Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu
Chương 391: Đều không tha cho
Bổ Thiểu Kiết
18/04/2019
Lâm Phiên Phiên vốn không muốn đến chỗ hẹn, nhưng nghĩ lại, lần này ông cụ đến thành phố S, với thân phận của Hạ Danh Đoan thì đương nhiên bắt buộc phải đi theo rồi, cho dù cô ta không chịu đi thì cũng không có lí do để tiếp tục lại nhà họ Sở nữa, chỉ sợ một khoảng thời gian rất lâu nữa bọn họ cũng chẳng thể gặp nhau được, dẫu sao quen nhau và cũng từng giúp đỡ nhau thôi cứ xem như là tạm biệt trước lúc đi vậy, hơn nữa Lâm Phiên Phiên biết nếu Hạ Danh Đoan cứ thế mà đi, cô ta tuyệt đối sẽ không cam tâm, cô cũng lo ngày cuối cùng trước khi đi, Hạ Danh Đoan sẽ làm ra chuyện gì quá kích.
Lúc đến địa điểm mà Hạ Danh Đoan chỉ định, từ xa Lâm Phiên Phiên đã nhìn thấy Hạ Danh Đoan sớm đã đợi mình ở đó, lo lắng đi đi lại lại, dường như tâm trạng rất rối bời.
Vừa thấy Lâm Phiên cuối cùng cũng đến, Hạ Danh Đoan liền vội vàng khẩn thiết chạy lên, rồi lại nhìn ngó xung quanh một cái, sau khi nhiều lần xác nhận là sẽ không có ai thấy cô ta và Lâm Phiên Phiên, cô ta liền dùng sức túm lấy tay Lâm Phiên Phiên, tâm trạng bi thương, vô cùng đáng thương nói: “Tôi biết là cô, là cô bảo Sở Tường Hùng đưa Đoàn đến thành phố S, tại sao, rõ ràng cô biết Đoàn mà rời khỏi nhà họ Sở thì thôi cũng chỉ có thể cùng đi với anh ấy thôi, tại sao, tại sao cô lại phải đuổi tôi đi? Tại sao?”
Bắp tay của Lâm Phiên Phiên bị cô ta bóp đến nỗi cảm thấy hơi đau, cô nhíu mày, đến giờ rồi mà Hạ Danh Đoan vẫn còn vờ vịt, lẽ nào cô ta lại dễ bị lừa gạt thế sao?
Mặt không biến sắc, hất tay Hạ Danh Đoan ra, Lâm Phiên Phiên cũng không phủ nhận, đáp: “Phải, đưa ông nội đến thành phố S để điều trị đúng là chủ ý của tôi, nhưng nguyên nhân… Cô có lẽ rõ hơn ai hết, dạo gần đây cô đã làm những gì, tôi không muốn nói ra từng cái một, trong lòng chúng ta tự biết.”
Đúng thế, đưa ông cụ đến thành phố S để điều trị là gần đây Lâm Phiên Phiên đề nghị, còn Sở Tường Hùng chẳng qua chỉ là người lên tiếng nói giúp Lâm Phiên Phiên thôi, mà Lâm Phiên Phiên làm như vậy một là thật sự hi vọng ông cụ có thể khỏe mạnh, hai và vì muốn Hạ Danh Đoan rời khỏi nhà họ Sở, sự điên cuồng của Hạ Danh Đoan đã hơi mất kiểm soát rồi, Lâm Phiên Phiên không dám tiếp tục giữ cô ta lại nữa.
Vừa thấy Lâm Phiên Phiên lại vui vẻ thừa nhận như vậy, Hạ Danh Đoan có chút bất ngờ, cũng có hơi hoảng loạn, cô ta vốn cho rằng Lâm Phiên Phiên sẽ giả vờ phủ nhận, như vậy chứng tỏ Lâm Phiên Phiên vẫn không muốn lật mặt với cô ta, vậy thì cô ta có thể lợi dụng điểm này để tranh thủ cơ hội cuối cùng, nhưng không ngờ Lâm Phiên Phiên lại thừa nhận nhanh như vậy, có thể thấy Lâm Phiên Phiên đã hạ quyết tâm muốn đẩy cô ta đi mà không tiếc chạm mặt đối mặt với cô ta.
Hạ Danh Đoan bỗng nhiên cười lạnh lùng, Lâm Phiên Phiên đã lựa chọn muốn làm kẻ thù với cô ta vậy thì cô ta cũng không việc gì phải tiếp tục lấy lòng cô nữa, trợn trừng mắt lên với Lâm Phiên Phiên, đáp bằng giọng lạnh lùng: “Đúng vậy, gần đây đúng là tôi đã làm vài chuyện, như đây không phải điều cô luôn muốn nhìn thấy hay sao? Nếu không thì tại sao cô lại giúp tôi quay lại nhà họ Sở chứ? Không phải là vì muốn mượn tay tôi để trừng phạt người nhà họ Sở hay sao? Vậy nên, Lâm Phiên Phiên, cô đừng nói như thể mình thanh cao lắm, cô thực ra cũng chẳng khác gì tôi đâu, không, cô thậm chí còn bỉ ổi hơn cả tôi nữa, ít nhất thì tôi còn dám làm dám chịu, còn cô thì sao, cô chỉ biết trốn sau lưng trơ tráo mà quan sát thôi, rõ ràng trong lòng rất sảng khoái thế mà sau đó lại còn ra vẻ chính trực đến chỉ trích tôi, cô nói xem sao trên đời này lại có loại phụ nữ trơ tráo như cô chứ, tôi thật sự thấy nực cười vì cô đấy.”
Lâm Phiên Phiên im lặng nhìn Hạ Danh Đoan mà đôi mắt trở nên nóng giận, sau đó lại khẽ mỉm cười lạnh lùng, đáp: “Cuối cùng cũng lộ bộ mặt thật của cô rồi, tôi còn tưởng rằng cô sẽ tiếp tục diễn tiếp cơ! Phải, tôi thừa nhận gần đây tôi giúp cô quay lại nhà họ Sở đúng là có vài mưu tính, nhưng không bỉ ổi như cô nghĩ đâu, hơn nữa tôi cũng không nghĩ mình thanh cao, những ngày này nếu cô chỉ động tay động chân gây rối ít thôi thì tôi không phản đối, thậm chí còn sẽ ngầm giúp cô, vì như những gì cô nói đấy tôi rất hận Sở Quy Thôn và Hứa Bành, tôi còn hi vọng nhìn thấy bọn họ phải trả giá vì tất cả những gì đã làm năm đó hơn cả cô, thế nhưng cô thật sự đã làm hơi quá rồi, sự quá khích của cô khiến tôi thấy sợ, cô còn tiếp tục ở lại nhà họ Sở thì cuối cùng nhất định sẽ tự kéo cả mình vào thôi, vì người nhà họ Sở còn tinh ranh hơn cô tưởng tượng nhiều, rời khỏi đây đi, sau khi đến thành phố S, cô và ông nội sẽ càng tự do hơn.”
Hiện tại, Sở Quy Thôn và Hứa Bành nhất thời vẫn chưa nghi ngờ Hạ Danh Đoan, là vì có lá chắn ở trước là cô, nhưng chân tướng sự việc rồi sẽ có ngày bị lộ tẩy thôi, một khi sự thật bị vạch trần thì kết cục của Hạ Danh Đoan tuyệt đối sẽ còn thảm hơn cả hai năm trước, Lâm Phiên Phiên bảo cô ta đi không phải là không muốn kéo cô ta lại.
Chỉ đáng tiếc, Hạ Danh Đoan đã bị thù hận làm nhòe hai mắt rồi, cô ta nào đâu còn có thể nhìn thấy những điều đó cơ chứ.
Bây giờ theo cô thấy thì ai ngăn cản cô ta báo thù chính là làm kẻ thù với cô ta, chính là kẻ thù của Hạ Danh Đoan.
“Tự do? Cô rõ ràng biết rằng thứ tôi không cần nhất chính là tự do mà, tôi nhẫn nhục suốt hai năm, mỗi ngày đều sống người không ra người ma không ra ma, chính là để có một ngày được tự tay trừng trị tất cả người nhà họ Sở! Tôi nói cho cô biết, Lâm Phiên Phiên, tôi sẽ không đi đâu, hơn nữa giờ tôi sẽ không chỉ không tha cho Sở Quy Thôn và Hứa Bành, còn cả Sở Lý, Sở Mộng, cô, Sở Tường Hùng của cô, chỉ cần là bất kì ai là người nhà họ Sở tôi đều sẽ không tha cho đâu, cô đợi mà xem đi, tôi sẽ khiến từng người từng người các cô chết không được yên thân!”
Hạ Danh Đoan hung tợn chỉ vào Lâm Phiên Phiên, điên cuồng gầm rú lên, sau đó hổn hển chạy đi, biến mất trong màn đêm tối.
Lúc đến địa điểm mà Hạ Danh Đoan chỉ định, từ xa Lâm Phiên Phiên đã nhìn thấy Hạ Danh Đoan sớm đã đợi mình ở đó, lo lắng đi đi lại lại, dường như tâm trạng rất rối bời.
Vừa thấy Lâm Phiên cuối cùng cũng đến, Hạ Danh Đoan liền vội vàng khẩn thiết chạy lên, rồi lại nhìn ngó xung quanh một cái, sau khi nhiều lần xác nhận là sẽ không có ai thấy cô ta và Lâm Phiên Phiên, cô ta liền dùng sức túm lấy tay Lâm Phiên Phiên, tâm trạng bi thương, vô cùng đáng thương nói: “Tôi biết là cô, là cô bảo Sở Tường Hùng đưa Đoàn đến thành phố S, tại sao, rõ ràng cô biết Đoàn mà rời khỏi nhà họ Sở thì thôi cũng chỉ có thể cùng đi với anh ấy thôi, tại sao, tại sao cô lại phải đuổi tôi đi? Tại sao?”
Bắp tay của Lâm Phiên Phiên bị cô ta bóp đến nỗi cảm thấy hơi đau, cô nhíu mày, đến giờ rồi mà Hạ Danh Đoan vẫn còn vờ vịt, lẽ nào cô ta lại dễ bị lừa gạt thế sao?
Mặt không biến sắc, hất tay Hạ Danh Đoan ra, Lâm Phiên Phiên cũng không phủ nhận, đáp: “Phải, đưa ông nội đến thành phố S để điều trị đúng là chủ ý của tôi, nhưng nguyên nhân… Cô có lẽ rõ hơn ai hết, dạo gần đây cô đã làm những gì, tôi không muốn nói ra từng cái một, trong lòng chúng ta tự biết.”
Đúng thế, đưa ông cụ đến thành phố S để điều trị là gần đây Lâm Phiên Phiên đề nghị, còn Sở Tường Hùng chẳng qua chỉ là người lên tiếng nói giúp Lâm Phiên Phiên thôi, mà Lâm Phiên Phiên làm như vậy một là thật sự hi vọng ông cụ có thể khỏe mạnh, hai và vì muốn Hạ Danh Đoan rời khỏi nhà họ Sở, sự điên cuồng của Hạ Danh Đoan đã hơi mất kiểm soát rồi, Lâm Phiên Phiên không dám tiếp tục giữ cô ta lại nữa.
Vừa thấy Lâm Phiên Phiên lại vui vẻ thừa nhận như vậy, Hạ Danh Đoan có chút bất ngờ, cũng có hơi hoảng loạn, cô ta vốn cho rằng Lâm Phiên Phiên sẽ giả vờ phủ nhận, như vậy chứng tỏ Lâm Phiên Phiên vẫn không muốn lật mặt với cô ta, vậy thì cô ta có thể lợi dụng điểm này để tranh thủ cơ hội cuối cùng, nhưng không ngờ Lâm Phiên Phiên lại thừa nhận nhanh như vậy, có thể thấy Lâm Phiên Phiên đã hạ quyết tâm muốn đẩy cô ta đi mà không tiếc chạm mặt đối mặt với cô ta.
Hạ Danh Đoan bỗng nhiên cười lạnh lùng, Lâm Phiên Phiên đã lựa chọn muốn làm kẻ thù với cô ta vậy thì cô ta cũng không việc gì phải tiếp tục lấy lòng cô nữa, trợn trừng mắt lên với Lâm Phiên Phiên, đáp bằng giọng lạnh lùng: “Đúng vậy, gần đây đúng là tôi đã làm vài chuyện, như đây không phải điều cô luôn muốn nhìn thấy hay sao? Nếu không thì tại sao cô lại giúp tôi quay lại nhà họ Sở chứ? Không phải là vì muốn mượn tay tôi để trừng phạt người nhà họ Sở hay sao? Vậy nên, Lâm Phiên Phiên, cô đừng nói như thể mình thanh cao lắm, cô thực ra cũng chẳng khác gì tôi đâu, không, cô thậm chí còn bỉ ổi hơn cả tôi nữa, ít nhất thì tôi còn dám làm dám chịu, còn cô thì sao, cô chỉ biết trốn sau lưng trơ tráo mà quan sát thôi, rõ ràng trong lòng rất sảng khoái thế mà sau đó lại còn ra vẻ chính trực đến chỉ trích tôi, cô nói xem sao trên đời này lại có loại phụ nữ trơ tráo như cô chứ, tôi thật sự thấy nực cười vì cô đấy.”
Lâm Phiên Phiên im lặng nhìn Hạ Danh Đoan mà đôi mắt trở nên nóng giận, sau đó lại khẽ mỉm cười lạnh lùng, đáp: “Cuối cùng cũng lộ bộ mặt thật của cô rồi, tôi còn tưởng rằng cô sẽ tiếp tục diễn tiếp cơ! Phải, tôi thừa nhận gần đây tôi giúp cô quay lại nhà họ Sở đúng là có vài mưu tính, nhưng không bỉ ổi như cô nghĩ đâu, hơn nữa tôi cũng không nghĩ mình thanh cao, những ngày này nếu cô chỉ động tay động chân gây rối ít thôi thì tôi không phản đối, thậm chí còn sẽ ngầm giúp cô, vì như những gì cô nói đấy tôi rất hận Sở Quy Thôn và Hứa Bành, tôi còn hi vọng nhìn thấy bọn họ phải trả giá vì tất cả những gì đã làm năm đó hơn cả cô, thế nhưng cô thật sự đã làm hơi quá rồi, sự quá khích của cô khiến tôi thấy sợ, cô còn tiếp tục ở lại nhà họ Sở thì cuối cùng nhất định sẽ tự kéo cả mình vào thôi, vì người nhà họ Sở còn tinh ranh hơn cô tưởng tượng nhiều, rời khỏi đây đi, sau khi đến thành phố S, cô và ông nội sẽ càng tự do hơn.”
Hiện tại, Sở Quy Thôn và Hứa Bành nhất thời vẫn chưa nghi ngờ Hạ Danh Đoan, là vì có lá chắn ở trước là cô, nhưng chân tướng sự việc rồi sẽ có ngày bị lộ tẩy thôi, một khi sự thật bị vạch trần thì kết cục của Hạ Danh Đoan tuyệt đối sẽ còn thảm hơn cả hai năm trước, Lâm Phiên Phiên bảo cô ta đi không phải là không muốn kéo cô ta lại.
Chỉ đáng tiếc, Hạ Danh Đoan đã bị thù hận làm nhòe hai mắt rồi, cô ta nào đâu còn có thể nhìn thấy những điều đó cơ chứ.
Bây giờ theo cô thấy thì ai ngăn cản cô ta báo thù chính là làm kẻ thù với cô ta, chính là kẻ thù của Hạ Danh Đoan.
“Tự do? Cô rõ ràng biết rằng thứ tôi không cần nhất chính là tự do mà, tôi nhẫn nhục suốt hai năm, mỗi ngày đều sống người không ra người ma không ra ma, chính là để có một ngày được tự tay trừng trị tất cả người nhà họ Sở! Tôi nói cho cô biết, Lâm Phiên Phiên, tôi sẽ không đi đâu, hơn nữa giờ tôi sẽ không chỉ không tha cho Sở Quy Thôn và Hứa Bành, còn cả Sở Lý, Sở Mộng, cô, Sở Tường Hùng của cô, chỉ cần là bất kì ai là người nhà họ Sở tôi đều sẽ không tha cho đâu, cô đợi mà xem đi, tôi sẽ khiến từng người từng người các cô chết không được yên thân!”
Hạ Danh Đoan hung tợn chỉ vào Lâm Phiên Phiên, điên cuồng gầm rú lên, sau đó hổn hển chạy đi, biến mất trong màn đêm tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.