Tổng Tài Lạnh Lùng Và Cuộc Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ
Chương 76: Không Phải Chỉ Một Cái Ôm Thôi Sao?
Phong Hàn
06/02/2021
Bây giờ là năm giờ sáng, tối qua vốn là tính toán đưa em về nhà em nhưng lại lo lắng ban đêm em xảy ra vẫn đề, cho nên liền tự tiện đưa em về nhà anh, sẽ không trách anh chứ...”
Giờ phút này, cô nhìn thấy trong mắt nah toát ra sự lo lắng, còn có mệt mỏi bởi vì tối qua ngủ không được ngon giấc, nội tâm nhất thời một mảng ấm áp, học trưởng, có một người tri kỷ như anh thật tốt.
“Làm sao lại trách anh được, em còm muốn cám ơn anh đã chứa chấp một con ma men như em cả tối qua đó.”
“Mộ Nhan, chỉ cần em cần, ngay lập tức anh sẽ xuất hiện ngay bên cạnh em, những lời này vĩnh viễn hữu hiệu.” Anh đột nhiên đưa ra một tay thon dài vuốt vuốt tóc cô nói, trên khuôn mặt vẫn luôn là nụ cười ấm áp.
Nhưng nếu....
Nhưng nếu giờ phút này ngồi bên cạnh cô là Bùi Lạp Minh, như vậy cô sẽ không chút do dự mà nhào vào trong ngực anh, bày tỏ tất cả những nhớ nhung suốt năm năm qua, đáng tiếc không phải, nhưng dù vậy, cô cũng sẽ không hèn hạ mà lợi dụng tình cảm của Vũ Dương để bù đắp vào khiếm khuyết tình cảm của cô.
“Mộ Nhan, anh ta đã không có cách nào đem lại vui vẻ cho em, tại sao em ại không thể quả quyết buông tha cho anh ta đây?” Thấy cô đau lòng như vậy, Vũ Dương cũng vô cùng đau lòng.
Anh không muốn để cô tiếp tục uể oải khổ sở đi xuống, bây giờ cô cần nhất chính là sự quan tâm, nếu như anh che chở cho cô đầy đủ, có lẽ cô sẽ từ từ tiếp nhận anh cũng không chừng, nghĩ đến đây trong tròng mắt của anh hiện lên một tia sáng hy vọng.
Anh tin tưởng chỉ cần để cô cảm nhận được sự quan tâm chăm sóc của anh, cô sẽ từ từ quên được Bùi Lạp Minh thôi...
“Học trưởng, em hiện tại không muốn nói đến chuyện này, có được không?”
“Được, vậy chúng ta không nói chuyện này nữa, đúng rồi, ngày mai chính là năm mới rồi, đến lúc đó chúng ta cùng nhau nhảy qua năm được không, anh nghe nói hàng năm khi ngày cuối cũng của năm sẽ có hoạt động nhảy qua năm.”
“Nhảy qua năm?”
Đúng vậy, thời gian thật vui vẻ, trong nháy mắt đã lại một năm trôi qua.
“Đúng vậy, chúng ta cùng đi có được không?”
--- ------phân cách---- ---
Liếc liếc đồng hồ trên tay, 11 giờ 30 phút tối, về phía trước không thể thấy đường để đi, phía sau cũng không có đường lui, cứ tắc đường như vậy, như vậy cô cũng chỉ có thể ngồi trên xe đếm ngược thời gian cùng với bác tài xế thôi.
“Bác tài, thật xin lỗi, cháu nghĩ cháu nên xuống xe ở đây được rồi.”
“Được, bác hiểu rõ những người trẻ tuổi như cháu đều vội vàng đi nhảy qua năm, năm mới vui vẻ!” Bác tài nhận tiền xe, vừa tìm tiền lẻ vừa nói.
Bỏ xuống một câu, “Năm mới vui vẻ” xong cô liền vội vàng hướng về phía khách sạn đi tới.
Bởi vì khách sạn ở gần nơi đếm ngược thời gian, mà ở quảng trường có nhiều nghệ sĩ nổi tiếng biểu diễn, cho nên ngoài trời có lạnh buốt, dòng người từ bốn phương tám hướng vẫn đổ xô về hướng quảng trường để đứng.
Nhìn dòng người trước mắt, Hứa Mộ Nhan không có cách nào xuyên qua quảng trướng đi về khách sạn ở phía đối diện.
Vì vậy, cô quyết định đi dọc theo đường kẻ dành cho người đi bộ quanh quảng trường, lượn quang vòng tròn đi đến khách sạn, mặc dù có hơi xa, nhưng ít ra không cần phải chen chúc trong đám người để thành bánh kẹp thịt.
Đều do số mệnh của cô không tốt, đến ngày 31 tháng 12 vẫn còn bị thúc giục yêu cầu nộp bản thiết kế, rời khỏi công ty cũng đã là mười một giờ đêm.
Thật ra thì, khi vừa tan việc cô cũng tính toán về nhà một chuyến, nhưng khi đi bộ trên đường nhì ai cũng có bộ dáng rất hưng phấn, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất trống không.
Vật lộn một hồi, cuối cùng vẫn là quyết định cùng học trưởng và nhưng người bạn khác cùng nhau đón năm mới.
Có lẽ, nguyên nhân cũng là do cô sợ phải một mình đi qua năm mới...
Mở túi ra, cô lấy điện thoại ra gọi cho Vũ Dương..
“Mộ Nhan, em đang ở đâu vậy? Mau tới đây, mọi người đang chờ có mình em thôi!” Từ trong điện thoại truyền ra âm thanh khẩn trương, còn có thể nghe loáng thoáng thấy tiếng người nới chuyện với nhau và tiếng nhạc.
Trên đường bởi vì gần tới giờ đếm ngược thời gian nên trong dòng người có không ít người kích động kêu lên, cô cũng chỉ có thể nói lớn tiếng hơn vào trong điện thoại, “Em cũng đang nghĩ đi nhanh một chút, hiện tại em sắp đến khách sạn rồi.”
“Tốt, bọn anh ở đây chờ em, hiện tại trên đường rất nhiều người, cần thật đừng để bị móc túi.”
“Ừ, em biết rồi, gặp lại sau.”
“Gặp lại sau.”
Khép lại điện thoại, cô liếc mắt nhìn thời gian hiển thị trên màn hình, Hứa Mộ Nhan tăng nhanh tốc độ đi về phía khách sạn.
Dọc theo đường đi, người đi về phía quảng trường cũng rất nhiều, nhưng ở đây so với trên quảng trường coi như nhẹ nhõm hơn.
Đi tới đi lui, từ giữa quảng trường âm nhạc đột nhiên ngừng lại, người dẫn chương trình nói tiếp, “ Chào mọi người, chắc mọi người đã đã mong đợi đến thời điểm còn 3 phút này, không biết mọi người có nghe qua, người dân Tây Ban Nha, khi đếm ngược để đón một năm mới kia, mọi người cũng sẽ cùng người khác phái ôm một lần, sau đó cùng nhau nói “chúc mừng năm mới” nghe nói ban đầu Tam Mao cùng Kha Tây cũng bởi vì như thế mà khai mới, ở thời điểm đếm ngược đón năm mới, từ trên cao nhìn xuống chính là Kha Tây rồi, cho nên ở dưới không biết đã có đôi tình nhân nào muốn ở cùng chung một chỗ chưa? Còn chưa có bạn đồng hành sao, không sao? 3 phút sau có lẽ mọi người sẽ gặp được người mình thích cũng không biết chừng.”
Người dẫn chương trình nói xong, trên quảng trường một mảnh xôn xao, không khí ở hiện trường càng phát ra nóng hừng hực, mọi người bắt đầu rối rít trái phải ngó nghiêng một chút.
“Ha ha ha, tôi đã thấy phía dưới đài đã có người bắt đầu tìm kiếm xung quanh, có phải đang nhìn người đang đứng bên cạnh mình không? trên đài, người dẫn chương trình tiếp tục pha trò nói.
Lời nói lúc nãy của người dẫn chương trình, không thể nghi ngờ đã khiến cho mọi người có mặt tại đây mong chờ hơn đến phần đếm ngược mười giây.
Hứa Mộ Nhan cũng hết sức tò mò giống mọi người, không biết ở những giây phút đầu tiên trong năm mới cô có thể đụng trúng người nào.
Mà gương mặt cô cũng giống như mọi người, giương mắt muốn xem một chút người cách gần mình nhất là người nào.
Nhưng, đang trong chớp nhoáng này trước mặt cô.....
Cô thế nhưng nhìn thấy một người, đang đứng ở nơi đó, cách cô không xa...
Giờ phút này trên người anh là áo đen, trên cổ quàng một chiếc khăn màu xám đen, cộng thêm một cái quần jean màu xanh dương đậm, vẫn đẹp trai như vậy, vẫn lạnh lùng như vậy, đứng ở nơi đó, mắt không đảo nhìn thẳng về phía cô....
Bốn mắt nhìn nhau, làm cho Hứa Mộ Nhan sững sờ cả người, ngây ngốc đứng nghiêm tại chỗ, đây là sự thực sao?
Thật sự là anh sao?
Cứ như vậy, cô và Bùi Lạp Minh dọc theo đường dành cho người đi bộ trên quảng trường đi về phía trước, chỉ cách nhau gang tấc, nhìn lẫn nhau.
Tất cả chung quag trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, lời nói của người dẫn chương trình khoog ngừng vang vọng trog đầu cô, “Không biết mọi người có nghe qua, người dân Tây Ban Nha, khi đếm ngược để đón một năm mới kia, mọi người cũng sẽ cùng người khác phái ôm một lần, sau đó cùng nhau nói “chúc mừng năm mới.”... .....
“Còn chưa có bạn đồng hành sao, không sao? 3 phút sau có lẽ mọi người sẽ gặp được người mình thích cũng không biết chừng.”
Trong chốc lát, Hứa Mộ Nhan nghe thấy tiếng mọi người cùng đồng loạt hô lên “10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1 năm mới vui vẻ, Happy new year!”
Sau đó tiếng chúc phúc từ bốn phía vang lên không ngừng, trong dứt khoát cô mới biết mình vừa bước sang năm mới, đang cùng anh bốn mắt nhìn nhau...
Rồi sau đó Bùi Lạp Minh nhấc chân lên đi dọc theo vạch kẻ đường bước đến gần cô, bóng dáng cao lớn dừng lại trước mặt cô, giọng nói trầm thấp vang lên, “Ở Tây Ban Nha, thời khác đếm ngược qua năm mói kia, mọi người sẽ cùng người khác phái ở phía đối diện ôm nhau, sau đó sẽ cùng nói lời chúc mừng năm mới với đối phương...”
Anh dùng một chút, “Không phải em nên ôm tôi một cái sao?”
Cô không hiểu, thật sự không hiểu, nếu như đã không có cách nào để bày tỏ, thì tại sao nhất định cứ phải gặp nhau ở đây?
Đặc biệt là dưới tình huống này, gặp nhau lần nữa, chỉ thấy tiếc nuối cùng bất đắc dĩ nhiều hơn, không phải sao?
Kìm nén sự mênh mông mãnh liệt trong lòng, Hứa Mộ Nhan hướng về phái anh nhàn nhạt nói, “Đây là thành phố A không phải là Tây Ban Nha.”
Nhìn thấy trong đôi mắt đen của anh thoáng qua một tia tâm tình phức tạp, tựa như thất vọng cũng như là bất đắc dĩ, lòng của cô giống như bị từng con kiến cắn xé cảm thấy đau đớn đến co quắp.
Nhưng, cô chỉ có thể nói như vậy, nếu không, cô sợ, mình sẽ không thể buông tay được...
Không phải anh sắp cùng Hoắc Noãn kết hôn sao?
Đã như vậy, trừ biết chúc phúc cho anh, cô cũng không biết có thể nói thêm điều gì.
Rồi sau đó Hứa Mộ Nhan khẽ giơ bước chân chuẩn bị dời sang phải, một bước, chỉ cần một bước là cô đã có thể lướt qua anh, sau đó cũng không cần phải quay đầu lại đi về phía trước.
Nhưng, vào thời khắc này, một sức lực từ phía sau vọt tới, đột nhiên đẩy cô về phía trước, làm cho cả người Hứa Mộ Nhan không giữ được thăng bằng, ngã vào lòng Bùi Lạp Minh.
Người phía sau đẩy ngã cô, mặt lúng túng gãi đầu, đối với hay người cười nói, “Thật ngại quá, năm mới vui vẻ!’
Sau đó lập tức quay đầu đi.
Mà anh ‘thuận theo tự nhiên’ hai tay vững vàng ôm được cô, xiết chặt không buông, cũng từ từ cúi đầu ở bên tai cô nhỏ giọng nói, “Hứa Mộ Nhan, ruốt cuộc thì em còn có bao nhiêu chuyện gạt tôi nữa đây?”
“Tôi không có lừa gạt gì anh cả, anh mau buông tay ra.” Hứa Mộ Nhan ở trong lòng anh dùng hai tay đẩy anh ra xa.
Thế nhưng anh lại không để ý đến sự kháng cự của cô, hai cánh tay càng thêm dùng sức xiết chặt cô hơn, cả người cô gần như áp vào trên ngực anh.
Anh dùng cằm vuốt ve sợi tóc của cô, giọng nói trầm thấp thân thiết đối với hành động dãy giụa của cô nói, “Đừng động, tôi chỉ muốn ôm em một cái, hãy để cho tôi ôm em như vậy, một cái là tốt rồi.”
Nghe giọng nói khẩn cầu của anh, chóp mũi của cô không tự chủ được chua xót, tầm mắt cũng mơ hồ không rõ, nhìn không được kích động muốn khóc, cô không có mở miệng nói xong, cũng không có gật đầu nhận lời, nhưng đôi tay cùng thân thể lại sớm bị tan chảy, dừng lại dãy giụa.
Sau đó bất tri bất giác cô đưa tay nhẹ nhàng trở về ôm lấy anh, nhẹ nhàng dựa vào lồng ngực của anh, lẳng lặng nghe tiếng tim đập, cũng tham lam ngửi mùi vị chỉ thuộc về trên người anh...
Mặc dù trong lòng có tất cả cảm xúc, nhưng cô không giám nhắm mắt lại, cô sợ một khi nhắm mắt lại, nước mắt sẽ lập tức cứng đầu cứng cổ rơi ra.
Cô không... không nên rơi nước mắt, không cần làm ướt đâm quần áo của anh, không nên để anh biết là cô đang khóc....
Không cần.
Cái gì cũng không muốn....
Cái gì cũng đều không nghĩ đi, cứ ôm nhau thật chặt như vậy, không muốn ngày mai, giống như anh nói, ôm nhau một cái là tốt rồi, một cái là tốt rồi...
Trong sân rộng, tình lữ song song đối đối, vẫn như cũ đang cười chúc phúc, ồn ào ôm ôm ấp ấp, mà cô và anh, thật giống như một đôi tình nhân, hòa lẫn ở trong đám người, ở lẫn trong đêm trường, thâm tình ôm nhau...
Nếu như qua năm mới có thể ước nguyện, cô sẽ ước thời gian dừng lại giây phút này đi...
Nhưng là, làm sao có thể chứ?
Chợt trong túi cô vang lên tiếng chuông điện thoại, đem hai người gọi về thực tế.
Bùi Lạp Minh chậm rãi, buông người cô ra, chuông điện thoại trong túi vẫn chưa từ bỏ ý định kêu vang dội, cô ngẩng đầu lên, chống lại cặp mắt sáng như sao kia, “Tôi phải đi, bạn của tôi còn đang chờ.”
Ngừng tạm, cô cố gắng nặn ra một nụ cười, “Năm mới vui vẻ, cũng chúc anh tân hôn hạnh phúc.”
Bùi Lạp Minh im lặng không lên tiếng đưa mắt nhìn cô, mà cô cũng không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa, rất sợ sự thâm tình trong mắt anh sẽ làm mất đi dũng khí xoay người rời đi của cô.
Lần này, cô dùng sức nhấc chân lên, sải bước sải bước lướt qua anh, đi về phía trước.
“Hứa Mộ Nhan, vài ngày nữa là ngày tôi kết hôn, em có đến không?” Cô đi được vài bước, giọng nói khàn khàn của anh từ phía sau truyền đến.
Hứa Mộ Nhan không quay đầu lại, bởi vì một khắc này nước mắt của cô như vỡ đê từng hạt lớn lăn xuống, mặc dù lòng thật đau, nhưng cô vẫn cố trấn định đi về phái trước, cô không muốn để lộ một mặt yếu ớt này trước mặt anh.
Chúc anh hạnh phúc, Bùi Lạp Minh.
Cô ngẩng đầu lên, nói thầm.
Ngày thứ hai, Hứa Mộ Nhan soi gương đem tóc đen trên vai buộc lên, trên gương là một khuôn mặt hoàn hảo, cô giơ tay trái lên che đi má trái, rồi lại hạ tay trái, giơ tay phải lên che đi má phải, bên trái, bên phải, bên trái, bên phải, lặp đi lặp lại vài lần....
Cô từng nghe một câu nói rất hợp lý, má phải tương đuối xinh đẹp mọi người gọi là người lý tính..
Ngược lại, nếu là má trái xinh đẹp hơn sẽ chỉ người cảm tính.
Cô tự cảm thấy má trái của mình khá là đẹp hơn, cô hẳn phải là người lý tính chứ?
Lúc này một tiếng chuông quen thuộc từ trong phòng khách truyền tới, cô liền đứng dậy đi đến phòng khách, đem điện thoại di động được đặt ở trên bàn trà cầm lên, liếc nhìn mã số hiện lên trên màn hình, cô có chút kinh ngạc, lại là An Thần.
Mỗi lần nhận được điện thoại của An Thần xong, đều là chuyện có liên quan đến Bùi lạp Minh, lần này hay không cũng giống như vậy?
Hứa Mộ Nhan do dự vài giây, rồi sau đó vẫn đem nắp điện thoại mở ra, “Này, An Thần, chào anh.”
Giờ phút này, cô nhìn thấy trong mắt nah toát ra sự lo lắng, còn có mệt mỏi bởi vì tối qua ngủ không được ngon giấc, nội tâm nhất thời một mảng ấm áp, học trưởng, có một người tri kỷ như anh thật tốt.
“Làm sao lại trách anh được, em còm muốn cám ơn anh đã chứa chấp một con ma men như em cả tối qua đó.”
“Mộ Nhan, chỉ cần em cần, ngay lập tức anh sẽ xuất hiện ngay bên cạnh em, những lời này vĩnh viễn hữu hiệu.” Anh đột nhiên đưa ra một tay thon dài vuốt vuốt tóc cô nói, trên khuôn mặt vẫn luôn là nụ cười ấm áp.
Nhưng nếu....
Nhưng nếu giờ phút này ngồi bên cạnh cô là Bùi Lạp Minh, như vậy cô sẽ không chút do dự mà nhào vào trong ngực anh, bày tỏ tất cả những nhớ nhung suốt năm năm qua, đáng tiếc không phải, nhưng dù vậy, cô cũng sẽ không hèn hạ mà lợi dụng tình cảm của Vũ Dương để bù đắp vào khiếm khuyết tình cảm của cô.
“Mộ Nhan, anh ta đã không có cách nào đem lại vui vẻ cho em, tại sao em ại không thể quả quyết buông tha cho anh ta đây?” Thấy cô đau lòng như vậy, Vũ Dương cũng vô cùng đau lòng.
Anh không muốn để cô tiếp tục uể oải khổ sở đi xuống, bây giờ cô cần nhất chính là sự quan tâm, nếu như anh che chở cho cô đầy đủ, có lẽ cô sẽ từ từ tiếp nhận anh cũng không chừng, nghĩ đến đây trong tròng mắt của anh hiện lên một tia sáng hy vọng.
Anh tin tưởng chỉ cần để cô cảm nhận được sự quan tâm chăm sóc của anh, cô sẽ từ từ quên được Bùi Lạp Minh thôi...
“Học trưởng, em hiện tại không muốn nói đến chuyện này, có được không?”
“Được, vậy chúng ta không nói chuyện này nữa, đúng rồi, ngày mai chính là năm mới rồi, đến lúc đó chúng ta cùng nhau nhảy qua năm được không, anh nghe nói hàng năm khi ngày cuối cũng của năm sẽ có hoạt động nhảy qua năm.”
“Nhảy qua năm?”
Đúng vậy, thời gian thật vui vẻ, trong nháy mắt đã lại một năm trôi qua.
“Đúng vậy, chúng ta cùng đi có được không?”
--- ------phân cách---- ---
Liếc liếc đồng hồ trên tay, 11 giờ 30 phút tối, về phía trước không thể thấy đường để đi, phía sau cũng không có đường lui, cứ tắc đường như vậy, như vậy cô cũng chỉ có thể ngồi trên xe đếm ngược thời gian cùng với bác tài xế thôi.
“Bác tài, thật xin lỗi, cháu nghĩ cháu nên xuống xe ở đây được rồi.”
“Được, bác hiểu rõ những người trẻ tuổi như cháu đều vội vàng đi nhảy qua năm, năm mới vui vẻ!” Bác tài nhận tiền xe, vừa tìm tiền lẻ vừa nói.
Bỏ xuống một câu, “Năm mới vui vẻ” xong cô liền vội vàng hướng về phía khách sạn đi tới.
Bởi vì khách sạn ở gần nơi đếm ngược thời gian, mà ở quảng trường có nhiều nghệ sĩ nổi tiếng biểu diễn, cho nên ngoài trời có lạnh buốt, dòng người từ bốn phương tám hướng vẫn đổ xô về hướng quảng trường để đứng.
Nhìn dòng người trước mắt, Hứa Mộ Nhan không có cách nào xuyên qua quảng trướng đi về khách sạn ở phía đối diện.
Vì vậy, cô quyết định đi dọc theo đường kẻ dành cho người đi bộ quanh quảng trường, lượn quang vòng tròn đi đến khách sạn, mặc dù có hơi xa, nhưng ít ra không cần phải chen chúc trong đám người để thành bánh kẹp thịt.
Đều do số mệnh của cô không tốt, đến ngày 31 tháng 12 vẫn còn bị thúc giục yêu cầu nộp bản thiết kế, rời khỏi công ty cũng đã là mười một giờ đêm.
Thật ra thì, khi vừa tan việc cô cũng tính toán về nhà một chuyến, nhưng khi đi bộ trên đường nhì ai cũng có bộ dáng rất hưng phấn, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất trống không.
Vật lộn một hồi, cuối cùng vẫn là quyết định cùng học trưởng và nhưng người bạn khác cùng nhau đón năm mới.
Có lẽ, nguyên nhân cũng là do cô sợ phải một mình đi qua năm mới...
Mở túi ra, cô lấy điện thoại ra gọi cho Vũ Dương..
“Mộ Nhan, em đang ở đâu vậy? Mau tới đây, mọi người đang chờ có mình em thôi!” Từ trong điện thoại truyền ra âm thanh khẩn trương, còn có thể nghe loáng thoáng thấy tiếng người nới chuyện với nhau và tiếng nhạc.
Trên đường bởi vì gần tới giờ đếm ngược thời gian nên trong dòng người có không ít người kích động kêu lên, cô cũng chỉ có thể nói lớn tiếng hơn vào trong điện thoại, “Em cũng đang nghĩ đi nhanh một chút, hiện tại em sắp đến khách sạn rồi.”
“Tốt, bọn anh ở đây chờ em, hiện tại trên đường rất nhiều người, cần thật đừng để bị móc túi.”
“Ừ, em biết rồi, gặp lại sau.”
“Gặp lại sau.”
Khép lại điện thoại, cô liếc mắt nhìn thời gian hiển thị trên màn hình, Hứa Mộ Nhan tăng nhanh tốc độ đi về phía khách sạn.
Dọc theo đường đi, người đi về phía quảng trường cũng rất nhiều, nhưng ở đây so với trên quảng trường coi như nhẹ nhõm hơn.
Đi tới đi lui, từ giữa quảng trường âm nhạc đột nhiên ngừng lại, người dẫn chương trình nói tiếp, “ Chào mọi người, chắc mọi người đã đã mong đợi đến thời điểm còn 3 phút này, không biết mọi người có nghe qua, người dân Tây Ban Nha, khi đếm ngược để đón một năm mới kia, mọi người cũng sẽ cùng người khác phái ôm một lần, sau đó cùng nhau nói “chúc mừng năm mới” nghe nói ban đầu Tam Mao cùng Kha Tây cũng bởi vì như thế mà khai mới, ở thời điểm đếm ngược đón năm mới, từ trên cao nhìn xuống chính là Kha Tây rồi, cho nên ở dưới không biết đã có đôi tình nhân nào muốn ở cùng chung một chỗ chưa? Còn chưa có bạn đồng hành sao, không sao? 3 phút sau có lẽ mọi người sẽ gặp được người mình thích cũng không biết chừng.”
Người dẫn chương trình nói xong, trên quảng trường một mảnh xôn xao, không khí ở hiện trường càng phát ra nóng hừng hực, mọi người bắt đầu rối rít trái phải ngó nghiêng một chút.
“Ha ha ha, tôi đã thấy phía dưới đài đã có người bắt đầu tìm kiếm xung quanh, có phải đang nhìn người đang đứng bên cạnh mình không? trên đài, người dẫn chương trình tiếp tục pha trò nói.
Lời nói lúc nãy của người dẫn chương trình, không thể nghi ngờ đã khiến cho mọi người có mặt tại đây mong chờ hơn đến phần đếm ngược mười giây.
Hứa Mộ Nhan cũng hết sức tò mò giống mọi người, không biết ở những giây phút đầu tiên trong năm mới cô có thể đụng trúng người nào.
Mà gương mặt cô cũng giống như mọi người, giương mắt muốn xem một chút người cách gần mình nhất là người nào.
Nhưng, đang trong chớp nhoáng này trước mặt cô.....
Cô thế nhưng nhìn thấy một người, đang đứng ở nơi đó, cách cô không xa...
Giờ phút này trên người anh là áo đen, trên cổ quàng một chiếc khăn màu xám đen, cộng thêm một cái quần jean màu xanh dương đậm, vẫn đẹp trai như vậy, vẫn lạnh lùng như vậy, đứng ở nơi đó, mắt không đảo nhìn thẳng về phía cô....
Bốn mắt nhìn nhau, làm cho Hứa Mộ Nhan sững sờ cả người, ngây ngốc đứng nghiêm tại chỗ, đây là sự thực sao?
Thật sự là anh sao?
Cứ như vậy, cô và Bùi Lạp Minh dọc theo đường dành cho người đi bộ trên quảng trường đi về phía trước, chỉ cách nhau gang tấc, nhìn lẫn nhau.
Tất cả chung quag trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, lời nói của người dẫn chương trình khoog ngừng vang vọng trog đầu cô, “Không biết mọi người có nghe qua, người dân Tây Ban Nha, khi đếm ngược để đón một năm mới kia, mọi người cũng sẽ cùng người khác phái ôm một lần, sau đó cùng nhau nói “chúc mừng năm mới.”... .....
“Còn chưa có bạn đồng hành sao, không sao? 3 phút sau có lẽ mọi người sẽ gặp được người mình thích cũng không biết chừng.”
Trong chốc lát, Hứa Mộ Nhan nghe thấy tiếng mọi người cùng đồng loạt hô lên “10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1 năm mới vui vẻ, Happy new year!”
Sau đó tiếng chúc phúc từ bốn phía vang lên không ngừng, trong dứt khoát cô mới biết mình vừa bước sang năm mới, đang cùng anh bốn mắt nhìn nhau...
Rồi sau đó Bùi Lạp Minh nhấc chân lên đi dọc theo vạch kẻ đường bước đến gần cô, bóng dáng cao lớn dừng lại trước mặt cô, giọng nói trầm thấp vang lên, “Ở Tây Ban Nha, thời khác đếm ngược qua năm mói kia, mọi người sẽ cùng người khác phái ở phía đối diện ôm nhau, sau đó sẽ cùng nói lời chúc mừng năm mới với đối phương...”
Anh dùng một chút, “Không phải em nên ôm tôi một cái sao?”
Cô không hiểu, thật sự không hiểu, nếu như đã không có cách nào để bày tỏ, thì tại sao nhất định cứ phải gặp nhau ở đây?
Đặc biệt là dưới tình huống này, gặp nhau lần nữa, chỉ thấy tiếc nuối cùng bất đắc dĩ nhiều hơn, không phải sao?
Kìm nén sự mênh mông mãnh liệt trong lòng, Hứa Mộ Nhan hướng về phái anh nhàn nhạt nói, “Đây là thành phố A không phải là Tây Ban Nha.”
Nhìn thấy trong đôi mắt đen của anh thoáng qua một tia tâm tình phức tạp, tựa như thất vọng cũng như là bất đắc dĩ, lòng của cô giống như bị từng con kiến cắn xé cảm thấy đau đớn đến co quắp.
Nhưng, cô chỉ có thể nói như vậy, nếu không, cô sợ, mình sẽ không thể buông tay được...
Không phải anh sắp cùng Hoắc Noãn kết hôn sao?
Đã như vậy, trừ biết chúc phúc cho anh, cô cũng không biết có thể nói thêm điều gì.
Rồi sau đó Hứa Mộ Nhan khẽ giơ bước chân chuẩn bị dời sang phải, một bước, chỉ cần một bước là cô đã có thể lướt qua anh, sau đó cũng không cần phải quay đầu lại đi về phía trước.
Nhưng, vào thời khắc này, một sức lực từ phía sau vọt tới, đột nhiên đẩy cô về phía trước, làm cho cả người Hứa Mộ Nhan không giữ được thăng bằng, ngã vào lòng Bùi Lạp Minh.
Người phía sau đẩy ngã cô, mặt lúng túng gãi đầu, đối với hay người cười nói, “Thật ngại quá, năm mới vui vẻ!’
Sau đó lập tức quay đầu đi.
Mà anh ‘thuận theo tự nhiên’ hai tay vững vàng ôm được cô, xiết chặt không buông, cũng từ từ cúi đầu ở bên tai cô nhỏ giọng nói, “Hứa Mộ Nhan, ruốt cuộc thì em còn có bao nhiêu chuyện gạt tôi nữa đây?”
“Tôi không có lừa gạt gì anh cả, anh mau buông tay ra.” Hứa Mộ Nhan ở trong lòng anh dùng hai tay đẩy anh ra xa.
Thế nhưng anh lại không để ý đến sự kháng cự của cô, hai cánh tay càng thêm dùng sức xiết chặt cô hơn, cả người cô gần như áp vào trên ngực anh.
Anh dùng cằm vuốt ve sợi tóc của cô, giọng nói trầm thấp thân thiết đối với hành động dãy giụa của cô nói, “Đừng động, tôi chỉ muốn ôm em một cái, hãy để cho tôi ôm em như vậy, một cái là tốt rồi.”
Nghe giọng nói khẩn cầu của anh, chóp mũi của cô không tự chủ được chua xót, tầm mắt cũng mơ hồ không rõ, nhìn không được kích động muốn khóc, cô không có mở miệng nói xong, cũng không có gật đầu nhận lời, nhưng đôi tay cùng thân thể lại sớm bị tan chảy, dừng lại dãy giụa.
Sau đó bất tri bất giác cô đưa tay nhẹ nhàng trở về ôm lấy anh, nhẹ nhàng dựa vào lồng ngực của anh, lẳng lặng nghe tiếng tim đập, cũng tham lam ngửi mùi vị chỉ thuộc về trên người anh...
Mặc dù trong lòng có tất cả cảm xúc, nhưng cô không giám nhắm mắt lại, cô sợ một khi nhắm mắt lại, nước mắt sẽ lập tức cứng đầu cứng cổ rơi ra.
Cô không... không nên rơi nước mắt, không cần làm ướt đâm quần áo của anh, không nên để anh biết là cô đang khóc....
Không cần.
Cái gì cũng không muốn....
Cái gì cũng đều không nghĩ đi, cứ ôm nhau thật chặt như vậy, không muốn ngày mai, giống như anh nói, ôm nhau một cái là tốt rồi, một cái là tốt rồi...
Trong sân rộng, tình lữ song song đối đối, vẫn như cũ đang cười chúc phúc, ồn ào ôm ôm ấp ấp, mà cô và anh, thật giống như một đôi tình nhân, hòa lẫn ở trong đám người, ở lẫn trong đêm trường, thâm tình ôm nhau...
Nếu như qua năm mới có thể ước nguyện, cô sẽ ước thời gian dừng lại giây phút này đi...
Nhưng là, làm sao có thể chứ?
Chợt trong túi cô vang lên tiếng chuông điện thoại, đem hai người gọi về thực tế.
Bùi Lạp Minh chậm rãi, buông người cô ra, chuông điện thoại trong túi vẫn chưa từ bỏ ý định kêu vang dội, cô ngẩng đầu lên, chống lại cặp mắt sáng như sao kia, “Tôi phải đi, bạn của tôi còn đang chờ.”
Ngừng tạm, cô cố gắng nặn ra một nụ cười, “Năm mới vui vẻ, cũng chúc anh tân hôn hạnh phúc.”
Bùi Lạp Minh im lặng không lên tiếng đưa mắt nhìn cô, mà cô cũng không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa, rất sợ sự thâm tình trong mắt anh sẽ làm mất đi dũng khí xoay người rời đi của cô.
Lần này, cô dùng sức nhấc chân lên, sải bước sải bước lướt qua anh, đi về phía trước.
“Hứa Mộ Nhan, vài ngày nữa là ngày tôi kết hôn, em có đến không?” Cô đi được vài bước, giọng nói khàn khàn của anh từ phía sau truyền đến.
Hứa Mộ Nhan không quay đầu lại, bởi vì một khắc này nước mắt của cô như vỡ đê từng hạt lớn lăn xuống, mặc dù lòng thật đau, nhưng cô vẫn cố trấn định đi về phái trước, cô không muốn để lộ một mặt yếu ớt này trước mặt anh.
Chúc anh hạnh phúc, Bùi Lạp Minh.
Cô ngẩng đầu lên, nói thầm.
Ngày thứ hai, Hứa Mộ Nhan soi gương đem tóc đen trên vai buộc lên, trên gương là một khuôn mặt hoàn hảo, cô giơ tay trái lên che đi má trái, rồi lại hạ tay trái, giơ tay phải lên che đi má phải, bên trái, bên phải, bên trái, bên phải, lặp đi lặp lại vài lần....
Cô từng nghe một câu nói rất hợp lý, má phải tương đuối xinh đẹp mọi người gọi là người lý tính..
Ngược lại, nếu là má trái xinh đẹp hơn sẽ chỉ người cảm tính.
Cô tự cảm thấy má trái của mình khá là đẹp hơn, cô hẳn phải là người lý tính chứ?
Lúc này một tiếng chuông quen thuộc từ trong phòng khách truyền tới, cô liền đứng dậy đi đến phòng khách, đem điện thoại di động được đặt ở trên bàn trà cầm lên, liếc nhìn mã số hiện lên trên màn hình, cô có chút kinh ngạc, lại là An Thần.
Mỗi lần nhận được điện thoại của An Thần xong, đều là chuyện có liên quan đến Bùi lạp Minh, lần này hay không cũng giống như vậy?
Hứa Mộ Nhan do dự vài giây, rồi sau đó vẫn đem nắp điện thoại mở ra, “Này, An Thần, chào anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.