Tổng Tài Lại Gọi Tôi Đến Nhà Chị Ấy!
Chương 47: Đại lão bản tham dự tiệc.
Ta Là Phong Tử
18/07/2021
Lâm Sanh ôm cô cô nhà mình, ngủ mơ mơ màng màng, cô là sinh vật vẫn luôn đúng giờ, nhưng những ngày cuối tuần, thường ngủ đến tự nhiên tỉnh.
Nhất là hôn được đại boss, cuối cùng cũng có thể phát triển Lâm Sanh ngủ càng ngon hơn, mộng đẹp.
Lâm Túc tỉnh lại trước, hai tay ôm một cơ thể mềm mại, không biết từ lúc nào cháu gái lại nằm úp sấp trên người cô, tư thế ngủ vô cùng chướng tai gai mắt.
Mái tóc Lâm Sanh dài, đen nhánh xõa xuống khắp người Lâm Túc, xuyên qua là khuôn mặt đỏ kề sát lồng ngực Lâm Túc, giống như một chú mèo con ngoan ngoãn.
Lâm Túc vén chăn lên muốn đẩy cháu gái xuống nhưng dường như cháu gái cảm nhận được, ngủ cũng không buông tay, càng đẩy càng ôm chặt hơn, miệng lẩm bẩm:
"Đừng động, đừng động mà."
Từ trước đến nay Lâm Túc đối với cháu gái cực kỳ sủng ái, liền không đẩy nữa, hai tay ôm eo cháu gái, lẳng lặng nằm một lúc.
Đứa cháu gái này từ nhỏ đã ỷ lại vào cô, trong lòng cũng không muốn rời khỏi cô, bất kể là ra ngoài học hay là đi làm, mỗi lần trở về, dù gì cũng không cần mặt mũi, ăn vạ muốn cùng cô ngủ chung.
Nhìn cháu gái ngủ ngon như vậy, cũng là do tập mãi thành thói quen, Lâm Túc giơ tay phải lên, ngón cái và ngón trỏ bóp chiếc mũi xinh đẹp kia.
Lâm Sanh đột nhiên khó thở, chỉ hít vào không thở ra được, ý thức thanh tỉnh thêm vào phần, cảm giác bị người bóp mũi, không thở được.
"Ưm ưm." vài tiếng, suýt chút nữa hít thở không thông, tay kia mới rời đi, mí mắt chậm rãi động, lúc này mới không tình nguyện mở ra.
"Tỉnh?"
Đập vào mắt chính là khuôn mặt của cô cô.
Kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, Lâm Sanh rất tự nhiên vùi vào lòng cô cô không chịu ló ra, mới vừa tỉnh giọng có chút khàn khàn lười biếng:
"Chưa, con còn chưa tỉnh."
Lâm Túc cũng không quan tâm, tự mình ngồi thẳng dậy, cháu gái mới từ trên người mình rớt ra ngay lập tức lao qua, không buông tha, ôm lấy eo mình.
"Sanh Sanh, không được ngủ nướng." Lâm Túc cầm lấy điện thoại ở tủ đầu giường, nhìn thoáng qua thời gian, khẽ đẩy đẩy vai cháu gái, "7 giờ rồi, không còn sớm, mau dậy đi."
Mí mắt Lâm Sanh díu lại mấy lần, mở lên không được, lười biếng trả lời:
"Hôm nay cuối tuần mà, cô cô không ngủ nhiều thì cho con ngủ thêm một lát."
"Tối hôm qua bảo con đừng lộn xộn, tại sao còn ngủ trên người cô cô." Lâm Túc nhéo nhéo má Lâm Sanh, lại không thể làm gì đứa cháu kia, đành phải để nó ôm mình.
"Đang ngủ, con cũng không khống chế được."
Lâm Túc khẽ nói:
"Vậy con ngủ đi, không được lộn xộn, cô cô phải xử lý chút chuyện công ty."
"Oh, cô cô là người bận rộn." Lâm Sanh lười biếng nói: "Cô cô cực khổ rồi."
Lâm Túc để cho cháu gái tùy ý nằm ỳ trên người mình, cũng không phản ứng lại, từng chuyện từng chuyện xử lý, mãi cho đến khi mở thư định ngày hẹn của tập đoàn XM do thư ký gởi tới.
Nhìn qua, như bình thường, bỏ.
Trong lúc Lâm Túc xử lý công việc, nhớ tới công việc mới của cháu gái, lên tiếng hỏi:
"Sanh Sanh, còn chưa hỏi con con làm việc ở công ty nào."
Lâm Sanh gối đầu trên bụng mềm của cô cô mình, thiêm thiếp sắp chìm vào giấc ngủ, chợt nghe tiếng của cô cô mình, lẩm bẩm:
"Công ty XS."
Cái công ty này hình như khá quen, Lâm Túc nhíu nhíu mày, mở thư mời XM ra, địa chỉ chính là công ty XS ở thành phố Z.
Công ty XS, thú vị.
Chờ Lâm Sanh tỉnh lại lần nữa, cô cô đã không còn ở bên người, gọi vài tiếng cũng không nghe thấy cô cô lên tiếng trả lời, cầm điện thoại bên gối nhìn đồng hồ.
10 giờ rưỡi.
Lâm Sanh nằm lỳ trên giường, gọi điện cho cô cô mình, điện thoại vừa thông, tiếng Lâm Túc truyền tới, Lâm Sanh vội hỏi:
"Cô cô, người ở đâu?"
"Sợ làm ồn con ngủ, cô ra ngoài nghe điện thoại, cho con 10 phút, rời giường đánh răng rửa mặt, thay quần áo, đã đặt chỗ xong, ra phòng ăn ăn cơm."
"Dạ, con lập tức rời giường."
Cúp máy, Lâm Sanh từ trên giường đứng lên, nhanh chóng đánh răng rửa mặt thay quần áo, trong vòng 10 phút chỉnh chu bản thân, Lâm Túc liền mở cửa đi vào.
Nhìn thấy Lâm Túc về, Lâm Sanh hăng hái nhào tới, ôm cổ Lâm Túc, ủy khuất bĩu môi:
"Cô cô, người nhẫn tâm vứt bỏ tâm can bảo bối của người sao?"
"Cô ngủ lâu như vậy, không biết xấu hổ sao còn nói." Lâm Túc giơ tay nhéo nhéo mũi Lâm Sanh: "Đi thôi, đi ăn cơm, tâm can bảo bối của tôi."
Lâm Sanh khoác tay Lâm Túc, ngọt ngào trả lời:
"Yeah, cô cô bảo bối của con."
Công phu nịnh hót của cháu gái lại tăng thêm, Lâm Túc có chút dở khóc dở cười.
Đi ra ngoài cơm nước xong xuôi, Lâm Sanh dẫn Lâm Túc dạo khắp nơi, Lâm Túc cũng muốn biết một chút nơi cháu gái sinh sống, thẳng cho đến 6 giờ chiều, nhắc nhở cháu gái nên về khách sạn, 8 giờ bữa tiệc bắt đầu, còn phải chuẩn bị một chút.
Trở lại khách sạn, Lâm Túc đi tắm trước, để cho cháu gái chọn lễ phục mình thích.
Tối qua 10 giờ mấy lễ phục đưa qua, những bộ phù hợp với dáng người cao gầy của cháu gái, đủ các loại kiểu dáng cũng đều từ các nhãn hiệu tai to mặt lớn.
Chờ Lâm Túc tắm rửa xong xuôi đi ra, nhìn thấy Lâm Sanh còn nằm lỳ trên giường chơi điện thoại, bước tới vỗ nhẹ lên đầu Lâm Sanh:
"Chọn được lễ phục mình thích chưa?"
Lâm Sanh ngẩng đầu, cười cười trả lời:
"Cô cô, con mặc cái gì cũng đẹp."
"Đi đi, đi tắm, không được chơi điện thoại nữa."
Lâm Túc đứng lặng ở bên giường, ánh mắt nhàn nhạt nhìn qua, không giận tự uy, Lâm Sanh ngay lập tức để điện thoại xuống, khôn ngoan trả lời:
"Con đi ngay đây."
Qua mười mấy phút, cửa phòng tắm mở ra, nhìn cháu gái từ phòng tắm đi ra, Lâm Túc cầm lễ phục trong tay, khẽ gọi:
"Qua đây."
Lâm Sanh thành thật đi qua, Lâm Túc giơ lễ phục thử thử trên người Lâm Sanh, rồi đưa cho Lâm Sanh, khẽ cười nói:
"Đi thử đi."
Mặc dù cháu gái mặc gì cũng đẹp, mỗi một thứ đều khen cháu gái mặc rất được, khen xong lại hối thúc cháu gái đi thay cái khác, thử lại cái khác nữa.
Vì không muốn phá hư hưng phấn của cô cô mình, Lâm Sanh không cảm thấy phiền khi một lần rồi một lần đi thay đồ.
Ánh mắt của cô cô rất cao, cũng rất xoi mói, đã đổi cái thứ 8 rồi cứ tiếp tục như thế thì cô còn chưa đi tham gia tiệc đã mệt đến mức nằm luôn ở khách sạn rồi.
Vội vàng đổi một bộ lễ phục thật đẹp, đi tới hỏi:
"Cô cô, bộ này đẹp không?"
Lâm Túc nhìn cháu gái, ánh mắt trong trẻo, cháu gái vóc người cao gầy, trời sinh chính là móc treo quần áo.
Lúc này trên người mặc một bộ liền quần thuần trắng, dịu dàng kín đáo, lộ ra da thịt như tuyết như ngọc, quần dài che khuất đôi chân, lộ ra bàn chân trần trắng noãn, làm nổi bật đường cong lả lướt, chiếc eo thon nhỏ.
"Chính là bộ này, rất đẹp." Lâm Túc đi tới, giơ tay chỉnh một chút quần áo trên người Lâm Sanh, khẽ cười nói: "Sanh Sanh, đêm nay con sẽ là cô gái xinh đẹp nhất."
Lâm Sanh ưỡn mặt, nói:
"Cô cô, cô cô đừng khen con nữa, khen đến nỗi con ngượng mất."
Lâm Túc nhéo nhéo mặt cháu gái, cười nhạo:
"Da mặt con dày như vậy, còn có thể ngượng sao."
"Cô cô, người nhanh đi thay lễ phục đi." Lâm Sanh bĩu môi, "Thời gian không còn sớm nha."
Lâm Túc khẽ cười:
"Chờ ở đây."
"Đi đi."
Chờ Lâm Túc bước vào, Lâm Sanh đứng ở cửa sổ sát mặt đất, nhìn màn đêm buông xuống, ánh đèn thành phố đã sáng lên, trong lòng lại cảm khái về khoảng thời gian 3 năm tới thành phố này.
Cũng ra sức 3 năm.
Nên tạm biệt quá khứ, nghênh đón tương lai mới.
Đầu óc rối tung, thất thần, lại nghĩ tới hôm nay chỉ ở cùng với cô cô, không có liên hệ với Hứa Nam, cũng không biết lúc này đang làm gì.
Suy nghĩ một chút, gọi điện cho Hứa Nam.
Điện thoại vừa thông, tiếng Hứa Nam nhàn nhạt truyền tới:
"Tiểu bảo mẫu, có việc gì?"
Lâm Sanh khẽ hừ nói:
"Không có việc gì, chỉ là muốn hỏi chị khi nào chị tham gia tiệc, khi nào về, để em đón chị về."
Hứa Nam nói:
"Tôi đang lái xe, sẽ đi ngay bây giờ, không biết khi nào về."
"Vậy khi nào về nhớ gọi điện cho em."
"Ừm."
Thái độ của Hứa lão bản làm sao vậy chứ, hôn cũng hôn rồi, vẫn đối xử thờ ơ với cô, trong lòng Lâm Sanh ấm ức, càng thêm bất mãn, vừa muốn mở miệng tiếng cô cô ở phía sau khẽ gọi:
"Sanh Sanh."
Tiếng không lớn không nhỏ, ngữ khí dịu dàng, ở trong căn phòng yên tĩnh, như có như không truyền qua điện thoại đến tai một người khác.
Lâm Sanh nghe tiếng cô cô, vội vàng xoay người, thấy cô cô xinh đẹp nhà mình sau khi thay đồ, hai mắt sáng lên, không khỏi ngẩn ra.
Mái tóc dài đen nhánh buông xuống, ngũ quan mỹ lệ tỏa sáng, nụ cười khẽ, sườn xám không tay màu hồng nhạt, phía trên thêu hoa văn tinh xảo
Sườn xám mặc lên người cô cô rất vừa vặn, vừa duyên dáng lại thướt tha, đậm chất cổ điển, vừa toát ra vẻ đoan trang dịu dàng.
Chỉ đứng lặng yên, dáng người ưu nhã thướt tha, đáy mắt trong suốt tĩnh mịch, ánh mắt nhàn nhạt nhìn qua, có một luồng khí tràng nhiếp nhân tâm phách*.
*Nhiếp nhân tâm phách – 摄人心魄- Ý chỉ một sự vật quá tốt đẹp, khiến mình đánh mất bản thân, giống như bị hút hồn.
Lâm Túc nhìn cháu gái sững sờ ngây ngốc, dịu dàng hỏi:
"Thế nào, đẹp không?"
"Đẹp." Lâm Sanh đã quên mình vẫn còn đang nói chuyện điện thoại, nhịn không được tán thưởng: "Đẹp, thực sự quá đẹp, đơn giản chính là tiên nữ trên trời hạ phàm."
"Cái miệng nhỏ ngọt ngào như vậy." Lâm Túc cười, "Sanh Sanh đi thôi, xe tới rồi."
"Dạ dạ dạ." Lâm Sanh vừa đi vừa cầm điện thoại lên nhìn, Hứa lão bản đã cúp máy.
Vừa lái vừa nghe điện thoại cũng không an toàn, mặc kệ đi có gì nói sau, Lâm Sanh bỏ điện thoại vào túi nhỏ đi tới cạnh Lâm Túc, hướng Lâm Túc vươn tay ra.
"Đến đây nào, nữ sĩ xinh đẹp, ngài nhất định là nữ sĩ xinh đẹp nhất ưu nhã nhất đêm nay."
"Cảm ơn, con cũng vậy." Lâm Túc rất tự nhiên đưa tay ra, nở nụ cười xinh đẹp.
8 giờ tối bắt đầu bữa tiệc, phía tổ chức là một đại tập đoàn nổi danh toàn quốc, khách mời cũng đa phần đều là tổng tài các đại tập đoàn khắp cả nước.
Ở thành phố Z này Lâm Sanh rất ít khi tham gia mấy trường hợp này, dù sao cô cũng chỉ là một nhân viên tép riu, cũng không quá vui vẻ đối phó với loại tiệc thương nghiệp này.
Thực ra cô cô cũng không thích.
Tính cách của cô cô không thích phô trương, làm việc rất khiêm tốn, cho nên người khác chỉ biết tổng tài LT là một nữ nhân, lại rất hiếm khi thấy được thân ảnh của người đó.
Bất quá lúc Lâm Sanh chưa tốt nghiệp, cô cô nhà cô vì bồi dưỡng người nối nghiệp, thỉnh thoảng cũng lôi kéo cô cùng tham dự đủ loại tiệc lớn.
Ví dụ như bữa tiệc tối nay.
Nhất là hôn được đại boss, cuối cùng cũng có thể phát triển Lâm Sanh ngủ càng ngon hơn, mộng đẹp.
Lâm Túc tỉnh lại trước, hai tay ôm một cơ thể mềm mại, không biết từ lúc nào cháu gái lại nằm úp sấp trên người cô, tư thế ngủ vô cùng chướng tai gai mắt.
Mái tóc Lâm Sanh dài, đen nhánh xõa xuống khắp người Lâm Túc, xuyên qua là khuôn mặt đỏ kề sát lồng ngực Lâm Túc, giống như một chú mèo con ngoan ngoãn.
Lâm Túc vén chăn lên muốn đẩy cháu gái xuống nhưng dường như cháu gái cảm nhận được, ngủ cũng không buông tay, càng đẩy càng ôm chặt hơn, miệng lẩm bẩm:
"Đừng động, đừng động mà."
Từ trước đến nay Lâm Túc đối với cháu gái cực kỳ sủng ái, liền không đẩy nữa, hai tay ôm eo cháu gái, lẳng lặng nằm một lúc.
Đứa cháu gái này từ nhỏ đã ỷ lại vào cô, trong lòng cũng không muốn rời khỏi cô, bất kể là ra ngoài học hay là đi làm, mỗi lần trở về, dù gì cũng không cần mặt mũi, ăn vạ muốn cùng cô ngủ chung.
Nhìn cháu gái ngủ ngon như vậy, cũng là do tập mãi thành thói quen, Lâm Túc giơ tay phải lên, ngón cái và ngón trỏ bóp chiếc mũi xinh đẹp kia.
Lâm Sanh đột nhiên khó thở, chỉ hít vào không thở ra được, ý thức thanh tỉnh thêm vào phần, cảm giác bị người bóp mũi, không thở được.
"Ưm ưm." vài tiếng, suýt chút nữa hít thở không thông, tay kia mới rời đi, mí mắt chậm rãi động, lúc này mới không tình nguyện mở ra.
"Tỉnh?"
Đập vào mắt chính là khuôn mặt của cô cô.
Kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, Lâm Sanh rất tự nhiên vùi vào lòng cô cô không chịu ló ra, mới vừa tỉnh giọng có chút khàn khàn lười biếng:
"Chưa, con còn chưa tỉnh."
Lâm Túc cũng không quan tâm, tự mình ngồi thẳng dậy, cháu gái mới từ trên người mình rớt ra ngay lập tức lao qua, không buông tha, ôm lấy eo mình.
"Sanh Sanh, không được ngủ nướng." Lâm Túc cầm lấy điện thoại ở tủ đầu giường, nhìn thoáng qua thời gian, khẽ đẩy đẩy vai cháu gái, "7 giờ rồi, không còn sớm, mau dậy đi."
Mí mắt Lâm Sanh díu lại mấy lần, mở lên không được, lười biếng trả lời:
"Hôm nay cuối tuần mà, cô cô không ngủ nhiều thì cho con ngủ thêm một lát."
"Tối hôm qua bảo con đừng lộn xộn, tại sao còn ngủ trên người cô cô." Lâm Túc nhéo nhéo má Lâm Sanh, lại không thể làm gì đứa cháu kia, đành phải để nó ôm mình.
"Đang ngủ, con cũng không khống chế được."
Lâm Túc khẽ nói:
"Vậy con ngủ đi, không được lộn xộn, cô cô phải xử lý chút chuyện công ty."
"Oh, cô cô là người bận rộn." Lâm Sanh lười biếng nói: "Cô cô cực khổ rồi."
Lâm Túc để cho cháu gái tùy ý nằm ỳ trên người mình, cũng không phản ứng lại, từng chuyện từng chuyện xử lý, mãi cho đến khi mở thư định ngày hẹn của tập đoàn XM do thư ký gởi tới.
Nhìn qua, như bình thường, bỏ.
Trong lúc Lâm Túc xử lý công việc, nhớ tới công việc mới của cháu gái, lên tiếng hỏi:
"Sanh Sanh, còn chưa hỏi con con làm việc ở công ty nào."
Lâm Sanh gối đầu trên bụng mềm của cô cô mình, thiêm thiếp sắp chìm vào giấc ngủ, chợt nghe tiếng của cô cô mình, lẩm bẩm:
"Công ty XS."
Cái công ty này hình như khá quen, Lâm Túc nhíu nhíu mày, mở thư mời XM ra, địa chỉ chính là công ty XS ở thành phố Z.
Công ty XS, thú vị.
Chờ Lâm Sanh tỉnh lại lần nữa, cô cô đã không còn ở bên người, gọi vài tiếng cũng không nghe thấy cô cô lên tiếng trả lời, cầm điện thoại bên gối nhìn đồng hồ.
10 giờ rưỡi.
Lâm Sanh nằm lỳ trên giường, gọi điện cho cô cô mình, điện thoại vừa thông, tiếng Lâm Túc truyền tới, Lâm Sanh vội hỏi:
"Cô cô, người ở đâu?"
"Sợ làm ồn con ngủ, cô ra ngoài nghe điện thoại, cho con 10 phút, rời giường đánh răng rửa mặt, thay quần áo, đã đặt chỗ xong, ra phòng ăn ăn cơm."
"Dạ, con lập tức rời giường."
Cúp máy, Lâm Sanh từ trên giường đứng lên, nhanh chóng đánh răng rửa mặt thay quần áo, trong vòng 10 phút chỉnh chu bản thân, Lâm Túc liền mở cửa đi vào.
Nhìn thấy Lâm Túc về, Lâm Sanh hăng hái nhào tới, ôm cổ Lâm Túc, ủy khuất bĩu môi:
"Cô cô, người nhẫn tâm vứt bỏ tâm can bảo bối của người sao?"
"Cô ngủ lâu như vậy, không biết xấu hổ sao còn nói." Lâm Túc giơ tay nhéo nhéo mũi Lâm Sanh: "Đi thôi, đi ăn cơm, tâm can bảo bối của tôi."
Lâm Sanh khoác tay Lâm Túc, ngọt ngào trả lời:
"Yeah, cô cô bảo bối của con."
Công phu nịnh hót của cháu gái lại tăng thêm, Lâm Túc có chút dở khóc dở cười.
Đi ra ngoài cơm nước xong xuôi, Lâm Sanh dẫn Lâm Túc dạo khắp nơi, Lâm Túc cũng muốn biết một chút nơi cháu gái sinh sống, thẳng cho đến 6 giờ chiều, nhắc nhở cháu gái nên về khách sạn, 8 giờ bữa tiệc bắt đầu, còn phải chuẩn bị một chút.
Trở lại khách sạn, Lâm Túc đi tắm trước, để cho cháu gái chọn lễ phục mình thích.
Tối qua 10 giờ mấy lễ phục đưa qua, những bộ phù hợp với dáng người cao gầy của cháu gái, đủ các loại kiểu dáng cũng đều từ các nhãn hiệu tai to mặt lớn.
Chờ Lâm Túc tắm rửa xong xuôi đi ra, nhìn thấy Lâm Sanh còn nằm lỳ trên giường chơi điện thoại, bước tới vỗ nhẹ lên đầu Lâm Sanh:
"Chọn được lễ phục mình thích chưa?"
Lâm Sanh ngẩng đầu, cười cười trả lời:
"Cô cô, con mặc cái gì cũng đẹp."
"Đi đi, đi tắm, không được chơi điện thoại nữa."
Lâm Túc đứng lặng ở bên giường, ánh mắt nhàn nhạt nhìn qua, không giận tự uy, Lâm Sanh ngay lập tức để điện thoại xuống, khôn ngoan trả lời:
"Con đi ngay đây."
Qua mười mấy phút, cửa phòng tắm mở ra, nhìn cháu gái từ phòng tắm đi ra, Lâm Túc cầm lễ phục trong tay, khẽ gọi:
"Qua đây."
Lâm Sanh thành thật đi qua, Lâm Túc giơ lễ phục thử thử trên người Lâm Sanh, rồi đưa cho Lâm Sanh, khẽ cười nói:
"Đi thử đi."
Mặc dù cháu gái mặc gì cũng đẹp, mỗi một thứ đều khen cháu gái mặc rất được, khen xong lại hối thúc cháu gái đi thay cái khác, thử lại cái khác nữa.
Vì không muốn phá hư hưng phấn của cô cô mình, Lâm Sanh không cảm thấy phiền khi một lần rồi một lần đi thay đồ.
Ánh mắt của cô cô rất cao, cũng rất xoi mói, đã đổi cái thứ 8 rồi cứ tiếp tục như thế thì cô còn chưa đi tham gia tiệc đã mệt đến mức nằm luôn ở khách sạn rồi.
Vội vàng đổi một bộ lễ phục thật đẹp, đi tới hỏi:
"Cô cô, bộ này đẹp không?"
Lâm Túc nhìn cháu gái, ánh mắt trong trẻo, cháu gái vóc người cao gầy, trời sinh chính là móc treo quần áo.
Lúc này trên người mặc một bộ liền quần thuần trắng, dịu dàng kín đáo, lộ ra da thịt như tuyết như ngọc, quần dài che khuất đôi chân, lộ ra bàn chân trần trắng noãn, làm nổi bật đường cong lả lướt, chiếc eo thon nhỏ.
"Chính là bộ này, rất đẹp." Lâm Túc đi tới, giơ tay chỉnh một chút quần áo trên người Lâm Sanh, khẽ cười nói: "Sanh Sanh, đêm nay con sẽ là cô gái xinh đẹp nhất."
Lâm Sanh ưỡn mặt, nói:
"Cô cô, cô cô đừng khen con nữa, khen đến nỗi con ngượng mất."
Lâm Túc nhéo nhéo mặt cháu gái, cười nhạo:
"Da mặt con dày như vậy, còn có thể ngượng sao."
"Cô cô, người nhanh đi thay lễ phục đi." Lâm Sanh bĩu môi, "Thời gian không còn sớm nha."
Lâm Túc khẽ cười:
"Chờ ở đây."
"Đi đi."
Chờ Lâm Túc bước vào, Lâm Sanh đứng ở cửa sổ sát mặt đất, nhìn màn đêm buông xuống, ánh đèn thành phố đã sáng lên, trong lòng lại cảm khái về khoảng thời gian 3 năm tới thành phố này.
Cũng ra sức 3 năm.
Nên tạm biệt quá khứ, nghênh đón tương lai mới.
Đầu óc rối tung, thất thần, lại nghĩ tới hôm nay chỉ ở cùng với cô cô, không có liên hệ với Hứa Nam, cũng không biết lúc này đang làm gì.
Suy nghĩ một chút, gọi điện cho Hứa Nam.
Điện thoại vừa thông, tiếng Hứa Nam nhàn nhạt truyền tới:
"Tiểu bảo mẫu, có việc gì?"
Lâm Sanh khẽ hừ nói:
"Không có việc gì, chỉ là muốn hỏi chị khi nào chị tham gia tiệc, khi nào về, để em đón chị về."
Hứa Nam nói:
"Tôi đang lái xe, sẽ đi ngay bây giờ, không biết khi nào về."
"Vậy khi nào về nhớ gọi điện cho em."
"Ừm."
Thái độ của Hứa lão bản làm sao vậy chứ, hôn cũng hôn rồi, vẫn đối xử thờ ơ với cô, trong lòng Lâm Sanh ấm ức, càng thêm bất mãn, vừa muốn mở miệng tiếng cô cô ở phía sau khẽ gọi:
"Sanh Sanh."
Tiếng không lớn không nhỏ, ngữ khí dịu dàng, ở trong căn phòng yên tĩnh, như có như không truyền qua điện thoại đến tai một người khác.
Lâm Sanh nghe tiếng cô cô, vội vàng xoay người, thấy cô cô xinh đẹp nhà mình sau khi thay đồ, hai mắt sáng lên, không khỏi ngẩn ra.
Mái tóc dài đen nhánh buông xuống, ngũ quan mỹ lệ tỏa sáng, nụ cười khẽ, sườn xám không tay màu hồng nhạt, phía trên thêu hoa văn tinh xảo
Sườn xám mặc lên người cô cô rất vừa vặn, vừa duyên dáng lại thướt tha, đậm chất cổ điển, vừa toát ra vẻ đoan trang dịu dàng.
Chỉ đứng lặng yên, dáng người ưu nhã thướt tha, đáy mắt trong suốt tĩnh mịch, ánh mắt nhàn nhạt nhìn qua, có một luồng khí tràng nhiếp nhân tâm phách*.
Lâm Túc nhìn cháu gái sững sờ ngây ngốc, dịu dàng hỏi:
"Thế nào, đẹp không?"
"Đẹp." Lâm Sanh đã quên mình vẫn còn đang nói chuyện điện thoại, nhịn không được tán thưởng: "Đẹp, thực sự quá đẹp, đơn giản chính là tiên nữ trên trời hạ phàm."
"Cái miệng nhỏ ngọt ngào như vậy." Lâm Túc cười, "Sanh Sanh đi thôi, xe tới rồi."
"Dạ dạ dạ." Lâm Sanh vừa đi vừa cầm điện thoại lên nhìn, Hứa lão bản đã cúp máy.
Vừa lái vừa nghe điện thoại cũng không an toàn, mặc kệ đi có gì nói sau, Lâm Sanh bỏ điện thoại vào túi nhỏ đi tới cạnh Lâm Túc, hướng Lâm Túc vươn tay ra.
"Đến đây nào, nữ sĩ xinh đẹp, ngài nhất định là nữ sĩ xinh đẹp nhất ưu nhã nhất đêm nay."
"Cảm ơn, con cũng vậy." Lâm Túc rất tự nhiên đưa tay ra, nở nụ cười xinh đẹp.
8 giờ tối bắt đầu bữa tiệc, phía tổ chức là một đại tập đoàn nổi danh toàn quốc, khách mời cũng đa phần đều là tổng tài các đại tập đoàn khắp cả nước.
Ở thành phố Z này Lâm Sanh rất ít khi tham gia mấy trường hợp này, dù sao cô cũng chỉ là một nhân viên tép riu, cũng không quá vui vẻ đối phó với loại tiệc thương nghiệp này.
Thực ra cô cô cũng không thích.
Tính cách của cô cô không thích phô trương, làm việc rất khiêm tốn, cho nên người khác chỉ biết tổng tài LT là một nữ nhân, lại rất hiếm khi thấy được thân ảnh của người đó.
Bất quá lúc Lâm Sanh chưa tốt nghiệp, cô cô nhà cô vì bồi dưỡng người nối nghiệp, thỉnh thoảng cũng lôi kéo cô cùng tham dự đủ loại tiệc lớn.
Ví dụ như bữa tiệc tối nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.