Chương 49: Không nghĩ lại yêu sâu đậm như vậy
Thúy Hường
03/04/2022
Ở đầu dây bên kia, Phong Duật Thần đang đứng bên cạnh cửa sổ, một tay cầm ly rượu, tay còn lại cầm điện thoại. Gió lạnh về đêm thổi vào khiến cho trái tim anh lạnh buốt. Câu nói của cô đã dứt được một lúc, anh mới có phản ứng lại:
- Hân Hân, cảm ơn em đã tin tưởng anh!
Phương Hân mỉm cười, trái tim cũng cảm thấy ấm áp theo. Mặc kệ anh có những bí mật gì đang giấu cô, nhưng cô sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Chỉ cần mọi chuyện không ở mức quá đáng quá, cô cũng có thể bỏ qua cho anh được, sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
- Phong Duật Thần, ở bên kia nhớ giữ gìn sức khoẻ thật tốt nhé. Em không muốn anh phải làm việc lao lực quá sức, em sẽ rất đau lòng.
Phương Hân nói ra những lời tận đáy lòng mình, ban đầu anh ra sức theo đuổi cô, cô ra sức từ chối tình cảm của anh. Nhưng cho tới giờ cô nhận ra rằng, anh thực sự rất quan trọng đối với cuộc sống cô. Nhìn thấy anh mệt mỏi, trái tim cô cũng sẽ nhói đau. Cô không nghĩ sẽ có ngày mình lại yêu một người đàn ông sâu đậm như vậy.
Phong Duật Thần mỉm cười, có được câu nói này của cô, trái tim lạnh lẽo của anh đã được an ủi hơn chút ít. Anh càng tự nhủ rằng, dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, anh cũng sẽ không buông tay cô.
- Anh biết rồi, vợ. Nghe theo em hết mà.
...
Đến chiều tối lúc Phương Hân tan làm, cô lúc này không còn uể oải như mấy ngày trước nữa mà trông cô rất có sức sống. Bởi vì hôm nay cô đã lấy hết can đảm để gọi điện cho Phong Duật Thần, bao nhiêu nghi hoặc trong cô đã tan biến hết.
Bí mật của anh, anh không cần nói với cô cũng được, cô chỉ cần được nghe giọng nói của anh là đã mãn nguyện lắm rồi. Anh cũng không trách cô vì tội không nghe lời, vậy lần sau cô gọi cho anh tiếp có được không?
Phương Hân vẫn đang mải chìm trong những suy nghĩ của riêng mình, lúc đó có tiếng còi xe ô tô vang lên, cô mới giật mình quay trở lại thực tại. Một chiếc xe ô tô sang trọng đang chầm chậm đỗ lại gần cô, cửa kính của xe từ từ hạ xuống.
Phương Hân liền nhận ra người trong xe là Tần Khiêm, cô thở phào nhẹ nhõm. Tần Khiêm mỉm cười, bước ra khỏi xe:
- Trùng hợp thật, thì ra em làm việc ở đây!
Hôm nay Tần Khiêm có việc đi qua khu này, vừa hay nhìn thấy Phương Hân đang tan làm. Lần trước định tới gặp cô nhưng không được, lần này anh mới biết được chính xác chỗ làm việc của cô.
Phương Hân cười ngượng ngùng, gật đầu. Hôm nay Lương Thành có việc bận nên cô tự mình đi bộ tới trạm xe buýt vậy. Với lại cô cũng không quen việc có người đưa đón mỗi ngày, cảm giác như đang bị kiểm soát. Thực chất chính là vậy, từng cử chỉ hành động của cô đều bị Lương Thành theo dõi, có gì bất thường sẽ báo lại cho Phong Duật Thần. Nhưng đương nhiên cô không biết chuyện này.
Tần Khiêm nhìn Phương Hân, câu nói của cô lại đột nhiên vang lên trong trí óc anh, cô nói cô đang hẹn hò với Phong Duật Thần. Nhìn cô ngây thơ đơn thuần như vậy, anh thật sự không yên tâm chút nào. Anh chỉ sợ, một ngày nào đó cô phải chịu tổn thương mà thôi.
- Phương Hân, em rảnh không, chúng ta nói chuyện một chút đi.
Phương Hân tất nhiên là rảnh, nhưng cô lại chần chừ suy nghĩ một lát, sau đó mới gật đầu một cách miễn cưỡng. Cô luôn tự ý thức được việc bản thân đã có bạn trai rồi, nên cách xa những người khác giới thì vẫn hơn. Nhưng Tần Khiêm cũng không phải người ngoài, hồi ở cấp ba anh giúp đỡ cô nhiều như vậy, cô không thể không nể mặt anh được.
Ngồi trong xe của Tần Khiêm, Phương Hân chỉ im lặng mà không nói gì. Tần Khiêm lại chủ động bắt chuyện với cô, hỏi về chuyện yêu đương của cô:
- Em và Phong Duật Thần thế nào rồi? Anh ta không cho người đưa đón em hay sao mà để em tự đi bộ như vậy?
Thấy Tần Khiêm đã hiểu lầm Phong Duật Thần, Phương Hân vội vã xua tay giải thích:
- Không phải như vậy, chỉ là em không thích có người đưa đón mỗi ngày thôi, cảm giác như mình đang bị kiểm soát.
Tần Khiêm trầm ngâm suy nghĩ, tuy anh cũng không rõ nhiều thứ về Phong gia và Phong Duật Thần, nhưng muốn vào Phong gia cũng có phải là đơn giản đâu? Huống hồ cô còn chưa được trải sự đời, có rất nhiều chuyện cô sẽ không lường trước được đâu. Chỉ sợ lúc đó cô sẽ không chịu được tổn thương mà thôi.
- Phương Hân, anh không phải là muốn can thiệp vào cuộc sống của em đâu, nhưng Phong Duật Thần thật sự không đơn giản...
Tần Khiêm còn chưa nói hết câu thì Phương Hân đã lên tiếng cắt ngang lời nói của anh. Cô thực sự rất cảm kích với những người đưa ra lời khuyên chân thành cho cô, nhưng cô tin tưởng Phong Duật Thần. Trong tình yêu mà có sự nghi hoặc lẫn nhau sẽ mệt mỏi lắm, vậy thì cô thà hơn giả ngốc không biết gì cả.
- Em cảm ơn anh đã nhắc nhở em, nhưng em biết mình đang làm gì mà. Em yêu Phong Duật Thần thật lòng, cũng sẽ lựa chọn tin tưởng anh ấy. Dù cho tương lai em có hối hận thì đó cũng là lựa chọn của em rồi, em không có quyền trách cứ ai cả.
Đây là lần đầu tiên Phương Hân mạnh miệng nêu rõ quan điểm của mình như vậy, cô đã nói thế rồi thì Tần Khiêm cũng chẳng biết nên nói gì thêm. Cuối cùng anh đành nói trong sự bất lực:
- Được rồi, anh cũng chỉ nói vậy thôi mà, em đừng lo lắng quá. Hôm nay hẹn em, anh chỉ muốn cùng em ôn lại chuyện cũ như bạn bè bình thường thôi, em không phiền chứ?
Sợ Phương Hân khó xử nên Tần Khiêm lập tức thay đổi chủ đề. Cô thực sự rất cứng đầu, anh biết mình không thể khuyên được cô quay đầu nữa rồi. Mọi chuyện tiếp theo thế nào thì để lúc đó tính sau đi, anh cũng không muốn vì chuyện này mà cô sẽ giữ khoảng cách với mình.
Nếu không phải nói về chuyện của Phong Duật Thần, Phương Hân đương nhiên không phiền. Ý cô đã quyết rồi, cô thật không muốn nghe thêm bất cứ lời nào không hay về Phong Duật Thần nữa.
Mấy ngày nay Phương Hân ngoài công việc ra thì cũng chỉ cô đơn một mình, hôm nay thả lỏng bản thân một chút cũng được. Với lại Tần Khiêm cũng không phải người lạ, cô có thể nói chuyện với anh như bạn bè lâu ngày mới gặp mà:
- Không phiền ạ!
...
Vương San tốn biết bao nhiêu công sức, cuối cùng cũng tới được trước cổng biệt thự Phong gia. 6 năm trước, cô ta cũng từng được Phong Duật Thần đưa tới đây mấy lần. Ban đầu bố mẹ anh ra sức phản đối vì thân phận của cô ta không xứng với anh, nhưng anh vô cùng kiên quyết thuyết phục bố mẹ mình.
Đến cuối cùng thì Phong lão gia và Phong phu nhân cũng đồng ý chấp nhận Vương San, nhưng lúc đó lại là lúc Phong gia gặp khó khăn trên bờ vực phá sản. Vương San ngu gì mà dính vào Phong gia chứ?
Nhưng lần này quay trở về, Vương San quyết tâm phải giữ chặt chân Phong Duật Thần, cho dù có tốn bao nhiêu công sức diễn khổ nhục kế...
Nhưng bây giờ cô ta vẫn chưa vội xuất hiện trước mặt người của Phong gia, tạm thời sẽ nhắm vào Phong Duật Thần trước đã.
- Hân Hân, cảm ơn em đã tin tưởng anh!
Phương Hân mỉm cười, trái tim cũng cảm thấy ấm áp theo. Mặc kệ anh có những bí mật gì đang giấu cô, nhưng cô sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Chỉ cần mọi chuyện không ở mức quá đáng quá, cô cũng có thể bỏ qua cho anh được, sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
- Phong Duật Thần, ở bên kia nhớ giữ gìn sức khoẻ thật tốt nhé. Em không muốn anh phải làm việc lao lực quá sức, em sẽ rất đau lòng.
Phương Hân nói ra những lời tận đáy lòng mình, ban đầu anh ra sức theo đuổi cô, cô ra sức từ chối tình cảm của anh. Nhưng cho tới giờ cô nhận ra rằng, anh thực sự rất quan trọng đối với cuộc sống cô. Nhìn thấy anh mệt mỏi, trái tim cô cũng sẽ nhói đau. Cô không nghĩ sẽ có ngày mình lại yêu một người đàn ông sâu đậm như vậy.
Phong Duật Thần mỉm cười, có được câu nói này của cô, trái tim lạnh lẽo của anh đã được an ủi hơn chút ít. Anh càng tự nhủ rằng, dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, anh cũng sẽ không buông tay cô.
- Anh biết rồi, vợ. Nghe theo em hết mà.
...
Đến chiều tối lúc Phương Hân tan làm, cô lúc này không còn uể oải như mấy ngày trước nữa mà trông cô rất có sức sống. Bởi vì hôm nay cô đã lấy hết can đảm để gọi điện cho Phong Duật Thần, bao nhiêu nghi hoặc trong cô đã tan biến hết.
Bí mật của anh, anh không cần nói với cô cũng được, cô chỉ cần được nghe giọng nói của anh là đã mãn nguyện lắm rồi. Anh cũng không trách cô vì tội không nghe lời, vậy lần sau cô gọi cho anh tiếp có được không?
Phương Hân vẫn đang mải chìm trong những suy nghĩ của riêng mình, lúc đó có tiếng còi xe ô tô vang lên, cô mới giật mình quay trở lại thực tại. Một chiếc xe ô tô sang trọng đang chầm chậm đỗ lại gần cô, cửa kính của xe từ từ hạ xuống.
Phương Hân liền nhận ra người trong xe là Tần Khiêm, cô thở phào nhẹ nhõm. Tần Khiêm mỉm cười, bước ra khỏi xe:
- Trùng hợp thật, thì ra em làm việc ở đây!
Hôm nay Tần Khiêm có việc đi qua khu này, vừa hay nhìn thấy Phương Hân đang tan làm. Lần trước định tới gặp cô nhưng không được, lần này anh mới biết được chính xác chỗ làm việc của cô.
Phương Hân cười ngượng ngùng, gật đầu. Hôm nay Lương Thành có việc bận nên cô tự mình đi bộ tới trạm xe buýt vậy. Với lại cô cũng không quen việc có người đưa đón mỗi ngày, cảm giác như đang bị kiểm soát. Thực chất chính là vậy, từng cử chỉ hành động của cô đều bị Lương Thành theo dõi, có gì bất thường sẽ báo lại cho Phong Duật Thần. Nhưng đương nhiên cô không biết chuyện này.
Tần Khiêm nhìn Phương Hân, câu nói của cô lại đột nhiên vang lên trong trí óc anh, cô nói cô đang hẹn hò với Phong Duật Thần. Nhìn cô ngây thơ đơn thuần như vậy, anh thật sự không yên tâm chút nào. Anh chỉ sợ, một ngày nào đó cô phải chịu tổn thương mà thôi.
- Phương Hân, em rảnh không, chúng ta nói chuyện một chút đi.
Phương Hân tất nhiên là rảnh, nhưng cô lại chần chừ suy nghĩ một lát, sau đó mới gật đầu một cách miễn cưỡng. Cô luôn tự ý thức được việc bản thân đã có bạn trai rồi, nên cách xa những người khác giới thì vẫn hơn. Nhưng Tần Khiêm cũng không phải người ngoài, hồi ở cấp ba anh giúp đỡ cô nhiều như vậy, cô không thể không nể mặt anh được.
Ngồi trong xe của Tần Khiêm, Phương Hân chỉ im lặng mà không nói gì. Tần Khiêm lại chủ động bắt chuyện với cô, hỏi về chuyện yêu đương của cô:
- Em và Phong Duật Thần thế nào rồi? Anh ta không cho người đưa đón em hay sao mà để em tự đi bộ như vậy?
Thấy Tần Khiêm đã hiểu lầm Phong Duật Thần, Phương Hân vội vã xua tay giải thích:
- Không phải như vậy, chỉ là em không thích có người đưa đón mỗi ngày thôi, cảm giác như mình đang bị kiểm soát.
Tần Khiêm trầm ngâm suy nghĩ, tuy anh cũng không rõ nhiều thứ về Phong gia và Phong Duật Thần, nhưng muốn vào Phong gia cũng có phải là đơn giản đâu? Huống hồ cô còn chưa được trải sự đời, có rất nhiều chuyện cô sẽ không lường trước được đâu. Chỉ sợ lúc đó cô sẽ không chịu được tổn thương mà thôi.
- Phương Hân, anh không phải là muốn can thiệp vào cuộc sống của em đâu, nhưng Phong Duật Thần thật sự không đơn giản...
Tần Khiêm còn chưa nói hết câu thì Phương Hân đã lên tiếng cắt ngang lời nói của anh. Cô thực sự rất cảm kích với những người đưa ra lời khuyên chân thành cho cô, nhưng cô tin tưởng Phong Duật Thần. Trong tình yêu mà có sự nghi hoặc lẫn nhau sẽ mệt mỏi lắm, vậy thì cô thà hơn giả ngốc không biết gì cả.
- Em cảm ơn anh đã nhắc nhở em, nhưng em biết mình đang làm gì mà. Em yêu Phong Duật Thần thật lòng, cũng sẽ lựa chọn tin tưởng anh ấy. Dù cho tương lai em có hối hận thì đó cũng là lựa chọn của em rồi, em không có quyền trách cứ ai cả.
Đây là lần đầu tiên Phương Hân mạnh miệng nêu rõ quan điểm của mình như vậy, cô đã nói thế rồi thì Tần Khiêm cũng chẳng biết nên nói gì thêm. Cuối cùng anh đành nói trong sự bất lực:
- Được rồi, anh cũng chỉ nói vậy thôi mà, em đừng lo lắng quá. Hôm nay hẹn em, anh chỉ muốn cùng em ôn lại chuyện cũ như bạn bè bình thường thôi, em không phiền chứ?
Sợ Phương Hân khó xử nên Tần Khiêm lập tức thay đổi chủ đề. Cô thực sự rất cứng đầu, anh biết mình không thể khuyên được cô quay đầu nữa rồi. Mọi chuyện tiếp theo thế nào thì để lúc đó tính sau đi, anh cũng không muốn vì chuyện này mà cô sẽ giữ khoảng cách với mình.
Nếu không phải nói về chuyện của Phong Duật Thần, Phương Hân đương nhiên không phiền. Ý cô đã quyết rồi, cô thật không muốn nghe thêm bất cứ lời nào không hay về Phong Duật Thần nữa.
Mấy ngày nay Phương Hân ngoài công việc ra thì cũng chỉ cô đơn một mình, hôm nay thả lỏng bản thân một chút cũng được. Với lại Tần Khiêm cũng không phải người lạ, cô có thể nói chuyện với anh như bạn bè lâu ngày mới gặp mà:
- Không phiền ạ!
...
Vương San tốn biết bao nhiêu công sức, cuối cùng cũng tới được trước cổng biệt thự Phong gia. 6 năm trước, cô ta cũng từng được Phong Duật Thần đưa tới đây mấy lần. Ban đầu bố mẹ anh ra sức phản đối vì thân phận của cô ta không xứng với anh, nhưng anh vô cùng kiên quyết thuyết phục bố mẹ mình.
Đến cuối cùng thì Phong lão gia và Phong phu nhân cũng đồng ý chấp nhận Vương San, nhưng lúc đó lại là lúc Phong gia gặp khó khăn trên bờ vực phá sản. Vương San ngu gì mà dính vào Phong gia chứ?
Nhưng lần này quay trở về, Vương San quyết tâm phải giữ chặt chân Phong Duật Thần, cho dù có tốn bao nhiêu công sức diễn khổ nhục kế...
Nhưng bây giờ cô ta vẫn chưa vội xuất hiện trước mặt người của Phong gia, tạm thời sẽ nhắm vào Phong Duật Thần trước đã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.