Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu
Chương 185: Tình yêu điên dại
Bổ Thiểu Kiết
18/04/2019
Sở Lý nhìn Sở Mộng, không để lộ chút biểu cảm, giọng anh ta khô khốc:
"Gọi tôi lên để nói điều này sao?"
Sở Mộng nhún vai: "Không thì, anh cho là tôi còn có thể nói cái gì?"
Sở Lý lùi bước quay người, để lại cho Sở Mộng một tấm lưng lạnh lùng.
"Không có chuyện gì thì đi ngủ sớm đi."
Nói rồi cất bước định rời đi.
"Sở Lý!"
Sở Mộng đau đáu nhìn tấm lưng lạnh lùng rồi khẽ gọi.
Đột nhiên cô giang rộng hai cánh tay, giống như một con bướm trắng bay về phía Sở Lý, ôm chầm lấy anh ta từ phía sau, mười ngón tay vòng ra trước đan vào nhau thật chặt, thật gần. Giọng cô không còn gồng mình cay nghiệt như ban nãy nữa, mà trở nên khắc khoải: "Hứa với em, em không gả chồng, anh cũng đừng cưới vợ, được không?"
Khoảnh khắc đó, Sở Lý toàn thân cứng đờ như tượng, gương mặt trước nay chưa từng biến sắc bỗng dưng xen vào vài nét đau đớn bi thương, thậm chí là cả sự bất lực sâu sắc.
Chứng kiến màn đó, Lâm Phiên Phiên đang núp sau chậu cây chỉ biết há hốc mồm. Ôi đây tình huống gì vậy?
Sở Lý và Sở Mộng… hai người bọn họ… có vẻ như không đơn giản là mối quan hệ anh em bình thường. Lâm Phiên Phiên gần như chẳng hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra.
"Buông tay đi!"
Sở Lý dằn lòng nhắm chặt mắt, cố gỡ mười ngón tay đan chặt của Sỡ Mộng ra, đoạn quay người lại, vẫn khuôn mặt lạnh lùng vô cảm đó, anh nhìn vào mắt Sở Mộng.
Hai chữ "buông tay" này, không chỉ là nói với Sở Mộng, mà còn là nói với chính bản thân mình.
"Em không buông, có chết cũng không buông."
Bàn tay Sở Mộng vẫn sống chết bám chặt vào tay áo Sở Lý, cô ngẩng cao đầu, hai mắt long lanh tựa hai ngọn lửa đang cháy rực, chừng như muốn đốt cháy tâm can Sở Lý.
Sở Lý đột nhiên thấy rất khó chịu, lòng anh nhiễu loạn, rối rắm đến mức chẳng thể kiểm soát nổi. Liền mạnh tay đẩy Sở Mộng ra, gằn giọng:
"Sở Mộng, cô tỉnh ra đi, cô họ Sở, tôi cũng họ Sở, cô là em gái tôi, tôi là anh trai cô. Cô đừng điên khùng nữa, chúng ta không thể…"
Sở Mộng bướng bỉnh nhìn Sở Lý, trong ánh mắt những yêu những hận chi chít đan xen, cuối cùng tất cả trở nên thật điên cuồng.
"Đừng có nói không thể với em. Đêm nay em sẽ cho anh biết, trên thế giới này, điều gì cũng có thể."
Không chút nhẹ nhàng, Sở Mộng tiến về trước giữ chặt gáy của Sở Lý, đôi môi đỏ mọng yêu kiều quấn chặt lấy môi anh.
"Cô điên rồi!"
Sở Lý trợn tròn mắt kinh ngạc, trong phút chốc tâm trí hoàn toàn trống rỗng, anh nắm lấy hai vai Sở Mộng hòng đẩy ra.
Đáng tiếc là Sở Mộng cố chấp bướng bỉnh hơn anh tưởng. Dù cho anh có mạnh tay siết gãy xương vai, dù cho những giọt lệ đau thương tràn khắp mặt, cô vẫn cứ đặt lên môi anh một nụ hôn thật sâu.
Lâm Phiên Phiên cách đó không xa trông thấy mà hoảng hồn.
Cô vẫn luôn biết Sở Mộng vốn dĩ chẳng giống như những người khác, nhưng không ngờ lại khác biệt đến mức này, đi yêu anh trai cùng cha khác mẹ với mình. Mà Sở Lý, trông lời nói hành động thì tưởng như vô tình, nhưng ánh mắt đau đớn bất lực đó, chỉ e rằng anh ta đối với Sở Mộng, có khi còn sâu đậm hơn nữa.
Thế mà điều diễn ra tiếp theo đó lại càng nằm ngoài dự kiến của Lâm Phiên Phiên.
Con người lúc nào cũng cố gắng kiềm nén bản thân như Sở Lý, trước sự mạnh bạo ngang bướng của Sở Mộng, cuối cùng cũng không có cách nào làm trái con tim nữa.
Một người đàn ông lãnh đạm, một khi đã bộc phát ra, thì sự điên cuồng đó lẽ thường chẳng thể nào đánh giá nổi.
Sở Mộng điên rồi, Sở Lý cũng điên theo rồi. Nụ hôn của cô cuối cùng đã đánh thức trái tim lang sói mà bấy lâu nay anh cố giấu đi, anh chẳng cự tuyệt cô nữa, mà bắt đầu vòng tay ôm cô thật chặt, rồi hôn cô thật sâu, thật quyết liệt, hận chẳng thể cùng với cô hòa vào làm một. Từ giờ, đừng hòng có ai chia cách được họ nữa.
Nhận thấy Sở Lý đang từ thế bị động dần chuyển sang chủ động, không những vậy còn mãnh liệt hơn, những giọt lệ của Sở Mộng lại lặng lẽ rơi, nhưng lần này, là những giọt lệ hạnh phúc.
Bởi vì, cuối cùng thì anh không còn phải kiềm nén bản thân nữa, tình yêu của cô đã được đền đáp.
Nụ hôn này, vĩnh viễn đến sông cạn đá mòn.
Trước nay Lâm Phiên Phiên chưa từng thấy một nụ hôn nào thâm tình động lòng đến như vậy, cho dù là người ngoài cuộc xem lén như cô cũng sâu sắc cảm nhận được tình yêu giữa hai người họ chân thành và mãnh liệt nhường nào.
Bỗng dưng đột nhiên phía vang lên một tiếng quát lớn: "Sở Lý, thằng khốn!"
Lời vừa hạ, một nắm đấm mạnh giáng ngay vào mặt Sở Lý.
"Gọi tôi lên để nói điều này sao?"
Sở Mộng nhún vai: "Không thì, anh cho là tôi còn có thể nói cái gì?"
Sở Lý lùi bước quay người, để lại cho Sở Mộng một tấm lưng lạnh lùng.
"Không có chuyện gì thì đi ngủ sớm đi."
Nói rồi cất bước định rời đi.
"Sở Lý!"
Sở Mộng đau đáu nhìn tấm lưng lạnh lùng rồi khẽ gọi.
Đột nhiên cô giang rộng hai cánh tay, giống như một con bướm trắng bay về phía Sở Lý, ôm chầm lấy anh ta từ phía sau, mười ngón tay vòng ra trước đan vào nhau thật chặt, thật gần. Giọng cô không còn gồng mình cay nghiệt như ban nãy nữa, mà trở nên khắc khoải: "Hứa với em, em không gả chồng, anh cũng đừng cưới vợ, được không?"
Khoảnh khắc đó, Sở Lý toàn thân cứng đờ như tượng, gương mặt trước nay chưa từng biến sắc bỗng dưng xen vào vài nét đau đớn bi thương, thậm chí là cả sự bất lực sâu sắc.
Chứng kiến màn đó, Lâm Phiên Phiên đang núp sau chậu cây chỉ biết há hốc mồm. Ôi đây tình huống gì vậy?
Sở Lý và Sở Mộng… hai người bọn họ… có vẻ như không đơn giản là mối quan hệ anh em bình thường. Lâm Phiên Phiên gần như chẳng hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra.
"Buông tay đi!"
Sở Lý dằn lòng nhắm chặt mắt, cố gỡ mười ngón tay đan chặt của Sỡ Mộng ra, đoạn quay người lại, vẫn khuôn mặt lạnh lùng vô cảm đó, anh nhìn vào mắt Sở Mộng.
Hai chữ "buông tay" này, không chỉ là nói với Sở Mộng, mà còn là nói với chính bản thân mình.
"Em không buông, có chết cũng không buông."
Bàn tay Sở Mộng vẫn sống chết bám chặt vào tay áo Sở Lý, cô ngẩng cao đầu, hai mắt long lanh tựa hai ngọn lửa đang cháy rực, chừng như muốn đốt cháy tâm can Sở Lý.
Sở Lý đột nhiên thấy rất khó chịu, lòng anh nhiễu loạn, rối rắm đến mức chẳng thể kiểm soát nổi. Liền mạnh tay đẩy Sở Mộng ra, gằn giọng:
"Sở Mộng, cô tỉnh ra đi, cô họ Sở, tôi cũng họ Sở, cô là em gái tôi, tôi là anh trai cô. Cô đừng điên khùng nữa, chúng ta không thể…"
Sở Mộng bướng bỉnh nhìn Sở Lý, trong ánh mắt những yêu những hận chi chít đan xen, cuối cùng tất cả trở nên thật điên cuồng.
"Đừng có nói không thể với em. Đêm nay em sẽ cho anh biết, trên thế giới này, điều gì cũng có thể."
Không chút nhẹ nhàng, Sở Mộng tiến về trước giữ chặt gáy của Sở Lý, đôi môi đỏ mọng yêu kiều quấn chặt lấy môi anh.
"Cô điên rồi!"
Sở Lý trợn tròn mắt kinh ngạc, trong phút chốc tâm trí hoàn toàn trống rỗng, anh nắm lấy hai vai Sở Mộng hòng đẩy ra.
Đáng tiếc là Sở Mộng cố chấp bướng bỉnh hơn anh tưởng. Dù cho anh có mạnh tay siết gãy xương vai, dù cho những giọt lệ đau thương tràn khắp mặt, cô vẫn cứ đặt lên môi anh một nụ hôn thật sâu.
Lâm Phiên Phiên cách đó không xa trông thấy mà hoảng hồn.
Cô vẫn luôn biết Sở Mộng vốn dĩ chẳng giống như những người khác, nhưng không ngờ lại khác biệt đến mức này, đi yêu anh trai cùng cha khác mẹ với mình. Mà Sở Lý, trông lời nói hành động thì tưởng như vô tình, nhưng ánh mắt đau đớn bất lực đó, chỉ e rằng anh ta đối với Sở Mộng, có khi còn sâu đậm hơn nữa.
Thế mà điều diễn ra tiếp theo đó lại càng nằm ngoài dự kiến của Lâm Phiên Phiên.
Con người lúc nào cũng cố gắng kiềm nén bản thân như Sở Lý, trước sự mạnh bạo ngang bướng của Sở Mộng, cuối cùng cũng không có cách nào làm trái con tim nữa.
Một người đàn ông lãnh đạm, một khi đã bộc phát ra, thì sự điên cuồng đó lẽ thường chẳng thể nào đánh giá nổi.
Sở Mộng điên rồi, Sở Lý cũng điên theo rồi. Nụ hôn của cô cuối cùng đã đánh thức trái tim lang sói mà bấy lâu nay anh cố giấu đi, anh chẳng cự tuyệt cô nữa, mà bắt đầu vòng tay ôm cô thật chặt, rồi hôn cô thật sâu, thật quyết liệt, hận chẳng thể cùng với cô hòa vào làm một. Từ giờ, đừng hòng có ai chia cách được họ nữa.
Nhận thấy Sở Lý đang từ thế bị động dần chuyển sang chủ động, không những vậy còn mãnh liệt hơn, những giọt lệ của Sở Mộng lại lặng lẽ rơi, nhưng lần này, là những giọt lệ hạnh phúc.
Bởi vì, cuối cùng thì anh không còn phải kiềm nén bản thân nữa, tình yêu của cô đã được đền đáp.
Nụ hôn này, vĩnh viễn đến sông cạn đá mòn.
Trước nay Lâm Phiên Phiên chưa từng thấy một nụ hôn nào thâm tình động lòng đến như vậy, cho dù là người ngoài cuộc xem lén như cô cũng sâu sắc cảm nhận được tình yêu giữa hai người họ chân thành và mãnh liệt nhường nào.
Bỗng dưng đột nhiên phía vang lên một tiếng quát lớn: "Sở Lý, thằng khốn!"
Lời vừa hạ, một nắm đấm mạnh giáng ngay vào mặt Sở Lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.