Tổng Tài Lạnh Lùng Không Nhận Ra Tôi
Chương 45: Tình Yêu Là Thứ Khiến Con Người Ta Đau Khổ
Ricky_bn
22/10/2022
Vừa về đến cổng cô đã tự bước xuống không quay đầu nhìn lại, hôm nay có quá nhiều chuyện không thể tin được cũng chẳng có cách nào chấp nhận nó, không chấp nhận được nhất vẫn là cha cô lại là người giết chết cha mẹ Gia Hào cô nhất định không tin không tin cha cô lại làm thế
Ngọc Diệp vô hồn nhốt mình trong phòng đến tối, hôm nay trời cũng đột nhiên đổ một cơn mưa rất lớn. Chẳng hiểu sao lúc này cô lại vô hồn đứng dậy bước đi ra khỏi nhà giữa lúc trời đang mưa lớn nhất, trong đầu cô hi vọng mọi thứ không phải sự thật
Cả người cô ướt vì mưa, cô đã tự đi bộ từ nhà đến biệt thự để gặp anh, cả người đều ướt nhèm, cô muốn tìm anh, cô muốn hỏi anh có phải vì hận thù mà lừa dối cô không. Nhưng cô vừa bước đến cửa thì bên trong đã có tiếng nói chuyện giữa anh và Lý Khả Hân
“ Anh không đi gặp cô ấy sao? ” Lý Khả Hân ngồi trong lòng anh lên tiếng
“ Sao phải gặp ” Tần Gia Hào buông ra câu nói lạnh lùng nhưng cử chỉ lại rất dịu dàng với Khả Hân
“ Có lẽ bây giờ cô ấy biết hết mọi chuyện rồi, anh không lo cô ấy nghĩ quẩn sao? ” Khả Hân trong lòng anh vẫn đang vuốt ve lên tiếng hỏi
“ Không phải việc của anh ” Tần Gia Hào hôn lên má của Khả Hân nói, còn Ngọc Diệp như chẳng muốn tin vào tai mình, xem ra Mạc Tư Thần không nói dối cô
“ Em còn tưởng là anh yêu cô ấy rồi, sẽ bỏ rơi em đấy ” Giọng Khả Hân vẫn tiếp tục vang lên bên trong phòng khách
“ Chẳng phải tình yêu là thứ khiến con người ta đau khổ nhất sao? Người từ đầu đến cuối trong lòng anh cũng chỉ có em ” Tần Gia Hào vẫn dịu dàng nói ra từng câu mà vẫn không biết sự hiện diện của cô
“ Anh nói thật sao? ”
“ Em không tin? ” Tần Gia Hào nhướn mày hỏi lại Lý Khả Hân đang ngồi trong lòng anh
“ Vậy chúng ta kết hôn nhé ” Câu nói của Khả Hân vang lên khiến Ngọc Diệp bất ngờ, Tần Gia Hào nghe xong lại có chút đơ người ra, kết hôn sao?
“ Được anh sẽ ly hôn rồi lấy em ” Tần Gia Hào rất nhanh lấy lại trạng thái ban đầu dù là anh chưa có ý định kết hôn với Khả Hân nhưng cũng là chuyện sớm muộn thôi
Từng câu nói của họ như đâm thẳng vào trái tim cô, hoá ra anh là lừa dối tình cảm của cô, từ đầu đến cuối chỉ vì trả thù, những lời họ nói cứ văng vẳng bên tai, sao phải đau khổ thế này, sao anh lại làm như vậy? Chẳng phải họ đã từng rất hạnh phúc sao?
Ngọc Diệp đứng chết trân ở đó, mỉm cười, anh nói đúng tình yêu là thứ khiến con người ta đau khổ, tại sao lại đâm đầu vào, có lẽ từ đầu cô không nên cố chấp, lời hứa lúc nhỏ chỉ là lúc nhỏ, bây giờ mọi thứ khác rồi, anh làm vậy là phải, là do gia đình cô mắc nợ anh, nợ mà có thể cả đời này cũng chẳng thể trả được, cũng chẳng có cách nào bù đắp được sự hận thù của anh
Giây phút Tần Gia Hào ngước lên nhìn ra cửa chính thì phía ngoài xa chỉ còn là bóng lưng cô mà chỉ khi nhìn kỉ mới thấy được, giây phút đó bên ngực trái lại cảm giác nhói lên mấy cái, còn Lý Khả Hân thì ngược lại rất vui vẻ, cuối cùng cũng sắp đến bước cuối cùng rồi
Từng bước là từng giọt nước mắt rơi nhưng cũng may là trời mưa, cơn mưa như đang cố gắng giúp cô trút đi hết sự đau khổ này, Ngọc Diệp cứ bước, bước mãi chẳng thể định hướng được là cô sẽ đi đâu cho đến khi có cánh tay kéo cô lại, vì mất đà mà ngã vào lòng người đó
Là Chu Hạo Nhiên anh đã tìm cách liên lạc với cô cả ngày rồi, đến cả Ý Thư và Hoàng Nhi cũng không liên lạc được, đến nhà thì không thấy ai, bọn họ xem xong tin tức chỉ sợ cô nghĩ quẩn, họ đã rất lo lắng, bây giờ Hạo Nhiên lại bắt gặp cô trong cảnh này, anh chỉ muốn đem cô đi thật xa, không muốn cô ở lại đây chịu mọi đau khổ nữa
“ Tiểu Diệp! Tôi xin lỗi vì chuyện trước đây vì quá kích động ” Chu Hạo Nhiên nhìn cô nói, anh không muốn cô xa lánh anh nữa. Nhưng cô lại không nói gì cô vẫn im lặng nhìn anh với đôi mắt đã đỏ hoe, sâu trong ánh mắt của Ngọc Diệp là sự đau lòng mà Chu Hạo Nhiên có thể nhìn thấy được
“ Tiểu Diệp! Chúng ta rời khỏi đây nhé? Không ở lại nơi đau khổ này nữa được không ” Chu Hạo Nhiên đã rất nhiều lần chứng kiến cô phải chịu nổi đau thể xác lẫn tinh thần, anh thật sự không chấp nhận được
Ngọc Diệp nghe anh nói thì ngước lên nhìn rồi gạt tay anh ra lắc đầu, là cô mắc nợ Gia Hào nếu cô làm vậy không những cô cảm thấy có lỗi, mà còn liên lụy đến Hạo Nhiên cô không muốn
Chu Hạo Nhiên thấy cô lắc đầu liền mỉm cười nhẹ nhàng không ép buộc cô “ Tớ không ép cậu, tớ cho cậu thời gian khi nào muốn rời khỏi đây tớ sẽ cùng cậu rời đi ”
Ngọc Diệp không gật đầu cũng chẳng lắc đầu cũng không nói lên lời nào, Chu Hạo Nhiên hôm nay lại cảm thấy cô rất lạ, sao cứ dùng cử chỉ thế này, đến một lời cô cũng không nói
“ Để tớ đưa cậu về ”
Ngọc Diệp nhìn anh một lúc rồi gật đầu, Hạo Nhiên mở cửa xe rồi từ từ lái đi, Ngọc Diệp vẫn im lặng nhìn ra cửa sổ cơn mưa đã vơi đi đôi chút, nghĩ lại cảnh nếu phải đối mặt với Gia Hào cô lại không dám nhìn lấy anh, cuối cùng ông trời cũng cho họ cái lý do để mãi mãi chẳng thể ở bên nhau
Ngọc Diệp vô hồn nhốt mình trong phòng đến tối, hôm nay trời cũng đột nhiên đổ một cơn mưa rất lớn. Chẳng hiểu sao lúc này cô lại vô hồn đứng dậy bước đi ra khỏi nhà giữa lúc trời đang mưa lớn nhất, trong đầu cô hi vọng mọi thứ không phải sự thật
Cả người cô ướt vì mưa, cô đã tự đi bộ từ nhà đến biệt thự để gặp anh, cả người đều ướt nhèm, cô muốn tìm anh, cô muốn hỏi anh có phải vì hận thù mà lừa dối cô không. Nhưng cô vừa bước đến cửa thì bên trong đã có tiếng nói chuyện giữa anh và Lý Khả Hân
“ Anh không đi gặp cô ấy sao? ” Lý Khả Hân ngồi trong lòng anh lên tiếng
“ Sao phải gặp ” Tần Gia Hào buông ra câu nói lạnh lùng nhưng cử chỉ lại rất dịu dàng với Khả Hân
“ Có lẽ bây giờ cô ấy biết hết mọi chuyện rồi, anh không lo cô ấy nghĩ quẩn sao? ” Khả Hân trong lòng anh vẫn đang vuốt ve lên tiếng hỏi
“ Không phải việc của anh ” Tần Gia Hào hôn lên má của Khả Hân nói, còn Ngọc Diệp như chẳng muốn tin vào tai mình, xem ra Mạc Tư Thần không nói dối cô
“ Em còn tưởng là anh yêu cô ấy rồi, sẽ bỏ rơi em đấy ” Giọng Khả Hân vẫn tiếp tục vang lên bên trong phòng khách
“ Chẳng phải tình yêu là thứ khiến con người ta đau khổ nhất sao? Người từ đầu đến cuối trong lòng anh cũng chỉ có em ” Tần Gia Hào vẫn dịu dàng nói ra từng câu mà vẫn không biết sự hiện diện của cô
“ Anh nói thật sao? ”
“ Em không tin? ” Tần Gia Hào nhướn mày hỏi lại Lý Khả Hân đang ngồi trong lòng anh
“ Vậy chúng ta kết hôn nhé ” Câu nói của Khả Hân vang lên khiến Ngọc Diệp bất ngờ, Tần Gia Hào nghe xong lại có chút đơ người ra, kết hôn sao?
“ Được anh sẽ ly hôn rồi lấy em ” Tần Gia Hào rất nhanh lấy lại trạng thái ban đầu dù là anh chưa có ý định kết hôn với Khả Hân nhưng cũng là chuyện sớm muộn thôi
Từng câu nói của họ như đâm thẳng vào trái tim cô, hoá ra anh là lừa dối tình cảm của cô, từ đầu đến cuối chỉ vì trả thù, những lời họ nói cứ văng vẳng bên tai, sao phải đau khổ thế này, sao anh lại làm như vậy? Chẳng phải họ đã từng rất hạnh phúc sao?
Ngọc Diệp đứng chết trân ở đó, mỉm cười, anh nói đúng tình yêu là thứ khiến con người ta đau khổ, tại sao lại đâm đầu vào, có lẽ từ đầu cô không nên cố chấp, lời hứa lúc nhỏ chỉ là lúc nhỏ, bây giờ mọi thứ khác rồi, anh làm vậy là phải, là do gia đình cô mắc nợ anh, nợ mà có thể cả đời này cũng chẳng thể trả được, cũng chẳng có cách nào bù đắp được sự hận thù của anh
Giây phút Tần Gia Hào ngước lên nhìn ra cửa chính thì phía ngoài xa chỉ còn là bóng lưng cô mà chỉ khi nhìn kỉ mới thấy được, giây phút đó bên ngực trái lại cảm giác nhói lên mấy cái, còn Lý Khả Hân thì ngược lại rất vui vẻ, cuối cùng cũng sắp đến bước cuối cùng rồi
Từng bước là từng giọt nước mắt rơi nhưng cũng may là trời mưa, cơn mưa như đang cố gắng giúp cô trút đi hết sự đau khổ này, Ngọc Diệp cứ bước, bước mãi chẳng thể định hướng được là cô sẽ đi đâu cho đến khi có cánh tay kéo cô lại, vì mất đà mà ngã vào lòng người đó
Là Chu Hạo Nhiên anh đã tìm cách liên lạc với cô cả ngày rồi, đến cả Ý Thư và Hoàng Nhi cũng không liên lạc được, đến nhà thì không thấy ai, bọn họ xem xong tin tức chỉ sợ cô nghĩ quẩn, họ đã rất lo lắng, bây giờ Hạo Nhiên lại bắt gặp cô trong cảnh này, anh chỉ muốn đem cô đi thật xa, không muốn cô ở lại đây chịu mọi đau khổ nữa
“ Tiểu Diệp! Tôi xin lỗi vì chuyện trước đây vì quá kích động ” Chu Hạo Nhiên nhìn cô nói, anh không muốn cô xa lánh anh nữa. Nhưng cô lại không nói gì cô vẫn im lặng nhìn anh với đôi mắt đã đỏ hoe, sâu trong ánh mắt của Ngọc Diệp là sự đau lòng mà Chu Hạo Nhiên có thể nhìn thấy được
“ Tiểu Diệp! Chúng ta rời khỏi đây nhé? Không ở lại nơi đau khổ này nữa được không ” Chu Hạo Nhiên đã rất nhiều lần chứng kiến cô phải chịu nổi đau thể xác lẫn tinh thần, anh thật sự không chấp nhận được
Ngọc Diệp nghe anh nói thì ngước lên nhìn rồi gạt tay anh ra lắc đầu, là cô mắc nợ Gia Hào nếu cô làm vậy không những cô cảm thấy có lỗi, mà còn liên lụy đến Hạo Nhiên cô không muốn
Chu Hạo Nhiên thấy cô lắc đầu liền mỉm cười nhẹ nhàng không ép buộc cô “ Tớ không ép cậu, tớ cho cậu thời gian khi nào muốn rời khỏi đây tớ sẽ cùng cậu rời đi ”
Ngọc Diệp không gật đầu cũng chẳng lắc đầu cũng không nói lên lời nào, Chu Hạo Nhiên hôm nay lại cảm thấy cô rất lạ, sao cứ dùng cử chỉ thế này, đến một lời cô cũng không nói
“ Để tớ đưa cậu về ”
Ngọc Diệp nhìn anh một lúc rồi gật đầu, Hạo Nhiên mở cửa xe rồi từ từ lái đi, Ngọc Diệp vẫn im lặng nhìn ra cửa sổ cơn mưa đã vơi đi đôi chút, nghĩ lại cảnh nếu phải đối mặt với Gia Hào cô lại không dám nhìn lấy anh, cuối cùng ông trời cũng cho họ cái lý do để mãi mãi chẳng thể ở bên nhau
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.