Tổng Tài Lại Gọi Tôi Đến Nhà Chị Ấy!
Chương 24: Hàng xóm muốn bùng cháy.
Ta Là Phong Tử
18/07/2021
Còn nữa tiếng mới tới giờ làm việc.
Lâm Sanh trở về phòng của mình, không cẩn thận làm rớt hộp thuốc cảm từ trong túi xách ra.
Nhìn hộp thuốc, lúc này mới nhớ sáng hôm nay mang thuốc cho Hứa tiểu thư, thoáng một cái liền quên đưa cho người ta.
Cũng không biết Hứa tiểu thư khỏe chưa.
Lấy điện thoại ra, nhanh chóng gởi tin nhắn cho Hứa tiểu thư:
"3 phút sau, gặp nhau ở bên trái WC."
5 giây sau.
Hứa tiểu thư: Không nhận ra cô là người thủ đoạn như vậy.
Lâm Sanh tức giận: Có tới hay không!
Hứa tiểu thư: Nóng nảy ghê.
Bây giờ chưa tới giờ làm, công ty không có ai, bên trái WC cũng không xa lắm.
Lâm Sanh đem thuốc cảm bỏ trong túi quần, trên đường hết nhìn đông rồi nhìn tây, đi tới WC, đến nơi, để xác nhận bên trong có người hay không, Lâm Sanh cúi người đưa đầu vào xem xét một vòng.
Một đôi giày cao gót tinh tế đẹp đẽ xuất hiện trước mắt, 10 đầu ngón chân sạch sẽ linh hoạt, Lâm Sanh trợn tròn hai mắt đang muốn ngẩng đầu để nhìn rõ gương mặt Hứa Nam, lỗ tai ngay lập tức bị xách lên, Hứa Nam nói:
"Có việc gì không thể quang minh chính đại nói, phải chạy tới WC lén lút, cô có tật giật mình hả?"
Lâm Sanh hít vào:
"Buông ra, mau buông ra, bị người ta nhìn thấy sẽ ảnh hưởng xấu đó!"
Hứa Nam mang theo Lâm Sanh vào phòng, nhìn ai kia nói:
"Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?"
Lâm Sanh nhìn chằm chằm người trước mặt:
"Kéo lỗ tai tôi làm gì, không thể ôn nhu chút hả."
"Tôi bộn bề nhiều việc, không rảnh nói chuyện tào lao với cô."
"Tôi biết cô là người bận rộn, tôi cũng không rảnh nhé." Lâm Sanh lẩm bẩm, nhanh chóng móc hộp thuốc cảm trong túi quần ra, nhét vào tay Hứa Nam.
"Cho cô, uống đi."
Hứa Nam thấy rõ vật trong tay, sửng sốt, vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy có chút không biết làm sao:
"Cô tìm tôi chỉ vì đưa thuốc cho tôi?"
"Nếu không... cô nghĩ rằng tôi tìm cô nói chuyện tào lao à." Lâm Sanh trắng mắt liếc nhìn Hứa Nam, đi tới bồn rửa tay, mở vòi, vừa rửa tay vừa hừ nhẹ nói: "Tôi đây thấy cô đáng thương, nếu không phải bởi vì ngủ ở sofa nhà tôi nên bị cảm thì tôi chẳng thích quản cô đâu."
"Vậy tôi phải thực sự cảm ơn cô."
Hứa Nam nhìn bóng lưng Lâm Sanh, bất động thanh sắc, đem thuốc bỏ vào túi tiền.
Lâm Sanh quay đầu, xoa xoa bàn tay ướt nước, nhìn ai kia hưng phấn nói:
"Cảm ơn cũng không cần, nếu như cô cảm động thì đem tiền lương trả lại cho tôi là được."
Hứa Nam nhếch miệng cười:
"Lúc đầu có chút xíu cảm động, bây giờ thì không hề."
Trong nháy mắt Lâm Sanh xụ mặt:
"Có lòng tốt không được báo đáp.,cô sẽ bị thiên lôi đánh."
"Ít khua môi múa mép, nhanh chóng đi làm, nhanh chóng làm việc, để tôi bắt được cô đục nước béo cò, còn chút tiền thưởng còn lại cũng đừng mơ tưởng."
"Bây giờ chưa tới giờ làm, coi như cô là đại lão bản cô cũng không quản được tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để cô có cơ hội trừ tiền thưởng của tôi, ở nhà hút máu tôi thì thôi đi, ở công ty---"
"Kẹt---"
Tiếng giày cao gót ma sát với sàn nhà.
Lâm Sanh vội vàng im miệng, vừa nghe thấy tiếng kia sống lưng nổi lên khí lạnh.
Tràng khí mạnh mẽ trong nháy mắt chèn ép, Lâm Sanh không có tiền đồ run chân, Hứa Nam sắc mặt trầm xuống, đôi con ngươi tối tăm toát ra khí lạnh.
Hứa tiểu thư giận rồi, Lâm Sanh nhìn thấy bất thường nhanh như chóp bỏ chạy không còn tăm hơi.
Vừa chạy vừa mắng:
"Sâu hút máu."
Hứa Nam hít một hơi thật sâu.
Giỏi lắm, lá gan càng lúc càng lớn.
Đi tới bồn nước, ấn vòi nước, hất nước lên mặt, một lần nữa, mặt không chút thay đổi, rút giấy lau sạch bọt nước trên mặt.
Bình tĩnh.
Mắng cô là gian thương, sâu hút máu, coi như thôi đi, còn trù cô gặp báo ứng, bị thiên lôi đánh, ở trong mắt Lâm tiểu thư ngoài tiền sẽ không có thứ khác?
Sự thật chứng minh, ở trong mắt Lâm Sanh, trả giá bằng sức lao động không thu được thù lao với giá trị ngang bằng, đều là hành vi đùa giỡn lưu manh.
Giống như gã nam nhân chết tiệt trừ lương cuối năm của Lâm Sanh, đã bị cô ghi trong lòng, đặt bên mép, nguyền rủa trăm ngàn lần, đến giờ nhớ mãi không quên, còn thường xuyên chạy ra ngoài, hung hăng niệm chú.
Cho nên Hứa Nam bị nguyền rủa, ở trong lòng Lâm Sanh là một chuyện rất bình thường.
Trải qua sự an bày của lãnh đạo, chỗ phòng tài vụ tụ tập đã xác định, 5 giờ tiếng chuông tan tầm vang lên, người bộ tài vụ kích động không thôi.
Cùng lãnh đạo mới tới cùng nhau ăn cơm, có thể không kích động sao, toàn bộ người tài vụ thì chỉ có Lâm Sanh không hề chuyển động, nếu như cô không biết đại lão bản, nói không chừng sẽ cùng họ hoan hô, hưng phấn kích động.
Nhận thức đại lão bản gần một tháng, cô đã nhìn thấu bộ mặt thật của đại lão bản.
Thời gian tụ tập là 8 giờ tối.
Còn 3 tiếng nhàn rỗi.
Lâm Sanh tan tầm trở về nhà, tắm một phát thật thỏa mãn, rồi đắp nước đá lên cổ.
Dấu răng chó so với cô dự đoán tiến triển nhanh hơn, lúc này mới hai ngày, trên cơ bản đã bình phục, buổi tối cũng không cần che.
Nằm tê liệt trên sofa, Lâm Sanh mở laptop, tùy tiện nhìn một chút hoạt động trên diễn đàn công ty, công ty không có chuyện gì lớn, đăng nhập vào diễn đàn, nhấn vào tài khoản 'Tổng tài cô ấy nuôi tiểu bạch kiểm' điền mật khẩu.
Lúc này mới một ngày tiêu đề đẩy lên cao nhất, trên đó tiêu đề viết thật lớn:
'LA PHÓ TỔNG ĐUỔI NGƯỢC ĐƯỜNG HỨA TỔNG'.
Lâm Sanh ngẩn người, chuyện xảy ra buổi trưa, nhanh chóng trở nên bát quái như vậy.
"Ai viết cái bài này, cái tựa tục như vậy còn đuổi ngược đường tổng tài, đường này gồ ghề, té không chết ngươi sao."
"Đ.M, nhiều bình luận thế xem ra vẫn còn HOT." Lâm Sanh vừa lẩm bẩm, vừa nhấp vào tiêu đề, nhấn vào tấm hình, đó là tấm hình Hứa tiểu thư và La phó tổng ăn cơm ở căn tin.
Lâm Sanh đang muốn kéo xuống, dư quang liếc nhìn góc bên trái phía dưới của ảnh chụp, còn có một người nghiêng đầu, hướng về phía hai người kia, trợn trắng, khóe miệng bên trái kéo lên thật cao, biểu tình coi thường vô cùng chuẩn.
Chờ... chờ đã-- người góc bên trái phía dưới, hình như quen quen.
Lâm Sanh sát vào màn hình, 'Bụp' một cái, theo bản năng đập lên laptop bật dậy.
Yên lặng 3 giây.
"Con mẹ nó, ai chụp mình vào chứ! Còn chụp xấu như vậy!"
"Tôi có trợn trắng như vậy hả!!?"
Lâm Sanh thở hổn hển mấy hơi, cô thật sự không có dũng khí mở laptop.
Nếu như bị Hứa tiểu thư nhìn thấy biểu tình nữ phối độc ác của cô, nhất định là sẽ cười nhạo cô.
Điện thoại chợt vang lên, Lâm Sanh mở wechat, trước đó Ngô Phân gởi cho cô một tấm hình, sau đó lại gởi một tin nhắn: Chị Lâm, chị bùng nổ.
"Chị bùng nổ cái gì?" Lâm Sanh hiếu kỳ mở tấm hình kia ra, suýt chút nữa tức giận tới mức đập đầu tự tử, tấm hình be bé, cắt từ tấm hình kia ra, chẳng phải là cô đang trợn trắng mắt sao!!!
Ngô Phân: Chị Lâm, diễn đàn công ty rất nhiều người, đều nói biểu tình của chị rất sinh động, hoàn toàn giải thích được tâm tình khinh bỉ của tất cả mọi người.
Lâm Sanh: Chị muốn phá hủy cái diễn đàn này.
Ngô Phân: Đừng kích động, mọi người đều rất coi trọng chị, tức chết cái tên La phó tổng kia.
Lâm Sanh: Chị sắp bị tức chết rồi!!
Càng khiến Lâm Sanh tức tới ói máu, tức tới muốn bùng nổ, là Hứa tiểu thư bất ngờ gởi qua cho cô một tấm hình! Lại là tấm ảnh kia!
Hứa tiểu thư: Cô có gì bất mãn với tôi?
Hứa tiểu thư: Hữm?
Lâm Sanh không dám trả lời Hứa tiểu thư.
Cô quyết định giả chết, đi chết đi.
Qua thêm vài phút đồng hồ, điện thoại lại vang lên, Diệp lão đại cũng nhào vô góp vui, Lâm Sanh phỉ nhổ, lại gởi cho cô tấm hình 'Nữ phối độc ác' kia.
Diệp lão đại: Tiểu Lâm tử, cái liếc mắt này của em thật vừa vặn, thật đáng yêu.
Lâm Sanh: Lão đại, nghe em giải thích!
Diệp lão đại: Ha ha, không cần giải thích, tâm tình của em mọi người đều hiểu, mọi người cũng giống em thôi.
Lâm Sanh: Giống chỗ nào?
Diệp lão đại: Ừm, cũng không coi trọng.
Lâm Sanh: Lão đại, cầu chị nghe em giải thích, bụi bay vào mắt em, là bụi bay vào!
Diệp lão đại: Em cùng đại lão bản giải thích.
Giải thích cái gì? Hứa tiểu thư không đánh chết cô mới lạ.
Tức, thực sự muốn bùng nổ.
Toàn bộ công ty đều biết, Lâm Sanh đối với chuyện La phó tổng theo đuổi Hứa tổng công khai tỏ thái độ.
Cô vô cùng dũng cảm trợn trắng mắt, biểu tình rất-xem-thường!!!
Lâm Sanh trở về phòng của mình, không cẩn thận làm rớt hộp thuốc cảm từ trong túi xách ra.
Nhìn hộp thuốc, lúc này mới nhớ sáng hôm nay mang thuốc cho Hứa tiểu thư, thoáng một cái liền quên đưa cho người ta.
Cũng không biết Hứa tiểu thư khỏe chưa.
Lấy điện thoại ra, nhanh chóng gởi tin nhắn cho Hứa tiểu thư:
"3 phút sau, gặp nhau ở bên trái WC."
5 giây sau.
Hứa tiểu thư: Không nhận ra cô là người thủ đoạn như vậy.
Lâm Sanh tức giận: Có tới hay không!
Hứa tiểu thư: Nóng nảy ghê.
Bây giờ chưa tới giờ làm, công ty không có ai, bên trái WC cũng không xa lắm.
Lâm Sanh đem thuốc cảm bỏ trong túi quần, trên đường hết nhìn đông rồi nhìn tây, đi tới WC, đến nơi, để xác nhận bên trong có người hay không, Lâm Sanh cúi người đưa đầu vào xem xét một vòng.
Một đôi giày cao gót tinh tế đẹp đẽ xuất hiện trước mắt, 10 đầu ngón chân sạch sẽ linh hoạt, Lâm Sanh trợn tròn hai mắt đang muốn ngẩng đầu để nhìn rõ gương mặt Hứa Nam, lỗ tai ngay lập tức bị xách lên, Hứa Nam nói:
"Có việc gì không thể quang minh chính đại nói, phải chạy tới WC lén lút, cô có tật giật mình hả?"
Lâm Sanh hít vào:
"Buông ra, mau buông ra, bị người ta nhìn thấy sẽ ảnh hưởng xấu đó!"
Hứa Nam mang theo Lâm Sanh vào phòng, nhìn ai kia nói:
"Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?"
Lâm Sanh nhìn chằm chằm người trước mặt:
"Kéo lỗ tai tôi làm gì, không thể ôn nhu chút hả."
"Tôi bộn bề nhiều việc, không rảnh nói chuyện tào lao với cô."
"Tôi biết cô là người bận rộn, tôi cũng không rảnh nhé." Lâm Sanh lẩm bẩm, nhanh chóng móc hộp thuốc cảm trong túi quần ra, nhét vào tay Hứa Nam.
"Cho cô, uống đi."
Hứa Nam thấy rõ vật trong tay, sửng sốt, vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy có chút không biết làm sao:
"Cô tìm tôi chỉ vì đưa thuốc cho tôi?"
"Nếu không... cô nghĩ rằng tôi tìm cô nói chuyện tào lao à." Lâm Sanh trắng mắt liếc nhìn Hứa Nam, đi tới bồn rửa tay, mở vòi, vừa rửa tay vừa hừ nhẹ nói: "Tôi đây thấy cô đáng thương, nếu không phải bởi vì ngủ ở sofa nhà tôi nên bị cảm thì tôi chẳng thích quản cô đâu."
"Vậy tôi phải thực sự cảm ơn cô."
Hứa Nam nhìn bóng lưng Lâm Sanh, bất động thanh sắc, đem thuốc bỏ vào túi tiền.
Lâm Sanh quay đầu, xoa xoa bàn tay ướt nước, nhìn ai kia hưng phấn nói:
"Cảm ơn cũng không cần, nếu như cô cảm động thì đem tiền lương trả lại cho tôi là được."
Hứa Nam nhếch miệng cười:
"Lúc đầu có chút xíu cảm động, bây giờ thì không hề."
Trong nháy mắt Lâm Sanh xụ mặt:
"Có lòng tốt không được báo đáp.,cô sẽ bị thiên lôi đánh."
"Ít khua môi múa mép, nhanh chóng đi làm, nhanh chóng làm việc, để tôi bắt được cô đục nước béo cò, còn chút tiền thưởng còn lại cũng đừng mơ tưởng."
"Bây giờ chưa tới giờ làm, coi như cô là đại lão bản cô cũng không quản được tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để cô có cơ hội trừ tiền thưởng của tôi, ở nhà hút máu tôi thì thôi đi, ở công ty---"
"Kẹt---"
Tiếng giày cao gót ma sát với sàn nhà.
Lâm Sanh vội vàng im miệng, vừa nghe thấy tiếng kia sống lưng nổi lên khí lạnh.
Tràng khí mạnh mẽ trong nháy mắt chèn ép, Lâm Sanh không có tiền đồ run chân, Hứa Nam sắc mặt trầm xuống, đôi con ngươi tối tăm toát ra khí lạnh.
Hứa tiểu thư giận rồi, Lâm Sanh nhìn thấy bất thường nhanh như chóp bỏ chạy không còn tăm hơi.
Vừa chạy vừa mắng:
"Sâu hút máu."
Hứa Nam hít một hơi thật sâu.
Giỏi lắm, lá gan càng lúc càng lớn.
Đi tới bồn nước, ấn vòi nước, hất nước lên mặt, một lần nữa, mặt không chút thay đổi, rút giấy lau sạch bọt nước trên mặt.
Bình tĩnh.
Mắng cô là gian thương, sâu hút máu, coi như thôi đi, còn trù cô gặp báo ứng, bị thiên lôi đánh, ở trong mắt Lâm tiểu thư ngoài tiền sẽ không có thứ khác?
Sự thật chứng minh, ở trong mắt Lâm Sanh, trả giá bằng sức lao động không thu được thù lao với giá trị ngang bằng, đều là hành vi đùa giỡn lưu manh.
Giống như gã nam nhân chết tiệt trừ lương cuối năm của Lâm Sanh, đã bị cô ghi trong lòng, đặt bên mép, nguyền rủa trăm ngàn lần, đến giờ nhớ mãi không quên, còn thường xuyên chạy ra ngoài, hung hăng niệm chú.
Cho nên Hứa Nam bị nguyền rủa, ở trong lòng Lâm Sanh là một chuyện rất bình thường.
Trải qua sự an bày của lãnh đạo, chỗ phòng tài vụ tụ tập đã xác định, 5 giờ tiếng chuông tan tầm vang lên, người bộ tài vụ kích động không thôi.
Cùng lãnh đạo mới tới cùng nhau ăn cơm, có thể không kích động sao, toàn bộ người tài vụ thì chỉ có Lâm Sanh không hề chuyển động, nếu như cô không biết đại lão bản, nói không chừng sẽ cùng họ hoan hô, hưng phấn kích động.
Nhận thức đại lão bản gần một tháng, cô đã nhìn thấu bộ mặt thật của đại lão bản.
Thời gian tụ tập là 8 giờ tối.
Còn 3 tiếng nhàn rỗi.
Lâm Sanh tan tầm trở về nhà, tắm một phát thật thỏa mãn, rồi đắp nước đá lên cổ.
Dấu răng chó so với cô dự đoán tiến triển nhanh hơn, lúc này mới hai ngày, trên cơ bản đã bình phục, buổi tối cũng không cần che.
Nằm tê liệt trên sofa, Lâm Sanh mở laptop, tùy tiện nhìn một chút hoạt động trên diễn đàn công ty, công ty không có chuyện gì lớn, đăng nhập vào diễn đàn, nhấn vào tài khoản 'Tổng tài cô ấy nuôi tiểu bạch kiểm' điền mật khẩu.
Lúc này mới một ngày tiêu đề đẩy lên cao nhất, trên đó tiêu đề viết thật lớn:
'LA PHÓ TỔNG ĐUỔI NGƯỢC ĐƯỜNG HỨA TỔNG'.
Lâm Sanh ngẩn người, chuyện xảy ra buổi trưa, nhanh chóng trở nên bát quái như vậy.
"Ai viết cái bài này, cái tựa tục như vậy còn đuổi ngược đường tổng tài, đường này gồ ghề, té không chết ngươi sao."
"Đ.M, nhiều bình luận thế xem ra vẫn còn HOT." Lâm Sanh vừa lẩm bẩm, vừa nhấp vào tiêu đề, nhấn vào tấm hình, đó là tấm hình Hứa tiểu thư và La phó tổng ăn cơm ở căn tin.
Lâm Sanh đang muốn kéo xuống, dư quang liếc nhìn góc bên trái phía dưới của ảnh chụp, còn có một người nghiêng đầu, hướng về phía hai người kia, trợn trắng, khóe miệng bên trái kéo lên thật cao, biểu tình coi thường vô cùng chuẩn.
Chờ... chờ đã-- người góc bên trái phía dưới, hình như quen quen.
Lâm Sanh sát vào màn hình, 'Bụp' một cái, theo bản năng đập lên laptop bật dậy.
Yên lặng 3 giây.
"Con mẹ nó, ai chụp mình vào chứ! Còn chụp xấu như vậy!"
"Tôi có trợn trắng như vậy hả!!?"
Lâm Sanh thở hổn hển mấy hơi, cô thật sự không có dũng khí mở laptop.
Nếu như bị Hứa tiểu thư nhìn thấy biểu tình nữ phối độc ác của cô, nhất định là sẽ cười nhạo cô.
Điện thoại chợt vang lên, Lâm Sanh mở wechat, trước đó Ngô Phân gởi cho cô một tấm hình, sau đó lại gởi một tin nhắn: Chị Lâm, chị bùng nổ.
"Chị bùng nổ cái gì?" Lâm Sanh hiếu kỳ mở tấm hình kia ra, suýt chút nữa tức giận tới mức đập đầu tự tử, tấm hình be bé, cắt từ tấm hình kia ra, chẳng phải là cô đang trợn trắng mắt sao!!!
Ngô Phân: Chị Lâm, diễn đàn công ty rất nhiều người, đều nói biểu tình của chị rất sinh động, hoàn toàn giải thích được tâm tình khinh bỉ của tất cả mọi người.
Lâm Sanh: Chị muốn phá hủy cái diễn đàn này.
Ngô Phân: Đừng kích động, mọi người đều rất coi trọng chị, tức chết cái tên La phó tổng kia.
Lâm Sanh: Chị sắp bị tức chết rồi!!
Càng khiến Lâm Sanh tức tới ói máu, tức tới muốn bùng nổ, là Hứa tiểu thư bất ngờ gởi qua cho cô một tấm hình! Lại là tấm ảnh kia!
Hứa tiểu thư: Cô có gì bất mãn với tôi?
Hứa tiểu thư: Hữm?
Lâm Sanh không dám trả lời Hứa tiểu thư.
Cô quyết định giả chết, đi chết đi.
Qua thêm vài phút đồng hồ, điện thoại lại vang lên, Diệp lão đại cũng nhào vô góp vui, Lâm Sanh phỉ nhổ, lại gởi cho cô tấm hình 'Nữ phối độc ác' kia.
Diệp lão đại: Tiểu Lâm tử, cái liếc mắt này của em thật vừa vặn, thật đáng yêu.
Lâm Sanh: Lão đại, nghe em giải thích!
Diệp lão đại: Ha ha, không cần giải thích, tâm tình của em mọi người đều hiểu, mọi người cũng giống em thôi.
Lâm Sanh: Giống chỗ nào?
Diệp lão đại: Ừm, cũng không coi trọng.
Lâm Sanh: Lão đại, cầu chị nghe em giải thích, bụi bay vào mắt em, là bụi bay vào!
Diệp lão đại: Em cùng đại lão bản giải thích.
Giải thích cái gì? Hứa tiểu thư không đánh chết cô mới lạ.
Tức, thực sự muốn bùng nổ.
Toàn bộ công ty đều biết, Lâm Sanh đối với chuyện La phó tổng theo đuổi Hứa tổng công khai tỏ thái độ.
Cô vô cùng dũng cảm trợn trắng mắt, biểu tình rất-xem-thường!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.