờ lại được chứng kiến kịch hay.
Cô ta giả vờ nhạc nhiên, nhưng thực chất là đang dẫn dắt suy nghĩ của người khác. Mấy tấm ảnh này được chụp ở góc độ hết sức xảo diệu, nhìn qua giống như hai người đang thân mật với nhau. Lợi dụng góc độ chụp ảnh, cùng một nguyên lý với việc quay cảnh hôn và cảnh thân mật trong phim truyền hình.
Lúc này, Diệu đã đứng dậy khỏi đất. Không quan tâm tới khuỷu tay trầy trụa rớm máu đang đau nhức, Diệu tỏ vẻ hoảng hốt giật mấy tấm ảnh trong tay Hà Thu Hoài. Sau đó, vội vàng cúi đầu gom ảnh trên đất.
"Diệu, sao em lại có những tấm ảnh này?" Quân nhíu mày, hướng về phía Diệu hỏi.
"Em... em..." Diệu giả vờ ngập ngừng, hồi lâu sau mới không chịu được ánh mắt bức bách của những người xung quanh mà cắn răng nói thật: "Đã đến nước này, em đành phải cho mọi người biết sự thật vậy. Thật ra... Đào Minh Tuệ vẫn luôn có liên hệ với Đỗ Văn Khang. Mọi người đều bị cô ấy lừa rồi!"
Nuốt nước bọt ực một cái, Diệu cúi đầu, giọng run run: "Cậu ấy có quan hệ rất mật thiết với Đỗ Văn Khang, còn từng gửi thư tính cho gã nữa. Em đã tình cờ nhìn thấy..."
"Thư tình?" Lần này, người lên tiếng là Dương Quốc Thành.
Cả Nguyễn Hoàng Quân cũng giật mình nhìn người đang nói. Minh Tuệ mà họ biết không phải một người có thói quen viết thư tình. Trong chuyện này nhất định có vấn đề.
Quả nhiên, Diệu ngập ngừng vài giây rồi nói tiếp: "Em biết Đào Minh Tuệ không phải một người thích viết thư tình, nhưng bức thư này của cậu ấy... rất lạ..." Nói tới đây, Diệu lại lần nữa cúi đầu.
Quân thở dài một hơi, kéo chiếc ghế ở gần đó, ngồi phịch xuống: "Em nói thẳng ra đi."
Diệu gật đầu.
"Bức thư đó giống một tấm bản đồ hơn là một bức thư tình, trông rất kì lạ... Có rất nhiều chấm đỏ, kí hiệu cũng rất kì lạ."
Lời này của Diệu khiến Dương Quốc Thành giật mình. Một tấm bản đồ kì lạ có rất nhiều dấu chấm đỏ, hắn theo bản năng nghĩ đến tấm bản đồ đó.
Hà Thu Hoài nãy giờ đứng một bên đúng lúc xen vào đâm chọt: "Anh Thành, em đã nói với anh rồi, Đào Minh Tuệ là loại đàn bà không ra gì... Vậy mà anh lại tin tưởng cô ta. Bây giờ cô ta đã phản bội anh rồi..."
"Câm miệng!" Mặt Dương Quốc Thành đanh lại. Hắn không muốn nghe bất cứ lời ồn ào nào nữa: "Cút! Cút hết đi cho tôi!"
Quân thở dài một hơi, kéo tay hai người phụ nữ đi ra ngoài. Anh biết lúc này Dương Quốc Thành cần được ở một mình.
Bước chân ra khỏi tầm mắt Dương Quốc Thành, hai người phụ nữ trao đổi ánh mắt với nhau, cùng lúc nhếch miệng cười. Kế hoạch thành công tới không ngờ, tất cả các bước đều được tiến hành vô cùng thuận lợi. Bây giờ, Đào Minh Tuệ có mọc thêm vài cái miệng nữa cũng không thể cãi nổi.
Minh Tuệ mỏi mệt lê bước chân vào biệt thự. Cả căn biệt thự im lìm không có tiếng động, cô mím môi, nhìn quanh, đúng lúc nhìn thấy bác Hoa đi từ phía sau ra.
"Bác Hoa, Thành đâu rồi ạ?"
Nụ cười trên môi cô sượng lại khi nghe thấy giọng điệu cọc cằn của bác Hoa: "Trên tầng."
Minh Tuệ hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì cả. Cô chỉ cho rằng bác Hoa có chuyện không vui, nên không so đo, dợm bước lên tầng.
Lại nghe bác Hoa hằn học nói phía sau: "Cô vẫn còn mặt mũi mà về đây cơ à?"
"Bác Hoa, bác nói vậy là có ý gì? Cháu..." Cô tự thấy mình không làm gì trái với lương tâm cả.
Nhưng biểu hiện không biết gì của cô trong mắt bác Hoa lại biến thành giả dối. Bác cau mày, không kiêng nể gì mà nói:
" Cô đừng có giả vờ nữa, bạn thân của cô đã nói hết sự thật ra rồi. Không ngờ... Cậu chủ nhà tôi tin tưởng cô như vậy, cô lại phản bội cậu ấy."
Bác Hoa chăm sóc Dương Quốc Thành bao nhiêu năm, sớm đã coi hắn như con cháu trong nhà. Tuổi thơ của hắn đầy lọc lừa và dối trá, nên sau khi trưởng thành rất ghét bị lừa dối. Bác Hoa cũng biết vậy, nên lại càng ác cảm với người phụ nữ đã lừa dối hắn.
Trái tim Minh Tuệ giật thót một cái. Cô chợt nghĩ tới... có khi nào hắn đã biết chuyện tấm bản đồ kia? Nhưng suy nghĩ một chút, cô lại thoáng bình tâm.
Bản đồ mà cô đưa cho Đỗ Văn Khang không phải là đồ thật.
Đi thẳng lên tầng trên, cô đẩy cửa đi vào. Căn phòng không bật đèn, Dương Quốc Thành ngồi im trong góc phòng như một pho tượng. Minh Tuệ đưa tay bật đèn.
"Tách" một tiếng, căn phòng sáng bừng lên. Minh Tuệ nhìn thấy Dương Quốc Thành sắc mặt vô cùng không tốt. Cô nuốt một ngụm nước bọt, ngập ngừng lên tiếng: "Thành..."
Hắn vẫn ngồi im một chỗ, nhìn chằm chằm Minh Tuệ, hồi lâu sau mới hỏi: "Em có gì muốn nói với tôi không? Hay là... em có chuyện gì giấu tôi không?"
Cô hoàn toàn không thể đoán được hắn tỏ thái độ như vậy là vì lý do gì, hay là hắn đã biết chuyện gì. Chỉ có thể trả lời một cách nước đôi:
"Sao tự nhiên anh lại hỏi như vậy?"
"Nếu em có gì muốn nói thì nói đi, tôi nghe. Còn nếu không có gì thì thôi, không sao cả." Hắn thở dài một hơi: "Ra ngoài cả một ngày cũng mệt rồi, ngủ đi."
Nói rồi, hắn tự mình tắt điện, sau đó leo lên giường, không quan tâm tới phản ứng của Minh Tuệ.
Còn về phần Minh Tuệ, cô lo lắng không yên, trằn trọc tới tận quá nửa đêm mới nặng nề chìm vào giấc ngủ. Mà không hề biết rằng, ngoài kia sóng gió vừa mới bắt đầu.
Phong bì đựng những bức ảnh thân mật của Đào Minh Tuệ và Đỗ Văn Khang vẫn còn ở trong túi xách. Nhân cơ hội hiếm có này, chi bằng giải quyết luôn.
Nghĩ vậy, Diệu lén lút lôi phong bì chứa ảnh chụp ra, cầm trên tay. Sau đó đầu đầy mồ hôi lao vào can ngăn hai người đang đánh lộn.
"Hai người đừng đánh nữa! Bình tĩnh nào... Đừng đánh nữa!" Diệu kéo tay Quân, muốn ngăn anh túm cổ áo Dương Quốc Thành.
Nhưng sức lực của một cô gái chân yếu tay mềm làm sao có thể so sánh với một người đàn ông. Quân thẳng tay đẩy Diệu sang một bên: "Đừng có ngăn anh! Hôm nay anh phải tẩn cho gã này một trận."
Trong lúc nóng giận, Quân không khống chế được sức lực, vô tình đẩy ngã Diệu.
Từ trên tay Diệu, phong bì không dán kín rơi xuống đất, mấy tấm ảnh bên trong cũng rơi cả ra ngoài. Những tấm ảnh chụp từ nhiều góc độ khác nhau, nhưng nhân vật chính lại vẫn chỉ là một nam một nữ.
Cả ba người bị tình cảnh trước mắt làm cho giật mình. Diệu xoa khuỷu tay trầy xước, chống tay đứng dậy. Còn hai người đàn ông không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm mấy tấm ảnh rơi trên nền đất.
Đúng lúc này, một giọng nói thảng thốt vang lên: "Đây không phải là Đào Minh Tuệ và Đỗ Văn Khang à? Sao bọn họ lại thân mật như vậy?" Là Hà Thu Hoài.
Vừa rồi, trong khi hai người đàn ông xô xát, Hà Thu Hoài vẫn luôn nghỉ ngơi ở bên trong. Chỉ cách một cánh cửa, bên ngoài ồn ào dễ dàng cắt ngang giấc ngủ của cô ta.
Chân trần chạy ra ngoài, không ngờ lại được chứng kiến kịch hay.
Cô ta giả vờ nhạc nhiên, nhưng thực chất là đang dẫn dắt suy nghĩ của người khác. Mấy tấm ảnh này được chụp ở góc độ hết sức xảo diệu, nhìn qua giống như hai người đang thân mật với nhau. Lợi dụng góc độ chụp ảnh, cùng một nguyên lý với việc quay cảnh hôn và cảnh thân mật trong phim truyền hình.
Lúc này, Diệu đã đứng dậy khỏi đất. Không quan tâm tới khuỷu tay trầy trụa rớm máu đang đau nhức, Diệu tỏ vẻ hoảng hốt giật mấy tấm ảnh trong tay Hà Thu Hoài. Sau đó, vội vàng cúi đầu gom ảnh trên đất.
"Diệu, sao em lại có những tấm ảnh này?" Quân nhíu mày, hướng về phía Diệu hỏi.
"Em... em..." Diệu giả vờ ngập ngừng, hồi lâu sau mới không chịu được ánh mắt bức bách của những người xung quanh mà cắn răng nói thật: "Đã đến nước này, em đành phải cho mọi người biết sự thật vậy. Thật ra... Đào Minh Tuệ vẫn luôn có liên hệ với Đỗ Văn Khang. Mọi người đều bị cô ấy lừa rồi!"
Nuốt nước bọt ực một cái, Diệu cúi đầu, giọng run run: "Cậu ấy có quan hệ rất mật thiết với Đỗ Văn Khang, còn từng gửi thư tính cho gã nữa. Em đã tình cờ nhìn thấy..."
"Thư tình?" Lần này, người lên tiếng là Dương Quốc Thành.
Cả Nguyễn Hoàng Quân cũng giật mình nhìn người đang nói. Minh Tuệ mà họ biết không phải một người có thói quen viết thư tình. Trong chuyện này nhất định có vấn đề.
Quả nhiên, Diệu ngập ngừng vài giây rồi nói tiếp: "Em biết Đào Minh Tuệ không phải một người thích viết thư tình, nhưng bức thư này của cậu ấy... rất lạ..." Nói tới đây, Diệu lại lần nữa cúi đầu.
Quân thở dài một hơi, kéo chiếc ghế ở gần đó, ngồi phịch xuống: "Em nói thẳng ra đi."
Diệu gật đầu.
"Bức thư đó giống một tấm bản đồ hơn là một bức thư tình, trông rất kì lạ... Có rất nhiều chấm đỏ, kí hiệu cũng rất kì lạ."
Lời này của Diệu khiến Dương Quốc Thành giật mình. Một tấm bản đồ kì lạ có rất nhiều dấu chấm đỏ, hắn theo bản năng nghĩ đến tấm bản đồ đó.
Hà Thu Hoài nãy giờ đứng một bên đúng lúc xen vào đâm chọt: "Anh Thành, em đã nói với anh rồi, Đào Minh Tuệ là loại đàn bà không ra gì... Vậy mà anh lại tin tưởng cô ta. Bây giờ cô ta đã phản bội anh rồi..."
"Câm miệng!" Mặt Dương Quốc Thành đanh lại. Hắn không muốn nghe bất cứ lời ồn ào nào nữa: "Cút! Cút hết đi cho tôi!"
Quân thở dài một hơi, kéo tay hai người phụ nữ đi ra ngoài. Anh biết lúc này Dương Quốc Thành cần được ở một mình.
Bước chân ra khỏi tầm mắt Dương Quốc Thành, hai người phụ nữ trao đổi ánh mắt với nhau, cùng lúc nhếch miệng cười. Kế hoạch thành công tới không ngờ, tất cả các bước đều được tiến hành vô cùng thuận lợi. Bây giờ, Đào Minh Tuệ có mọc thêm vài cái miệng nữa cũng không thể cãi nổi.
Minh Tuệ mỏi mệt lê bước chân vào biệt thự. Cả căn biệt thự im lìm không có tiếng động, cô mím môi, nhìn quanh, đúng lúc nhìn thấy bác Hoa đi từ phía sau ra.
"Bác Hoa, Thành đâu rồi ạ?"
Nụ cười trên môi cô sượng lại khi nghe thấy giọng điệu cọc cằn của bác Hoa: "Trên tầng."
Minh Tuệ hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì cả. Cô chỉ cho rằng bác Hoa có chuyện không vui, nên không so đo, dợm bước lên tầng.
Lại nghe bác Hoa hằn học nói phía sau: "Cô vẫn còn mặt mũi mà về đây cơ à?"
"Bác Hoa, bác nói vậy là có ý gì? Cháu..." Cô tự thấy mình không làm gì trái với lương tâm cả.
Nhưng biểu hiện không biết gì của cô trong mắt bác Hoa lại biến thành giả dối. Bác cau mày, không kiêng nể gì mà nói:
" Cô đừng có giả vờ nữa, bạn thân của cô đã nói hết sự thật ra rồi. Không ngờ... Cậu chủ nhà tôi tin tưởng cô như vậy, cô lại phản bội cậu ấy."
Bác Hoa chăm sóc Dương Quốc Thành bao nhiêu năm, sớm đã coi hắn như con cháu trong nhà. Tuổi thơ của hắn đầy lọc lừa và dối trá, nên sau khi trưởng thành rất ghét bị lừa dối. Bác Hoa cũng biết vậy, nên lại càng ác cảm với người phụ nữ đã lừa dối hắn.
Trái tim Minh Tuệ giật thót một cái. Cô chợt nghĩ tới... có khi nào hắn đã biết chuyện tấm bản đồ kia? Nhưng suy nghĩ một chút, cô lại thoáng bình tâm.
Bản đồ mà cô đưa cho Đỗ Văn Khang không phải là đồ thật.
Đi thẳng lên tầng trên, cô đẩy cửa đi vào. Căn phòng không bật đèn, Dương Quốc Thành ngồi im trong góc phòng như một pho tượng. Minh Tuệ đưa tay bật đèn.
"Tách" một tiếng, căn phòng sáng bừng lên. Minh Tuệ nhìn thấy Dương Quốc Thành sắc mặt vô cùng không tốt. Cô nuốt một ngụm nước bọt, ngập ngừng lên tiếng: "Thành..."
Hắn vẫn ngồi im một chỗ, nhìn chằm chằm Minh Tuệ, hồi lâu sau mới hỏi: "Em có gì muốn nói với tôi không? Hay là... em có chuyện gì giấu tôi không?"
Cô hoàn toàn không thể đoán được hắn tỏ thái độ như vậy là vì lý do gì, hay là hắn đã biết chuyện gì. Chỉ có thể trả lời một cách nước đôi:
"Sao tự nhiên anh lại hỏi như vậy?"
"Nếu em có gì muốn nói thì nói đi, tôi nghe. Còn nếu không có gì thì thôi, không sao cả." Hắn thở dài một hơi: "Ra ngoài cả một ngày cũng mệt rồi, ngủ đi."
Nói rồi, hắn tự mình tắt điện, sau đó leo lên giường, không quan tâm tới phản ứng của Minh Tuệ.
Còn về phần Minh Tuệ, cô lo lắng không yên, trằn trọc tới tận quá nửa đêm mới nặng nề chìm vào giấc ngủ. Mà không hề biết rằng, ngoài kia sóng gió vừa mới bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.