Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu
Chương 270: Tự làm tự chịu
Bổ Thiểu Kiết
18/04/2019
Ngay sau đó, Lâm Phiên Phiên lập tức gạt đám người ra không chút do dự lao về phía trước.
Vươn tay túm chặt lấy hai bàn tay đang níu tóc Giang Sa của Hứa Bành: “Buông bà ấy ra!”
Hứa Bành thấy dưới tình huống bản thân mình đã nói rõ ràng tất cả mọi chuyện, vậy mà vẫn có người chạy tới ngăn cản, nhất thời vô cùng tức giận, căm hận ngẩng đầu lên, đang muốn nổi đóa, nhưng lúc trông thấy rõ gương mặt của Lâm Phiên Phiên, khóe miệng mở to lại không phát ra được chút âm thanh nào.
“Lâm Phiên Phiên… Sao cô lại ở chỗ này? Cô trở về lúc nào, tại sao lại quay về, con trai tôi có biết chuyện này hay không?”
Hứa Bành trợn mắt kinh ngạc nhìn Lâm Phiên Phiên chất vấn không ngừng.
Vì sao ngày đó đứa bé của Lâm Phiên Phiên không còn, bà ta biết rất rõ, tuy bà ta không tham dự, nhưng sau khi mọi chuyện xảy ra lại giúp Sở Quy Thôn che dấu, ép buộc thập thất cùng thập bát nói dối Sở Tường Hùng. Lúc này gặp lại Lâm Phiên Phiên, bà ta ít nhiều cũng có chút chột dạ, bà ta lo lắng nhất chính là việc Lâm Phiên Phiên trở về sẽ làm lộ ra chân tướng sự việc, đến lúc đó tình cảm mẹ con giữa bà ta cùng Sở Tường Hùng chắc chắn sẽ bị rạn nứt.
Vốn dĩ Lâm Phiên Phiên cũng không muốn nói nhiều với bà ta, thấy Hứa Bành vẫn không chịu buông tay, cô khẽ nhướng mày dùng sức nắm chặt tay bà ta. Hứa Bành bị đau, mười ngón tay đang túm tóc Giang Sa lập tức buông lỏng. Thừa dịp này cô kéo một cái thật mạnh, không tốn chút sức đã có thể đẩy cả người bà ta ra khỏi người Giang Sa.
Hứa Bành không ngờ Lâm Phiên Phiên lại dám ra tay với mình, nhất thời, không chút chuẩn bị liền rơi xuống đất, vô ý té ngã chổng vó lên trời, đau đớn gào khóc kêu la, trông thật buồn cười. Trong đám người vây quanh xem náo nhiệt, đã có vài người che miệng cười trộm.
Hứa Bành thấy mình mất mặt như vậy, trong lòng vô cùng tức giận, vội vàng bò dậy xông về phía Lâm Phiên Phiên đang đỡ Giang Sa đứng lên. Bộ dạng hung ác kia như hận không thể lập tức xé xác cô ra.
Đáng tiếc, Lâm Phiên Phiên bây giờ không còn là cô gái yêu đuối, tay trói gà không chặt như trước kia nữa. Kỹ năng phòng thân đã được cô luyện tập vô cùng thành thạo, đối phó với hai, ba tên đàn ông to lớn cũng không có vấn đề, nói gì đến người phụ nữ đã ngoài năm mươi như Hứa Bành.
Tuy nhiên, cô sẽ không thực sự ra tay với Hứa Bành, dù sao bà ta cũng là mẹ của Sở Tường Hùng, chút thể diện này cô vẫn sẽ giữ lại cho anh.
Vì vậy, trông thấy Hứa Bành giống như chó điên lao về phía mình, cô cũng chỉ khẽ quay người đi, nhanh nhẹn tránh ra. Nhưng không nghĩ tới khí thế của bà ta quá mạnh, mà lúc này cô lại né qua, bà ta không có mục tiêu, không kịp dừng tay, cả người mạnh mẽ đập vào máy chạy bộ sau lưng cô.
“Ầm” Vang lên một tiếng thật lớn, đó là âm thanh phát ra khi cơ thể va chạm mạnh với máy móc.
Kết quả có thể tưởng tượng được, bà ta không chỉ vỡ đầu mà còn đụng gãy một cánh tay của mình.
“A!”
Chứng kiến một màn này, tất cả mọi người đều không kìm được mà kêu lên thành tiếng.
Lâm Phiên Phiên cũng rất kinh sợ, vội vàng chạy tới, muốn nhìn qua thương thế của Hứa Bành. Nhưng đúng lúc này, một giọng nói cùng với bóng dáng quen thuộc từ trong đám người nhanh chóng lao tới.
“Mẹ!”
Sở Tường Hùng chạy đến, đỡ Hứa Bành trước mặt Lâm Phiên Phiên dựa vào trong lòng.
Sau khi đến bệnh viện thăm Lôi Lôi, Sở Tường Hùng liền trở về quán rượu tìm Lâm Phiên Phiên, nhưng có lẽ lúc đó cô đã cùng Hàn Phiêu đi đến công ty của Hoắc Mạnh Lam, anh cũng không rõ, đành phải ngồi ở đó chờ đợi, ai ngờ chờ từ sáng đến chiều lại chỉ thấy mỗi Hàn Phòng trở về.
Anh thử hỏi qua Hàn Phiêu, thật không ngờ ngoài dự đoán hắn ta lại nói cho anh biết tung tích của Lâm Phiên Phiên, vì vậy anh lập tức lái xe như bay, chạy đến trung tâm thể thao này. Nhưng không nghĩ tới, vừa mới đến nơi cảnh tượng đầu tiên trông thấy chính là mẹ mình đang tranh chấp cùng cô, dẫn đến bị thương thành như vậy.
Sở Tường Hùng nóng lòng ôm lấy Hứa Bành đã đau đến mức mặt mũi trắng bệch, “Mẹ, con lập tức đưa mẹ đến bệnh viện…”
“Không muốn!”
Ai ngờ bà ta lại cắn răng nhịn đau, dùng tay trái không bị thương nắm chặt lấy bả vai Sở Tường Hùng, liếc mắt nhìn về phía Lâm Phiên Phiên, căm hận nói: “Người phụ nữ này…Chính cô ta đã khiến mẹ con bị thương thành như vậy, mẹ muốn con đánh lại cô ta, nếu không, cục tức này ta có chết cũng không nuốt trôi.”
“Mẹ…”
Sở Tường Hùng nghe vậy cảm thấy vô cùng nhức đầu.
Tình hình vừa rồi thế nào, anh đều trông thấy rất rõ ràng, vốn dĩ Lâm Phiên Phiên không hề thực sự ra tay. Nhưng nhìn dáng vẻ có chết cũng nhất định không chịu đến bệnh viện này của Hứa Bành, trên trán bà ta lại đang không ngừng chảy máu cùng cánh tay phải đã bị đụng gãy, chỉ sợ sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
“Đánh, đánh cô ta cho mẹ… Nếu không cho dù con có đưa mẹ vào bệnh viện, mẹ cũng sẽ không đồng ý chữa trị…”
Hứa Bành thở hổn hển, lạnh lùng nói. Bà ta mặc kệ lần này Lâm Phiên Phiên trở về rốt cuộc có mục đích gì, tóm lại bà chỉ muốn ngăn cản bất kỳ thứ gì có khả năng khiến cô cùng Sở Tường Hùng trở nên hòa hợp. Cho nên, bà ta muốn ép Sở Tường Hùng đánh Lâm Phiên Phiên, để cho bọn họ tự cắt đứt đường lui của mình.
Vươn tay túm chặt lấy hai bàn tay đang níu tóc Giang Sa của Hứa Bành: “Buông bà ấy ra!”
Hứa Bành thấy dưới tình huống bản thân mình đã nói rõ ràng tất cả mọi chuyện, vậy mà vẫn có người chạy tới ngăn cản, nhất thời vô cùng tức giận, căm hận ngẩng đầu lên, đang muốn nổi đóa, nhưng lúc trông thấy rõ gương mặt của Lâm Phiên Phiên, khóe miệng mở to lại không phát ra được chút âm thanh nào.
“Lâm Phiên Phiên… Sao cô lại ở chỗ này? Cô trở về lúc nào, tại sao lại quay về, con trai tôi có biết chuyện này hay không?”
Hứa Bành trợn mắt kinh ngạc nhìn Lâm Phiên Phiên chất vấn không ngừng.
Vì sao ngày đó đứa bé của Lâm Phiên Phiên không còn, bà ta biết rất rõ, tuy bà ta không tham dự, nhưng sau khi mọi chuyện xảy ra lại giúp Sở Quy Thôn che dấu, ép buộc thập thất cùng thập bát nói dối Sở Tường Hùng. Lúc này gặp lại Lâm Phiên Phiên, bà ta ít nhiều cũng có chút chột dạ, bà ta lo lắng nhất chính là việc Lâm Phiên Phiên trở về sẽ làm lộ ra chân tướng sự việc, đến lúc đó tình cảm mẹ con giữa bà ta cùng Sở Tường Hùng chắc chắn sẽ bị rạn nứt.
Vốn dĩ Lâm Phiên Phiên cũng không muốn nói nhiều với bà ta, thấy Hứa Bành vẫn không chịu buông tay, cô khẽ nhướng mày dùng sức nắm chặt tay bà ta. Hứa Bành bị đau, mười ngón tay đang túm tóc Giang Sa lập tức buông lỏng. Thừa dịp này cô kéo một cái thật mạnh, không tốn chút sức đã có thể đẩy cả người bà ta ra khỏi người Giang Sa.
Hứa Bành không ngờ Lâm Phiên Phiên lại dám ra tay với mình, nhất thời, không chút chuẩn bị liền rơi xuống đất, vô ý té ngã chổng vó lên trời, đau đớn gào khóc kêu la, trông thật buồn cười. Trong đám người vây quanh xem náo nhiệt, đã có vài người che miệng cười trộm.
Hứa Bành thấy mình mất mặt như vậy, trong lòng vô cùng tức giận, vội vàng bò dậy xông về phía Lâm Phiên Phiên đang đỡ Giang Sa đứng lên. Bộ dạng hung ác kia như hận không thể lập tức xé xác cô ra.
Đáng tiếc, Lâm Phiên Phiên bây giờ không còn là cô gái yêu đuối, tay trói gà không chặt như trước kia nữa. Kỹ năng phòng thân đã được cô luyện tập vô cùng thành thạo, đối phó với hai, ba tên đàn ông to lớn cũng không có vấn đề, nói gì đến người phụ nữ đã ngoài năm mươi như Hứa Bành.
Tuy nhiên, cô sẽ không thực sự ra tay với Hứa Bành, dù sao bà ta cũng là mẹ của Sở Tường Hùng, chút thể diện này cô vẫn sẽ giữ lại cho anh.
Vì vậy, trông thấy Hứa Bành giống như chó điên lao về phía mình, cô cũng chỉ khẽ quay người đi, nhanh nhẹn tránh ra. Nhưng không nghĩ tới khí thế của bà ta quá mạnh, mà lúc này cô lại né qua, bà ta không có mục tiêu, không kịp dừng tay, cả người mạnh mẽ đập vào máy chạy bộ sau lưng cô.
“Ầm” Vang lên một tiếng thật lớn, đó là âm thanh phát ra khi cơ thể va chạm mạnh với máy móc.
Kết quả có thể tưởng tượng được, bà ta không chỉ vỡ đầu mà còn đụng gãy một cánh tay của mình.
“A!”
Chứng kiến một màn này, tất cả mọi người đều không kìm được mà kêu lên thành tiếng.
Lâm Phiên Phiên cũng rất kinh sợ, vội vàng chạy tới, muốn nhìn qua thương thế của Hứa Bành. Nhưng đúng lúc này, một giọng nói cùng với bóng dáng quen thuộc từ trong đám người nhanh chóng lao tới.
“Mẹ!”
Sở Tường Hùng chạy đến, đỡ Hứa Bành trước mặt Lâm Phiên Phiên dựa vào trong lòng.
Sau khi đến bệnh viện thăm Lôi Lôi, Sở Tường Hùng liền trở về quán rượu tìm Lâm Phiên Phiên, nhưng có lẽ lúc đó cô đã cùng Hàn Phiêu đi đến công ty của Hoắc Mạnh Lam, anh cũng không rõ, đành phải ngồi ở đó chờ đợi, ai ngờ chờ từ sáng đến chiều lại chỉ thấy mỗi Hàn Phòng trở về.
Anh thử hỏi qua Hàn Phiêu, thật không ngờ ngoài dự đoán hắn ta lại nói cho anh biết tung tích của Lâm Phiên Phiên, vì vậy anh lập tức lái xe như bay, chạy đến trung tâm thể thao này. Nhưng không nghĩ tới, vừa mới đến nơi cảnh tượng đầu tiên trông thấy chính là mẹ mình đang tranh chấp cùng cô, dẫn đến bị thương thành như vậy.
Sở Tường Hùng nóng lòng ôm lấy Hứa Bành đã đau đến mức mặt mũi trắng bệch, “Mẹ, con lập tức đưa mẹ đến bệnh viện…”
“Không muốn!”
Ai ngờ bà ta lại cắn răng nhịn đau, dùng tay trái không bị thương nắm chặt lấy bả vai Sở Tường Hùng, liếc mắt nhìn về phía Lâm Phiên Phiên, căm hận nói: “Người phụ nữ này…Chính cô ta đã khiến mẹ con bị thương thành như vậy, mẹ muốn con đánh lại cô ta, nếu không, cục tức này ta có chết cũng không nuốt trôi.”
“Mẹ…”
Sở Tường Hùng nghe vậy cảm thấy vô cùng nhức đầu.
Tình hình vừa rồi thế nào, anh đều trông thấy rất rõ ràng, vốn dĩ Lâm Phiên Phiên không hề thực sự ra tay. Nhưng nhìn dáng vẻ có chết cũng nhất định không chịu đến bệnh viện này của Hứa Bành, trên trán bà ta lại đang không ngừng chảy máu cùng cánh tay phải đã bị đụng gãy, chỉ sợ sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
“Đánh, đánh cô ta cho mẹ… Nếu không cho dù con có đưa mẹ vào bệnh viện, mẹ cũng sẽ không đồng ý chữa trị…”
Hứa Bành thở hổn hển, lạnh lùng nói. Bà ta mặc kệ lần này Lâm Phiên Phiên trở về rốt cuộc có mục đích gì, tóm lại bà chỉ muốn ngăn cản bất kỳ thứ gì có khả năng khiến cô cùng Sở Tường Hùng trở nên hòa hợp. Cho nên, bà ta muốn ép Sở Tường Hùng đánh Lâm Phiên Phiên, để cho bọn họ tự cắt đứt đường lui của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.