Tổng Tài Lại Gọi Tôi Đến Nhà Chị Ấy!
Chương 21: Bạn gái 'hiện tại' của hàng xóm dỗi 'bạn gái trước' của hàng xóm.
Ta Là Phong Tử
18/07/2021
Lâm Sanh nói xong, muốn đi tìm thuốc cảm, bình thường cô rất khỏe, thân thể khang kiện, hàng năm cơ bản sẽ không cảm mạo nóng sốt này nọ, nhưng cũng sẽ chuẩn bị một chút thuốc cơ bản.
Bất quá cô đã quên để ở chỗ nào, không thể làm gì khác hơn là tìm chỗ này một chút chỗ kia một chút trong phòng khách.
Bên kia tìm thuốc, bên này Hứa Nam mở cửa, nhìn cô gái trẻ đứng yên ở cửa, cô hơi bất ngờ, cô gái trẻ tuổi kia hiển nhiên cũng ngây ngẩn cả người.
Hứa Nam lấy lại tinh thần trước, lịch sự hỏi:
"Chào cô, xin hỏi cô tìm ai?"
"Chào cô, tôi tên là Ôn Dĩ Quân."
Cô gái trẻ vừa nói vừa đưa bàn tay nhỏ nhắn mềm mại ra, Hứa Nam nghe giọng cũng đã biết là người con gái vừa gọi điện thoại cho Lâm Sanh.
Ôn Dĩ Quân tự nhiên cũng biết, Hứa Nam ở trước mặt chính là người nghe điện thoại.
Hứa Nam cầm tay Ôn Dĩ Quân:
"Chào cô, tôi tên Hứa Nam, cô tìm Lâm Sanh đúng không?"
Nếu là bạn của Lâm tiểu thư, Hứa Nam nghiêng người, khẽ cười nói:
"Vào đi."
"Cảm ơn."
Ôn Dĩ Quân gật đầu, cô mở tủ giày, rất thuần thục cầm một đôi dép, mang vào.
Trong mắt Hứa Nam lóe lên sự ngạc nhiên, Ô Dĩ Quan rất tự nhiên đi vào phòng khách.
Cô gái trẻ này hình như rất quen thuộc nhà của Lâm tiểu thư.
Hơn nữa, ánh mắt Ôn Dĩ Quân nhìn cô, còn mang theo địch ý vô hình.
Làm cô rất không thoải mái.
Hôm nay gặp Ôn Dĩ Quân, rốt cuộc Hứa Nam cũng phát hiện, nhân duyên của Lâm Sanh với nữ nhân không phải tốt bình thường, bên cạnh Lâm Sanh, cô đã gặp qua Thẩm Bình, Diệp Đồng, Ôn Dĩ Quân, mỗi người đều là đại mỹ nữ ôn nhu.
Rõ ràng người này không có gì đặc biệt, hết lần này tới lần khác hấp dẫn mỹ nữ, giống như bàn tay vàng mở ra, hào quang của vương miệng nữ chủ trên đỉnh đầu lóa mắt.
Nếu sống ở cổ đại.
Sợ là tên này sẽ thu vào hậu cung?
Hứa Nam đồng thời quan sát Ôn Dĩ Quân, Ôn Dĩ Quân cũng ngược lại.
Ở trong nhà Lâm Sanh, mặc đồ ở nhà, trên bàn ăn hai cặp đũa hai cái chén, bữa tối ở cùng phòng, làm cho Ôn Dĩ Quân không thể không nghĩ, Hứa Nam và Lâm Sanh quan hệ rất thân mật.
Hai người mới vào phòng khách ngồi xuống, phòng ngủ truyền tới tiếng Lâm Sanh lục đồ, sau đó nghe Lâm Sanh kêu lên:
"Ai vậy buổi tối còn tới tìm tôi."
Ôn Dĩ Quân không lên tiếng.
Buổi tối còn tới tìm, nói vậy quan hệ không bình thường, Hứa Nam không phải là người không thức thời.
Cô nhìn Ôn Dĩ Quân, đứng dậy đi tới cửa phòng ngủ, nhìn Lâm Sanh quỳ trên mặt đất, vểnh mông tìm đồ trong tủ rất buồn cười, Hứa Nam nhịn không được, đi tới đá đá mông Lâm Sanh.
"Lâm Sanh, bạn cô tới, không cần tìm, ra đi, tôi về trước."
"Ai, là Bình Bình hả?" Lâm Sanh hướng ra phòng khách hỏi, không có tiếng trả lời.
Hứa Nam nói:
"Mau đứng dậy."
Lâm Sanh xoa xoa cái mông bị đá, đứng dậy, hỏi:
"Nhà cô có thuốc?"
Hứa Nam hít hít mũi, suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:
"Hình như không có."
"Vậy không được, tối nay cô phải uống thuốc nếu không mai bệnh tình nghiêm trọng, lại đổ cho tôi rồi làm sao, trừ tiền tôi rồi sao."
"Được rồi, tìm cũng không có." Hứa Nam kéo Lâm Sanh, đẩy ra ngoài, "Bạn cô đang chờ cô, khỏi tìm nữa, đi ra ngoài đi."
"Gấp cái gì, tôi còn ngăn tủ cuối chưa có tìm." Lâm Sanh xoay người gỡ tay Hứa Nam, "Aizz aizz, đừng đẩy tôi, không được, tôi vẫn nghĩ, rốt cuộc mình để thuốc ở đâu."
Âm thanh bất ngờ dừng lại, Lâm Sanh giống như không thể tin được nhìn người ngồi trên sofa.
"Lâm Sanh." Ôn Dĩ Quân vẻ mặt căng thẳng, trong mắt có chút lo lắng không yên nhìn Lâm Sanh, ánh mắt đặt lên cổ Lâm Sanh 1 giây, hàng dấu răng thẳng tắp, đây là... Ôn Dĩ Quân siết chặt nắm tay, đáy mắt hiện lên vẻ tức giận.
Lâm Sanh vô thức nghĩ ra một ý tưởng, Hứa tiểu thư đã mời một tôn đại thần đến.
Hứa Nam cảm nhận được cơ thể Lâm Sanh cứng ngắc, cô nghi ngờ nhìn Lâm Sanh lại nhìn qua Ôn Dĩ Quân đang trầm mặc, hai người này tuyệt đối có mờ ám.
Trực giác nói cho cô biết, làm người ngoài không cần tham gia là tốt nhất, miễn cho tự chuốc lấy họa.
"Hai người nói chuyện, tôi về trước."
Hứa Nam gật đầu với Ôn Dĩ Quân, đang định cầm laptop trên sofa, mới vừa nhấc chân lại cảm giác phía sau có một bàn tay níu lấy áo mình.
Cô quay đầu nhìn thấy Lâm Sanh đang nháy mắt ra hiệu, Hứa Nam hơi bất ngờ, ngón tay ở phía sau cong lên theo đường, viết 4 chữ:Đừng đi, cứu tôi.
Rất Nhanh, Lâm Sanh lại viết sau lưng Hứa Nam năm chữ: Phối hợp với tôi, diễn trò.
Sợ người ta không cảm nhận được, Lâm Sanh viết viết, ở sau lưng Hứa Nam viết một lần nữa.
Hứa Nam mấp máy khóe môi.
Chẳng lẽ hoa đào của tiểu bảo mẫu rơi rớt?
Hứa Nam hơi nhíu mày, gật đầu đồng ý.
Ôn Dĩ Quân cắn môi dưới, nhìn hai người lôi lôi kéo kéo, trong lòng tức giận.
"Sanh Sanh!"
Lâm Sanh khụ khụ ho vài tiếng, nắm tay Hứa Nam, đưa tay đặt lên trán Hứa Nam, ánh mắt trong chớp mắt trở nên thâm tình hơn:
"Thân ái, sao chị bị cảm, nhất định là tối qua ở trên sofa bị cảm, thực sự làm em đau lòng chết đi được, em đi tìm thuốc cho chị."
Nhập vai cực nhanh, mặt mày cũng biến hóa.
Tôi hôm qua ở trên sofa bị cảm, không phải là ngủ trên sofa bị cảm?
Cái này ám chỉ điều gì?
Khóe miệng hứa Nam giật giật, người này quả thực không còn thuốc cứu chữa, không đi đóng phim quả là đáng tiếc.
Bất quá, diễn phải vậy.
Lại muốn hắt xì, lần này Hứa Nam không có quay mặt qua chỗ khác 'Ách xì' một cái vang dội, nước mũi trực tiếp bắn lên mặt Lâm Sanh.
Khuôn mặt thâm tình chân thật của Lâm Sanh trong nháy mắt trở nên xấu xí không gì sánh bằng, Hứa Nam nhìn ai kia, khẽ cười, giơ tay nhéo nhéo mũi ai kia.
"Còn không mau đi tìm thuốc, không tìm được thuốc, đêm nay chị cắn chết em."
Lâm Sanh lau nước mũi trên mặt, nén xuống xung động điên cuồng muốn làm thịt Hứa Nam, cô mỉm cười gật đầu:
"Tuân lệnh, Hứa đại lão bản thân ái."
"Gọi lão bản cái gì, gọi vợ." Hứa Nam vô cùng quyến rũ chọt trán Lâm Sanh, trò hay đã bắt đầu, ánh mắt phóng điện, "Đồ chết tiệt, nhanh đi tìm thuốc cho người ta, không tìm được đêm nay đừng bò lên giường của lão nương."
Lâm Sanh.
"..."
Cái quỷ gì đây, Hứa tiểu thư trở mặt gian xảo.
Hứa tiểu thư tốt nghiệp đại học điện ảnh hả?
Nhanh đi tìm thuốc, chiến trường của nữ nhân, đừng nên tham gia, toàn bộ giao cho minh tinh Hứa tiểu thư.
Cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy vẻ kinh sợ kia của Lâm Sanh, Ôn Dĩ Quân hít một hơi thật sâu,cố gắng khôi phục lại tâm tình, nhìn cũng không nhìn Hứa Nam ngồi trên sofa.
Trực tiếp đứng dậy, đi tới chỗ Lâm Sanh đang tìm dưới tủ tivi.
Ôn Dĩ Quân dừng lại bên cạnh Lâm Sanh, đưa tay vào một góc tối, lục lục, đem thuốc cảm bên trong nhét vào tay Lâm Sanh.
"Đừng tìm nữa, ở đây, tôi đã nói với em thuốc đặt trong ngăn vuông này, nói mấy lần rồi, sao em vẫn không nhớ."
Lâm Sanh bĩu môi, quay đầu nhìn Hứa Nam, nói:
"Vợ, thấy không, lần sau chị phải nhớ kỹ, thuốc để ở chỗ này."
"Em---"
Hứa Nam trả lời:
"Được, chị nhớ rồi."
Lâm Sanh đang muốn đứng dậy, lại bị Ôn Dĩ Quân kéo tay:
"Sanh Sanh."
Đôi mắt đỏ lên.
"Rõ ràng chỉ mới qua nửa năm, vì sao em biến thành như vậy?"
Tại sao biến thành như vậy? Bởi vì hoàn toàn mất hết hi vọng, hoàn toàn thất vọng, thật vất vả mới thoát ra được, sao có thể đơn giản quay đầu.
Lâm Sanh trầm mặc không nói, giương mắt nhìn gương mặt thân quen kia, há miệng, mấp mấy, lời tuyệt tình kia dù thế nào cô cũng không nói ra được.
Trong lúc Lâm Sanh rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Một bàn tay thon dài từ trên trời rơi xuống, nắm lấy tay cô, kéo cô đứng dậy.
Hứa Nam cười khẽ:
"Ôn tiểu thư, chuyện quá khứ, cũng không cần nói ra."
Khoảnh khắc đó, Lâm Sanh cảm thấy Hứa tiểu thư khiến người ta có cảm giác an toàn, Lâm Sanh không muốn đối mặt với Ôn Dĩ Quân, giống như đà điểu, lui ở sau lưng Hứa Nam.
Ôn Dĩ Quan đứng dậy, khẽ hỏi:
"Hai người bên nhau bao lâu?"
"Không lâu lắm, 10 phút trước."
Theo thỉnh cầu trong lòng Lâm Sanh.
Lâm Sanh gắt gao níu góc áo Hứa Nam.
Sao cô lại đem thời gian diễn trò nói ra, có cần phải thành thật như vậy không!?
Đ.M Đ.M Đ.M, lộ tẩy rồi, cái này Ôn Dĩ Quân nhất định không tin!
Ôn Dĩ Quân nhìn Hứa Nam, khẽ cười:
"Sanh Sanh, không nghĩ tới em thật sự nhẫn tâm, em nói em không thích con gái tính tình ôn nhu nữa, em làm được rồi."
Hứa Nam nghiêng đầu nhìn Lâm Sanh, đôi mắt cong cong, hỏi:
"Chị không ôn như sao?"
Lâm Sanh đưa tay chỉ lên cổ, dũng cảm hỏi ngược đại lão bản:
"Xin hỏi, chị ôn nhu sao??"
"Ít ra..." Hứa Nam đưa tay vòng qua eo Lâm Sanh, mạnh mẽ nhéo lên thịt mềm, nhìn bộ dạng Lâm Sanh nhe răng trợn mắt lại không dám lên tiếng, "Chị cảm thấy mình rất ôn nhu, em cảm thấy thế nào?"
Lâm Sanh dối lương tâm:
"A A, đừng nhéo, ôn nhu, chị ôn nhu nhất."
Ôn Dĩ Quân nhìn không nổi nữa, vội vã nói:
"Xin lỗi, quấy rầy hai người, tôi đi trước."
Nói xong, Ôn Dĩ Quân cười với Lâm Sanh, nụ cười ý nghĩa sâu xa.
Nếu như trước đây, nụ cười kia Lâm Sanh ước gì được thấy mỗi ngày, còn bây giờ chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà, Ôn Dĩ Quân nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ ý định, thật vất vả tiễn 'Đại thần' đi.
Lại 'hầu hạ' Hứa Nam uống thuốc.
Lâm Sanh hoàn toàn xụi lơ trên sofa, muốn chết không được muốn sống cũng không xong, kêu lên:
"A, nữ nhân tôi gì làm khó nữ nhân, đơn giản sống không được sao, đi thì đừng quay lại không được sao, rốt cuộc tại sao, tại sao cuộc sống của tôi trôi qua càng ngày càng tệ."
Hứa Nam không có phản ứng với Lâm Sanh, cô mở laptop, nhìn qua thời gian, 11 giờ.
Lâm Sanh chậm rãi tiến tới trước mặt Hứa Nam, hai mắt phát ra vẻ sùng bái:
"Hứa tiểu thư, tôi phát hiện kĩ năng diễn của cô còn hoàn hảo hơn so với tôi."
"Cảm ơn lời khen của cô." Hứa Nam nhìn Lâm Sanh, ngón tay ấn lên trán ai kia, đem khuôn mặt sắp chạm tới trước ngực cô, đẩy ra một cách vô cùng chán ghét.
"Tránh xa tôi một chút."
Lâm Sanh tiến tới, đáng thương nhìn Hứa Nam:
"Hứa tiểu thư, cô xem cô xinh đẹp như vậy, đáng yêu như vậy, ôn như vậy---"
Hứa Nam cắt lời:
"Nói nhảm nữa bóp chết cô!"
"Tôi có thể cầu cô một chuyện không?"
"Nói."
"Lần sau gặp Ôn Dĩ Quân, hai chúng ta có thể... diễn tiếp không?"
Hứa Nam cũng không ngẩng đầu lên, nói:
"Có thể."
Ngay khoảnh khắc Lâm Sanh suýt chút nữa kinh hô thành tiếng thì Hứa Nam bình thản nói thêm:
"Thuê tôi làm bạn gái, diễn cảnh bạn gái hiện tại dỗi bạn gái trước, cô phải làm cơm tới cho tôi 1 tháng, hơn nữa, miễn phí."
Dừng một chút, Hứa Nam liếc nhìn Lâm Sanh, lại cười khẽ, nói:
"Hôm nay tôi diễn một hồi, cho nên, tháng này không cần trả tiền lương."
Lâm Sanh:
.".."
Gian thương! Sâu hút máu!
Bất quá cô đã quên để ở chỗ nào, không thể làm gì khác hơn là tìm chỗ này một chút chỗ kia một chút trong phòng khách.
Bên kia tìm thuốc, bên này Hứa Nam mở cửa, nhìn cô gái trẻ đứng yên ở cửa, cô hơi bất ngờ, cô gái trẻ tuổi kia hiển nhiên cũng ngây ngẩn cả người.
Hứa Nam lấy lại tinh thần trước, lịch sự hỏi:
"Chào cô, xin hỏi cô tìm ai?"
"Chào cô, tôi tên là Ôn Dĩ Quân."
Cô gái trẻ vừa nói vừa đưa bàn tay nhỏ nhắn mềm mại ra, Hứa Nam nghe giọng cũng đã biết là người con gái vừa gọi điện thoại cho Lâm Sanh.
Ôn Dĩ Quân tự nhiên cũng biết, Hứa Nam ở trước mặt chính là người nghe điện thoại.
Hứa Nam cầm tay Ôn Dĩ Quân:
"Chào cô, tôi tên Hứa Nam, cô tìm Lâm Sanh đúng không?"
Nếu là bạn của Lâm tiểu thư, Hứa Nam nghiêng người, khẽ cười nói:
"Vào đi."
"Cảm ơn."
Ôn Dĩ Quân gật đầu, cô mở tủ giày, rất thuần thục cầm một đôi dép, mang vào.
Trong mắt Hứa Nam lóe lên sự ngạc nhiên, Ô Dĩ Quan rất tự nhiên đi vào phòng khách.
Cô gái trẻ này hình như rất quen thuộc nhà của Lâm tiểu thư.
Hơn nữa, ánh mắt Ôn Dĩ Quân nhìn cô, còn mang theo địch ý vô hình.
Làm cô rất không thoải mái.
Hôm nay gặp Ôn Dĩ Quân, rốt cuộc Hứa Nam cũng phát hiện, nhân duyên của Lâm Sanh với nữ nhân không phải tốt bình thường, bên cạnh Lâm Sanh, cô đã gặp qua Thẩm Bình, Diệp Đồng, Ôn Dĩ Quân, mỗi người đều là đại mỹ nữ ôn nhu.
Rõ ràng người này không có gì đặc biệt, hết lần này tới lần khác hấp dẫn mỹ nữ, giống như bàn tay vàng mở ra, hào quang của vương miệng nữ chủ trên đỉnh đầu lóa mắt.
Nếu sống ở cổ đại.
Sợ là tên này sẽ thu vào hậu cung?
Hứa Nam đồng thời quan sát Ôn Dĩ Quân, Ôn Dĩ Quân cũng ngược lại.
Ở trong nhà Lâm Sanh, mặc đồ ở nhà, trên bàn ăn hai cặp đũa hai cái chén, bữa tối ở cùng phòng, làm cho Ôn Dĩ Quân không thể không nghĩ, Hứa Nam và Lâm Sanh quan hệ rất thân mật.
Hai người mới vào phòng khách ngồi xuống, phòng ngủ truyền tới tiếng Lâm Sanh lục đồ, sau đó nghe Lâm Sanh kêu lên:
"Ai vậy buổi tối còn tới tìm tôi."
Ôn Dĩ Quân không lên tiếng.
Buổi tối còn tới tìm, nói vậy quan hệ không bình thường, Hứa Nam không phải là người không thức thời.
Cô nhìn Ôn Dĩ Quân, đứng dậy đi tới cửa phòng ngủ, nhìn Lâm Sanh quỳ trên mặt đất, vểnh mông tìm đồ trong tủ rất buồn cười, Hứa Nam nhịn không được, đi tới đá đá mông Lâm Sanh.
"Lâm Sanh, bạn cô tới, không cần tìm, ra đi, tôi về trước."
"Ai, là Bình Bình hả?" Lâm Sanh hướng ra phòng khách hỏi, không có tiếng trả lời.
Hứa Nam nói:
"Mau đứng dậy."
Lâm Sanh xoa xoa cái mông bị đá, đứng dậy, hỏi:
"Nhà cô có thuốc?"
Hứa Nam hít hít mũi, suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:
"Hình như không có."
"Vậy không được, tối nay cô phải uống thuốc nếu không mai bệnh tình nghiêm trọng, lại đổ cho tôi rồi làm sao, trừ tiền tôi rồi sao."
"Được rồi, tìm cũng không có." Hứa Nam kéo Lâm Sanh, đẩy ra ngoài, "Bạn cô đang chờ cô, khỏi tìm nữa, đi ra ngoài đi."
"Gấp cái gì, tôi còn ngăn tủ cuối chưa có tìm." Lâm Sanh xoay người gỡ tay Hứa Nam, "Aizz aizz, đừng đẩy tôi, không được, tôi vẫn nghĩ, rốt cuộc mình để thuốc ở đâu."
Âm thanh bất ngờ dừng lại, Lâm Sanh giống như không thể tin được nhìn người ngồi trên sofa.
"Lâm Sanh." Ôn Dĩ Quân vẻ mặt căng thẳng, trong mắt có chút lo lắng không yên nhìn Lâm Sanh, ánh mắt đặt lên cổ Lâm Sanh 1 giây, hàng dấu răng thẳng tắp, đây là... Ôn Dĩ Quân siết chặt nắm tay, đáy mắt hiện lên vẻ tức giận.
Lâm Sanh vô thức nghĩ ra một ý tưởng, Hứa tiểu thư đã mời một tôn đại thần đến.
Hứa Nam cảm nhận được cơ thể Lâm Sanh cứng ngắc, cô nghi ngờ nhìn Lâm Sanh lại nhìn qua Ôn Dĩ Quân đang trầm mặc, hai người này tuyệt đối có mờ ám.
Trực giác nói cho cô biết, làm người ngoài không cần tham gia là tốt nhất, miễn cho tự chuốc lấy họa.
"Hai người nói chuyện, tôi về trước."
Hứa Nam gật đầu với Ôn Dĩ Quân, đang định cầm laptop trên sofa, mới vừa nhấc chân lại cảm giác phía sau có một bàn tay níu lấy áo mình.
Cô quay đầu nhìn thấy Lâm Sanh đang nháy mắt ra hiệu, Hứa Nam hơi bất ngờ, ngón tay ở phía sau cong lên theo đường, viết 4 chữ:
Rất Nhanh, Lâm Sanh lại viết sau lưng Hứa Nam năm chữ: Phối hợp với tôi, diễn trò.
Sợ người ta không cảm nhận được, Lâm Sanh viết viết, ở sau lưng Hứa Nam viết một lần nữa.
Hứa Nam mấp máy khóe môi.
Chẳng lẽ hoa đào của tiểu bảo mẫu rơi rớt?
Hứa Nam hơi nhíu mày, gật đầu đồng ý.
Ôn Dĩ Quân cắn môi dưới, nhìn hai người lôi lôi kéo kéo, trong lòng tức giận.
"Sanh Sanh!"
Lâm Sanh khụ khụ ho vài tiếng, nắm tay Hứa Nam, đưa tay đặt lên trán Hứa Nam, ánh mắt trong chớp mắt trở nên thâm tình hơn:
"Thân ái, sao chị bị cảm, nhất định là tối qua ở trên sofa bị cảm, thực sự làm em đau lòng chết đi được, em đi tìm thuốc cho chị."
Nhập vai cực nhanh, mặt mày cũng biến hóa.
Tôi hôm qua ở trên sofa bị cảm, không phải là ngủ trên sofa bị cảm?
Cái này ám chỉ điều gì?
Khóe miệng hứa Nam giật giật, người này quả thực không còn thuốc cứu chữa, không đi đóng phim quả là đáng tiếc.
Bất quá, diễn phải vậy.
Lại muốn hắt xì, lần này Hứa Nam không có quay mặt qua chỗ khác 'Ách xì' một cái vang dội, nước mũi trực tiếp bắn lên mặt Lâm Sanh.
Khuôn mặt thâm tình chân thật của Lâm Sanh trong nháy mắt trở nên xấu xí không gì sánh bằng, Hứa Nam nhìn ai kia, khẽ cười, giơ tay nhéo nhéo mũi ai kia.
"Còn không mau đi tìm thuốc, không tìm được thuốc, đêm nay chị cắn chết em."
Lâm Sanh lau nước mũi trên mặt, nén xuống xung động điên cuồng muốn làm thịt Hứa Nam, cô mỉm cười gật đầu:
"Tuân lệnh, Hứa đại lão bản thân ái."
"Gọi lão bản cái gì, gọi vợ." Hứa Nam vô cùng quyến rũ chọt trán Lâm Sanh, trò hay đã bắt đầu, ánh mắt phóng điện, "Đồ chết tiệt, nhanh đi tìm thuốc cho người ta, không tìm được đêm nay đừng bò lên giường của lão nương."
Lâm Sanh.
"..."
Cái quỷ gì đây, Hứa tiểu thư trở mặt gian xảo.
Hứa tiểu thư tốt nghiệp đại học điện ảnh hả?
Nhanh đi tìm thuốc, chiến trường của nữ nhân, đừng nên tham gia, toàn bộ giao cho minh tinh Hứa tiểu thư.
Cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy vẻ kinh sợ kia của Lâm Sanh, Ôn Dĩ Quân hít một hơi thật sâu,cố gắng khôi phục lại tâm tình, nhìn cũng không nhìn Hứa Nam ngồi trên sofa.
Trực tiếp đứng dậy, đi tới chỗ Lâm Sanh đang tìm dưới tủ tivi.
Ôn Dĩ Quân dừng lại bên cạnh Lâm Sanh, đưa tay vào một góc tối, lục lục, đem thuốc cảm bên trong nhét vào tay Lâm Sanh.
"Đừng tìm nữa, ở đây, tôi đã nói với em thuốc đặt trong ngăn vuông này, nói mấy lần rồi, sao em vẫn không nhớ."
Lâm Sanh bĩu môi, quay đầu nhìn Hứa Nam, nói:
"Vợ, thấy không, lần sau chị phải nhớ kỹ, thuốc để ở chỗ này."
"Em---"
Hứa Nam trả lời:
"Được, chị nhớ rồi."
Lâm Sanh đang muốn đứng dậy, lại bị Ôn Dĩ Quân kéo tay:
"Sanh Sanh."
Đôi mắt đỏ lên.
"Rõ ràng chỉ mới qua nửa năm, vì sao em biến thành như vậy?"
Tại sao biến thành như vậy? Bởi vì hoàn toàn mất hết hi vọng, hoàn toàn thất vọng, thật vất vả mới thoát ra được, sao có thể đơn giản quay đầu.
Lâm Sanh trầm mặc không nói, giương mắt nhìn gương mặt thân quen kia, há miệng, mấp mấy, lời tuyệt tình kia dù thế nào cô cũng không nói ra được.
Trong lúc Lâm Sanh rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Một bàn tay thon dài từ trên trời rơi xuống, nắm lấy tay cô, kéo cô đứng dậy.
Hứa Nam cười khẽ:
"Ôn tiểu thư, chuyện quá khứ, cũng không cần nói ra."
Khoảnh khắc đó, Lâm Sanh cảm thấy Hứa tiểu thư khiến người ta có cảm giác an toàn, Lâm Sanh không muốn đối mặt với Ôn Dĩ Quân, giống như đà điểu, lui ở sau lưng Hứa Nam.
Ôn Dĩ Quan đứng dậy, khẽ hỏi:
"Hai người bên nhau bao lâu?"
"Không lâu lắm, 10 phút trước."
Theo thỉnh cầu trong lòng Lâm Sanh.
Lâm Sanh gắt gao níu góc áo Hứa Nam.
Sao cô lại đem thời gian diễn trò nói ra, có cần phải thành thật như vậy không!?
Đ.M Đ.M Đ.M, lộ tẩy rồi, cái này Ôn Dĩ Quân nhất định không tin!
Ôn Dĩ Quân nhìn Hứa Nam, khẽ cười:
"Sanh Sanh, không nghĩ tới em thật sự nhẫn tâm, em nói em không thích con gái tính tình ôn nhu nữa, em làm được rồi."
Hứa Nam nghiêng đầu nhìn Lâm Sanh, đôi mắt cong cong, hỏi:
"Chị không ôn như sao?"
Lâm Sanh đưa tay chỉ lên cổ, dũng cảm hỏi ngược đại lão bản:
"Xin hỏi, chị ôn nhu sao??"
"Ít ra..." Hứa Nam đưa tay vòng qua eo Lâm Sanh, mạnh mẽ nhéo lên thịt mềm, nhìn bộ dạng Lâm Sanh nhe răng trợn mắt lại không dám lên tiếng, "Chị cảm thấy mình rất ôn nhu, em cảm thấy thế nào?"
Lâm Sanh dối lương tâm:
"A A, đừng nhéo, ôn nhu, chị ôn nhu nhất."
Ôn Dĩ Quân nhìn không nổi nữa, vội vã nói:
"Xin lỗi, quấy rầy hai người, tôi đi trước."
Nói xong, Ôn Dĩ Quân cười với Lâm Sanh, nụ cười ý nghĩa sâu xa.
Nếu như trước đây, nụ cười kia Lâm Sanh ước gì được thấy mỗi ngày, còn bây giờ chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà, Ôn Dĩ Quân nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ ý định, thật vất vả tiễn 'Đại thần' đi.
Lại 'hầu hạ' Hứa Nam uống thuốc.
Lâm Sanh hoàn toàn xụi lơ trên sofa, muốn chết không được muốn sống cũng không xong, kêu lên:
"A, nữ nhân tôi gì làm khó nữ nhân, đơn giản sống không được sao, đi thì đừng quay lại không được sao, rốt cuộc tại sao, tại sao cuộc sống của tôi trôi qua càng ngày càng tệ."
Hứa Nam không có phản ứng với Lâm Sanh, cô mở laptop, nhìn qua thời gian, 11 giờ.
Lâm Sanh chậm rãi tiến tới trước mặt Hứa Nam, hai mắt phát ra vẻ sùng bái:
"Hứa tiểu thư, tôi phát hiện kĩ năng diễn của cô còn hoàn hảo hơn so với tôi."
"Cảm ơn lời khen của cô." Hứa Nam nhìn Lâm Sanh, ngón tay ấn lên trán ai kia, đem khuôn mặt sắp chạm tới trước ngực cô, đẩy ra một cách vô cùng chán ghét.
"Tránh xa tôi một chút."
Lâm Sanh tiến tới, đáng thương nhìn Hứa Nam:
"Hứa tiểu thư, cô xem cô xinh đẹp như vậy, đáng yêu như vậy, ôn như vậy---"
Hứa Nam cắt lời:
"Nói nhảm nữa bóp chết cô!"
"Tôi có thể cầu cô một chuyện không?"
"Nói."
"Lần sau gặp Ôn Dĩ Quân, hai chúng ta có thể... diễn tiếp không?"
Hứa Nam cũng không ngẩng đầu lên, nói:
"Có thể."
Ngay khoảnh khắc Lâm Sanh suýt chút nữa kinh hô thành tiếng thì Hứa Nam bình thản nói thêm:
"Thuê tôi làm bạn gái, diễn cảnh bạn gái hiện tại dỗi bạn gái trước, cô phải làm cơm tới cho tôi 1 tháng, hơn nữa, miễn phí."
Dừng một chút, Hứa Nam liếc nhìn Lâm Sanh, lại cười khẽ, nói:
"Hôm nay tôi diễn một hồi, cho nên, tháng này không cần trả tiền lương."
Lâm Sanh:
.".."
Gian thương! Sâu hút máu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.