Chương 18: Muốn chiếm hữu
Thúy Hường
03/04/2022
Phong Duật Thần thấy Phương Hân đã kí vào tờ hợp đồng, mỉm cười hài lòng, giống như con sói xảo quyệt chuẩn bị giăng bẫy con nai vàng ngơ ngác.
Phương Hân không hề phát hiện ra sự thay đổi trong ánh mắt của Phong Duật Thần, lúc này cô mới giật mình nhận ra tư thế ngồi của cả hai lúc này thật mờ ám. Cô vội vã đứng dậy khỏi vòng tay Phong Duật Thần, bối rối cúi đầu xuống để che giấu đi khuôn mặt nhỏ đang xấu hổ mà ửng hồng lên.
- Vậy...không còn gì nữa thì tôi đi làm việc đây ạ.
- Ừ, đi đi.
Phong Duật Thần dễ dàng đồng ý, anh gật đầu rồi cũng nhanh chóng tập trung vào làm việc của mình. Phương Hân nhẹ nhàng rời khỏi, hạn chế gây tiếng động ảnh hưởng tới Phong Duật Thần làm việc. Ra khỏi phòng tổng tài, trong lòng cô dâng lên cảm giác hối hận mãnh liệt.
Ôi, vậy là từ giờ có lẽ cô sẽ bận 24/24 rồi. Bình thường đi làm việc ở công ti cô đã mệt lắm rồi, bây giờ ở đâu lại chui ra một đứa trẻ nữa. Sao số cô lại khổ vậy chứ?
Phương Hân vừa nghĩ vừa uể oải giậm chân về nơi làm việc của mình. Đành phải chịu thôi, ai bảo anh ta nhiều tiền như vậy chứ?
Thật không công bằng mà!
Trong phòng làm việc, Phong Duật Thần liếc nhìn màn hình lớn của máy tính đặt trên bàn, hệ thống camera của cả công ti hiện lên, anh nhấp vào một màn ảnh nhỏ. Ngay lập tức, hình ảnh cô gái nhỏ đang hậm hực giậm chân bước đi đập vào mắt anh. Khóe môi anh khẽ cong lên.
Khi nãy chạm vào eo cô, da thịt mềm mại của cô khiến cho anh lưu luyến, nhất thời không muốn tách rời. Chính anh cũng không hiểu vì sao, chỉ biết là...cảm giác này thật sự rất quen thuộc. Mùi hương tự nhiên trên cơ thể cô, dường như vẫn còn vương vấn trong không khí.
Khi nãy, anh thực sự đã có phản ứng với cô, chết tiệt thật. Bao nhiêu năm nay anh luôn là người nhẫn nhịn rất giỏi, thế mà khi chạm vào cô, anh lại trở nên như vậy.
Dã tính chiếm hữu mãnh liệt trong anh dâng lên. Thật muốn chiếm cô để làm của riêng mình...
....
Chiều tối tan làm, Phương Hân mệt mỏi lê lết thân thể như xác sống rời khỏi công ti. Cả ngày hôm nay, cô không thể nào nghiêm túc làm việc được. Đầu óc cô, cứ lơ đãng nghĩ tới Phong Duật Thần mà thôi.
Khuôn mặt đẹp trai của anh lúc tập trung làm việc, giọng nói trầm ấm êm tai, cùng với mùi nước hoa nhàn nhạt tỏa ra từ cơ thể anh. Tất cả kết hợp lại, thật hoàn hảo, thật quyến rũ con người ta phạm tội.
Đầu óc cô, ngay cả hình ảnh khỏa thân cơ bắp cuồn cuộn của anh cũng có thể tưởng tượng ra được. Lâu lắm rồi, cô không có cảm giác mê trai mãnh liệt như vậy.
Phương Hân ơi là Phương Hân, đừng mê trai nữa mà. Thật xấu hổ quá đi!
- Aaa, anh đừng ám tôi nữa mà...
Phương Hân vò đầu bứt tóc, cầu xin não đừng nghĩ nữa. Tại sao Phong Duật Thần lại có tầm ảnh hưởng đối với cô như vậy chứ? Đáng lẽ ra cô nên tránh xa anh mới đúng, thế mà, ma xui quỷ khiến cô lại đi kí cái hợp đồng bảo mẫu vớ vẩn đó.
Đằng sau cô, chiếc xe thể thao sang trọng đang đi chầm chậm lại. Trong xe, Phong Duật Thần chống tay lên vô lăng ngắm nhìn cô chằm chằm. Bộ dạng lúc điên khùng của cô cũng thật đáng yêu.
Khóe môi anh khẽ cong lên xấu xa, anh ấn nút còi xe ô tô 2 tiếng, khiến cho Phương Hân giật mình.
Hồn cô như sắp bay khỏi xác.
Đột nhiên ở đâu lại chui ra một chiếc xe sang như vậy đi sau cô chứ? Phương Hân đứng lại, tò mò nhìn chiếc xe. Chiếc xe thể thao chầm chậm tiến lại phía cô, cửa kính dần được hạ xuống. Khuôn mặt đẹp trai như điêu khắc lập tức hiện lên, cùng với nụ cười nhàn nhạt trên môi...
Phương Hân như bị hớp mất hồn, cô nhất thời không có phản ứng.
- Lên xe!
Giọng nói trầm thấp vô cùng dễ nghe, cũng vô cùng quen thuộc vang lên, đưa tâm hồn đang bay bổng trên mây của Phương Hân trở về thực tại. Cô giật mình, phản ứng đầu tiên là ngó ngang ngó dọc, xem có khả năng bị người khác nhìn thấy không? Nhất là mấy nhân viên trong công ti.
May quá, nơi này cũng khá xa công ti rồi.
Phương Hân dần tiến lại về phía chiếc xe thể thao sang trọng, chậm chạp mở cửa xe và bước vào. Từ đầu tới cuối, ánh mắt Phong Duật Thần vẫn không hề rời khỏi cô nửa bước.
- Phong tổng, tôi chỉ chơi với tiểu thiếu gia một lát thôi nhá. Ở nhà tôi còn có bố phải chăm sóc nữa.
Phương Hân thương lượng.
Phong Duật Thần cong môi cười cười, liếc nhìn cô rồi mới từ từ nhả ra từng chữ, anh ta nói như đúng rồi ý:
- Không cần, hôm nay tôi và tiểu Duật Khang sẽ tới nhà cô ăn tối. Sẵn tiện...chào hỏi bác trai luôn.
Phương Hân không hề phát hiện ra sự thay đổi trong ánh mắt của Phong Duật Thần, lúc này cô mới giật mình nhận ra tư thế ngồi của cả hai lúc này thật mờ ám. Cô vội vã đứng dậy khỏi vòng tay Phong Duật Thần, bối rối cúi đầu xuống để che giấu đi khuôn mặt nhỏ đang xấu hổ mà ửng hồng lên.
- Vậy...không còn gì nữa thì tôi đi làm việc đây ạ.
- Ừ, đi đi.
Phong Duật Thần dễ dàng đồng ý, anh gật đầu rồi cũng nhanh chóng tập trung vào làm việc của mình. Phương Hân nhẹ nhàng rời khỏi, hạn chế gây tiếng động ảnh hưởng tới Phong Duật Thần làm việc. Ra khỏi phòng tổng tài, trong lòng cô dâng lên cảm giác hối hận mãnh liệt.
Ôi, vậy là từ giờ có lẽ cô sẽ bận 24/24 rồi. Bình thường đi làm việc ở công ti cô đã mệt lắm rồi, bây giờ ở đâu lại chui ra một đứa trẻ nữa. Sao số cô lại khổ vậy chứ?
Phương Hân vừa nghĩ vừa uể oải giậm chân về nơi làm việc của mình. Đành phải chịu thôi, ai bảo anh ta nhiều tiền như vậy chứ?
Thật không công bằng mà!
Trong phòng làm việc, Phong Duật Thần liếc nhìn màn hình lớn của máy tính đặt trên bàn, hệ thống camera của cả công ti hiện lên, anh nhấp vào một màn ảnh nhỏ. Ngay lập tức, hình ảnh cô gái nhỏ đang hậm hực giậm chân bước đi đập vào mắt anh. Khóe môi anh khẽ cong lên.
Khi nãy chạm vào eo cô, da thịt mềm mại của cô khiến cho anh lưu luyến, nhất thời không muốn tách rời. Chính anh cũng không hiểu vì sao, chỉ biết là...cảm giác này thật sự rất quen thuộc. Mùi hương tự nhiên trên cơ thể cô, dường như vẫn còn vương vấn trong không khí.
Khi nãy, anh thực sự đã có phản ứng với cô, chết tiệt thật. Bao nhiêu năm nay anh luôn là người nhẫn nhịn rất giỏi, thế mà khi chạm vào cô, anh lại trở nên như vậy.
Dã tính chiếm hữu mãnh liệt trong anh dâng lên. Thật muốn chiếm cô để làm của riêng mình...
....
Chiều tối tan làm, Phương Hân mệt mỏi lê lết thân thể như xác sống rời khỏi công ti. Cả ngày hôm nay, cô không thể nào nghiêm túc làm việc được. Đầu óc cô, cứ lơ đãng nghĩ tới Phong Duật Thần mà thôi.
Khuôn mặt đẹp trai của anh lúc tập trung làm việc, giọng nói trầm ấm êm tai, cùng với mùi nước hoa nhàn nhạt tỏa ra từ cơ thể anh. Tất cả kết hợp lại, thật hoàn hảo, thật quyến rũ con người ta phạm tội.
Đầu óc cô, ngay cả hình ảnh khỏa thân cơ bắp cuồn cuộn của anh cũng có thể tưởng tượng ra được. Lâu lắm rồi, cô không có cảm giác mê trai mãnh liệt như vậy.
Phương Hân ơi là Phương Hân, đừng mê trai nữa mà. Thật xấu hổ quá đi!
- Aaa, anh đừng ám tôi nữa mà...
Phương Hân vò đầu bứt tóc, cầu xin não đừng nghĩ nữa. Tại sao Phong Duật Thần lại có tầm ảnh hưởng đối với cô như vậy chứ? Đáng lẽ ra cô nên tránh xa anh mới đúng, thế mà, ma xui quỷ khiến cô lại đi kí cái hợp đồng bảo mẫu vớ vẩn đó.
Đằng sau cô, chiếc xe thể thao sang trọng đang đi chầm chậm lại. Trong xe, Phong Duật Thần chống tay lên vô lăng ngắm nhìn cô chằm chằm. Bộ dạng lúc điên khùng của cô cũng thật đáng yêu.
Khóe môi anh khẽ cong lên xấu xa, anh ấn nút còi xe ô tô 2 tiếng, khiến cho Phương Hân giật mình.
Hồn cô như sắp bay khỏi xác.
Đột nhiên ở đâu lại chui ra một chiếc xe sang như vậy đi sau cô chứ? Phương Hân đứng lại, tò mò nhìn chiếc xe. Chiếc xe thể thao chầm chậm tiến lại phía cô, cửa kính dần được hạ xuống. Khuôn mặt đẹp trai như điêu khắc lập tức hiện lên, cùng với nụ cười nhàn nhạt trên môi...
Phương Hân như bị hớp mất hồn, cô nhất thời không có phản ứng.
- Lên xe!
Giọng nói trầm thấp vô cùng dễ nghe, cũng vô cùng quen thuộc vang lên, đưa tâm hồn đang bay bổng trên mây của Phương Hân trở về thực tại. Cô giật mình, phản ứng đầu tiên là ngó ngang ngó dọc, xem có khả năng bị người khác nhìn thấy không? Nhất là mấy nhân viên trong công ti.
May quá, nơi này cũng khá xa công ti rồi.
Phương Hân dần tiến lại về phía chiếc xe thể thao sang trọng, chậm chạp mở cửa xe và bước vào. Từ đầu tới cuối, ánh mắt Phong Duật Thần vẫn không hề rời khỏi cô nửa bước.
- Phong tổng, tôi chỉ chơi với tiểu thiếu gia một lát thôi nhá. Ở nhà tôi còn có bố phải chăm sóc nữa.
Phương Hân thương lượng.
Phong Duật Thần cong môi cười cười, liếc nhìn cô rồi mới từ từ nhả ra từng chữ, anh ta nói như đúng rồi ý:
- Không cần, hôm nay tôi và tiểu Duật Khang sẽ tới nhà cô ăn tối. Sẵn tiện...chào hỏi bác trai luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.