Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu
Chương 399: Số mạng đã định trước
Bổ Thiểu Kiết
18/04/2019
Nếu không phải là một người nội ứng của Mạc Tiên Lầu cũng đang ẩn náu ở trong tổ chức hắc đạo đó ở Nhật, bằng không thì, Lâm Phiên Phiên ở bên này đến bây giờ cũng vẫn không biết được tình hình thực tế.
Sau khi biết được tung tích của Phiên Nhàn và Táp Táp, Lâm Phiên Phiên không thể chờ đợi thêm được nữa, cùng Sở Tường Hùng ngồi máy báy của Mạc Tiên Lầu lập tức bay thẳng đến Nhật Bản.
Hàn Phiêu vốn cũng muốn cùng đi đến đó, sự yêu chiều của anh ta từ trước đến này dành cho Táp Táp cũng không hề ít hơn so với Phiên Nhàn, thế nhưng nhìn thấy bên cạnh Lâm Phiên Phiên có Sở Tường Hùng luôn không rời khỏi cô giây phút nào, anh ta biết, anh ta đi cũng chỉ là dư thừa, đã sớm quyết định buông tay, vậy thì phải dứt khoát hơn chút.
Hơn nữa anh ta cũng không hề một mình, nhìn qua A Tử người vẫn luôn đứng bên cạnh anh ta, Hàn Phiêu biết anh ta mãi mãi cũng sẽ không cô đơn…
Nhật Bản!
Trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, Dạ Thân Sinh đang đeo máy thở oxy sắc mặt tái nhợt đang nằm ở giường bệnh trắng xóa, hai mắt nhắm nghiền, môi mỏng khẽ mím, người đàn ông đẹp trai sắc sảo ngày thường lúc này trông lại vô cùng bình thản yên tĩnh.
Đầu giường, Phiên Nhàn yên lặng ngồi ở đó, đôi mắt màu xanh tím tuyệt đẹp đang ngơ ngẩn nhìn người đàn ông vì cô mà nhợt nhạt nằm ở trên giường bệnh, anh mắt phức tạp, trái tim vốn đã bị hiện thực độc ác làm tổn thương đến vỡ nát, vào giây phút này, đột nhiên bắt đầu trở nên yếu mềm và ấm áp từng chút một, luôn do dự không dám bước chân vào đó thì vào giây phút này cũng đã trở nên kiên định!
Cộc cộc cộc! Lúc này ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng gõ cửa khe khẽ, Phiên Nhàn thu hồi lại tâm tư, đứng dậy ra mở cửa.
Bên ngoài, đang có mấy chục đàn em của Dạ Thân Sinh canh giữ ở đó, bọn họ đều mặc âu phục màu đen, gương mặt lạnh lùng, thần sắc âm u, trong đó có một đàn ông da đen cao lớn trầm giọng nói với Phiên Nhàn, “Dưới tầng có 3 người, trong đó có một người nói là bạn của cô, tự xưng tên là: Lâm Phiên Phiên, muốn gặp cô ta không?”
Từ sau khi Dạ Thân Sinh nhập viện, tầng 8 của bệnh viện này đã được bao trọn, ngoài bác sĩ chính và y tá được chỉ định ra, thì bất cứ người ngoài nào cũng đều không được đặt chân vào dù chỉ là nửa bước, cho nên, khi 3 người Lâm Phiên Phiên, Sở Tường Hùng và Mạc Tiên Lầu đã vội vàng đến đây cũng chỉ có thể tạm thời đợi ở dưới tầng.
Phiên Nhàn vừa nghe thấy Lâm Phiên Phiên đã đến đây, liền ra lệnh cho người lên đây, sau đó lại lập tức kêu người ôm Táp Táp đến.
Tiếp sau đó liền là một màn ôm nhau cảm động lòng lòng người của hai mẹ con….
Thực ra Táp Táp từ đầu đến cuối đều không biết bản thân đã từng trải qua chuyện bị bắt cóc vô cùng nguy hiểm, bởi vì mãi đến trước lúc Lâm Phiên Phiên đến 3 phút thì cậu bé mới tỉnh thuốc mê, chỉ là rất lâu không nhìn thấy Lâm Phiên Phiên, vừa gặp mặt, Lâm Phiên Phiên liền ôm lấy cậu khóc rống lên, cậu bé giơ cánh tay nhỏ lên vừa lau nước mắt cho Lâm Phiên Phiên, vừa khóc hu hu.
Sau khi khóc, ôm, hôn xong, Lâm Phiên Phiên vẫn không nở buông Táp Táp ra, ngẩng đầu nhìn về phía Phiên Nhàn, nhìn Phiên Nhàn từ trên xuống dưới đều không hề có thương tích gì liền biết cô ấy cũng không phải chịu khổ gì cả, liền nói: “Vết thương của Dạ Thân Sinh bác sĩ nói sao rồi?”
Mặc dù bản thân Lâm Phiên Phiên thực sự không thân thiết gì với Dạ Thân Sinh, thậm chí có thể nói sâu trong lòng còn rất là mâu thuẫn với Dạ Thân Sinh, thế nhưng không thể phủ nhận là người đàn ông này đối với Phiên Nhàn thật sự tốt đến không còn gì để nói, hơn nữa lần này không có anh ta, cô có lẽ thật sự không thể gặp lại được Táp Táp nữa rồi, chỉ điểm này thôi, Lâm Phiên Phiên cô liền phải cảm ơn anh ta rất nhiều rồi.
Phiên Nhàn nói: “Chuyện lần này xảy ra đột ngột, ai cũng không ngờ được rằng sẽ xuất hiện tình huống như vậy, viên đạn xuyên qua ngực anh ấy, suýt chút nữa là trúng tim, may mà phần bên trong cơ thể anh ấy rất tốt, bây giờ đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi, thế nhưng vẫn không thể tùy tiện cử động, cho nên, tôi dự định ở lại chăm sóc đến khi anh ấy bình phục, Lâm Phiên Phiên cô bây giờ hãy dẫn Táp Táp về đi, ngày mai nó còn phải đi học nữa đó!”
Chuyện lần này, đã liên lụy đến Lâm Phiên Phiên và Táp Táp là chuyện mà cô ấy không muốn nhìn thấy nhất, bây giò cô ấy chỉ có muốn Lâm Phiên Phiên và Táp Táp cách xa cô ấy một chút, những chuyện như này cô ấy không muốn sẽ có thêm lần thứ hai.
Lâm Phiên Phiên sao có thể không nghe ra sự áy náy và lo lắng trong lời nói của Phiên Nhàn được chứ, đầu lông mày khẽ nhăn lại, nhẹ nhàng đặt Táp Táp vào trong lòng Sở Tường Hùng, lúc này mới xoay người nói với Phiên Nhàn: “Phiên Nhàn, chúng ta tìm chỗ nào đó nói chuyện đi.”
Phiên Nhàn liền ngây người, sau đó liền gật đầu, hai người đi vào phòng bệnh không có người ở bên cạnh.
“Phiên Nhàn, nghe những ý vừa rồi của cô, lẽ nào cô quyết định sau này sẽ theo Dạ Thân Sinh sao?”
Lâm Phiên Phiên lo lắng nhìn Phiên Nhàn, lần này gặp mặt, cô rõ ràng cảm nhận được Phiên Nhàn có chút khác.
Phiên Nhàn khẽ cười nói, “Lâm Phiên Phiên, cô vẫn luôn thông minh như vậy, đúng vậy, tôi đã quyết định rồi, dù sao đời này tôi cũng đã như vậy rồi, có thể gặp được một người yêu mình như vậy, tôi còn gì chưa thỏa mãn nữa chứ? Hơn nữa điều tôi muốn từ trước đến nay đều không thuộc về tôi, tôi đã nghĩ thông rồi, cho nên, về chuyện này cô cũng đừng khuyên tôi nữa, tôi đã lựa chọn thì sẽ không bao giờ hối hận!”
Lâm Phiên Phiên đột nhiên không biết nói gì cho phải.
“Điều mà tôi muốn” mà Phiên Nhàn muốn ám chỉ cô không phải là không biết, thế nhưng cô… không thể cho, giống như với Hàn Phiêu, bởi vì những gì mà cô có thể cho cô đều đã cho Sở Tường Hùng rồi, cô thế nào cũng phải phụ bọn họ.
Nhưng đối với Phiên Nhàn mà nói, lựa chọn Dạ Thân Sinh cũng không tệ, ít nhất đó là có thể là một người đàn ông tốt có thể vì cô ấy mà hi sinh cả mạng sống, mặc dù thân phận của anh ta có chút khiến người ta sợ hãi.
Ngừng một chút, Lâm Phiên Phiên nói, “Tôi chỉ là có chút lo lắng, Dạ Thân Sinh anh ta là người của xã hội đen, sau này cô đi cùng với anh ta chỉ e là sẽ liên tiếp xuất hiện những chuyện giống như ngày hôm nay, sự an toàn của cô…”
“Không sao cả!”
Phiên Nhàn nhún nhún vai, cười nhạt, nói: “Tôi biết ở trong lòng cô từ trước đến nay chưa bao giờ vì tôi là người chuyển giới mà xem thường tôi, thế nhưng điều này không thể thay đổi sự thật, sự thật chính là tôi là người chuyển giới, cả đời này đều là vậy, từ nhỏ tôi đã tiêm estrogen, cơ thể của tôi từ lâu đã không bằng được người bình thường rồi, tôi đã được định sẵn là không thể sống thọ được, năm nay tôi đã 29 tuổi rồi, cho dù con đường sau này của tôi không hề có bất cứ sự việc ngoài ý muốn nào thì tôi cũng chẳng sống được bao lâu, điều này tôi sớm đã biết, cho nên, mạo hiểm vì anh ấy thì tôi sao phải sợ hãi? Chỉ là như này, thì sau này tôi và cô, còn cả Táp Táp nữa sẽ không thể thường xuyên gặp nhau, tránh để xảy ra chuyện giống như hôm nay…”
Lâm Phiên Phiên chỉ nghe thôi mà nước mắt đã giàn giụa khắp mặt, đặc biệt là cái câu “Tôi đã được định sẵn là chẳng thể sống thọ được” của Phiên Nhàn, càng đâm sâu vào cô, tiếng khóc nhỏ kìm nén nãy giờ đã trở thành tiếng gào khóc lớn lên, Lâm Phiên Phiên đột nhiên ôm chặt lấy Phiên Nhã, đau đớn thốt lên: “Phiên Nhàn…”
Từ trước đã biết đây là sự thật, thế nhưng sự thật này lại được chính miệng Phiên Nhàn nói ra, trên thế gian đúng là chẳng còn chuyện gì tàn nhẫn hơn.
“Cô đừng khóc, đây là số mạng, số mạng của tôi.”
Phiên Nhàn dịu dàng vỗ vỗ lưng của Lâm Phiên Phiên, đời này, có cái ôm này của cô, là đã đủ!...
Sau khi biết được tung tích của Phiên Nhàn và Táp Táp, Lâm Phiên Phiên không thể chờ đợi thêm được nữa, cùng Sở Tường Hùng ngồi máy báy của Mạc Tiên Lầu lập tức bay thẳng đến Nhật Bản.
Hàn Phiêu vốn cũng muốn cùng đi đến đó, sự yêu chiều của anh ta từ trước đến này dành cho Táp Táp cũng không hề ít hơn so với Phiên Nhàn, thế nhưng nhìn thấy bên cạnh Lâm Phiên Phiên có Sở Tường Hùng luôn không rời khỏi cô giây phút nào, anh ta biết, anh ta đi cũng chỉ là dư thừa, đã sớm quyết định buông tay, vậy thì phải dứt khoát hơn chút.
Hơn nữa anh ta cũng không hề một mình, nhìn qua A Tử người vẫn luôn đứng bên cạnh anh ta, Hàn Phiêu biết anh ta mãi mãi cũng sẽ không cô đơn…
Nhật Bản!
Trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, Dạ Thân Sinh đang đeo máy thở oxy sắc mặt tái nhợt đang nằm ở giường bệnh trắng xóa, hai mắt nhắm nghiền, môi mỏng khẽ mím, người đàn ông đẹp trai sắc sảo ngày thường lúc này trông lại vô cùng bình thản yên tĩnh.
Đầu giường, Phiên Nhàn yên lặng ngồi ở đó, đôi mắt màu xanh tím tuyệt đẹp đang ngơ ngẩn nhìn người đàn ông vì cô mà nhợt nhạt nằm ở trên giường bệnh, anh mắt phức tạp, trái tim vốn đã bị hiện thực độc ác làm tổn thương đến vỡ nát, vào giây phút này, đột nhiên bắt đầu trở nên yếu mềm và ấm áp từng chút một, luôn do dự không dám bước chân vào đó thì vào giây phút này cũng đã trở nên kiên định!
Cộc cộc cộc! Lúc này ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng gõ cửa khe khẽ, Phiên Nhàn thu hồi lại tâm tư, đứng dậy ra mở cửa.
Bên ngoài, đang có mấy chục đàn em của Dạ Thân Sinh canh giữ ở đó, bọn họ đều mặc âu phục màu đen, gương mặt lạnh lùng, thần sắc âm u, trong đó có một đàn ông da đen cao lớn trầm giọng nói với Phiên Nhàn, “Dưới tầng có 3 người, trong đó có một người nói là bạn của cô, tự xưng tên là: Lâm Phiên Phiên, muốn gặp cô ta không?”
Từ sau khi Dạ Thân Sinh nhập viện, tầng 8 của bệnh viện này đã được bao trọn, ngoài bác sĩ chính và y tá được chỉ định ra, thì bất cứ người ngoài nào cũng đều không được đặt chân vào dù chỉ là nửa bước, cho nên, khi 3 người Lâm Phiên Phiên, Sở Tường Hùng và Mạc Tiên Lầu đã vội vàng đến đây cũng chỉ có thể tạm thời đợi ở dưới tầng.
Phiên Nhàn vừa nghe thấy Lâm Phiên Phiên đã đến đây, liền ra lệnh cho người lên đây, sau đó lại lập tức kêu người ôm Táp Táp đến.
Tiếp sau đó liền là một màn ôm nhau cảm động lòng lòng người của hai mẹ con….
Thực ra Táp Táp từ đầu đến cuối đều không biết bản thân đã từng trải qua chuyện bị bắt cóc vô cùng nguy hiểm, bởi vì mãi đến trước lúc Lâm Phiên Phiên đến 3 phút thì cậu bé mới tỉnh thuốc mê, chỉ là rất lâu không nhìn thấy Lâm Phiên Phiên, vừa gặp mặt, Lâm Phiên Phiên liền ôm lấy cậu khóc rống lên, cậu bé giơ cánh tay nhỏ lên vừa lau nước mắt cho Lâm Phiên Phiên, vừa khóc hu hu.
Sau khi khóc, ôm, hôn xong, Lâm Phiên Phiên vẫn không nở buông Táp Táp ra, ngẩng đầu nhìn về phía Phiên Nhàn, nhìn Phiên Nhàn từ trên xuống dưới đều không hề có thương tích gì liền biết cô ấy cũng không phải chịu khổ gì cả, liền nói: “Vết thương của Dạ Thân Sinh bác sĩ nói sao rồi?”
Mặc dù bản thân Lâm Phiên Phiên thực sự không thân thiết gì với Dạ Thân Sinh, thậm chí có thể nói sâu trong lòng còn rất là mâu thuẫn với Dạ Thân Sinh, thế nhưng không thể phủ nhận là người đàn ông này đối với Phiên Nhàn thật sự tốt đến không còn gì để nói, hơn nữa lần này không có anh ta, cô có lẽ thật sự không thể gặp lại được Táp Táp nữa rồi, chỉ điểm này thôi, Lâm Phiên Phiên cô liền phải cảm ơn anh ta rất nhiều rồi.
Phiên Nhàn nói: “Chuyện lần này xảy ra đột ngột, ai cũng không ngờ được rằng sẽ xuất hiện tình huống như vậy, viên đạn xuyên qua ngực anh ấy, suýt chút nữa là trúng tim, may mà phần bên trong cơ thể anh ấy rất tốt, bây giờ đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi, thế nhưng vẫn không thể tùy tiện cử động, cho nên, tôi dự định ở lại chăm sóc đến khi anh ấy bình phục, Lâm Phiên Phiên cô bây giờ hãy dẫn Táp Táp về đi, ngày mai nó còn phải đi học nữa đó!”
Chuyện lần này, đã liên lụy đến Lâm Phiên Phiên và Táp Táp là chuyện mà cô ấy không muốn nhìn thấy nhất, bây giò cô ấy chỉ có muốn Lâm Phiên Phiên và Táp Táp cách xa cô ấy một chút, những chuyện như này cô ấy không muốn sẽ có thêm lần thứ hai.
Lâm Phiên Phiên sao có thể không nghe ra sự áy náy và lo lắng trong lời nói của Phiên Nhàn được chứ, đầu lông mày khẽ nhăn lại, nhẹ nhàng đặt Táp Táp vào trong lòng Sở Tường Hùng, lúc này mới xoay người nói với Phiên Nhàn: “Phiên Nhàn, chúng ta tìm chỗ nào đó nói chuyện đi.”
Phiên Nhàn liền ngây người, sau đó liền gật đầu, hai người đi vào phòng bệnh không có người ở bên cạnh.
“Phiên Nhàn, nghe những ý vừa rồi của cô, lẽ nào cô quyết định sau này sẽ theo Dạ Thân Sinh sao?”
Lâm Phiên Phiên lo lắng nhìn Phiên Nhàn, lần này gặp mặt, cô rõ ràng cảm nhận được Phiên Nhàn có chút khác.
Phiên Nhàn khẽ cười nói, “Lâm Phiên Phiên, cô vẫn luôn thông minh như vậy, đúng vậy, tôi đã quyết định rồi, dù sao đời này tôi cũng đã như vậy rồi, có thể gặp được một người yêu mình như vậy, tôi còn gì chưa thỏa mãn nữa chứ? Hơn nữa điều tôi muốn từ trước đến nay đều không thuộc về tôi, tôi đã nghĩ thông rồi, cho nên, về chuyện này cô cũng đừng khuyên tôi nữa, tôi đã lựa chọn thì sẽ không bao giờ hối hận!”
Lâm Phiên Phiên đột nhiên không biết nói gì cho phải.
“Điều mà tôi muốn” mà Phiên Nhàn muốn ám chỉ cô không phải là không biết, thế nhưng cô… không thể cho, giống như với Hàn Phiêu, bởi vì những gì mà cô có thể cho cô đều đã cho Sở Tường Hùng rồi, cô thế nào cũng phải phụ bọn họ.
Nhưng đối với Phiên Nhàn mà nói, lựa chọn Dạ Thân Sinh cũng không tệ, ít nhất đó là có thể là một người đàn ông tốt có thể vì cô ấy mà hi sinh cả mạng sống, mặc dù thân phận của anh ta có chút khiến người ta sợ hãi.
Ngừng một chút, Lâm Phiên Phiên nói, “Tôi chỉ là có chút lo lắng, Dạ Thân Sinh anh ta là người của xã hội đen, sau này cô đi cùng với anh ta chỉ e là sẽ liên tiếp xuất hiện những chuyện giống như ngày hôm nay, sự an toàn của cô…”
“Không sao cả!”
Phiên Nhàn nhún nhún vai, cười nhạt, nói: “Tôi biết ở trong lòng cô từ trước đến nay chưa bao giờ vì tôi là người chuyển giới mà xem thường tôi, thế nhưng điều này không thể thay đổi sự thật, sự thật chính là tôi là người chuyển giới, cả đời này đều là vậy, từ nhỏ tôi đã tiêm estrogen, cơ thể của tôi từ lâu đã không bằng được người bình thường rồi, tôi đã được định sẵn là không thể sống thọ được, năm nay tôi đã 29 tuổi rồi, cho dù con đường sau này của tôi không hề có bất cứ sự việc ngoài ý muốn nào thì tôi cũng chẳng sống được bao lâu, điều này tôi sớm đã biết, cho nên, mạo hiểm vì anh ấy thì tôi sao phải sợ hãi? Chỉ là như này, thì sau này tôi và cô, còn cả Táp Táp nữa sẽ không thể thường xuyên gặp nhau, tránh để xảy ra chuyện giống như hôm nay…”
Lâm Phiên Phiên chỉ nghe thôi mà nước mắt đã giàn giụa khắp mặt, đặc biệt là cái câu “Tôi đã được định sẵn là chẳng thể sống thọ được” của Phiên Nhàn, càng đâm sâu vào cô, tiếng khóc nhỏ kìm nén nãy giờ đã trở thành tiếng gào khóc lớn lên, Lâm Phiên Phiên đột nhiên ôm chặt lấy Phiên Nhã, đau đớn thốt lên: “Phiên Nhàn…”
Từ trước đã biết đây là sự thật, thế nhưng sự thật này lại được chính miệng Phiên Nhàn nói ra, trên thế gian đúng là chẳng còn chuyện gì tàn nhẫn hơn.
“Cô đừng khóc, đây là số mạng, số mạng của tôi.”
Phiên Nhàn dịu dàng vỗ vỗ lưng của Lâm Phiên Phiên, đời này, có cái ôm này của cô, là đã đủ!...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.