Tổng Tài Lạnh Lùng: Sủng Vợ Yêu Tận Trời
Chương 26: Kịp thời cứu người
Hàn Mộc Hi
12/10/2019
"Chuẩn bị hưởng thụ giây phút bên ta nha người đẹp" Thương Vô Vĩ cười, đây mắt chứa đầy mùi tình dục.
*Rầm*
"Tại sao tao không dám giết mày? Mày muốn cô ấy hưởng thụ cái gì?" Dương Hàn Thiên phong thái cao cao tại thượng đá cửa bước vào. Cây súng trên tay anh hướng thằng vào đầu của Thương Vô Vĩ, thong thả bước tới, nhìn cực kì quyến rũ.
"Dương...Hàn...mày... mày... tại sao... mày vào đây được" Thương Vô Vĩ kinh ngạc, không tin vào mắt mình.
"Tại sao bọn tao không vào được, haha thằng khốn, hôm nay mày tận số rồi" Bạch Thiên Lãnh dựa người vào cửa, nhìn Thương Vô Vĩ với ánh mắt khiu khích, không, phải là uy hiếp mới đúng.
"Đám người các anh đến chậm quá đấy" Thẩm Yên Nhi mừng muốn rơi nước mắt, bọn họ cuối cùng cũng đã đến.
Cô đá vào đũng quần Thương Vô Vĩ, nhanh chóng chui ra khỏi người hắn, cố gắng chạy đến Dương Hàn Thiên.
Bị Thẩm Yên Nhi đá, đến nỗi gân xanh cũng nổi đầy trên trán, Thương Vô Vĩ đã mất bình tĩnh, chửi lớn "Con đàn bà khốn kiếp, tao sẽ không tha cho mày".
Hắn gượng người cố lết xuống giường muốn kéo Thẩm Yên Nhi lại, trông hắn lúc này vô cùng nhết nhác, thê thảm. Nhưng Dương Hàn Thiên sớm hơn một bước, anh bước đến kéo Thẩm Yên Nhi vào lòng, nhanh chóng lấy áo khoác lên người cô.
Bước đến dẫm giày da vào khuôn mặt bê bết máu của Thương Vô Vĩ, súng vẫn ở một vị trí, ngay đầu hắn "Người phụ nữ của tao không tới lượt mày lên tiếng làm loạn."
"Haha, cha tao nhất định không tha cho bọn mày. Bọn mày chờ đó đi". Cây súng của Dương Hàn Thiên vẫn ở đấy nhưng Thương Vô Vĩ không hề tỏa ra sợ sệt, trong lời nói thể hiện sự khinh bỉ vô cùng.
"Tao chờ" Anh cười như không cười, khí thế tỏa ra lạnh thấu xương.
Sau đó...
*Pằng*
"Á... á..." giọng nói thất thanh vang lên. Đùi của tên Thương Vô Vĩ đã bị viên đạn xuyên qua, máu nhanh chóng lan ra khắp nơi.
Dương Hàn Thiên thu súng, trở lại ôm Thẩm Yên Nhi đi ra khỏi phòng. Trước khi ra khỏi phòng, anh dừng bước, nhưng không hề quay đầu. "Giao tên khốn đó cho 2 người" giọng nói cực kì lạnh lẽo. Thể hiện lúc này Dương Hàn Thiên vô cùng tức giận.
Thẩm Yên Nhi không phải là một cô gái tốt tính nên nhân cơ hội muốn trả thù Thương Vô Vĩ , cô lên tiếng: "Không được để hắn chết. Tôi nghĩ nên cắt tay cắt chân hắn rồi đưa vào hộp đêm làm ăn mày. Làm cho hắn sống không bằng chết."
Mọi người trong phòng thoáng kinh ngạc trước câu nói của cô. Không ngờ con gái của Thẩm Thị lại máu lạnh như vậy.
Dương Hàn Thiên nhíu mày, nhìn người phụ nữ trong lòng, trong ánh mắt cũng thoáng vẻ kinh ngạc nhưng biến mất ngay.
"Nghe theo cô ấy" anh lạnh lùng cất giọng rồi nhanh chóng ôm eo cô rời khỏi, để lại đống hổn loạn cho Bạch Thiên Lãnh và Phong Kỳ Minh.
*Rầm*
"Tại sao tao không dám giết mày? Mày muốn cô ấy hưởng thụ cái gì?" Dương Hàn Thiên phong thái cao cao tại thượng đá cửa bước vào. Cây súng trên tay anh hướng thằng vào đầu của Thương Vô Vĩ, thong thả bước tới, nhìn cực kì quyến rũ.
"Dương...Hàn...mày... mày... tại sao... mày vào đây được" Thương Vô Vĩ kinh ngạc, không tin vào mắt mình.
"Tại sao bọn tao không vào được, haha thằng khốn, hôm nay mày tận số rồi" Bạch Thiên Lãnh dựa người vào cửa, nhìn Thương Vô Vĩ với ánh mắt khiu khích, không, phải là uy hiếp mới đúng.
"Đám người các anh đến chậm quá đấy" Thẩm Yên Nhi mừng muốn rơi nước mắt, bọn họ cuối cùng cũng đã đến.
Cô đá vào đũng quần Thương Vô Vĩ, nhanh chóng chui ra khỏi người hắn, cố gắng chạy đến Dương Hàn Thiên.
Bị Thẩm Yên Nhi đá, đến nỗi gân xanh cũng nổi đầy trên trán, Thương Vô Vĩ đã mất bình tĩnh, chửi lớn "Con đàn bà khốn kiếp, tao sẽ không tha cho mày".
Hắn gượng người cố lết xuống giường muốn kéo Thẩm Yên Nhi lại, trông hắn lúc này vô cùng nhết nhác, thê thảm. Nhưng Dương Hàn Thiên sớm hơn một bước, anh bước đến kéo Thẩm Yên Nhi vào lòng, nhanh chóng lấy áo khoác lên người cô.
Bước đến dẫm giày da vào khuôn mặt bê bết máu của Thương Vô Vĩ, súng vẫn ở một vị trí, ngay đầu hắn "Người phụ nữ của tao không tới lượt mày lên tiếng làm loạn."
"Haha, cha tao nhất định không tha cho bọn mày. Bọn mày chờ đó đi". Cây súng của Dương Hàn Thiên vẫn ở đấy nhưng Thương Vô Vĩ không hề tỏa ra sợ sệt, trong lời nói thể hiện sự khinh bỉ vô cùng.
"Tao chờ" Anh cười như không cười, khí thế tỏa ra lạnh thấu xương.
Sau đó...
*Pằng*
"Á... á..." giọng nói thất thanh vang lên. Đùi của tên Thương Vô Vĩ đã bị viên đạn xuyên qua, máu nhanh chóng lan ra khắp nơi.
Dương Hàn Thiên thu súng, trở lại ôm Thẩm Yên Nhi đi ra khỏi phòng. Trước khi ra khỏi phòng, anh dừng bước, nhưng không hề quay đầu. "Giao tên khốn đó cho 2 người" giọng nói cực kì lạnh lẽo. Thể hiện lúc này Dương Hàn Thiên vô cùng tức giận.
Thẩm Yên Nhi không phải là một cô gái tốt tính nên nhân cơ hội muốn trả thù Thương Vô Vĩ , cô lên tiếng: "Không được để hắn chết. Tôi nghĩ nên cắt tay cắt chân hắn rồi đưa vào hộp đêm làm ăn mày. Làm cho hắn sống không bằng chết."
Mọi người trong phòng thoáng kinh ngạc trước câu nói của cô. Không ngờ con gái của Thẩm Thị lại máu lạnh như vậy.
Dương Hàn Thiên nhíu mày, nhìn người phụ nữ trong lòng, trong ánh mắt cũng thoáng vẻ kinh ngạc nhưng biến mất ngay.
"Nghe theo cô ấy" anh lạnh lùng cất giọng rồi nhanh chóng ôm eo cô rời khỏi, để lại đống hổn loạn cho Bạch Thiên Lãnh và Phong Kỳ Minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.