Tổng Tài Lại Gọi Tôi Đến Nhà Chị Ấy!

Chương 57: Đại lão bản trêu chọc tiểu bảo mẫu.

Ta Là Phong Tử

18/07/2021

Nghe Tô Bối An nói, đáy mắt Hứa Nam lóe sáng, biểu cảm lại như bình thường, có vẻ rất bình tĩnh.

Khởi động hạng mục và tìm kiếm đối tác, Tô Bối An đã khảo sát rất nhiều công ty, tổng hợp lại các nhân tố trên nhiều phương diện, tập đoàn LT là một đối tác tuyệt hảo.

Thế nhưng Tô Bối An làm phó tổng tập đoàn XM, đi ra ngoài cùng khách hàng bàn chuyện hợp tác về các hạng mục, lần nào cũng dễ như trở bàn tay, duy chỉ có Lâm Túc của tập đoàn LT.

Lâm Túc mềm cứng đều không ăn, trong chiến tích đánh nhiều thắng nhiều, Lâm Túc là một trường hợp đặc biệt.

Từ khi Tô Bối An quyết định 'gặm' tập đoàn LT, sự việc tiến triển cũng không thuận lợi, tập đoàn LT giống như trong miệng cô nói đó là một khối xương vừa cứng vừa thối.

Răng lợi của Tô Bối An dù tốt nhưng gặm 10 lần đều thất bại.

10 lần đưa ra lời mời, mỗi lần không bị bên kia dùng lời khéo léo từ chối hợp tác thì cũng đồng ý nhưng rồi bị cho leo cây, từ đầu đến cuối Tô Bối An đều không gặp được người, không gặp được người thật còn nói gì tới hợp tác.

Ở thành phố Z Lâm Túc đồng ý lời mời, hơn nữa có Hứa Nam ở thành phố Z, hai cục xương khó gặm đi gặm nhau, cũng khó trách tại sao Tô Bối An hưng phấn đến vậy.

Cũng không có ngay lập tức trả lời, Hứa Nam trầm ngâm một lúc, ánh mắt rời khỏi màn hình máy tính, ngồi thẳng người, nói:

"Cậu xác định là đã đồng ý và sẽ xuất hiện ở chỗ hẹn mà không phải là cho cậu leo cây chứ?"

Nhắc tới chuyện bị cho leo cây, Tô Bối An nhớ lại trong 1 năm này, nhiều lần bị tổng tài tập đoàn LT cho leo cây, tâm tình kích động rơi xuống đáy cốc, giống như bị tạt một chậu nước lạnh.

Tô Bối An căm hận nói:

"Đường đường là tổng tài một tập đoàn sẽ không phân biệt tốt xấu."

"Cái này khó nói, dù sao cậu cũng có 10 lần kinh nghiệm, cho cậu leo cây lần nữa cũng chẳng lạ gì." bên môi Hứa Nam là nụ cười đầy ẩn ý, "Địa điểm gặp mặt ở tập đoàn XS, thời gian xác định chưa?"

"Đương nhiên, bên LT hẹn thời gian là 2 giờ chiều thứ 3 tại XS."

Những ngón tay gầy có thể nhìn thấy khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng gõ lên bàn làm việc, Tô Bối An thở dài nói:

"Mình nhắm có thể thành công, trước đây đều là chúng ta hẹn thời gian, lần này đổi lại là LT hẹn thời gian và địa điểm đều này cho thấy là Lâm Túc thật sự xuất hiện, có thể hợp tác được hay không thì không rõ lắm, chí ít gặp mặt cũng không có vấn đề gì."

Hứa Nam vô thức quay đầu, nhìn Lâm Sanh nằm bên cạnh, Lâm Sanh nhìn thấy Hứa Nam nhìn mình, ánh mắt ra vẻ vô tội, còn nháy mắt với Hứa Nam.

Không nghe Hứa Nam nói. Tô Bối An chớp mắt, nở nụ cười:

"Nam Nam, mai mình mua vé máy đến thành phố Z, mình đến cùng cậu gặp mặt Lâm Túc."

"Như vậy thực sự quá tốt." Hứa Nam khẽ cười, "Có cậu ở đây mã đáo thành công."

"Bây giờ mình có chút buồn bực, Lâm Túc sao tự nhiên lại đồng ý." Tô Bối An gõ gõ: "Có phải có liên quan đến tiểu bảo mẫu của cậu?"

"Không thể nào." giọng Hứa Nam quả quyết.

Tô Bối An suy nghĩ một lúc, cười cười:

"Cũng đúng, Lâm Túc không biết quan hệ giữa hai người, bỏ đi, mặc kệ là nguyên nhân gì để cho khối xương đó đồng ý, trước tiên gặp mặt người rồi nói."

Hứa Nam khẽ hỏi:

"Ngày mai mấy giờ cậu đến thành phố Z, mình ra sân bay đón cậu."

Tuy rằng không nghe được bên kia điện thoại nói gì, nhưng Lâm Sanh vẫn nghe được Hứa nam nói, nghe tới cái biệt danh thân mật "An An", quan hệ nhất định tốt, giấm chua trong lòng từ từ bốc lên.

"Được, trước hết cứ vậy đi."

Lâm Sanh cầm cuốn tập chí mới ném lên sofa lên, dịch người ra xa Hứa Nam.

"Ừ, tạm biệt."

Hứa Nam cúp máy, vừa vặn nhìn thấy hành vi mờ ám của Lâm Sanh, đưa tay ôm eo ai kia, kéo người đó đến trước mặt, nói:

"Tiểu bảo mẫu, cách chị xa vậy làm gì, chị sẽ ăn em à?"

Lâm Sanh không thèm nhìn Hứa Nam, làm bộ xem tạp chí rất nghiêm túc, con ngươi đen tuyền như kẻ trộm xoay tít, giống như tùy ý mở miệng hỏi:



"Ai vừa gọi điện thoại cho chị."

"Em lấy cương vị nào để tra xét chủ hả?"

Lâm Sanh giận, gỡ bàn tay như ngọc thon thon bên eo mình ra, xoay người đi, lưu lại bóng lưng cho Hứa Nam, khinh thường nói:

"Tra xét cái gì, không nói thì không nói, người ta không thèm quan tâm."

Khóe mắt Hứa nam cong cong bật cười, nghiêng người qua đặt cằm lên vai Lâm Sanh, nhẹ nhàng ngửi ngửi, hỏi:

"Em có ngửi thấy mùi gì đó không?"

"Mùi gì?" Lâm Sanh sửng sốt, vội vàng kéo áo lên ngửi, chỗ nào cũng ngửi, không có mùi gì khác lạ, lúc này mới thở phào.

"Em vẫn thơm phức."

Hứa Nam lắc đầu:

"Thật chua."

"Chua cái đầu chị!"

Lúc này Lâm Sanh mới kịp phản ứng, cô không có ghen, kiên quyết không thừa nhận, xoay người, giơ tay khẽ đẩy Hứa Nam ra, trừng mắt:

"Cấm trêu chọc em, nhanh làm việc của chị đi."

"Trêu chọc?" Hứa Nam cười đầy ẩn ý, "Từ này của em dùng rất đúng."

Lâm Sanh xoay người, không nhìn Hứa Nam nữa, đỡ phải trúng mỹ nhân kế, hừ hừ nói:

"Làm việc của chị đi, chị chọc em nữa, cẩn thận em ăn chị luôn."

"Em còn muốn ăn chị?"

Hứa Nam cười, hơi nhướng mày, giơ tay vén tóc Lâm Sanh qua sau tai.

Lộ ra lỗ tai trắng trẻo, nhìn nhìn vành tai đó ánh mắt lóe lên, ngón cái và ngón trỏ co lại, vuốt ve vành tai đầy đặn mềm mại kia.

Cả người Lâm Sanh run lên.

Quanh quẩn chóp mũi là mùi hương quen thuộc, vành tai nhỏ bị ngón tay thon thon của Hứa Nam nhéo nhéo vuốt ve, một bàn tay khác luồng qua eo bị cô giữ lại.

Cho dù không quay đầu lại nhìn, Lâm Sanh cũng biết cái tư thế này nhất định rất mờ ám.

Cảm giác cơ thể mềm mại sát tới, Hứa Nam nhẹ nhàng đè lên lưng Lâm Sanh, Lâm Sanh một cử động nhỏ cũng không dám, miệng lưỡi khô đắng, lắp bắp cảnh cáo:

"Chị... chị... chị không được chọc em, chọc nữa em ăn chị luôn đó."

Giọng của thỏ trắng bé nhỏ giống như vậy.

Ngày thường tiểu bảo mẫu làm hùm làm hổ, giương nanh múa vuốt, trong lòng cũng chỉ là mèo con yếu đuối.

Tỷ như tiểu bảo mẫu không ngừng trêu chọc.

Hứa Nam nhìn chằm chằm không chớp mắt, nhìn lỗ tai Lâm Sanh nhanh chóng đỏ lên, khẽ cười.

"Em muốn ăn chị như thế nào?" Hứa Nam cúi đầu, cằm đặt trên đầu vai Lâm Sanh, nhẹ giọng nói: "Tiểu bảo mẫu tài nấu nướng của em tốt như vậy, em nghĩ luộc hay xào, chiên (ngập dầu) hay hấp?"

Hứa đại boss là một tên yêu nghiệt!

Lâm Sanh nghẹn họng, bị lời nói trêu chọc đầy mờ ám của Hứa Nam làm cho mặt đỏ tới mang tai, đang muốn mạnh mẽ xoay người xử lý yêu nghiệt này thì bóng lưng mềm mại lại rời đi...

Đạt được mục đích, Hứa Nam hài lòng, nhẹ nhàng buông Lâm Sanh ra, ngồi thẳng người, ánh mắt đặt lên máy tính, tiếp tục xử lý văn kiện của công ty.

Tâm tình Lâm Sanh trở lại bình thường, xoay người trừng mắt nhìn Hứa Nam đang tỉnh bơ, chọc rồi không chịu trách nhiệm, kẻ đầu xỏ lại còn có thể nghiêm túc làm việc.

Quá không công bằng, Lâm Sanh nhặt gối ôm trên sofa lên, tàn bạo cắn xé.

Không cưới hà cớ chi chọc người ta!



Chọc xong hoàn toàn không chịu trách nhiệm, đối hành vi này Lâm Sanh mạnh mẽ khiển trách, cô cũng không tính là người đứng đắn, dám chọc cô vậy cũng nên nếm thử tư vị bị cô chọc lại.

Lâm Sanh nhích nhích, từng chút tới gần Hứa Nam, cô biết lúc Hứa Nam xử lý công việc sẽ dồn toàn bộ lực chú ý vào đó, không bao giờ phân tâm, rất chăm chú.

Cũng không lo lắng sẽ bị Hứa Nam phát hiện.

Lâm Sanh ngồi chồm hổm bên cạnh Hứa Nam, lẳng lặng ngắm nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Hứa đại boss, ánh mắt dừng lại ở đôi môi đỏ khẽ mím kia, Lâm Sanh mở mắt trừng trừng, chậm rãi đưa tay phải ra lặng lẽ vòng qua eo Hứa Nam.

Lâm Sanh nghiêng người sát tới, tay trái tay phải đan vào nhau ôm lấy eo Hứa Nam, chậm rãi xiết chặt vòng tay, Hứa Nam ngẩng đầu nhìn Lâm Sanh.

Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Hứa Nam ý cười lan tràn, giọng lãnh đạm:

"Tiểu bảo mẫu, an phận nào."

Lâm Sanh kinh ngạc, bật người trừng mắt:

"Nhìn cái gì, bây giờ em muốn ăn chị."

"Em có bản lĩnh đó à." Hứa Nam đưa tay bắt lấy má Lâm Sanh, nhấc lên: "Ngoan ngoãn ngồi, không được quấy rầy chị."

"Gian thương, chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn*." Lâm Sanh kéo tay Hứa Nam xuống, đặt lên bàn phím máy tính, "Em không phiền chị nữa, chị cứ bận rộn với công việc của mình đi."

Hứa Nam nhìn nhìn Lâm Sanh, ánh mắt tiếp tục đặt trên màn hình máy tính, thật sự không quan tâm ai kia, ngón tay thon dài 'cạch cạch' trên bàn phím.

*只许州官放火,不许百姓点灯 (只許州官放火,不准百姓點燈) - (Chỉ hứa châu quan phóng hỏa, bất hứa bách tính điểm đăng): liên quan đến một điển cố thời Bắc Tống, tức là chỉ cho quan viên phóng hỏa, nhưng không cho phép dân thường đốt đèn, thể hiện phần nào tính bất bình đẳng trong câu chuyện về "đặc quyền đốt lửa" của thời phong kiến.

Lâm Sanh thức thời không quấy rầy Hứa Nam nữa, buông tay ôm eo Hứa Nam ra, cầm một quyển tạp chí, nghiêng người nằm xuống, đầu gối lên đùi Hứa Nam, mở tạp chí ra tùy tiện nhìn.

Xem không bao lâu thì nghe Hứa Nam hỏi:

"Lâm Sanh, cô cô em khi nào đi?"

Tay Lâm Sanh lật tạp chí, miệng thì nhỏ giọng nói:

"Em cũng không biết, cô cô là người bận rộn, mỗi lần tới thăm em cũng không vượt quá 5 ngày."

Ngón tay Hứa Nam ngừng lại nhưng rất nhanh trở lại như bình thường, tiếp túc gõ bàn phím, thuận miệng nói:

"Nói vậy còn 3 ngày nữa, cô cô em phải về."

"Đại khái là vậy."

Lâm Sanh lấy cuốn tạp chí cản trở tầm nhìn ra, ngửa mặt nhìn Hứa Nam, cái góc độ từ dưới nhìn lên, mặt của Hứa đại boss vẫn cứ đẹp như vậy.

Không có nghe Hứa Nam lên tiếng nữa, Lâm Sanh ngoan ngoãn nằm, cũng không làm phiền Hứa Nam làm việc, chỉ nhìn chằm chằm Hứa Nam, ánh mắt dời lên trên.

Cằm đầy dặn, môi đỏ khẽ nhếch, bên môi hiện ra hai cái lúm đồng tiền đáng yêu, sóng mũi cao, đôi mắt sâu thẳm, lông mi dài cong cong.

Không biết thế nào, Lâm Sanh nhìn Hứa Nam, bỗng dưng trong lòng sinh ra một loại cảm giác bông hoa nhài cắm bãi phân trâu, cô kiên quyết mạnh mẽ từ chối thừa nhận cô là đống phân trâu.

Cái ví dụ này thái quá, đổi lại một cái gì đó tốt hơn một chút.

Lâm Sanh cảm thấy cô chắc là lá xanh làm nền cho đóa hoa tươi đẹp là Hứa Nam.

Lá xanh cũng muốn phấn đấu, nữ nhân ưu tú như Hứa Nam không thiếu người ưu tú hơn theo đuổi, cô cô nói rất đúng, nếu muốn cùng Hứa Nam đứng cùng một vị trí, cô phải nổ lực phấn đấu hơn nữa mới được.

Trong lòng Lâm Sanh suy nghĩ cẩn thận, mắt nhìn tạp chí nhưng thường nhìn Hứa Nam hơn, nhìn thật lâu sau có chút buồn ngủ, che miệng ngáp một cái.

Chớp chớp mí mắt đã nặng nề buông xuống, rất buồn ngủ, xem ra Hứa đại boss tinh thần rất tốt khác với mình, Lâm Sanh híp mắt, tạp chí trong tay đắp lên mặt, nhắm mắt lại, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Khi Lâm Sanh mơ màng ngủ, tạp chí trên mặt bị Hứa Nam cầm lên, mi mắt Lâm Sanh run run vài cái, sau đó không mở mắt nổi, lúc này cảm giác lành lạnh dán lên môi.

Hình như có tóc rơi xuống mặt và cổ, theo chuyển động của tóc Lâm Sanh cảm thấy da thịt truyền tới cảm giác ngưa ngứa.

Hứa Nam khẽ cắn môi của Lâm Sanh, trằn trọc mút lấy, chưa đủ, đầu lưỡi mềm mại chậm rãi thăm dò vào trong, cạy mở hàm răng đang đóng kia, tỉ mỉ dịu dàng hôn Lâm Sanh.

Từ cổ họng Lâm Sanh tràn ra tiếng rên rĩ, mí mắt hơi mở ra, lại vô thức giơ tay câu cổ Hứa Nam, để cho nụ hôn này sâu hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Lại Gọi Tôi Đến Nhà Chị Ấy!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook