Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu
Chương 293: Thay đổi lớn nhất
Bổ Thiểu Kiết
18/04/2019
Người trong danh sách không ít, ai cũng không phải là cây đèn cạn dầu, Hàn Phiêu vốn lo lắng Lâm Phiên Phiên một thân một mình đối phó nhiều người có quyền thế có tiền tài phải vất vả gấp đôi, không ngờ Lâm Phiên Phiên còn cộng thêm cái tên Triệu Dân Thường, nâng độ khó của kế hoạch lên một bậc.
Lâm Phiên Phiên biết Hàn Phiêu lo lắng, nhưng vẫn nói: "Em biết Triệu Dân Thường không thể so với Hoắc Mạnh Lam, mười cái công ty Phi Thiên cũng không sánh nổi một phần mười của Triệu thị, nhưng... em có lý do phải làm như vậy, Hàn Phiêu, anh sẽ hiểu thôi."
Hàn Phiêu khẽ run, lập tức nói: "Là vì Sương Sương?"
"Vâng!"
Lâm Phiên Phiên tức giận: "Bốn năm qua, mặc dù em ở nước ngoài, nhưng có anh và Phiên Nhàn bên cạnh chăm sóc. Còn Sương Sương, cuộc sống của cậu ấy khó khăn thế nào, anh và em không thể tưởng tượng nổi: Bị Triệu Dân Thường trói chặt bên người, nhìn hắn vui vẻ cùng người phụ nữ khác không nói, sinh con còn bắt Sương Sương nuôi, bây giờ đứa bé kia dựa dẫm vào Sương Sương, hắn vẫn muốn Sương Sương nuôi con hắn không danh không phận, có chút lỗi nhỏ, không mắng thì là đánh, mà hắn lại đi bàn chuyện cưới gả với người phụ nữ khác, hắn coi Sương Sương là gì, món đồ chơi của Triệu Dân Thường hắn sao? Người ở? Hay là bảo mẫu của con hắn?"
Lâm Phiên Phiên càng nói càng phẫn nộ, tay cầm ly cà phê cũng bắt đầu run.
Lâm Phiên Phiên cũng chẳng có bao nhiêu bạn bè, nghiêm chỉnh mà nói, chỉ có Sương Sương mới là chị em thực sự. Đối với Sương Sương, ý thức bảo vệ cô ấy của Lâm Phiên Phiên không hề thua kém đối với Sở Tường Hùng.
Hàn Phiêu nghe Lâm Phiên Phiên nói cũng xúc động, mấy năm này, tất cả tâm tư của anh đều hướng về Lâm Phiên Phiên, bỏ quên Sương Sương một cách tự nhiên, không ngờ mấy năm nay Sương Sương lại sống như thế, trong lòng không khỏi có chút áy náy.
Đối với Sương Sương, cho tới bây giờ đều là áy náy, cho dù anh đã bù đắp rất nhiều.
Hàn Phiêu nhíu mày trầm ngâm hồi lâu, đang muốn nói gì đó, lúc này điện thoại di động của Lâm Phiên Phiên vang lên.
Lâm Phiên Phiên thấy Sương Sương gọi tới, lập tức mừng rỡ nghe máy, hai người nói mấy câu rồi cúp máy.
"Sương Sương hẹn em đi dạo phố, cậu ấy đang chờ em."
Lâm Phiên Phiên vui vẻ ngẩng mặt lên nói với Hàn Phiêu.
"Vậy em đi đi!"
Hàn Phiêu vươn người cầm tập tài liệu về Triệu thị: "Những tài liệu này anh xem giúp em, trở về anh sẽ giải thích cho em, đến lúc đó chúng ta tạo một kế hoạch nhắm vào Triệu thị."
Ngụ ý rằng anh đã đồng ý với cách làm của Lâm Phiên Phiên, lại còn chủ động tương trợ.
"Hàn Phiêu..."
Lâm Phiên Phiên cảm động, cô cũng biết Hàn Phiêu một khi biết hoàn cảnh của Sương Sương thì nhất định sẽ không ngồi yên mặc kệ, không liên quan đến yêu hay không yêu, chỉ vì lương tâm...
Nửa giờ sau, Lâm Phiên Phiên đi đến con phố đã hẹn, điều khiến Phiên Phiên ngạc nhiên là ngoại trừ Sương Sương, còn có một người cô không tưởng tượng được.
"Hắc Tiêu?"
Lâm Phiên Phiên quả thực không dám tin vào mắt mình, kinh ngạc nhìn người đang đứng sau lưng Sương Sương, thật lâu sau đó, trong lòng mới gọi tên người đàn ông xa lạ này
Bốn năm không tìm thấy, Lâm Phiên Phiên cho rằng người thay đổi lớn nhất là Sở Mộng, từ thanh xuân nổi loạn, đến bây giờ yên bình an nhàn, nhưng không ngờ, thì ra thay đổi lớn nhất là Hắc Tiêu.
Hắc Tiêu bây giờ không thể dùng tên để hình dung, tên nhóc đen thui, bây giờ trưởng thành đã có màu da lúa mạch, ngũ quan tuấn tú, đôi mắt sáng, vóc người cao ngất đứng cùng Sương Sương yêu kiều, đúng là vô cùng đẹp đôi.
Sương Sương quơ tay, cắt đứt ánh mắt nhìn chằm chằm Hắc Tiêu của Lâm Phiên Phiên, nói đùa: "Tớ nói này Phiên Phiên, ánh mắt cậu có ý đồ gì, ai lại nhìn người ta như thế. Cậu có Sở Tường Hùng, còn có một Hàn Phiêu nữa, à, người ta không còn tên là Hắc Tiêu nữa, người ta đã sớm đổi tên thành Lưu Lâm."
Nghe vậy, Lưu Lâm cũng nở nụ cười đáp Lâm Phiên Phiên, thong dong nói: "Hiện tại mọi người đều gọi tôi là Lưu Lâm, cái tên Hắc Tiêu quá quê mùa, lúc đầu mới vừa đến thành phố, tôi bị người ta đem ra làm trò đùa rất nhiều lần."
Ngôn ngữ cử chỉ thiếu vài phần ngây thơ, lại thêm mấy phần nam nhân hào hiệp.
Lưu Lâm thay đổi khiến Lâm Phiên Phiên kinh ngạc, luôn cảm thấy cậu ấy đã không phải là tiểu tử trong rừng năm đó, có thể nhìn ra từ trong ánh mắt đó, trong nụ cười đó.
Vì vậy, nhân lúc đi dạo cùng Sương Sương ở phía trước, Lưu Lâm có chút khoảng cách theo ở phía sau, Lâm Phiên Phiên hạ giọng hỏi Sương Sương: "Cậu sao lại ở cùng Hắc... Lưu Lâm, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
Khi Lâm Phiên Phiên ra nước ngoài, vốn không biết Lưu Lâm lấy cớ hộ tống Lưu Từ Nhi, tìm được Sương Sương, làm vệ sĩ trong biệt thự của Triệu Dân Thường nên cô đương nhiên không biết bốn năm nay, Lưu Lâm luôn bảo vệ Sương Sương, chưa từng rời đi.
Lâm Phiên Phiên biết Hàn Phiêu lo lắng, nhưng vẫn nói: "Em biết Triệu Dân Thường không thể so với Hoắc Mạnh Lam, mười cái công ty Phi Thiên cũng không sánh nổi một phần mười của Triệu thị, nhưng... em có lý do phải làm như vậy, Hàn Phiêu, anh sẽ hiểu thôi."
Hàn Phiêu khẽ run, lập tức nói: "Là vì Sương Sương?"
"Vâng!"
Lâm Phiên Phiên tức giận: "Bốn năm qua, mặc dù em ở nước ngoài, nhưng có anh và Phiên Nhàn bên cạnh chăm sóc. Còn Sương Sương, cuộc sống của cậu ấy khó khăn thế nào, anh và em không thể tưởng tượng nổi: Bị Triệu Dân Thường trói chặt bên người, nhìn hắn vui vẻ cùng người phụ nữ khác không nói, sinh con còn bắt Sương Sương nuôi, bây giờ đứa bé kia dựa dẫm vào Sương Sương, hắn vẫn muốn Sương Sương nuôi con hắn không danh không phận, có chút lỗi nhỏ, không mắng thì là đánh, mà hắn lại đi bàn chuyện cưới gả với người phụ nữ khác, hắn coi Sương Sương là gì, món đồ chơi của Triệu Dân Thường hắn sao? Người ở? Hay là bảo mẫu của con hắn?"
Lâm Phiên Phiên càng nói càng phẫn nộ, tay cầm ly cà phê cũng bắt đầu run.
Lâm Phiên Phiên cũng chẳng có bao nhiêu bạn bè, nghiêm chỉnh mà nói, chỉ có Sương Sương mới là chị em thực sự. Đối với Sương Sương, ý thức bảo vệ cô ấy của Lâm Phiên Phiên không hề thua kém đối với Sở Tường Hùng.
Hàn Phiêu nghe Lâm Phiên Phiên nói cũng xúc động, mấy năm này, tất cả tâm tư của anh đều hướng về Lâm Phiên Phiên, bỏ quên Sương Sương một cách tự nhiên, không ngờ mấy năm nay Sương Sương lại sống như thế, trong lòng không khỏi có chút áy náy.
Đối với Sương Sương, cho tới bây giờ đều là áy náy, cho dù anh đã bù đắp rất nhiều.
Hàn Phiêu nhíu mày trầm ngâm hồi lâu, đang muốn nói gì đó, lúc này điện thoại di động của Lâm Phiên Phiên vang lên.
Lâm Phiên Phiên thấy Sương Sương gọi tới, lập tức mừng rỡ nghe máy, hai người nói mấy câu rồi cúp máy.
"Sương Sương hẹn em đi dạo phố, cậu ấy đang chờ em."
Lâm Phiên Phiên vui vẻ ngẩng mặt lên nói với Hàn Phiêu.
"Vậy em đi đi!"
Hàn Phiêu vươn người cầm tập tài liệu về Triệu thị: "Những tài liệu này anh xem giúp em, trở về anh sẽ giải thích cho em, đến lúc đó chúng ta tạo một kế hoạch nhắm vào Triệu thị."
Ngụ ý rằng anh đã đồng ý với cách làm của Lâm Phiên Phiên, lại còn chủ động tương trợ.
"Hàn Phiêu..."
Lâm Phiên Phiên cảm động, cô cũng biết Hàn Phiêu một khi biết hoàn cảnh của Sương Sương thì nhất định sẽ không ngồi yên mặc kệ, không liên quan đến yêu hay không yêu, chỉ vì lương tâm...
Nửa giờ sau, Lâm Phiên Phiên đi đến con phố đã hẹn, điều khiến Phiên Phiên ngạc nhiên là ngoại trừ Sương Sương, còn có một người cô không tưởng tượng được.
"Hắc Tiêu?"
Lâm Phiên Phiên quả thực không dám tin vào mắt mình, kinh ngạc nhìn người đang đứng sau lưng Sương Sương, thật lâu sau đó, trong lòng mới gọi tên người đàn ông xa lạ này
Bốn năm không tìm thấy, Lâm Phiên Phiên cho rằng người thay đổi lớn nhất là Sở Mộng, từ thanh xuân nổi loạn, đến bây giờ yên bình an nhàn, nhưng không ngờ, thì ra thay đổi lớn nhất là Hắc Tiêu.
Hắc Tiêu bây giờ không thể dùng tên để hình dung, tên nhóc đen thui, bây giờ trưởng thành đã có màu da lúa mạch, ngũ quan tuấn tú, đôi mắt sáng, vóc người cao ngất đứng cùng Sương Sương yêu kiều, đúng là vô cùng đẹp đôi.
Sương Sương quơ tay, cắt đứt ánh mắt nhìn chằm chằm Hắc Tiêu của Lâm Phiên Phiên, nói đùa: "Tớ nói này Phiên Phiên, ánh mắt cậu có ý đồ gì, ai lại nhìn người ta như thế. Cậu có Sở Tường Hùng, còn có một Hàn Phiêu nữa, à, người ta không còn tên là Hắc Tiêu nữa, người ta đã sớm đổi tên thành Lưu Lâm."
Nghe vậy, Lưu Lâm cũng nở nụ cười đáp Lâm Phiên Phiên, thong dong nói: "Hiện tại mọi người đều gọi tôi là Lưu Lâm, cái tên Hắc Tiêu quá quê mùa, lúc đầu mới vừa đến thành phố, tôi bị người ta đem ra làm trò đùa rất nhiều lần."
Ngôn ngữ cử chỉ thiếu vài phần ngây thơ, lại thêm mấy phần nam nhân hào hiệp.
Lưu Lâm thay đổi khiến Lâm Phiên Phiên kinh ngạc, luôn cảm thấy cậu ấy đã không phải là tiểu tử trong rừng năm đó, có thể nhìn ra từ trong ánh mắt đó, trong nụ cười đó.
Vì vậy, nhân lúc đi dạo cùng Sương Sương ở phía trước, Lưu Lâm có chút khoảng cách theo ở phía sau, Lâm Phiên Phiên hạ giọng hỏi Sương Sương: "Cậu sao lại ở cùng Hắc... Lưu Lâm, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
Khi Lâm Phiên Phiên ra nước ngoài, vốn không biết Lưu Lâm lấy cớ hộ tống Lưu Từ Nhi, tìm được Sương Sương, làm vệ sĩ trong biệt thự của Triệu Dân Thường nên cô đương nhiên không biết bốn năm nay, Lưu Lâm luôn bảo vệ Sương Sương, chưa từng rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.