Tổng Tài Lạnh Lùng Cưng Chiều Cô Vợ Đặc Biệt ( Phần 2 )
Chương 12: Anh tôi có mắt như mù rồi
Tử Hạ
04/01/2021
\- Em gái của anh bày tỏ thái độ như thế thường xuyên lắm à ? Em thấy mà mệt.
\- Em không cần để ý nó đâu.
Thiên Tịch ở trên phòng cùng chiếc bụng đói. Cô không muốn bước xuống dưới nhà kia để chịu cái thái độ õng ẹo kia của ả, cùng sự bênh vực người ngoài kia của anh và mẹ cô. Nghĩ một lát, cô lôi điện thoại ra gọi cho hai cô bạn của mình
\- Alo, Song Nhi, cậu rảnh không ? Cậu gọi cho Lăng Nhi đi, bảo cùng đi ăn. Hôm nay tớ gặp rắc rối nhiều quá, càng không muốn ở nhà mà ăn.
\- Cậu chuẩn bị đi, tớ sang tới sẽ gọi. Hôm nay tớ bao.
\- Cảm ơn cậu nhiều.
Điềm Song cười cười rồi cúp máy, tìm số gọi cho Tuyết Lăng. Thiên Tịch thì đi lấy quần áo rồi vào nhà tắm. Khoảng 10 phút sau, cô vừa đi ra thì chạm mặt cô gái lúc nãy.
\- Chị vào đây làm gì ?
\- Hôm nay tôi ở lại đây một đêm. Cô tốt nhất là ngoan ngoãn mà giao phòng cho tôi. Mẹ và anh cô đã cho phép tôi ngủ lại đây, tại căn phòng này và quyền quyết định là của tôi. Hôm nay cô tốt nhất là ra ngoài mà ngủ.
\- Thái độ thay đổi nhanh nhỉ ? Cô mà không đi làm diễn viên thì phí phạm tài năng quá đó. Tôi sẽ ở ngoài, tôi cũng không dám ở chung với loại hạ đẳng đâu.
Nói rồi Thiên Tịch cầm lấy chiếc điện thoại rồi đi ra cửa đứng. Lát sau tài xế riêng của Điềm Song chở Lăng Tuyết đến trước nhà của Thiên Tịch. Cô mệt mỏi mở cửa bước vào.
\- Sao ủ rũ thế cô nhóc ?
\- Lát tớ kể cho hai cậu nghe.
Còn cô ả kia thì đang lục tung căn phòng lên cho Thiên Tịch về dọn. Không chỉ thế mà cô ta còn lấy kéo cắt hết quần áo của Thiên Tịch. Lát cô mà thấy cảnh này đảm bảo có đánh nhau.
Tại ngôi nhà hàng sang trọng kia, ba cô bạn đang ngồi chờ thức ăn mang lên. Hai người kia nhìn Thiên Tịch chăm chú.
\- Sao nào, cậu kể cho bọn tớ nghe đi chứ. Ban nãy cậu hứa rồi còn gì.
\- Chuyện là lúc tớ ở công ty về nhà thì phát hiện mình sắp có chị dâu. Nếu cô ta mà bình thường tớ cũng chẳng nói làm gì. Đằng này cô ta liên tục kiếm chuyện với tớ. Mẹ tớ còn giao luôn căn phòng của tớ cho cô ta ngủ lại đêm nay, giao toàn quyền quyết định. Không biết cô ta ở nhà đang làm loại chuyện gì nữa đây.
\- Tớ mà là cậu tớ đập cô ta rồi. Cậu cũng đâu phải hiền đâu mà tại sao cậu nhịn thế ? \- Điềm Song thẳng thừng lên tiếng. Ai nhịn được chứ cô là cô không làm được.
\- Kệ cô ta thôi, không đáng để tớ bận tâm. Thấy õng a õng ẹo mà mắc mệt dùm. Tớ không hiểu sao anh hai tớ thích cô ta được luôn ấy.
\- Thế hôm nay cậu định về nhà hay sao ? \- Tuyết Lăng nghe hai cô bạn bàn chuyện cũng tham gia.
\- Tớ cũng không biết, nhưng mà có lẽ vậy. Dù sao thì sáng mai tớ cũng phải đi làm sớm, tất cả đều ở trong phòng tớ mà.
\- Thế cậu phải cẩn thận đấy.
\- Tớ biết rồi.
Cuộc trò chuyện vừa kết thúc thì thức ăn nóng hổi cũng được bưng ra
Khoảng 7 giờ thì Thiên Tịch trở về nhà. Vừa bước vào phòng cô đã nghe tiếng cãi nhau.
\- Em vừa đi mua quần áo và một số thứ chỉ có hơn 10 triệu mà anh cũng la mắng lớn tiếng à. Số tiền đó thì có to lớn gì chứ.
\- Nhưng đó là tiền của Thiên Tịch, toàn bộ đều là của nó làm ra.
\- Tiền của nó nên anh không cần tiếc đâu. Nó làm chứ đâu phải là anh. Tiền trước mắt thì không được tiêu à ?
Thiên Tịch nhẹ nhàng bình tĩnh và quý phái bước đến bên cô ta, tặng cho một cái tát, in 5 dấu tay trên gương mặt kia.
\- Thứ như cô đánh chỉ làm bẩn tay tôi, nhưng không đánh thì cô được nước làm tới. Anh tôi có mắt như mù rồi.
\- Em không cần để ý nó đâu.
Thiên Tịch ở trên phòng cùng chiếc bụng đói. Cô không muốn bước xuống dưới nhà kia để chịu cái thái độ õng ẹo kia của ả, cùng sự bênh vực người ngoài kia của anh và mẹ cô. Nghĩ một lát, cô lôi điện thoại ra gọi cho hai cô bạn của mình
\- Alo, Song Nhi, cậu rảnh không ? Cậu gọi cho Lăng Nhi đi, bảo cùng đi ăn. Hôm nay tớ gặp rắc rối nhiều quá, càng không muốn ở nhà mà ăn.
\- Cậu chuẩn bị đi, tớ sang tới sẽ gọi. Hôm nay tớ bao.
\- Cảm ơn cậu nhiều.
Điềm Song cười cười rồi cúp máy, tìm số gọi cho Tuyết Lăng. Thiên Tịch thì đi lấy quần áo rồi vào nhà tắm. Khoảng 10 phút sau, cô vừa đi ra thì chạm mặt cô gái lúc nãy.
\- Chị vào đây làm gì ?
\- Hôm nay tôi ở lại đây một đêm. Cô tốt nhất là ngoan ngoãn mà giao phòng cho tôi. Mẹ và anh cô đã cho phép tôi ngủ lại đây, tại căn phòng này và quyền quyết định là của tôi. Hôm nay cô tốt nhất là ra ngoài mà ngủ.
\- Thái độ thay đổi nhanh nhỉ ? Cô mà không đi làm diễn viên thì phí phạm tài năng quá đó. Tôi sẽ ở ngoài, tôi cũng không dám ở chung với loại hạ đẳng đâu.
Nói rồi Thiên Tịch cầm lấy chiếc điện thoại rồi đi ra cửa đứng. Lát sau tài xế riêng của Điềm Song chở Lăng Tuyết đến trước nhà của Thiên Tịch. Cô mệt mỏi mở cửa bước vào.
\- Sao ủ rũ thế cô nhóc ?
\- Lát tớ kể cho hai cậu nghe.
Còn cô ả kia thì đang lục tung căn phòng lên cho Thiên Tịch về dọn. Không chỉ thế mà cô ta còn lấy kéo cắt hết quần áo của Thiên Tịch. Lát cô mà thấy cảnh này đảm bảo có đánh nhau.
Tại ngôi nhà hàng sang trọng kia, ba cô bạn đang ngồi chờ thức ăn mang lên. Hai người kia nhìn Thiên Tịch chăm chú.
\- Sao nào, cậu kể cho bọn tớ nghe đi chứ. Ban nãy cậu hứa rồi còn gì.
\- Chuyện là lúc tớ ở công ty về nhà thì phát hiện mình sắp có chị dâu. Nếu cô ta mà bình thường tớ cũng chẳng nói làm gì. Đằng này cô ta liên tục kiếm chuyện với tớ. Mẹ tớ còn giao luôn căn phòng của tớ cho cô ta ngủ lại đêm nay, giao toàn quyền quyết định. Không biết cô ta ở nhà đang làm loại chuyện gì nữa đây.
\- Tớ mà là cậu tớ đập cô ta rồi. Cậu cũng đâu phải hiền đâu mà tại sao cậu nhịn thế ? \- Điềm Song thẳng thừng lên tiếng. Ai nhịn được chứ cô là cô không làm được.
\- Kệ cô ta thôi, không đáng để tớ bận tâm. Thấy õng a õng ẹo mà mắc mệt dùm. Tớ không hiểu sao anh hai tớ thích cô ta được luôn ấy.
\- Thế hôm nay cậu định về nhà hay sao ? \- Tuyết Lăng nghe hai cô bạn bàn chuyện cũng tham gia.
\- Tớ cũng không biết, nhưng mà có lẽ vậy. Dù sao thì sáng mai tớ cũng phải đi làm sớm, tất cả đều ở trong phòng tớ mà.
\- Thế cậu phải cẩn thận đấy.
\- Tớ biết rồi.
Cuộc trò chuyện vừa kết thúc thì thức ăn nóng hổi cũng được bưng ra
Khoảng 7 giờ thì Thiên Tịch trở về nhà. Vừa bước vào phòng cô đã nghe tiếng cãi nhau.
\- Em vừa đi mua quần áo và một số thứ chỉ có hơn 10 triệu mà anh cũng la mắng lớn tiếng à. Số tiền đó thì có to lớn gì chứ.
\- Nhưng đó là tiền của Thiên Tịch, toàn bộ đều là của nó làm ra.
\- Tiền của nó nên anh không cần tiếc đâu. Nó làm chứ đâu phải là anh. Tiền trước mắt thì không được tiêu à ?
Thiên Tịch nhẹ nhàng bình tĩnh và quý phái bước đến bên cô ta, tặng cho một cái tát, in 5 dấu tay trên gương mặt kia.
\- Thứ như cô đánh chỉ làm bẩn tay tôi, nhưng không đánh thì cô được nước làm tới. Anh tôi có mắt như mù rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.