Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu
Chương 213: Tôi muốn rời đi
Bổ Thiểu Kiết
18/04/2019
“Đừng!”
Ai biết được Lâm Phiên Phiên lại bỗng nhiên nắm ngược lại tay của Sương Sương, lắc đầu nói: “Đừng nói với bọn họ! Tớ… tớ chỉ muốn rời xa nơi này.
“Sao…cơ?”
Lâm Sương Sương kinh ngạc: “Phiên Phiên, cậu muốn đi đâu?”
Lâm Phiên Phiên cười ủ rũ: “Đi đâu cũng được, chỉ là không muốn ở lại nơi này nữa.”
“Tại sao?”
Lâm Sương Sương lo lắng nhìn Lâm Phiên Phiên, cô ấy rất sợ Lâm Phiên Phiên đang nói những lời không bình thường.
“Cậu hỏi tớ tại sao ư, có quá nhiều quá nhiều lý do.”
Lâm Phiên Phiên lắc đầu bất lực, cô thật sự tổn thương đến thấu tim, lập tức ngước mắt nhìn vào mắt của Lâm Sương Sương, nói: “Sương Sương, cậu tin tớ không?”
“Đương nhiên là tin.”
Lâm Sương Sương trả lời không chút do dự.
Trong lòng Lâm Phiên Phiên tràn đầy cảm kích: “Cảm ơn cậu! Tớ biết rằng, cho dù vào lúc nào, dù tất cả mọi người đều phản bội tớ, tớ vẫn có người bạn tốt là cậu. Tớ chỉ muốn nói lại một lần nữa, con của tớ không phải là bất ngờ bị sảy, là Sở Lý Tường Hùng - bố của Sở Tường Hùng hại chết. Ông ta sai người đưa tớ lên bàn phẫu thuật, làm thủ thuật chọc nước ối cho tớ, kiểm tra DNA của đứa bé. Kết quả khiến cho tớ bị xảy thai. Nhưng tất cả sự việc đều không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Sở Lý Thừa chỉ là thủ phạm chính, Hứa Thịnh và Hoắc Mạnh Lam là đồng phạm, còn Mạc Tiểu Vang mới là chủ mưu ẩn nấp ở phía sau. Tôi nói như vậy, cậu tin tớ không?
Mặc dù hôm đó Mạc Tiểu Vang không hề nói trong toàn bộ sự việc có sự tham gia của Hứa Thịnh, nhưng Lâm Sương Sương cũng không ngốc. Sở Lý Tường Hùng ép buộc cô ấy làm thủ thuật chọc nước ối, nếu không có sự giúp đỡ và sự che giấu sau khi sự việc xảy ra của Hứa Thịnh, Sở Tường Hùng sao có thể không tin tưởng lời của cô ấy!
Lâm Sương Sương nghe xong, hoàn toàn bị sốc. Ngay lập tức, cô ấy liên tục gật đầu, ánh mắt kiên định nói: “Tớ tin, tớ đương nhiên tin cậu. Kể từ ngày hôm đó, khi cậu nói con của cậu không phải bất ngờ bị sảy, tớ vẫn luôn tin cậu. Nhưng một mình tớ tin cậu không có tác dụng. Bọn họ đều không tin. Quan trọng nhất là… Sở Tường Hùng cũng không tin.”
“Đúng vậy. Ngay cả anh ấy cũng không tin mình.”
Lâm Phiên Phiên cười một cách thê lương, cười đến mức nước mắt rơi không tiếng động: “Thù này, Lâm Phiên Phiên tôi nhất định phải báo, nhưng không phải là bây giờ. Hiện tại, có quá nhiều cặp mắt đang ở trong chỗ tối nhìn chằm chằm vào tớ. Bọn họ đều đang mong chờ tớ phát điên. Cho dù đến cuối cùng tớ không bị điên, họ cũng sẽ tàn nhẫn ép tớ phát điên. Bởi vậy, Sương Sương, cậu hãy giúp tôi, giúp tớ rời khỏi nơi này.”
Nghe xong những lời này của Lâm Phiên Phiên, Lâm Sương Sương trầm ngâm rất lâu. Sau đó cô gật đầu chắc như đinh đóng cột: “Được, tớ giúp cậu. Nếu đã muốn đi, nhất định phải đi đến một nơi bọn họ không tìm được cậu. Tớ đưa cậu ra nước ngoài có được không?”
Lâm Phiên Phiên ngẩn ra một chút. Ra nước ngoài sao?
Cô tuy rằng có suy nghĩ rời đi, nhưng chưa từng nghĩ phải rời đi xa như vậy.
Nhưng ra nước ngoài cũng tốt. Như vậy bọn họ sẽ không tìm được cô. Nếu không, với thân phận và thủ đoạn như vậy của họ, cô chạy trốn đến thành phố nào cũng vô ích.
“Ra nước ngoài thì phải làm hộ chiếu, như vậy cần một chút thời gian. Do đó khoảng thời gian này cậu vẫn chỉ có thể ở trong bệnh viện.” Lâm Sương Sương cẩn trọng nói.
Lâm Phiên Phiên ừ nhẹ một tiếng: “Tớ hiểu, tớ biết nên làm như thế nào.”
Nếu đã quyết định đi, vậy thì, trước khi đi tuyệt đối không thể lộ ra một chút sơ hở.
Hai người lại nói chuyện một chút, sau khi ông Lâm trở lại, Lâm Sương Sương mới rời đi.
Lâm Phiên Phiên lại trở về bộ dạng đờ đẫn từ trước. Điểm khác chính là, lúc trước là thật, bây giờ là giả bộ.
Ánh sáng nơi khóe mắt nhìn thấy ông Lâm từng đợt bận rộn vì cô thu dọn những vật dụng hàng ngày, thỉnh thoảng còn nói chuyện nhà với cô, Lâm Phiên Phiên bỗng nhiên cảm thấy mình rất quá đáng, rõ ràng cô đã tỉnh nhưng vẫn muốn làm ra vẻ chưa tỉnh.
Trời biết, cô muốn nhào vào trong lòng ấm áp đó của cha biết bao nhiêu, gọi ông một tiếng “cha”.
Nhưng Lâm Phiên Phiên biết, mình nhất định phải nhẫn nhịn. Cô đã không còn gì rồi, cô không thể nào lại mất đi người cha toàn tâm toàn ý yêu thương cô. Bởi vì Lâm Phiên Phiên lo lắng, một khi tin tức mình không bị điên truyền ra ngoài, những người đó sẽ làm ra những hành động càng điên cuồng hơn để ép điên cô, ví dụ, làm hại người cha thân yêu nhất của cô.
Ông Lâm không hề biết Lâm Phiên Phiên lúc này đã tỉnh, ông theo thói quen vừa nói một vài chuyện trong nhà với Lâm Phiên Phiên, trong lòng vẫn vừa đấu tranh liệu rốt cuộc có nên gọi điện cho Giang Sa hay không?
Ông Lâm đã băn khoăn về câu hỏi này cả hơn nửa tháng, kể từ ngày đầu tiên Lâm Phiên Phiên sảy thai vào bệnh viện, ông đã bắt đầu băn khoăn.
Nói cho cùng, Giang Sa mới là mẹ ruột của Lâm Phiên Phiên. Con gái trở thành bộ dạng như thế này, người làm mẹ ruột có quyền được biết.
Nhưng ông Lâm lại lo lắng sau khi Giang Sa biết được sẽ đau lòng lại tổn hại sức khỏe. Hơn nữa, bệnh viện này hoàn toàn là một bệnh viện cao cấp (quý tộc), người ra vào đều là những người trong xã hội thượng lưu. Ông lo lắng một khi Giang Sa đến thăm Lâm Phiên Phiên thì sẽ bị người khác nhận ra. Nếu bởi vì điều này mà mở ra quá khứ Giang Sa vẫn luôn muốn che giấu, từ đó ảnh hưởng đến gia đình hiện tại của bà ấy, vậy ông sẽ phạm phải tội lớn nhất.
Vì vậy, nghĩ đi nghĩ lại, ông Lâm đã do dự nửa tháng, vẫn chưa quyết định có nên thông báo cho Giang Sa hay không.
Lại không hề hay biết, nếu lần này ông thông báo, vậy cũng sẽ không có trận sóng gió nhận con gái kinh thiên động địa về sau.
Ai biết được Lâm Phiên Phiên lại bỗng nhiên nắm ngược lại tay của Sương Sương, lắc đầu nói: “Đừng nói với bọn họ! Tớ… tớ chỉ muốn rời xa nơi này.
“Sao…cơ?”
Lâm Sương Sương kinh ngạc: “Phiên Phiên, cậu muốn đi đâu?”
Lâm Phiên Phiên cười ủ rũ: “Đi đâu cũng được, chỉ là không muốn ở lại nơi này nữa.”
“Tại sao?”
Lâm Sương Sương lo lắng nhìn Lâm Phiên Phiên, cô ấy rất sợ Lâm Phiên Phiên đang nói những lời không bình thường.
“Cậu hỏi tớ tại sao ư, có quá nhiều quá nhiều lý do.”
Lâm Phiên Phiên lắc đầu bất lực, cô thật sự tổn thương đến thấu tim, lập tức ngước mắt nhìn vào mắt của Lâm Sương Sương, nói: “Sương Sương, cậu tin tớ không?”
“Đương nhiên là tin.”
Lâm Sương Sương trả lời không chút do dự.
Trong lòng Lâm Phiên Phiên tràn đầy cảm kích: “Cảm ơn cậu! Tớ biết rằng, cho dù vào lúc nào, dù tất cả mọi người đều phản bội tớ, tớ vẫn có người bạn tốt là cậu. Tớ chỉ muốn nói lại một lần nữa, con của tớ không phải là bất ngờ bị sảy, là Sở Lý Tường Hùng - bố của Sở Tường Hùng hại chết. Ông ta sai người đưa tớ lên bàn phẫu thuật, làm thủ thuật chọc nước ối cho tớ, kiểm tra DNA của đứa bé. Kết quả khiến cho tớ bị xảy thai. Nhưng tất cả sự việc đều không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Sở Lý Thừa chỉ là thủ phạm chính, Hứa Thịnh và Hoắc Mạnh Lam là đồng phạm, còn Mạc Tiểu Vang mới là chủ mưu ẩn nấp ở phía sau. Tôi nói như vậy, cậu tin tớ không?
Mặc dù hôm đó Mạc Tiểu Vang không hề nói trong toàn bộ sự việc có sự tham gia của Hứa Thịnh, nhưng Lâm Sương Sương cũng không ngốc. Sở Lý Tường Hùng ép buộc cô ấy làm thủ thuật chọc nước ối, nếu không có sự giúp đỡ và sự che giấu sau khi sự việc xảy ra của Hứa Thịnh, Sở Tường Hùng sao có thể không tin tưởng lời của cô ấy!
Lâm Sương Sương nghe xong, hoàn toàn bị sốc. Ngay lập tức, cô ấy liên tục gật đầu, ánh mắt kiên định nói: “Tớ tin, tớ đương nhiên tin cậu. Kể từ ngày hôm đó, khi cậu nói con của cậu không phải bất ngờ bị sảy, tớ vẫn luôn tin cậu. Nhưng một mình tớ tin cậu không có tác dụng. Bọn họ đều không tin. Quan trọng nhất là… Sở Tường Hùng cũng không tin.”
“Đúng vậy. Ngay cả anh ấy cũng không tin mình.”
Lâm Phiên Phiên cười một cách thê lương, cười đến mức nước mắt rơi không tiếng động: “Thù này, Lâm Phiên Phiên tôi nhất định phải báo, nhưng không phải là bây giờ. Hiện tại, có quá nhiều cặp mắt đang ở trong chỗ tối nhìn chằm chằm vào tớ. Bọn họ đều đang mong chờ tớ phát điên. Cho dù đến cuối cùng tớ không bị điên, họ cũng sẽ tàn nhẫn ép tớ phát điên. Bởi vậy, Sương Sương, cậu hãy giúp tôi, giúp tớ rời khỏi nơi này.”
Nghe xong những lời này của Lâm Phiên Phiên, Lâm Sương Sương trầm ngâm rất lâu. Sau đó cô gật đầu chắc như đinh đóng cột: “Được, tớ giúp cậu. Nếu đã muốn đi, nhất định phải đi đến một nơi bọn họ không tìm được cậu. Tớ đưa cậu ra nước ngoài có được không?”
Lâm Phiên Phiên ngẩn ra một chút. Ra nước ngoài sao?
Cô tuy rằng có suy nghĩ rời đi, nhưng chưa từng nghĩ phải rời đi xa như vậy.
Nhưng ra nước ngoài cũng tốt. Như vậy bọn họ sẽ không tìm được cô. Nếu không, với thân phận và thủ đoạn như vậy của họ, cô chạy trốn đến thành phố nào cũng vô ích.
“Ra nước ngoài thì phải làm hộ chiếu, như vậy cần một chút thời gian. Do đó khoảng thời gian này cậu vẫn chỉ có thể ở trong bệnh viện.” Lâm Sương Sương cẩn trọng nói.
Lâm Phiên Phiên ừ nhẹ một tiếng: “Tớ hiểu, tớ biết nên làm như thế nào.”
Nếu đã quyết định đi, vậy thì, trước khi đi tuyệt đối không thể lộ ra một chút sơ hở.
Hai người lại nói chuyện một chút, sau khi ông Lâm trở lại, Lâm Sương Sương mới rời đi.
Lâm Phiên Phiên lại trở về bộ dạng đờ đẫn từ trước. Điểm khác chính là, lúc trước là thật, bây giờ là giả bộ.
Ánh sáng nơi khóe mắt nhìn thấy ông Lâm từng đợt bận rộn vì cô thu dọn những vật dụng hàng ngày, thỉnh thoảng còn nói chuyện nhà với cô, Lâm Phiên Phiên bỗng nhiên cảm thấy mình rất quá đáng, rõ ràng cô đã tỉnh nhưng vẫn muốn làm ra vẻ chưa tỉnh.
Trời biết, cô muốn nhào vào trong lòng ấm áp đó của cha biết bao nhiêu, gọi ông một tiếng “cha”.
Nhưng Lâm Phiên Phiên biết, mình nhất định phải nhẫn nhịn. Cô đã không còn gì rồi, cô không thể nào lại mất đi người cha toàn tâm toàn ý yêu thương cô. Bởi vì Lâm Phiên Phiên lo lắng, một khi tin tức mình không bị điên truyền ra ngoài, những người đó sẽ làm ra những hành động càng điên cuồng hơn để ép điên cô, ví dụ, làm hại người cha thân yêu nhất của cô.
Ông Lâm không hề biết Lâm Phiên Phiên lúc này đã tỉnh, ông theo thói quen vừa nói một vài chuyện trong nhà với Lâm Phiên Phiên, trong lòng vẫn vừa đấu tranh liệu rốt cuộc có nên gọi điện cho Giang Sa hay không?
Ông Lâm đã băn khoăn về câu hỏi này cả hơn nửa tháng, kể từ ngày đầu tiên Lâm Phiên Phiên sảy thai vào bệnh viện, ông đã bắt đầu băn khoăn.
Nói cho cùng, Giang Sa mới là mẹ ruột của Lâm Phiên Phiên. Con gái trở thành bộ dạng như thế này, người làm mẹ ruột có quyền được biết.
Nhưng ông Lâm lại lo lắng sau khi Giang Sa biết được sẽ đau lòng lại tổn hại sức khỏe. Hơn nữa, bệnh viện này hoàn toàn là một bệnh viện cao cấp (quý tộc), người ra vào đều là những người trong xã hội thượng lưu. Ông lo lắng một khi Giang Sa đến thăm Lâm Phiên Phiên thì sẽ bị người khác nhận ra. Nếu bởi vì điều này mà mở ra quá khứ Giang Sa vẫn luôn muốn che giấu, từ đó ảnh hưởng đến gia đình hiện tại của bà ấy, vậy ông sẽ phạm phải tội lớn nhất.
Vì vậy, nghĩ đi nghĩ lại, ông Lâm đã do dự nửa tháng, vẫn chưa quyết định có nên thông báo cho Giang Sa hay không.
Lại không hề hay biết, nếu lần này ông thông báo, vậy cũng sẽ không có trận sóng gió nhận con gái kinh thiên động địa về sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.