Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu
Chương 284: Chủ động tìm đến
Bổ Thiểu Kiết
18/04/2019
“Không có…”
Lâm Phiên Phiên lắc đầu, tất cả mọi chuyện đâu thể dùng mấy chữ bắt nạt hay không bắt nạt để nói được.
Phiên Nhàn yên lặng một lúc, ánh mắt có chút u ám, xem ra con đường báo thù của Lâm Phiên Phiên không được bằng phẳng cho lắm.
Lâm Phiên Phiên lo lắng Phiên Nhàn sẽ hỏi kĩ, vội vàng nói: “Công việc của anh vốn dĩ đã bận bịu rồi, bây giờ còn bắt anh phân tâm giúp em chăm sóc Táp Táp, anh nhất định phải chú ý sức khỏe, đừng vất vả quá.”
Thật ra dựa vào số tiền những năm này Phiên Nhàn kiếm được thì hắn không hề thua bất cứ một phú hào nào, Phiên Nhàn hoàn toàn có thể giảm bớt lượng công việc, thậm chí cũng không cần làm việc, nhưng Lâm Phiên Phiên hiểu, vì sao Phiên Nhàn vẫn kiên trì tham gia công việc, không phải vì ham công tiếc việc, mà bởi vì so với lúc cô đơn trống rỗng một mình, thì làm việc không ngừng nghỉ sẽ khiến hắn dễ chịu hơn một chút.
Mặc dù biết Lâm Phiên Phiên chỉ là muốn đổi chủ đề, nhưng nghe lời nói quan tâm của Lâm Phiên Phiên, khóe môi Phiên Nhàn vẫn chậm rãi nở một nụ cười ấm áp, sau đó nhẹ nhàng nói: “Anh sẽ…”
Hắn không biết, nụ cười này của hắn đẹp đến nhường nào, nói khuynh thành khuynh quốc cũng không hề quá.
Nhìn người đàn ông đã ngây ngốc đứng ở cửa vào một lúc lâu.
Lại cùng Lâm Phiên Phiên dặn dò vài câu, Phiên Nhàn mới tắt điện thoại, quay người, thấy Dạ Thân Sinh đang khoanh tay trước ngực, mỉm cười đứng ở cửa ra vào nhìn hắn chằm chằm.
Người đàn ông này mặc một bộ đồ đen, quần tây đen, áo sơ mi đen, nhưng mặc trên người hắn lại có cảm giác phù hợp vô cùng, dường như màu đen chính là vì hắn mà sinh ra. Hắn mở ba cúc cổ, lộ ra lồng ngực rắn chắc và làn da màu lúa mạch bên trong, vừa gợi cảm vừa quyến rũ. Nếu không phải có đôi mắt sắc bén như chim ưng thì ai tin được người đàn ông đẹp trai đầy sức quyến rũ này lại là lão đại của hắc đạo, chỉ quát một tiếng đã khiến cho người trong hai giới hắc, bạch biến sắc.
“Tới rồi!”
Phiên Nhàn lạnh nhạt ngước mắt lên nhìn hắn một cái, sau đó ôm lấy Táp Táp ở bên cạnh, chuẩn bị dẫn Táp Táp đi ăn kem.
Dạ Thân Sinh không thay đổi tư thế, nhìn gương mặt không có chút biểu cảm dư thừa nào của Phiên Nhàn, có chút không vui, nhíu mày nói: “Dù sao tôi cũng là lão đại có mấy vạn anh em đi theo kiếm cơm, bây giờ chỉ vì một cuộc điện thoại của anh hôm qua mà hôm nay tôi đã lập tức xuất hiện trước mặt anh. Tốt xấu gì anh cũng phải biểu đạt một chút kích động hay cảm động chứ?”
“Tôi vừa kích động, vừa cảm động!”
Phiên Nhàn nghiêng đầu sang chỗ khác, nói theo mong muốn của Dạ Thân Sinh, nhưng biểu cảm lại thể hiện ngược lại, hắn nói: “Chúng tôi muốn đi ăn kem, anh muốn đi cùng không?”
Dạ Thân Sinh thất bại cúi đầu xuống: “Được, cùng nhau ăn kem!”
Ai bảo hắn chạy đến đây chứ, ai bảo hắn thích được người ta gọi đến đây?
Đương nhiên, chuyện này xảy ra sau khi cúp điện thoại nên Lâm Phiên Phiên không biết.
Nếu cô biết hiện giờ Phiên Nhàn và Dạ Thân Sinh ở cùng một chỗ thì chỉ sợ cô sẽ lập tức đặt máy bay trở về, sau đó nhanh chóng mang Táp Táp đi.
Dạ Thân Sinh là ai?
Là người mà nghe danh đã khiến cho người khác sợ mất mật, lão đại chân chính của hắc đạo!
Nhân vật như vậy, ai dính dáng tới hắn thì sẽ liên tục có phiền phức.
Thật ra Phiên Nhàn không muốn quá thân cận với Dạ Thân Sinh, từ lần đến Hoa Hạ diễn kịch, sau khi hai người có giao dịch đặc biệt quan hệ một đêm, ánh mắt người đàn ông này nhìn hắn càng ngày càng nóng rực, trong đó có lửa nóng cháy hừng hực, dường như bất cứ lúc nào cũng muốn đem hắn hòa tan.
Điều này khiến cho Phiên Nhàn rất bất an, vì vậy, những năm này, cho dù Dạ Thân Sinh có lặn lội ngàn dặm đi theo hắn ở mỗi quốc gia vì muốn cổ vũ diễn xuất của hắn, tốn nhiều tiền mời hắn xuống đài uống một chén nhưng trước giờ hắn đều từ chối, thậm chí ngay cả một nụ cười hắn cũng không cho.
Nhưng ngay hôm qua, Phiên Nhàn lại chủ động gọi điện cho Dạ Thân Sinh.
Bởi vì sau khi Lâm Phiên Phiên về nước, hắn vô cùng bất an, luôn cảm thấy người mà Lâm Phiên Phiên đối mặt là một nhân vật lớn, có thực quyền, cũng có tài lực hùng hậu. Có lẽ ngay từ đầu, Lâm Phiên Phiên có thể bất ngờ xuất hiện trước mặt bọn họ, đánh cho bọn họ trở tay không kịp, nhưng một thời gian sau, bọn họ hồi phục lại Tiên Phong thì chỉ sợ người chịu chèn ép lại chính là Lâm Phiên Phiên.
Cho nên nghĩ đi nghĩ lại, Phiên Nhàn liền nghĩ đến Dạ Thân Sinh.
Biết rõ nếu hắn chủ động mời thì sẽ phải trả cái giá rất lớn, nhưng hắn vẫn muốn làm như vậy, bởi vì thế giới này luôn có vài chuyện khiến người ta không tiếc trả giá.
Mà ở bên Lâm Phiên Phiên, sau khi cúp điện thoại của Phiên Nhàn, cô cũng không nhìn về phía căn phòng đằng sau, trực tiếp rời khỏi bệnh viện, chỉ là bước chân không nhẹ nhàng như lúc mới đến nữa.
Nếu như Lâm Phiên Phiên quay đầu lại nhìn, cô sẽ phát hiện, cảnh tượng hạnh phúc đầm ấm trong phòng đã bắt đầu phát sinh biến hóa.
Sở Tường Hùng ăn hai miếng táo do Lôi Lôi đưa tới, sau đó nói với một người hầu nữ của Sở gia đứng bên cửa sổ nói: “Đưa Lôi Lôi trở về phòng bệnh chuyên môn của nó đi, đến lúc phải thay thuốc rồi.”
Bởi vì tay của Lôi Lôi bị bỏng, nên lúc đầu đã ở lại bệnh viện Tiên Phong.
Nghe Sở Tường Hùng muốn bản thân về phòng bệnh, Lôi Lôi lập tức quay đầu nhìn mẹ của mình, thấy ánh mắt sắc bén của Mạc Tiểu Vang, đứa trẻ này mới ba tuổi mà không ngờ đã hiểu được cách nhìn sắc mặt người khác, vội vàng nhào vào lòng Sở Tường Hùng, nũng nịu nói: “Cha, cha ơi, Lôi Lôi muốn ở với cha, bảo chú bác sĩ thay thuốc ở đây được không, Lôi Lôi ở một mình trong phòng sẽ rất sợ!”
Sở Tường Hùng nhíu mày: “Lôi Lôi nghe lời nào, mau trở về phòng của mình đi, có mười sáu ở cùng với con, con không phải ở một mình.
Nói xong liền ra hiệu bằng ánh mắt với một người hầu nữ mang số mười sáu.
Người hầu nữ lập tức hiểu ý, vội vàng ôm Lôi Lôi rời đi.
Mạc Tiểu Vang không khỏi nghiến răng, cô cố ý dẫn theo Lôi Lôi có thương tích trong người đến đây chính là muốn dùng con gái xoa dịu mối quan hệ giữa cô và Sở Tường Hùng, bây giờ Sở Tường Hùng cứng rắn muốn đem Lôi Lôi rời đi, xem ra, anh đã hạ quyết tâm rồi.
Quả nhiên, mỗi lần Lôi Lôi bị ôm đi, Sở Tường Hùng đều lấy từ dưới gối ra vài tờ văn kiện đầy kín chữ, đưa đến trước mặt Mạc Tiểu Vang, lạnh nhạt nói: “Đây là đơn ly hôn tôi cho người soạn ra, cô nhìn qua một chút, nếu không có vấn đề gì thì kí tên vào!”
Lâm Phiên Phiên lắc đầu, tất cả mọi chuyện đâu thể dùng mấy chữ bắt nạt hay không bắt nạt để nói được.
Phiên Nhàn yên lặng một lúc, ánh mắt có chút u ám, xem ra con đường báo thù của Lâm Phiên Phiên không được bằng phẳng cho lắm.
Lâm Phiên Phiên lo lắng Phiên Nhàn sẽ hỏi kĩ, vội vàng nói: “Công việc của anh vốn dĩ đã bận bịu rồi, bây giờ còn bắt anh phân tâm giúp em chăm sóc Táp Táp, anh nhất định phải chú ý sức khỏe, đừng vất vả quá.”
Thật ra dựa vào số tiền những năm này Phiên Nhàn kiếm được thì hắn không hề thua bất cứ một phú hào nào, Phiên Nhàn hoàn toàn có thể giảm bớt lượng công việc, thậm chí cũng không cần làm việc, nhưng Lâm Phiên Phiên hiểu, vì sao Phiên Nhàn vẫn kiên trì tham gia công việc, không phải vì ham công tiếc việc, mà bởi vì so với lúc cô đơn trống rỗng một mình, thì làm việc không ngừng nghỉ sẽ khiến hắn dễ chịu hơn một chút.
Mặc dù biết Lâm Phiên Phiên chỉ là muốn đổi chủ đề, nhưng nghe lời nói quan tâm của Lâm Phiên Phiên, khóe môi Phiên Nhàn vẫn chậm rãi nở một nụ cười ấm áp, sau đó nhẹ nhàng nói: “Anh sẽ…”
Hắn không biết, nụ cười này của hắn đẹp đến nhường nào, nói khuynh thành khuynh quốc cũng không hề quá.
Nhìn người đàn ông đã ngây ngốc đứng ở cửa vào một lúc lâu.
Lại cùng Lâm Phiên Phiên dặn dò vài câu, Phiên Nhàn mới tắt điện thoại, quay người, thấy Dạ Thân Sinh đang khoanh tay trước ngực, mỉm cười đứng ở cửa ra vào nhìn hắn chằm chằm.
Người đàn ông này mặc một bộ đồ đen, quần tây đen, áo sơ mi đen, nhưng mặc trên người hắn lại có cảm giác phù hợp vô cùng, dường như màu đen chính là vì hắn mà sinh ra. Hắn mở ba cúc cổ, lộ ra lồng ngực rắn chắc và làn da màu lúa mạch bên trong, vừa gợi cảm vừa quyến rũ. Nếu không phải có đôi mắt sắc bén như chim ưng thì ai tin được người đàn ông đẹp trai đầy sức quyến rũ này lại là lão đại của hắc đạo, chỉ quát một tiếng đã khiến cho người trong hai giới hắc, bạch biến sắc.
“Tới rồi!”
Phiên Nhàn lạnh nhạt ngước mắt lên nhìn hắn một cái, sau đó ôm lấy Táp Táp ở bên cạnh, chuẩn bị dẫn Táp Táp đi ăn kem.
Dạ Thân Sinh không thay đổi tư thế, nhìn gương mặt không có chút biểu cảm dư thừa nào của Phiên Nhàn, có chút không vui, nhíu mày nói: “Dù sao tôi cũng là lão đại có mấy vạn anh em đi theo kiếm cơm, bây giờ chỉ vì một cuộc điện thoại của anh hôm qua mà hôm nay tôi đã lập tức xuất hiện trước mặt anh. Tốt xấu gì anh cũng phải biểu đạt một chút kích động hay cảm động chứ?”
“Tôi vừa kích động, vừa cảm động!”
Phiên Nhàn nghiêng đầu sang chỗ khác, nói theo mong muốn của Dạ Thân Sinh, nhưng biểu cảm lại thể hiện ngược lại, hắn nói: “Chúng tôi muốn đi ăn kem, anh muốn đi cùng không?”
Dạ Thân Sinh thất bại cúi đầu xuống: “Được, cùng nhau ăn kem!”
Ai bảo hắn chạy đến đây chứ, ai bảo hắn thích được người ta gọi đến đây?
Đương nhiên, chuyện này xảy ra sau khi cúp điện thoại nên Lâm Phiên Phiên không biết.
Nếu cô biết hiện giờ Phiên Nhàn và Dạ Thân Sinh ở cùng một chỗ thì chỉ sợ cô sẽ lập tức đặt máy bay trở về, sau đó nhanh chóng mang Táp Táp đi.
Dạ Thân Sinh là ai?
Là người mà nghe danh đã khiến cho người khác sợ mất mật, lão đại chân chính của hắc đạo!
Nhân vật như vậy, ai dính dáng tới hắn thì sẽ liên tục có phiền phức.
Thật ra Phiên Nhàn không muốn quá thân cận với Dạ Thân Sinh, từ lần đến Hoa Hạ diễn kịch, sau khi hai người có giao dịch đặc biệt quan hệ một đêm, ánh mắt người đàn ông này nhìn hắn càng ngày càng nóng rực, trong đó có lửa nóng cháy hừng hực, dường như bất cứ lúc nào cũng muốn đem hắn hòa tan.
Điều này khiến cho Phiên Nhàn rất bất an, vì vậy, những năm này, cho dù Dạ Thân Sinh có lặn lội ngàn dặm đi theo hắn ở mỗi quốc gia vì muốn cổ vũ diễn xuất của hắn, tốn nhiều tiền mời hắn xuống đài uống một chén nhưng trước giờ hắn đều từ chối, thậm chí ngay cả một nụ cười hắn cũng không cho.
Nhưng ngay hôm qua, Phiên Nhàn lại chủ động gọi điện cho Dạ Thân Sinh.
Bởi vì sau khi Lâm Phiên Phiên về nước, hắn vô cùng bất an, luôn cảm thấy người mà Lâm Phiên Phiên đối mặt là một nhân vật lớn, có thực quyền, cũng có tài lực hùng hậu. Có lẽ ngay từ đầu, Lâm Phiên Phiên có thể bất ngờ xuất hiện trước mặt bọn họ, đánh cho bọn họ trở tay không kịp, nhưng một thời gian sau, bọn họ hồi phục lại Tiên Phong thì chỉ sợ người chịu chèn ép lại chính là Lâm Phiên Phiên.
Cho nên nghĩ đi nghĩ lại, Phiên Nhàn liền nghĩ đến Dạ Thân Sinh.
Biết rõ nếu hắn chủ động mời thì sẽ phải trả cái giá rất lớn, nhưng hắn vẫn muốn làm như vậy, bởi vì thế giới này luôn có vài chuyện khiến người ta không tiếc trả giá.
Mà ở bên Lâm Phiên Phiên, sau khi cúp điện thoại của Phiên Nhàn, cô cũng không nhìn về phía căn phòng đằng sau, trực tiếp rời khỏi bệnh viện, chỉ là bước chân không nhẹ nhàng như lúc mới đến nữa.
Nếu như Lâm Phiên Phiên quay đầu lại nhìn, cô sẽ phát hiện, cảnh tượng hạnh phúc đầm ấm trong phòng đã bắt đầu phát sinh biến hóa.
Sở Tường Hùng ăn hai miếng táo do Lôi Lôi đưa tới, sau đó nói với một người hầu nữ của Sở gia đứng bên cửa sổ nói: “Đưa Lôi Lôi trở về phòng bệnh chuyên môn của nó đi, đến lúc phải thay thuốc rồi.”
Bởi vì tay của Lôi Lôi bị bỏng, nên lúc đầu đã ở lại bệnh viện Tiên Phong.
Nghe Sở Tường Hùng muốn bản thân về phòng bệnh, Lôi Lôi lập tức quay đầu nhìn mẹ của mình, thấy ánh mắt sắc bén của Mạc Tiểu Vang, đứa trẻ này mới ba tuổi mà không ngờ đã hiểu được cách nhìn sắc mặt người khác, vội vàng nhào vào lòng Sở Tường Hùng, nũng nịu nói: “Cha, cha ơi, Lôi Lôi muốn ở với cha, bảo chú bác sĩ thay thuốc ở đây được không, Lôi Lôi ở một mình trong phòng sẽ rất sợ!”
Sở Tường Hùng nhíu mày: “Lôi Lôi nghe lời nào, mau trở về phòng của mình đi, có mười sáu ở cùng với con, con không phải ở một mình.
Nói xong liền ra hiệu bằng ánh mắt với một người hầu nữ mang số mười sáu.
Người hầu nữ lập tức hiểu ý, vội vàng ôm Lôi Lôi rời đi.
Mạc Tiểu Vang không khỏi nghiến răng, cô cố ý dẫn theo Lôi Lôi có thương tích trong người đến đây chính là muốn dùng con gái xoa dịu mối quan hệ giữa cô và Sở Tường Hùng, bây giờ Sở Tường Hùng cứng rắn muốn đem Lôi Lôi rời đi, xem ra, anh đã hạ quyết tâm rồi.
Quả nhiên, mỗi lần Lôi Lôi bị ôm đi, Sở Tường Hùng đều lấy từ dưới gối ra vài tờ văn kiện đầy kín chữ, đưa đến trước mặt Mạc Tiểu Vang, lạnh nhạt nói: “Đây là đơn ly hôn tôi cho người soạn ra, cô nhìn qua một chút, nếu không có vấn đề gì thì kí tên vào!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.