Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu
Chương 434: Đấu tranh tâm lý
Bổ Thiểu Kiết
18/04/2019
Nhà họ Sở!
Sau khi Sở Quy Thôn giận dữ dẫn Hứa Bành, Sở Tường Hùng, Lâm Phiên Phiên, Sở Mộng, Sở Lý về đến nhà, toàn bộ nhà họ Sở đều chìm trong không khí tối tăm, ngột ngạt.
Trong tất cả, người mang tâm trạng phức tạp nhất phải kể đến Sở Tường Hùng.
Sở Quy Thôn và Hứa Bành đều đã biết thân phận thật của Lâm Phiên Phiên, Sở Mộng và Sở Lý thì giờ mới biết, nhưng họ không phải là người trong cuộc, đương nhiên không cảm nhận được rõ ràng như Sở Tường Hùng.
“Bố, những gì mà Mạc Tiểu Vang nói có phải là thật không?” Rốt cuộc, Sở Tường Hùng cũng lên tiếng phá vỡ không gian yên tĩnh này, nhưng cũng dễ dàng nghe ra được sự run rẩy trong giọng nói của anh.
Anh không dám hỏi Lâm Phiên Phiên, thậm chí còn không dám nhìn cô. Nếu Lâm Phiên Phiên là con riêng của Sở Quy Thôn và Giang Sa thật, vậy thì chính là em gái cùng cha khác mẹ của anh, anh không thể chấp nhận nổi sự thật ấy.
“Tường Hùng…” Cảm nhận được sự sự giãy giụa và khủng hoảng trong tâm trí anh, Lâm Phiên Phiên định cầm lấy tay anh, rồi lại khựng lại trên không trung.
Sự thật đúng đắn chỉ có cô và Sở Mộng biết. Cô có thể đối mặt với Sở Tường Hùng một cách thản nhiên, nhưng cô biết người không biết sự thật ấy như Sở Tường Hùng sẽ không thể thản nhiên mà đối mặt cô. Chuyện đã tới mức này rồi, chẳng lẽ chỉ có nói ra sự thật thì bọn họ mới có thể cầm tay nhau bước tiếp sao? Lâm Phiên Phiên cũng bắt đầu đấu tranh tâm lý không ngừng.
Thấy sự lưỡng lự trên mặt Lâm Phiên Phiên, mười ngón tay của Hứa Bành đã căng thẳng tới mức đan chặt hai tay vào nhau, không dám nói gì dù chỉ một câu, chỉ sợ nói nhiều thì sai nhiều. Điều duy nhất mà bà ta có thể làm là ngầm cầu nguyện Lâm Phiên Phiên đừng nói cái sự thật đó ra.
Với câu hỏi của Sở Tường Hùng, Sở Quy Thôn trầm ngâm một lát rồi gật đầu nói trầm giọng: “Đúng vậy, Mạc Tiểu Vang không nói dối, Lâm Phiên Phiên đúng là con gái của bố, là em gái của con. Bây giờ con đã biết chuyện rồi thì phải hiểu là tiếp theo con nên làm gì, hai đứa chia tay đi!”
Mấy hôm nay ông ta luôn cân nhắc xem phải xử lý chuyện của Sở Tường Hùng và Lâm Phiên Phiên thế nào, nhưng không đợi ông ta nghĩ ra cách gì để vẹn cả đôi đường thì chuyện đã bại lộ. Bây giờ người ngoài đã biết cả rồi, mặc dù không có bằng chứng cụ thể, nhưng lực lượng của dư luận cũng đủ để hủy diệt hết thảy, phải nói là chiêu này của Mạc Tiểu Vang rất tàn nhẫn.
Cả người Sở Tường Hùng run lên, như nghe thấy tiếng sấm đùng đoàng trong đầu, chỉ còn lại sự trống rỗng.
Người con gái mà mình yêu lại là em gái mình, Sở Tường Hùng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Lâm Phiên Phiên thấy Sở Quy Thôn định chia rẽ cô và Sở Tường Hùng, một ngọn lửa bùng lên trong lòng cô. Nhưng Lâm Phiên Phiên còn chưa lên tiếng, Sở Mộng đang ngồi tĩnh lặng bên cạnh Sở Lý lại đột nhiên cười lạnh, nói: “Bố à, thân phận của chị dâu vừa sáng tỏ, bố liền bảo anh cả và chị dâu chia tay ngay, làm như vậy không những không bịt miệng công chúng được, ngược lại còn xác nhận những gì Mạc Tiểu Vang nói không phải là nói dối. Theo con, chỉ có để anh cả và chị dâu tiếp tục ở bên nhau, đám cưới tháng sau vẫn tổ chức đúng ngày, thế thì lời đồn mới có thể tự sụp đổ.”
Từ lúc Lâm Phiên Phiên giúp đỡ mình, Sở Mộng vẫn rất tôn trọng Lâm Phiên Phiên, trước mặt hay sau lưng người khác đều gọi là chị dâu, kể cả khi đã biết thân phận thật của cô. Bởi vì đối với Sở Mộng, Lâm Phiên Phiên là con gái của ai đều không quan trọng, điều quan trọng là Lâm Phiên Phiên có ơn với cô ta và Sở Lý, không có Lâm Phiên Phiên thì sẽ không có Sở Mộng và Sở Lý ngay hôm nay. Sở Mộng cô ta luôn là người ân oán rõ ràng, có thù trả thù, có ân báo ân. Huống chi dù cô ta đã biết Lâm Phiên Phiên là con gái của Sở Quy Thôn thì Lâm Phiên Phiên cũng không thể là em gái của Sở Tường Hùng được, vậy nên chắc chắn hôm nay cô ta sẽ giúp Lâm Phiên Phiên.
Mặc dù Sở Mộng nói rất có lý, nhưng rơi vào tai người không biết chân tướng như Sở Lý thì lại rất to gan, thế này khác nào thúc đẩy cho một đôi anh em ruột kết hôn. Nhưng đây chính là Sở Mộng của anh ta, dám làm dám chịu, có khi so ra, một thằng đàn ông như anh ta còn không dũng cảm được như vậy, vì vậy Sở Lý cũng nói: “Bố à, con thấy Mộng Nhi nói rất có lý, bây giờ nếu muốn chặn họng công chúng thì cũng chỉ có cách này!”
“Không được!” Sở Quy Thôn không cần suy nghĩ đã bác bỏ, ông ta giận dữ nhìn chằm chằm vào Sở Mộng và Sở Lý: “Đầu óc để đâu mà lại nói ra được những lời như thế! Đời trước Sở Quy Thôn này đã tạo nghiệt gì mà lại sinh ra đám con như vậy không biết. Có phải muốn bố chúng mày tức chết mới chịu không?” Nói xong, Sở Quy Thôn liền cảm thấy đau đớn nơi vùng ngực, ông ta đã tức giận quá rồi.
Từ trước tới nay, Hứa Bành luôn là một người lắm lời, thấy Sở Quy Thôn tức tối như vậy thì chỉ nghĩ là đáng đời, còn lửa cháy đổ thêm dầu: “Tôi thấy là đời này ông tạo nghiệt nhiều rồi mới đúng, nếu không phải do ông chơi bời linh tinh ở bên ngoài, sao lại có chuyện ngày hôm nay.” Chỉ có điều bà ta không dám nói quá lớn tiếng, chỉ lẩm bẩm ở trong miệng.
Lúc này, Sở Quy Thôn không định để ý tới bà ta, coi như không nghe thấy gì, rồi dùng đôi mắt sắc bén nhìn Sở Tường Hùng và Lâm Phiên Phiên, nói tiếp: “Hai đứa không thể chỉ nghĩ cho bản thân được, phải nghĩ tới cả Táp Táp nữa. Nếu tương lai nó biết bố mẹ mình là anh em ruột thì nó sẽ nghĩ thế nào, sẽ sống ra sao với người đời. Bố đã nghĩ kĩ rồi, mấy hôm nữa bố sẽ sắp xếp cho Táp Táp ra nước ngoài, cho nó sinh sống luôn ở đó. Chờ tới khi thằng bé trưởng thành, bố sẽ để nó về nhà họ Sở với một thân phận mới, sau khi hai đứa chia tay thì nhanh chóng tìm một nửa khác, kết hôn càng sớm càng tốt, sau này cũng đừng gặp lại nhau nữa.”
Sau khi Sở Quy Thôn giận dữ dẫn Hứa Bành, Sở Tường Hùng, Lâm Phiên Phiên, Sở Mộng, Sở Lý về đến nhà, toàn bộ nhà họ Sở đều chìm trong không khí tối tăm, ngột ngạt.
Trong tất cả, người mang tâm trạng phức tạp nhất phải kể đến Sở Tường Hùng.
Sở Quy Thôn và Hứa Bành đều đã biết thân phận thật của Lâm Phiên Phiên, Sở Mộng và Sở Lý thì giờ mới biết, nhưng họ không phải là người trong cuộc, đương nhiên không cảm nhận được rõ ràng như Sở Tường Hùng.
“Bố, những gì mà Mạc Tiểu Vang nói có phải là thật không?” Rốt cuộc, Sở Tường Hùng cũng lên tiếng phá vỡ không gian yên tĩnh này, nhưng cũng dễ dàng nghe ra được sự run rẩy trong giọng nói của anh.
Anh không dám hỏi Lâm Phiên Phiên, thậm chí còn không dám nhìn cô. Nếu Lâm Phiên Phiên là con riêng của Sở Quy Thôn và Giang Sa thật, vậy thì chính là em gái cùng cha khác mẹ của anh, anh không thể chấp nhận nổi sự thật ấy.
“Tường Hùng…” Cảm nhận được sự sự giãy giụa và khủng hoảng trong tâm trí anh, Lâm Phiên Phiên định cầm lấy tay anh, rồi lại khựng lại trên không trung.
Sự thật đúng đắn chỉ có cô và Sở Mộng biết. Cô có thể đối mặt với Sở Tường Hùng một cách thản nhiên, nhưng cô biết người không biết sự thật ấy như Sở Tường Hùng sẽ không thể thản nhiên mà đối mặt cô. Chuyện đã tới mức này rồi, chẳng lẽ chỉ có nói ra sự thật thì bọn họ mới có thể cầm tay nhau bước tiếp sao? Lâm Phiên Phiên cũng bắt đầu đấu tranh tâm lý không ngừng.
Thấy sự lưỡng lự trên mặt Lâm Phiên Phiên, mười ngón tay của Hứa Bành đã căng thẳng tới mức đan chặt hai tay vào nhau, không dám nói gì dù chỉ một câu, chỉ sợ nói nhiều thì sai nhiều. Điều duy nhất mà bà ta có thể làm là ngầm cầu nguyện Lâm Phiên Phiên đừng nói cái sự thật đó ra.
Với câu hỏi của Sở Tường Hùng, Sở Quy Thôn trầm ngâm một lát rồi gật đầu nói trầm giọng: “Đúng vậy, Mạc Tiểu Vang không nói dối, Lâm Phiên Phiên đúng là con gái của bố, là em gái của con. Bây giờ con đã biết chuyện rồi thì phải hiểu là tiếp theo con nên làm gì, hai đứa chia tay đi!”
Mấy hôm nay ông ta luôn cân nhắc xem phải xử lý chuyện của Sở Tường Hùng và Lâm Phiên Phiên thế nào, nhưng không đợi ông ta nghĩ ra cách gì để vẹn cả đôi đường thì chuyện đã bại lộ. Bây giờ người ngoài đã biết cả rồi, mặc dù không có bằng chứng cụ thể, nhưng lực lượng của dư luận cũng đủ để hủy diệt hết thảy, phải nói là chiêu này của Mạc Tiểu Vang rất tàn nhẫn.
Cả người Sở Tường Hùng run lên, như nghe thấy tiếng sấm đùng đoàng trong đầu, chỉ còn lại sự trống rỗng.
Người con gái mà mình yêu lại là em gái mình, Sở Tường Hùng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Lâm Phiên Phiên thấy Sở Quy Thôn định chia rẽ cô và Sở Tường Hùng, một ngọn lửa bùng lên trong lòng cô. Nhưng Lâm Phiên Phiên còn chưa lên tiếng, Sở Mộng đang ngồi tĩnh lặng bên cạnh Sở Lý lại đột nhiên cười lạnh, nói: “Bố à, thân phận của chị dâu vừa sáng tỏ, bố liền bảo anh cả và chị dâu chia tay ngay, làm như vậy không những không bịt miệng công chúng được, ngược lại còn xác nhận những gì Mạc Tiểu Vang nói không phải là nói dối. Theo con, chỉ có để anh cả và chị dâu tiếp tục ở bên nhau, đám cưới tháng sau vẫn tổ chức đúng ngày, thế thì lời đồn mới có thể tự sụp đổ.”
Từ lúc Lâm Phiên Phiên giúp đỡ mình, Sở Mộng vẫn rất tôn trọng Lâm Phiên Phiên, trước mặt hay sau lưng người khác đều gọi là chị dâu, kể cả khi đã biết thân phận thật của cô. Bởi vì đối với Sở Mộng, Lâm Phiên Phiên là con gái của ai đều không quan trọng, điều quan trọng là Lâm Phiên Phiên có ơn với cô ta và Sở Lý, không có Lâm Phiên Phiên thì sẽ không có Sở Mộng và Sở Lý ngay hôm nay. Sở Mộng cô ta luôn là người ân oán rõ ràng, có thù trả thù, có ân báo ân. Huống chi dù cô ta đã biết Lâm Phiên Phiên là con gái của Sở Quy Thôn thì Lâm Phiên Phiên cũng không thể là em gái của Sở Tường Hùng được, vậy nên chắc chắn hôm nay cô ta sẽ giúp Lâm Phiên Phiên.
Mặc dù Sở Mộng nói rất có lý, nhưng rơi vào tai người không biết chân tướng như Sở Lý thì lại rất to gan, thế này khác nào thúc đẩy cho một đôi anh em ruột kết hôn. Nhưng đây chính là Sở Mộng của anh ta, dám làm dám chịu, có khi so ra, một thằng đàn ông như anh ta còn không dũng cảm được như vậy, vì vậy Sở Lý cũng nói: “Bố à, con thấy Mộng Nhi nói rất có lý, bây giờ nếu muốn chặn họng công chúng thì cũng chỉ có cách này!”
“Không được!” Sở Quy Thôn không cần suy nghĩ đã bác bỏ, ông ta giận dữ nhìn chằm chằm vào Sở Mộng và Sở Lý: “Đầu óc để đâu mà lại nói ra được những lời như thế! Đời trước Sở Quy Thôn này đã tạo nghiệt gì mà lại sinh ra đám con như vậy không biết. Có phải muốn bố chúng mày tức chết mới chịu không?” Nói xong, Sở Quy Thôn liền cảm thấy đau đớn nơi vùng ngực, ông ta đã tức giận quá rồi.
Từ trước tới nay, Hứa Bành luôn là một người lắm lời, thấy Sở Quy Thôn tức tối như vậy thì chỉ nghĩ là đáng đời, còn lửa cháy đổ thêm dầu: “Tôi thấy là đời này ông tạo nghiệt nhiều rồi mới đúng, nếu không phải do ông chơi bời linh tinh ở bên ngoài, sao lại có chuyện ngày hôm nay.” Chỉ có điều bà ta không dám nói quá lớn tiếng, chỉ lẩm bẩm ở trong miệng.
Lúc này, Sở Quy Thôn không định để ý tới bà ta, coi như không nghe thấy gì, rồi dùng đôi mắt sắc bén nhìn Sở Tường Hùng và Lâm Phiên Phiên, nói tiếp: “Hai đứa không thể chỉ nghĩ cho bản thân được, phải nghĩ tới cả Táp Táp nữa. Nếu tương lai nó biết bố mẹ mình là anh em ruột thì nó sẽ nghĩ thế nào, sẽ sống ra sao với người đời. Bố đã nghĩ kĩ rồi, mấy hôm nữa bố sẽ sắp xếp cho Táp Táp ra nước ngoài, cho nó sinh sống luôn ở đó. Chờ tới khi thằng bé trưởng thành, bố sẽ để nó về nhà họ Sở với một thân phận mới, sau khi hai đứa chia tay thì nhanh chóng tìm một nửa khác, kết hôn càng sớm càng tốt, sau này cũng đừng gặp lại nhau nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.