Tổng Tài Lạnh Lùng Cưng Chiều Cô Vợ Đặc Biệt
Chương 40: Nước mắt của em như máu của anh
Tử Hạ
04/01/2021
Tử Hạ vẫn bình tĩnh.
Bỗng nhiên có một đứa trẻ làm rơi đồ chơi, chạy lại chỗ hắn. Hắn nhìn thấy thì cười mỉm, sau đó chụp lấu cậu bé, đưa súng vào đầu cậu.
\- Nếu mày không muốn thằng nhóc này chết thì đứng yên ở đó.
\- Tôi vẫn đang đứng yên đấy thôi ?
\- Giơ hai tay lên đầu, quỳ xuống.
Không còn lựa chọn nào khác, cô không thể hại người vô tội. Cô cũng nhận ra ánh mắt van xin từ người mẹ. Cô quỳ xuống.
Một phát súng vang lên, cô vẫn không thay đổi sắc mặt, máu từ từ thấm ướt quần cô.
\- Ồ, có vẻ mày khá là ngoan cố nhỉ, tao sẽ cho mày biết kết cục khi vạch trần tao.
Phát súng thứ hai vang lên, tay cô ướt đẫm máu. Cô vẫn không thay đổi sắc mặt, vẫn giữ nguyên sự lạnh lùng. Bỗng cô đứng dậy và tiến tới chỗ hắn, nhanh chóng cướp lấy khẩu súng nhân lúc hắn sơ hở, trong lúc khẩu súng không ai điều khiển được thì đạn lại lạc vào người Kha Nguyệt. Tử Hạ cũng nhanh chóng giải quyết tên đó. Bỗng cả quán nổi tiếng xì xào, cô quay lại, là người quen, rất quen.
Minh Thành đỡ lấy Kha Nguyệt rồi ôm vào xe. Thành Duệ tiến lại tên lúc nãy rồi đạp ngay vào bụng hắn, sau đó gọi cảnh sát. Anh ôm ngang người cô rồi cũng đi vào xe, mặc cho cô liên tục chống đối.
Ở trong xe, tất cả đều ổn.
\- Tại sao anh lại tới chỗ này ?
\- Là Kha Nguyệt gọi cho Minh Thành, anh cũng đang ở cạnh cậu ta.
\- Bình thường em thấy anh chưa bao giờ nhân nhượng những chuyện thế này, sao hôm nay lại ?
\- Em muốn anh giết hắn ?
\- Không, em chỉ hỏi thôi, anh giao cho cảnh sát, em rất vui. \- Tử Hạ vừa nói vừa cạ trán mình vào lòng ngực anh.
\- Anh không có thời gian bận tâm những chuyện đó. Nó không quan trọng bằng em bị thương. Muốn tới Hàn Sát hay bệnh viện ?
\- Tiểu Nguyệt, cậu muốn tới đâu ?
\- Hàn Sát đi, tớ không thích bệnh viện.
\- Hàn Sát.
Minh Thành đang lái xe cũng nghe thấy, anh nhanh chóng tăng tốc độ. 10 phút sau đã tới Hàn Sát.
\- Hai người có tham dự bữa tiệc 2 tuần sau không ?
\- Bọn em đương nhiên là có. Do ba mẹ bọn em yêu cầu, làm sao không tham gia được.
\- Thế thì tốt, sẽ được gặp em rồi. \- Minh Thành hớn hở cười tươi khi nghe Kha Nguyệt sẽ có tham dự.
Ngược lại, Tử Hạ chỉ im lặng không nói gì. Cô không muốn nhắc tới bữa tiệc này.
\- Tiểu Băng ?
\- Vâng ạ ?
\- Tiểu Hạ ?
\- Em đây, anh nói đi.
\- Sao em lại không vui ?
\- Nhiều chuyện lắm, anh không nên biết đâu.
Cô hoàn toàn không muốn anh biết, cô sợ anh lại ra mặt bảo vệ mình, sợ anh thấy nửa kia yếu đuối của mình, càng sợ anh biết về quá khứ của mình.
Thành Duệ nháy mắt ra dấu cho Minh Thành, anh hiểu ngay liền bế Kha Nguyệt đi ra khỏi.
Thành Duệ ôm cô vào lòng, ngồi xuống ghế gần đó.
\- Có chuyện gì, kể anh nghe.
\- Không có gì đâu, chuyện riêng của em thôi...
\- Chuyện của em cũng là chuyện của anh, ai dám động đến em coi như là động đến Hàn Thành Duệ này. Ngoan nào, kể anh nghe.
Nghe đến chữ ngoan nào, bao nhiêu tủi hờn trong cô nổi dậy.
Từ nhỏ, cô vốn yếu ớt. Cô liên tục bị bắt nạt bởi những đứa con của mấy cô. Họ không những không ngăn cản, mà còn để cho cô bị đánh. Con họ thì ghen ghét vì đôi mắt hai màu như pha lê của cô, không phải cứ con quý tộc là có.Còn bọn họ thì ghen ghét vì ba mẹ cô sinh được cặp sinh đôi long phượng, điều trong Phàm Gia ai cũng muốn nhưng không được. Thế là mỗi lần cô về nội, cô liên tục bị bắt nạt. Tử Thiên vốn mạnh mẽ hơn cô, nên đám nhóc kia dù lớn tuổi hơn cũng không dám đụng. Tử Hạ sợ anh và ba mẹ lo nên không nói. Tử Thiên sau này vô tình bắt gặp, nên đã biết. Còn ba mẹ cô mãi tới lúc mất tích hai người mới phát hiện.
\- Sao im lặng thế, em khóc à ?
\- Em sẽ kể, nhưng đừng thương hại em...
\- Anh thương em chứ không hại em, kể đi anh nghe.
Rồi cô bật khóc nức nở mà kể ra hết, từ chuyện cô bị bắt nạt, để bị đám nhóc sỉ nhục là sao chổi, làm anh cô cũng bị liên lụy.
\- Đừng khóc, nước mắt của em như máu của anh. Anh không cho phép em khóc vì những người không đáng. Nhưng tại sao bây giờ em lại sợ họ ? Em đã mạnh hơn rồi ?
\- Em không sợ họ. Thứ em sợ là kí ức trước kia quay về.
\- Có anh ở đây rồi, em sẽ không phải chịu đựng một mình nữa.
\- A, nhẹ thôi, đau em.
\- Anh cố gắng băng bó nhẹ lắm rồi. Đừng khóc mà, anh sót.
\- Anh cảm thấy Tiểu Hạ là người như thế nào ?
\- Theo anh cô ấy là một người mạnh mẽ. Sao em lại hỏi thế ?
\- Không có gì, nhưng anh sẽ thấy cô ấy giống em, dù mạnh mẽ bên ngoài nhưng bên trong cực kì nhạy cảm, yếu đuối.
\- Trong lòng anh chỉ có em, nên em chỉ được phép thỉnh thoảng nhắc về người con gái khác, và người đó chỉ được phép là Tử Hạ.
\- Tại sao là cô ấy ?
\- Bởi vì anh biết em quý cô ấy. Anh tôn trọng em và cũng tôn trọng bạn bè của em, là cô ấy. Nhưng anh cũng nói rõ, anh cũng chỉ xem cô ấy là bạn thôi. Nên em đừng nghĩ nhiều.
\- Em biết rồi. Em tin anh sẽ không phản bội anh và cũng tin luôn Tiểu Hạ sẽ không làm điều sai trái sau lưng em.
\- Ừ.
Bỗng nhiên có một đứa trẻ làm rơi đồ chơi, chạy lại chỗ hắn. Hắn nhìn thấy thì cười mỉm, sau đó chụp lấu cậu bé, đưa súng vào đầu cậu.
\- Nếu mày không muốn thằng nhóc này chết thì đứng yên ở đó.
\- Tôi vẫn đang đứng yên đấy thôi ?
\- Giơ hai tay lên đầu, quỳ xuống.
Không còn lựa chọn nào khác, cô không thể hại người vô tội. Cô cũng nhận ra ánh mắt van xin từ người mẹ. Cô quỳ xuống.
Một phát súng vang lên, cô vẫn không thay đổi sắc mặt, máu từ từ thấm ướt quần cô.
\- Ồ, có vẻ mày khá là ngoan cố nhỉ, tao sẽ cho mày biết kết cục khi vạch trần tao.
Phát súng thứ hai vang lên, tay cô ướt đẫm máu. Cô vẫn không thay đổi sắc mặt, vẫn giữ nguyên sự lạnh lùng. Bỗng cô đứng dậy và tiến tới chỗ hắn, nhanh chóng cướp lấy khẩu súng nhân lúc hắn sơ hở, trong lúc khẩu súng không ai điều khiển được thì đạn lại lạc vào người Kha Nguyệt. Tử Hạ cũng nhanh chóng giải quyết tên đó. Bỗng cả quán nổi tiếng xì xào, cô quay lại, là người quen, rất quen.
Minh Thành đỡ lấy Kha Nguyệt rồi ôm vào xe. Thành Duệ tiến lại tên lúc nãy rồi đạp ngay vào bụng hắn, sau đó gọi cảnh sát. Anh ôm ngang người cô rồi cũng đi vào xe, mặc cho cô liên tục chống đối.
Ở trong xe, tất cả đều ổn.
\- Tại sao anh lại tới chỗ này ?
\- Là Kha Nguyệt gọi cho Minh Thành, anh cũng đang ở cạnh cậu ta.
\- Bình thường em thấy anh chưa bao giờ nhân nhượng những chuyện thế này, sao hôm nay lại ?
\- Em muốn anh giết hắn ?
\- Không, em chỉ hỏi thôi, anh giao cho cảnh sát, em rất vui. \- Tử Hạ vừa nói vừa cạ trán mình vào lòng ngực anh.
\- Anh không có thời gian bận tâm những chuyện đó. Nó không quan trọng bằng em bị thương. Muốn tới Hàn Sát hay bệnh viện ?
\- Tiểu Nguyệt, cậu muốn tới đâu ?
\- Hàn Sát đi, tớ không thích bệnh viện.
\- Hàn Sát.
Minh Thành đang lái xe cũng nghe thấy, anh nhanh chóng tăng tốc độ. 10 phút sau đã tới Hàn Sát.
\- Hai người có tham dự bữa tiệc 2 tuần sau không ?
\- Bọn em đương nhiên là có. Do ba mẹ bọn em yêu cầu, làm sao không tham gia được.
\- Thế thì tốt, sẽ được gặp em rồi. \- Minh Thành hớn hở cười tươi khi nghe Kha Nguyệt sẽ có tham dự.
Ngược lại, Tử Hạ chỉ im lặng không nói gì. Cô không muốn nhắc tới bữa tiệc này.
\- Tiểu Băng ?
\- Vâng ạ ?
\- Tiểu Hạ ?
\- Em đây, anh nói đi.
\- Sao em lại không vui ?
\- Nhiều chuyện lắm, anh không nên biết đâu.
Cô hoàn toàn không muốn anh biết, cô sợ anh lại ra mặt bảo vệ mình, sợ anh thấy nửa kia yếu đuối của mình, càng sợ anh biết về quá khứ của mình.
Thành Duệ nháy mắt ra dấu cho Minh Thành, anh hiểu ngay liền bế Kha Nguyệt đi ra khỏi.
Thành Duệ ôm cô vào lòng, ngồi xuống ghế gần đó.
\- Có chuyện gì, kể anh nghe.
\- Không có gì đâu, chuyện riêng của em thôi...
\- Chuyện của em cũng là chuyện của anh, ai dám động đến em coi như là động đến Hàn Thành Duệ này. Ngoan nào, kể anh nghe.
Nghe đến chữ ngoan nào, bao nhiêu tủi hờn trong cô nổi dậy.
Từ nhỏ, cô vốn yếu ớt. Cô liên tục bị bắt nạt bởi những đứa con của mấy cô. Họ không những không ngăn cản, mà còn để cho cô bị đánh. Con họ thì ghen ghét vì đôi mắt hai màu như pha lê của cô, không phải cứ con quý tộc là có.Còn bọn họ thì ghen ghét vì ba mẹ cô sinh được cặp sinh đôi long phượng, điều trong Phàm Gia ai cũng muốn nhưng không được. Thế là mỗi lần cô về nội, cô liên tục bị bắt nạt. Tử Thiên vốn mạnh mẽ hơn cô, nên đám nhóc kia dù lớn tuổi hơn cũng không dám đụng. Tử Hạ sợ anh và ba mẹ lo nên không nói. Tử Thiên sau này vô tình bắt gặp, nên đã biết. Còn ba mẹ cô mãi tới lúc mất tích hai người mới phát hiện.
\- Sao im lặng thế, em khóc à ?
\- Em sẽ kể, nhưng đừng thương hại em...
\- Anh thương em chứ không hại em, kể đi anh nghe.
Rồi cô bật khóc nức nở mà kể ra hết, từ chuyện cô bị bắt nạt, để bị đám nhóc sỉ nhục là sao chổi, làm anh cô cũng bị liên lụy.
\- Đừng khóc, nước mắt của em như máu của anh. Anh không cho phép em khóc vì những người không đáng. Nhưng tại sao bây giờ em lại sợ họ ? Em đã mạnh hơn rồi ?
\- Em không sợ họ. Thứ em sợ là kí ức trước kia quay về.
\- Có anh ở đây rồi, em sẽ không phải chịu đựng một mình nữa.
\- A, nhẹ thôi, đau em.
\- Anh cố gắng băng bó nhẹ lắm rồi. Đừng khóc mà, anh sót.
\- Anh cảm thấy Tiểu Hạ là người như thế nào ?
\- Theo anh cô ấy là một người mạnh mẽ. Sao em lại hỏi thế ?
\- Không có gì, nhưng anh sẽ thấy cô ấy giống em, dù mạnh mẽ bên ngoài nhưng bên trong cực kì nhạy cảm, yếu đuối.
\- Trong lòng anh chỉ có em, nên em chỉ được phép thỉnh thoảng nhắc về người con gái khác, và người đó chỉ được phép là Tử Hạ.
\- Tại sao là cô ấy ?
\- Bởi vì anh biết em quý cô ấy. Anh tôn trọng em và cũng tôn trọng bạn bè của em, là cô ấy. Nhưng anh cũng nói rõ, anh cũng chỉ xem cô ấy là bạn thôi. Nên em đừng nghĩ nhiều.
\- Em biết rồi. Em tin anh sẽ không phản bội anh và cũng tin luôn Tiểu Hạ sẽ không làm điều sai trái sau lưng em.
\- Ừ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.