Tổng Tài Lại Gọi Tôi Đến Nhà Chị Ấy!
Chương 32: Hàng xóm cuối cùng cũng vùng lên.
Ta Là Phong Tử
18/07/2021
Hứa Nam dáng người vốn xinh đẹp, mặt mày rút đi sự lạnh lùng, đáy mắt có thể nhìn thấy được chút dịu dàng tràn ra, cùng với nụ cười ôn nhu, chiếu vào đôi con ngươi của Lâm Sanh, khiến cho Lâm Sanh nhìn thấy vừa kinh ngạc vừa hoảng hốt.
Khi Lâm Sanh có phản ứng trúng mỹ nhân kế, giận quá hóa cười, ghé sát vào Hứa Nam, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Hứa Nam, cười nói:
"Tôi còn mua cà chua, hay là để cô trộn thành sốt cà chua, chấm với khoai tây chiên ăn?"
Hai người mặt đối mặt, hơi thở ấm áp phả lên mặt nhau, Lâm Sanh không hề cảm giác cái tư thế này có gì không thích hợp, Hứa Nam xem Lâm Sanh như không khí, chỉ cảm thấy gương mặt có chút phát nóng, toàn thân có chút không được tự nhiên.
Hứa Nam giữ bình tĩnh như thường, vươn ngón tay, ấn lên trán Lâm Sanh, khẽ đẩy ra chút khoảng cách, nhìn ai kia, duy trì nụ cười mê người:
"Vậy thì thật sự quá tốt, tôi thích khoai tây chiên với sốt cà chua."
Đưa tay không đánh mặt tươi cười, Hứa Nam cười rộ lên, mặt mày rạng rỡ, con ngươi đen nhánh cùng với ánh mắt vô tội, bên môi hiện ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ.
Suýt chút nữa làm cho Lâm Sanh chết mê chết mệt, ngất đi.
Đại lão bản lại dùng mỹ nhân kế với mình!
Không được, phải kiên cường không để trúng kế!
Lâm Sanh vô thức bấm đùi.
Không cho phép bản thân ngất xỉu, không có tiền đồ.
Hứa Nam thu lại nụ cười bên môi, hai tay giơ lên, nhéo nhéo má Lâm Sanh, khẽ cười, nói:
"Đứng ngây ra đó làm gì, muốn để cho chủ đói chóng mặt rồi trừ tiền lương à?"
Nghe được ba chữ 'trừ tiền lương'.
"Trừ cái quỷ, lại uy hiếp tôi!"
Mạnh miệng bất quá được 3 giây, thừa dịp đại lão bản tâm tình không tệ, Lâm Sanh nhanh như chóp chạy vào bếp tiếp tục bận rộn.
Nhớ lại nụ cười của Hứa tiểu thư, Lâm Sanh nhịn không được lẩm bẩm trong lòng, đại lão bản nếu cười với cô nhiều hơn, đừng nói trừ tiền, lấy tiền cũng được.
Hứa Nam xoay người, nhìn Lâm Sanh đang bận rộn làm việc, không nói gì, có chút buồn cười, nhịn xuống xung động đỡ trán, nhìn thân ảnh Lâm Sanh bận tới bận lui, dần dần không khỏi cong khóe môi.
Có đôi khi gần như thế này, Lâm Sanh tay không ngừng nhưng mắt vẫn len lén liếc nhìn Hứa Nam.
Hai người ánh mắt giao nhau, Hứa Nam tỉnh bơ, Lâm Sanh thì ngay lập tức quay đầu, chỉ cảm thấy trái tim trong lồng ngực đập cực kỳ nhanh, giống như có một loại cảm giác tim đập thình thịch, vừa rồi Hứa Nam lại dùng ánh mắt ôn nhu kia nhìn cô, chẳng lẽ cảm động nửa đêm cô nấu cơm cho Hứa tiểu thư sao.
Vì che giấu sự xấu hổ sau màn nhìn lén bị bắt gặp kia.
Lâm Sanh bất mãn kháng nghị:
"Đại lão bản, khuya rồi, có thể đừng cười với tôi như vậy không, cười đẹp như vậy, sẽ chọt mù mắt tôi đó."
Hứa Nam giễu cợt:
"Tôi thích, cô một tiểu bảo mẫu, quản rộng như vậy."
"Ai muốn quản cô chứ."
Lâm Sanh hừ khẽ, không dám quay đầu nữa, sợ lại rơi vào cạm bẫy của đại boss mỹ nữ.
Lúc đầu Lâm Sanh định xào ba món, hai củ khoai tây hi sinh anh dũng trong tay Hứa Nam, chỉ còn lại cà chua xào trứng, cùng với một bó cải xanh.
Thảo nào Hứa tiểu thư không biết nấu cơm, loại người có công lực thể đem khoai tây to gọt còn bằng 2 ngón tay, tốt nhất cả đời đừng vào bếp.
Quét dọn sạch sẽ bàn ăn, để tỏ lòng áy náy, Hứa Nam chủ động đi tới, đứng bên cạnh Lâm Sanh, nhìn động tác thuần thục của người kia, chậm rãi hỏi:
"Cần giúp gì không?"
Nhớ tới 2 củ khoai tây đáng thương, Lâm Sanh nghiêng đầu nhìn Hứa Nam, 3 chữ 'Không cần đâu.' đến mép bị cô nuốt lại vào bụng.
Vớt rau xanh lên, Lâm Sanh suy nghĩ, đề nghị:
"Tôi dạy cô xào rau."
Hứa Nam lắc đầu nói:
"Xào rau chuyện đơn giản như vậy, cần cô dạy tôi sao?"
Lâm Sanh liếc:
"Cô gọt khoai tây thành như thế kia tôi rất hoài nghi chuyện xào rau đơn giản như vậy, cô cơ bản là dốt đặc cán mai."
Hứa Nam tức giận, nhấc chân đá ai kia một cái:
"Lâm Sanh, cô đang miệt thị tôi?"
Không hề phòng bị bị đá một cái, Lâm Sanh nhíu mày, cũng không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn người bên cạnh, đem nồi điện từ rửa sạch cất vào.
"Cô xem cô một lão bản độc thân, trong nhà không thuê người nấu cơm, lại không biết nấu cơm, chờ cô học xong món này, sau này tôi không làm cho cô nữa, cô có thể tự mình động thủ, vừa vệ sinh vừa bảo vệ môi trường."
Nghe ai kia nói như vậy, vẻ mặt Hứa Nam như có điều suy nghĩ, nhẹ giọng hỏi:
"Sao đối tốt với tôi như vậy, lại muốn tăng lương?"
Lâm Sanh hừ khẽ, nói:
"Cô cũng cảm động, chờ cô học xong không cần bảo mẫu, tôi được giải phóng, người dân lao động có thể đứng lên."
Hứa Nam xoay người rời đi:
"Tôi không muốn học, còn muốn đứng dậy à, tiếp tục quỳ đi."
Lâm Sanh giơ dao:
"..."
Cho nên Hứa Nam trở lại sofa đọc sách, nghe tiếng 'Đùng' trong bếp truyền tới, đọc sách nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn bảo mẫu, cô đang muốn giám sát bảo mẫu, miễn cho thiếp thân bảo mẫu lười biếng.
Đối với chỗ như bếp, Hứa Nam không có tình cảm gì, cô không thích mùi khói dầu.
Bất quá vẫn phải nên khen, không thể không thừa nhận, Lâm Sanh ngoại trừ cái miệng đáng ăn đòn thì tài nấu nướng thật sự không tệ, có thể nuôi sống.
Sau 20 phút.
Mùi thức ăn từng hồi từng hồi truyền tới, Hứa Nam mới vừa đặt sách xuống, lại truyền tới giọng Lâm Sanh:
"Xong rồi, nhanh tới ăn cơm!"
"Tới đây."
Hứa Nam khẽ lên tiếng, đứng dậy đi tới cạnh bàn ăn, ngồi xuống.
Vốn là 3 món ăn giờ biến thành 2 món, cà chua xào trứng và rau xanh.
Lâm Sanh thật sự cảm thấy Hứa đại lão bản thật đáng thương, khuya rồi ăn một bữa tối thê thảm.
Đây cũng không phải tiểu bảo mẫu như cô không xứng với chức danh của mình, hành hạ dạ dày đại lão bản, là đại lão bản đem khoai tây gọt thành thế kia, cũng là đại lão bản buổi tối không ăn mặn, cô tài nghệ đầy người nhưng không có chỗ thi triển.
Hứa Nam nhìn hai món rau dưa, ngược lại không cảm thấy có gì thê thảm, buổi tối ăn cơm hay không, với cô mà nói không có gì khác biệt.
"Cho cô."
Lâm Sanh múc cơm đưa chén cho Hứa Nam, Hứa Nam nhận lấy, Lâm Sanh cũng ngồi xuống dùng cơm.
Ánh mắt vẫn không khỏi liếc liếc nhìn 2 bên cổ Hứa Nam, hai dấu hôn tươi đẹp kia, nghe nhiều chuyện bát quái, Hứa Nam dùng băng cá nhân dán, dấu răng chó của cô che mấy ngày, có chút không cân bằng.
Vừa múc cơm, Lâm Sanh vừa nhìn Hứa Nam suy nghĩ, có nên hỏi đại lão bản tối qua cô uống say có làm chuyện gì thất thường hay không!?
Hứa Nam chậm rãi ăn, còn đang thắc mắc tại sao tên kia yên lặng như vậy, không giống như bình thường.
Ngẩng đầu chống lại ánh mắt đang nhìn của Lâm Sanh, Hứa Nam ánh mắt lạnh lẽo quét qua:
"Nhìn cái gì, rất đắc ý về kiệt tác cô lưu lại trên cổ tôi à."
"Lòng lang dạ sói."
Lại giơ đũa trong tay, lạnh lùng nói:
"Nhìn nữa, có tin tôi chọt mù mắt cô không?"
Lúc này Hứa Nam giống như đã quên, mấy hôm trước cô còn đắc ý, dùng ánh mắt thưởng thức tương tự lưu lại kiệt tác trên cổ Lâm Sanh.
Lâm Sanh bĩu môi, nói lầm bầm:
"Hứa tiểu thư, làm gì đối xử với người ta hung dữ như vậy."
"Cô còn để ý?" Hứa Nam tức giận.
Lâm Sanh nhỏ giọng thì thầm:
"Cô cắn người ta, người ta cắn lại, có qua có lại thôi, huề nhau."
"Câm miệng, ăn cơm của cô đi."
Hứa Nam lạnh mặt, cô không muốn cùng nữ nhân lòng lang dạ sói nói chuyện.
Lâm Sanh rất thức thời, không lên tiếng.
Hai người theo đuổi tâm tư của riêng mình.
Cơm nước xong xuôi.
Hứa Nam ngồi trên sofa, vẫn như trước xem sách của mình.
Lúc này điện thoại trên bàn vang lên, tiếng chuông không phải của Hứa Nam.
Hứa Nam nhìn sách trong tay, cũng không ngẩng đầu lên nói:
"Lâm Sanh, điện thoại reo kìa."
Lâm Sanh đang rửa chén, bất mãn nói:
"Ai vậy, hơn nữa đêm còn gọi điện thoại."
Giống như nhớ tới cái gì, Hứa Nam ngẩng đầu, nhìn màn hình điện thoại sáng lên.
Lại không có ghi chú.
Tiếng chuông còn đang vang không ngừng, Hứa Nam có chút khó chịu, đặt sách xuống, cầm điện thoại Lâm Sanh lên, đi tới bên cạnh ai kia:
"Chẳng lẽ là bạn gái trước của cô!?"
Lâm Sanh tiến tới nhìn thoáng qua, lắc đầu nói:
"Số này tôi không biết, không phải của người kia."
"Cô có nghe hay không?"
Lâm Sanh từ bồn nước giơ hai tay lên, tức giận nói:
"Toàn nước, sao mà nghe?"
Lâm Sanh không phản ứng, tiếp tục rửa chén:
"Không có ghi chú thì không biết, tắt, tắt đi."
Hứa Nam nhướng mày, ấn tắt cuộc gọi, mới vừa ngồi lại sofa, dãy số kia lại gọi tới.
Tiểu bảo mẫu nói, không có ghi chú đều không biết, Hứa Nam đang cầm sách, không rãnh để ý.
Đang rửa chén, Lâm Sanh cũng nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô nói thầm trong lòng, không biết có phải Ôn Dĩ Quân không, sau khi chia tay Ôn Dĩ Quân, cho tới bây giờ đã nửa năm không có đi tìm cô, từ lần gặp mặt trước, hai người không còn liên lạc.
Tiếng chuông đã ngừng, Lâm Sanh cũng rửa chén xong, cô lau sạch tay, đi tới chỗ cạnh Hứa Nam ngồi xuống, cầm điện thoại nhìn nhìn, sau nhiều lần xác định dãy số kia, tuy là số bản địa nhưng cô hoàn toàn không biết.
Hứa Nam ngẩng đầu, quan sát Lâm Sanh, rõ ràng chính là bình thường, sao lại có thể hấp dẫn nữ nhân khác như vậy? Góc nhà của cô sắp bị người này đào rồi.
Lại cúi đầu, Hứa Nam giống như tùy ý mở miệng:
"Không phải là bạn gái trước nào đó của cô chứ?"
"Cái gì gọi là 'lại là bạn gái trước nào đó của cô', tôi sống 25 năm, chỉ có 1 bạn gái trước." Lâm Sanh trắng mắt liếc Hứa Nam, mở trò chơi, chơi tiếp.
Hứa Nam không nói chuyện, chỉ nhìn Lâm Sanh liếc mắt sau đó tiếp tục đọc sách.
"Ah, đúng rồi." Lâm Sanh vừa chơi vừa kề sát Hứa Nam, chuyển động vai chạm chạm vai Hứa Nam: "Hứa tiểu thư, tôi còn chưa hỏi cô, tối qua tôi uống say, ở nhà cô không có làm gì chứ?"
Hứa Nam suy nghĩ:
"Cởi quần áo có tính không?"
Lâm Sanh đùa giỡn nhưng cũng không ngẩng đầu lên:
"Không tính, tắm không được cởi quần áo à."
Hứa Nam lại suy nghĩ một chút:
"Cởi sạch có tính không?"
Lâm Sanh chẳng hề để ý:
"Không tính, không tính, cô tắm không cởi sạch à."
"Vậy không có làm chuyện gì."
Quả thực không làm gì sao, cũng chỉ là cởi sạch đứng ở trước mặt cô, bị cô xem hết thôi.
"Oh." Lâm Sanh trả lời, cũng không nói, chuyên tâm chơi trò chơi của mình.
Thời gian này, một người đọc sách một người chơi game, hai người làm ổ trên sofa, không có khua môi múa mép đại chiến, bầu không khí rất hài hòa.
Hứa Nam liếc mắt nhìn Lâm Sanh, người kia im lặng ngồi, bỏ đi sự cợt nhã, sinh ra cảm giác thuận mắt hơn, chẳng còn đáng ăn đòn nữa.
Chơi xong một ván, Lâm Sanh dụi dụi mắt, ngáp một cái, quay đầu nhìn Hứa Nam, nhìn thấy người kia bộ dạng không hề buồn ngủ, giơ tay lên chặn ngang sách.
"Cô đừng xem khuya như vậy, nghỉ ngơi sớm một chút, tôi phải về nhà ngủ."
"Được." Hứa Nam gỡ tay Lâm Sanh.
Lâm Sanh nhún vai, đứng dậy, đang muốn đi lại bị Hứa Nam kéo cổ tay lại.
"Chờ đã."
Lâm Sanh nhìn ai kia, hỏi:
"Sao?"
Hứa Nam buông tay Lâm Sanh ra, đặt sách xuống, ngước mắt nhìn Lâm Sanh, mím môi khẽ cười, thanh âm êm ái từ cổ họng tràn ra:
"Ngày mai theo tôi mua đồ."
Bỏ qua mỹ nhân kế.
Lâm Sanh thốt ra:
"Mua băng vệ sinh?"
Nụ cười trên mặt Hứa Nam phút chốc cứng đờ.
Thế nhưng lòng tin của Lâm Sanh, chính là người lao động phải đứng lên, không thể bị nhà tư bản đè ép, cho nên cô rất anh dũng can đảm khuyên nhủ:
"Hứa tiểu thư, lần trước hình như cô mua một đống lớn, ái chà, có thể dùng một năm."
"Câm miệng."
Nhìn dáng vẻ Hứa Nam thở hổn hển, Lâm Sanh rất vô tội mở to mắt nhìn:
"Nếu cô không có băng vệ sinh, tôi có, cho cô mượn dùng."
Mặt Hứa Nam trong nháy mắt liền tái đi.
Quả nhiên, miệng tiện nhân đáng đánh, người đáng ăn đòn thì mãi mãi cũng đáng ăn đòn.
Băng vệ sinh chính là đại hận trong đầu Hứa Nam, cả đời cũng không muốn nhớ tới thứ đó, điều này sẽ làm cho cô nhớ tới chuyện mượn băng vệ sinh của Lâm Sanh, vừa xấu hổ vừa chật vật, tức giận đến nổi cô bắt lấy cái gối ôm bên cạnh, mạnh mẽ đánh lên người Lâm Sanh.
"Câm miệng cho tôi."
"Đừng nhắc tới băng vệ sinh nữa!"
"Aizz, băng vệ sinh chọc giận cô à, cô không cần băng vệ sinh à, không cho tôi nói, tôi càng muốn nói, cho cô tức chết." Lâm Sanh bắt lấy gối ôm, anh dũng gia tăng bật trả, nhe răng trợn mắt làm mặt quỷ, sau đó thừa dịp Hứa Nam còn chưa nổi bão, phủi mông, xoay người bay nhanh ra cửa chạy về nhà.
Trừ tiền lương thì quên đi.
Lại muốn bắt cô làm công miễn phí?
Tắm một cái, đi ngủ.
Hi vọng Hứa đại lão bản đêm nay mơ đẹp.
Khi Lâm Sanh có phản ứng trúng mỹ nhân kế, giận quá hóa cười, ghé sát vào Hứa Nam, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Hứa Nam, cười nói:
"Tôi còn mua cà chua, hay là để cô trộn thành sốt cà chua, chấm với khoai tây chiên ăn?"
Hai người mặt đối mặt, hơi thở ấm áp phả lên mặt nhau, Lâm Sanh không hề cảm giác cái tư thế này có gì không thích hợp, Hứa Nam xem Lâm Sanh như không khí, chỉ cảm thấy gương mặt có chút phát nóng, toàn thân có chút không được tự nhiên.
Hứa Nam giữ bình tĩnh như thường, vươn ngón tay, ấn lên trán Lâm Sanh, khẽ đẩy ra chút khoảng cách, nhìn ai kia, duy trì nụ cười mê người:
"Vậy thì thật sự quá tốt, tôi thích khoai tây chiên với sốt cà chua."
Đưa tay không đánh mặt tươi cười, Hứa Nam cười rộ lên, mặt mày rạng rỡ, con ngươi đen nhánh cùng với ánh mắt vô tội, bên môi hiện ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ.
Suýt chút nữa làm cho Lâm Sanh chết mê chết mệt, ngất đi.
Đại lão bản lại dùng mỹ nhân kế với mình!
Không được, phải kiên cường không để trúng kế!
Lâm Sanh vô thức bấm đùi.
Không cho phép bản thân ngất xỉu, không có tiền đồ.
Hứa Nam thu lại nụ cười bên môi, hai tay giơ lên, nhéo nhéo má Lâm Sanh, khẽ cười, nói:
"Đứng ngây ra đó làm gì, muốn để cho chủ đói chóng mặt rồi trừ tiền lương à?"
Nghe được ba chữ 'trừ tiền lương'.
"Trừ cái quỷ, lại uy hiếp tôi!"
Mạnh miệng bất quá được 3 giây, thừa dịp đại lão bản tâm tình không tệ, Lâm Sanh nhanh như chóp chạy vào bếp tiếp tục bận rộn.
Nhớ lại nụ cười của Hứa tiểu thư, Lâm Sanh nhịn không được lẩm bẩm trong lòng, đại lão bản nếu cười với cô nhiều hơn, đừng nói trừ tiền, lấy tiền cũng được.
Hứa Nam xoay người, nhìn Lâm Sanh đang bận rộn làm việc, không nói gì, có chút buồn cười, nhịn xuống xung động đỡ trán, nhìn thân ảnh Lâm Sanh bận tới bận lui, dần dần không khỏi cong khóe môi.
Có đôi khi gần như thế này, Lâm Sanh tay không ngừng nhưng mắt vẫn len lén liếc nhìn Hứa Nam.
Hai người ánh mắt giao nhau, Hứa Nam tỉnh bơ, Lâm Sanh thì ngay lập tức quay đầu, chỉ cảm thấy trái tim trong lồng ngực đập cực kỳ nhanh, giống như có một loại cảm giác tim đập thình thịch, vừa rồi Hứa Nam lại dùng ánh mắt ôn nhu kia nhìn cô, chẳng lẽ cảm động nửa đêm cô nấu cơm cho Hứa tiểu thư sao.
Vì che giấu sự xấu hổ sau màn nhìn lén bị bắt gặp kia.
Lâm Sanh bất mãn kháng nghị:
"Đại lão bản, khuya rồi, có thể đừng cười với tôi như vậy không, cười đẹp như vậy, sẽ chọt mù mắt tôi đó."
Hứa Nam giễu cợt:
"Tôi thích, cô một tiểu bảo mẫu, quản rộng như vậy."
"Ai muốn quản cô chứ."
Lâm Sanh hừ khẽ, không dám quay đầu nữa, sợ lại rơi vào cạm bẫy của đại boss mỹ nữ.
Lúc đầu Lâm Sanh định xào ba món, hai củ khoai tây hi sinh anh dũng trong tay Hứa Nam, chỉ còn lại cà chua xào trứng, cùng với một bó cải xanh.
Thảo nào Hứa tiểu thư không biết nấu cơm, loại người có công lực thể đem khoai tây to gọt còn bằng 2 ngón tay, tốt nhất cả đời đừng vào bếp.
Quét dọn sạch sẽ bàn ăn, để tỏ lòng áy náy, Hứa Nam chủ động đi tới, đứng bên cạnh Lâm Sanh, nhìn động tác thuần thục của người kia, chậm rãi hỏi:
"Cần giúp gì không?"
Nhớ tới 2 củ khoai tây đáng thương, Lâm Sanh nghiêng đầu nhìn Hứa Nam, 3 chữ 'Không cần đâu.' đến mép bị cô nuốt lại vào bụng.
Vớt rau xanh lên, Lâm Sanh suy nghĩ, đề nghị:
"Tôi dạy cô xào rau."
Hứa Nam lắc đầu nói:
"Xào rau chuyện đơn giản như vậy, cần cô dạy tôi sao?"
Lâm Sanh liếc:
"Cô gọt khoai tây thành như thế kia tôi rất hoài nghi chuyện xào rau đơn giản như vậy, cô cơ bản là dốt đặc cán mai."
Hứa Nam tức giận, nhấc chân đá ai kia một cái:
"Lâm Sanh, cô đang miệt thị tôi?"
Không hề phòng bị bị đá một cái, Lâm Sanh nhíu mày, cũng không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn người bên cạnh, đem nồi điện từ rửa sạch cất vào.
"Cô xem cô một lão bản độc thân, trong nhà không thuê người nấu cơm, lại không biết nấu cơm, chờ cô học xong món này, sau này tôi không làm cho cô nữa, cô có thể tự mình động thủ, vừa vệ sinh vừa bảo vệ môi trường."
Nghe ai kia nói như vậy, vẻ mặt Hứa Nam như có điều suy nghĩ, nhẹ giọng hỏi:
"Sao đối tốt với tôi như vậy, lại muốn tăng lương?"
Lâm Sanh hừ khẽ, nói:
"Cô cũng cảm động, chờ cô học xong không cần bảo mẫu, tôi được giải phóng, người dân lao động có thể đứng lên."
Hứa Nam xoay người rời đi:
"Tôi không muốn học, còn muốn đứng dậy à, tiếp tục quỳ đi."
Lâm Sanh giơ dao:
"..."
Cho nên Hứa Nam trở lại sofa đọc sách, nghe tiếng 'Đùng' trong bếp truyền tới, đọc sách nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn bảo mẫu, cô đang muốn giám sát bảo mẫu, miễn cho thiếp thân bảo mẫu lười biếng.
Đối với chỗ như bếp, Hứa Nam không có tình cảm gì, cô không thích mùi khói dầu.
Bất quá vẫn phải nên khen, không thể không thừa nhận, Lâm Sanh ngoại trừ cái miệng đáng ăn đòn thì tài nấu nướng thật sự không tệ, có thể nuôi sống.
Sau 20 phút.
Mùi thức ăn từng hồi từng hồi truyền tới, Hứa Nam mới vừa đặt sách xuống, lại truyền tới giọng Lâm Sanh:
"Xong rồi, nhanh tới ăn cơm!"
"Tới đây."
Hứa Nam khẽ lên tiếng, đứng dậy đi tới cạnh bàn ăn, ngồi xuống.
Vốn là 3 món ăn giờ biến thành 2 món, cà chua xào trứng và rau xanh.
Lâm Sanh thật sự cảm thấy Hứa đại lão bản thật đáng thương, khuya rồi ăn một bữa tối thê thảm.
Đây cũng không phải tiểu bảo mẫu như cô không xứng với chức danh của mình, hành hạ dạ dày đại lão bản, là đại lão bản đem khoai tây gọt thành thế kia, cũng là đại lão bản buổi tối không ăn mặn, cô tài nghệ đầy người nhưng không có chỗ thi triển.
Hứa Nam nhìn hai món rau dưa, ngược lại không cảm thấy có gì thê thảm, buổi tối ăn cơm hay không, với cô mà nói không có gì khác biệt.
"Cho cô."
Lâm Sanh múc cơm đưa chén cho Hứa Nam, Hứa Nam nhận lấy, Lâm Sanh cũng ngồi xuống dùng cơm.
Ánh mắt vẫn không khỏi liếc liếc nhìn 2 bên cổ Hứa Nam, hai dấu hôn tươi đẹp kia, nghe nhiều chuyện bát quái, Hứa Nam dùng băng cá nhân dán, dấu răng chó của cô che mấy ngày, có chút không cân bằng.
Vừa múc cơm, Lâm Sanh vừa nhìn Hứa Nam suy nghĩ, có nên hỏi đại lão bản tối qua cô uống say có làm chuyện gì thất thường hay không!?
Hứa Nam chậm rãi ăn, còn đang thắc mắc tại sao tên kia yên lặng như vậy, không giống như bình thường.
Ngẩng đầu chống lại ánh mắt đang nhìn của Lâm Sanh, Hứa Nam ánh mắt lạnh lẽo quét qua:
"Nhìn cái gì, rất đắc ý về kiệt tác cô lưu lại trên cổ tôi à."
"Lòng lang dạ sói."
Lại giơ đũa trong tay, lạnh lùng nói:
"Nhìn nữa, có tin tôi chọt mù mắt cô không?"
Lúc này Hứa Nam giống như đã quên, mấy hôm trước cô còn đắc ý, dùng ánh mắt thưởng thức tương tự lưu lại kiệt tác trên cổ Lâm Sanh.
Lâm Sanh bĩu môi, nói lầm bầm:
"Hứa tiểu thư, làm gì đối xử với người ta hung dữ như vậy."
"Cô còn để ý?" Hứa Nam tức giận.
Lâm Sanh nhỏ giọng thì thầm:
"Cô cắn người ta, người ta cắn lại, có qua có lại thôi, huề nhau."
"Câm miệng, ăn cơm của cô đi."
Hứa Nam lạnh mặt, cô không muốn cùng nữ nhân lòng lang dạ sói nói chuyện.
Lâm Sanh rất thức thời, không lên tiếng.
Hai người theo đuổi tâm tư của riêng mình.
Cơm nước xong xuôi.
Hứa Nam ngồi trên sofa, vẫn như trước xem sách của mình.
Lúc này điện thoại trên bàn vang lên, tiếng chuông không phải của Hứa Nam.
Hứa Nam nhìn sách trong tay, cũng không ngẩng đầu lên nói:
"Lâm Sanh, điện thoại reo kìa."
Lâm Sanh đang rửa chén, bất mãn nói:
"Ai vậy, hơn nữa đêm còn gọi điện thoại."
Giống như nhớ tới cái gì, Hứa Nam ngẩng đầu, nhìn màn hình điện thoại sáng lên.
Lại không có ghi chú.
Tiếng chuông còn đang vang không ngừng, Hứa Nam có chút khó chịu, đặt sách xuống, cầm điện thoại Lâm Sanh lên, đi tới bên cạnh ai kia:
"Chẳng lẽ là bạn gái trước của cô!?"
Lâm Sanh tiến tới nhìn thoáng qua, lắc đầu nói:
"Số này tôi không biết, không phải của người kia."
"Cô có nghe hay không?"
Lâm Sanh từ bồn nước giơ hai tay lên, tức giận nói:
"Toàn nước, sao mà nghe?"
Lâm Sanh không phản ứng, tiếp tục rửa chén:
"Không có ghi chú thì không biết, tắt, tắt đi."
Hứa Nam nhướng mày, ấn tắt cuộc gọi, mới vừa ngồi lại sofa, dãy số kia lại gọi tới.
Tiểu bảo mẫu nói, không có ghi chú đều không biết, Hứa Nam đang cầm sách, không rãnh để ý.
Đang rửa chén, Lâm Sanh cũng nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô nói thầm trong lòng, không biết có phải Ôn Dĩ Quân không, sau khi chia tay Ôn Dĩ Quân, cho tới bây giờ đã nửa năm không có đi tìm cô, từ lần gặp mặt trước, hai người không còn liên lạc.
Tiếng chuông đã ngừng, Lâm Sanh cũng rửa chén xong, cô lau sạch tay, đi tới chỗ cạnh Hứa Nam ngồi xuống, cầm điện thoại nhìn nhìn, sau nhiều lần xác định dãy số kia, tuy là số bản địa nhưng cô hoàn toàn không biết.
Hứa Nam ngẩng đầu, quan sát Lâm Sanh, rõ ràng chính là bình thường, sao lại có thể hấp dẫn nữ nhân khác như vậy? Góc nhà của cô sắp bị người này đào rồi.
Lại cúi đầu, Hứa Nam giống như tùy ý mở miệng:
"Không phải là bạn gái trước nào đó của cô chứ?"
"Cái gì gọi là 'lại là bạn gái trước nào đó của cô', tôi sống 25 năm, chỉ có 1 bạn gái trước." Lâm Sanh trắng mắt liếc Hứa Nam, mở trò chơi, chơi tiếp.
Hứa Nam không nói chuyện, chỉ nhìn Lâm Sanh liếc mắt sau đó tiếp tục đọc sách.
"Ah, đúng rồi." Lâm Sanh vừa chơi vừa kề sát Hứa Nam, chuyển động vai chạm chạm vai Hứa Nam: "Hứa tiểu thư, tôi còn chưa hỏi cô, tối qua tôi uống say, ở nhà cô không có làm gì chứ?"
Hứa Nam suy nghĩ:
"Cởi quần áo có tính không?"
Lâm Sanh đùa giỡn nhưng cũng không ngẩng đầu lên:
"Không tính, tắm không được cởi quần áo à."
Hứa Nam lại suy nghĩ một chút:
"Cởi sạch có tính không?"
Lâm Sanh chẳng hề để ý:
"Không tính, không tính, cô tắm không cởi sạch à."
"Vậy không có làm chuyện gì."
Quả thực không làm gì sao, cũng chỉ là cởi sạch đứng ở trước mặt cô, bị cô xem hết thôi.
"Oh." Lâm Sanh trả lời, cũng không nói, chuyên tâm chơi trò chơi của mình.
Thời gian này, một người đọc sách một người chơi game, hai người làm ổ trên sofa, không có khua môi múa mép đại chiến, bầu không khí rất hài hòa.
Hứa Nam liếc mắt nhìn Lâm Sanh, người kia im lặng ngồi, bỏ đi sự cợt nhã, sinh ra cảm giác thuận mắt hơn, chẳng còn đáng ăn đòn nữa.
Chơi xong một ván, Lâm Sanh dụi dụi mắt, ngáp một cái, quay đầu nhìn Hứa Nam, nhìn thấy người kia bộ dạng không hề buồn ngủ, giơ tay lên chặn ngang sách.
"Cô đừng xem khuya như vậy, nghỉ ngơi sớm một chút, tôi phải về nhà ngủ."
"Được." Hứa Nam gỡ tay Lâm Sanh.
Lâm Sanh nhún vai, đứng dậy, đang muốn đi lại bị Hứa Nam kéo cổ tay lại.
"Chờ đã."
Lâm Sanh nhìn ai kia, hỏi:
"Sao?"
Hứa Nam buông tay Lâm Sanh ra, đặt sách xuống, ngước mắt nhìn Lâm Sanh, mím môi khẽ cười, thanh âm êm ái từ cổ họng tràn ra:
"Ngày mai theo tôi mua đồ."
Bỏ qua mỹ nhân kế.
Lâm Sanh thốt ra:
"Mua băng vệ sinh?"
Nụ cười trên mặt Hứa Nam phút chốc cứng đờ.
Thế nhưng lòng tin của Lâm Sanh, chính là người lao động phải đứng lên, không thể bị nhà tư bản đè ép, cho nên cô rất anh dũng can đảm khuyên nhủ:
"Hứa tiểu thư, lần trước hình như cô mua một đống lớn, ái chà, có thể dùng một năm."
"Câm miệng."
Nhìn dáng vẻ Hứa Nam thở hổn hển, Lâm Sanh rất vô tội mở to mắt nhìn:
"Nếu cô không có băng vệ sinh, tôi có, cho cô mượn dùng."
Mặt Hứa Nam trong nháy mắt liền tái đi.
Quả nhiên, miệng tiện nhân đáng đánh, người đáng ăn đòn thì mãi mãi cũng đáng ăn đòn.
Băng vệ sinh chính là đại hận trong đầu Hứa Nam, cả đời cũng không muốn nhớ tới thứ đó, điều này sẽ làm cho cô nhớ tới chuyện mượn băng vệ sinh của Lâm Sanh, vừa xấu hổ vừa chật vật, tức giận đến nổi cô bắt lấy cái gối ôm bên cạnh, mạnh mẽ đánh lên người Lâm Sanh.
"Câm miệng cho tôi."
"Đừng nhắc tới băng vệ sinh nữa!"
"Aizz, băng vệ sinh chọc giận cô à, cô không cần băng vệ sinh à, không cho tôi nói, tôi càng muốn nói, cho cô tức chết." Lâm Sanh bắt lấy gối ôm, anh dũng gia tăng bật trả, nhe răng trợn mắt làm mặt quỷ, sau đó thừa dịp Hứa Nam còn chưa nổi bão, phủi mông, xoay người bay nhanh ra cửa chạy về nhà.
Trừ tiền lương thì quên đi.
Lại muốn bắt cô làm công miễn phí?
Tắm một cái, đi ngủ.
Hi vọng Hứa đại lão bản đêm nay mơ đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.