Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu
Chương 362: Bước vào nhà họ sở
Bổ Thiểu Kiết
18/04/2019
Kích động chạy ra khỏi khách sạn, Lâm Phiên Phiên mới giật mình nhận ra giờ đã là nửa đêm, nếu như lúc này kiên quyết về nhà họ Sở sẽ khiến người khác nghi ngờ. Ngẫm nghĩ một lát, Lâm Phiên Phiên quay lại, hay là đợi thêm một đêm nữa đi!
Một đêm không chợp mắt.
Hôm sau, do Lâm Phiên Phiên yêu cầu nên Sở Tường Hùng đưa cô về nhà họ Sở.
Có lẽ Sở Tường Hùng cố ý sắp xếp nên Sở Quy Thôn đã cai nghiện từ nước ngoài trở về lại không ở nhà, trong nhà ngoài người giúp việc ra, chỉ có Hứa Bành và Lôi Lôi.
Lúc Lâm Phiên Phiên vào nhà, Hứa Bành đang chải đầu cho Lôi Lôi, thấy Lâm Phiên Phiên bước vào bà ta không thèm ngẩng đầu lên, rõ ràng Sở Tường Hùng đã nói cho bà ta biết Lâm Phiên Phiên sẽ đến, vậy mà bà ta chẳng phản ứng một chút nào.
Còn cô bé Lôi Lôi hơn ba tuổi lại nhìn cô chằm chằm không chớp mắt với đôi mắt to tròn ấy, Lâm Phiên Phiên hòa nhã mỉm cười nhìn con bé, Lôi Lôi lại học theo bà nội nó nghiêng đầu lườm cô.
Nụ cười trên mặt Lâm Phiên Phiên cứng đờ, cái nhà họ Sở này đến đứa bé cũng tràn đầy ác ý với cô.
Sở Tường Hùng nhận thấy không khí không được hòa hợp bèn cố gắng làm dịu bầu không khí, nhưng Hứa Bành từ đầu tới cuối chẳng thèm nhìn Lâm Phiên Phiên. Sở Tường Hùng kiên quyết đưa Lâm Phiên Phiên tới, Hứa Bành không thể ngăn cản, nhưng bà ta lại có thể bày ra thái độ của mình. Hứa Bành muốn Lâm Phiên Phiên biết rõ rằng: Thỉnh thoảng đến một lần thì không sao, song muốn chính thức bước chân vào nhà họ Sở thì nằm mơ đi.
Lần này Lâm Phiên Phiên không phải đến để tranh hơn thua với bà ta, ngồi một lúc, cô liền nói với Sở Tường Hùng muốn đi thăm Sở Kiên Đoàn một lát.
Khi Sở Tường Hùng đưa Lâm Phiên Phiên đến phòng của Sở Kiên Đoàn, nhìn con người già yếu đang nằm thẳng tắp trên giường bệnh, người gầy trơ xương, ánh mắt đùng đục vô hồn, khóe miệng thì chảy nước miếng, Lâm Phiên Phiên quả thực không dám tin vào mắt mình.
Bốn năm trước, Sở Kiên Đoàn khỏe mạnh vui vẻ biết bao, vậy mà giờ lại biến thành như thế này, Lâm Phiên Phiên buồn bã, khóe mắt thoáng cái đã ươn ướt. Cô bỗng nhớ tới Hạ Danh Đoan, không biết Hạ Danh Đoan khi nhìn thấy Sở Kiên Đoàn thế này sẽ có cảm nghĩ gì, e là sẽ càng hận nhà họ Sở hơn!
Lâm Phiên Phiên muốn nói với Sở Kiên Đoàn mấy câu, tiếc là dù cô nói gì thì Sở Kiên Đoàn đều không có bất cứ phản ứng nào. Từ khi trúng gió, Sở Kiên Đoàn đã dần mắc phải chứng bệnh Alzheimer, giờ ông giống như một người thực vật, mỗi ngày chờ đợi cái chết đang đến.
“Phiên Phiên, em đừng buồn, ông nội đã sống và yêu hết mình, kiếp này cũng không uổng phí rồi.”
Sở Tường Hùng nhẹ nhàng ôm Lâm Phiên Phiên đang kìm nén giọt lệ nơi khóe mi, anh hiểu rõ được sự buồn bã lúc này của Lâm Phiên Phiên, bởi vì lòng anh còn đau hơn.
Từ nhỏ, ông nội chính là thần tượng mà Sở Tường Hùng tôn sùng. Ông nội cao lớn, vĩ đại, tài trí, oai phong như thế, trong lòng của Sở Tường Hùng, Sở Kiên Đoàn đáng được kính trọng hơn Sở Quy Thôn rất nhiều. Tiếc là người rồi sẽ già, nhìn ngọn núi cao trong lòng mình từ từ già đi, người khó tiếp nhận chuyện này nhất thật ra chính là Sở Tường Hùng.
“Sống và yêu hết mình, kiếp này không uổng phí!”
Lâm Phiên Phiên nhắc lại câu nói của Sở Tường Hùng, trong lòng cười đau thương: Tường Hùng, nếu như để anh biết được Sở Kiên Đoàn rơi vào kết quả như thế này, đều là do bố mẹ ruột của anh là Sở Quy Thôn và Hứa Bành gây nên, thì anh còn có thể bình tĩnh thế này được không?
Sợ là đến lúc đó không phải cả đời không uổng phí mà là cả đời tiếc nuối!
“Tường Hùng, em đi nhà vệ sinh một lát.”
Lâm Phiên Phiên thực sự không nhẫn tâm nói ra chân tướng, tội lỗi mà Sở Quy Thôn và Hứa Bành đã phạm phải, không nên để Sở Tường Hùng phải gánh chịu.
Mượn cớ vào nhà vệ sinh, nhưng Lâm Phiên Phiên lại không “giải quyết” thật mà lặng lẽ mò vào phòng ngủ của Sở Lý, Sở Mộng, Sở Quy Thôn và Hứa Bành, lấy đi những vật nhỏ bên người họ như: Son môi, khăn tay, tất chân, cuối cùng Lâm Phiên Phiên còn tiện tay lấy một chiếc kẹp tóc nhỏ của Lôi Lôi.
Đây là mục đích chính mà hôm nay Lâm Phiên Phiên tới.
Xuống nhà, Hứa Bành và Sở Tường Hùng đều không ở phòng khách, xem ra nhất định là Hứa Bành đã kéo Sở Tường Hùng đi nói chuyện rồi, trên sô pha phòng khách chỉ có một mình Lôi Lôi ngồi ở đó.
Lâm Phiên Phiên đi qua, mỉm cười dịu dàng nói: “Cháu tên là gì thế, có thể nói cho cô biết không?”
Lâm Phiên Phiên đương nhiên biết tên của Lôi Lôi, chẳng qua cô tìm một đề tài để trò chuyện với con bé mà thôi.
Lôi Lôi trợn mắt nhìn Lâm Phiên Phiên một lúc, sau đó cũng không trả lời cô, con bé đẩy cốc nước hoa quả trước mặt mình đến trước mặt Lâm Phiên Phiên.
Lâm Phiên Phiên hơi giật mình, nhưng ngay sau đó cười nói: “Cháu mời cô uống ư?”
Lôi Lôi gật đầu như gà mổ thóc.
“Cảm ơn.”
Lâm Phiên Phiên không nghi ngờ gì, mỉm cười nhận lấy rồi uống thử một ngụm nhỏ...
Khó khăn lắm con bé này mới gần gũi với mình, Lâm Phiên Phiên không muốn để cho trẻ con cảm thấy cô khó tiếp xúc, bởi vì những ngày sau này có khả năng sẽ phải cùng chung sống với Lôi Lôi, nếu như có thể, đương nhiên cô hi vọng có thể hòa hợp, tránh Sở Tường Hùng khó xử.
Một đêm không chợp mắt.
Hôm sau, do Lâm Phiên Phiên yêu cầu nên Sở Tường Hùng đưa cô về nhà họ Sở.
Có lẽ Sở Tường Hùng cố ý sắp xếp nên Sở Quy Thôn đã cai nghiện từ nước ngoài trở về lại không ở nhà, trong nhà ngoài người giúp việc ra, chỉ có Hứa Bành và Lôi Lôi.
Lúc Lâm Phiên Phiên vào nhà, Hứa Bành đang chải đầu cho Lôi Lôi, thấy Lâm Phiên Phiên bước vào bà ta không thèm ngẩng đầu lên, rõ ràng Sở Tường Hùng đã nói cho bà ta biết Lâm Phiên Phiên sẽ đến, vậy mà bà ta chẳng phản ứng một chút nào.
Còn cô bé Lôi Lôi hơn ba tuổi lại nhìn cô chằm chằm không chớp mắt với đôi mắt to tròn ấy, Lâm Phiên Phiên hòa nhã mỉm cười nhìn con bé, Lôi Lôi lại học theo bà nội nó nghiêng đầu lườm cô.
Nụ cười trên mặt Lâm Phiên Phiên cứng đờ, cái nhà họ Sở này đến đứa bé cũng tràn đầy ác ý với cô.
Sở Tường Hùng nhận thấy không khí không được hòa hợp bèn cố gắng làm dịu bầu không khí, nhưng Hứa Bành từ đầu tới cuối chẳng thèm nhìn Lâm Phiên Phiên. Sở Tường Hùng kiên quyết đưa Lâm Phiên Phiên tới, Hứa Bành không thể ngăn cản, nhưng bà ta lại có thể bày ra thái độ của mình. Hứa Bành muốn Lâm Phiên Phiên biết rõ rằng: Thỉnh thoảng đến một lần thì không sao, song muốn chính thức bước chân vào nhà họ Sở thì nằm mơ đi.
Lần này Lâm Phiên Phiên không phải đến để tranh hơn thua với bà ta, ngồi một lúc, cô liền nói với Sở Tường Hùng muốn đi thăm Sở Kiên Đoàn một lát.
Khi Sở Tường Hùng đưa Lâm Phiên Phiên đến phòng của Sở Kiên Đoàn, nhìn con người già yếu đang nằm thẳng tắp trên giường bệnh, người gầy trơ xương, ánh mắt đùng đục vô hồn, khóe miệng thì chảy nước miếng, Lâm Phiên Phiên quả thực không dám tin vào mắt mình.
Bốn năm trước, Sở Kiên Đoàn khỏe mạnh vui vẻ biết bao, vậy mà giờ lại biến thành như thế này, Lâm Phiên Phiên buồn bã, khóe mắt thoáng cái đã ươn ướt. Cô bỗng nhớ tới Hạ Danh Đoan, không biết Hạ Danh Đoan khi nhìn thấy Sở Kiên Đoàn thế này sẽ có cảm nghĩ gì, e là sẽ càng hận nhà họ Sở hơn!
Lâm Phiên Phiên muốn nói với Sở Kiên Đoàn mấy câu, tiếc là dù cô nói gì thì Sở Kiên Đoàn đều không có bất cứ phản ứng nào. Từ khi trúng gió, Sở Kiên Đoàn đã dần mắc phải chứng bệnh Alzheimer, giờ ông giống như một người thực vật, mỗi ngày chờ đợi cái chết đang đến.
“Phiên Phiên, em đừng buồn, ông nội đã sống và yêu hết mình, kiếp này cũng không uổng phí rồi.”
Sở Tường Hùng nhẹ nhàng ôm Lâm Phiên Phiên đang kìm nén giọt lệ nơi khóe mi, anh hiểu rõ được sự buồn bã lúc này của Lâm Phiên Phiên, bởi vì lòng anh còn đau hơn.
Từ nhỏ, ông nội chính là thần tượng mà Sở Tường Hùng tôn sùng. Ông nội cao lớn, vĩ đại, tài trí, oai phong như thế, trong lòng của Sở Tường Hùng, Sở Kiên Đoàn đáng được kính trọng hơn Sở Quy Thôn rất nhiều. Tiếc là người rồi sẽ già, nhìn ngọn núi cao trong lòng mình từ từ già đi, người khó tiếp nhận chuyện này nhất thật ra chính là Sở Tường Hùng.
“Sống và yêu hết mình, kiếp này không uổng phí!”
Lâm Phiên Phiên nhắc lại câu nói của Sở Tường Hùng, trong lòng cười đau thương: Tường Hùng, nếu như để anh biết được Sở Kiên Đoàn rơi vào kết quả như thế này, đều là do bố mẹ ruột của anh là Sở Quy Thôn và Hứa Bành gây nên, thì anh còn có thể bình tĩnh thế này được không?
Sợ là đến lúc đó không phải cả đời không uổng phí mà là cả đời tiếc nuối!
“Tường Hùng, em đi nhà vệ sinh một lát.”
Lâm Phiên Phiên thực sự không nhẫn tâm nói ra chân tướng, tội lỗi mà Sở Quy Thôn và Hứa Bành đã phạm phải, không nên để Sở Tường Hùng phải gánh chịu.
Mượn cớ vào nhà vệ sinh, nhưng Lâm Phiên Phiên lại không “giải quyết” thật mà lặng lẽ mò vào phòng ngủ của Sở Lý, Sở Mộng, Sở Quy Thôn và Hứa Bành, lấy đi những vật nhỏ bên người họ như: Son môi, khăn tay, tất chân, cuối cùng Lâm Phiên Phiên còn tiện tay lấy một chiếc kẹp tóc nhỏ của Lôi Lôi.
Đây là mục đích chính mà hôm nay Lâm Phiên Phiên tới.
Xuống nhà, Hứa Bành và Sở Tường Hùng đều không ở phòng khách, xem ra nhất định là Hứa Bành đã kéo Sở Tường Hùng đi nói chuyện rồi, trên sô pha phòng khách chỉ có một mình Lôi Lôi ngồi ở đó.
Lâm Phiên Phiên đi qua, mỉm cười dịu dàng nói: “Cháu tên là gì thế, có thể nói cho cô biết không?”
Lâm Phiên Phiên đương nhiên biết tên của Lôi Lôi, chẳng qua cô tìm một đề tài để trò chuyện với con bé mà thôi.
Lôi Lôi trợn mắt nhìn Lâm Phiên Phiên một lúc, sau đó cũng không trả lời cô, con bé đẩy cốc nước hoa quả trước mặt mình đến trước mặt Lâm Phiên Phiên.
Lâm Phiên Phiên hơi giật mình, nhưng ngay sau đó cười nói: “Cháu mời cô uống ư?”
Lôi Lôi gật đầu như gà mổ thóc.
“Cảm ơn.”
Lâm Phiên Phiên không nghi ngờ gì, mỉm cười nhận lấy rồi uống thử một ngụm nhỏ...
Khó khăn lắm con bé này mới gần gũi với mình, Lâm Phiên Phiên không muốn để cho trẻ con cảm thấy cô khó tiếp xúc, bởi vì những ngày sau này có khả năng sẽ phải cùng chung sống với Lôi Lôi, nếu như có thể, đương nhiên cô hi vọng có thể hòa hợp, tránh Sở Tường Hùng khó xử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.