Tổng Tài Lãnh Khốc Bảo Bối Mơ Màng
Chương 34
Ngữ Vũ
15/03/2017
Cùng đi vào phòng bếp, Thấm Nhị dựa vào tủ lạnh thâm ý nhìn cô gái trước mặt.
Ai, nữ đại bất trung lưu[*]! Con gái lớn là của người ta. . . .
[*]nữ đại bất trung lưu: Con gái lớn không thể giữ trong nhà
"Hân Tình, cậu thật sự muốn ở đây sao! Hi hi vừa nãy tớ chỉ nói đùa mà cậu vẫn tin?"
"Mới vừa vừa rồi là nói đùa sao?" Nói đùa. . . . Vậy thì tốt, hại cô khổ não nãy giờ không biết nói sao để cự tuyệt.
"Ừ, sấp tới tớ bận rộn viết lại luận văn, cho nên không nhiều có thời gian chăm sóc cậu! Hơn nữa anh tớ sẽ không giao cậu cho tớ chăm sóc đâu." Nhớ đến cái luận văn là cô lại cảm thấy nhức đầu rồi, tâm tình rớt xuống đáy cốc!
"Nhưng mà tớ sẽ thường xuyên đến tìm cậu, đi đến những nơi chúng ta hay đến xem thử cậu có nhớ thêm gì không!" Nhiều người nói khi mất trí nhớ thấy những nơi hay đồ vật quen thuộc sẽ kích tích bộ não? Nói không chừng khi làm sẽ có kết quả! Đúng, đáng giá để thử!
"Ừm, đúng rồi! Thấm Nhị, hôm nay lúc tớ đang đợi cậu, có gặp một người tên là Lương Trang. Tớ thấy hành động của cậu ta hình như có quen biết tớ, cậu ta là bạn của tớ sao?" Nhưng là bạn bè thì cũng không nên tùy tiện ôm người ta như vậy! Còn là nam sinh nữa chứ!
"Cậu ta à, hai người có mối quan hệ rất tốt! Cậu ta trước đây thích cậu, sau đó không biết chuyện gì xảy ra, quên hệ của hai người lại trả thành quan hệ anh em!" Thấy cũng lạ, những nam sinh từng tỏ tình với Hân Tình sau đó đều là anh em với cô ấy. . . .
Aizza.... Một nghệ thuật từ chối tài tình! Cô còn chưa học được chút gì, cô ấy đã mất trí nhớ! Chắc chắn phải giúp Hân Tình khôi phục trí nhớ nếu không bí kíp này sẽ bị thất truyền!
Anh em? Thật là quên hệ kỳ quái. Thôi quên đi! Không phải là người kỳ quái là được rồi.
"Buổi trưa ăn cái gì? Thím Trương còn tới đây không? Cậu đói chưa, còn tớ đang rất đói đây!" Thấm Nhị nhìn đồng hồ, cũng đã đến giờ ăn trưa! Đói quá, hôm nay tâm tình cô không được ổn định!
"Tớ chưa đói. Chắn giờ này thím Trương đang ở nhà nấu cơm! Lúc này mà gọi thím ấy đến thì không hay lắm!" Nhỡ như thím ấy đang ăn cơm, thì càng quấy rầy!
Nhớ ra Vũ Tuấn đang muốn uống nước, Hân Tình mang nước ra ngoài.
Thấm Nhị cũng đi ra ngoài trên tay cầm hai ly nước trái cây của cô và Hân Tình.cqh
Đi tới phòng khách Hân Tình đưa nước cho Vũ tuấn, hỏi: "Tuấn, buổi trưa chúng ta ăn cái gì?"
"Tình nhi muốn ăn cái gì !" Nhận lấy ly nước trong tay Hân Tình, thuận thể kéo cô ngồi vào lòng mình.
Đã tập mãi thành thói quen Hân Tình không cảm thấy gì lạ, chỉ có một người đang trợn mắt hốc mồm nhìn!
Thân thể tiếp xúc tự nhiên đến vậy? Phát triển cũng thật là nhanh! Hành động của anh hai quá mau, không trừng Hân Tình đã bị ăn rồi! Ai. . . Mẹ, có lẽ kế hoạch ôm cháu trai phải bàn trước rồi!
"Vậy đơn giản một chút, chúng ta ăn Pizza đi!" Cái này ăn cũng ngon. . . Lúc trước ăn thử cũng khá ngon. Hơn nữa vừa dễ dàng lại tiện nghi.
"Ăn Pizza? Anh hai, anh cũng ăn sao? Bên ngoài bán!" Bọn họ còn ăn Pizza bên ngoài bán, không thể tin nổi! Từ khi nào anh ấy có hứng thú với những đồ ăn giá rẻ này!
"Sao vậy Thấm Nhị? Tại sao Tuấn không ăn? Không phải cậu nói món này thuận tiện, ngon, mau lẹ, không gì tốt hơn được?" Lần trước bọn họ ăn thật sự rất ngon, Tuấn cũng nói ăn ngon!
"Chuyện đó chỉ đúng với chúng ta thôi!" Pizza ở ngoài không đảm bảo vệ sinh không tốt cho sức khỏe, làm sao anh ấy có thể ăn ngon được!
"Được rồi, vậy buổi trưa chúng ta ăn Pizza!" Không nhìn sự chất vấn của Thấm Nhị, Vũ tuấn sủng nịch nhìn Hân Tình.
". . . . . ." Quên đi, cô thì sao cũng được, một lúc nữa anh không ăn được tự nhiên sẽ đi gọi cái khác! Cô đã hết lòng quan tâm cảnh báo cho anh rồi. Không lâu sau, đầu bếp I-ta-a và bồi bàn lần lượt đi vào, Thấm Nhị nghẹn họng nhìn trân trối. Đây là gọi 'ở ngoài bán'? Thì cái ở ngoài người ta bán là gì?
"Hân Tình, trước kia từng ăn rồi sao?" Nhìn hai người làm động tác như ngựa quen đường cũ, Thấm Nhị hoài nghi hỏi.
"Ăn rồi, lần trước cậu nói với tớ ăn rất ngon lại dễ có. Cho nên đêm hôm đó tớ nói muốn ăn! Tuấn liền gọi cho người ta đưa đến!"
Cô đã nói mà! Anh cô làm sao có thể ăn pizza bên ngoài bán được, cô thật là lo bò trắng răng. . .
Không chỉ có đầu bếp I-ta-li-a, ngay cả bồi bàn cũng có! Phục vụ cấp năm sao, thật đúng là vừa ăn ngon, vừa "dễ dàng"!
Ba người ăn hết một bữa xa xỉ mua ở bên ngoài. . .
Buổi sáng hôm sau, Vũ Tuấn cô đơn ngồi trong phòng làm việc, nhìn chằm chằm vào cửa phòng nghỉ.
Âm thầm cười khổ, Vũ Tuấn lần đầu tiên biết được thế nào là thất bại, cô đúng là có năng lực đả kích lòng tự tin của hắn.
Liên tục ba ngày bị cô 'quấy rầy', cô thấy anh không có làm việc! Còn nói cô ở đây anh mới có thể yên tâm làm việc. Anh đang yên tâm làm việc sao? Nói chuyện cùng cô, đùa cô còn nói sợ cô nhàm chán nên mới thế? Ô. . . Hiện tại cô cầu mong mình có thể nhàm chán đây.
"Lần thứ mười ba!" Đây là lần thứ mười ba anh để văn kiện xuống nhìn cô cười, nàng chỉ cần ngẩng đầu lên là thấy anh mình cô, động tác liền mạch đứng lên, kéo ghế, đi về phía cô!
"Cái gì? Tình nhi? Cái gì lần thứ mười ba?" Vừa nhìn Hân Tình tâm trung đọc sách Vũ Tuấn vừa cười. Lại đột nhiên nghe cô nói một câu không có nội dung.
"Lần thứ mười ba anh để văn kiện xuống hẳn là gọi. . . . . . Thấm Nhị nói khi nào sẽ tới? Anh không làm việc đàng hoàng!"
"Ha ha. . . . . ." Cái đầu nhỏ bé của cô không biết nghĩ gì! Sao lại đi đếm những việc này?
Nhìn cái người đang cười lớn lối kia, cô cảm giác vô lực! Cô đang chân thành nói cho anh biết đấy!
"Em muốn vào phòng nghỉ đọc sách! Anh không được vào!" Ôm lấy tất cả các quyển sách trên bàn, Hân Tình đi đến phòng nghỉ.
"Tuấn, mở cửa giúp em!"
Vũ Tuấn một tay ôm sách vở của cô, một tay kéo cô ngồi lên đìu mình.
"Tại sao muốn vào trong, anh đảm bảo không quấy rầy em đọc sách như vậy có được không? Tình nhi. . . . . ."
"Ai. . .Tuấn, em không bận tâm anh quấy rầy việc đọc sách của em! Việc em quan tâm đó là em đang quấy rầy công việc của anh!" Muốn nhảy xuống từ trong lòng anh, Hân Tình chạy ra mở cửa.
"Trả sách vở lại cho em!"
"Tốt lắm, tốt lắm, anh biết rồi! Để anh giúp em cầm vào. . . ." Nhìn cô kiên quyết muốn lấy lại chồng sách vở, Vũ Tuấn bất đắc dĩ thỏa hiệp.
Đem chồng sách để lên ghế sô lon trong phòng. Lập tức có một đôi tay nhỏ bé duỗi tới đẩy hắn ra ngoài!
"Tốt lắm, cảm ơn. Anh quay về làm việc đi!"
"Biết rồi, anh quay lại làm việc, có chuyện gì gọi anh!" Vũ Tuấn cười khổ trả lời.
Haizz. . . . Đối với cô một chút hắn cũng không thể từ chối được mà. Hắn khát vọng có thể mỗi giây mỗi phút đều ở cạnh cô, mà cô thì đang cố gắng đẩy hắn ra ngoài, một chút cũng không luyến tiếc. . . .
Ai, nữ đại bất trung lưu[*]! Con gái lớn là của người ta. . . .
[*]nữ đại bất trung lưu: Con gái lớn không thể giữ trong nhà
"Hân Tình, cậu thật sự muốn ở đây sao! Hi hi vừa nãy tớ chỉ nói đùa mà cậu vẫn tin?"
"Mới vừa vừa rồi là nói đùa sao?" Nói đùa. . . . Vậy thì tốt, hại cô khổ não nãy giờ không biết nói sao để cự tuyệt.
"Ừ, sấp tới tớ bận rộn viết lại luận văn, cho nên không nhiều có thời gian chăm sóc cậu! Hơn nữa anh tớ sẽ không giao cậu cho tớ chăm sóc đâu." Nhớ đến cái luận văn là cô lại cảm thấy nhức đầu rồi, tâm tình rớt xuống đáy cốc!
"Nhưng mà tớ sẽ thường xuyên đến tìm cậu, đi đến những nơi chúng ta hay đến xem thử cậu có nhớ thêm gì không!" Nhiều người nói khi mất trí nhớ thấy những nơi hay đồ vật quen thuộc sẽ kích tích bộ não? Nói không chừng khi làm sẽ có kết quả! Đúng, đáng giá để thử!
"Ừm, đúng rồi! Thấm Nhị, hôm nay lúc tớ đang đợi cậu, có gặp một người tên là Lương Trang. Tớ thấy hành động của cậu ta hình như có quen biết tớ, cậu ta là bạn của tớ sao?" Nhưng là bạn bè thì cũng không nên tùy tiện ôm người ta như vậy! Còn là nam sinh nữa chứ!
"Cậu ta à, hai người có mối quan hệ rất tốt! Cậu ta trước đây thích cậu, sau đó không biết chuyện gì xảy ra, quên hệ của hai người lại trả thành quan hệ anh em!" Thấy cũng lạ, những nam sinh từng tỏ tình với Hân Tình sau đó đều là anh em với cô ấy. . . .
Aizza.... Một nghệ thuật từ chối tài tình! Cô còn chưa học được chút gì, cô ấy đã mất trí nhớ! Chắc chắn phải giúp Hân Tình khôi phục trí nhớ nếu không bí kíp này sẽ bị thất truyền!
Anh em? Thật là quên hệ kỳ quái. Thôi quên đi! Không phải là người kỳ quái là được rồi.
"Buổi trưa ăn cái gì? Thím Trương còn tới đây không? Cậu đói chưa, còn tớ đang rất đói đây!" Thấm Nhị nhìn đồng hồ, cũng đã đến giờ ăn trưa! Đói quá, hôm nay tâm tình cô không được ổn định!
"Tớ chưa đói. Chắn giờ này thím Trương đang ở nhà nấu cơm! Lúc này mà gọi thím ấy đến thì không hay lắm!" Nhỡ như thím ấy đang ăn cơm, thì càng quấy rầy!
Nhớ ra Vũ Tuấn đang muốn uống nước, Hân Tình mang nước ra ngoài.
Thấm Nhị cũng đi ra ngoài trên tay cầm hai ly nước trái cây của cô và Hân Tình.cqh
Đi tới phòng khách Hân Tình đưa nước cho Vũ tuấn, hỏi: "Tuấn, buổi trưa chúng ta ăn cái gì?"
"Tình nhi muốn ăn cái gì !" Nhận lấy ly nước trong tay Hân Tình, thuận thể kéo cô ngồi vào lòng mình.
Đã tập mãi thành thói quen Hân Tình không cảm thấy gì lạ, chỉ có một người đang trợn mắt hốc mồm nhìn!
Thân thể tiếp xúc tự nhiên đến vậy? Phát triển cũng thật là nhanh! Hành động của anh hai quá mau, không trừng Hân Tình đã bị ăn rồi! Ai. . . Mẹ, có lẽ kế hoạch ôm cháu trai phải bàn trước rồi!
"Vậy đơn giản một chút, chúng ta ăn Pizza đi!" Cái này ăn cũng ngon. . . Lúc trước ăn thử cũng khá ngon. Hơn nữa vừa dễ dàng lại tiện nghi.
"Ăn Pizza? Anh hai, anh cũng ăn sao? Bên ngoài bán!" Bọn họ còn ăn Pizza bên ngoài bán, không thể tin nổi! Từ khi nào anh ấy có hứng thú với những đồ ăn giá rẻ này!
"Sao vậy Thấm Nhị? Tại sao Tuấn không ăn? Không phải cậu nói món này thuận tiện, ngon, mau lẹ, không gì tốt hơn được?" Lần trước bọn họ ăn thật sự rất ngon, Tuấn cũng nói ăn ngon!
"Chuyện đó chỉ đúng với chúng ta thôi!" Pizza ở ngoài không đảm bảo vệ sinh không tốt cho sức khỏe, làm sao anh ấy có thể ăn ngon được!
"Được rồi, vậy buổi trưa chúng ta ăn Pizza!" Không nhìn sự chất vấn của Thấm Nhị, Vũ tuấn sủng nịch nhìn Hân Tình.
". . . . . ." Quên đi, cô thì sao cũng được, một lúc nữa anh không ăn được tự nhiên sẽ đi gọi cái khác! Cô đã hết lòng quan tâm cảnh báo cho anh rồi. Không lâu sau, đầu bếp I-ta-a và bồi bàn lần lượt đi vào, Thấm Nhị nghẹn họng nhìn trân trối. Đây là gọi 'ở ngoài bán'? Thì cái ở ngoài người ta bán là gì?
"Hân Tình, trước kia từng ăn rồi sao?" Nhìn hai người làm động tác như ngựa quen đường cũ, Thấm Nhị hoài nghi hỏi.
"Ăn rồi, lần trước cậu nói với tớ ăn rất ngon lại dễ có. Cho nên đêm hôm đó tớ nói muốn ăn! Tuấn liền gọi cho người ta đưa đến!"
Cô đã nói mà! Anh cô làm sao có thể ăn pizza bên ngoài bán được, cô thật là lo bò trắng răng. . .
Không chỉ có đầu bếp I-ta-li-a, ngay cả bồi bàn cũng có! Phục vụ cấp năm sao, thật đúng là vừa ăn ngon, vừa "dễ dàng"!
Ba người ăn hết một bữa xa xỉ mua ở bên ngoài. . .
Buổi sáng hôm sau, Vũ Tuấn cô đơn ngồi trong phòng làm việc, nhìn chằm chằm vào cửa phòng nghỉ.
Âm thầm cười khổ, Vũ Tuấn lần đầu tiên biết được thế nào là thất bại, cô đúng là có năng lực đả kích lòng tự tin của hắn.
Liên tục ba ngày bị cô 'quấy rầy', cô thấy anh không có làm việc! Còn nói cô ở đây anh mới có thể yên tâm làm việc. Anh đang yên tâm làm việc sao? Nói chuyện cùng cô, đùa cô còn nói sợ cô nhàm chán nên mới thế? Ô. . . Hiện tại cô cầu mong mình có thể nhàm chán đây.
"Lần thứ mười ba!" Đây là lần thứ mười ba anh để văn kiện xuống nhìn cô cười, nàng chỉ cần ngẩng đầu lên là thấy anh mình cô, động tác liền mạch đứng lên, kéo ghế, đi về phía cô!
"Cái gì? Tình nhi? Cái gì lần thứ mười ba?" Vừa nhìn Hân Tình tâm trung đọc sách Vũ Tuấn vừa cười. Lại đột nhiên nghe cô nói một câu không có nội dung.
"Lần thứ mười ba anh để văn kiện xuống hẳn là gọi. . . . . . Thấm Nhị nói khi nào sẽ tới? Anh không làm việc đàng hoàng!"
"Ha ha. . . . . ." Cái đầu nhỏ bé của cô không biết nghĩ gì! Sao lại đi đếm những việc này?
Nhìn cái người đang cười lớn lối kia, cô cảm giác vô lực! Cô đang chân thành nói cho anh biết đấy!
"Em muốn vào phòng nghỉ đọc sách! Anh không được vào!" Ôm lấy tất cả các quyển sách trên bàn, Hân Tình đi đến phòng nghỉ.
"Tuấn, mở cửa giúp em!"
Vũ Tuấn một tay ôm sách vở của cô, một tay kéo cô ngồi lên đìu mình.
"Tại sao muốn vào trong, anh đảm bảo không quấy rầy em đọc sách như vậy có được không? Tình nhi. . . . . ."
"Ai. . .Tuấn, em không bận tâm anh quấy rầy việc đọc sách của em! Việc em quan tâm đó là em đang quấy rầy công việc của anh!" Muốn nhảy xuống từ trong lòng anh, Hân Tình chạy ra mở cửa.
"Trả sách vở lại cho em!"
"Tốt lắm, tốt lắm, anh biết rồi! Để anh giúp em cầm vào. . . ." Nhìn cô kiên quyết muốn lấy lại chồng sách vở, Vũ Tuấn bất đắc dĩ thỏa hiệp.
Đem chồng sách để lên ghế sô lon trong phòng. Lập tức có một đôi tay nhỏ bé duỗi tới đẩy hắn ra ngoài!
"Tốt lắm, cảm ơn. Anh quay về làm việc đi!"
"Biết rồi, anh quay lại làm việc, có chuyện gì gọi anh!" Vũ Tuấn cười khổ trả lời.
Haizz. . . . Đối với cô một chút hắn cũng không thể từ chối được mà. Hắn khát vọng có thể mỗi giây mỗi phút đều ở cạnh cô, mà cô thì đang cố gắng đẩy hắn ra ngoài, một chút cũng không luyến tiếc. . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.