Tổng Tài Lạnh Lùng Không Nhận Ra Tôi
Chương 58: Tai Nạn
Ricky_bn
22/10/2022
Sáng hôm sau Hoàng Nhi có sang nhà cũ của Ngọc Diệp lấy giúp cô ấy mấy bức tranh, liền thấy trong hộp thư nhà cô có người đến, cô liền cầm rồi lái xe đem về, vừa về thì đã thấy Ngọc Diệp ở trong phòng trầm tư suy nghĩ
“ Tôi thấy cái này trong hộp thư nhà cậu đấy ” Hoàng Nhi đưa cho Ngọc Diệp sau đó liền đem những bức tranh của Ngọc Diệp treo lên tường
Ngọc Diệp không biết là ai gửi, trên thư cũng không ghi người gửi là ai cả. Cô cẩn thận mở ra xem, trong đó là sấp ảnh. Ngọc Diệp liền cứng đờ cả người khi mở sấp ảnh đó ra, là ảnh ân ái của Gia Hào và Khả Hân, khiến cô như không dám tin người trong đó là anh, nhưng sự thật vẫn mãi là sự thật
Từng tấm ảnh trên tay Ngọc Diệp cứ rơi xuống, cô thật sự nhận ra bản thân chẳng có vị trí nào trong tim anh, cô mỉm cười đầy chua sót nước mắt rơi ướt cả khuôn mặt xinh đẹp ấy. Ngọc Diệp vội cất những tấm ảnh đó đi, thất thần ngồi nhìn vào bức tranh mà lúc trước Từ Hàn Vũ tặng cô, cô gái trong tranh ngắm nhìn hoàng hôn đang buông xuống, chỉ mong kết thúc đẹp như hoàng hôn ấy nhưng lại chẳng mấy ai có được
Hoàng Nhi treo xong tranh liền nhìn thấy Ngọc Diệp ngồi bất động thất thần nhìn bức tranh đó liền lên tiếng
“ Cậu sao thế? Bức tranh này cậu vẽ sao? Nhìn đẹp thật đấy ”
“ Đây là bức tranh anh Hàn Vũ tặng tớ ” Ngọc Diệp liền nghĩ lâu lắm rồi không gặp anh, xem ra chuyện công ty vẫn chưa xong, cô cũng không còn nhớ lần cuối gặp anh là khi nào
“ Là ai thế? ” Hoàng Nhi chưa bao giờ nghe cô nhắc đến người này, nghe rất lạ
“ Là học trưởng của tớ ” Ngọc Diệp mắt vẫn nhìn vào bức tranh đó mà trả lời Hoàng Nhi
Đột nhiên bức tranh sau đó liền rơi xuống khiến Ngọc Diệp giật nảy mình, nhìn khung trang vỡ như thế cô lại cảm thấy bất an cảm giác như sắp có chuyện gì đó xảy ra, cảm giác bất an khiến cô khó chịu vô cùng mặt mũi cũng trắng bệt. Hoàng Nhi nhìn thấy liền lo lắng
“ Cậu không sao chứ? Để tớ nhờ người sửa lại cho cậu ” Hoàng Nhi rõ ràng khi nãy cô đã treo rất kĩ rồi mà, sao lại rơi được chứ. Hoàng Nhi dọn dep lại chổ đó rồi mang đem sửa
Cảm giác vẫn không buông tha cho Ngọc Diệp, trong lòng không hiểu sao lại rất khó chịu, lâu lâu bên ngực trái còn nhói lên khiến cô đau sắp khóc đến nơi. Ngọc Diệp đặt tay lên bụng nhỏ nhẹ lên tiếng
“ Sẽ không sao đâu phải không tiểu bảo bối ”
Cuối tuần sau cô và tiểu bảo bối sẽ không còn ở nơi đau khổ này nữa, cả cô và tiểu bảo bối sẽ sống cuộc sống thật hạnh phúc, sẽ cùng nhau cố gắng
Tần Gia Hào vẫn như thường lệ sau khi không có Ngọc Diệp, anh chưa bao giờ về nhà sớm, về nhà gặp Khả Hân anh liền cảm thấy áy náy, cảm giác như mọi chuyện sắp vụt khỏi lòng bàn tay anh vậy. Anh càng không muốn tin anh và Khả Hân đã xảy ra quan hệ
Tần Gia Hào không ở công ty thì sẽ đến quán bar uống đến say khướt mới lái xe về, Dư Nhất Minh và Trần Khiêm có khuyên cỡ nào anh cũng không thèm nghe lấy
Con đường hôm nay lạ thật đấy, nó vắng vô cùng. Hay là do anh say rồi nên hoa mắt, tốc độ lái xe anh ngày một tăng lên như xả bỏ bao nhiêu bức rức trong lòng, phía sau còn có một chiếc xe đuổi theo anh, anh liền nhếch môi lên cười xem ra bắt đầu có người theo đuôi rồi
Anh lái xe cố gắng cắt đuôi chiếc xe phía sau, nhưng phía trước là ngã ba, ánh sáng bên kia đường chiếu gọi thẳng vào ngã ba đường đó. Tần Gia Hào nhất thời không phản ứng kiệp anh liền đạp thắng nhưng không còn kịp nữa rồi. Chiếc xe tải đó đâm thẳng vào xe anh
Tần Gia Hào cả người đầy máu bất động trong xe, anh không nhìn thấy gì cả trước mắt điều là màu đen, anh không còn sức lực cũng không cảm nhận được gì, nhưng trong đầu anh chỉ nghĩ đến một mình Ngọc Diệp hình ảnh của cô hiện ra khắp trong đầu anh, anh chỉ mỉm cười sau đó liền mất đi ý thức
Người đàn ông ngồi ở chiếc xe phía sau liền mỉm cười, một nụ cười mãn nguyện
“ Tôi xong rồi, xem ra lần này nó khó mà lành lặng đấy ” giọng nói vô cùng vui vẻ, còn ẩn đầy nguy hiểm
“ Tốt lắm, mau rút đi ” Giọng nói bên kia truyền đến cảm giác mãn nguyện không kém
Cúp máy xong chiếc xe đó liền rời đi, chuyện này còn chưa xong đâu, nhất định không thể để Tần Gia Hào chết dễ dàng như thế được, nhất định phải là sống không bằng chết
Tần Gia Hào được đưa đến bệnh viện cấp cứu trong tình trạng nguy kịch, cả Dư Nhất Minh và Trần Khiêm đều có mặt, bình thường Gia Hào lái xe rất cẩn thận, tái lái của anh không cũng phải yếu sao lại để xảy ra tai nạn trầm trọng như vậy chứ
Dư Nhất Minh liền bảo Trần Khiêm phong toả tin tức, nếu không Tần Thị chắc chắn sẽ loạn lên, cả các băng trong hắc đạo cũng sẽ vùng dậy. Dư Nhất Minh nhất định sẽ tra ra chuyện này, hi vọng không phải Thiên Long, nếu không anh ta nhất định không để yên cho Tống Thanh
Phòng cấp cứu của Tần Gia Hào y tá và bác sĩ tất bật ra vào liên tục, khi nãy tình trạng của Gia Hào rất nghiêm trọng, anh mất hoàng toàn ý thức. Dù có chuyện gì xảy ra cũng chỉ mong Tần Gia Hào bình an vô sự
Đồng thời khoản thời gian đó Ngọc Diệp đang gặp ác mộng, cô co người lại, trán đổ đầy mồ hôi. Cô nhìn thấy Tần Gia Hào cùng Khả Hân bước vào lễ đường, bọn họ sĩ nhục cô và cả tiểu bảo bối của cô nữa, bọn họ còn chà đạp cô. Trên môi họ còn nở nụ cười khinh bỉ nhìn cô, miệng cô cứ liên tục lẩm bẩm
“ Đừng mà....Gia Hào đừng... ”
Ngọc Diệp sợ đến nổi cô giật mình thức giấc mồ hôi đầy cả trán, hoá ra cũng chỉ là giấc mơ. Nhưng bên ngực trái cô cứ đập liên hồi cảm giác rất nhói, cô lấy tay xoa lên đó nhưng cảm giác vẫn như vậy không thay đổi gì cả
“ Tôi thấy cái này trong hộp thư nhà cậu đấy ” Hoàng Nhi đưa cho Ngọc Diệp sau đó liền đem những bức tranh của Ngọc Diệp treo lên tường
Ngọc Diệp không biết là ai gửi, trên thư cũng không ghi người gửi là ai cả. Cô cẩn thận mở ra xem, trong đó là sấp ảnh. Ngọc Diệp liền cứng đờ cả người khi mở sấp ảnh đó ra, là ảnh ân ái của Gia Hào và Khả Hân, khiến cô như không dám tin người trong đó là anh, nhưng sự thật vẫn mãi là sự thật
Từng tấm ảnh trên tay Ngọc Diệp cứ rơi xuống, cô thật sự nhận ra bản thân chẳng có vị trí nào trong tim anh, cô mỉm cười đầy chua sót nước mắt rơi ướt cả khuôn mặt xinh đẹp ấy. Ngọc Diệp vội cất những tấm ảnh đó đi, thất thần ngồi nhìn vào bức tranh mà lúc trước Từ Hàn Vũ tặng cô, cô gái trong tranh ngắm nhìn hoàng hôn đang buông xuống, chỉ mong kết thúc đẹp như hoàng hôn ấy nhưng lại chẳng mấy ai có được
Hoàng Nhi treo xong tranh liền nhìn thấy Ngọc Diệp ngồi bất động thất thần nhìn bức tranh đó liền lên tiếng
“ Cậu sao thế? Bức tranh này cậu vẽ sao? Nhìn đẹp thật đấy ”
“ Đây là bức tranh anh Hàn Vũ tặng tớ ” Ngọc Diệp liền nghĩ lâu lắm rồi không gặp anh, xem ra chuyện công ty vẫn chưa xong, cô cũng không còn nhớ lần cuối gặp anh là khi nào
“ Là ai thế? ” Hoàng Nhi chưa bao giờ nghe cô nhắc đến người này, nghe rất lạ
“ Là học trưởng của tớ ” Ngọc Diệp mắt vẫn nhìn vào bức tranh đó mà trả lời Hoàng Nhi
Đột nhiên bức tranh sau đó liền rơi xuống khiến Ngọc Diệp giật nảy mình, nhìn khung trang vỡ như thế cô lại cảm thấy bất an cảm giác như sắp có chuyện gì đó xảy ra, cảm giác bất an khiến cô khó chịu vô cùng mặt mũi cũng trắng bệt. Hoàng Nhi nhìn thấy liền lo lắng
“ Cậu không sao chứ? Để tớ nhờ người sửa lại cho cậu ” Hoàng Nhi rõ ràng khi nãy cô đã treo rất kĩ rồi mà, sao lại rơi được chứ. Hoàng Nhi dọn dep lại chổ đó rồi mang đem sửa
Cảm giác vẫn không buông tha cho Ngọc Diệp, trong lòng không hiểu sao lại rất khó chịu, lâu lâu bên ngực trái còn nhói lên khiến cô đau sắp khóc đến nơi. Ngọc Diệp đặt tay lên bụng nhỏ nhẹ lên tiếng
“ Sẽ không sao đâu phải không tiểu bảo bối ”
Cuối tuần sau cô và tiểu bảo bối sẽ không còn ở nơi đau khổ này nữa, cả cô và tiểu bảo bối sẽ sống cuộc sống thật hạnh phúc, sẽ cùng nhau cố gắng
Tần Gia Hào vẫn như thường lệ sau khi không có Ngọc Diệp, anh chưa bao giờ về nhà sớm, về nhà gặp Khả Hân anh liền cảm thấy áy náy, cảm giác như mọi chuyện sắp vụt khỏi lòng bàn tay anh vậy. Anh càng không muốn tin anh và Khả Hân đã xảy ra quan hệ
Tần Gia Hào không ở công ty thì sẽ đến quán bar uống đến say khướt mới lái xe về, Dư Nhất Minh và Trần Khiêm có khuyên cỡ nào anh cũng không thèm nghe lấy
Con đường hôm nay lạ thật đấy, nó vắng vô cùng. Hay là do anh say rồi nên hoa mắt, tốc độ lái xe anh ngày một tăng lên như xả bỏ bao nhiêu bức rức trong lòng, phía sau còn có một chiếc xe đuổi theo anh, anh liền nhếch môi lên cười xem ra bắt đầu có người theo đuôi rồi
Anh lái xe cố gắng cắt đuôi chiếc xe phía sau, nhưng phía trước là ngã ba, ánh sáng bên kia đường chiếu gọi thẳng vào ngã ba đường đó. Tần Gia Hào nhất thời không phản ứng kiệp anh liền đạp thắng nhưng không còn kịp nữa rồi. Chiếc xe tải đó đâm thẳng vào xe anh
Tần Gia Hào cả người đầy máu bất động trong xe, anh không nhìn thấy gì cả trước mắt điều là màu đen, anh không còn sức lực cũng không cảm nhận được gì, nhưng trong đầu anh chỉ nghĩ đến một mình Ngọc Diệp hình ảnh của cô hiện ra khắp trong đầu anh, anh chỉ mỉm cười sau đó liền mất đi ý thức
Người đàn ông ngồi ở chiếc xe phía sau liền mỉm cười, một nụ cười mãn nguyện
“ Tôi xong rồi, xem ra lần này nó khó mà lành lặng đấy ” giọng nói vô cùng vui vẻ, còn ẩn đầy nguy hiểm
“ Tốt lắm, mau rút đi ” Giọng nói bên kia truyền đến cảm giác mãn nguyện không kém
Cúp máy xong chiếc xe đó liền rời đi, chuyện này còn chưa xong đâu, nhất định không thể để Tần Gia Hào chết dễ dàng như thế được, nhất định phải là sống không bằng chết
Tần Gia Hào được đưa đến bệnh viện cấp cứu trong tình trạng nguy kịch, cả Dư Nhất Minh và Trần Khiêm đều có mặt, bình thường Gia Hào lái xe rất cẩn thận, tái lái của anh không cũng phải yếu sao lại để xảy ra tai nạn trầm trọng như vậy chứ
Dư Nhất Minh liền bảo Trần Khiêm phong toả tin tức, nếu không Tần Thị chắc chắn sẽ loạn lên, cả các băng trong hắc đạo cũng sẽ vùng dậy. Dư Nhất Minh nhất định sẽ tra ra chuyện này, hi vọng không phải Thiên Long, nếu không anh ta nhất định không để yên cho Tống Thanh
Phòng cấp cứu của Tần Gia Hào y tá và bác sĩ tất bật ra vào liên tục, khi nãy tình trạng của Gia Hào rất nghiêm trọng, anh mất hoàng toàn ý thức. Dù có chuyện gì xảy ra cũng chỉ mong Tần Gia Hào bình an vô sự
Đồng thời khoản thời gian đó Ngọc Diệp đang gặp ác mộng, cô co người lại, trán đổ đầy mồ hôi. Cô nhìn thấy Tần Gia Hào cùng Khả Hân bước vào lễ đường, bọn họ sĩ nhục cô và cả tiểu bảo bối của cô nữa, bọn họ còn chà đạp cô. Trên môi họ còn nở nụ cười khinh bỉ nhìn cô, miệng cô cứ liên tục lẩm bẩm
“ Đừng mà....Gia Hào đừng... ”
Ngọc Diệp sợ đến nổi cô giật mình thức giấc mồ hôi đầy cả trán, hoá ra cũng chỉ là giấc mơ. Nhưng bên ngực trái cô cứ đập liên hồi cảm giác rất nhói, cô lấy tay xoa lên đó nhưng cảm giác vẫn như vậy không thay đổi gì cả
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.