Chương 21: Khi nào hai đứa tính kết hôn?
Thúy Hường
03/04/2022
Bước vào bên trong căn nhà nhỏ chật hẹp, Phương Hân nhìn thấy bố mình đang một mình ngồi ở phía ban công, cô liền bước tới chỗ bố:
- Sao bố lại ngồi đây ạ? Bố mau vào nhà, kẻo lạnh.
Bố Phương liền quay sang nhìn Phương Hân rồi mỉm cười:
- Bố muốn ngắm hoàng hôn....
Phương Hân nhìn theo hướng mà bố đang nhìn, là hoàng hôn. Mặt trời dần được che khuất bởi màn đêm bao la. Mỗi lần ngắm nhìn hoàng hôn, lòng người lại man mác buồn. Phương Hân cũng vậy, cô thật nhớ hồi mình còn trẻ quá. Lúc đó cô chỉ là một cô bé hồn nhiên vui tươi, vô lo vô nghĩ. Còn bây giờ, cuộc sống dường như đang muốn đánh quật cô, dù cô có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ tiến được một chút về phía trước. Tương lai của cô, tất cả hoàn toàn mịt mù, tối tăm.
- Được rồi, bố, hôm nay nhà mình có khách tới thăm ạ.
Trầm mặc một chút, Phương Hân lên tiếng, ánh mắt cô hướng về phía Phong Duật Thần đang ngồi ở phía xa xa cùng với Phong Duật Khang, anh ta ngồi thoải mái trên ghế sofa cũ, như thể coi đây là nhà mình luôn ý. Dù ghế sofa nhà cô đã cũ, nhưng khi Phong Duật Thần ngồi vào thì vẫn lộ rõ khí chất vương giả cùng với thân phận cao quý của anh.
Không hiểu vì sao, trong lòng cô lại rạo rực tới lạ.
Hiển nhiên bố Phương cũng hướng mắt về phía Phong Duật Thần, trong phút chốc tâm trạng bỗng trở nên vui vẻ. Lâu lắm rồi mới có người thứ 3 bước chân vào đây. Ông lúc nào cũng lo lắng cho con gái mình ở bên ngoài không có bạn bè, hoặc không kết thân với ai cả, nhưng cuối cùng cũng có ngày cô chịu đưa bạn về nhà rồi.
Là một người đàn ông tuấn tú, lẽ nào anh ta chính là bạn trai của Phương Hân sao? Như vậy tốt quá còn gì bằng?
- Hân Hân, đó là bạn trai con sao?
- Dạ???
Phương Hân nghe bố nói vậy, lập tức muốn giải thích. Nhưng bố cô đã nhanh hơn cô một bước, đi về phía Phong Duật Thần đang ngồi.
Phong Duật Thần thấy người lớn, liền lễ phép đứng dậy cúi chào bố cô. Còn Phong Duật Khang ngồi bên cạnh, hồn nhiên đứng lên bước về phía bố Phương, thằng bé mỉm cười dễ thương:
- Ông ngoại.
Oh!!!
Trong phút chốc Phương Hân kinh hãi, lập tức chạy tới bịt miệng Phong Duật Khang lại. Khổ nỗi, thằng bé cứ ngỡ cô và Phong Duật Thần là thật nên cứ thế mở miệng gọi ông ngoại luôn. Toang thật rồi, không biết bố cô sẽ tức giận hay không nữa?
Bố Phương Hân cũng vì bất ngờ mà đứng hình mất mấy giây, ông nhìn Phong Duật Khang chằm chằm rồi lại liếc nhìn Phương Hân và Phong Duật Thần. Thật sự là thằng bé này có nét rất giống cô và anh thật.
Phương Hân lo lắng liếc nhìn Phong Duật Thần bằng ánh mắt cầu cứu, chỉ mong anh hãy giúp cô giải thích rõ chuyện này với bố. Nhưng Phong Duật Thần chưa kịp cất lời, cả cô và anh đã nghe thấy câu nói đầy vui mừng của bố Phương rồi:
- Hân Hân, đây là con trai con sao? Thằng bé bao nhiêu tuổi rồi hả? Chà, nhìn lớn rồi đó. Vậy khi nào hai đứa tính kết hôn?
Bố Phương Hân đặt ra hàng loạt câu hỏi, nếu như con đã lớn bằng này rồi, phải nhanh chóng gả Phương Hân đi mới được. Đương nhiên việc con gái tìm được một nửa yêu thương mình, bố Phương vô cùng vui mừng rồi. Tuy rằng trước đây ông vô cùng nghiêm về khắc chuyện này đối với Phương Hân, ông sẽ không bao giờ chấp nhận việc con gái mình chưa chồng mà đã có con lớn.
Nhưng hiện giờ ông đã nghĩ thông suốt, nhất là khi nhìn thấy Tiểu Duật Khang, ông lại cảm thấy vô cùng vui mừng. Chỉ cần con gái ông Phương Hân hạnh phúc là được rồi.
Thân làm bố, cuộc đời ông chưa thể mang lại những điều tốt đẹp nhất đến với Phương Hân, thì bây giờ, đành nhờ vả Phong Duật Thần vậy.
Cả Phương Hân và Phong Duật Thần đều ngẩn tò te. Nhất là Phương Hân, cô chưa bao giờ nghĩ rằng bố cô lại dễ dàng chấp nhận chuyện này như vậy. Đúng là, thời gian sẽ khiến con người thay đổi mà.
Nhưng đứng trước Tiểu Duật Khang, Phương Hân cũng không thể nói toạc sự thật ra được, cô đành lựa lời mà nói:
- Bố, chuyện này tạm thời con sẽ giải thích sau ạ. Có lẽ, chuyện hôn sự nên để sau bàn bạc vẫn hơn.
Lập tức bố Phương tỏ ra không đồng ý:
- Sao có thể như vậy được, cháu ngoại bố đã lớn như vậy rồi, hai đứa cũng nên kết hôn đi chứ? - Rồi ông trừng mắt về phía Phong Duật Thần đang ngẩn người ra - Có phải cậu không đồng ý hôn sự phải không? Cậu không định chịu trách nhiệm với con gái tôi à?
Phương Hân lúc này chỉ muốn đập đầu vào tường thôi, cô định giải thích thêm thì Phong Duật Thần đã nhanh trí hơn cô, anh liền lên tiếng thanh minh:
- Dạ, đương nhiên hôn lễ sẽ cử hành ạ, xin bác đừng lo. Chỉ sợ, Hân Hân không đồng ý mà thôi.
Tuy là bị bố Phương mắng, nhưng Phong Duật Thần lại không hề tỏ ra tức giận một chút nào, ngược lại anh còn cười nhìn cô. Một nụ cười rõ là xảo quyệt, khiến cô chỉ muốn đấm anh một cái.
- Cái gì mà không đồng ý chứ? Hân Hân, con không đồng ý cũng phải đồng ý. Hai đứa mau sớm tổ chức hôn lễ đi, bố còn muốn chơi với cháu ngoại nữa!
- Sao bố lại ngồi đây ạ? Bố mau vào nhà, kẻo lạnh.
Bố Phương liền quay sang nhìn Phương Hân rồi mỉm cười:
- Bố muốn ngắm hoàng hôn....
Phương Hân nhìn theo hướng mà bố đang nhìn, là hoàng hôn. Mặt trời dần được che khuất bởi màn đêm bao la. Mỗi lần ngắm nhìn hoàng hôn, lòng người lại man mác buồn. Phương Hân cũng vậy, cô thật nhớ hồi mình còn trẻ quá. Lúc đó cô chỉ là một cô bé hồn nhiên vui tươi, vô lo vô nghĩ. Còn bây giờ, cuộc sống dường như đang muốn đánh quật cô, dù cô có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ tiến được một chút về phía trước. Tương lai của cô, tất cả hoàn toàn mịt mù, tối tăm.
- Được rồi, bố, hôm nay nhà mình có khách tới thăm ạ.
Trầm mặc một chút, Phương Hân lên tiếng, ánh mắt cô hướng về phía Phong Duật Thần đang ngồi ở phía xa xa cùng với Phong Duật Khang, anh ta ngồi thoải mái trên ghế sofa cũ, như thể coi đây là nhà mình luôn ý. Dù ghế sofa nhà cô đã cũ, nhưng khi Phong Duật Thần ngồi vào thì vẫn lộ rõ khí chất vương giả cùng với thân phận cao quý của anh.
Không hiểu vì sao, trong lòng cô lại rạo rực tới lạ.
Hiển nhiên bố Phương cũng hướng mắt về phía Phong Duật Thần, trong phút chốc tâm trạng bỗng trở nên vui vẻ. Lâu lắm rồi mới có người thứ 3 bước chân vào đây. Ông lúc nào cũng lo lắng cho con gái mình ở bên ngoài không có bạn bè, hoặc không kết thân với ai cả, nhưng cuối cùng cũng có ngày cô chịu đưa bạn về nhà rồi.
Là một người đàn ông tuấn tú, lẽ nào anh ta chính là bạn trai của Phương Hân sao? Như vậy tốt quá còn gì bằng?
- Hân Hân, đó là bạn trai con sao?
- Dạ???
Phương Hân nghe bố nói vậy, lập tức muốn giải thích. Nhưng bố cô đã nhanh hơn cô một bước, đi về phía Phong Duật Thần đang ngồi.
Phong Duật Thần thấy người lớn, liền lễ phép đứng dậy cúi chào bố cô. Còn Phong Duật Khang ngồi bên cạnh, hồn nhiên đứng lên bước về phía bố Phương, thằng bé mỉm cười dễ thương:
- Ông ngoại.
Oh!!!
Trong phút chốc Phương Hân kinh hãi, lập tức chạy tới bịt miệng Phong Duật Khang lại. Khổ nỗi, thằng bé cứ ngỡ cô và Phong Duật Thần là thật nên cứ thế mở miệng gọi ông ngoại luôn. Toang thật rồi, không biết bố cô sẽ tức giận hay không nữa?
Bố Phương Hân cũng vì bất ngờ mà đứng hình mất mấy giây, ông nhìn Phong Duật Khang chằm chằm rồi lại liếc nhìn Phương Hân và Phong Duật Thần. Thật sự là thằng bé này có nét rất giống cô và anh thật.
Phương Hân lo lắng liếc nhìn Phong Duật Thần bằng ánh mắt cầu cứu, chỉ mong anh hãy giúp cô giải thích rõ chuyện này với bố. Nhưng Phong Duật Thần chưa kịp cất lời, cả cô và anh đã nghe thấy câu nói đầy vui mừng của bố Phương rồi:
- Hân Hân, đây là con trai con sao? Thằng bé bao nhiêu tuổi rồi hả? Chà, nhìn lớn rồi đó. Vậy khi nào hai đứa tính kết hôn?
Bố Phương Hân đặt ra hàng loạt câu hỏi, nếu như con đã lớn bằng này rồi, phải nhanh chóng gả Phương Hân đi mới được. Đương nhiên việc con gái tìm được một nửa yêu thương mình, bố Phương vô cùng vui mừng rồi. Tuy rằng trước đây ông vô cùng nghiêm về khắc chuyện này đối với Phương Hân, ông sẽ không bao giờ chấp nhận việc con gái mình chưa chồng mà đã có con lớn.
Nhưng hiện giờ ông đã nghĩ thông suốt, nhất là khi nhìn thấy Tiểu Duật Khang, ông lại cảm thấy vô cùng vui mừng. Chỉ cần con gái ông Phương Hân hạnh phúc là được rồi.
Thân làm bố, cuộc đời ông chưa thể mang lại những điều tốt đẹp nhất đến với Phương Hân, thì bây giờ, đành nhờ vả Phong Duật Thần vậy.
Cả Phương Hân và Phong Duật Thần đều ngẩn tò te. Nhất là Phương Hân, cô chưa bao giờ nghĩ rằng bố cô lại dễ dàng chấp nhận chuyện này như vậy. Đúng là, thời gian sẽ khiến con người thay đổi mà.
Nhưng đứng trước Tiểu Duật Khang, Phương Hân cũng không thể nói toạc sự thật ra được, cô đành lựa lời mà nói:
- Bố, chuyện này tạm thời con sẽ giải thích sau ạ. Có lẽ, chuyện hôn sự nên để sau bàn bạc vẫn hơn.
Lập tức bố Phương tỏ ra không đồng ý:
- Sao có thể như vậy được, cháu ngoại bố đã lớn như vậy rồi, hai đứa cũng nên kết hôn đi chứ? - Rồi ông trừng mắt về phía Phong Duật Thần đang ngẩn người ra - Có phải cậu không đồng ý hôn sự phải không? Cậu không định chịu trách nhiệm với con gái tôi à?
Phương Hân lúc này chỉ muốn đập đầu vào tường thôi, cô định giải thích thêm thì Phong Duật Thần đã nhanh trí hơn cô, anh liền lên tiếng thanh minh:
- Dạ, đương nhiên hôn lễ sẽ cử hành ạ, xin bác đừng lo. Chỉ sợ, Hân Hân không đồng ý mà thôi.
Tuy là bị bố Phương mắng, nhưng Phong Duật Thần lại không hề tỏ ra tức giận một chút nào, ngược lại anh còn cười nhìn cô. Một nụ cười rõ là xảo quyệt, khiến cô chỉ muốn đấm anh một cái.
- Cái gì mà không đồng ý chứ? Hân Hân, con không đồng ý cũng phải đồng ý. Hai đứa mau sớm tổ chức hôn lễ đi, bố còn muốn chơi với cháu ngoại nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.