Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu
Chương 263: Vô cùng châm chọc
Bổ Thiểu Kiết
18/04/2019
Mạc Tiểu Vang tự tin nở nụ cười, nhướng nhướng lông mày nói: "Điều này không cần phiền tới anh, tôi sẽ tự có cách. Nói chung việc này cứ quyết định như vậy, anh bắt đầu chuẩn bị luôn đi!"
Sở dĩ bốn năm qua cô không thể quyến rũ được Sở Tường Hùng, là bởi vì cô chưa ra tuyệt chiêu cuối cùng, sở dĩ cô chưa ra chiêu đó, đương nhiên là bởi vì tuyệt chiêu này sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng, đó chính là - Sở Tường Hùng có thể sẽ vì vậy mà không bao giờ để ý đến cô nữa.
Nhưng hôm nay, cô đã không còn đường lui nữa, cũng không để ý được nhiều chuyện như vậy, chỉ còn cách lấy ra đòn sát thủ lợi hại nhất của cô, đến lúc đó, có thể nắm chắc trăm phần trăm thành công, còn về hậu quả, chỉ có thể đợi đến lúc đó rồi tính tiếp, sự việc cấp bách, cô chỉ muốn giữ vững cuộc hôn nhân này.
Hứa Thịnh đùa cợt cười nói: "Tự tin là chuyện tốt, nhưng tự tin thái quá chính là kiêu ngạo, mà kết cục của người kiêu ngạo thì thường vô cùng thê thảm."
Mạc Tiểu Vang biết Hứa Thịnh sau khi bị cô uy hiếp nên cảm thấy khó chịu, cố ý nói những lời kích thích cô, vậy nên cô cũng không để ý, chỉ cười khẩy tỏ vẻ không đồng ý, rồi xoay người trở về phòng bệnh của Lôi Lôi.
Hai tay Hứa Thịnh ôm lấy vai, tiếp tục như cười như không nói: "Vì sao Sở Tường Hùng đột nhiên muốn ly hôn với cô? Một người đàn ông đột nhiên muốn bỏ vợ bỏ con, rốt cuộc là vì điều gì? Lẽ nào, thực sự chỉ bởi vì những hành vi cô gây ra khiến hắn khó chịu sao? Lẽ nào, cô thật sự không nghĩ ra còn có nguyên nhân khác sao?"
Nghe vậy, Mạc Tiểu Vang lập tức dừng bước, quay đầu nhìn chằm chằm Hứa Thịnh, cau mày nói: "Anh có ý gì? Anh... rốt cuộc anh biết cái gì rồi?"
Rất rõ ràng lời nói của Hứa Thịnh có hàm ý khác, Mạc Tiểu Vang cô không ngốc đến mức nghe không ra.
Hứa Thịnh nở nụ cười sâu xa, nói: "Điều này còn cần phải tìm hiểu sao, dùng mũi cũng nghĩ ra được, một người đàn ông đột nhiên không cần vợ và con gái của chính mình, nguyên nhân chỉ có một, đó chính là... hắn có người phụ nữ khác."
Tuy rằng hôm đó hắn đồng ý với Lâm Phiên Phiên, sẽ không nói chuyện cô đã trở về cho Mạc Tiểu Vang biết, nhưng bây giờ hắn úp úp mở mở nói như vậy, cũng không tính là nuốt lời, coi như để dọa Mạc Tiểu Vang đi.
Hắn thật sự không thể tiếp tục nhìn vẻ mặt cao ngạo của người phụ nữ này được nữa, nếu không hạ thấp uy phong của cô ta xuống, hắn nuốt không trôi cục tức này.
Quả nhiên, Mạc Tiểu Vang vừa nghe thấy lời nói của Hứa Thịnh, khuôn mặt lập tức xám như tro tàn.
Mặc dù vừa nãy cô ta luôn mồm chất vấn Sở Tường Hùng có phải có người phụ nữ khác ở bên ngoài hay không, nhưng đó chỉ là do cô ta suy đoán lung tung, ngay cả chính bản thân cô ta cũng chưa từng nghĩ đó là sự thật, bởi vì cô ta biết Sở Tường Hùng không phải loại người đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, nhưng khi lời này được nói ra từ miệng một người đàn ông khác, hơn nữa người đàn ông này lại là người hiểu Sở Tường Hùng nhất, trong lòng Mạc Tiểu Vang mới bắt đầu rối loạn, còn lúng túng hơn vừa nãy khi Sở Tường Hùng đòi ly hôn với cô ta.
Quan sát thấy những biểu cảm đặc sắc trên khuôn mặt Mạc Tiểu Vang, Hứa Thịnh cười đắc ý, nhướng nhướng mày, miệng huýt sáo, liền xoay người định rời đi.
Mạc Tiểu Vang thấy Hứa Thịnh mới nói được một nửa đã rời đi, vội vã kéo ống tay áo Hứa Thịnh, sốt ruột nói: "Anh nói rõ ràng cho tôi biết, người phụ nữ ở bên ngoài của Sở Tường Hùng là ai, dáng dấp thế nào, có xuất thân gì, năm nay bao nhiêu tuổi..."
Không đợi Mạc Tiểu Vang hỏi xong, Hứa Thịnh đã mất kiên nhẫn hất tay cô ta ra: "Muốn biết... thì tự đi mà điều tra!"
Nói xong, không thèm để ý đến Mạc Tiểu Vang, vung vạt áo nghênh ngang rời đi.
Chỉ còn lại một mình Mạc Tiểu Vang sắc mặt hết trắng lại xanh, hết xanh lại trắng, nhưng không có chỗ phát tác cơn giận, chỉ có thể âm thầm chửi bới trong lòng, cô nhất định phải bắt được con hồ ly tinh đã phá vỡ hạnh phúc của cô.
Chuyển cảnh!
Lâm Phiên Phiên và Hàn Phiêu đang ngồi taxi đến công ty của Hoắc Mạnh Lam, đột nhiên mũi cô nóng lên, Lâm Phiên Phiên hắt xì mấy cái liền.
"Xem ra là có người chửi sau lưng em!"
Hàn Phiêu lấy khăn tay đưa cho Lâm Phiên Phiên, trêu ghẹo nói.
Lâm Phiên Phiên cười cười: "Có lẽ vậy!"
Hiện tại tất cả mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu, sau này, người mắng chửi cô đoán chừng sẽ còn nhiều hơn nữa.
Hai người đang nói chuyện, đúng lúc này, xe đột nhiên thắng gấp, rồi dừng lại.
Lâm Phiên Phiên với Hàn Phiêu theo quán tính mạnh mẽ lao cả nửa người trên về phía trước.
"Sao vậy?"
Hàn Phiêu không khỏi nhíu mày hỏi.
Tài xế vội vàng xin lỗi nói: "Thật ngại quá, chiếc xe trước mặt đột nhiên nói dừng là dừng, tôi không còn cách nào khác, đành phải phanh gấp."
Lâm Phiên Phiên cũng nhịn không được nhíu mày: "Phía trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Tài xế nói: "Tôi xuống xem thế nào."
Nói xong, liền cởi dây an toàn xuống xe.
Chỉ thấy hắn nhìn thoáng qua bên trong chiếc xe phía trước, liền lập tức đỏ mặt chạy trở lại.
Hàn Phiêu cùng Lâm Phiên Phiên đưa mắt nhìn nhau, sau đó, Hàn Phiêu nói: "Rốt cuộc là sao vậy?"
Tài xế ngượng ngùng nói: "Cái kia... Bọn họ đột nhiên ngừng xe... hôn môi, rồi kịch liệt, xấu hổ chết đi được..."
Nghe vậy, Hàn Phiêu, Lâm Phiên Phiên mới chợt hiểu ra, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Ở thời đại này hạng người nào chả có, có điều loại người đột nhiên dừng xe trên đường tùy ý làm bậy như này, thật sự khiến mọi người đều cảm thấy khó chịu.
Hơn nữa lúc này đang là giờ cao điểm đi làm, con đường này mặc dù không nằm ở khu vực sầm uất, nhưng xe lui tới cũng không ít, chỉ cần dừng mấy phút, đã có bốn năm chiếc xe bị tắc ở phía sau, lập tức, tiếng còi xe, tiếng mắng chửi, vang lên bên tai không dứt.
Có vài người tài xế biết là do chiếc xe phía trước làm lỡ chuyện, nên tất cả cùng tiến đến gõ cửa kính của chiếc xe kia, đáng tiếc một nam một nữ bên trong đang hôn nhau say đắm, căn bản không hề để ý tới, thế nên những người này tức giậm chân cũng không thể làm gì được.
Rốt cục, Hàn Phiêu nhịn không được nói: "Anh đi thúc giục bọn họ, nụ hôn này kéo dài quá lâu rồi đấy."
Lâm Phiên Phiên đưa tay ngăn lại, cười nói: "Chuyện này để đàn ông các anh đi nói thì không tiện cho lắm, anh cũng thấy đấy, ngay cả tiếng nói chuyện của mấy người tài xế kia mà đôi nam nữ trong xe cũng không để ý, hay là để em đi cho."
Nói xong, liền mở cửa xuống xe.
Chỉ là, lúc Lâm Phiên Phiên đi tới phía trước chiếc xe kia, khi cô thấy rõ diện mạo của đôi nam nữ bên trong xe, Lâm Phiên Phiên lập tức ngẩn người trong chốc lát, không khỏi lắc đầu cười, nụ cười vô cùng châm chọc.
Thế giới này quả thực rất nhỏ!
Lâm Phiên Phiên không nhận ra người phụ nữ lẳng lơ trong xe kia, nhưng Lâm Phiên Phiên lại quen biết người đàn ông quần áo chỉnh tề kia - không phải Hoắc Mạnh Lam thì là ai!
Sở dĩ bốn năm qua cô không thể quyến rũ được Sở Tường Hùng, là bởi vì cô chưa ra tuyệt chiêu cuối cùng, sở dĩ cô chưa ra chiêu đó, đương nhiên là bởi vì tuyệt chiêu này sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng, đó chính là - Sở Tường Hùng có thể sẽ vì vậy mà không bao giờ để ý đến cô nữa.
Nhưng hôm nay, cô đã không còn đường lui nữa, cũng không để ý được nhiều chuyện như vậy, chỉ còn cách lấy ra đòn sát thủ lợi hại nhất của cô, đến lúc đó, có thể nắm chắc trăm phần trăm thành công, còn về hậu quả, chỉ có thể đợi đến lúc đó rồi tính tiếp, sự việc cấp bách, cô chỉ muốn giữ vững cuộc hôn nhân này.
Hứa Thịnh đùa cợt cười nói: "Tự tin là chuyện tốt, nhưng tự tin thái quá chính là kiêu ngạo, mà kết cục của người kiêu ngạo thì thường vô cùng thê thảm."
Mạc Tiểu Vang biết Hứa Thịnh sau khi bị cô uy hiếp nên cảm thấy khó chịu, cố ý nói những lời kích thích cô, vậy nên cô cũng không để ý, chỉ cười khẩy tỏ vẻ không đồng ý, rồi xoay người trở về phòng bệnh của Lôi Lôi.
Hai tay Hứa Thịnh ôm lấy vai, tiếp tục như cười như không nói: "Vì sao Sở Tường Hùng đột nhiên muốn ly hôn với cô? Một người đàn ông đột nhiên muốn bỏ vợ bỏ con, rốt cuộc là vì điều gì? Lẽ nào, thực sự chỉ bởi vì những hành vi cô gây ra khiến hắn khó chịu sao? Lẽ nào, cô thật sự không nghĩ ra còn có nguyên nhân khác sao?"
Nghe vậy, Mạc Tiểu Vang lập tức dừng bước, quay đầu nhìn chằm chằm Hứa Thịnh, cau mày nói: "Anh có ý gì? Anh... rốt cuộc anh biết cái gì rồi?"
Rất rõ ràng lời nói của Hứa Thịnh có hàm ý khác, Mạc Tiểu Vang cô không ngốc đến mức nghe không ra.
Hứa Thịnh nở nụ cười sâu xa, nói: "Điều này còn cần phải tìm hiểu sao, dùng mũi cũng nghĩ ra được, một người đàn ông đột nhiên không cần vợ và con gái của chính mình, nguyên nhân chỉ có một, đó chính là... hắn có người phụ nữ khác."
Tuy rằng hôm đó hắn đồng ý với Lâm Phiên Phiên, sẽ không nói chuyện cô đã trở về cho Mạc Tiểu Vang biết, nhưng bây giờ hắn úp úp mở mở nói như vậy, cũng không tính là nuốt lời, coi như để dọa Mạc Tiểu Vang đi.
Hắn thật sự không thể tiếp tục nhìn vẻ mặt cao ngạo của người phụ nữ này được nữa, nếu không hạ thấp uy phong của cô ta xuống, hắn nuốt không trôi cục tức này.
Quả nhiên, Mạc Tiểu Vang vừa nghe thấy lời nói của Hứa Thịnh, khuôn mặt lập tức xám như tro tàn.
Mặc dù vừa nãy cô ta luôn mồm chất vấn Sở Tường Hùng có phải có người phụ nữ khác ở bên ngoài hay không, nhưng đó chỉ là do cô ta suy đoán lung tung, ngay cả chính bản thân cô ta cũng chưa từng nghĩ đó là sự thật, bởi vì cô ta biết Sở Tường Hùng không phải loại người đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, nhưng khi lời này được nói ra từ miệng một người đàn ông khác, hơn nữa người đàn ông này lại là người hiểu Sở Tường Hùng nhất, trong lòng Mạc Tiểu Vang mới bắt đầu rối loạn, còn lúng túng hơn vừa nãy khi Sở Tường Hùng đòi ly hôn với cô ta.
Quan sát thấy những biểu cảm đặc sắc trên khuôn mặt Mạc Tiểu Vang, Hứa Thịnh cười đắc ý, nhướng nhướng mày, miệng huýt sáo, liền xoay người định rời đi.
Mạc Tiểu Vang thấy Hứa Thịnh mới nói được một nửa đã rời đi, vội vã kéo ống tay áo Hứa Thịnh, sốt ruột nói: "Anh nói rõ ràng cho tôi biết, người phụ nữ ở bên ngoài của Sở Tường Hùng là ai, dáng dấp thế nào, có xuất thân gì, năm nay bao nhiêu tuổi..."
Không đợi Mạc Tiểu Vang hỏi xong, Hứa Thịnh đã mất kiên nhẫn hất tay cô ta ra: "Muốn biết... thì tự đi mà điều tra!"
Nói xong, không thèm để ý đến Mạc Tiểu Vang, vung vạt áo nghênh ngang rời đi.
Chỉ còn lại một mình Mạc Tiểu Vang sắc mặt hết trắng lại xanh, hết xanh lại trắng, nhưng không có chỗ phát tác cơn giận, chỉ có thể âm thầm chửi bới trong lòng, cô nhất định phải bắt được con hồ ly tinh đã phá vỡ hạnh phúc của cô.
Chuyển cảnh!
Lâm Phiên Phiên và Hàn Phiêu đang ngồi taxi đến công ty của Hoắc Mạnh Lam, đột nhiên mũi cô nóng lên, Lâm Phiên Phiên hắt xì mấy cái liền.
"Xem ra là có người chửi sau lưng em!"
Hàn Phiêu lấy khăn tay đưa cho Lâm Phiên Phiên, trêu ghẹo nói.
Lâm Phiên Phiên cười cười: "Có lẽ vậy!"
Hiện tại tất cả mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu, sau này, người mắng chửi cô đoán chừng sẽ còn nhiều hơn nữa.
Hai người đang nói chuyện, đúng lúc này, xe đột nhiên thắng gấp, rồi dừng lại.
Lâm Phiên Phiên với Hàn Phiêu theo quán tính mạnh mẽ lao cả nửa người trên về phía trước.
"Sao vậy?"
Hàn Phiêu không khỏi nhíu mày hỏi.
Tài xế vội vàng xin lỗi nói: "Thật ngại quá, chiếc xe trước mặt đột nhiên nói dừng là dừng, tôi không còn cách nào khác, đành phải phanh gấp."
Lâm Phiên Phiên cũng nhịn không được nhíu mày: "Phía trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Tài xế nói: "Tôi xuống xem thế nào."
Nói xong, liền cởi dây an toàn xuống xe.
Chỉ thấy hắn nhìn thoáng qua bên trong chiếc xe phía trước, liền lập tức đỏ mặt chạy trở lại.
Hàn Phiêu cùng Lâm Phiên Phiên đưa mắt nhìn nhau, sau đó, Hàn Phiêu nói: "Rốt cuộc là sao vậy?"
Tài xế ngượng ngùng nói: "Cái kia... Bọn họ đột nhiên ngừng xe... hôn môi, rồi kịch liệt, xấu hổ chết đi được..."
Nghe vậy, Hàn Phiêu, Lâm Phiên Phiên mới chợt hiểu ra, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Ở thời đại này hạng người nào chả có, có điều loại người đột nhiên dừng xe trên đường tùy ý làm bậy như này, thật sự khiến mọi người đều cảm thấy khó chịu.
Hơn nữa lúc này đang là giờ cao điểm đi làm, con đường này mặc dù không nằm ở khu vực sầm uất, nhưng xe lui tới cũng không ít, chỉ cần dừng mấy phút, đã có bốn năm chiếc xe bị tắc ở phía sau, lập tức, tiếng còi xe, tiếng mắng chửi, vang lên bên tai không dứt.
Có vài người tài xế biết là do chiếc xe phía trước làm lỡ chuyện, nên tất cả cùng tiến đến gõ cửa kính của chiếc xe kia, đáng tiếc một nam một nữ bên trong đang hôn nhau say đắm, căn bản không hề để ý tới, thế nên những người này tức giậm chân cũng không thể làm gì được.
Rốt cục, Hàn Phiêu nhịn không được nói: "Anh đi thúc giục bọn họ, nụ hôn này kéo dài quá lâu rồi đấy."
Lâm Phiên Phiên đưa tay ngăn lại, cười nói: "Chuyện này để đàn ông các anh đi nói thì không tiện cho lắm, anh cũng thấy đấy, ngay cả tiếng nói chuyện của mấy người tài xế kia mà đôi nam nữ trong xe cũng không để ý, hay là để em đi cho."
Nói xong, liền mở cửa xuống xe.
Chỉ là, lúc Lâm Phiên Phiên đi tới phía trước chiếc xe kia, khi cô thấy rõ diện mạo của đôi nam nữ bên trong xe, Lâm Phiên Phiên lập tức ngẩn người trong chốc lát, không khỏi lắc đầu cười, nụ cười vô cùng châm chọc.
Thế giới này quả thực rất nhỏ!
Lâm Phiên Phiên không nhận ra người phụ nữ lẳng lơ trong xe kia, nhưng Lâm Phiên Phiên lại quen biết người đàn ông quần áo chỉnh tề kia - không phải Hoắc Mạnh Lam thì là ai!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.