Tổng Tài Lại Gọi Tôi Đến Nhà Chị Ấy!
Chương 37: Hàng xóm hãm sâu trong hố 'địa ngục'.
Ta Là Phong Tử
18/07/2021
Beta: Ming Ming.
---------------------------------
Hai nữ nhân tay trong tay xuất hiện trên đường phố là hiện tượng rất bình thường trong xã hội.
Nhưng hai nữ nhân này nắm tay, giá trị nhan sắc hàng top, tướng mạo xuất chúng, dáng người cao gầy cân xứng, nổi bật dưới ánh mặt trời buổi trưa, dần dần tạo nên phong cảnh xinh đẹp trong thành phố, thu hút rất nhiều ánh nhìn của mọi người.
Nhất là nữ nhân thấp hơn một chút, khuôn mặt biểu tình vừa đáng yêu vừa thẹn thùng, quả thực không khỏi khiến người ta phải xin lỗi mà hiểu lầm mối quan hệ giữa hai người thành... XXOO.
Bị Hứa Nam nắm tay, Hứa Nam lại không nói lời nào, không biết suy nghĩ cái gì.
Điều này làm cho Lâm Sanh rất khẩn trương, rất sợ Hứa Nam lấy lại tinh thần hất tay cô ra.
Sau đó nổi giận đùng đùng quăng một câu 'Trừ lương!', cô quá vô tội quá đáng thương!
Bất quá, cô nắm tay Hứa Nam, giữa ánh mắt ghen tị hâm mộ của đám người qua đường thản nhiên mà lướt qua, trong lòng cực kỳ đắc ý vui vẻ.
Thấy Hứa Nam không quá để ý, chắc xem cô như bạn bè mới có thể không để ý ánh mắt người bên ngoài, không chút kiêng kỵ nắm tay cô như vậy.
Lúc cùng Bình Bình đi dạo phố, bình thường cả hai cũng sẽ tay trong tay bởi vì đó là hành động của bạn thân, Lâm Sanh cũng không có cảm giác gì khác thường.
Dường như ở nơi nào đó trong lòng, có một luồng cảm xúc trong lòng ngực liên tục từng chút từng chút chậm rãi lan ra xuôi theo tứ chi toàn thân, cuối cùng dung nhập vào con tim, làm cho đáy lòng bấy lâu nay đã bình tĩnh lại rung động, một lần nữa xuất hiện rung động.
Làm cho cô có chút bối rối.
Hứa đại boss như một kho tàng, cô khai thác chỉ một góc băng sơn, cũng giống như hôm nay chủ động nắm tay cô, cái này nếu giống như tác phong hàng ngày của Hứa lão bản nhất định hận không thể bóp chết cô.
Đang suy nghĩ có nên rút tay để đề phòng bị 'trừ lương' không thì hai người đã sắp tới cửa chính hầm giữ xe.
Trước khi 'trừ lương', chí ít tâm tình Lâm Sanh vẫn rất cực kỳ vui vẻ, dù sao bàn tay ngọc nhỏ dài của Hứa tiểu thư đâu phải ai cũng có thể nắm.
Nhưng đời người là một vở kịch cẩu huyết, ông trời không chừng lúc nào đó sẽ cho bạn một cái tát.
Còn nhớ rõ hôm qua Ngô Phân rủ cô đi dạo phố không? Đúng vậy, chính là Ngô Phân bộ tài vụ.
Hôm nay ra ngoài không coi ngày, Lâm Sanh cho rằng hôm nay nhất định không thích hợp ra cửa.
Ngô Phân đang cùng vài đồng nghiệp phòng tài vụ, cười nói vui vẻ từ chỗ để xe đi tới, kết quả vừa ra thì nhìn thấy cảnh bạo phát tinh thần...
Đại lão bản nắm tay kế toán Lâm!
Thế là hai đám người hoa lệ chạm nhau.
Ánh mắt Lâm Sanh ngây ngốc nhìn chằm chằm mấy người kia, mấy người kia cũng ngây ngốc nhìn chằm chằm hai người.
Đám người Ngô Phân nhớ rõ lời thề son sắc của kế toán Lâm lúc phủ sạch quan hệ cùng đại lão bản sáng hôm đó.
Lúc này ở trên đường phố nắm tay, mắt thấy mới là thật, thật sự nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Mọi người phòng tài vụ không hẹn mà cùng nhau nhớ tới ánh mắt xem thường kia của kế toán Lâm, thảo nào lại đặc biệt bí mật như vậy.
Bị đồng nghiệp trong công ty bắt gặp, điều này làm cho Lâm Sanh vừa xấu hổ vừa chột dạ, vô thức rút tay về, lại bị Hứa Nam dùng sức nắm lại, giãy dụa một hồi cũng thoát không được.
Tay cầm rất chặt, không cho cô rút ra, làm Lâm Sanh gấp đến độ trán cũng đổ mồ hôi lạnh.
Ở trước mặt mọi người, đại lão bản cười khẽ, thần thái thong dong, kế toán Lâm mặt đỏ lên, mắt rũ xuống, có vẻ vừa mất tự nhiên vừa quẫn bách.
Ngô Phân cười gượng vài tiếng, không được tự nhiên mà chào hỏi:
"Chị Lâm, đại lão bản."
Có chim đầu đàn, mọi người phản ứng theo, nhao nhao nhiệt tình chào hỏi:
"Ha ha, đại lão bản."
Hứa Nam nhìn mấy người kia, khẽ cười, gật đầu nói:
"Trùng hợp như vậy, mọi người cũng đi dạo phố?"
"Ah, ha ha ha, phải phải phải."
"Đúng vậy, đi dạo phố."
"Ha ha ha, thật trùng hợp."
Hứa Nam liếc nhìn Lâm Sanh, cười khẽ, nói:
"Mọi người cứ đi dạo phố, chúng tôi đi trước."
Sau đó nắm tay kẻ đang giả vờ như đà điểu Lâm Sanh rời đi, Lâm Sanh không lên tiếng, đầu cúi sắp tới đất, xấu hổ đến nổi hận không thể tìm kẻ đất dưới chân chui xuống.
Mọi người trong bộ phận tài vụ đều hiếu kì, mỗi người đều một bước là quay đầu, còn có người muốn chụp ảnh, lại bị Ngô Phân ra sức ngăn cản, hối thúc bọn họ đi nhanh lên.
Vỏn vẹn vài bước chân, Lâm Sanh nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nên rút tay khỏi tay Hứa Nam, sau đó cúi người ngồi xuống băng ghế dài bên cạnh, che khuôn mặt đang nóng lên của mình.
Bị hai lãnh đạo công ty hiểu lầm còn chưa xong, lại bị đồng nghiệp phòng tài vụ hiểu lầm.
Cô cũng không muốn bị người khác biết về mối quan hệ với Hứa Nam, bị đưa ra ánh sáng có thể không lo âu sao.
Cảm giác Lâm Sanh rút tay về, rất ít khi bị người ta từ chối như vậy, trong lòng Hứa Nam xuất hiện cảm giác không vui.
Nhưng nhìn Lâm Sanh ngồi trước, từ khe hở những ngón tay nhìn thấy da thịt lộ ra, một màu đỏ au, Hứa Nam không nhịn được muốn bật cười.
Nhớ tới phản ứng vừa rồi của Lâm Sanh, thoáng suy tư, ít nhiều cũng biết trong lòng Lâm Sanh suy nghĩ gì, tiểu bảo mẫu chắc là lại e ngại điều gì đây.
Nắm tay tiểu bảo mẫu bị người trong công ty nhìn thấy, nếu như cô buông ra, thì ngược lại sẽ có chuyện kì lạ, vẫn là nên thuận theo tự nhiên.
Về việc tại sao nắm tay tiểu bảo mẫu, nhìn thấy La Hoan kia quấn quýt lấy thiếp thân tiểu bảo mẫu của cô, làm cho trong lòng cô khó chịu, đột nhiên muốn nắm tay.
Rời khỏi quảng trường quốc tế, bộ dạng thẹn thùng của tiểu bảo mẫu, làm cho cô dễ chịu, dứt khoát nắm luôn.
Hứa Nam nhìn chằm chằm Lâm Sanh đang ủ rũ cúi đầu, kiềm nén tính tình, cố gắng chậm rãi nhẹ giọng hỏi:
"Tiểu bảo mẫu, sao vậy?"
Lâm Sanh buồn bực nói:
"Xong rồi!"
"Xong cái gì?"
Lâm Sanh trợn tròn mắt, ngẩng đầu đầy căm tức nhìn đầu sỏ gây ra chuyện trước mặt:
"Vất vả lắm tôi mới làm rõ quan hệ, giờ lại bị hiểu lầm rồi."
Thứ hai đi làm biết bao chuyện bát quái chờ cô, còn cô đại lão bản sẽ không hiểu được phận tép riu!
Không tin trở về nhà mà xem, diễn đàn công ty nhất định đã nhấc lên một trận gió tanh mưa máu!
Hứa Nam nghiêng người, nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Sanh.
Khoảng cách giữa hai người gần như vậy, Lâm Sanh có thể nhìn thấy lông mi Hứa Nam hơi cong đang khẽ rung nhè nhẹ, đôi con ngươi sâu thẳm dần dần nổi lên hàn quang.
Lâm Sanh như muốn ngưng thở, Hứa lão bản nhìn cô làm gì, đáy lòng chột dạ không hiểu sao nổi lên, ánh mắt qua lại né tránh, không dám nhìn thẳng ai kia.
Hứa Nam chớp chớp mắt, giơ ngón trỏ tay phải ra, chỉ lên ngực Lâm Sanh, nghiêm túc hỏi:
"Lâm Sanh, cô cảm thấy quan hệ giữa chúng ta là gì?"
Lâm Sanh giật mình sửng sốt, dè dặt hỏi ngược lại:
"Hàng xóm? Cấp trên cấp dưới, bạn bè?"
"Nếu là bạn bè thì cô sợ cái gì, chúng ta trong sạch, không thể để người khác thấy?"
Ngón tay ngọc ngà nhẹ nhàng ấn lên ngực, theo lời Hứa Nam nói, đầu ngón tay run run, xúc cảm hơi tê tê, trêu chọc làn sóng nổi lên trong lòng.
Lâm Sanh hoảng thần, cực lực ấn xuống cảm giác quái dị sinh ra, rũ tầm mắt xuống, dời khỏi ánh mắt hùng hổ dọa người, không nhìn tới con ngươi lạnh lẽo kia.
Cảm giác áp bách tới nỗi tim đập nhanh, Lâm Sanh không khỏi rụt cổ lại, nhỏ giọng nói:
"Không phải là không thể để người khác thấy, chỉ là tôi sợ bị hiểu lầm thôi, không phải sao."
Ánh mắt Hứa Nam đông lạnh, thu ngón tay lại, chậm rãi ngồi xuống, lạnh nhạt hỏi:
"Hai nữ nhân, cô cảm thấy người khác có thể hiểu lầm thành mối quan hệ gì?"
"Hửm?" Âm điệu cao lên.
Lâm Sanh khẽ hừ, nói:
"Còn có thể hiểu lầm thành cái gì nữa."
Giơ tay bụm mặt, Lâm Sanh hít một hơi, giống như đã quyết tâm gì đó, rầu rĩ nói:
"Hứa Nam, nếu không chúng ta nên duy trì khoảng cách một chút."
"Giữ khoảng cách?"
Lâm Sanh ngập ngừng nói, ngón tay mở ra một kẻ hở, giương mắt nhìn Hứa Nam:
"Cô đừng sát đến tôi nữa, tôi là người trong giới, chúng ta hướng tính không giống nhau."
Hứa Nam trầm mặc không nói, gặp người con gái đêm hôm đó, cô đã biết hướng tính của Lâm Sanh, nhưng nhìn Lâm Sanh lại diễn trò đà điểu, đáy lòng nổi lên cơn tức.
Nhấc chân đá lên chân nhỏ của tên kia, lạnh lùng nói:
"Hướng tính không nói lên điều gì, cô cùng người khác có thể làm bạn, vì sao cùng tôi thì không được?"
Cảm giác ánh mắt Hứa Nam đã lạnh hơn rồi, Lâm Sanh hít mũi, xoa xoa cái chân bị đá, nhỏ giọng nói:
"Chúng ta ở cùng công ty, tôi chỉ là nhân viên quèn, cô là đại lão bản của công ty."
Hai người là hàng xóm, nói thật, Lâm Sanh cũng hiểu làm bạn cũng không sao.
Nhưng ở công ty lại bị đồng nghiệp bắt gặp nắm tay nhau đi dạo phố.
Cô chỉ sợ những lời đồn đãi những chuyện nhảm nhí, vô hình chung sẽ mang đến áp lực cho Hứa Nam.
Đồng thời xúc phạm tới cô.
Hứa Nam giễu cợt nói:
"Đại lão bản thì sao, đại lão bản thì không có nhân quyền à?"
Lại nghiêng người, giơ tay bắt lấy mặt Lâm Sanh, bắt Lâm Sanh chống lại ánh mắt của mình.
"Mặc kệ quan hệ giữa chúng ta là thế nào, hàng xóm cũng được, bạn bè cũng được, quang minh chính đại, tôi đều không thích giấu giếm, cũng không làm chuyện trái lương tâm, người khác nhiều chuyện, cô cần gì quản người khác nói gì, đều không cần thiết phải chột dạ, hiểu rõ chưa?"
Lâm Sanh vội gật đầu lại gật đầu, sao không biết chứ, cô cũng không phải con bê mới vào làm.
Trước đây nhiều chuyện xảy ra, đã sớm luyện thành bản lĩnh 'bách độc bất xâm'.
Cô cũng không quản được người khác nói gì, đây không phải là vì sợ đại boss bị quấy rầy sao?
Hứa Nam buông tay, trong nháy mắt ngồi dậy, giọng lạnh lùng ném ra:
"Nếu như cô không tiếp thu được, tốt lắm, làm theo lời cô nói đi, chúng ta giữ khoảng cách."
Khí tức lạnh lùng trong trẻo tản ra toàn thân, đây là biểu hiện Hứa Nam tức giận.
Lâm Sanh có chút hoảng hốt, vội vàng giơ tay kéo kéo góc quần Hứa Nam, Hứa Nam nhàn nhạt nhìn, lời của Lâm Sanh đến khóe miệng lại nói không nên lời.
Nghẹn tới nghẹn lui, đến mức đỏ mặt.
Cuối cùng không hiểu sao, kiềm nén nói ra một câu:
"Nhưng cô chủ động nắm tay tôi."
Hứa Nam nhìn chằm chằm cái khuôn mặt đỏ đỏ kia, lạnh lùng hỏi:
"Cô chưa nắm tay người con gái khác?"
"Ah..."
"Cái này..." Lâm Sanh quẫn bách.
"Không có nắm? Hửm?"
"Cái này à, từng nắm..."
"Vậy cô xấu hổ cái gì?"
Hứa lão bản, sao giống nhau chứ!
Lâm Sanh bụm mặt, bên tai chợt vang lên giọng u ám:
"Tiểu bảo mẫu, lá gan lớn quá, cô dám nắm tay chủ..."
"Gian thương!"
Mạnh mẽ cắt lời ai kia.
Lâm Sanh trừng mắt, giận dữ nói:
"Không cho phép cô trừ lương tôi, cũng không phải tôi muốn nắm nha!"
Nhìn đi, cô biết là vậy mà, cái sâu hút máu này sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội hút máu nào.
Diễn một tuồng kịch, trừ một tháng lương. Nắm cái tay nhỏ kia, đều là âm mưu quỷ kế của Hứa tiểu thư!
Hứa Nam rũ mắt nhìn ai kia, chậm rãi hỏi:
"Cô xác định là cô còn tiền lương?"
"Làm sao..."
Lúc đầu Lâm Sanh hùng hổ, phun ra hai chữ sau đó bỗng yếu đuối.
Làm sao, đã không có sao rồi...
Mắt Hứa Nam cong cong, tâm tình vui sướng thưởng thức những biến đổi trên khuôn mặt tiểu bão mẫu.
"Tiểu bảo mẫu, tôi nhớ nửa tiếng trước cô hét với tôi mấy câu."
"Câu gì..."
"Cô nói, chỉ cần tôi thu phục yêu nghiệt La Hoan, cả đời cô sẽ làm bảo mẫu cho tôi, hầu hạ tôi, nấu cơm cho tôi, hơn nữa còn là miễn phí."
"Chờ đã!" Lâm Sanh cảm thấy không đúng, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Hứa tiểu thư, "Câu cuối của cô, miễn phí, tôi có nói miễn phí à?"
Hứa Nam nghiêng người, khẽ nói bên tai ai kia:
"Dám nắm tay chủ, trừ lương cả đời cô!"
Lâm Sanh chết lặng.
Cò trừ tiền cả đời luôn?
Cái này đâu phải sâu hút máu, là giết cô rút gân lột da cô! Bẻ xương đốt thành tro bụi!
Hứa đại lão bản, cô sẽ bị thiên lôi đánh.
Lâm Sanh sững sờ hồi lâu, khi cô còn đang ngây người Hứa Nam đã không còn bên cạnh, vội giương mắt tìm, chỉ thấy người kia cách mình hơn 10 mét.
Hứa Nam giẫm trên giày cao gót từng bước từng bước bước đi, khí chất xuất trần, dáng người ưu nhã, ở giữa âm thanh huyên náo bên tai Lâm Sanh chỉ nghe tiếng 'Cộc cộc cộc' thanh thúy của tiếng giày cao gót giẫm trên mặt đất.
Đột nhiên, Hứa Nam xoay người nhìn cô:
"Tiểu bảo mẫu, còn không nhanh lên đuổi theo."
"Ah, tới liền."
Lâm Sanh vui vẻ lên tiếng, khi thấy người đứng sau lưng Hứa Nam, nụ cười bỗng nhiên cứng đờ.
Cô cho rằng như vậy là xong rồi?
Không phải. Sự thật chứng minh.
Kịch cẩu huyết vẫn còn tiếp tục diễn.
Lâm Sanh trợn tròn mắt, mới vừa đứng dậy lại ngồi xuống, cô có chút không muốn đi theo, bởi vì, ở phía sau Hứa Nam đột nhiên xuất hiện một 'đại thần'.
Vị 'Đại thần' này, các ngươi có hiểu được không.
Tức giận, lúc này cô mới nhảy ra khỏi hố của La yêu nghiệt, lại rơi vào hố của đồng nghiệp, vất vả lắm mới thoát khỏi hố của đồng nghiệp lại ngay lập tức hãm sâu hố lớn kinh thiên.
Hôm nay, có thể không thật sự thích hợp đi ra ngoài?
Sau đó, minh tinh điện ảnh Hứa lão bản từ từ nhập vai, lại muốn cùng cô nhấc lên cơn bão diễn xuất.
Hứa lão bản mới trừ sạch tiền lương cả đời cô, xin hỏi, Hứa lão bản còn muốn trừ lương bằng cách nào nữa?
---------------------------------
Hai nữ nhân tay trong tay xuất hiện trên đường phố là hiện tượng rất bình thường trong xã hội.
Nhưng hai nữ nhân này nắm tay, giá trị nhan sắc hàng top, tướng mạo xuất chúng, dáng người cao gầy cân xứng, nổi bật dưới ánh mặt trời buổi trưa, dần dần tạo nên phong cảnh xinh đẹp trong thành phố, thu hút rất nhiều ánh nhìn của mọi người.
Nhất là nữ nhân thấp hơn một chút, khuôn mặt biểu tình vừa đáng yêu vừa thẹn thùng, quả thực không khỏi khiến người ta phải xin lỗi mà hiểu lầm mối quan hệ giữa hai người thành... XXOO.
Bị Hứa Nam nắm tay, Hứa Nam lại không nói lời nào, không biết suy nghĩ cái gì.
Điều này làm cho Lâm Sanh rất khẩn trương, rất sợ Hứa Nam lấy lại tinh thần hất tay cô ra.
Sau đó nổi giận đùng đùng quăng một câu 'Trừ lương!', cô quá vô tội quá đáng thương!
Bất quá, cô nắm tay Hứa Nam, giữa ánh mắt ghen tị hâm mộ của đám người qua đường thản nhiên mà lướt qua, trong lòng cực kỳ đắc ý vui vẻ.
Thấy Hứa Nam không quá để ý, chắc xem cô như bạn bè mới có thể không để ý ánh mắt người bên ngoài, không chút kiêng kỵ nắm tay cô như vậy.
Lúc cùng Bình Bình đi dạo phố, bình thường cả hai cũng sẽ tay trong tay bởi vì đó là hành động của bạn thân, Lâm Sanh cũng không có cảm giác gì khác thường.
Dường như ở nơi nào đó trong lòng, có một luồng cảm xúc trong lòng ngực liên tục từng chút từng chút chậm rãi lan ra xuôi theo tứ chi toàn thân, cuối cùng dung nhập vào con tim, làm cho đáy lòng bấy lâu nay đã bình tĩnh lại rung động, một lần nữa xuất hiện rung động.
Làm cho cô có chút bối rối.
Hứa đại boss như một kho tàng, cô khai thác chỉ một góc băng sơn, cũng giống như hôm nay chủ động nắm tay cô, cái này nếu giống như tác phong hàng ngày của Hứa lão bản nhất định hận không thể bóp chết cô.
Đang suy nghĩ có nên rút tay để đề phòng bị 'trừ lương' không thì hai người đã sắp tới cửa chính hầm giữ xe.
Trước khi 'trừ lương', chí ít tâm tình Lâm Sanh vẫn rất cực kỳ vui vẻ, dù sao bàn tay ngọc nhỏ dài của Hứa tiểu thư đâu phải ai cũng có thể nắm.
Nhưng đời người là một vở kịch cẩu huyết, ông trời không chừng lúc nào đó sẽ cho bạn một cái tát.
Còn nhớ rõ hôm qua Ngô Phân rủ cô đi dạo phố không? Đúng vậy, chính là Ngô Phân bộ tài vụ.
Hôm nay ra ngoài không coi ngày, Lâm Sanh cho rằng hôm nay nhất định không thích hợp ra cửa.
Ngô Phân đang cùng vài đồng nghiệp phòng tài vụ, cười nói vui vẻ từ chỗ để xe đi tới, kết quả vừa ra thì nhìn thấy cảnh bạo phát tinh thần...
Đại lão bản nắm tay kế toán Lâm!
Thế là hai đám người hoa lệ chạm nhau.
Ánh mắt Lâm Sanh ngây ngốc nhìn chằm chằm mấy người kia, mấy người kia cũng ngây ngốc nhìn chằm chằm hai người.
Đám người Ngô Phân nhớ rõ lời thề son sắc của kế toán Lâm lúc phủ sạch quan hệ cùng đại lão bản sáng hôm đó.
Lúc này ở trên đường phố nắm tay, mắt thấy mới là thật, thật sự nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Mọi người phòng tài vụ không hẹn mà cùng nhau nhớ tới ánh mắt xem thường kia của kế toán Lâm, thảo nào lại đặc biệt bí mật như vậy.
Bị đồng nghiệp trong công ty bắt gặp, điều này làm cho Lâm Sanh vừa xấu hổ vừa chột dạ, vô thức rút tay về, lại bị Hứa Nam dùng sức nắm lại, giãy dụa một hồi cũng thoát không được.
Tay cầm rất chặt, không cho cô rút ra, làm Lâm Sanh gấp đến độ trán cũng đổ mồ hôi lạnh.
Ở trước mặt mọi người, đại lão bản cười khẽ, thần thái thong dong, kế toán Lâm mặt đỏ lên, mắt rũ xuống, có vẻ vừa mất tự nhiên vừa quẫn bách.
Ngô Phân cười gượng vài tiếng, không được tự nhiên mà chào hỏi:
"Chị Lâm, đại lão bản."
Có chim đầu đàn, mọi người phản ứng theo, nhao nhao nhiệt tình chào hỏi:
"Ha ha, đại lão bản."
Hứa Nam nhìn mấy người kia, khẽ cười, gật đầu nói:
"Trùng hợp như vậy, mọi người cũng đi dạo phố?"
"Ah, ha ha ha, phải phải phải."
"Đúng vậy, đi dạo phố."
"Ha ha ha, thật trùng hợp."
Hứa Nam liếc nhìn Lâm Sanh, cười khẽ, nói:
"Mọi người cứ đi dạo phố, chúng tôi đi trước."
Sau đó nắm tay kẻ đang giả vờ như đà điểu Lâm Sanh rời đi, Lâm Sanh không lên tiếng, đầu cúi sắp tới đất, xấu hổ đến nổi hận không thể tìm kẻ đất dưới chân chui xuống.
Mọi người trong bộ phận tài vụ đều hiếu kì, mỗi người đều một bước là quay đầu, còn có người muốn chụp ảnh, lại bị Ngô Phân ra sức ngăn cản, hối thúc bọn họ đi nhanh lên.
Vỏn vẹn vài bước chân, Lâm Sanh nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nên rút tay khỏi tay Hứa Nam, sau đó cúi người ngồi xuống băng ghế dài bên cạnh, che khuôn mặt đang nóng lên của mình.
Bị hai lãnh đạo công ty hiểu lầm còn chưa xong, lại bị đồng nghiệp phòng tài vụ hiểu lầm.
Cô cũng không muốn bị người khác biết về mối quan hệ với Hứa Nam, bị đưa ra ánh sáng có thể không lo âu sao.
Cảm giác Lâm Sanh rút tay về, rất ít khi bị người ta từ chối như vậy, trong lòng Hứa Nam xuất hiện cảm giác không vui.
Nhưng nhìn Lâm Sanh ngồi trước, từ khe hở những ngón tay nhìn thấy da thịt lộ ra, một màu đỏ au, Hứa Nam không nhịn được muốn bật cười.
Nhớ tới phản ứng vừa rồi của Lâm Sanh, thoáng suy tư, ít nhiều cũng biết trong lòng Lâm Sanh suy nghĩ gì, tiểu bảo mẫu chắc là lại e ngại điều gì đây.
Nắm tay tiểu bảo mẫu bị người trong công ty nhìn thấy, nếu như cô buông ra, thì ngược lại sẽ có chuyện kì lạ, vẫn là nên thuận theo tự nhiên.
Về việc tại sao nắm tay tiểu bảo mẫu, nhìn thấy La Hoan kia quấn quýt lấy thiếp thân tiểu bảo mẫu của cô, làm cho trong lòng cô khó chịu, đột nhiên muốn nắm tay.
Rời khỏi quảng trường quốc tế, bộ dạng thẹn thùng của tiểu bảo mẫu, làm cho cô dễ chịu, dứt khoát nắm luôn.
Hứa Nam nhìn chằm chằm Lâm Sanh đang ủ rũ cúi đầu, kiềm nén tính tình, cố gắng chậm rãi nhẹ giọng hỏi:
"Tiểu bảo mẫu, sao vậy?"
Lâm Sanh buồn bực nói:
"Xong rồi!"
"Xong cái gì?"
Lâm Sanh trợn tròn mắt, ngẩng đầu đầy căm tức nhìn đầu sỏ gây ra chuyện trước mặt:
"Vất vả lắm tôi mới làm rõ quan hệ, giờ lại bị hiểu lầm rồi."
Thứ hai đi làm biết bao chuyện bát quái chờ cô, còn cô đại lão bản sẽ không hiểu được phận tép riu!
Không tin trở về nhà mà xem, diễn đàn công ty nhất định đã nhấc lên một trận gió tanh mưa máu!
Hứa Nam nghiêng người, nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Sanh.
Khoảng cách giữa hai người gần như vậy, Lâm Sanh có thể nhìn thấy lông mi Hứa Nam hơi cong đang khẽ rung nhè nhẹ, đôi con ngươi sâu thẳm dần dần nổi lên hàn quang.
Lâm Sanh như muốn ngưng thở, Hứa lão bản nhìn cô làm gì, đáy lòng chột dạ không hiểu sao nổi lên, ánh mắt qua lại né tránh, không dám nhìn thẳng ai kia.
Hứa Nam chớp chớp mắt, giơ ngón trỏ tay phải ra, chỉ lên ngực Lâm Sanh, nghiêm túc hỏi:
"Lâm Sanh, cô cảm thấy quan hệ giữa chúng ta là gì?"
Lâm Sanh giật mình sửng sốt, dè dặt hỏi ngược lại:
"Hàng xóm? Cấp trên cấp dưới, bạn bè?"
"Nếu là bạn bè thì cô sợ cái gì, chúng ta trong sạch, không thể để người khác thấy?"
Ngón tay ngọc ngà nhẹ nhàng ấn lên ngực, theo lời Hứa Nam nói, đầu ngón tay run run, xúc cảm hơi tê tê, trêu chọc làn sóng nổi lên trong lòng.
Lâm Sanh hoảng thần, cực lực ấn xuống cảm giác quái dị sinh ra, rũ tầm mắt xuống, dời khỏi ánh mắt hùng hổ dọa người, không nhìn tới con ngươi lạnh lẽo kia.
Cảm giác áp bách tới nỗi tim đập nhanh, Lâm Sanh không khỏi rụt cổ lại, nhỏ giọng nói:
"Không phải là không thể để người khác thấy, chỉ là tôi sợ bị hiểu lầm thôi, không phải sao."
Ánh mắt Hứa Nam đông lạnh, thu ngón tay lại, chậm rãi ngồi xuống, lạnh nhạt hỏi:
"Hai nữ nhân, cô cảm thấy người khác có thể hiểu lầm thành mối quan hệ gì?"
"Hửm?" Âm điệu cao lên.
Lâm Sanh khẽ hừ, nói:
"Còn có thể hiểu lầm thành cái gì nữa."
Giơ tay bụm mặt, Lâm Sanh hít một hơi, giống như đã quyết tâm gì đó, rầu rĩ nói:
"Hứa Nam, nếu không chúng ta nên duy trì khoảng cách một chút."
"Giữ khoảng cách?"
Lâm Sanh ngập ngừng nói, ngón tay mở ra một kẻ hở, giương mắt nhìn Hứa Nam:
"Cô đừng sát đến tôi nữa, tôi là người trong giới, chúng ta hướng tính không giống nhau."
Hứa Nam trầm mặc không nói, gặp người con gái đêm hôm đó, cô đã biết hướng tính của Lâm Sanh, nhưng nhìn Lâm Sanh lại diễn trò đà điểu, đáy lòng nổi lên cơn tức.
Nhấc chân đá lên chân nhỏ của tên kia, lạnh lùng nói:
"Hướng tính không nói lên điều gì, cô cùng người khác có thể làm bạn, vì sao cùng tôi thì không được?"
Cảm giác ánh mắt Hứa Nam đã lạnh hơn rồi, Lâm Sanh hít mũi, xoa xoa cái chân bị đá, nhỏ giọng nói:
"Chúng ta ở cùng công ty, tôi chỉ là nhân viên quèn, cô là đại lão bản của công ty."
Hai người là hàng xóm, nói thật, Lâm Sanh cũng hiểu làm bạn cũng không sao.
Nhưng ở công ty lại bị đồng nghiệp bắt gặp nắm tay nhau đi dạo phố.
Cô chỉ sợ những lời đồn đãi những chuyện nhảm nhí, vô hình chung sẽ mang đến áp lực cho Hứa Nam.
Đồng thời xúc phạm tới cô.
Hứa Nam giễu cợt nói:
"Đại lão bản thì sao, đại lão bản thì không có nhân quyền à?"
Lại nghiêng người, giơ tay bắt lấy mặt Lâm Sanh, bắt Lâm Sanh chống lại ánh mắt của mình.
"Mặc kệ quan hệ giữa chúng ta là thế nào, hàng xóm cũng được, bạn bè cũng được, quang minh chính đại, tôi đều không thích giấu giếm, cũng không làm chuyện trái lương tâm, người khác nhiều chuyện, cô cần gì quản người khác nói gì, đều không cần thiết phải chột dạ, hiểu rõ chưa?"
Lâm Sanh vội gật đầu lại gật đầu, sao không biết chứ, cô cũng không phải con bê mới vào làm.
Trước đây nhiều chuyện xảy ra, đã sớm luyện thành bản lĩnh 'bách độc bất xâm'.
Cô cũng không quản được người khác nói gì, đây không phải là vì sợ đại boss bị quấy rầy sao?
Hứa Nam buông tay, trong nháy mắt ngồi dậy, giọng lạnh lùng ném ra:
"Nếu như cô không tiếp thu được, tốt lắm, làm theo lời cô nói đi, chúng ta giữ khoảng cách."
Khí tức lạnh lùng trong trẻo tản ra toàn thân, đây là biểu hiện Hứa Nam tức giận.
Lâm Sanh có chút hoảng hốt, vội vàng giơ tay kéo kéo góc quần Hứa Nam, Hứa Nam nhàn nhạt nhìn, lời của Lâm Sanh đến khóe miệng lại nói không nên lời.
Nghẹn tới nghẹn lui, đến mức đỏ mặt.
Cuối cùng không hiểu sao, kiềm nén nói ra một câu:
"Nhưng cô chủ động nắm tay tôi."
Hứa Nam nhìn chằm chằm cái khuôn mặt đỏ đỏ kia, lạnh lùng hỏi:
"Cô chưa nắm tay người con gái khác?"
"Ah..."
"Cái này..." Lâm Sanh quẫn bách.
"Không có nắm? Hửm?"
"Cái này à, từng nắm..."
"Vậy cô xấu hổ cái gì?"
Hứa lão bản, sao giống nhau chứ!
Lâm Sanh bụm mặt, bên tai chợt vang lên giọng u ám:
"Tiểu bảo mẫu, lá gan lớn quá, cô dám nắm tay chủ..."
"Gian thương!"
Mạnh mẽ cắt lời ai kia.
Lâm Sanh trừng mắt, giận dữ nói:
"Không cho phép cô trừ lương tôi, cũng không phải tôi muốn nắm nha!"
Nhìn đi, cô biết là vậy mà, cái sâu hút máu này sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội hút máu nào.
Diễn một tuồng kịch, trừ một tháng lương. Nắm cái tay nhỏ kia, đều là âm mưu quỷ kế của Hứa tiểu thư!
Hứa Nam rũ mắt nhìn ai kia, chậm rãi hỏi:
"Cô xác định là cô còn tiền lương?"
"Làm sao..."
Lúc đầu Lâm Sanh hùng hổ, phun ra hai chữ sau đó bỗng yếu đuối.
Làm sao, đã không có sao rồi...
Mắt Hứa Nam cong cong, tâm tình vui sướng thưởng thức những biến đổi trên khuôn mặt tiểu bão mẫu.
"Tiểu bảo mẫu, tôi nhớ nửa tiếng trước cô hét với tôi mấy câu."
"Câu gì..."
"Cô nói, chỉ cần tôi thu phục yêu nghiệt La Hoan, cả đời cô sẽ làm bảo mẫu cho tôi, hầu hạ tôi, nấu cơm cho tôi, hơn nữa còn là miễn phí."
"Chờ đã!" Lâm Sanh cảm thấy không đúng, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Hứa tiểu thư, "Câu cuối của cô, miễn phí, tôi có nói miễn phí à?"
Hứa Nam nghiêng người, khẽ nói bên tai ai kia:
"Dám nắm tay chủ, trừ lương cả đời cô!"
Lâm Sanh chết lặng.
Cò trừ tiền cả đời luôn?
Cái này đâu phải sâu hút máu, là giết cô rút gân lột da cô! Bẻ xương đốt thành tro bụi!
Hứa đại lão bản, cô sẽ bị thiên lôi đánh.
Lâm Sanh sững sờ hồi lâu, khi cô còn đang ngây người Hứa Nam đã không còn bên cạnh, vội giương mắt tìm, chỉ thấy người kia cách mình hơn 10 mét.
Hứa Nam giẫm trên giày cao gót từng bước từng bước bước đi, khí chất xuất trần, dáng người ưu nhã, ở giữa âm thanh huyên náo bên tai Lâm Sanh chỉ nghe tiếng 'Cộc cộc cộc' thanh thúy của tiếng giày cao gót giẫm trên mặt đất.
Đột nhiên, Hứa Nam xoay người nhìn cô:
"Tiểu bảo mẫu, còn không nhanh lên đuổi theo."
"Ah, tới liền."
Lâm Sanh vui vẻ lên tiếng, khi thấy người đứng sau lưng Hứa Nam, nụ cười bỗng nhiên cứng đờ.
Cô cho rằng như vậy là xong rồi?
Không phải. Sự thật chứng minh.
Kịch cẩu huyết vẫn còn tiếp tục diễn.
Lâm Sanh trợn tròn mắt, mới vừa đứng dậy lại ngồi xuống, cô có chút không muốn đi theo, bởi vì, ở phía sau Hứa Nam đột nhiên xuất hiện một 'đại thần'.
Vị 'Đại thần' này, các ngươi có hiểu được không.
Tức giận, lúc này cô mới nhảy ra khỏi hố của La yêu nghiệt, lại rơi vào hố của đồng nghiệp, vất vả lắm mới thoát khỏi hố của đồng nghiệp lại ngay lập tức hãm sâu hố lớn kinh thiên.
Hôm nay, có thể không thật sự thích hợp đi ra ngoài?
Sau đó, minh tinh điện ảnh Hứa lão bản từ từ nhập vai, lại muốn cùng cô nhấc lên cơn bão diễn xuất.
Hứa lão bản mới trừ sạch tiền lương cả đời cô, xin hỏi, Hứa lão bản còn muốn trừ lương bằng cách nào nữa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.