Tổng Tài Lạnh Lùng Cưng Chiều Cô Vợ Đặc Biệt ( Phần 2 )
Chương 8: Cái máy in tiền
Tử Hạ
04/01/2021
\- Lo cho hai anh em con ?
\- Còn không phải à ? Nuôi hai đứa từ nhỏ tới lớn còn không phải lo cho hai đứa sao ?
\- Con cũng không biết định nghĩa của từ nuôi hai em con xuất phát từ miệng mẹ nghĩ là gì. Nhưng từ nhỏ tới lớn mẹ đã lo cho con được bao nhiêu ? Mẹ chỉ quan tâm anh hai, anh hai chỉ bị trầy nhẹ mẹ liền quan tâm hỏi han. Còn con bao lần bị thương, bị bắt nạt mẹ đã quan tâm chưa ? Mẹ hoàn toàn lơ đi, cứ như con không hề tồn tại vậy. Dù sao mẹ là mẹ của con, mẹ có quyền la mắng con, nhưng cuộc đời này vẫn là của con. Người quyết định là con, mẹ đừng có quá ép người nữa.
Nói rồi cô dứt khoát xoay người đi.
\- Anh con chuẩn bị cưới vợ rồi. Mẹ mong tốt nhất con đưa tiền để mẹ làm đám cưới cho nó.
\- Tại sao phải là tiền của con ? Tại sao anh ấy không tự đi làm để lấy tiền cưới vợ ? Con sinh ra để làm công cụ cho mấy người à ?
\- Thiên Quân là anh con mà con cũng tính toán như vậy à ?
\- Tính toán ? Không phải từ nhỏ mẹ đã tính toán giữa con và anh ấy à ? Con chỉ xài một xíu thôi, là mẹ la mắng um trời, thậm chí còn đánh con. Anh ấy xài bao nhiêu mẹ đều không tiếc nuối. Con sẽ không đưa tiền cho anh ấy cưới vợ, đã bao lần anh ấy dẫn bạn gái về ra mắt đều là lấy tiền rồi biến mất. Tiền đều là của con, anh ấy không hề tiếc nuối. Biết bao nhiêu lần mọi thứ cứ diễn ra như vậy, con không thể nào chịu nổi nữa.
\- Nếu con không đưa tiền, ta buộc lòng phải dùng biện pháp mạnh thôi.
\- Đối với các người con chỉ là cái máy in tiền à ? Chỉ cần đụng mặt là chìa tay lấy tiền mà thoải mái tiêu xài. Nếu chỉ cần tiền thì tại sao mẹ không bảo anh hai đi cưới một cô tiểu thư giàu có nào đó đấy ?
\- Con không định cho anh hai con hạnh phúc à ? Nó cũng cần hạnh phúc như bao người khác thôi, nó chỉ có thể lấy người nó yêu.
\- Thế con không cần hạnh phúc như bao người sao ? Con không cảm thấy đau khi phải lấy người mình không yêu sao ? Hay là anh hai khác con, rốt cuộc là ai hạ đẳng hơn ?
Mẹ cô không nhịn được nữa mà cao tay tát cô một cái, cô vẫn cố nén nước mắt vào trong.
\- Mày bảo chính anh mày là thứ hạ đẳng à ?
\- Con có nói thế sao ? Con bảo giữa con và anh con rốt cuộc là ai hạ đẳng hơn. Nhìn thái độ và hành động của mẹ thật làm con bất ngờ. Sống từng năm ấy mới biết cái cảm giác tuyệt vọng là như thế nào, là bị chính người thân của mình hắt hủi. Cuộc đời thật là nực cười mà.
\- Nếu tao biết trước ngày này xảy ra thì ngày đó tao đã không sinh mày ra !!
\- Bây giờ mẹ vẫn giết con được đấy, sao không giết con đi. Mau lên !!
Giọng nói đầy sự đau đớn vang lên cùng đôi mắt đỏ ngầu kia nhìn bà.
\- Giết mày thì sẽ không có tiền xài thì cả nhà này phải làm sao chứ ?
\- Đúng là suốt đời này con cũng chỉ là một cái máy in tiền... không hơn không kém... vốn là còn định hôm nay về nghỉ ngơi... còn định cho các người biết lương tháng khá cao... nhưng bây giờ không cần thiết nữa rồi...
Nói rồi cô mở cửa chạy thẳng ra ngoài. Nước mắt cũng dần rơi xuống trên gương mặt cô. Cô không thể nhịn lâu hơn nữa. Đã quá nhiều năm rồi, cô luôn phải mang cái bộ mặt vui vẻ tươi cười đi khắp nơi, ai cũng bảo cô sống vui vẻ hạnh phúc. Ai lại biết đằng sau cái lớp mặt nạ đó lại là cả một bi kịch chứ. Ba mẹ thương con trai hơn và hành hạ chính con gái ruột của họ một cách tàn bạo. Hành hạ về mặt tinh thần là một sự tra tấn khiến cô sống không bằng chết. Ai mà biết được chuyện này vẫn nghĩ cô là con ruột cô cũng phải gọi một tiếng sư phụ.
\- Còn không phải à ? Nuôi hai đứa từ nhỏ tới lớn còn không phải lo cho hai đứa sao ?
\- Con cũng không biết định nghĩa của từ nuôi hai em con xuất phát từ miệng mẹ nghĩ là gì. Nhưng từ nhỏ tới lớn mẹ đã lo cho con được bao nhiêu ? Mẹ chỉ quan tâm anh hai, anh hai chỉ bị trầy nhẹ mẹ liền quan tâm hỏi han. Còn con bao lần bị thương, bị bắt nạt mẹ đã quan tâm chưa ? Mẹ hoàn toàn lơ đi, cứ như con không hề tồn tại vậy. Dù sao mẹ là mẹ của con, mẹ có quyền la mắng con, nhưng cuộc đời này vẫn là của con. Người quyết định là con, mẹ đừng có quá ép người nữa.
Nói rồi cô dứt khoát xoay người đi.
\- Anh con chuẩn bị cưới vợ rồi. Mẹ mong tốt nhất con đưa tiền để mẹ làm đám cưới cho nó.
\- Tại sao phải là tiền của con ? Tại sao anh ấy không tự đi làm để lấy tiền cưới vợ ? Con sinh ra để làm công cụ cho mấy người à ?
\- Thiên Quân là anh con mà con cũng tính toán như vậy à ?
\- Tính toán ? Không phải từ nhỏ mẹ đã tính toán giữa con và anh ấy à ? Con chỉ xài một xíu thôi, là mẹ la mắng um trời, thậm chí còn đánh con. Anh ấy xài bao nhiêu mẹ đều không tiếc nuối. Con sẽ không đưa tiền cho anh ấy cưới vợ, đã bao lần anh ấy dẫn bạn gái về ra mắt đều là lấy tiền rồi biến mất. Tiền đều là của con, anh ấy không hề tiếc nuối. Biết bao nhiêu lần mọi thứ cứ diễn ra như vậy, con không thể nào chịu nổi nữa.
\- Nếu con không đưa tiền, ta buộc lòng phải dùng biện pháp mạnh thôi.
\- Đối với các người con chỉ là cái máy in tiền à ? Chỉ cần đụng mặt là chìa tay lấy tiền mà thoải mái tiêu xài. Nếu chỉ cần tiền thì tại sao mẹ không bảo anh hai đi cưới một cô tiểu thư giàu có nào đó đấy ?
\- Con không định cho anh hai con hạnh phúc à ? Nó cũng cần hạnh phúc như bao người khác thôi, nó chỉ có thể lấy người nó yêu.
\- Thế con không cần hạnh phúc như bao người sao ? Con không cảm thấy đau khi phải lấy người mình không yêu sao ? Hay là anh hai khác con, rốt cuộc là ai hạ đẳng hơn ?
Mẹ cô không nhịn được nữa mà cao tay tát cô một cái, cô vẫn cố nén nước mắt vào trong.
\- Mày bảo chính anh mày là thứ hạ đẳng à ?
\- Con có nói thế sao ? Con bảo giữa con và anh con rốt cuộc là ai hạ đẳng hơn. Nhìn thái độ và hành động của mẹ thật làm con bất ngờ. Sống từng năm ấy mới biết cái cảm giác tuyệt vọng là như thế nào, là bị chính người thân của mình hắt hủi. Cuộc đời thật là nực cười mà.
\- Nếu tao biết trước ngày này xảy ra thì ngày đó tao đã không sinh mày ra !!
\- Bây giờ mẹ vẫn giết con được đấy, sao không giết con đi. Mau lên !!
Giọng nói đầy sự đau đớn vang lên cùng đôi mắt đỏ ngầu kia nhìn bà.
\- Giết mày thì sẽ không có tiền xài thì cả nhà này phải làm sao chứ ?
\- Đúng là suốt đời này con cũng chỉ là một cái máy in tiền... không hơn không kém... vốn là còn định hôm nay về nghỉ ngơi... còn định cho các người biết lương tháng khá cao... nhưng bây giờ không cần thiết nữa rồi...
Nói rồi cô mở cửa chạy thẳng ra ngoài. Nước mắt cũng dần rơi xuống trên gương mặt cô. Cô không thể nhịn lâu hơn nữa. Đã quá nhiều năm rồi, cô luôn phải mang cái bộ mặt vui vẻ tươi cười đi khắp nơi, ai cũng bảo cô sống vui vẻ hạnh phúc. Ai lại biết đằng sau cái lớp mặt nạ đó lại là cả một bi kịch chứ. Ba mẹ thương con trai hơn và hành hạ chính con gái ruột của họ một cách tàn bạo. Hành hạ về mặt tinh thần là một sự tra tấn khiến cô sống không bằng chết. Ai mà biết được chuyện này vẫn nghĩ cô là con ruột cô cũng phải gọi một tiếng sư phụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.