Tổng Tài Lạnh Lùng: “Mẹ Đơn Thân, Gả Cho Anh”
Chương 114: Phiên ngoại Kỷ Thiên-Diệp Yến (12)
Nguyễn Nhiễm
25/10/2023
Kỷ Thiên rời đi, bóng dáng cô đơn thẫn thờ in mãi vào tim của Diệp Yến.
Cô biết mình làm như vậy là tuyệt tình, nhưng mà cô còn cách nào sao?
Nếu như anh ở lại, cô thân là cảnh sát, có thể không bắt anh sao? Cô buộc phải đuổi anh đi, còn lại, tự cô sẽ giải quyết chuyện này thật tốt.
Cô không muốn cảnh sát tra đến Kỷ Thiên, bởi vì anh là người đầu tiên chạm đến trái tim cô. Cô làm sao có thể chống mắt lên mà nhìn anh vào tù.
Kỷ Thiên vừa rời khỏi chưa đầy ba mươi phút thì cảnh sát ập vào. Lại chỉ bắt gặp năm cái tên bị bắn chết và Diệp Yến bị thương.
Dĩ nhiên mọi chuyện đã được Diệp Yến xử lý hết, tất cả đều quy về một chuyện là cô bị trả thù, là tự vệ nên mới bắn chết năm người kia. Dĩ nhiên cô là cảnh sát, có quyền dùng súng trong tình huống khẩn cấp.
Nếu ở trên có lệnh xuống, cùng lắm cô bị giáng chức mà thôi.
Chuyện tạm dừng lại đó, Diệp Yến theo cảnh sát về trụ sở, sau đó tự mình đến bệnh viện quân y để lấy đạn ra. Rất may viên đạn chỉ phạm phải mô mềm, không nguy hiểm.
Rời khỏi bệnh viện Diệp Yến nhìn điện thoại đã là gần ba giờ chiều, vụ mưu sát sáng nay, năm người đã chết kia vẫn còn đang được điều tra, cũng ổn vì cô xử lý tất cả hết rồi, nên mọi thứ đều không liên quan đến Kỷ Thiên.
Ngồi trong xe trên đường quay về nhà. Bạn thân của cô là bà chủ khách sạn Khải Hoàn, tên là Chung Thanh Thanh đưa cho Diệp Yến một tập tài liệu vừa tra được.
“Của cậu nhờ mình đây.” Chung Thanh Thanh thở dài, Diệp Yến con bạn thân của cô dây vào ai không dây, lại đi dây vào cậu ấm nhà họ Kỷ.
Nhà họ Kỷ, tựa như đại dương không thấy đáy, ngay cả cảnh sát cũng mắt nhắm mắt mở mà mặc kệ bọn họ. Con nhỏ bạn cô hay rồi, không biết gì về hắn ta, còn bày đặt chính nghĩa bảo vệ người ta.
Chung Thanh Thanh không vui nói: “Yến Yến, cậu sao ngốc thế, một mình chịu hết trách nhiệm, cậu bị tinh ***** lên não rồi đúng không? Nhìn xem cậu làm chuyện vô ích rồi đấy. Người ta lại cậu ấm của Kỷ Gia, ba cậu ta là lão trùm mafia đó.”
Diệp Yến nắm chặt tập tài liệu mà cô vừa nhờ Chung Thanh Thanh nhờ quan hệ mà điều tra về Kỷ Thiên, cả người mệt mỏi nói: “Đừng có nói bậy, chẳng liên quan gì đến cậu hết, mình tự có chừng mực.”
Chung Thanh Thanh bĩu môi, “Ừ, có chừng mực, có chừng mực cái đầu cậu, dâng tận miệng người ta, người ta gây hoạ, cậu đứng ra rồi là lãnh đủ, má ơi, sao tự nhiên lại dại zai như vậy thế, cứ độc thân không phải tốt sao?”
Diệp Yến cười khổ, “Cậu thử yêu thật tâm một ai đó đi, cậu cũng sẽ lựa chọn như mình thôi.”
Chung Thanh Thanh lái xe, thở phì phò, tức mà không nói được, “Được rồi, cậu thì nói cái gì cũng đúng, cái tên chó chết kia đúng tra nam, lại còn ngốc chết, đuổi đi liền đi, đàn ông gì mà tự ái cao như vậy? Đúng là cái loại cấu ấm khó chiều!”
Diệp Yến mệt mỏi không đáp lại Chung Thanh Thanh, cô lật cái tập hồ sơ kia ra, càng đọc mà tim càng thắt lại, Kỷ Thiên 33 tuổi, con trai độc nhất của chủ tịch tập đoàn Kỷ Niệm Hy, Kỷ Diên.
Đọc xuống vài dòng nữa, lòng Diệp Yến như muốn rơi vào hố băng. Mấy cái thế lực ngầm kia, cô cũng có lần đề nghị với cấp trên muốn điều tra, tiếc là cấp trên nói không cần quản. Không nghĩ đến, thật không dám nghĩ đến, cô lại nghiễm nhiên gặp được Kỷ Thiên, con trai của ông trùm xã hội đen.
Vậy mà cô còn ngu ngốc cho rằng mình cao thượng, muốn che tội cho anh.
Anh là cậu ấm, hô mưa được mưa, muốn gió được gió, giết mấy tên giang hồ thôi, ai có thể bắt anh đi tù được đây, việc làm của cô đúng dư thừa.
Diệp Yến cảm thấy bản thân như một con ngốc, bị người ta sai bảo, bảo gì làm nấy.
Hít sâu một hơi, cô đóng tài liệu kia lại, vết đau sau vai và lưng, làm cho Diệp Yến thanh tỉnh không ít, cô nhìn ra bên ngoài cảnh vật ven đường, từng thứ lướt qua, tựa như ký ức lúc cô vừa gặp Kỷ Thiên vậy, lướt qua chóng vánh, lúc cô bảo anh cút, chắc là anh ấy phải đau cỡ nào? Thất vọng về cô cỡ nào? Lại cảm thấy cô buồn cười cỡ nào?
Kỷ Thiên, lừa em anh vui lắm sao? Xem như một con ngốc?
Anh là cậu chủ, là viên ngọc quý nhà họ Kỷ. Còn cô chỉ là một viên cảnh sát, gia thế không có, cô lấy gì tư cách gì mà yêu anh?
Hai người họ liệu có phải là bèo nước gặp nhau hay không?
Như hoa phù dung sớm nở tối tàn!
Thật nực cười!
Quá nực cười!
Nước mắt Diệp Yến cứ vậy mà không kìm được ứa ra, lần đầu tiên cô cảm thấy tim đau nhức như vậy, thì ra đau vì yêu chính là như vậy sao?
Cô liệu có còn gặp lại anh không? Kỷ Thiên, người đàn ông đầu tiên làm cô yêu, làm cô thấy vui vẻ, lại cũng là người đầu tiên khiến cô đau thấu tim…
…
Nhà họ Kỷ.
Kỷ Thiên lúc này đang ngồi đối diện với Kỷ Diên, ba của anh.
Còn có mẹ con Lý Ngọc Nghi và Kỷ Văn ngồi phía bên kia.
Kỷ Văn nhìn dáng vẻ của Kỷ Thiên liền biết kế hoạch của hắn ta thành công rồi. Sắc mặt khó coi kia của Kỷ Thiên chắc hẳn đã gặp năm tên sát thủ kia rồi đi.
Kỷ Thiên nhìn ba anh, cố gắng kìm chế cho bản thân không nổi giận, “Ba, tại sao lại làm như vậy?”
Kỷ Diên không hiểu chuyện gì, ông cau mày, “Làm gì, ba chưa hề làm gì cả, đừng dùng cái ánh mắt đó mà nói chuyện với ba.”
“Chưa làm gì?” Kỷ Thiên cười chua chát, đến giờ ông ta còn có thể giả bộ như vậy sao?
“Tôi yêu ai, làm gì, ông cũng muốn quản, ông còn muốn giết cả người tôi yêu, ông thật sự muốn tôi chết mới hả dạ sao?” Kỷ Thiên tức giận đứng lên.
Kỷ Diên bị con trai mắng như chưa bao giờ mắng, ông đứng lên cũng không kìm được, “hỗn lão!!!” Ông quát lớn, tiện tay lia cái tách trà tới mặt Kỷ Thiên, nhưng là Kỷ Thiên lại không hề né tránh, xoảng một cái, tách trà rơi xuống đất bể nát.
Nước trà tuy không làm bỏng rát, nhưng trên trán Kỷ Thiên lại bị cái ly đập trúng rất mạnh, mảnh vỡ đập vào trán máu rỉ xuống chảy dọc theo sống mũi, nhìn ghê rợn.
Đám vệ sĩ thân tín của Kỷ Diên bị đuổi ra ngoài hết, bởi vì bọn họ không được chen vào chuyện của ông chủ với cậu chủ.
Chỉ còn lại bốn người là Hai cha con Kỷ Diên cùng mẹ con Lý Ngọc Nghi.
Mẹ con Lý Ngọc Nghi kinh hãi. Lần đầu tiên thấy Kỷ Diên tức giận lại đáng sợ đến như vậy.
Kỷ Văn có chút chột dạ, nếu mà để hai cha con nhà này biết được kế hoạch của hắn ta, phỏng chừng chết không toàn thây cũng nên.
Kỷ Diên nhìn thấy con trai không né tránh, ông trong lòng đau xót con, lại không biết nên làm sao cho phải, Kỷ Thiên cười chua xót, quả nhiên là ba anh, nực cười anh lại còn đang hy vọng cái gì?
Anh quay người bước đi, ông Kỷ kéo tay con trai, nghiêm giọng chất vấn, “Nói rõ ràng cho ta, bằng không đừng hòng rời khỏi cái nhà này.”
Kỷ Thiên quay người đối diện với ánh mắt của ba anh, lại là câu nói kia, đừng hòng rời khỏi đây, năm đó cũng là câu nói đó với mẹ anh, anh nói: “Ông Kỷ, có phải lần này tôi cũng phải để lại cái gì đó mới được rời đi không, tôi còn một con mắt nữa, ông có muốn lấy không, tôi trả lại cho ông.”
“Tiểu Thiên…con…” Ông Kỷ cúi đầu hổ thẹn, gắt gao nắm tay con trai, “Tiểu Thiên, lại đừng giống như mẹ con, viện lý do để rời khỏi ba, có được hay không?”
Kỷ Thiên nghe ba anh nói, trong lòng dấy lên nghi hoặc, lý do gì, anh chưa từng viện lý do nào cả, anh chỉ muốn ba con anh cùng bên nhau nương tựa ngày tháng sau này, nhưng nhìn xem thái độ của ông ta xem, đối với hai mẹ con Lý Ngọc Nghi và Kỷ Văn, ông ta không nỡ lòng được, thật đáng hận.
“Chuyện con nói, ta không biết gì hết, ta cũng chưa từng sai ai cả.” Ông Kỷ chém đinh chặt sắt khẳng định với con trai. Ông thương đứa con trai này không hết, lý nào còn muốn giết chết nó.
Kỷ Thiên nghi ngờ nhìn ba mình, “Có thật là ông không làm gì cả?”
“Là thật, con nghĩ ta rảnh rỗi làm mấy cái chuyện nhỏ nhặt như vậy sao?” Ông Kỷ thở dài, mệt mỏi nói.
Kỷ Thiên lúc này yên lặng mà suy nghĩ, bình tĩnh lại, anh mới ngẫm hết một số việc. Mấy tên sát thủ hôm nay quá yếu, nếu là người của lão cha già nhà anh cử đến, khẳng định anh và Diệp Yến khó mà thoát được, đúng là giận quá mất khôn.
Lúc đó Diệp Yến bảo anh chớ giết vội, có lẽ cũng là lý do này, phải bắt bọn họ khai thật ra kẻ chủ mưu, nhưng anh lại giận quá, không nghe cô nói, kết quả, người chết, sự thật mù mịt, còn bị cô đuổi đi.
Kỷ Thiên lúc này ân hận đến xanh ruột, nếu như lúc đó anh nghe Diệp Yến, chắc sự việc đã khác đi rồi.
Nhưng mà không có thuốc hối hận!
Nghĩ một lúc, Kỷ Thiên bỗng nhiên ngộ ra, anh lia cái đôi mắt âm độc nhìn đến mẹ con Lý Ngọc Nghiên và Kỷ Văn.
Sao anh lại không nghĩ đến, kẻ muốn anh chết sớm chính là thằng chó chết kia và mẹ của nó chứ nhỉ? Nếu anh chết, chẳng phải mẹ con bà ta được hưởng lợi sao?
Thanh âm lạnh lẽo của Kỷ Thiên tựa như đao bén kề vào cổ Kỷ Văn, “Là mày làm chuyện đó, mày với mẹ mày có âm mưu gì lại muốn hại tao, hại cả người yêu của tao?”
Kỷ Văn bị rờ đến gáy, trong lòng khẽ run, nhưng mà hắn ta cố trấn tĩnh, nói: “Anh, em không có, em chỉ nhờ người điều tra cô bạn gái đi cùng anh thôi, cô ta là cảnh sát, nên em chỉ …” lời của hắn ta còn chưa nói hết đã bị Kỷ Thiên lao vụt tới túm lấy cổ áo, nện cho một quyền vào bụng.
“Áaa..!!” Kỷ Văn bất ngờ bị túm đánh, không kịp phản ứng, bị đấm một quyền vào bụng, hộc cả máu miệng.
“Mẹ kiếp, mày gan to thật, mày có biết cô ấy là người phụ nữ tao thích không, có là cảnh sát tao cũng thích, tao thích ai, đến lão già còn chưa dám quản, con mẹ mày là cái thá gì dám xen vào chuyện của tao, mày chán sống hả, mày ăn gan gấu à, lại dám đụng đến đồ của tao, mày muốn chết lắm sao, hả?”
Kỷ Thiên hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng như muốn ăn tươi nuốt sống Kỷ Văn. Cứ mỗi một câu hỏi, anh lại giáng một quyền vào mặt hắn ta. Mặc hắn ta giãy dụa, muốn phản kháng lại, nhưng đối với thân hình cao lớn của Kỷ Thiên, Kỷ Văn căn bản đánh không lại.
Lý Ngọc Nghi nhìn con trai bị đánh ngay trước mắt, bà ta xót con, không suy nghĩ gì nhiều, vớ được con dao gọt hoa quả, nhắm hướng Kỷ Thiên đâm tới, miệng quát lên, “Thằng khốn, tao giết mày!”
Kỷ Diên không nghĩ Lý Ngọc Nghi lại như vậy, lại dám có ý định giết con trai ông, đúng là tìm chết, “Lý Ngọc Nghi, bà muốn chết?”
Dứt lời, ông lao tới túm lấy tay của bà ta, mục đích giằng con dao lại trong tay bà ta lại, nhưng Lý Ngọc Nghi lúc này chính là mụ điên, hai mắt bà ta đỏ ngầu, cầm dao đâm loạn xạ, hướng Kỷ Thiên đâm tới, một mực muốn giết chết cái đứa đang muốn giết chết con trai bà ta. Ông Kỷ cũng vì vậy mà bị dao kia xẻ một đường, đau điếng lùi lại. Nhưng nhìn đến bộ dạng của mụ điên kia, ông hoảng hốt hét lên, “Tiểu Thiên, coi chừng!”
Kỷ Thiên nghe được thanh âm của ba anh gọi, nhưng lúc định thần lại, thì trước mắt anh lại là thân ảnh già nua của ông đang từ từ ngã xuống đất, trên bụng ông máu đang không ngừng chảy ra vì con dao gọt hoa quả đang cắm ngập chuôi.
“Ba!!!” Kỷ Thiên hét lên kinh hãi, đỡ ba anh lên, nhìn thấy Lý Ngọc Nghi hai tay vẫn còn run rẩy vì sợ hãi.
Bà ta sau khi đâm tới trúng người Kỷ Diên mới biết bản thân mình vừa làm cái gì!
Bà ta giết người, bà ta giết người rồi…
Cô biết mình làm như vậy là tuyệt tình, nhưng mà cô còn cách nào sao?
Nếu như anh ở lại, cô thân là cảnh sát, có thể không bắt anh sao? Cô buộc phải đuổi anh đi, còn lại, tự cô sẽ giải quyết chuyện này thật tốt.
Cô không muốn cảnh sát tra đến Kỷ Thiên, bởi vì anh là người đầu tiên chạm đến trái tim cô. Cô làm sao có thể chống mắt lên mà nhìn anh vào tù.
Kỷ Thiên vừa rời khỏi chưa đầy ba mươi phút thì cảnh sát ập vào. Lại chỉ bắt gặp năm cái tên bị bắn chết và Diệp Yến bị thương.
Dĩ nhiên mọi chuyện đã được Diệp Yến xử lý hết, tất cả đều quy về một chuyện là cô bị trả thù, là tự vệ nên mới bắn chết năm người kia. Dĩ nhiên cô là cảnh sát, có quyền dùng súng trong tình huống khẩn cấp.
Nếu ở trên có lệnh xuống, cùng lắm cô bị giáng chức mà thôi.
Chuyện tạm dừng lại đó, Diệp Yến theo cảnh sát về trụ sở, sau đó tự mình đến bệnh viện quân y để lấy đạn ra. Rất may viên đạn chỉ phạm phải mô mềm, không nguy hiểm.
Rời khỏi bệnh viện Diệp Yến nhìn điện thoại đã là gần ba giờ chiều, vụ mưu sát sáng nay, năm người đã chết kia vẫn còn đang được điều tra, cũng ổn vì cô xử lý tất cả hết rồi, nên mọi thứ đều không liên quan đến Kỷ Thiên.
Ngồi trong xe trên đường quay về nhà. Bạn thân của cô là bà chủ khách sạn Khải Hoàn, tên là Chung Thanh Thanh đưa cho Diệp Yến một tập tài liệu vừa tra được.
“Của cậu nhờ mình đây.” Chung Thanh Thanh thở dài, Diệp Yến con bạn thân của cô dây vào ai không dây, lại đi dây vào cậu ấm nhà họ Kỷ.
Nhà họ Kỷ, tựa như đại dương không thấy đáy, ngay cả cảnh sát cũng mắt nhắm mắt mở mà mặc kệ bọn họ. Con nhỏ bạn cô hay rồi, không biết gì về hắn ta, còn bày đặt chính nghĩa bảo vệ người ta.
Chung Thanh Thanh không vui nói: “Yến Yến, cậu sao ngốc thế, một mình chịu hết trách nhiệm, cậu bị tinh ***** lên não rồi đúng không? Nhìn xem cậu làm chuyện vô ích rồi đấy. Người ta lại cậu ấm của Kỷ Gia, ba cậu ta là lão trùm mafia đó.”
Diệp Yến nắm chặt tập tài liệu mà cô vừa nhờ Chung Thanh Thanh nhờ quan hệ mà điều tra về Kỷ Thiên, cả người mệt mỏi nói: “Đừng có nói bậy, chẳng liên quan gì đến cậu hết, mình tự có chừng mực.”
Chung Thanh Thanh bĩu môi, “Ừ, có chừng mực, có chừng mực cái đầu cậu, dâng tận miệng người ta, người ta gây hoạ, cậu đứng ra rồi là lãnh đủ, má ơi, sao tự nhiên lại dại zai như vậy thế, cứ độc thân không phải tốt sao?”
Diệp Yến cười khổ, “Cậu thử yêu thật tâm một ai đó đi, cậu cũng sẽ lựa chọn như mình thôi.”
Chung Thanh Thanh lái xe, thở phì phò, tức mà không nói được, “Được rồi, cậu thì nói cái gì cũng đúng, cái tên chó chết kia đúng tra nam, lại còn ngốc chết, đuổi đi liền đi, đàn ông gì mà tự ái cao như vậy? Đúng là cái loại cấu ấm khó chiều!”
Diệp Yến mệt mỏi không đáp lại Chung Thanh Thanh, cô lật cái tập hồ sơ kia ra, càng đọc mà tim càng thắt lại, Kỷ Thiên 33 tuổi, con trai độc nhất của chủ tịch tập đoàn Kỷ Niệm Hy, Kỷ Diên.
Đọc xuống vài dòng nữa, lòng Diệp Yến như muốn rơi vào hố băng. Mấy cái thế lực ngầm kia, cô cũng có lần đề nghị với cấp trên muốn điều tra, tiếc là cấp trên nói không cần quản. Không nghĩ đến, thật không dám nghĩ đến, cô lại nghiễm nhiên gặp được Kỷ Thiên, con trai của ông trùm xã hội đen.
Vậy mà cô còn ngu ngốc cho rằng mình cao thượng, muốn che tội cho anh.
Anh là cậu ấm, hô mưa được mưa, muốn gió được gió, giết mấy tên giang hồ thôi, ai có thể bắt anh đi tù được đây, việc làm của cô đúng dư thừa.
Diệp Yến cảm thấy bản thân như một con ngốc, bị người ta sai bảo, bảo gì làm nấy.
Hít sâu một hơi, cô đóng tài liệu kia lại, vết đau sau vai và lưng, làm cho Diệp Yến thanh tỉnh không ít, cô nhìn ra bên ngoài cảnh vật ven đường, từng thứ lướt qua, tựa như ký ức lúc cô vừa gặp Kỷ Thiên vậy, lướt qua chóng vánh, lúc cô bảo anh cút, chắc là anh ấy phải đau cỡ nào? Thất vọng về cô cỡ nào? Lại cảm thấy cô buồn cười cỡ nào?
Kỷ Thiên, lừa em anh vui lắm sao? Xem như một con ngốc?
Anh là cậu chủ, là viên ngọc quý nhà họ Kỷ. Còn cô chỉ là một viên cảnh sát, gia thế không có, cô lấy gì tư cách gì mà yêu anh?
Hai người họ liệu có phải là bèo nước gặp nhau hay không?
Như hoa phù dung sớm nở tối tàn!
Thật nực cười!
Quá nực cười!
Nước mắt Diệp Yến cứ vậy mà không kìm được ứa ra, lần đầu tiên cô cảm thấy tim đau nhức như vậy, thì ra đau vì yêu chính là như vậy sao?
Cô liệu có còn gặp lại anh không? Kỷ Thiên, người đàn ông đầu tiên làm cô yêu, làm cô thấy vui vẻ, lại cũng là người đầu tiên khiến cô đau thấu tim…
…
Nhà họ Kỷ.
Kỷ Thiên lúc này đang ngồi đối diện với Kỷ Diên, ba của anh.
Còn có mẹ con Lý Ngọc Nghi và Kỷ Văn ngồi phía bên kia.
Kỷ Văn nhìn dáng vẻ của Kỷ Thiên liền biết kế hoạch của hắn ta thành công rồi. Sắc mặt khó coi kia của Kỷ Thiên chắc hẳn đã gặp năm tên sát thủ kia rồi đi.
Kỷ Thiên nhìn ba anh, cố gắng kìm chế cho bản thân không nổi giận, “Ba, tại sao lại làm như vậy?”
Kỷ Diên không hiểu chuyện gì, ông cau mày, “Làm gì, ba chưa hề làm gì cả, đừng dùng cái ánh mắt đó mà nói chuyện với ba.”
“Chưa làm gì?” Kỷ Thiên cười chua chát, đến giờ ông ta còn có thể giả bộ như vậy sao?
“Tôi yêu ai, làm gì, ông cũng muốn quản, ông còn muốn giết cả người tôi yêu, ông thật sự muốn tôi chết mới hả dạ sao?” Kỷ Thiên tức giận đứng lên.
Kỷ Diên bị con trai mắng như chưa bao giờ mắng, ông đứng lên cũng không kìm được, “hỗn lão!!!” Ông quát lớn, tiện tay lia cái tách trà tới mặt Kỷ Thiên, nhưng là Kỷ Thiên lại không hề né tránh, xoảng một cái, tách trà rơi xuống đất bể nát.
Nước trà tuy không làm bỏng rát, nhưng trên trán Kỷ Thiên lại bị cái ly đập trúng rất mạnh, mảnh vỡ đập vào trán máu rỉ xuống chảy dọc theo sống mũi, nhìn ghê rợn.
Đám vệ sĩ thân tín của Kỷ Diên bị đuổi ra ngoài hết, bởi vì bọn họ không được chen vào chuyện của ông chủ với cậu chủ.
Chỉ còn lại bốn người là Hai cha con Kỷ Diên cùng mẹ con Lý Ngọc Nghi.
Mẹ con Lý Ngọc Nghi kinh hãi. Lần đầu tiên thấy Kỷ Diên tức giận lại đáng sợ đến như vậy.
Kỷ Văn có chút chột dạ, nếu mà để hai cha con nhà này biết được kế hoạch của hắn ta, phỏng chừng chết không toàn thây cũng nên.
Kỷ Diên nhìn thấy con trai không né tránh, ông trong lòng đau xót con, lại không biết nên làm sao cho phải, Kỷ Thiên cười chua xót, quả nhiên là ba anh, nực cười anh lại còn đang hy vọng cái gì?
Anh quay người bước đi, ông Kỷ kéo tay con trai, nghiêm giọng chất vấn, “Nói rõ ràng cho ta, bằng không đừng hòng rời khỏi cái nhà này.”
Kỷ Thiên quay người đối diện với ánh mắt của ba anh, lại là câu nói kia, đừng hòng rời khỏi đây, năm đó cũng là câu nói đó với mẹ anh, anh nói: “Ông Kỷ, có phải lần này tôi cũng phải để lại cái gì đó mới được rời đi không, tôi còn một con mắt nữa, ông có muốn lấy không, tôi trả lại cho ông.”
“Tiểu Thiên…con…” Ông Kỷ cúi đầu hổ thẹn, gắt gao nắm tay con trai, “Tiểu Thiên, lại đừng giống như mẹ con, viện lý do để rời khỏi ba, có được hay không?”
Kỷ Thiên nghe ba anh nói, trong lòng dấy lên nghi hoặc, lý do gì, anh chưa từng viện lý do nào cả, anh chỉ muốn ba con anh cùng bên nhau nương tựa ngày tháng sau này, nhưng nhìn xem thái độ của ông ta xem, đối với hai mẹ con Lý Ngọc Nghi và Kỷ Văn, ông ta không nỡ lòng được, thật đáng hận.
“Chuyện con nói, ta không biết gì hết, ta cũng chưa từng sai ai cả.” Ông Kỷ chém đinh chặt sắt khẳng định với con trai. Ông thương đứa con trai này không hết, lý nào còn muốn giết chết nó.
Kỷ Thiên nghi ngờ nhìn ba mình, “Có thật là ông không làm gì cả?”
“Là thật, con nghĩ ta rảnh rỗi làm mấy cái chuyện nhỏ nhặt như vậy sao?” Ông Kỷ thở dài, mệt mỏi nói.
Kỷ Thiên lúc này yên lặng mà suy nghĩ, bình tĩnh lại, anh mới ngẫm hết một số việc. Mấy tên sát thủ hôm nay quá yếu, nếu là người của lão cha già nhà anh cử đến, khẳng định anh và Diệp Yến khó mà thoát được, đúng là giận quá mất khôn.
Lúc đó Diệp Yến bảo anh chớ giết vội, có lẽ cũng là lý do này, phải bắt bọn họ khai thật ra kẻ chủ mưu, nhưng anh lại giận quá, không nghe cô nói, kết quả, người chết, sự thật mù mịt, còn bị cô đuổi đi.
Kỷ Thiên lúc này ân hận đến xanh ruột, nếu như lúc đó anh nghe Diệp Yến, chắc sự việc đã khác đi rồi.
Nhưng mà không có thuốc hối hận!
Nghĩ một lúc, Kỷ Thiên bỗng nhiên ngộ ra, anh lia cái đôi mắt âm độc nhìn đến mẹ con Lý Ngọc Nghiên và Kỷ Văn.
Sao anh lại không nghĩ đến, kẻ muốn anh chết sớm chính là thằng chó chết kia và mẹ của nó chứ nhỉ? Nếu anh chết, chẳng phải mẹ con bà ta được hưởng lợi sao?
Thanh âm lạnh lẽo của Kỷ Thiên tựa như đao bén kề vào cổ Kỷ Văn, “Là mày làm chuyện đó, mày với mẹ mày có âm mưu gì lại muốn hại tao, hại cả người yêu của tao?”
Kỷ Văn bị rờ đến gáy, trong lòng khẽ run, nhưng mà hắn ta cố trấn tĩnh, nói: “Anh, em không có, em chỉ nhờ người điều tra cô bạn gái đi cùng anh thôi, cô ta là cảnh sát, nên em chỉ …” lời của hắn ta còn chưa nói hết đã bị Kỷ Thiên lao vụt tới túm lấy cổ áo, nện cho một quyền vào bụng.
“Áaa..!!” Kỷ Văn bất ngờ bị túm đánh, không kịp phản ứng, bị đấm một quyền vào bụng, hộc cả máu miệng.
“Mẹ kiếp, mày gan to thật, mày có biết cô ấy là người phụ nữ tao thích không, có là cảnh sát tao cũng thích, tao thích ai, đến lão già còn chưa dám quản, con mẹ mày là cái thá gì dám xen vào chuyện của tao, mày chán sống hả, mày ăn gan gấu à, lại dám đụng đến đồ của tao, mày muốn chết lắm sao, hả?”
Kỷ Thiên hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng như muốn ăn tươi nuốt sống Kỷ Văn. Cứ mỗi một câu hỏi, anh lại giáng một quyền vào mặt hắn ta. Mặc hắn ta giãy dụa, muốn phản kháng lại, nhưng đối với thân hình cao lớn của Kỷ Thiên, Kỷ Văn căn bản đánh không lại.
Lý Ngọc Nghi nhìn con trai bị đánh ngay trước mắt, bà ta xót con, không suy nghĩ gì nhiều, vớ được con dao gọt hoa quả, nhắm hướng Kỷ Thiên đâm tới, miệng quát lên, “Thằng khốn, tao giết mày!”
Kỷ Diên không nghĩ Lý Ngọc Nghi lại như vậy, lại dám có ý định giết con trai ông, đúng là tìm chết, “Lý Ngọc Nghi, bà muốn chết?”
Dứt lời, ông lao tới túm lấy tay của bà ta, mục đích giằng con dao lại trong tay bà ta lại, nhưng Lý Ngọc Nghi lúc này chính là mụ điên, hai mắt bà ta đỏ ngầu, cầm dao đâm loạn xạ, hướng Kỷ Thiên đâm tới, một mực muốn giết chết cái đứa đang muốn giết chết con trai bà ta. Ông Kỷ cũng vì vậy mà bị dao kia xẻ một đường, đau điếng lùi lại. Nhưng nhìn đến bộ dạng của mụ điên kia, ông hoảng hốt hét lên, “Tiểu Thiên, coi chừng!”
Kỷ Thiên nghe được thanh âm của ba anh gọi, nhưng lúc định thần lại, thì trước mắt anh lại là thân ảnh già nua của ông đang từ từ ngã xuống đất, trên bụng ông máu đang không ngừng chảy ra vì con dao gọt hoa quả đang cắm ngập chuôi.
“Ba!!!” Kỷ Thiên hét lên kinh hãi, đỡ ba anh lên, nhìn thấy Lý Ngọc Nghi hai tay vẫn còn run rẩy vì sợ hãi.
Bà ta sau khi đâm tới trúng người Kỷ Diên mới biết bản thân mình vừa làm cái gì!
Bà ta giết người, bà ta giết người rồi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.