Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu
Chương 282: Không chút quan tâm
Bổ Thiểu Kiết
18/04/2019
Mà sắc mặt Lăng Bá đã trắng bệch, bình tĩnh nhìn Đỗ Minh, đứng im tại chỗ, tiến không được, lùi cũng chẳng xong.
Không nghi ngờ gì, Liễu Như đi về phía bên này chính là để diễu võ dương oai.
“Ôi chao, tôi nói không biết là ai đây, thì ra là giám đốc Đỗ của chúng ta. Tôi và Ba đã cố tình chọn một nơi xa xôi để gặp mặt, chính là vì không muốn chạm mặt cô, tránh cho cô bị kích thích, nhưng không ngờ chúng tôi vẫn phải chạm mặt, thật ngại quá!” Liễu Như đỡ bụng đi đến trước mặt Đỗ Minh, cười một cách kì lạ.
Sắ mặt Đỗ Minh lập tức trắng bệch, ngước mắt nhìn về phía Lăng Bá đứng ở đằng xa, ánh mắt nặng trĩu.
Liễu Như dùng thân thể ngăn cản tầm mắt của Đỗ Minh, âm thanh sắc bén: “Cô nhìn cái gì? Đừng quên, hiện giờ anh ấy là người đàn ông của tôi!”
“Tránh ra!”
Đỗ Minh bị Liễu Như mắng, trong lòng vô cùng tức giận, nhưng đoạn tình cảm này vướng mắc quá lâu, cô không muốn tranh cãi ầm ĩ, dù sao ngày mai có thể cô sẽ phải rời khỏi nơi này.
Nếu như Liễu Như đủ thông minh thì lúc này không nên nói không suy nghĩ, đáng tiếc, Liễu Như bình thường chính là tiểu nhân đắc ý không chịu buông tha cho người khác, hừ một tiếng, khinh thường nói: “Cô bảo tôi tránh ra thì tôi phải tránh ra sao? Cô cho rằng đây là công ty, tôi còn phải nghe cô… A…”
Lời của Liễu Như còn chưa nói xong, một cốc cà phê đã dội thẳng vào mặt cô.
Lâm Phiên Phiên chậm rãi thả cốc cà phê trong tay ra, không chút hoang mang nói: “Chó điên ở đâu lại ra đây sủa bậy, còn không mau cút đi, nếu không cũng không đơn giản là một cốc cà phê như vậy đây!”
Tuy không biết giữa Đỗ Minh, Lăng Bá và Liễu Như đã phát sinh chuyện gì, nhưng dựa vào vào lời Đỗ Minh vừa mới nói, Lâm Phiên Phiên ít nhiều gì cũng đã suy đoán ra một chút chân tướng.
Đỗ Minh và Lăng Bá đã yêu nhau hơn ba năm, hai người đều rất yêu đối phương, nhưng lại bất ngờ chai tay, mà lúc này, Liễu Như lại vác bụng xuất hiện, không nghi ngờ gì, chuyện mấu chốt nằm ở chỗ Liễu Như, quan sát ánh mắt Lăng Bá nhìn Đỗ Minh, tuyệt đối là ánh mắt mang theo tình ý nồng đậm, không phải là ánh mắt mà một người đàn ông phản bội bạn gái mình có thể có được.
Cho nên, trong lòng Lâm Phiên Phiên đã có được một kết luận chắc chắn, Liễu Như là kẻ thứ ba chen chân vào giữa, không biết cô ta đã dùng biện pháp gì để mang thai, nhưng kết quả đã khiến Đỗ Minh và Lăng Bá đoạn tuyệt quan hệ.
Bình thường Lâm Phiên Phiên hận nhất chính là loại phụ nữ như vậy, hệt như Mạc Tiểu Vang.
Huống chi, trước kia Lâm Phiên Phiên và Liễu Như cũng có chút khúc mắc.
Vì vậy, thấy Liễu Như vênh váo tự đắc bắt nạt Đỗ Minh, Lâm Phiên Phiên dường như không chút suy nghĩ, lập tức cầm cốc cà phê dội lên người cô ta.
Có vài người, căn bản không cần khách khí với họ, nếu không, người ta sẽ chỉ bắt bạn nhường nhịn, dùng sự mặt dày của bản thân làm tiền vốn.
Liễu Như không ngờ lại có người sẽ ra tay với phụ nữ đang mang thai, hơn nữa cô đều dồn hết tâm tư lên người Đỗ Minh, nhất thời không nhận ra Lâm Phiên Phiên. Bây giờ bị cà phê dội ướt cả mặt, cô hét lên một tiếng, bạo phát mạnh mẽ, cầm lấy cốc cà phê trước mặt Đỗ Minh, muốn ném cả cốc cà phê về phía Lâm Phiên Phiên.
Lâm Phiên Phiên cầm menu trên bàn lên đỡ, đẩy về phía trước, cốc cà phê và cà phê trong cốc lập tức thay đổi phương hướng, một lần nữa bay về phía Liễu Như, đổ lên mặt cô, khiến cho khuôn mặt vốn đã bị cà phê làm bẩn càng thêm dữ tợn, xấu xí. Mà nắp của cốc cà phê vừa vặn đập vào sống mũi của cô, vì vậy, Liễu Như lại hét lớn một tiếng, sau đó cảm thấy mũi có chút mát lạnh, hai hàng máu tươi từ trong mũi chảy ra.
“Máu… A!”
Lại hét lên một tiếng, Liễu Như chớp mắt một cái, nhanh chóng ngất đi.
Cô có bệnh sợ máu! Thấy máu sẽ lập tức ngất đi!
Đáng tiếc, thấy cô ta sắp ngất, Lâm Phiên Phiên không đưa tay ra đỡ, Đỗ Minh cũng không muốn động vào cô ta, mà Lăng Bá cũng không hề xuất thủ, bởi vì ánh mắt hắn luôn nhìn chăm chú vào Đỗ Minh.
Thế là, rầm một tiếng, Liễu Như ngã thẳng cẳng trên mặt đất, kêu đau một cái, quay đầu đi, lần này cô thật sự bị choáng triệt để, còn bị ngã nữa.
Nhân viên phục vụ nghe thấy động tĩnh phía bên này, nháo nhác nhìn sang, thấy Liễu Như ngã trên mặt đất, người bạn bên cạnh cũng không ra tay đỡ dậy, trong lòng mặc dù có chút nghi hoặc nhưng cũng không dám nói thêm điều gì, dù sao bạn bè người ta cũng ở đó, không tới lượt bọn họ quan tâm.
Đỗ Minh thấy Lăng Bá không nhúc nhích, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Còn thất thần cái gì? Nhanh đưa cô ta đến bệnh viện đi, nếu không con của anh trong bụng cô ta sẽ gặp nguy hiểm đó.”
Lăng Bá nhíu mày, bất ngờ quay đầu sang chỗ khác, nói: “Không có cũng tốt, đứa trẻ không được chào đón, sinh ra trên đời này cũng sẽ không được hạnh phúc.”
Nói xong, lại bước đến ghế bên cạnh ngồi xuống, không quan tâm chút nào đến Liễu Như đang nằm trên mặt đất.
Lâm Phiên Phiên không khỏi híp mắt lại nhìn, xem ra Lăng Bá không thích Liễu Như một chút nào, nếu không sao lại nhìn Liễu Như nằm ngất xỉu trên mặt đất mà lại không chút quan tâm như vậy?
Không nghi ngờ gì, Liễu Như đi về phía bên này chính là để diễu võ dương oai.
“Ôi chao, tôi nói không biết là ai đây, thì ra là giám đốc Đỗ của chúng ta. Tôi và Ba đã cố tình chọn một nơi xa xôi để gặp mặt, chính là vì không muốn chạm mặt cô, tránh cho cô bị kích thích, nhưng không ngờ chúng tôi vẫn phải chạm mặt, thật ngại quá!” Liễu Như đỡ bụng đi đến trước mặt Đỗ Minh, cười một cách kì lạ.
Sắ mặt Đỗ Minh lập tức trắng bệch, ngước mắt nhìn về phía Lăng Bá đứng ở đằng xa, ánh mắt nặng trĩu.
Liễu Như dùng thân thể ngăn cản tầm mắt của Đỗ Minh, âm thanh sắc bén: “Cô nhìn cái gì? Đừng quên, hiện giờ anh ấy là người đàn ông của tôi!”
“Tránh ra!”
Đỗ Minh bị Liễu Như mắng, trong lòng vô cùng tức giận, nhưng đoạn tình cảm này vướng mắc quá lâu, cô không muốn tranh cãi ầm ĩ, dù sao ngày mai có thể cô sẽ phải rời khỏi nơi này.
Nếu như Liễu Như đủ thông minh thì lúc này không nên nói không suy nghĩ, đáng tiếc, Liễu Như bình thường chính là tiểu nhân đắc ý không chịu buông tha cho người khác, hừ một tiếng, khinh thường nói: “Cô bảo tôi tránh ra thì tôi phải tránh ra sao? Cô cho rằng đây là công ty, tôi còn phải nghe cô… A…”
Lời của Liễu Như còn chưa nói xong, một cốc cà phê đã dội thẳng vào mặt cô.
Lâm Phiên Phiên chậm rãi thả cốc cà phê trong tay ra, không chút hoang mang nói: “Chó điên ở đâu lại ra đây sủa bậy, còn không mau cút đi, nếu không cũng không đơn giản là một cốc cà phê như vậy đây!”
Tuy không biết giữa Đỗ Minh, Lăng Bá và Liễu Như đã phát sinh chuyện gì, nhưng dựa vào vào lời Đỗ Minh vừa mới nói, Lâm Phiên Phiên ít nhiều gì cũng đã suy đoán ra một chút chân tướng.
Đỗ Minh và Lăng Bá đã yêu nhau hơn ba năm, hai người đều rất yêu đối phương, nhưng lại bất ngờ chai tay, mà lúc này, Liễu Như lại vác bụng xuất hiện, không nghi ngờ gì, chuyện mấu chốt nằm ở chỗ Liễu Như, quan sát ánh mắt Lăng Bá nhìn Đỗ Minh, tuyệt đối là ánh mắt mang theo tình ý nồng đậm, không phải là ánh mắt mà một người đàn ông phản bội bạn gái mình có thể có được.
Cho nên, trong lòng Lâm Phiên Phiên đã có được một kết luận chắc chắn, Liễu Như là kẻ thứ ba chen chân vào giữa, không biết cô ta đã dùng biện pháp gì để mang thai, nhưng kết quả đã khiến Đỗ Minh và Lăng Bá đoạn tuyệt quan hệ.
Bình thường Lâm Phiên Phiên hận nhất chính là loại phụ nữ như vậy, hệt như Mạc Tiểu Vang.
Huống chi, trước kia Lâm Phiên Phiên và Liễu Như cũng có chút khúc mắc.
Vì vậy, thấy Liễu Như vênh váo tự đắc bắt nạt Đỗ Minh, Lâm Phiên Phiên dường như không chút suy nghĩ, lập tức cầm cốc cà phê dội lên người cô ta.
Có vài người, căn bản không cần khách khí với họ, nếu không, người ta sẽ chỉ bắt bạn nhường nhịn, dùng sự mặt dày của bản thân làm tiền vốn.
Liễu Như không ngờ lại có người sẽ ra tay với phụ nữ đang mang thai, hơn nữa cô đều dồn hết tâm tư lên người Đỗ Minh, nhất thời không nhận ra Lâm Phiên Phiên. Bây giờ bị cà phê dội ướt cả mặt, cô hét lên một tiếng, bạo phát mạnh mẽ, cầm lấy cốc cà phê trước mặt Đỗ Minh, muốn ném cả cốc cà phê về phía Lâm Phiên Phiên.
Lâm Phiên Phiên cầm menu trên bàn lên đỡ, đẩy về phía trước, cốc cà phê và cà phê trong cốc lập tức thay đổi phương hướng, một lần nữa bay về phía Liễu Như, đổ lên mặt cô, khiến cho khuôn mặt vốn đã bị cà phê làm bẩn càng thêm dữ tợn, xấu xí. Mà nắp của cốc cà phê vừa vặn đập vào sống mũi của cô, vì vậy, Liễu Như lại hét lớn một tiếng, sau đó cảm thấy mũi có chút mát lạnh, hai hàng máu tươi từ trong mũi chảy ra.
“Máu… A!”
Lại hét lên một tiếng, Liễu Như chớp mắt một cái, nhanh chóng ngất đi.
Cô có bệnh sợ máu! Thấy máu sẽ lập tức ngất đi!
Đáng tiếc, thấy cô ta sắp ngất, Lâm Phiên Phiên không đưa tay ra đỡ, Đỗ Minh cũng không muốn động vào cô ta, mà Lăng Bá cũng không hề xuất thủ, bởi vì ánh mắt hắn luôn nhìn chăm chú vào Đỗ Minh.
Thế là, rầm một tiếng, Liễu Như ngã thẳng cẳng trên mặt đất, kêu đau một cái, quay đầu đi, lần này cô thật sự bị choáng triệt để, còn bị ngã nữa.
Nhân viên phục vụ nghe thấy động tĩnh phía bên này, nháo nhác nhìn sang, thấy Liễu Như ngã trên mặt đất, người bạn bên cạnh cũng không ra tay đỡ dậy, trong lòng mặc dù có chút nghi hoặc nhưng cũng không dám nói thêm điều gì, dù sao bạn bè người ta cũng ở đó, không tới lượt bọn họ quan tâm.
Đỗ Minh thấy Lăng Bá không nhúc nhích, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Còn thất thần cái gì? Nhanh đưa cô ta đến bệnh viện đi, nếu không con của anh trong bụng cô ta sẽ gặp nguy hiểm đó.”
Lăng Bá nhíu mày, bất ngờ quay đầu sang chỗ khác, nói: “Không có cũng tốt, đứa trẻ không được chào đón, sinh ra trên đời này cũng sẽ không được hạnh phúc.”
Nói xong, lại bước đến ghế bên cạnh ngồi xuống, không quan tâm chút nào đến Liễu Như đang nằm trên mặt đất.
Lâm Phiên Phiên không khỏi híp mắt lại nhìn, xem ra Lăng Bá không thích Liễu Như một chút nào, nếu không sao lại nhìn Liễu Như nằm ngất xỉu trên mặt đất mà lại không chút quan tâm như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.