Tổng Tài Lạnh Lùng Độc Sủng Thê, Bà Xã Em Đừng Hòng Thoát

Chương 62: Chú là ô sin của baba cháu à?

Mèo Mù Mắt Đen

23/05/2021

Trong xe, khoảng cách giữa Mộ Hàn và Nam Ngữ gần gũi thân mật đến nỗi cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh, cùng với mùi hương bạc hà quen thuộc.

Từ nãy đến giờ cô chưa hề đáp lại anh, ở góc độ này anh nhìn thấy sống mũi cao cao và gò má ửng hồng của cô, ánh mắt anh dừng lại trên đôi môi phơn phớt hồng, Mộ Hàn nhớ lại cảm giác mềm mại ngọt ngào ấy, lại quyến luyến không tự chủ được mà đưa tay ra sờ lên nó.

Nam Ngữ bị anh chạm vào môi, giật mình quay đầu đi né tránh, tối hôm qua cô nói anh là một kẻ độc tài, tối hôm nay Gia Kỳ chạy đến bên cạnh anh thì cô lại nói làm phiền đến anh, cô gái này thật sự muốn triệt để cắt đứt với anh, xem anh như người xa lạ?

Cô lén liếc nhìn anh, chỉ thấy ánh mắt anh sâu thẳm lạnh lùng, nhất thời không đoán được anh đang nghĩ gì.

Khóe môi Mộ Hàn đột nhiên khẽ cười, anh cất tiếng.

“Nam Ngữ, hóa ra trong mắt em tôi là một người tàn bạo như thế, xem ra tôi đã làm những chuyện thừa thãi rồi.”

Bên trong lời nói có chút châm biếm, không biết là anh đang châm biếm cô hay là tự châm biếm chính bản thân mình.

Hơi ấm bao quanh cô chợt rời khỏi, anh trở lại ngồi bên cạnh, giữa hai người tạo thành một khoảng cách nhất định.

“Nếu em đã không muốn, từ bây giờ tôi sẽ không làm phiền tới em nữa.”

Gương mặt anh đã hoàn toàn chìm trong bóng tối, chỉ có đôi bàn tay với những ngón tay thon dài đẹp đẽ đặt trên đùi.

Đây rõ ràng là kết quả mà cô mong muốn, nhưng tại sao khi nghe anh nói vậy thì cô lại không hề cảm thấy vui chút nào?

Lúc Nam Ngữ định xuống xe thì anh lại nói tiếp.

“Thủ tục nhập học cho Kỳ Kỳ tôi đã làm xong rồi, sẽ bảo trợ lý Lưu đưa cho em.”

Cô sững người lại trong chốc lát, cuối cùng hít sâu một hơi rồi mở cửa xe ra.

Kỳ Kỳ lúc này đang được trợ lý Lưu bế trên tay, hai má phính phồng lên, cau mày hỏi anh ta.

“Chú ơi, có phải là mami và baba đang làm hòa trong đó hay không?”

Dáng vẻ này vô cùng đáng yêu, nhưng mà trợ lý Lưu không biết trả lời như thế nào, hơn nữa kính của xe ô tô còn là kính chống nhìn trộm, ở bên ngoài nhìn vào căn bản là không nhìn thấy gì…

Mà anh còn đang không biết tổng giám đốc có con vào lúc nào nữa cơ…

Kỳ Kỳ muốn nhảy xuống nhưng trợ lý Lưu đâu dám để cậu làm phiền không gian của hai người lúc này, chẳng may phá hỏng chuyện tốt của Mộ Hàn, cái mạng nhỏ bé này của anh ta coi như xong…

“Nhóc, baba và mami cháu rất nhanh sẽ đi ra ngoài thôi, cháu đừng làm phiền họ.”

Trợ lý Lưu chặn lại bàn tay phúng phính đang định mở cửa xe ra của cậu lại, Gia Kỳ bĩu môi nhỏ, nhớ lại chuyện ban nãy bèn quay phắt đầu nhìn anh ta.

“Chú là gì của baba?”

Mỗi lần baba đến bệnh viện Gia Kỳ đều nhìn thấy anh ta.

“Ý của cháu là sao?”

Trợ lý Lưu mù mờ, cậu thầm nhớ lại mấy lần trước baba ra lệnh gì thì anh ta đều phải làm theo, nghĩ xong rồi thì vô cùng chắc chắn đáp.

“Có phải chú là ô sin của baba không?”

Ô sin?

Trợ lý Lưu sững sờ, anh ta phải tăng ca, hằng ngày bên cạnh hầu hạ một người tính khí thất thường như Mộ Hàn còn chưa đủ, giờ lại còn bị một thằng nhóc coi là ô sin…

Anh ta nhìn gương mặt giống Mộ Hàn đến bảy tám phần đó, còn nhỏ thế mà miệng lưỡi đã nhường này, ban nãy còn hắt nước vào mặt Bạch Nhược Vy, trong đầu của anh ta đột nhiên có một linh tính không tốt cho lắm.

“Chú ô sin, chú không được để cho bất kì bà dì nào tiếp cận baba của cháu đâu đấy, lúc nãy nếu như cháu không đến kịp thì không biết bà dì xấu xí đó sẽ làm gì nữa!”

Khóe miệng trợ lý Lưu giật giật.

“Nhóc…tại sao chú lại phải làm thế?”

Kỳ Kỳ nheo mắt nhìn anh, ngay lập tức bắt trúng mục tiêu.



“Không phải là chú sợ baba của cháu sao? Nếu như chú không làm theo lời của cháu, cháu sẽ mách baba.”

Dây thần kinh của trợ lý Lưu đứt phựt, một Mộ Hàn thôi chưa đủ, bây giờ còn thêm một tiểu Mộ Hàn nữa…

Nam Ngữ bước xuống xe, Kỳ Kỳ vẫn chưa dám gọi mami, trợ lý Lưu bỗng nhiên cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng lạnh toát, không ai khác chính là từ vị Tổng giám đốc nào kia.

“Kỳ Kỳ, sang mami bế nào…”

“Mami có giận con không?”

Ánh mắt Kỳ Kỳ long lanh đáng yêu, Nam Ngữ làm sao nỡ giận con trai, cô dịu dàng nói.

“Mami không bao giờ giận con cả, nhưng lần sau con không được tự ý đi ra ngoài mà không nói cho mami biết như thế, biết không?”

Kỳ Kỳ gật gật đầu, ánh mắt vẫn còn lưu luyến Mộ Hàn.

Anh đã bước xuống xe từ lúc nào, đứng sau lưng cô, hơi thở phảng phất hương bạc hà lành lạnh.

“Kỳ Kỳ không may bị xây xát nhẹ, em đưa con đến bệnh viện kiểm tra, trợ lý Lưu sẽ đi cùng em.”

Nam Ngữ đang định nói là không cần đâu thì Mộ Hàn đã lên xe rời đi mất, trợ lý Lưu đứng bên cạnh nói với cô.

“Nam tiểu thư, chúng ta đi thôi.”

Cô thu ánh mắt lại, chiếc xe đi xa dần chỉ còn lại thành một chấm nhỏ rồi biến mất, Nam Ngữ bế Kỳ Kỳ đi về hướng ngược lại, xua đi hình ảnh của anh trong đầu.

Lúc ba người về bệnh viện, Nhiễm Hải đang chống tay ngủ gật, anh ta đã hoàn thành xong nhiệm vụ rồi, chẳng có lí do gì để ở lại đó nữa. Nam Ngữ cũng không nỡ đánh thức anh ta, cô định nhẹ nhàng lấy thuốc trong tủ kính thì tiếng động lại làm anh ta thức giấc.

“Cô về rồi à?”

“Xin lỗi, tôi không cố ý làm anh thức giấc…”

“Không sao đâu…”

Nam Ngữ bế Kỳ Kỳ ngồi xuống ghế, lúc ở trên xe cậu bé đã ngủ, nhìn gương mặt non nớt của con, lòng cô lại xót xa.

Nhiễm Hải cũng lờ mờ nhận ra mối quan hệ giữa hai người, anh ta lại không dám thắc mắc nhiều trước mặt Mộ Hàn, thế là lén quan sát sắc mặt của Nam Ngữ, sắc mặt cô hơi tái, có lẽ là do ánh đèn trên đầu trắng lóa.

“Vết thương chỉ là xây xát ngoài da thôi, không có vấn đề gì đâu…”

Nhiễm Hải nói với cô, Nam Ngữ nhỏ giọng cảm ơn anh “Vậy tôi đi đây.” Cô bế Kỳ Kỳ đứng dậy nhưng bỗng nhiên tầm nhìn trước mặt quay cuồng, cả người lảo đảo, Nhiễm Hải không chút suy nghĩ đỡ lấy cô.

“Cô không sao chứ?”

Anh ta lo lắng hỏi.

Hình ảnh đó đúng lúc lọt vào tầm mắt của trợ lý Lưu đang đứng ngoài cửa, anh ta không phải muốn nhìn trộm, chỉ là Mộ Hàn nhắn tin tới hỏi cô thế nào rồi, vậy anh ta biết trả lời thế nào đây?

“Tít…”

Điện thoại trong tay trợ lý Lưu vang lên, trời ơi…Mộ Hàn còn học được cách gọi video nữa sao?

Anh ta không thể không nghe, nhưng vừa bắt điện thoại thì Mộ Hàn đã hỏi luôn.

“Nam Ngữ thế nào? Cậu ăn gan hùm hay sao mà dám không trả lời tin nhắn của tôi?”

Ánh mắt của anh qua màn hình điện thoại vẫn làm trợ lý Lưu lạnh buốt sống lưng.

Mộ Hàn vừa về nhà đã không nhịn được mà gọi điện tới, nhưng tổng giám đốc à, nếu anh lo cho cô ấy thì sao không tự đi mà gọi, còn hỏi tôi làm gì?

Trợ lý Lưu buồn mà không ai thấu, Nam Ngữ vì cả ngày hôm nay chỉ ăn có một cái bánh mì, cộng thêm lo lắng cho Gia Kỳ mà bị tụt đường huyết, bây giờ cô đang được Nhiễm Hải đỡ lên giường.

Dưới ánh mắt tràn đầy sát khí của Mộ Hàn, trợ lý Lưu không còn cách nào khác đành phải hướng điện thoại về Nam Ngữ.



Anh vừa nhìn thấy cảnh Nhiễm Hải đỡ cô lên giường, hai lông mày đã như dựng ngược lên, đứng bật dậy khỏi ghế sô pha. Trợ lý Lưu sợ đến run rẩy.

“Tổng...tổng giám đốc, anh bình tĩnh đã, mọi chuyện không như anh nghĩ đâu, có thể đây chỉ là hiểu lầm thôi…”

Hiểu lầm sao? Nam Ngữ, em được lắm!

Mộ Hàn cố kìm chế cơn giận dữ đang bùng lên của mình, lần trước thì cô đi nhà hàng với gã đàn ông khác, lần này là Nhiễm Hải, được…thế thì anh sẽ thật sự mặc kệ cô!

"Trợ lý Lưu.”

“Vâng…?”

“Về đi.”

Anh chỉ nói đúng hai từ sau đó cúp máy, còn hồ sơ nhập học cho Kỳ Kỳ còn chưa đưa cho Nam Ngữ nữa, mà cô hiện tại vì quá mệt mỏi nên đã thiếp đi, anh ta bèn nhờ Nhiễm Hải đưa hộ.

Lúc cô tỉnh lại thì đã hơn mười hai giờ đêm, bụng réo lên ùng ục, trên người được Nhiễm Hải đắp một chiếc chăn mỏng, căn phòng tối om chỉ có ánh sáng từ bên ngoài hành lang le lói hắt vào qua khe cửa.

Kỳ Kỳ vẫn còn ngủ say, lúc cô bế con lên cậu bé còn lẩm bẩm gọi baba, xem ra trong lòng cậu đã thực sự coi Mộ Hàn là ba của mình rồi…Nam Ngữ còn thấy một tập tài liệu để trên tủ đầu giường, cô bật đèn lên rồi mở ra xem, thì ra là hồ sơ nhập học của Gia Kỳ, đây còn là một trường quốc tế rất nổi tiếng.

Nếu Mộ Hàn đã giận cô, sao anh phải cố chấp như thế? Nam Ngữ thở dài trở về phòng bệnh.

Cô đi tắm xong liền quay trở lại lau người cho Gia Kỳ, vuốt ve lại mái tóc mượt mà của con trai, trong lòng dấy lên phiền muộn.

Sáng hôm sau Gia Kỳ rất hào hứng vì được đi học, Nam Ngữ cùng Gia Kỳ đi xe bus tới trường giữa một hàng siêu xe bên ngoài, cô giao con trai lại cho cô giáo rồi mới đi làm.

Thấy cô vừa đi khuất, một đứa trẻ khác mặc quần áo đắt tiền đã tới cười nói.

“Này, đồ nhà nghèo, sao mày lại vào được đây học vậy?”

Sau lưng cậu ta còn có mấy đứa trẻ khác xúm vào trêu chọc Gia Kỳ, bọn chúng đều là con nhà giàu cả, khi nhìn thấy mỗi Nam Ngữ đưa cậu đi học, chúng là nói cậu không hề có ba.

“Đồ nghèo rớt mùng tơi, ba của mày đâu mà không thấy? Chắc mày chỉ có mỗi mẹ thôi nhỉ?”

Gia Kỳ cúi gằm mặt nắm chặt tay lại, nhất định cậu phải mạnh mẽ lên, không được khóc!

“Haha! Đúng quá nên nó không dám nói kìa!”

Cậu bé đó còn đẩy Gia Kỳ, đúng lúc này giáo viên đi tới nhưng lại làm lơ lời nói ban nãy, coi như không biết chuyện gì, bảo học sinh ngồi vào chỗ.

“Gia Kỳ, chỗ của em ở đây.”

Cô ta để cậu ngồi vào một cái bàn cũ ở trong góc, còn dính đầy bụi bẩn, tất cả học sinh của trường này đều là con nhà giàu, vừa nãy nhìn thấy Nam Ngữ cô ta đã biết là nghèo rồi, mà giàu nghèo thì tất nhiên cách đối xử sẽ khác.

Gia Kỳ chần chừ một lúc rồi phủi bụi trên đó ngoan ngoãn ngồi xuống, mấy đứa trẻ khác nhìn cậu cười khẩy, duy chỉ có mỗi một cô bé là chú ý tới cậu.

Nam Ngữ vừa trở lại đài truyền hình thì Hàn Nhược Uyên đã nói công việc hôm nay là phải dọn dẹp kho hàng, vừa mới xếp xong một nửa thì Thư Mộng lại tới đẩy toàn bộ đống hàng mà cô vừa xếp lên ngay ngắn.

“Cô làm gì vậy?”

Nam Ngữ cau mày, giọng lạnh đi.

Thư Mộng giả vờ xin lỗi rồi che miệng.

“Ôi Nam Ngữ à, tôi lại tường là thứ bẩn thỉu nào chắn đường, xin lỗi nhé, lỡ tay thôi mà…”

Cô ta cười đắc ý bước qua, Hàn Nhược Uyên ở bên cạnh cũng thấy khó chịu “Để tôi giúp cô.”

“Cảm ơn.”

Hai người cùng nhau xếp lại từ đầu, sau đó lại phải đi phát tờ rơi, lần này thì Nam Ngữ phát được có một ít, khu phố này sầm uất như thế mà chẳng có một ai quan tâm tới cô, tình cờ trợ lý Lưu lái xe ngang qua nhìn thấy cô, đang định mở miệng nói thì nhớ lại chuyện hôm qua ở bệnh viện, anh ta thức thời ngậm lại.

Mộ Hàn đang xem tài liệu, trên người anh là bộ quần áo cắt may tinh tế, tỉ mỉ càng tăng thêm nét quyến rũ, gương mặt lạnh lùng hoàn mỹ như có linh tính nhìn ra bên ngoài, vừa vặn bóng dáng Nam Ngữ đang phát tờ rơi ở ven đường lọt vào mắt anh, trợ lý Lưu tưởng anh sẽ xuống xe giúp đỡ cô, nhưng anh lại lạnh lùng cất tiếng nói.

“Trợ lý Lưu, đi nhanh lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Lạnh Lùng Độc Sủng Thê, Bà Xã Em Đừng Hòng Thoát

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook