Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu
Chương 166: Chuyện của đổng lương
Bổ Thiểu Kiết
18/04/2019
Hứa Bành cười, nụ cười còn khó coi hơn cả khi khóc, nói: “Sự việc đã qua 25 năm rồi, bây giờ ông mới nhắc lại chuyện này với tôi, ông rốt cuộc muốn làm gì? Muốn đưa tôi vào tù để trả thù cho người tình Lượng Tử của ông ư?”
Sở Lý Thừa lắc đầu, bộ mặt lãnh đạm vẫn y như cũ, “Yên tâm, tôi sẽ không làm gì bà, nếu vợ của Sở Lý Thừa tôi đây, mẹ của con trai Tường Hùng lại là người phạm tội giết người, điều này đối với con đường chính trị của con trai Tường Hùng sẽ để lại vết nhơ, tôi không ngu mà tự hủy đi bức tường thành đó nhưng điều kiện là bà không được ngang tàng như vậy nữa, cách bà làm thật ngu ngốc, bà có biết rằng những năm qua nếu không có tôi giải quyết hậu quả cho bà thì cái nhà này sớm đã bị hủy trong tay bà rồi.”
Nghe xong, Hứa Bành mặt trắng bệch, thì ra những năm qua, những chuyện xấu xa mờ ám mà bà làm đều không qua nổi mắt Sở Lý Thừa, không những thế bà còn luôn tự dương tự đắc, thì ra bản thân cũng chỉ là một trò hề.
Hứa Bành đột nhiên tức giận, nắm chặt cổ áo Sở Lý Thừa, giọng gào lên: “Sở Lý Thừa, ông có lương tâm không vậy, mọi việc tôi làm những năm qua đều là vì ông, nếu không phải vì ông bên ngoài chăng hoa thì tôi cần phải dùng đến những thứ thủ đoạn ác độc đó sao....”
“Buông tay ra!”
Không đợi Hứa Bành gào thét nốt, Sở Lý Thừa không đủ nhẫn nại mà đẩy bà ra, chỉnh lại cúc áo trước ngực, lạnh lùng nói: “Đừng cho rằng bản thân vĩ đại đến như vậy, mọi thứ bà làm tất cả đều là vì bà, vì để giữ được chức Sở phu nhân không bị ai cướp mất, tôi không phải là không cho bà cơ hội, tôi đã từng mở lòng để yêu bà, nhưng bà thì sao? Nhân lúc tôi không phòng bị đã ra tay độc ác hại chết Lượng Tử ngay trên bàn mổ,thử hỏi xem người phụ nữ đáng sợ như bà, đàn ông họ dám yêu sao?”
Hứa Bành ra sức lắc đầu, giọng nói nghiêm nghị: “Nói cho cùng thì ông cũng chỉ vì con đàn bà tiện nhân Lượng Tử kia, tôi nói ông biết, hại chết bà ta tôi không hối hận một chút nào, bà ta vốn là bạn thân nhất nhất của tôi nhưng lại đi dụ dỗ chồng tôi, bà ta đáng chết! Ngày đó tôi không giết chết đứa nghiệp chủng trong bụng đã là quá nhân từ với bà ta rồi.”
Sở Lý Thừa thất vọng lắc đầu, “Lượng Tử, bà ấy không dụ dỗ tôi, đêm đó thật sự là do uống quá say chúng tôi mới làm ra chuyện đó, bà ấy là một người phụ nữ tốt, bà thật sự không nên hại chết bà ấy.”
Nhớ năm đó, ông, Hứa Bành, Lượng Tử là bạn đại học, Lượng Tử là hoa khôi có tiếng của trường, vẻ đẹp thuần khiết trong sáng, đàn ông theo đuổi cô có thể xếp thành hàng dài và Sở Lý Thừa cũng là một trong số đó.
Chỉ là ông trước giờ không thể hiện ra ngoài, bởi ông sớm đã biết gia đình sẽ định sẵn cuộc hôn nhân chính trị với Hứa Bành, và ông không thể thay đổi được quyết định đó.
Hôm đó bởi vì là bữa tiệc tư nhân, mọi người đều hưng phấn mà uống say, Lượng Tử mơ mơ màng màng vào nhầm phòng ông, còn ông lúc đó cũng uống không ít rượu nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo.
Nhưng lúc đó nhìn thấy người nằm bên cạnh chính là người mà mình ngày đêm nhớ mong, tình cảm và dục vọng đã bị đè nén trong lòng Sở Lý Thừa suốt bao năm qua nay cuối cùng cũng có cơ hội để bộc phát.
Mặc dù sự việc đã qua 25 năm rồi, nhưng đêm đó hình ảnh mềm mại nhõng nhẽo của Lượng Tử dưới thân ông vẫn y như vừa xảy ra đêm qua vậy.
Chỉ tiếc Lượng Tử đơn thuần, sau một đêm tỉnh lại, luôn cho rằng bản thân đã cùng chồng của bạn thân nhất phát sinh quan hệ, tự đổ lỗi cho bản thân mà quỳ trước mặt Hứa Bành nhận tội, lại tự tát mình mười mấy cái tát vừa đau vừa mạnh, khóc như mưa cầu xin Hứa Bành tha thứ.
Còn ông thì đứng chôn chân bên cạnh, ngoài việc đau lòng thì chẳng thể làm gì hơn được nữa.
Ông không dám đứng ra thừa nhận mọi chuyện tất cả đều là do ông nhân cơ hội làm bậy, bởi ông sợ Lượng Tử sẽ hận ông thấu xương, cả đời này người phụ nữ Sở Lý Thừa ông yêu nhất chính là Lượng Tử.
Nhưng cuối cùng thì Lượng Tử cũng vì ông mà chết, chết trong tay bà vợ Hứa Bành của ông, thật ra ngày đó ông đã điều tra ra sự thật nhưng ông lại không vạch trần tội ác của bà với cả thế giới.
Bởi con đường chính trị của ông không được phép có bất kỳ vết nhơ nào.
Do vậy vì tiền đồ, ông lựa chọn bao dung cho tội ác của Hứa Bành, thậm chí còn giúp bà giải quyết hậu quả, xử lý toàn bộ những dấu vết phạm tội có thể để lại sau này, (giải quyết gọn gẽ đến nỗi Sở Lý-người luôn nghi ngờ cái chết của mẹ ruột không phải là ngoài ý muốn suốt nhiều năm qua cũng không điều tra ra bất kỳ dấu vết đáng nghi nào), Sở Lý Thừa sau đó vẫn là chọn sự nghiệp nhưng không có nghĩa là ông sẽ không báo thù cho Lượng Tử, hơn 20 năm qua, ông luôn lạnh nhạt với Hứa Bành, chỉ cần không phải là ở chốn đông người, ông đều coi như không nhìn thấy Hứa Bành, hoàn toàn coi bà như không tồn tại, điều này đối với người yêu ông sâu đậm thì quả là sự dày vò ác độc nhất.
Thấy Hứa Bành vì ông mà đau khổ, vì ông mà tổn thương, vì ông mà buồn bã nhưng ông vẫn mảy may không hề có chút động lòng bởi người ông yêu nhất đã chết rồi, thế là ông bắt đầu ở bên ngoài chăng hoa, ông từng gặp một người con gái rất giống với Lượng Tử, cô gái đó cũng xinh đẹp, đơn thuần như Lượng Tử vậy, họ cũng đã từng có khoảng thời gian bên nhau thật vui vẻ.
Sở Lý Thừa lắc đầu, bộ mặt lãnh đạm vẫn y như cũ, “Yên tâm, tôi sẽ không làm gì bà, nếu vợ của Sở Lý Thừa tôi đây, mẹ của con trai Tường Hùng lại là người phạm tội giết người, điều này đối với con đường chính trị của con trai Tường Hùng sẽ để lại vết nhơ, tôi không ngu mà tự hủy đi bức tường thành đó nhưng điều kiện là bà không được ngang tàng như vậy nữa, cách bà làm thật ngu ngốc, bà có biết rằng những năm qua nếu không có tôi giải quyết hậu quả cho bà thì cái nhà này sớm đã bị hủy trong tay bà rồi.”
Nghe xong, Hứa Bành mặt trắng bệch, thì ra những năm qua, những chuyện xấu xa mờ ám mà bà làm đều không qua nổi mắt Sở Lý Thừa, không những thế bà còn luôn tự dương tự đắc, thì ra bản thân cũng chỉ là một trò hề.
Hứa Bành đột nhiên tức giận, nắm chặt cổ áo Sở Lý Thừa, giọng gào lên: “Sở Lý Thừa, ông có lương tâm không vậy, mọi việc tôi làm những năm qua đều là vì ông, nếu không phải vì ông bên ngoài chăng hoa thì tôi cần phải dùng đến những thứ thủ đoạn ác độc đó sao....”
“Buông tay ra!”
Không đợi Hứa Bành gào thét nốt, Sở Lý Thừa không đủ nhẫn nại mà đẩy bà ra, chỉnh lại cúc áo trước ngực, lạnh lùng nói: “Đừng cho rằng bản thân vĩ đại đến như vậy, mọi thứ bà làm tất cả đều là vì bà, vì để giữ được chức Sở phu nhân không bị ai cướp mất, tôi không phải là không cho bà cơ hội, tôi đã từng mở lòng để yêu bà, nhưng bà thì sao? Nhân lúc tôi không phòng bị đã ra tay độc ác hại chết Lượng Tử ngay trên bàn mổ,thử hỏi xem người phụ nữ đáng sợ như bà, đàn ông họ dám yêu sao?”
Hứa Bành ra sức lắc đầu, giọng nói nghiêm nghị: “Nói cho cùng thì ông cũng chỉ vì con đàn bà tiện nhân Lượng Tử kia, tôi nói ông biết, hại chết bà ta tôi không hối hận một chút nào, bà ta vốn là bạn thân nhất nhất của tôi nhưng lại đi dụ dỗ chồng tôi, bà ta đáng chết! Ngày đó tôi không giết chết đứa nghiệp chủng trong bụng đã là quá nhân từ với bà ta rồi.”
Sở Lý Thừa thất vọng lắc đầu, “Lượng Tử, bà ấy không dụ dỗ tôi, đêm đó thật sự là do uống quá say chúng tôi mới làm ra chuyện đó, bà ấy là một người phụ nữ tốt, bà thật sự không nên hại chết bà ấy.”
Nhớ năm đó, ông, Hứa Bành, Lượng Tử là bạn đại học, Lượng Tử là hoa khôi có tiếng của trường, vẻ đẹp thuần khiết trong sáng, đàn ông theo đuổi cô có thể xếp thành hàng dài và Sở Lý Thừa cũng là một trong số đó.
Chỉ là ông trước giờ không thể hiện ra ngoài, bởi ông sớm đã biết gia đình sẽ định sẵn cuộc hôn nhân chính trị với Hứa Bành, và ông không thể thay đổi được quyết định đó.
Hôm đó bởi vì là bữa tiệc tư nhân, mọi người đều hưng phấn mà uống say, Lượng Tử mơ mơ màng màng vào nhầm phòng ông, còn ông lúc đó cũng uống không ít rượu nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo.
Nhưng lúc đó nhìn thấy người nằm bên cạnh chính là người mà mình ngày đêm nhớ mong, tình cảm và dục vọng đã bị đè nén trong lòng Sở Lý Thừa suốt bao năm qua nay cuối cùng cũng có cơ hội để bộc phát.
Mặc dù sự việc đã qua 25 năm rồi, nhưng đêm đó hình ảnh mềm mại nhõng nhẽo của Lượng Tử dưới thân ông vẫn y như vừa xảy ra đêm qua vậy.
Chỉ tiếc Lượng Tử đơn thuần, sau một đêm tỉnh lại, luôn cho rằng bản thân đã cùng chồng của bạn thân nhất phát sinh quan hệ, tự đổ lỗi cho bản thân mà quỳ trước mặt Hứa Bành nhận tội, lại tự tát mình mười mấy cái tát vừa đau vừa mạnh, khóc như mưa cầu xin Hứa Bành tha thứ.
Còn ông thì đứng chôn chân bên cạnh, ngoài việc đau lòng thì chẳng thể làm gì hơn được nữa.
Ông không dám đứng ra thừa nhận mọi chuyện tất cả đều là do ông nhân cơ hội làm bậy, bởi ông sợ Lượng Tử sẽ hận ông thấu xương, cả đời này người phụ nữ Sở Lý Thừa ông yêu nhất chính là Lượng Tử.
Nhưng cuối cùng thì Lượng Tử cũng vì ông mà chết, chết trong tay bà vợ Hứa Bành của ông, thật ra ngày đó ông đã điều tra ra sự thật nhưng ông lại không vạch trần tội ác của bà với cả thế giới.
Bởi con đường chính trị của ông không được phép có bất kỳ vết nhơ nào.
Do vậy vì tiền đồ, ông lựa chọn bao dung cho tội ác của Hứa Bành, thậm chí còn giúp bà giải quyết hậu quả, xử lý toàn bộ những dấu vết phạm tội có thể để lại sau này, (giải quyết gọn gẽ đến nỗi Sở Lý-người luôn nghi ngờ cái chết của mẹ ruột không phải là ngoài ý muốn suốt nhiều năm qua cũng không điều tra ra bất kỳ dấu vết đáng nghi nào), Sở Lý Thừa sau đó vẫn là chọn sự nghiệp nhưng không có nghĩa là ông sẽ không báo thù cho Lượng Tử, hơn 20 năm qua, ông luôn lạnh nhạt với Hứa Bành, chỉ cần không phải là ở chốn đông người, ông đều coi như không nhìn thấy Hứa Bành, hoàn toàn coi bà như không tồn tại, điều này đối với người yêu ông sâu đậm thì quả là sự dày vò ác độc nhất.
Thấy Hứa Bành vì ông mà đau khổ, vì ông mà tổn thương, vì ông mà buồn bã nhưng ông vẫn mảy may không hề có chút động lòng bởi người ông yêu nhất đã chết rồi, thế là ông bắt đầu ở bên ngoài chăng hoa, ông từng gặp một người con gái rất giống với Lượng Tử, cô gái đó cũng xinh đẹp, đơn thuần như Lượng Tử vậy, họ cũng đã từng có khoảng thời gian bên nhau thật vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.