Tổng Tài Lạnh Lùng Không Nhận Ra Tôi
Chương 22: Chuyển Nhà
Ricky_bn
22/10/2022
Ở biệt thự
Tần Gia Hào vừa về đã bảo quản gia tuyển thêm người làm, Lý Khả Hân nhìn anh khó hiểu có chuyện gì sao? Cô ta không cầm được lòng mà hỏi
“ Có chuyện gì sao anh ”
“ Từ nay Ngọc Diệp sẽ chuyển sang căn biệt thự nhỏ ở gần vùng ngoại ô sống ” Tần Gia Hào nhìn Lý Khả Hân hôn lên môi cô ta sao đó đáp
Anh đã mua một căn biệt thự ở gần vùng ngoại ô nới đó đến trường của cô sẽ gần hơn là ở biệt thự này với lại Khả Hân mới về anh cũng không muốn thấy Khả Hân khó chịu
“ Nhưng cô ấy là vợ anh sao làm như vậy được, hay...hay là em ra ngoài sống nhé ” Lý Khả Hân bên trong đắc ý nhưng bên ngoài giả vờ vô tội, đáng thương
Tần Gia Hào vừa nhìn đã đau lòng liền xoa đầu cô ta rồi dịu dàng nói “ Em không cần đi đâu hết anh làm như vậy là vì sợ em khó chịu ”
Lý Khả Hân gật đầu ngoan ngoãn nhìn anh khiến Tần Gia Hào rất hài lòng
Hay thật toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối đều được Ngọc Diệp nghe không xót một chữ, khi nảy cô đã trốn ra khỏi bệnh viện vì muốn về nhà, giờ nghĩ lại có lẽ không nên về thì hơn
Cô núp vào cánh cửa lặng lẽ rời đi mà Tần Gia Hào chẳng hề hay biết. Vậy là cô không thể về đó không thể ngắm nhìn anh mỗi ngày, hoá ra từ đầu đến cuối trong mắt anh cô chẳng là gì cả, khi nảy lúc tỉnh dậy cô còn nghĩ người đến cứu cô hôm qua là Gia Hào nhưng hỏi trợ lí anh thì mới biết là Chu Hạo Nhiên cứu cô
Có phải cô quá ảo tưởng rồi không? Từ đầu đến cuối Gia Hào chưa bao giờ yêu cô, nhưng tình cảm này làm sao buông bỏ đây?
Ngọc Diệp bước từng bước chẳng hiểu sao lại quay lại nghĩa trang, cô ngồi xuống cạnh mộ của bà và mẹ dựa vào như thể đang được dựa vào hai người họ được hai người họ vỗ về
“ Tại sao hai người lại bỏ con một mình vậy, con thật sự rất khổ sở ”
Cô ngồi đó cứ nói ra hết lòng mình vì cô biết bà và mẹ vẫn nghe cô, chỉ là không thể đáp lại cũng chẳng thể an ủi cô được nữa rồi
“ Con không biết bản thân nên làm gì nữa, con thật sự mệt rồi hai người đưa con theo được không? ”
Cô ngồi dựa vào đó mi mắt khép lại vài giọt nước mắt theo hai hàng mi mà chảy dài xuống má, hình ảnh cô gái nhỏ khốn khổ ngồi đó từng cơn gió thổi qua từng tán lá rơi qua khiến khung cảnh đó đẹp hơn nhưng lại mang nét rất đau buồn
Đang ở công ty thì trợ lí gọi nói cô đã rời khỏi bệnh viện từ sớm rồi
Tần Gia Hào liền buông bút mà lái xe tìm cô, nhưng anh cứ lái lại chẳng thể biết được cô ở đâu, anh không biết cô từng đi qua những nơi nào. Một khoản không vô định anh cứ lái như thế chẳng biết đến đâu, anh thật sự nhận ra dù anh có nắm cô trong tay hành hạ cô đến nhường nào thì cũng không thể biết được thế giới của cô ra sao
Tần Gia Hào liền quay về gọi cho quản lí trích xuất toàn bộ camera ở gần đó mới thấy cô đã về biệt thự, sao đó lại như người vô hồn rời đi địa điểm cuối cùng cô đến là nghĩa trang đến bây giờ vẫn chưa thấy cô rời khỏi đó
Anh liền gấp rút lái xe đến đó, đập vào mắt anh là cô dựa lên bia mộ ngủ rất ngon, lúc cô ngủ nhìn cô thật thuần khiết lại dịu dàng đến lạ thường, nhưng anh liền gạt bỏ suy nghĩ đó ra cô ta mà thuần khiết gì chứ gạ hết đàn ông này đến đàn ông khác mà thuần khiết cái gì cô ta là đê tiện lẳng lơ
Anh lại bế xốc cô lên đặt vào xe rồi lái thẳng đến biệt thự mới ở gần vùng ngoại ô, anh bấm mật mã sao đó liền bế cô lên phòng đặt cô nằm ngay ngắn rồi mới rời đi
Cô tỉnh lại cũng là sáng hôm sau mở đôi mắt nhìn mọi thứ lạ lẫm trước mắt liền cảm thấy mơ hồ, cô liền đi xuống nhà đập vào mắt cô là căn biệt thự không quá lớn cũng không quá nhỏ, đơn giản nhưng lại rất đẹp
Ánh mắt của cô liền rơi ngay người đàn ông ngồi trên sofa đọc báo vừa nhìn tấm lưng đã biết là Gia Hào
“ Từ nay cô sẽ ở đây, đồ đạc tôi đã cho người chuyển đến và sắp xếp hết rồi ” Anh nói xong liền đứng lên rồi rời đi không một cái quay đầu, cô chỉ biết mỉm cười cho qua
Cô đành lên vệ sinh cá nhân rồi đến trường dù sao cũng sắp kết thúc học kì rồi hai năm đại học cuối cùng cũng sắp đến lúc tốt nghiệp rồi. Tốt nghiệp cô sẽ đi xin việc làm. Mà nói chứ La Hoàng Nhi nghe nói phải lòng anh nào ngành y bây giờ liền đổi sang khoa khác gia đình có thế lực cũng được đấy
Ngọc Diệp bắt taxi đến trường, Mộ Ý Thư và La Hoàng Nhi nghe Hạo Nhiên nói cô gặp chuyện liền rất lo lắng chạy đến bệnh viện thì lại không thấy cô đâu nữa
“ Tiểu bảo bối cậu nghe gì chưa ” Đột nhiên Mộ Ý Thư hỏi làm cho Ngọc Diệp và Hoàng Nhi quay qua nhìn cô đầy khó hiểu
“ Vương Thị công ty của ba Vương Hân phá sản rồi ” Mộ Ý Thư tự nhiên kể lại
“ Cái gì? ” Cả Ngọc Diệp và Hoàng Nhi liền đồng thanh lên tiếng
“ Sau khi Tiểu Diệp nhập viện thì trên báo đã lan tin về Vương Thị rồi, Diệp Diệp không biết tớ không nói đi kể cả Hoàng Nhi cậu cũng không biết yêu đương riết lú rồi sao ” Mộ Ý Thư bức xúc lên tiếng
“ Thôi tớ về lớp đây ” Tự nhiên bị nhắc đến Hoàng Nhi liền kiếm cớ rời đi
Còn Ngọc Diệp như chìm vào suy nghĩ. Là ai đã làm Vương Thị phá sản chứ, chỉ mong không phải Tần Gia Hào, cũng đúng hôm đó người cứu cô là Hạo Nhiên không phải Gia Hào nên có lẽ không phải anh đâu
Tần Gia Hào vừa về đã bảo quản gia tuyển thêm người làm, Lý Khả Hân nhìn anh khó hiểu có chuyện gì sao? Cô ta không cầm được lòng mà hỏi
“ Có chuyện gì sao anh ”
“ Từ nay Ngọc Diệp sẽ chuyển sang căn biệt thự nhỏ ở gần vùng ngoại ô sống ” Tần Gia Hào nhìn Lý Khả Hân hôn lên môi cô ta sao đó đáp
Anh đã mua một căn biệt thự ở gần vùng ngoại ô nới đó đến trường của cô sẽ gần hơn là ở biệt thự này với lại Khả Hân mới về anh cũng không muốn thấy Khả Hân khó chịu
“ Nhưng cô ấy là vợ anh sao làm như vậy được, hay...hay là em ra ngoài sống nhé ” Lý Khả Hân bên trong đắc ý nhưng bên ngoài giả vờ vô tội, đáng thương
Tần Gia Hào vừa nhìn đã đau lòng liền xoa đầu cô ta rồi dịu dàng nói “ Em không cần đi đâu hết anh làm như vậy là vì sợ em khó chịu ”
Lý Khả Hân gật đầu ngoan ngoãn nhìn anh khiến Tần Gia Hào rất hài lòng
Hay thật toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối đều được Ngọc Diệp nghe không xót một chữ, khi nảy cô đã trốn ra khỏi bệnh viện vì muốn về nhà, giờ nghĩ lại có lẽ không nên về thì hơn
Cô núp vào cánh cửa lặng lẽ rời đi mà Tần Gia Hào chẳng hề hay biết. Vậy là cô không thể về đó không thể ngắm nhìn anh mỗi ngày, hoá ra từ đầu đến cuối trong mắt anh cô chẳng là gì cả, khi nảy lúc tỉnh dậy cô còn nghĩ người đến cứu cô hôm qua là Gia Hào nhưng hỏi trợ lí anh thì mới biết là Chu Hạo Nhiên cứu cô
Có phải cô quá ảo tưởng rồi không? Từ đầu đến cuối Gia Hào chưa bao giờ yêu cô, nhưng tình cảm này làm sao buông bỏ đây?
Ngọc Diệp bước từng bước chẳng hiểu sao lại quay lại nghĩa trang, cô ngồi xuống cạnh mộ của bà và mẹ dựa vào như thể đang được dựa vào hai người họ được hai người họ vỗ về
“ Tại sao hai người lại bỏ con một mình vậy, con thật sự rất khổ sở ”
Cô ngồi đó cứ nói ra hết lòng mình vì cô biết bà và mẹ vẫn nghe cô, chỉ là không thể đáp lại cũng chẳng thể an ủi cô được nữa rồi
“ Con không biết bản thân nên làm gì nữa, con thật sự mệt rồi hai người đưa con theo được không? ”
Cô ngồi dựa vào đó mi mắt khép lại vài giọt nước mắt theo hai hàng mi mà chảy dài xuống má, hình ảnh cô gái nhỏ khốn khổ ngồi đó từng cơn gió thổi qua từng tán lá rơi qua khiến khung cảnh đó đẹp hơn nhưng lại mang nét rất đau buồn
Đang ở công ty thì trợ lí gọi nói cô đã rời khỏi bệnh viện từ sớm rồi
Tần Gia Hào liền buông bút mà lái xe tìm cô, nhưng anh cứ lái lại chẳng thể biết được cô ở đâu, anh không biết cô từng đi qua những nơi nào. Một khoản không vô định anh cứ lái như thế chẳng biết đến đâu, anh thật sự nhận ra dù anh có nắm cô trong tay hành hạ cô đến nhường nào thì cũng không thể biết được thế giới của cô ra sao
Tần Gia Hào liền quay về gọi cho quản lí trích xuất toàn bộ camera ở gần đó mới thấy cô đã về biệt thự, sao đó lại như người vô hồn rời đi địa điểm cuối cùng cô đến là nghĩa trang đến bây giờ vẫn chưa thấy cô rời khỏi đó
Anh liền gấp rút lái xe đến đó, đập vào mắt anh là cô dựa lên bia mộ ngủ rất ngon, lúc cô ngủ nhìn cô thật thuần khiết lại dịu dàng đến lạ thường, nhưng anh liền gạt bỏ suy nghĩ đó ra cô ta mà thuần khiết gì chứ gạ hết đàn ông này đến đàn ông khác mà thuần khiết cái gì cô ta là đê tiện lẳng lơ
Anh lại bế xốc cô lên đặt vào xe rồi lái thẳng đến biệt thự mới ở gần vùng ngoại ô, anh bấm mật mã sao đó liền bế cô lên phòng đặt cô nằm ngay ngắn rồi mới rời đi
Cô tỉnh lại cũng là sáng hôm sau mở đôi mắt nhìn mọi thứ lạ lẫm trước mắt liền cảm thấy mơ hồ, cô liền đi xuống nhà đập vào mắt cô là căn biệt thự không quá lớn cũng không quá nhỏ, đơn giản nhưng lại rất đẹp
Ánh mắt của cô liền rơi ngay người đàn ông ngồi trên sofa đọc báo vừa nhìn tấm lưng đã biết là Gia Hào
“ Từ nay cô sẽ ở đây, đồ đạc tôi đã cho người chuyển đến và sắp xếp hết rồi ” Anh nói xong liền đứng lên rồi rời đi không một cái quay đầu, cô chỉ biết mỉm cười cho qua
Cô đành lên vệ sinh cá nhân rồi đến trường dù sao cũng sắp kết thúc học kì rồi hai năm đại học cuối cùng cũng sắp đến lúc tốt nghiệp rồi. Tốt nghiệp cô sẽ đi xin việc làm. Mà nói chứ La Hoàng Nhi nghe nói phải lòng anh nào ngành y bây giờ liền đổi sang khoa khác gia đình có thế lực cũng được đấy
Ngọc Diệp bắt taxi đến trường, Mộ Ý Thư và La Hoàng Nhi nghe Hạo Nhiên nói cô gặp chuyện liền rất lo lắng chạy đến bệnh viện thì lại không thấy cô đâu nữa
“ Tiểu bảo bối cậu nghe gì chưa ” Đột nhiên Mộ Ý Thư hỏi làm cho Ngọc Diệp và Hoàng Nhi quay qua nhìn cô đầy khó hiểu
“ Vương Thị công ty của ba Vương Hân phá sản rồi ” Mộ Ý Thư tự nhiên kể lại
“ Cái gì? ” Cả Ngọc Diệp và Hoàng Nhi liền đồng thanh lên tiếng
“ Sau khi Tiểu Diệp nhập viện thì trên báo đã lan tin về Vương Thị rồi, Diệp Diệp không biết tớ không nói đi kể cả Hoàng Nhi cậu cũng không biết yêu đương riết lú rồi sao ” Mộ Ý Thư bức xúc lên tiếng
“ Thôi tớ về lớp đây ” Tự nhiên bị nhắc đến Hoàng Nhi liền kiếm cớ rời đi
Còn Ngọc Diệp như chìm vào suy nghĩ. Là ai đã làm Vương Thị phá sản chứ, chỉ mong không phải Tần Gia Hào, cũng đúng hôm đó người cứu cô là Hạo Nhiên không phải Gia Hào nên có lẽ không phải anh đâu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.