Tổng Tài Lạnh Lùng Cưng Chiều Cô Vợ Đặc Biệt ( Phần 2 )
Chương 54: Con trai và con gái
Tử Hạ
04/01/2021
\- Nuôi con 20 năm để bây giờ mẹ nhận lại được những lời như thế này à ? Con đã làm gì được cho mẹ chưa lại nói như thế ?
\- Con không làm gì được cho mẹ à ? Vậy để con kể cho mẹ nghe nhé. Lúc nhỏ con đi học, mẹ ép con học tới mức nhiều lúc con chỉ muốn chết để giải thoát cho chính mình. Nhưng mẹ lại bảo là trách nhiệm, là bổn phận của con. Con cũng nghe theo mẹ mà chỉ đâm đầu vào học, cũng không rõ để làm gì. Mẹ chỉ suốt ngày lấy thành tích học tập của con đi khoe với mọi người, lúc gặp người có thành tích cao hơn thì lại mắng chửi con, so sánh con. Mẹ đã bao giờ hỏi thăm con chưa ? Đi học về mẹ chỉ hỏi hôm nay học được bao nhiêu điểm, có kiểm tra hay không chứ chưa bao giờ hỏi con đi học có gặp chuyện gì không, hay hỏi con có mệt mỏi không. Lớn lên thì mọi thứ vẫn như vậy, mẹ luôn quan tâm tới anh hai chứ chưa bao giờ thực sự quan tâm con. Mẹ có biết với con thì tìm việc làm lương cao là không hề khó, nhưng vì những tin đồn từ gia đình mình mà con đã không thể tìm được việc làm ổn định, phải lao thân để mà làm việc cực nhọc nuôi gia đình. Mẹ cũng luôn hỏi là làm việc được bao nhiêu tiền, mẹ thấy con bị thương chứ mẹ chưa bao giờ hỏi thăm con. Còn anh hai chỉ biết đi chơi về thì mẹ luôn hỏi thăm. Mẹ đã biết con tuyệt vọng tới mức nào khi nhìn vào cách mình bị hắt hủi không ? Nhìn vào người anh trước mặt luôn được cưng chiều yêu thương. Mẹ chưa thấy con khóc vì con không muốn biến mình thành kẻ phiền phức, con luôn cố che giấu những giọt nước mắt ấy. Con chỉ khóc khi ở một mình, khi màn đêm buông xuống, nên mẹ không hề biết mà cứ nghĩ con không biết đau. Mẹ à, tim con cũng cấu tạo bình thường như bao người, cũng biết đau đấy chứ. Tim con không hề làm bằng đá, không hề...
Bên đầu dây bên kia không hề có tiếng trả lời nào. Thiên Tịch đã bật khóc, đang cố bình tĩnh mà hỏi mẹ mình.
\- Mẹ, bây giờ con hỏi mẹ. Tại sao mẹ yêu thương anh hai hơn con ?
\- Vì anh hai con là con trai.
\- Được, coi như là con sai khi kiếp này đã sinh ra là con gái, sinh ra trong gia đình trọng nam khinh nữ. Nhưng con chưa hề hối hận, vì ít nhất bây giờ con đã tìm được người mình yêu, bạn bè tốt. Họ hiểu con, thường hỏi thăm, tâm sự với con. Chỉ cần con buồn thì họ sẽ nhanh chóng nhận ra ngay chứ không hề vô tâm như mẹ. Người con yêu luôn quan tâm con từng li từng tí. Anh ấy thực sự yêu thương con, cưng chiều yêu thương con một cách đặc biệt, khiến con có một cảm giác chưa từng có trong quá khứ. Dù sao thì mẹ vẫn là mẹ của con, là người sinh ra con, điều đó không thể chối cãi. Con vẫn sẽ làm việc mà nuôi gia đình. Nhưng con sẽ không moi tiền của anh ấy, và mẹ cũng đừng mong bắt con chia tay được. Ít nhất bây giờ mẹ đã nói thật lòng, không còn nói thương con gái hơn nhưng hành động đi ngược lời nói. Tạm biệt mẹ, ngủ ngon.
Chiếc điện thoại trượt dài trên tay Thiên Tịch rồi rơi xuống cùng với hai hàng nước mắt. Cô ngồi khụy xuống, không thể kiềm chế được mọi thứ. Nước mắt cô cứ thế tuôn rơi cùng với nỗi đau. Anh hai là con trai, ham chơi cỡ nào vẫn được ba mẹ cưng chiều. Còn cô là con gái, học hành nghiêm túc giúp đỡ ba mẹ nhưng chỉ cần làm trái ý là bị la mắng.
Thiên Tịch cứ thế khóc mãi không thôi. Dường như những nỗi đau của cô cứ thế mà trỗi dậy dồn dập. Hơn 10 phút trôi qua, cô vẫn khóc. Bỗng cánh cửa mở ra, cô ngước lên nhìn mà bàng hoàng. Là hai anh em kia tới, tay còn mang thức ăn.
\- Sao... sao anh lại tới đây... vào giờ này... ?
\- Con không làm gì được cho mẹ à ? Vậy để con kể cho mẹ nghe nhé. Lúc nhỏ con đi học, mẹ ép con học tới mức nhiều lúc con chỉ muốn chết để giải thoát cho chính mình. Nhưng mẹ lại bảo là trách nhiệm, là bổn phận của con. Con cũng nghe theo mẹ mà chỉ đâm đầu vào học, cũng không rõ để làm gì. Mẹ chỉ suốt ngày lấy thành tích học tập của con đi khoe với mọi người, lúc gặp người có thành tích cao hơn thì lại mắng chửi con, so sánh con. Mẹ đã bao giờ hỏi thăm con chưa ? Đi học về mẹ chỉ hỏi hôm nay học được bao nhiêu điểm, có kiểm tra hay không chứ chưa bao giờ hỏi con đi học có gặp chuyện gì không, hay hỏi con có mệt mỏi không. Lớn lên thì mọi thứ vẫn như vậy, mẹ luôn quan tâm tới anh hai chứ chưa bao giờ thực sự quan tâm con. Mẹ có biết với con thì tìm việc làm lương cao là không hề khó, nhưng vì những tin đồn từ gia đình mình mà con đã không thể tìm được việc làm ổn định, phải lao thân để mà làm việc cực nhọc nuôi gia đình. Mẹ cũng luôn hỏi là làm việc được bao nhiêu tiền, mẹ thấy con bị thương chứ mẹ chưa bao giờ hỏi thăm con. Còn anh hai chỉ biết đi chơi về thì mẹ luôn hỏi thăm. Mẹ đã biết con tuyệt vọng tới mức nào khi nhìn vào cách mình bị hắt hủi không ? Nhìn vào người anh trước mặt luôn được cưng chiều yêu thương. Mẹ chưa thấy con khóc vì con không muốn biến mình thành kẻ phiền phức, con luôn cố che giấu những giọt nước mắt ấy. Con chỉ khóc khi ở một mình, khi màn đêm buông xuống, nên mẹ không hề biết mà cứ nghĩ con không biết đau. Mẹ à, tim con cũng cấu tạo bình thường như bao người, cũng biết đau đấy chứ. Tim con không hề làm bằng đá, không hề...
Bên đầu dây bên kia không hề có tiếng trả lời nào. Thiên Tịch đã bật khóc, đang cố bình tĩnh mà hỏi mẹ mình.
\- Mẹ, bây giờ con hỏi mẹ. Tại sao mẹ yêu thương anh hai hơn con ?
\- Vì anh hai con là con trai.
\- Được, coi như là con sai khi kiếp này đã sinh ra là con gái, sinh ra trong gia đình trọng nam khinh nữ. Nhưng con chưa hề hối hận, vì ít nhất bây giờ con đã tìm được người mình yêu, bạn bè tốt. Họ hiểu con, thường hỏi thăm, tâm sự với con. Chỉ cần con buồn thì họ sẽ nhanh chóng nhận ra ngay chứ không hề vô tâm như mẹ. Người con yêu luôn quan tâm con từng li từng tí. Anh ấy thực sự yêu thương con, cưng chiều yêu thương con một cách đặc biệt, khiến con có một cảm giác chưa từng có trong quá khứ. Dù sao thì mẹ vẫn là mẹ của con, là người sinh ra con, điều đó không thể chối cãi. Con vẫn sẽ làm việc mà nuôi gia đình. Nhưng con sẽ không moi tiền của anh ấy, và mẹ cũng đừng mong bắt con chia tay được. Ít nhất bây giờ mẹ đã nói thật lòng, không còn nói thương con gái hơn nhưng hành động đi ngược lời nói. Tạm biệt mẹ, ngủ ngon.
Chiếc điện thoại trượt dài trên tay Thiên Tịch rồi rơi xuống cùng với hai hàng nước mắt. Cô ngồi khụy xuống, không thể kiềm chế được mọi thứ. Nước mắt cô cứ thế tuôn rơi cùng với nỗi đau. Anh hai là con trai, ham chơi cỡ nào vẫn được ba mẹ cưng chiều. Còn cô là con gái, học hành nghiêm túc giúp đỡ ba mẹ nhưng chỉ cần làm trái ý là bị la mắng.
Thiên Tịch cứ thế khóc mãi không thôi. Dường như những nỗi đau của cô cứ thế mà trỗi dậy dồn dập. Hơn 10 phút trôi qua, cô vẫn khóc. Bỗng cánh cửa mở ra, cô ngước lên nhìn mà bàng hoàng. Là hai anh em kia tới, tay còn mang thức ăn.
\- Sao... sao anh lại tới đây... vào giờ này... ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.