Tổng Tài Lạnh Lùng Không Nhận Ra Tôi

Chương 17: Em đã thấy vui chưa anh trả thù cho em rồi

Ricky_bn

22/10/2022

Từ ngày hôm đó cho đến những ngày sau Ngọc Diệp đi ngủ rất sớm, sáng cũng thức sớm để anh không cần nhìn thấy cô đã khó chịu, cô cũng không cần nhìn thấy anh mà đau lòng, cô nấu đồ ăn sáng xong liền tự đến trường, tối về nghe tiếng xe anh cô liền giả vờ ngủ. Cả tháng nay xát xuất cô và anh gặp nhau không quá 10 lần cô luôn lãng tránh anh khiến Tần Gia Hào trở nên khó ở vô cùng lúc nào cũng mang tâm trạng bực bội đến công ty

Ngọc Diệp cũng tự biết thân biết phận không đặt hi vọng vào tình yêu không có hồi đáp này vì cô biết anh ghét cô chỉ là lí do thì cô không biết

Hôm nay cô vì chuẩn bị lâu nên đến giờ bình thường anh sẽ xuống ăn sáng, những ngày vừa qua là cô né tránh anh nên luôn thức sớm

Tần Gia Hào vừa nhìn thấy cô liền nhìn chằm chằm khiến cô gục mặt không dám nhìn anh nhưng điều này càng khiến Gia Hào khó chịu

Lâm Ngọc Diệp vừa gục mặt vừa định lướt qua anh thì Tần Gia Hào đã lên tiếng “ Cô đứng lại cho tôi ”

Lâm Ngọc Diệp liền dừng bước chân của mình lại nhìn anh nhưng không nói gì

“ Ăn sáng đi rồi tôi đưa cô đến trường ” Tần Gia Hào nhẹ nhàng nói một câu thâm tâm anh thầm nghĩ chắc chắn cô sẽ để anh đưa đi học, nhưng anh sai rồi

“ Không cần phiền anh đến vậy ” Lâm Ngọc Diệp nói xong liền rời đi bỏ mặt Gia Hào đầy tức giận, từ khi nào cô lại trở nên như vậy chứ

Tần Gia Hào tức giận không thèm ăn sáng mà đi thẳng đến công ty

Lâm Ngọc Diệp đến trường đã gặp Hoàng Nhi và Ý Thư đến trường, vẫn vậy lần nào bọn họ cũng nói rất nhiều rất nhiều

Tan buổi học tự nhiên trời đổ mưa lúc Hoàng Nhi và Ý Thư về thì trời vẫn còn trong lành lắm mà sao bây giờ lại vậy chứ



Cô đứng nép trú mưa ở cổng trường để bắt xe về, đúng lúc Hạo Nhiên cũng vừa đi ra thì trời đổ mưa thấy cô đứng đó anh liền đi lại

“ Cậu chưa về sao? ” Hạo Nhiên ân cần hỏi, anh rất thích cô vừa gặp đã thích rồi

“ Ừm mưa lớn quá làm sao mà về đây ” Ngọc Diệp cũng không xa lánh cậu mà nhẹ nhàng đáp lại

Thấy cô ôm hai bắp tay lạnh run hết cả lên, Hạo Nhiên liền lấy áo khoác mình khoác cho cô cả hai cùng đợi trời hết mưa. Giây phút nào đó Hạo Nhiên đã muốn thời gian ngừng trôi để anh có thể đứng bên cạnh cô như bây giờ

Thật hay một màng lọt vào mắt Tần Gia Hào Anh chau mày đầy khó chịu lập bức bung dù bước xuống xe. Hôm nay anh về sớm là để đón cô ai mà ngờ lại gặp một màng trước mắt như vậy

Anh vừa đi tới trước đôi mắt tròn xoe của cô. Trong mắt anh đầy sự lạnh lùng một tay giật ngay áo khoác của Hạo Nhiên trên người cô trả lại cho hắn rồi quay qua nhìn cô nói

“ Đi về ”

Anh vừa nắm lấy tay cô kéo đi thì đột nhiên dừng chân quay đầu lại nhìn Chu Hạo Nhiên nói “ Cô ấy là vợ tôi mong sau này Chu Thiếu tránh xa ra một chút, nếu không người chịu hậu quả là cô ta và cả cậu đấy ”

Từng lời nói của anh vang lên khiến cô lạnh cả sống lưng anh nói vậy là có ý gì chứ ?

Tuy trời mưa nhưng Gia Hào đã lái xe rất nhanh khiến tim Ngọc Diệp treo ngược cả lên

Vừa về tới nhà anh đã thô bạo kéo cô bên trong nhà còn có Ngô Tuyết Vân đang tròn mắt nhìn hai người có cả người làm

Nhưng anh nào để ý cơn giận giữ đã lấn áp lấy anh, thấy anh giận dữ như vậy cũng chẳng ai dám bước ra ngăn cản



Anh thẳng tay tát cho cô một cái khiến Ngọc Diệp ngã nhàu xuống cả người ướt sũng nước mưa ở dưới nền nhà anh lớn tiếng

“ Cô hay lắm tôi cho cô đi học lại cô liền đi ve vãn thằng khác cô được lắm Lâm Ngọc Diệp cô thiếu hơi đàn ông là không được phải không? Vậy thì để tôi giúp cô nhé ” Tần Gia Hào từng chữ từng chữ một nói ra khiến Ngọc Diệp run rẩy ngước đôi mắt ướt đẫm nước mắt lên nhìn anh còn Tần Gia Hào từng bước tiến lại gần cô

Ngọc Diệp không thể phản kháng chỉ biết khóc không nói nên lời trước mặt bao nhiêu người còn có Ngô Tuyết Vân đang đắc ý nhìn cô mỉm cười

Tần Gia Hào mạnh tay lôi cô đứng dậy một tay giữ lấy gáy ép cô đón nhận nụ hôn thô lỗ của mình, cô sợ hãi mà liên tục lắc đầu không chịu để yên cho anh hôn nhưng cô làm sao làm lại anh cơ chứ

Tần Gia Hào thấy cô chống đối thì càng tức giận liền thẳng tay kéo áo sơ mi đứt hết cả 3-4 cái nút áo của cô xuống lộ phân nửa cảnh xuân trước mắt nhìn mọi người nhìn mình như vậy Ngọc Diệp liền cảm thấy nhục nhã vô cùng cô không nghĩ anh sẽ như vậy

Ngọc Diệp khóc đến cạn cả nước mắt tại sao anh lại đối xử với cô như vậy trước mặt mọi người trước mặt tình nhân của anh chứ. Anh sao có thể tàn nhẫn đến vậy. Cô không thể thoát khỏi anh liền bạo gan cắn vào lưỡi của anh

Tần Gia Hào vừa đau lại có mùi máu tanh liền buông ra phun ra một ngụm máu rồi quay lại nhìn cô. Nhưng đột nhiên cô lại đứng lên tay nắm lấy áo kéo che lại những gì cần che ánh mắt nhìn anh đầy lạnh lùng

Nhìn vào ánh mắt đó đột nhiên anh lại trùng bước không dám nhìn vào cô vào ánh mắt lạnh lùng đó. Anh liền quay lưng lại đi lại gần chổ Ngô Tuyết Vân đang đắc ý ở đó ôm eo cô ta anh còn cố tình nói lớn

“ Em đã thấy vui chưa anh trả thù cho em rồi ”

Ngô Tuyết Vân liền vui vẻ ôm lấy anh còn Ngọc Diệp đứng đó nhìn anh hoá ra anh làm như vậy để chiều lòng cô ta? Vì chiều lòng cô ta mà khiến cô nhục nhã như thế này cô liền cảm thấy khinh bỉ bản thân mình tại sao lại ngu ngốc như vậy hã?

Tần Gia Hào mặt kệ cô ở đó anh ôm eo Ngô Tuyết Vân rời đi đầy ngọt ngào thân mật mà chẳng hề nhận ra khi anh bước ra khỏi biệt thự cũng là lúc thảm hoạ ập xuống đầu cô, hoá ra trong mắt anh cô chẳng là gì cả. Cả hai người đó rời đi một lúc lâu cô vẫn đứng đó

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Lạnh Lùng Không Nhận Ra Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook