Tổng Tài Lãnh Khốc, Tha Cho Em!
Chương 10: Trốn về biệt thự
Mon Ú
26/05/2021
Tần Y Nguyệt hốt hoảng kéo chăn trùm lên người, ánh mắt cảnh giác đặt lên người anh, không ngừng tra hỏi.
"Tên biến thái chết tiệt! Dám... dám mò lên đây ngủ với tôi!!!"
"Này, cô đừng có tự mình đa tình được không? Nhìn kĩ giúp tôi, là ai mò tới chỗ ai?"
Y Nguyệt lúc này mới thức tỉnh, nhìn lại xung quanh. Cô... bây giờ đang nằm dưới đất cùng anh... Trời ơi! Chuyện gì thế này? Cô ngủ say tới mức làm ra chuyện xấu hổ như vậy sao?
"Tôi..."
"Vậy mà đêm qua còn có người ngủ mớ, gọi tôi là mẹ, rồi còn ôm chặt lấy tôi cơ."
Nói xong câu đó, anh đứng dậy đi vào nhà tắm. Tần Y Nguyệt bây giờ chỉ muốn chui vào cái lỗ để bớt đi sự nhục nhã ấy. Còn đâu là Tần Y Nguyệt cao cao tại thượng như trước kia chứ!?
"Hic... quên mau, quên mau cái chuyện ngu ngốc này đi."
Bên ngoài đột nhiên có tiếng gọi.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân, hai người dậy rồi sao?"
Nghe tiếng quản gia, Y Nguyệt đáp lại.
"Ờ, vâng."
"Vậy để tôi hâm nóng đồ ăn lên một chút!"
"Dạ, làm phiền ông rồi."
Tắm rửa xong xuôi, Cố Duật Hoành ra ngoài, nửa thân dưới chỉ quấn một mảnh khăn tắm. Hình ảnh này hình như cô đã gặp một lần rồi. Đúng, chính là lần thứ hai hai người gặp nhau. Quá quen với bộ dạng này của anh, Y Nguyệt chỉ liếc nhìn, mai má ửng lên rồi quay đi.
"Đi đâu?"
"Khụ... xuống ăn cơm. Sao, tôi phải hỏi ý kiến anh sao?"
Duật Hoành ngồi xuống giường, lau đầu, bình thản nói với cô.
"Ở lại giúp tôi mặc quần áo."
Yêu cầu này cũng có quá đáng rồi. Y Nguyệt không hiểu sao anh lại có thể đưa ra cái yêu cầu kì quặc này. Cô quay người lại.
"Anh không có tay sao? Mặc quần áo cũng nhờ người giúp?"
"Đêm qua cô ngủ rất ngon trên cánh tay tôi, bây giờ nó rất tê, như không còn cảm giác nữa rồi. Là một người vợ, mặc áo cho chồng không phải là điều nên làm sao?"
"Ai... ai là vợ anh, đồ lưu manh. Tôi không giúp."
Vừa định đi ra khỏi cửa, anh ta lại nói đến hợp đồng.
"Điều thứ chín, bên B không được chối bỏ bất cứ yêu cầu nào của bên A, nếu không, bên B sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm và hợp đồng bị hủy bỏ."
Y Nguyệt nghe tới tức luôn rồi, lại là bản hợp đồng rách ấy, lại lôi nó ra uy hiếp cô. Nhưng hình như lúc cô đọc đâu có thấy điều này?
"Gì? Tôi nhớ đâu có điều thứ chín?"
"Đúng là không có, là tôi tự thêm."
"Tại sao? Hợp đồng không phải đã kí mặc định như vậy sao?"
"Vậy là cô không biết rồi. Bên A có quyền bổ sung thêm vào điều khoản, còn bên B thì không."
Anh ta có vẻ rất vui, còn Y Nguyệt thì tức tới phát điên. Nhưng ngoài việc chấp thuận, cô chẳng còn cách nào.
"Được rồi. Tôi giúp anh, giúp anh là được chứ gì?"
Sau khi bị anh "hành hạ", cuối cùng Y Nguyệt cũng được xuống nhà dùng bữa. Anh đi phía trước, cô đi phía sau. Phía dưới nhà, hàng loạt ánh mắt của các người hầu đều dán sát vào cô.
Ngượng quá!
Nhưng những ánh mắt ấy không phải là dòm ngó, soi mói hay có ý đồ xấu, mà những ánh mắt ấy là sự ngưỡng mộ và phấn khích.
Cô ngồi xuống bàn ăn, không được thoải mái cho lắm.
"Ờm, bác trai và bác gái đâu rồi."
"Lão gia và phu nhân mới sáng sớm đã đi công tác rồi. Họ nói hai người dậy muộn nên không đợi."
Gắp từng miếng cơm khó khăn đưa lên miệng. Quả thật là chẳng nuốt trôi. Không được tự nhiên như ở nhà. Nếu là ở nhà cô, chắc chắn cô sẽ ăn được tận ba chén cơm. Bây giờ phải nhu mì, yểu điệu thục nữ, thật gò bó quá đi.
Tưởng rằng như vậy là kết thúc, ai ngờ Cố Duật Hoành đập đũa xuống bàn.
"Hừm, khó ăn chết đi được. Những món ngày tôi ngán lắm rồi."
Nhìn khuôn mặt lo sợ của mọi người, Y Nguyệt cũng muốn chép miệng. Anh ta là công tử bột đấy à? Có ăn cũng kén chọn.
"Đâu tới nỗi đâu. Tôi... hèm, em cũng thấy ngon mà."
"Không muốn ăn. Bảo bối, anh muốn ăn đồ em nấu cơ~"
Y Nguyệt suýt nữa thì sặc cơm. Đột nhiên gọi cô là bảo bối, nghe ớn chết đi được. Cô cố gắng mở miệng cười.
"Vậy... được rồi. Em nấu."
"Thiếu phu nhân, hay là để tôi giúp cô."
"Thế thì tốt..."
"Để cô ấy tự làm. Tôi muốn ăn đồ do chính Y Nguyệt làm."
Chưa vui mừng được bao lâu đã bị tên Cố Duật Hoành đó phá hỏng. Muốn ăn sao, cô cho anh anh tới ngán luôn. Trình độ nấu ăn của cô chẳng kém gì nhà hàng năm sao đâu đó.
Đeo tạp dề bước vào bếp cô còn phải nghĩ xem nên làm món gì. Ở đây cái gì cũng có cả, nhưng Duật Hoành anh ta lại ngán mấy món xa xỉ này rồi! Vậy thì làm món gì đó khác biệt chút. Nghĩ là làm, cô bắt tay vào nấu nướng.
Sau mười lăm phút, cô bê ra một đĩa trứng xào và nguyên một quả cả chua nửa sống nửa chín nằm ngay chính giữa. Vậy mới đúng là cao lương mỹ vị chứ.
Quản gia và mấy người hầu nhìn vào lại càng thêm lo sợ. Mấy món này thiếu gia của họ sẽ ăn được sao?
"Duật Hoành, thấy món trứng cà chua của em thế nào? Có phải nhìn vào rất muốn ăn không?" - Y Nguyệt hớn hở, lộ ra một nụ cười ranh mãnh .
Vậy mà Cố Duật Hoành lại chẳng nói câu nào, trực tiếp gặp một miếng lên thử. Mọi người đều ngạc nhiên, ngay cả Tần Y Nguyệt cũng vậy.
Chỉ năm phút sau, chiếc đĩa sạch bong, không còn chừa lại chút cơm hay miếng trứng nào. Y Nguyệt càng nhìn càng thấy khâm phục. Đến cô còn chẳng biết mình có dám ăn nó hay không. Người đàn ông này thật lạ lùng.
Dùng xong bữa sáng, Y Nguyệt thực sự chán tới chết rồi. Nếu cả ngày quanh quẩn ở đây, cô sẽ tự kỉ mất.
"Duật Hoành, anh không tới công ty làm việc à?"
Ngồi trên ghế sô pha, tay cầm tờ báo vừa xem vừa trả lời cô.
"Hôm nay là ngày nghỉ nên tôi muốn ở nhà."
Y Nguyệt chỉ ừm một câu. Tên này ở nhà thì khác gì cai ngục. Cô bây giờ rất muốn ra ngoài, nhưng nếu mở miệng xin anh ta thì hơi kì cục quá. Nếu bây giờ ở đây có Tony hay An Nhiên thì tốt quá, hay là nhãn hàng nào đó mời làm đại diện chẳng hạn, thế mới có cái cớ ra ngoài giải khuây.
Hai người cứ như vậy cả buổi ngồi xem truyền hình. Đột nhiên chuông điện thoại của Cố Duật Hoành reo lên.
"Alo?"
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của một cô gái.
"Thiếu tá, xin lỗi đã làm phiền anh vào ngày nghỉ, nhưng đột nhiên ngài Robert Pearl lại tới đây, nói rằng muốn hợp tác với quân đội của chúng ta. Ông ấy không hẹn đã đến nên mọi người không biết nên làm gì."
"Robert Pearl? Tôi biết rồi, tôi sẽ lập tức đến ngay."
Cố Duật Hoành vội chạy lên gác, thay đồ chuẩn bị tới quân đội. Y Nguyệt tò mò, cô cũng muốn đi theo.
"Cho tôi đi cùng với..."
"Quân đội là nơi làm việc, không phải là nơi du lịch vui chơi. Cô ngoan ngoãn ở trong nhà đi."
Anh thẳng thắn nói xong liền ra ngoài, lên ô tô phóng đi vun vút. Bây giờ trong biệt thự chỉ còn có mình cô và mấy người hầu, quả thật thì chẳng dễ thở chút nào, cứ như chim bị nhốt trong lồng vậy.
Nhưng làm sao cô chịu khuất phục trước cảnh này chứ, Y Nguyệt ranh ma thế nào không phải ai cũng biết. Cố Duật Hoành đi rồi, cô sẽ có trăm phương ngàn kế để ra khỏi nơi này.
Chuẩn bị quần áo thật đẹp, mang theo túi xách và chút tiền, khi ra khỏi nhà cô vẫn là bị hỏi.
"Thiếu phu nhân, cô đi đâu vậy?"
"Tôi muốn ra trung tâm thương mại mua chút đồ. Đồ dùng ở đây có chút không quen. À, tiện thể tôi cũng tới thăm bạn luôn nên tối mới về. Mọi người không cần chờ cơm đâu."
"Nhưng thiếu gia nói cô phải ở yên trong nhà."
"Yên tâm đi, tôi gọi cho anh ấy rồi. Chỉ đi chơi với bạn thôi mà."
Cô nói dối không một lần chớp mắt, ngữ điệu lưu loát làm người ta càng nên tin tưởng. Trốn được ra khỏi căn nhà ấy, cô cũng lên xe, đi thẳng, nhưng không phải tới trung tâm thương mại mà là về chính biệt thự của cô.
Cánh cổng vừa mở, Y Nguyệt mừng như được về trong vòng tay của cha mẹ. Ôi ngôi nhà "nho nhỏ" thân yêu, đã bao lâu rồi cô không nhìn thấy nó?
À, thì là mới chưa đầy hai mươi tư giờ thôi!
Y Nguyệt đẩy cửa bước vào, muốn tạo cho Tony một bất ngờ, nhưng không nghĩ cảnh tượng cô nhìn thấy là thế này: Rượu bia nằm lăn lóc, đồ nhậu bầy khắp nơi, đồ ăn vặt trải dài cả phòng khách... Cái biệt thự của cô sắp thành quán bar công cộng mất rồi.
Tony và An Nhiên còn đang bình thản xem phim, vừa thấy Y Nguyệt về liền chột dạ, nhưng đâu còn kịp. Chỉ nghe thấy tiếng hét chói tai.
"Hai cái người phá hoại này!!!"
Hai con người bé bỏng chỉ biết cười ngượng, kéo cô vào đống hỗn độn.
"Về cũng về rồi, ngồi xuống đây ăn uốn với bọn tớ đi."
"Hì, Y Nguyệt, cô được thả về rồi sao?"
Cô nhìn mấy thứ đồ xung quanh, đương nhiên biết mấy câu nói của hai người kia chỉ là muốn đánh lạc hướng nhưng cô vẫn không để tâm nhiều, bây giờ trong cô chỉ có sự phiền não.
"Tôi là trốn về đây. Nhân lúc anh ta tới quân đội, tôi đã nói dối với quản gia để về đây tìm hai người chơi. Cứ tưởng khung cảnh đầu tiên sẽ là mọi người nhào vào ôm tôi, không ngờ... thứ chào đón tôi lại là cái bãi rác này."
"Ầy, được rồi, đừng quan tâm tới nó, ăn uống với bọn tớ. Xong xuôi Tony sẽ dọn mà."
"Ê ê, cả cô nữa đấy."
"Ơ... anh có còn là đàn ông không vậy?"
Nghe hai người cãi qua cãi lại, nhiều rồi cũng thấy vui. Đúng là chỉ có gia đình bạn bè mới đem đến cho cô niềm vui. Gác lại mấy suy nghĩ tiêu cực, cô quyết định sẽ cùng mọi người high một bữa ở đây.
Nhìn thoáng qua một đồ uống lạ, hình như trong nhà làm gì có thứ này.
"Đây là gì vậy?"
"Rượu hoa quả, loại mới."
"Để tôi thử."
"Ấy đừng, cái này nồng độ cao lắm, cô còn phải về nhà kia nữa, tốt nhất là đừng uống."
Tony càng cản, Y Nguyệt lại càng hứng thú.
"Tửu lượng của tôi cậu còn không biết sao? Uống một chút sẽ không có vấn đề gì đâu, tôi đang buồn chán, muốn dùng rượu giải sầu!"
"Tên biến thái chết tiệt! Dám... dám mò lên đây ngủ với tôi!!!"
"Này, cô đừng có tự mình đa tình được không? Nhìn kĩ giúp tôi, là ai mò tới chỗ ai?"
Y Nguyệt lúc này mới thức tỉnh, nhìn lại xung quanh. Cô... bây giờ đang nằm dưới đất cùng anh... Trời ơi! Chuyện gì thế này? Cô ngủ say tới mức làm ra chuyện xấu hổ như vậy sao?
"Tôi..."
"Vậy mà đêm qua còn có người ngủ mớ, gọi tôi là mẹ, rồi còn ôm chặt lấy tôi cơ."
Nói xong câu đó, anh đứng dậy đi vào nhà tắm. Tần Y Nguyệt bây giờ chỉ muốn chui vào cái lỗ để bớt đi sự nhục nhã ấy. Còn đâu là Tần Y Nguyệt cao cao tại thượng như trước kia chứ!?
"Hic... quên mau, quên mau cái chuyện ngu ngốc này đi."
Bên ngoài đột nhiên có tiếng gọi.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân, hai người dậy rồi sao?"
Nghe tiếng quản gia, Y Nguyệt đáp lại.
"Ờ, vâng."
"Vậy để tôi hâm nóng đồ ăn lên một chút!"
"Dạ, làm phiền ông rồi."
Tắm rửa xong xuôi, Cố Duật Hoành ra ngoài, nửa thân dưới chỉ quấn một mảnh khăn tắm. Hình ảnh này hình như cô đã gặp một lần rồi. Đúng, chính là lần thứ hai hai người gặp nhau. Quá quen với bộ dạng này của anh, Y Nguyệt chỉ liếc nhìn, mai má ửng lên rồi quay đi.
"Đi đâu?"
"Khụ... xuống ăn cơm. Sao, tôi phải hỏi ý kiến anh sao?"
Duật Hoành ngồi xuống giường, lau đầu, bình thản nói với cô.
"Ở lại giúp tôi mặc quần áo."
Yêu cầu này cũng có quá đáng rồi. Y Nguyệt không hiểu sao anh lại có thể đưa ra cái yêu cầu kì quặc này. Cô quay người lại.
"Anh không có tay sao? Mặc quần áo cũng nhờ người giúp?"
"Đêm qua cô ngủ rất ngon trên cánh tay tôi, bây giờ nó rất tê, như không còn cảm giác nữa rồi. Là một người vợ, mặc áo cho chồng không phải là điều nên làm sao?"
"Ai... ai là vợ anh, đồ lưu manh. Tôi không giúp."
Vừa định đi ra khỏi cửa, anh ta lại nói đến hợp đồng.
"Điều thứ chín, bên B không được chối bỏ bất cứ yêu cầu nào của bên A, nếu không, bên B sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm và hợp đồng bị hủy bỏ."
Y Nguyệt nghe tới tức luôn rồi, lại là bản hợp đồng rách ấy, lại lôi nó ra uy hiếp cô. Nhưng hình như lúc cô đọc đâu có thấy điều này?
"Gì? Tôi nhớ đâu có điều thứ chín?"
"Đúng là không có, là tôi tự thêm."
"Tại sao? Hợp đồng không phải đã kí mặc định như vậy sao?"
"Vậy là cô không biết rồi. Bên A có quyền bổ sung thêm vào điều khoản, còn bên B thì không."
Anh ta có vẻ rất vui, còn Y Nguyệt thì tức tới phát điên. Nhưng ngoài việc chấp thuận, cô chẳng còn cách nào.
"Được rồi. Tôi giúp anh, giúp anh là được chứ gì?"
Sau khi bị anh "hành hạ", cuối cùng Y Nguyệt cũng được xuống nhà dùng bữa. Anh đi phía trước, cô đi phía sau. Phía dưới nhà, hàng loạt ánh mắt của các người hầu đều dán sát vào cô.
Ngượng quá!
Nhưng những ánh mắt ấy không phải là dòm ngó, soi mói hay có ý đồ xấu, mà những ánh mắt ấy là sự ngưỡng mộ và phấn khích.
Cô ngồi xuống bàn ăn, không được thoải mái cho lắm.
"Ờm, bác trai và bác gái đâu rồi."
"Lão gia và phu nhân mới sáng sớm đã đi công tác rồi. Họ nói hai người dậy muộn nên không đợi."
Gắp từng miếng cơm khó khăn đưa lên miệng. Quả thật là chẳng nuốt trôi. Không được tự nhiên như ở nhà. Nếu là ở nhà cô, chắc chắn cô sẽ ăn được tận ba chén cơm. Bây giờ phải nhu mì, yểu điệu thục nữ, thật gò bó quá đi.
Tưởng rằng như vậy là kết thúc, ai ngờ Cố Duật Hoành đập đũa xuống bàn.
"Hừm, khó ăn chết đi được. Những món ngày tôi ngán lắm rồi."
Nhìn khuôn mặt lo sợ của mọi người, Y Nguyệt cũng muốn chép miệng. Anh ta là công tử bột đấy à? Có ăn cũng kén chọn.
"Đâu tới nỗi đâu. Tôi... hèm, em cũng thấy ngon mà."
"Không muốn ăn. Bảo bối, anh muốn ăn đồ em nấu cơ~"
Y Nguyệt suýt nữa thì sặc cơm. Đột nhiên gọi cô là bảo bối, nghe ớn chết đi được. Cô cố gắng mở miệng cười.
"Vậy... được rồi. Em nấu."
"Thiếu phu nhân, hay là để tôi giúp cô."
"Thế thì tốt..."
"Để cô ấy tự làm. Tôi muốn ăn đồ do chính Y Nguyệt làm."
Chưa vui mừng được bao lâu đã bị tên Cố Duật Hoành đó phá hỏng. Muốn ăn sao, cô cho anh anh tới ngán luôn. Trình độ nấu ăn của cô chẳng kém gì nhà hàng năm sao đâu đó.
Đeo tạp dề bước vào bếp cô còn phải nghĩ xem nên làm món gì. Ở đây cái gì cũng có cả, nhưng Duật Hoành anh ta lại ngán mấy món xa xỉ này rồi! Vậy thì làm món gì đó khác biệt chút. Nghĩ là làm, cô bắt tay vào nấu nướng.
Sau mười lăm phút, cô bê ra một đĩa trứng xào và nguyên một quả cả chua nửa sống nửa chín nằm ngay chính giữa. Vậy mới đúng là cao lương mỹ vị chứ.
Quản gia và mấy người hầu nhìn vào lại càng thêm lo sợ. Mấy món này thiếu gia của họ sẽ ăn được sao?
"Duật Hoành, thấy món trứng cà chua của em thế nào? Có phải nhìn vào rất muốn ăn không?" - Y Nguyệt hớn hở, lộ ra một nụ cười ranh mãnh .
Vậy mà Cố Duật Hoành lại chẳng nói câu nào, trực tiếp gặp một miếng lên thử. Mọi người đều ngạc nhiên, ngay cả Tần Y Nguyệt cũng vậy.
Chỉ năm phút sau, chiếc đĩa sạch bong, không còn chừa lại chút cơm hay miếng trứng nào. Y Nguyệt càng nhìn càng thấy khâm phục. Đến cô còn chẳng biết mình có dám ăn nó hay không. Người đàn ông này thật lạ lùng.
Dùng xong bữa sáng, Y Nguyệt thực sự chán tới chết rồi. Nếu cả ngày quanh quẩn ở đây, cô sẽ tự kỉ mất.
"Duật Hoành, anh không tới công ty làm việc à?"
Ngồi trên ghế sô pha, tay cầm tờ báo vừa xem vừa trả lời cô.
"Hôm nay là ngày nghỉ nên tôi muốn ở nhà."
Y Nguyệt chỉ ừm một câu. Tên này ở nhà thì khác gì cai ngục. Cô bây giờ rất muốn ra ngoài, nhưng nếu mở miệng xin anh ta thì hơi kì cục quá. Nếu bây giờ ở đây có Tony hay An Nhiên thì tốt quá, hay là nhãn hàng nào đó mời làm đại diện chẳng hạn, thế mới có cái cớ ra ngoài giải khuây.
Hai người cứ như vậy cả buổi ngồi xem truyền hình. Đột nhiên chuông điện thoại của Cố Duật Hoành reo lên.
"Alo?"
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của một cô gái.
"Thiếu tá, xin lỗi đã làm phiền anh vào ngày nghỉ, nhưng đột nhiên ngài Robert Pearl lại tới đây, nói rằng muốn hợp tác với quân đội của chúng ta. Ông ấy không hẹn đã đến nên mọi người không biết nên làm gì."
"Robert Pearl? Tôi biết rồi, tôi sẽ lập tức đến ngay."
Cố Duật Hoành vội chạy lên gác, thay đồ chuẩn bị tới quân đội. Y Nguyệt tò mò, cô cũng muốn đi theo.
"Cho tôi đi cùng với..."
"Quân đội là nơi làm việc, không phải là nơi du lịch vui chơi. Cô ngoan ngoãn ở trong nhà đi."
Anh thẳng thắn nói xong liền ra ngoài, lên ô tô phóng đi vun vút. Bây giờ trong biệt thự chỉ còn có mình cô và mấy người hầu, quả thật thì chẳng dễ thở chút nào, cứ như chim bị nhốt trong lồng vậy.
Nhưng làm sao cô chịu khuất phục trước cảnh này chứ, Y Nguyệt ranh ma thế nào không phải ai cũng biết. Cố Duật Hoành đi rồi, cô sẽ có trăm phương ngàn kế để ra khỏi nơi này.
Chuẩn bị quần áo thật đẹp, mang theo túi xách và chút tiền, khi ra khỏi nhà cô vẫn là bị hỏi.
"Thiếu phu nhân, cô đi đâu vậy?"
"Tôi muốn ra trung tâm thương mại mua chút đồ. Đồ dùng ở đây có chút không quen. À, tiện thể tôi cũng tới thăm bạn luôn nên tối mới về. Mọi người không cần chờ cơm đâu."
"Nhưng thiếu gia nói cô phải ở yên trong nhà."
"Yên tâm đi, tôi gọi cho anh ấy rồi. Chỉ đi chơi với bạn thôi mà."
Cô nói dối không một lần chớp mắt, ngữ điệu lưu loát làm người ta càng nên tin tưởng. Trốn được ra khỏi căn nhà ấy, cô cũng lên xe, đi thẳng, nhưng không phải tới trung tâm thương mại mà là về chính biệt thự của cô.
Cánh cổng vừa mở, Y Nguyệt mừng như được về trong vòng tay của cha mẹ. Ôi ngôi nhà "nho nhỏ" thân yêu, đã bao lâu rồi cô không nhìn thấy nó?
À, thì là mới chưa đầy hai mươi tư giờ thôi!
Y Nguyệt đẩy cửa bước vào, muốn tạo cho Tony một bất ngờ, nhưng không nghĩ cảnh tượng cô nhìn thấy là thế này: Rượu bia nằm lăn lóc, đồ nhậu bầy khắp nơi, đồ ăn vặt trải dài cả phòng khách... Cái biệt thự của cô sắp thành quán bar công cộng mất rồi.
Tony và An Nhiên còn đang bình thản xem phim, vừa thấy Y Nguyệt về liền chột dạ, nhưng đâu còn kịp. Chỉ nghe thấy tiếng hét chói tai.
"Hai cái người phá hoại này!!!"
Hai con người bé bỏng chỉ biết cười ngượng, kéo cô vào đống hỗn độn.
"Về cũng về rồi, ngồi xuống đây ăn uốn với bọn tớ đi."
"Hì, Y Nguyệt, cô được thả về rồi sao?"
Cô nhìn mấy thứ đồ xung quanh, đương nhiên biết mấy câu nói của hai người kia chỉ là muốn đánh lạc hướng nhưng cô vẫn không để tâm nhiều, bây giờ trong cô chỉ có sự phiền não.
"Tôi là trốn về đây. Nhân lúc anh ta tới quân đội, tôi đã nói dối với quản gia để về đây tìm hai người chơi. Cứ tưởng khung cảnh đầu tiên sẽ là mọi người nhào vào ôm tôi, không ngờ... thứ chào đón tôi lại là cái bãi rác này."
"Ầy, được rồi, đừng quan tâm tới nó, ăn uống với bọn tớ. Xong xuôi Tony sẽ dọn mà."
"Ê ê, cả cô nữa đấy."
"Ơ... anh có còn là đàn ông không vậy?"
Nghe hai người cãi qua cãi lại, nhiều rồi cũng thấy vui. Đúng là chỉ có gia đình bạn bè mới đem đến cho cô niềm vui. Gác lại mấy suy nghĩ tiêu cực, cô quyết định sẽ cùng mọi người high một bữa ở đây.
Nhìn thoáng qua một đồ uống lạ, hình như trong nhà làm gì có thứ này.
"Đây là gì vậy?"
"Rượu hoa quả, loại mới."
"Để tôi thử."
"Ấy đừng, cái này nồng độ cao lắm, cô còn phải về nhà kia nữa, tốt nhất là đừng uống."
Tony càng cản, Y Nguyệt lại càng hứng thú.
"Tửu lượng của tôi cậu còn không biết sao? Uống một chút sẽ không có vấn đề gì đâu, tôi đang buồn chán, muốn dùng rượu giải sầu!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.