Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu
Chương 349: Không nhận ra
Bổ Thiểu Kiết
18/04/2019
Giang Sa bối rối nhận lấy rồi kéo khóa túi, lấy từng món đồ bên trong ra: son, bút kẻ mắt, phấn, khăn tay, di động, bút, sổ... Mọi người hồi hộp nhìn từng món đồ được lấy ra, ai ai cũng tập trung vào tay của Giang Sa. Song không ai chú ý đến Sở Tường Hùng vẫy tay với một nhân viên phục vụ. Nhân viên nọ lặng lẽ rời khỏi, Sở Tường Hùng thì làm như không có chuyện gì tiếp tục đứng bên Lâm Phiên Phiên.
Sau khi đã lấy gần như tất cả mọi thứ trong túi ra, ngón tay Giang Sa sờ đến một thứ nhọn nhọn gai tay, bà bỗng ngẩng phắt đầu lên nhìn Lâm Phiên Phiên với ánh mắt kinh ngạc.
Mọi người thấy phản ứng của bà thì đều hiểu, xem ra đã phát hiện ra gì rồi.
Lâm Tinh Tinh thấy vậy thì vội vàng hỏi, “Mẹ sờ thấy gì rồi phải không, mau lấy ra cho mọi người xem đi. Cô ta vừa nói vừa kéo tay Giang Sa ra khỏi túi.
Khách khứa trong sảnh ồ lên. Trong tay Giang Sa là chiếc nhẫn kim cương ngọc lan trắng mà Lâm Tinh Tinh làm mất. Mạc Tiểu Vang thấy vậy thì mỉm cười thỏa mãn.
Lúc này, một nhân viên phục vụ bưng đồ uống đi qua cô ta, Mạc Tiểu Vang đắc ý thuận tay lấy một chén rượu, vừa lắc nhẹ ly rượu vừa nhìn Sở Tường Hùng và Lâm Phiên Phiên. Cô ta rất muốn biết Sở Tường Hùng sẽ làm gì để giải quyết rắc rối này cho Lâm Phiên Phiên. Lần này đúng là bắt tận tay day tận mặt! Mạc Tiểu Vang không hề phát hiện rằng ly rượu cô ta đang cầm nặng hơn bình thường.
Lâm Tinh Tinh thấy chiếc nhẫn trong tay Giang Sa thì vui mừng cầm lấy nó, giơ lên cho mọi người xem, “Mọi người xem đây là gì? Chính là chiếc nhẫn mà tôi làm mất. Tôi không vu oan cho cô ta, cô ta đúng là kẻ trộm!”
Mọi người đều gật đầu.
“Đúng vậy, chính là chiếc nhẫn này...”
“Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, trông xinh đẹp như thế mà có tật táy máy...”
“Vậy người mất mặt nhất là thị trưởng Sở rồi, dẫn theo một cô bạn gái có tật ăn cắp...”
Mọi người anh một câu tôi một câu, bàn tán không ngừng.
Nhưng thị trưởng Sở mà họ cho rằng đang “mất mặt” lại bình tĩnh như không, một tay anh vẫn ôm eo Lâm Phiên Phiên như bình thường, một tay khác thì nâng ly rượu vang lên thưởng thức.
Thái độ bình tĩnh bất thường của hai người khiến Lâm Tinh Tinh tức giận, cô ta bước về phía Lâm Phiên Phiên rồi lạnh lùng nói, “Giờ đã tìm được vật chứng, cô đúng là thứ trộm cắp. Tôi phải báo cảnh sát để họ gô cổ cô vào tù.”
Khách khứa trong sảnh nghe vậy thì đều kinh ngạc, họ vốn nghĩ chỉ cần tìm được nhẫn thôi là xong, không ngờ cô hai nhà họ Mạc lại không muốn bỏ qua cho người ta như thế. Dù Lâm Phiên Phiên sai nhưng dù sao cũng phải nể mặt Sở Tường Hùng. Sở Tường Hùng là người có quyền có thế nhất thành phố này, Lâm Tinh Tinh làm vậy đúng là không coi Sở Tường Hùng ra gì.
Giang Sa nghe thế cũng nhíu mày kéo tay Lâm Tinh Tinh, “Niêu Niêu, tìm được đồ rồi thì thôi...”
Mặc dù hành động của Lâm Phiên Phiên khiến bà thất vọng, nhưng bà không muốn cô phải ngồi tù. Huống hồ, Lâm Phiên Phiên giờ là người của Sở Tường Hùng, bà đã trở mặt với Sở Quy Thôn, không muốn đắc tội thêm Sở Tường Hùng nữa. Nếu không lỡ Sở Quy Thôn ra tay với Mạc Tiên Lầu, đến lúc đó không có ai giúp đỡ anh ta.
Bà không ngờ mình chưa nói dứt lời, Lâm Phiên Phiên lại bình tĩnh lên tiếng, “Việc này đúng là không thể bỏ qua được, tôi cũng nghĩ phải báo cảnh sát!”
Lâm Phiên Phiên không nói quá lớn, nhưng đủ khiến khách khứa trong đại sảnh đều nghe thấy. Mọi người thấy vậy lại ồ lên. Thái độ và lời nói của Lâm Phiên Phiên hoàn toàn khiến họ bất ngờ, họ thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
Mạc Tiểu Vang cũng rất kinh ngạc. Về lý thuyết thì Lâm Phiên Phiên hẳn phải hoảng sợ và tức giận mới đúng, nhưng cô vẫn ung dung bình tĩnh. Chính Mạc Tiểu Vang cũng không hiểu Lâm Phiên Phiên đang nghĩ gì.
Sau khi đã lấy gần như tất cả mọi thứ trong túi ra, ngón tay Giang Sa sờ đến một thứ nhọn nhọn gai tay, bà bỗng ngẩng phắt đầu lên nhìn Lâm Phiên Phiên với ánh mắt kinh ngạc.
Mọi người thấy phản ứng của bà thì đều hiểu, xem ra đã phát hiện ra gì rồi.
Lâm Tinh Tinh thấy vậy thì vội vàng hỏi, “Mẹ sờ thấy gì rồi phải không, mau lấy ra cho mọi người xem đi. Cô ta vừa nói vừa kéo tay Giang Sa ra khỏi túi.
Khách khứa trong sảnh ồ lên. Trong tay Giang Sa là chiếc nhẫn kim cương ngọc lan trắng mà Lâm Tinh Tinh làm mất. Mạc Tiểu Vang thấy vậy thì mỉm cười thỏa mãn.
Lúc này, một nhân viên phục vụ bưng đồ uống đi qua cô ta, Mạc Tiểu Vang đắc ý thuận tay lấy một chén rượu, vừa lắc nhẹ ly rượu vừa nhìn Sở Tường Hùng và Lâm Phiên Phiên. Cô ta rất muốn biết Sở Tường Hùng sẽ làm gì để giải quyết rắc rối này cho Lâm Phiên Phiên. Lần này đúng là bắt tận tay day tận mặt! Mạc Tiểu Vang không hề phát hiện rằng ly rượu cô ta đang cầm nặng hơn bình thường.
Lâm Tinh Tinh thấy chiếc nhẫn trong tay Giang Sa thì vui mừng cầm lấy nó, giơ lên cho mọi người xem, “Mọi người xem đây là gì? Chính là chiếc nhẫn mà tôi làm mất. Tôi không vu oan cho cô ta, cô ta đúng là kẻ trộm!”
Mọi người đều gật đầu.
“Đúng vậy, chính là chiếc nhẫn này...”
“Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, trông xinh đẹp như thế mà có tật táy máy...”
“Vậy người mất mặt nhất là thị trưởng Sở rồi, dẫn theo một cô bạn gái có tật ăn cắp...”
Mọi người anh một câu tôi một câu, bàn tán không ngừng.
Nhưng thị trưởng Sở mà họ cho rằng đang “mất mặt” lại bình tĩnh như không, một tay anh vẫn ôm eo Lâm Phiên Phiên như bình thường, một tay khác thì nâng ly rượu vang lên thưởng thức.
Thái độ bình tĩnh bất thường của hai người khiến Lâm Tinh Tinh tức giận, cô ta bước về phía Lâm Phiên Phiên rồi lạnh lùng nói, “Giờ đã tìm được vật chứng, cô đúng là thứ trộm cắp. Tôi phải báo cảnh sát để họ gô cổ cô vào tù.”
Khách khứa trong sảnh nghe vậy thì đều kinh ngạc, họ vốn nghĩ chỉ cần tìm được nhẫn thôi là xong, không ngờ cô hai nhà họ Mạc lại không muốn bỏ qua cho người ta như thế. Dù Lâm Phiên Phiên sai nhưng dù sao cũng phải nể mặt Sở Tường Hùng. Sở Tường Hùng là người có quyền có thế nhất thành phố này, Lâm Tinh Tinh làm vậy đúng là không coi Sở Tường Hùng ra gì.
Giang Sa nghe thế cũng nhíu mày kéo tay Lâm Tinh Tinh, “Niêu Niêu, tìm được đồ rồi thì thôi...”
Mặc dù hành động của Lâm Phiên Phiên khiến bà thất vọng, nhưng bà không muốn cô phải ngồi tù. Huống hồ, Lâm Phiên Phiên giờ là người của Sở Tường Hùng, bà đã trở mặt với Sở Quy Thôn, không muốn đắc tội thêm Sở Tường Hùng nữa. Nếu không lỡ Sở Quy Thôn ra tay với Mạc Tiên Lầu, đến lúc đó không có ai giúp đỡ anh ta.
Bà không ngờ mình chưa nói dứt lời, Lâm Phiên Phiên lại bình tĩnh lên tiếng, “Việc này đúng là không thể bỏ qua được, tôi cũng nghĩ phải báo cảnh sát!”
Lâm Phiên Phiên không nói quá lớn, nhưng đủ khiến khách khứa trong đại sảnh đều nghe thấy. Mọi người thấy vậy lại ồ lên. Thái độ và lời nói của Lâm Phiên Phiên hoàn toàn khiến họ bất ngờ, họ thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
Mạc Tiểu Vang cũng rất kinh ngạc. Về lý thuyết thì Lâm Phiên Phiên hẳn phải hoảng sợ và tức giận mới đúng, nhưng cô vẫn ung dung bình tĩnh. Chính Mạc Tiểu Vang cũng không hiểu Lâm Phiên Phiên đang nghĩ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.