Tổng Tài Lạnh Lùng Độc Sủng Thê, Bà Xã Em Đừng Hòng Thoát
Chương 4: Gặp lại
Mèo Mù Mắt Đen
13/04/2021
“Ngữ… mình sẽ luôn ở bên cạnh giúp đỡ cậu.”
Hạ Lệ nói với Nam Ngữ.
“Hạ Lệ, cảm ơn cậu, cậu đã giúp đỡ mình rất nhiều rồi, mình không biết lấy gì để báo đáp nữa…”
Khóe mắt Nam Ngữ hơi cay cay, có một người bạn như Hạ Lệ đúng là cô cầu còn không được.
Bốn năm vất vả vừa học vừa chăm sóc cho người mẹ bị bệnh của mình, sau đó cô sinh ra Giai Kỳ, một mình gánh vác hết tất cả mọi thứ. Đã có lúc Nam Ngữ rất mệt mỏi, rất bất lực, cô chỉ muốn buông bỏ tất cả để dựa vào bờ vai của ai đó, nhưng lại không hề có một ai. Hạ Lệ là người bạn thân duy nhất để cô giãi bày tâm sự, biết hoàn cảnh khó khăn của cô ở nơi đất khách quê người thỉnh thoảng Hạ Lệ còn gửi tiền cho cô.
“Ngốc quá, giữa chúng ta cần gì phải khách sáo nữa chứ. Nào, mừng cậu trở về nước, hôm nay chúng ta nhất định phải ăn thật ngon!”
Hạ Lệ cười tươi vui vẻ xóa tan đi bầu không khí buồn bã lúc nãy, Nam Ngữ cũng không nhắc lại chuyện cũ nữa, ngày hôm nay cô cũng sẽ để tinh thần của mình tự do, thoải mái.
Xe ô tô đi một lúc cuối cùng cũng dừng lại ở một nhà hàng, tuy nhìn bề ngoài có vẻ không bằng nhà hàng ban nãy, nhưng Hạ Lệ nói rằng đồ ăn ở đây vô cùng ngon. Ba người đỗ xe ở ngoài rồi cùng nhau vào bên trong, Gia Kỳ rất hào hứng lại đòi mẹ nuôi bế, hoàn toàn quên luôn cô rồi.
Họ vui vẻ cùng nhau cười đùa, thằng bé lần đầu tiên được đi ăn nhà hàng, cứ nhảy nhót trên ghế không ngừng.
“Gia Kỳ, đừng nghịch nữa, ngã bây giờ.”
Nam Ngữ nhắc nhở con.
Gia Kỳ lại chui vào lòng Hạ Lệ làm nũng, dường như không bận tâm đến lời nói của cô.
Phục vụ lúc này đã tới mang theo những món ăn thơm phức, nóng hổi, còn được trang trí tuyệt đẹp, Gia Kỳ đã ba tuổi nên có thể ăn cơm được rồi, thằng bé còn tự ngồi trên ghế tự xúc cơm ăn, vô cùng đáng yêu.
Cả ba người cùng ăn rồi cùng cười đùa vui vẻ, đột nhiên Gia Kỳ ngừng lại rồi ngước lên nhìn Nam Ngữ, đôi mắt long lanh nhìn cô, khóe miệng nhỏ mấp máy gọi hai tiếng “mẹ ơi..” rồi ngã xuống.
Hạ Lệ vội vàng đỡ lấy Gia Kỳ, Nam Ngữ lập tức đứng bật dậy khỏi ghế, tay luống cuống tìm thuốc trong túi xách nhưng bàn tay lại không ngừng run rẩy, lọ thuốc tìm mãi mà không thấy, cô liền dốc ngược túi xuống khiến đồ bên trong rơi hết ra, Nam Ngữ vớ lấy lọ thuốc trong đống đồ, đút thuốc vào miệng thằng bé rồi cho nó uống nước. Nhưng Gia Kỳ lại ho sặc sụa rồi chảy máu cam.
Máu từ mũi chảy ra, Nam Ngữ đã mất bình tĩnh run rẩy ôm chặt lấy con, Hạ Lệ nhanh chóng đưa hai mẹ con đến bệnh viện, bữa cơm mới chỉ vừa ăn được một chút, Gia Kỳ rõ ràng ban nãy vẫn còn nở nụ cười đáng yêu với cô mà bây giờ lại yếu ớt tái nhợt nằm trong lòng cô.
“Ngữ… cậu đừng lo lắng quá, sắp tới bệnh viện rồi, Gia Kỳ nhất định sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Hạ Lệ thấy mặt cô đã trắng bệch không kém với Gia Kỳ thì lên tiếng an ủi.
Nam Ngữ cố gắng trấn an bản thân, bàn tay ôm lấy con trai đang run rẩy, cô bèn nắm chặt nó lại.
Gia Kỳ nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu, ở bên ngoài Nam Ngữ vô cùng lo lắng cứ đi đi lại lại, nếu thằng bé mà có mệnh hệ gì thì cô không sống nổi mất, cầu mong ông trời phù hộ cho con trai cô được bình an.
“Cạch.”
Cánh cửa cuối cùng cũng bật mở, vị bác sĩ khoảng độ tuổi trung niên tháo khẩu trang bước ra, chưa kịp nói hết câu “ai là người nhà của bệnh nhân Nam Gia Kỳ…” thì Nam Ngữ cùng Hạ Lệ đã lao đến.
“Bác sĩ… con trai tôi sao rồi… bác sĩ…”
Nam Ngữ mặt mũi trắng bệch lo lắng hỏi.
“Cô chính là mẹ của Nam Gia Kỳ?”
“Đúng vậy.”
Vị bác sĩ đó thở dài một cái, quan sát sắc mặt của cô rồi quyết định nói ra
“Cô gái, bệnh tình của con trai cô đang dần chuyển biến xấu đi, tôi nghĩ là cô đã biết con trai mình bị bệnh ung thư máu rồi phải không? Nếu không mau chóng tìm được người hiến tủy phù hợp và tiến hành phẫu thuật, tôi e là… cô nên chuẩn bị tâm lý trước đi…”
Lời nói của bác sĩ giống như là tiếng sét đánh ngang tai cô, Nam Ngữ khụy xuống được Hạ Lệ đỡ lấy, Giai Kỳ… con trai của cô…
Nam Ngữ đau lòng nhìn con trai yếu ớt nằm trên giường bệnh, Hạ Lệ một bên vỗ vai cô an ủi.
“Ngữ… mình sẽ đi hỏi những người mình quen biết xem, biết đâu sẽ tìm được người hiến tủy cho thằng bé…”
Cô rơi nước mắt, ước gì chỉ mong cô là người sẽ chịu tất cả mọi đau đớn cho Gia Kỳ, thằng bé còn rất nhỏ mà đã phải gánh căn bệnh quái ác này.
“Hạ Lệ, có phải là ông trời đang muốn trừng phạt mình hay không? Ban đầu chính mình còn có ý nghĩ sẽ bỏ thằng bé, bây giờ khi sinh nó ra rồi thì thằng bé lại bị bệnh máu trắng, tất cả những người mà mình yêu quý đều bỏ mình mà đi…”
Đầu tiên là ông ngoại cô, sau đó là mẹ cô, tiếp đến là cả người mà cô gọi là cha bao nhiêu năm cũng lợi dụng cô, bây giờ thì đến cả đứa con trai duy nhất mà cô hết mực yêu thương cũng thế…
“Ngữ, cậu đừng nói bậy, thằng bé nhất định sẽ ổn thôi, Kỳ Kỳ rất mạnh mẽ, thằng bé nhất định sẽ không sao…”
Nam Ngữ gục mặt xuống đầu gối, nước mắt từng giọt thấm đẫm qua lớp quần bò.
Mấy ngày hôm đó cô đều ở bệnh viện chăm sóc cho Gia Kỳ, Hạ Lệ cũng muốn ở lại nhưng cô biết công việc của cô ấy rất bận nên nói khéo, cuối cùng Hạ Lệ đành rời đi, trước lúc đi còn dặn dò cô
“Có chuyện gì thì phải lập tức gọi điện thoại cho mình ngay đấy nhé.”
“Mình biết rồi.”
Hôm nay Gia Kỳ đã đỡ hơn so với mấy ngày trước, còn ngồi chơi đồ chơi rất vui vẻ, bác sĩ vào tiêm cho thằng bé mà nó không hề khóc, dũng cảm đưa tay ra, đáng yêu vô cùng, ai nhìn thấy cũng muốn bồng bế.
Lo lắng trong lòng cô cũng vơi đi không ít, xoa xoa đầu con trai, đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, là Hạ Lệ.
“Hạ Lệ?”
“Nam Ngữ, mình có một tin vui cho cậu, ở đài truyền hình lớn đang cần một biên tập viên đó, đấy chẳng phải là chuyên ngành của cậu sao?”
“Thật sao?”
“Đúng vậy. Mình sẽ gửi cho cậu lịch phỏng vấn, Gia Kỳ cứ để mình trông cho.”
“Vậy thì tốt quá, cảm ơn cậu rất nhiều, Hạ Lệ.”
“Không có gì.”
Đây đúng là cơ hội mà ông trời ban cho cô, lúc trước mẹ cô từng là một biên tập viên nổi tiếng của một kênh truyền hình lớn, cô cũng rất muốn được như mẹ của mình. Sau khi về nước Nam Ngữ càng cố gắng tìm việc nhưng không được, nay có tin phỏng vấn, sao cô có thể bỏ qua.
Sau khi cô nhận được lịch hẹn phỏng vấn rồi, bèn quay sang nói chuyện với Gia Kỳ, thằng bé nhào vào lòng cô nũng nịu.
“Mẹ ơi, bao giờ thì Kỳ Kỳ được về nhà?”
“Sắp rồi, lúc đó mẹ sẽ mua cho con siêu nhân và bim bim mà con thích nhé.”
“Hoan hô!”
Nam Ngữ mỉm cười xoa đầu con trai, hôm sau Hạ Lệ đến chăm sóc cho Gia Kỳ, còn cô thì đi phỏng vấn.
Bước ra ngoài bệnh viện thì trời bỗng tối sầm rồi đổ cơn mưa to, Nam Ngữ chạy vội đến bên đường gọi taxi nhưng đều đã chở khách, bất chợt tầm mắt cô thấy một chiếc xe ô tô đen đỗ ven đường, liền chạy đến đó hỏi thăm.
“Xin lỗi, anh có thể cho tôi đi nhờ đến đài truyền hình S được không?”
Người tài xế kia im lặng không nói gì, Nam Ngữ tưởng là anh ta đồng ý, cô lại không thể bỏ lỡ cuộc phỏng vấn này, bèn vội mở cửa lên xe.
Không ngờ trên xe lại có một người đàn ông khác, cô sững người mất ba giây rồi cắn môi ngồi vào cách anh ta một khoảng, người đàn ông đó không hề ngoảnh mặt nhìn cô, cũng không hề nói một câu nào. Nam Ngữ chỉ nhìn thấy một bên góc nghiêng của anh ta, sống mũi cao, bộ quần áo vest đắt tiền trên người vừa vặn tôn lên vóc dáng hoàn mỹ, chỉ cần ngồi một chỗ thôi cũng đủ thể hiện rõ khí chất nghiêm nghị, lạnh lùng.
Mộ Hàn không bận tâm đến Nam Ngữ, tựa như cô không tồn tại, Vệ Lâm thấy anh không phản đối thì lúc này mới lái xe đến đài truyền hình.
Bên trong xe lướt qua một mùi hương bạc hà nhàn nhạt, đáy lòng Nam Ngữ chợt run lên, cô thầm quan sát người đàn ông kia thêm một lần nữa, vẫn là khí chất băng lãnh khiến ai cũng phải nể sợ, có lẽ nào…?
Người đàn ông bốn năm trước, trong căn phòng mập mờ hư ảo, gương mặt anh cô không nhìn rõ, nhưng cô cảm nhận được khí chất của anh hoàn toàn khác hẳn người bình thường.
Nam Ngữ nghĩ có lẽ mấy ngày hôm nay do lo lắng quá cho Gia Kỳ mà cô đã nhớ tới người đàn ông kia, có điều… cô vẫn muốn lại gần nhìn anh kĩ hơn.
Nghĩ là làm, Nam Ngữ đã nhẹ nhàng tiến lại gần bên Mộ Hàn, tuy nhiên cô còn chưa kịp nhìn kĩ mặt anh thì tài xế Vệ Lâm đã phanh gấp một tiếng, cú phanh đó đã khiến cô theo quán tính mà đổ người về phía trước, đầu chuẩn bị đập vào ghế ngồi trước mặt thì Mộ Hàn đã nhanh tay giơ ra che cho cô.
Vầng trán tiếp xúc với lòng bàn tay to lớn vẫn có chút đau, Nam Ngữ cau mày, còn Vệ Lâm thì kinh ngạc với hành động của Mộ Hàn.
Trước nay ông chủ của anh đâu hề biết thương hoa tiếc ngọc, còn vô cùng lạnh lùng với phụ nữ, hôm nay lại còn che cho Nam Ngữ khỏi bị đập đầu, đúng là kì lạ.
Nam Ngữ lúc này mới hoàn hồn lùi ra, không dám nhìn anh mà vội mở cửa xe đi ra, không biết cúc áo đã bị bung ra từ lúc nào, lộ ra cả phần áo ngực ren bên trong.
Ánh mắt Mộ Hàn liếc xuống vô tình thấy một chiếc nhẫn, nghĩ là của cô làm rơi, bèn nhặt nó lên rồi cũng đuổi theo cô. Mộ Hàn chân dài, sải chân vài bước là đã đuổi kịp Nam Ngữ, anh kéo tay cô lại, thanh âm lạnh lùng cất lên.
“Đợi đã.”
Nam Ngữ ngoảnh đầu nhìn anh, khoảnh khắc toàn bộ gương mặt đẹp như tạc đó lọt vào trong mắt cô, cô đã sững sờ.
“Nhẫn của cô đánh rơi.”
Anh đặt chiếc nhẫn vào lòng bàn tay cô, sau đó không nói thêm gì nữa mà xoay người bước về hướng chiếc xe ô tô đen sang trọng.
Hạ Lệ nói với Nam Ngữ.
“Hạ Lệ, cảm ơn cậu, cậu đã giúp đỡ mình rất nhiều rồi, mình không biết lấy gì để báo đáp nữa…”
Khóe mắt Nam Ngữ hơi cay cay, có một người bạn như Hạ Lệ đúng là cô cầu còn không được.
Bốn năm vất vả vừa học vừa chăm sóc cho người mẹ bị bệnh của mình, sau đó cô sinh ra Giai Kỳ, một mình gánh vác hết tất cả mọi thứ. Đã có lúc Nam Ngữ rất mệt mỏi, rất bất lực, cô chỉ muốn buông bỏ tất cả để dựa vào bờ vai của ai đó, nhưng lại không hề có một ai. Hạ Lệ là người bạn thân duy nhất để cô giãi bày tâm sự, biết hoàn cảnh khó khăn của cô ở nơi đất khách quê người thỉnh thoảng Hạ Lệ còn gửi tiền cho cô.
“Ngốc quá, giữa chúng ta cần gì phải khách sáo nữa chứ. Nào, mừng cậu trở về nước, hôm nay chúng ta nhất định phải ăn thật ngon!”
Hạ Lệ cười tươi vui vẻ xóa tan đi bầu không khí buồn bã lúc nãy, Nam Ngữ cũng không nhắc lại chuyện cũ nữa, ngày hôm nay cô cũng sẽ để tinh thần của mình tự do, thoải mái.
Xe ô tô đi một lúc cuối cùng cũng dừng lại ở một nhà hàng, tuy nhìn bề ngoài có vẻ không bằng nhà hàng ban nãy, nhưng Hạ Lệ nói rằng đồ ăn ở đây vô cùng ngon. Ba người đỗ xe ở ngoài rồi cùng nhau vào bên trong, Gia Kỳ rất hào hứng lại đòi mẹ nuôi bế, hoàn toàn quên luôn cô rồi.
Họ vui vẻ cùng nhau cười đùa, thằng bé lần đầu tiên được đi ăn nhà hàng, cứ nhảy nhót trên ghế không ngừng.
“Gia Kỳ, đừng nghịch nữa, ngã bây giờ.”
Nam Ngữ nhắc nhở con.
Gia Kỳ lại chui vào lòng Hạ Lệ làm nũng, dường như không bận tâm đến lời nói của cô.
Phục vụ lúc này đã tới mang theo những món ăn thơm phức, nóng hổi, còn được trang trí tuyệt đẹp, Gia Kỳ đã ba tuổi nên có thể ăn cơm được rồi, thằng bé còn tự ngồi trên ghế tự xúc cơm ăn, vô cùng đáng yêu.
Cả ba người cùng ăn rồi cùng cười đùa vui vẻ, đột nhiên Gia Kỳ ngừng lại rồi ngước lên nhìn Nam Ngữ, đôi mắt long lanh nhìn cô, khóe miệng nhỏ mấp máy gọi hai tiếng “mẹ ơi..” rồi ngã xuống.
Hạ Lệ vội vàng đỡ lấy Gia Kỳ, Nam Ngữ lập tức đứng bật dậy khỏi ghế, tay luống cuống tìm thuốc trong túi xách nhưng bàn tay lại không ngừng run rẩy, lọ thuốc tìm mãi mà không thấy, cô liền dốc ngược túi xuống khiến đồ bên trong rơi hết ra, Nam Ngữ vớ lấy lọ thuốc trong đống đồ, đút thuốc vào miệng thằng bé rồi cho nó uống nước. Nhưng Gia Kỳ lại ho sặc sụa rồi chảy máu cam.
Máu từ mũi chảy ra, Nam Ngữ đã mất bình tĩnh run rẩy ôm chặt lấy con, Hạ Lệ nhanh chóng đưa hai mẹ con đến bệnh viện, bữa cơm mới chỉ vừa ăn được một chút, Gia Kỳ rõ ràng ban nãy vẫn còn nở nụ cười đáng yêu với cô mà bây giờ lại yếu ớt tái nhợt nằm trong lòng cô.
“Ngữ… cậu đừng lo lắng quá, sắp tới bệnh viện rồi, Gia Kỳ nhất định sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Hạ Lệ thấy mặt cô đã trắng bệch không kém với Gia Kỳ thì lên tiếng an ủi.
Nam Ngữ cố gắng trấn an bản thân, bàn tay ôm lấy con trai đang run rẩy, cô bèn nắm chặt nó lại.
Gia Kỳ nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu, ở bên ngoài Nam Ngữ vô cùng lo lắng cứ đi đi lại lại, nếu thằng bé mà có mệnh hệ gì thì cô không sống nổi mất, cầu mong ông trời phù hộ cho con trai cô được bình an.
“Cạch.”
Cánh cửa cuối cùng cũng bật mở, vị bác sĩ khoảng độ tuổi trung niên tháo khẩu trang bước ra, chưa kịp nói hết câu “ai là người nhà của bệnh nhân Nam Gia Kỳ…” thì Nam Ngữ cùng Hạ Lệ đã lao đến.
“Bác sĩ… con trai tôi sao rồi… bác sĩ…”
Nam Ngữ mặt mũi trắng bệch lo lắng hỏi.
“Cô chính là mẹ của Nam Gia Kỳ?”
“Đúng vậy.”
Vị bác sĩ đó thở dài một cái, quan sát sắc mặt của cô rồi quyết định nói ra
“Cô gái, bệnh tình của con trai cô đang dần chuyển biến xấu đi, tôi nghĩ là cô đã biết con trai mình bị bệnh ung thư máu rồi phải không? Nếu không mau chóng tìm được người hiến tủy phù hợp và tiến hành phẫu thuật, tôi e là… cô nên chuẩn bị tâm lý trước đi…”
Lời nói của bác sĩ giống như là tiếng sét đánh ngang tai cô, Nam Ngữ khụy xuống được Hạ Lệ đỡ lấy, Giai Kỳ… con trai của cô…
Nam Ngữ đau lòng nhìn con trai yếu ớt nằm trên giường bệnh, Hạ Lệ một bên vỗ vai cô an ủi.
“Ngữ… mình sẽ đi hỏi những người mình quen biết xem, biết đâu sẽ tìm được người hiến tủy cho thằng bé…”
Cô rơi nước mắt, ước gì chỉ mong cô là người sẽ chịu tất cả mọi đau đớn cho Gia Kỳ, thằng bé còn rất nhỏ mà đã phải gánh căn bệnh quái ác này.
“Hạ Lệ, có phải là ông trời đang muốn trừng phạt mình hay không? Ban đầu chính mình còn có ý nghĩ sẽ bỏ thằng bé, bây giờ khi sinh nó ra rồi thì thằng bé lại bị bệnh máu trắng, tất cả những người mà mình yêu quý đều bỏ mình mà đi…”
Đầu tiên là ông ngoại cô, sau đó là mẹ cô, tiếp đến là cả người mà cô gọi là cha bao nhiêu năm cũng lợi dụng cô, bây giờ thì đến cả đứa con trai duy nhất mà cô hết mực yêu thương cũng thế…
“Ngữ, cậu đừng nói bậy, thằng bé nhất định sẽ ổn thôi, Kỳ Kỳ rất mạnh mẽ, thằng bé nhất định sẽ không sao…”
Nam Ngữ gục mặt xuống đầu gối, nước mắt từng giọt thấm đẫm qua lớp quần bò.
Mấy ngày hôm đó cô đều ở bệnh viện chăm sóc cho Gia Kỳ, Hạ Lệ cũng muốn ở lại nhưng cô biết công việc của cô ấy rất bận nên nói khéo, cuối cùng Hạ Lệ đành rời đi, trước lúc đi còn dặn dò cô
“Có chuyện gì thì phải lập tức gọi điện thoại cho mình ngay đấy nhé.”
“Mình biết rồi.”
Hôm nay Gia Kỳ đã đỡ hơn so với mấy ngày trước, còn ngồi chơi đồ chơi rất vui vẻ, bác sĩ vào tiêm cho thằng bé mà nó không hề khóc, dũng cảm đưa tay ra, đáng yêu vô cùng, ai nhìn thấy cũng muốn bồng bế.
Lo lắng trong lòng cô cũng vơi đi không ít, xoa xoa đầu con trai, đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, là Hạ Lệ.
“Hạ Lệ?”
“Nam Ngữ, mình có một tin vui cho cậu, ở đài truyền hình lớn đang cần một biên tập viên đó, đấy chẳng phải là chuyên ngành của cậu sao?”
“Thật sao?”
“Đúng vậy. Mình sẽ gửi cho cậu lịch phỏng vấn, Gia Kỳ cứ để mình trông cho.”
“Vậy thì tốt quá, cảm ơn cậu rất nhiều, Hạ Lệ.”
“Không có gì.”
Đây đúng là cơ hội mà ông trời ban cho cô, lúc trước mẹ cô từng là một biên tập viên nổi tiếng của một kênh truyền hình lớn, cô cũng rất muốn được như mẹ của mình. Sau khi về nước Nam Ngữ càng cố gắng tìm việc nhưng không được, nay có tin phỏng vấn, sao cô có thể bỏ qua.
Sau khi cô nhận được lịch hẹn phỏng vấn rồi, bèn quay sang nói chuyện với Gia Kỳ, thằng bé nhào vào lòng cô nũng nịu.
“Mẹ ơi, bao giờ thì Kỳ Kỳ được về nhà?”
“Sắp rồi, lúc đó mẹ sẽ mua cho con siêu nhân và bim bim mà con thích nhé.”
“Hoan hô!”
Nam Ngữ mỉm cười xoa đầu con trai, hôm sau Hạ Lệ đến chăm sóc cho Gia Kỳ, còn cô thì đi phỏng vấn.
Bước ra ngoài bệnh viện thì trời bỗng tối sầm rồi đổ cơn mưa to, Nam Ngữ chạy vội đến bên đường gọi taxi nhưng đều đã chở khách, bất chợt tầm mắt cô thấy một chiếc xe ô tô đen đỗ ven đường, liền chạy đến đó hỏi thăm.
“Xin lỗi, anh có thể cho tôi đi nhờ đến đài truyền hình S được không?”
Người tài xế kia im lặng không nói gì, Nam Ngữ tưởng là anh ta đồng ý, cô lại không thể bỏ lỡ cuộc phỏng vấn này, bèn vội mở cửa lên xe.
Không ngờ trên xe lại có một người đàn ông khác, cô sững người mất ba giây rồi cắn môi ngồi vào cách anh ta một khoảng, người đàn ông đó không hề ngoảnh mặt nhìn cô, cũng không hề nói một câu nào. Nam Ngữ chỉ nhìn thấy một bên góc nghiêng của anh ta, sống mũi cao, bộ quần áo vest đắt tiền trên người vừa vặn tôn lên vóc dáng hoàn mỹ, chỉ cần ngồi một chỗ thôi cũng đủ thể hiện rõ khí chất nghiêm nghị, lạnh lùng.
Mộ Hàn không bận tâm đến Nam Ngữ, tựa như cô không tồn tại, Vệ Lâm thấy anh không phản đối thì lúc này mới lái xe đến đài truyền hình.
Bên trong xe lướt qua một mùi hương bạc hà nhàn nhạt, đáy lòng Nam Ngữ chợt run lên, cô thầm quan sát người đàn ông kia thêm một lần nữa, vẫn là khí chất băng lãnh khiến ai cũng phải nể sợ, có lẽ nào…?
Người đàn ông bốn năm trước, trong căn phòng mập mờ hư ảo, gương mặt anh cô không nhìn rõ, nhưng cô cảm nhận được khí chất của anh hoàn toàn khác hẳn người bình thường.
Nam Ngữ nghĩ có lẽ mấy ngày hôm nay do lo lắng quá cho Gia Kỳ mà cô đã nhớ tới người đàn ông kia, có điều… cô vẫn muốn lại gần nhìn anh kĩ hơn.
Nghĩ là làm, Nam Ngữ đã nhẹ nhàng tiến lại gần bên Mộ Hàn, tuy nhiên cô còn chưa kịp nhìn kĩ mặt anh thì tài xế Vệ Lâm đã phanh gấp một tiếng, cú phanh đó đã khiến cô theo quán tính mà đổ người về phía trước, đầu chuẩn bị đập vào ghế ngồi trước mặt thì Mộ Hàn đã nhanh tay giơ ra che cho cô.
Vầng trán tiếp xúc với lòng bàn tay to lớn vẫn có chút đau, Nam Ngữ cau mày, còn Vệ Lâm thì kinh ngạc với hành động của Mộ Hàn.
Trước nay ông chủ của anh đâu hề biết thương hoa tiếc ngọc, còn vô cùng lạnh lùng với phụ nữ, hôm nay lại còn che cho Nam Ngữ khỏi bị đập đầu, đúng là kì lạ.
Nam Ngữ lúc này mới hoàn hồn lùi ra, không dám nhìn anh mà vội mở cửa xe đi ra, không biết cúc áo đã bị bung ra từ lúc nào, lộ ra cả phần áo ngực ren bên trong.
Ánh mắt Mộ Hàn liếc xuống vô tình thấy một chiếc nhẫn, nghĩ là của cô làm rơi, bèn nhặt nó lên rồi cũng đuổi theo cô. Mộ Hàn chân dài, sải chân vài bước là đã đuổi kịp Nam Ngữ, anh kéo tay cô lại, thanh âm lạnh lùng cất lên.
“Đợi đã.”
Nam Ngữ ngoảnh đầu nhìn anh, khoảnh khắc toàn bộ gương mặt đẹp như tạc đó lọt vào trong mắt cô, cô đã sững sờ.
“Nhẫn của cô đánh rơi.”
Anh đặt chiếc nhẫn vào lòng bàn tay cô, sau đó không nói thêm gì nữa mà xoay người bước về hướng chiếc xe ô tô đen sang trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.