Tổng Tài Lạnh Lùng Và Cuộc Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ
Chương 60: Thì Ra Thật Sự Là Cô
Phong Hàn
05/02/2021
Hứa Mộ Nhan đột nhiên cảm thấy ngực của mình như đang bị một bàn tay nắm thật chặt, cái loại đau nhức này cuốn lấy toàn thân của cô, theo máu rót vào từng bộ phận trong cơ thể, cô cầm thật chặt điều khiển TV trong tay, đến nỗi bàn tay đã trắng bệch nhưng cô không hề hay biết.
“Em không biết người phụ nữ vẫn một mực đang đứng bên cạnh Bùi Lạp Minh chính là người phụ nữ mà bấy lâu nay anh ta vẫn một mực tìm kiếm Hoắc Ấm sao?”
Hoắc.....
Hoắc Ấm?
Hai chữ này giống như khoảnh khắc hai viên đạn nặng kí đang oanh tạc Hứa Mộ Nhan, hô hấp của cô cũng không còn cảm giác đang thay đổi trầm trọng, trong mắt trừ kinh ngạc, chính là rung động, không còn gì khác....
“Này, Này, Mộ Nhan em còn ở đấy nghe anh nói không vậy? Này?”
Lúc này điện thoại trong tay Hứa Mộ Nhan thật giống như không có trọng lượng chảy xuống mặt đất, phát ra một tiếng ‘Phanh’, đâm vào trong màng nhĩ của cô.
Hồi lâu sau, Hứa Mộ Nhan mới thoáng lấy lại tinh thần nhặt điện thoại lên trả lời, “ Em...em biết rồi, em còn muốn sửa sang lại hành lý, nói chuyện sau, học trưởng.”
“Được... Vậy em mau dọn dẹp đi, có chuyện gì thì liền gọi cho anh.”
Sau đó cô nói được, rồi cúp điện thoại.
Ánh sáng của mặt trăng xuyên thấu qua rèm cửa sổ viền tơ màu vàng nhạt chiếu vào, ở nền gỗ trên sàn nhà chiếu lên chằng chịt những ánh sáng, đem điện thoại đặt ở trên ghế salon, Hứa Mộ Nhan lảo đảo đi về phía phòng ngủ, nằm ngang như hình chữ đại ở trên giường lớn, sững sờ nhìn đèn sen nhiều màu sắc được treo trên trần nhà đến ngẩn người.
Mà giờ phút này trên ti vi, Bùi Lạp Minh đang hướng đến ký giả công bố tin vui của anh cùng Hoắc Ấm....
Ánh trăng diêm dúa lẳng lơ.
Bên trong khách sạn là tiếng người cười huyên náo, tràn đầy những lời chúc phúc, mà ngồi ngay chính giữa đại sảnh là một người đang kéo đàn Violin, kéo lên những nốt nhạc uyển chuyển của khúc nhạc tình.
Bùi Lạp Minh cùng với Hoắc Ấm khuôn mặt vui vẻ ở trong đám người, bên người anh Hoắc Ấm một đầu tóc đen nhánh được tùy ý xõa trên vai, giữa vô hạn lười biếng, mặt mày thỉnh thoảng lại lóe ra sự thông minh.
Bọn họ thật là một đôi do trời đất tạo nên.
Các tân khách đều rối rít hướng đến phía bọn nâng ánh mắt hâm mộ....
“Lạp Minh, em muốn đi toilet.” Hoắc Ấm nhỏ nhẹ nói vào bên tai Bùi
Lạp Minh.
“Được, em đi đi”
sau khi Hoắc Ấm đi vào trong toilet đem mỗi một gian phòng đều kiểm tra thật kĩ, xác định không có người nào mới lấy điện thoại từ trong túi sách ra, bắt máy, “này, tại sao lúc này anh lại gọi điện thoại cho tôi?”
“Hoắc Ấm, hôm nay cô đã được đến nơi mà cô muốn đến rồi, cô không phải nên báo đáp tôi sao? Nếu như năm năm trướ ckhoong phải người của tôi trong quán rượu ở Thuỵ Sĩ tìm được cô đang bồi rượu, cũng đem cô về bên cạnh Bùi Lạp Minh, thì hôm nay cô có tư cách được đăng quang ở đây sao?”
“Tôi đương nhiên biết anh đối với tôi có ân, vậy anh nghĩ muốn tôi báo đáp như thế nào?”
“Việc cô cần làm rất đơn giản, chính là vững vàng nắm giữ được lòng của Bùi Lạp Minh, còn mau chóng để cho anh ta sớm ký tên vào thoả thuận ly hôn, bởi vì vợ trước của anh ta Hứa Mộ Nhan đã trở lại.”
“Anh yên tâm, tôi sẽ khôgn cho bất luận kẻ nào cướp đi người đàn ông của tôi! Anh ấy nói sau khi công bố xong tin vui, anh ấy sẽ ký tên lên thoả thuận ly hô.”
Khép lại điện thoại, khuôn mặt tràn đày nhu tình của Hoắc Ấm cũng chút xíu trầm xuống, ánh sáng tinh khiết trong mắt trở nên đây quỷ dị.
Kể từ năm đó cô rơi vào trong biển có một ngư dân cứu cô lên, cô cho rằng có thể dưỡng thương thật tốt rồi trở về tìm Bùi Lạp Minh, ai ngờ người ngư dân đã cứu cô lên chỉ vì một khoản nợ lại lén lút bán cô đi.
Trên đường đi cô cũng trốn đi được, nhưng mỗi lần như vậy đều sẽ bị bọn chúng bắt trở lại, phải chịu đựng khi bị bọn chúng đánh đập, nhiều lần thăm dò cô mới biết được thì ra những người kia đưa cô tới Thuỵ SĨ, hơn nữa còn muốn dựa vào nhan sắc của cô đẻ cho cô tiếp rượu khách kiếm tiền, nếu không nghe theo bọn họ, thì bọn họ sẽ để cô sống không bằng chết...
Những cuộc sống gian khổ vất vả mấy năm nay cô trải qua một khắc cũng không muốn nghĩ tới, mà khi tới thời khắc tuyệt vọng nhất, thuộc hạ của người kia lại tìm được cô, hơn nữa còn uy hiếp không cho cô nói ra thân phận của anh ta cho bất kì ai, nếu không liền đem sự thật cô tiếp rượu nói ra ngoài....
Đối với nhũng sự việc phức tạp trên đời, cô đã sớm được nếm trải hết rồi, cô đã không còn là một cô gái tâm địa hồn nhiên, hiển lành rồi, chỉ cần có thể được sống cuộc sống tốt, cần làm việc gì cô cũng sẽ làm hết tất cả.
Cô không cho phép bất luận kẻ nào cướp đi chỗ dựa của cô, huống chi người trong lòng Bùi Lạp Minh là cô không phải sao?
Nếu như không phải do trân bắt cóc năm đó, cô đã sớm là thiếu phu nhân Bùi gia rồi, đâu còn đến phiên người khác!
Màu vàng của mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu vào trong phòng sáng ngời, suồng sã chiếu lên tứ phía, chiếu lên dáng người cao lớn, một ly rượu trong suốt chứa chất lỏng màu đỏ lẫn trong ánh mặt trời khẽ đung đưa, màu đỏ tươi trong chén diêm dúa lẳng lơ, ở dưới ánh mặt trời loé ra ánh sáng chói mắt mà mỹ diệu.
Đôi môi mỏng êm ái như cánh hoa của người đàn ông đụng chạm lấy miệng chén, chất lỏng màu đỏ theo cổ họng của anh tiến vào trong dạ dày.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Bùi Lạp Minh để ly rượu xuống, “Vào đi”
“Bùi tổng, đây là thiệp mời của nhà thiết kế thời trang Willson đưa tới, hi vọng buổi tối ngày kia ngày có thể xuát hiện ở show diễn thời trang đó.”
An Thần cung kính đem thư mời để lên bàn, rồi sau đó đi ra ngoài.
Bùi Lạp Minh đưa tay cầm thư mời, trong đầu tìm kiếm cái tên này, ánh mắt chợt loé, thì ra nhà thiết kế này lại chính là người có nhiều tiếng tăm nhất trong giới thiết kế.
Anh lấy điện thoại ra nhìn lịch trình của buổi tối ngày kia, vừa đúng lúc đêm hôm đó không có lịch trình gì cẩn phải ra ngoài cũng tốt, Hoắc Ấm nhất định sẽ sinh ra hứng thú đối với những trang phục thiết kế này.
Gần tối, trong nháy mắt khi bước vào trong đại sảnh công ty của Willson đó, Hứa Mộ Nhan có cảm giác kinh diễm, cả đại sảnh đèu lấy các đồ dùng màu đen làm chủ đạo, màu đen bí mật mang theo màu vàng kim của đá cẩm thạch trên vách tường, màu đen không có ở trên tủ, màu đen thuộc vào trên da ghế các loại, sự tương đối của sắc thái nhất chính là, tiếp xúc với hộc tủ là một bức tường nước, chung quanh màu sắc bất đồng do ánh đèn chiếu xuống, phối hợp với tiếng tí tách tí tách từ trên tuỷ tuyền chảy xuống, mà thực sự để cho cô kinh ngật nhất là, thiết kế một màu đen như vậy lại không làm cho mọi thứ trở nên trầm muộn, ngược lại, lại làm cho người ta có cảm giác khiêm tốn, đơn giản mà lại không làm mất đi sự hiệu quả của màu sắc.
Ở vị trí của thang máy, đi qua máy quét dò kim loại, Hứa Mộ Nhan được tiếp đãi dẫn vào trong thang máy đi đến phòng của tổng giám đốc trên tầng cao nhất.
Cửa thang máy mở ra, thư kí của Willson đã đợi sẵn ở cửa, cô thư kí lễ phép tự giới thiệu về mình, tiện mang theo cô hướng vào bên trong đi tới, nhưng cô cảm giác như người này đang dẫn cô vào nhầm chỗ, Hứa Mộ Nhan thấy mình như đang đi vào trong một nhà hàng cao cấp, bởi vì thiết kế nơi này cùng với thiết kế dưới đại sảnh hoàn toàn ngược lại, màu trắng mới mẻ là màu chủ đạo, bàn ăn được làm từ gỗ thật được đặt ngay ngắn trên sàn nhà bằng gỗ sáng bóng, ánh nắng vàng theo đó chiếu xuống có màu vàng nhàn nhạt theo ánh đèn, bên trong căn phòng tạo nên một cảm giác thoải mái dễ chịu rất rõ ràng.
“Hứa tiểu thư, đây là một trong những phòng ăn của công ty chúng tôi, công ty chúng tôi tổng cộng có hai phòng ăn, một ở tầng dưới cùng, một chính là ở chỗ này, phòng ăn ở tầng này chủ yếu là để cho nhân viên bị áp lực có thể buông lỏng tình, thời điểm có không những công việc lu bù, mọi người đa số là sẽ xuống tầng dưới để ăn cơm.”
“Thật khiến cho người khác hâm mộ.” Nhìn thấy phong cách giàu có này, còn có cả phòng ăn sang trọng cho nhân viên, điều này không khỏi khiến cho Hứa Mộ Nhan càng thêm hâm mộ.
Thời điểm năm đó cô đi theo Willson học thiết kế, mới vừa trụ sở công ty của anh cô cũng đã cảm nhận được sự khác biệt, quả nhiên công ty trong nước của anh cũng rất có phong cách.
Thư ký mỉm cười gật đầu, “ Ừ, chúng tôi coi trọng nhất là hoàn cảnh làm việc, tổng giám đốc nói, hoàn cảnh làm việc có thể để người ta làm việc hiệu quả hơn.”
Nhìn nụ cười trên mặt thư ký, không khỏi làm cho Hứa Mộ Nhan cảm thấy, Willson là một người rất biết được nhu cầu hưởng thụ của con người, vẫn rất hiểu được lòng của nhân viên, như vậy công ty mà anh quản lý cũng sẽ rất tự nhiên, lướt qua phòng ăn, hai người họ dừng bên trái trên hành lang, ở cuối cùng của cửa là một gian phòng.
Thư ký đầu tiên là gõ cửa, sau lại ghé đầu vào nhìn xuống, xoay người lại với cô ra dấu tay giữ im lặng ‘xuỵt’, “ Tiểu thư sau khi tiến vào hãy an tĩnh đứng ở một bên chờ một chút.”
Đi vào trong phòng làm việc, ánh mắt Hứa Mộ Nhan không khỏi bị những bản thiết kế có đánh giá cao trên tường hấp dẫn, những thứ kia đều có phong cách khác nhau hoàn toàn, những bản thảo này ở dưới ánh đèn sáng rọi thật giống như đang tản ra một cỗ nồng đậm hơi thở của nghệ thuật, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
“Hi, Elaine, em đã đến rồi!”
Phía sau cửa chợt truyền đến một âm thanh nhu hòa, khiến cho Hứa Mộ Nhan chợt nhìn về phía anh, gương mặt mang theo sự sùng bái.
Dưới ánh đèn, hai mắt xanh của anh lóe ra ánh sáng so với sao còn lấp lánh hơn, sống mũi cao đình, khóe môi nhẵn nhụi, trên mặt tràn đầy nụ cười dịu dàng, mà nụ cười còn như có như không chứa đựng mùi vị của ánh mặt trời, mặc dù anh mặc những bộ đồ rất bình thường, áo sơ mi trắng, lại không giấu diếm được khí chất cao quý tản ra trên người của anh.
“Thầy trước rót cho em một cốc nước, sau đó em sẽ bắt đầu may những trang phục cho buổi triển lãm trang phục của buổi tối ngày mốt.”
“Không cần làm phiền thầy, em không khát, chính là thời điểm em ở Pháp đã chọn xong thiết kế trên bản thảo, cố ý đến nơi này để may trang phục.”
“Cũng tốt, nếu có vấn đề gì liền hỏi thầy.”
Nói xong Hứa Mộ Nhan đi tới khu vải vóc, chọn một khối vải đơn giản nhưng không mất đi sự tao nhã, rồi sau đó chọn chiếc bàn nằm ngang bên trái của sổ, cô để bản thiết kế đã vẽ xong lên bàn, đôi tay nắm thật chặt cây kéo, ánh mắt tiếp tục dừng lại ở trên khối vải mà thật vất vả cô mới tìm được.
Hứa Mộ Nhan hít thật sâu một hơi thật sâu, nắm chặt cây kéo mà cầu nguyện, để cho cô dùng cây kéo này cắt vải theo đúng như bản thiết kế mà làm ra một bộ trang phục hoàn mỹ nhất.
Có lẽ có chút khẩn trương, cô cảm thấy lòng bàn tay đang có mồ hôi rịn toát ra, nhưng cô đang cố gắng để cho mình buông lỏng, cô kéo cẩn thận từng ly từng tí cắt theo đường vẽ được vẽ trên tấm vải.
Cây kéo dưới ánh đèn lóe lên ánh sáng chói mắt, cô mỉm cười nhìn miếng vải trước mắt dần dần lộ ra hình dáng, tâm tình càng lúc càng nhẹ nhàng, cô tin tưởng rằng đây là một dấu hiệu tốt cho công việc của cô.
Cắt, may....
Mỗi một chi tiết nhỏ cũng được cô làm rất cẩn thận, mặt trời xuống lúc nào cô cũng không hay, ban đêm xuất hiện, cả đêm hôm đó, cô dùng hết tất cả tinh lực để nhào vào đống trang phục, muốn mau chóng hoàn thành được những bộ lễ phục.
“Hô, tốt lắm.” Cuối cùng sau khi cắt bỏ đi sợi dây dư thừa, Hứa Mộ Nhan chậm rãi mở miệng thở dài, cô mang theo nụ cười thỏa mãn, đẩy cửa sổ ra, khiến cho dư quang của sương đọng làm lễ phục thêm lung linh.
Nhìn lại những đường cong trang nhã, màu cam xinh đẹp, với ánh mặt trời trong vắt cùng nhau tôn lên vẻ đẹp, giống như kia là một áng mây dắt ở phía đường chân trời.
Những đám mây như ở trên nền trời nở rộ, lần này cô nhất định phải làm cho bộ trang phục này ở triển lãm thời trang bắt được thật nhiều dư quang nhất, cũng cầu cho bộ trang phục này sẽ có thêm được nhiều đánh giá hơn.
“Ba ba...” Sau lưng chợt vang lên một đạo tiếng vỗ tay, Hứa Mộ Nhan mừng rỡ nhìn về phía sau.
Ngoài cửa sổ, ánh chiều nhẹ vẩy lên sự vui vẻ trên mặt cô tạo thành một vầng sáng say lòng người, con ngươi của cô lẫn vào trong ánh sáng khẽ lóe tia sáng, ấy chính là sáng chói, động lòng người.
Từ khi anh ở Pháp, bắt đầu dạy cho Hứa Mộ Nhan học thiết kế thời trang, anh liền dần dần bị sự kiên định, cố gắng, thiện lương trên người cô hấp dẫn, nhưng anh chưa từng thổ lộ qua với cô, bởi vì anh hiểu trong lòng cô còn có một hình bóng của người khác, nhưng mà anh nguyện ý chờ, mặc kệ bao lâu...
Mà cô, là người phụ nữ thứ hai khiến cho anh không khỏi động lòng....
“Cám ơn thầy, thật cám ơn thầy đã mất công chỉ dạy cho em.”
Một giây kế tiếp, Hứa Mộ Nhan cực kì vui mừng mà nhào vào trong ngực của Chu Ý Vĩ, mừng rỡ không cần nói cũng biết...
“Em rất có thiên phú về nghề thiết kế, tới công ty giúp thầy đi, như thế nào?” Chu Ý Vĩ khẽ vuốt tóc của cô, ngay sau đó trên môi hiện lên một nụ cười mang nhiều tia hạnh phúc, trong hốc mắt trừ vui vẻ, còn có run rẩy.
Ban đêm, đêm chủ nhật, đèn rực rỡ mới lên.
Người mẫu, nhà thiết kế, nhân viên trang điểm....
Ở phía sau đài bận rộn tìm kiếm chỗ thuộc về mình...
Kiểu tóc tân trều, trang điểm thật xinh đẹp, trang sức thật hoa lệ.
Ở từng gian một, đều làm việc sửa chữa theo một trình tự, vóc người cao gầy của người mẫu từ bình thường, đều toát ra một loại mị hoặc độc nhất vô nhị.
Lúc này, âm nhạc England du dương vang lên, những người mẫu mặc trang phục của thiết kế sư Willson đều nối đuôi nhau hoa lệ mà đi lên trên sân khấu hình chữ T.
Hứa Mộ Nhan cầm trang phục trên tay đi vào phía trong khán đài tìm kiếm người mẫu thì lại thấy, trênngười mỗi một người mẫu đều đã mặc một bộ trang phục hoa lệ để chuẩn bị lên sân khấu biểu diễn, liền duy nhất chỉ có bộ trang phục của cô là không có người mẫu...
Lông mày nhỏ nhắn của cô khẽ vặn lại, một nỗi lo âu nổi lê trong lòng, nguy rồi nhất định là người phụ tá thống kê trang phục đã nhất thời quên tính bộ âu phục của cô rồi, cho nên mới không có người mẫu tới biểu diễn trang phục của cô.
Làm thế nào bây giờ?
Không có người mẫu, trang phục của sẽ không phải là sẽ không có biện pháp đứng ở trước mặt mọi người trình diễn sao?
Đây chính là tâm huyết của cô, cô tuyệt đối không thể để cho thiết kế của mình vì vậy mà bị mai một, nhưng bây giờ cô nên làm như thế nào?
“Mộ Nhan, em cuối cùng cũng tới, mới vừa rồi phụ tá nói với thầy là quên tìm người mẫu cho bộ thiết kế của em.” Chu Ý Vĩ vẻ mặt lo lắng đi tới trước mặt cô nói.
Quả nhiên là như vậy....
“Thầy, thiết kế của em vô luận như thế nào cũng không thể bỏ qua cơ hội triển lãm này được!”
“Em đừng vôi, để thầy suy nghĩ.” Chu Ý Vĩ đưa ánh mắt nhìn về bốn phía, chợt đưa mắt dừng lại trên người cô, rồi sau đó anh lùi lại phía sau hai bước đem Hứa Mộ Nhan cả người quét một lần, khóe miệng cũng chậm rãi nâng lên một nụ cười hài lòng.
Mà Hứa Mộ Nhan bị ánh mắt quan sát của anh làm cho mờ mịt, nội tâm nóng nảy cùng phát ra nồng đậm, thầy đang giở trò quỷ gì, dưới mắt lửa cũng mau đốt tới lông mày rồi, thầy vẫn còn rảnh rỗi để đứng đây quan sát cô sao?
“Thầy, thầy nói em....?”
“Chính là em rồi.”
Lời nói của Hứa Mộ Nhan còn chưa chấm dứt liền bị lời nói không có nghĩa của anh cản lại rồi, trong mắt tràn đầy dấu chấm hỏi.
“Em chính là người mẫu tốt nhất, chẳng nhẽ em đối với chính mình không tin tưởng sao?”
Cô?!
Cô ngay cả kiểu đi của người mẫu cũng chưa từng đi qua, làm như thế nào mà đi lên sàn được?
“Thầy đừng chêu đùa em, em sao làm được đây? Em đường đột đi lên như vậy, ngộ nhỡ làm hư buổi trình diễn thời trang thì như thế nào? Không được, em không làm được.”
Cô nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không ổn, quá mạo hiểm rồi....
“Thầy còn chưa lo lắng, em lo lắng cái gì? Không có việc gì, mọi việc đã có thầy ở đây, thầy sẽ hậu thuẫn cho em.!” Chu Ý Vĩ giọng kiên định nói, ánh mắt khẳng định đột nhiên làm cho sự hoảng sợ của cô vơi đi hơn một nửa.
“Em hãy lớn mật yên tâm đi lên đi, có thầy ở đây, nếu như em sợ những ánh mắt của mọi người, thì hãy tự nghĩ rằng ở đây chỉ duy nhất có một mình em đang đứng, như vậy thì em cũng sẽ không cảm thấy khẩn trương, sợ sai lầm, đừng làm cho thầy thất vọng, biết chưa?” Hai tay của anh khoát lên trên bả vai của cô, giống như đang rót dũng khí vào trong người cho cô, xua tan lo lắng trong lòng của cô.
“Lý Tâm, mau trang điểm cho Mộ Nhan, nhất định phải làm cho cô ấy thật xinh đẹp khi đứng trên sân khấu.” Nói xong Chu Ý Vĩ đem Hứa Mộ Nhan đẩy đến hướng phòng hóa trang.
Đóng cửa phòng thay quần áo lại, Hứa Mộ Nhan thở dài, lấy trong túi ra mộ bộ trang phục như đám mây, thôi, chết thì chết!
Hôm nay trừ bất đắc dĩ ra, đã không còn cách nào cả không phải sao?
Cô không thể để cho bộ thiết kế của chính mình phải mất rất nhiều thời gian mới làm ra được mà mai một đi như vậy được.
Đón ánh đèn, nhìn họa tiết trên hoa mỹ trên bộ váy, cô không khỏi hít một hơi thật sâu, Hứa Mộ Nhan, nhất định mình sẽ làm được.
Đợi chuẩn bị xong hết tất cả trang phục, Hứa Mộ Nhan lại bị người trong gương làm cho giật mình, mái tóc rối xù giờ được chải gọn gàng duỗi ra đằng trước ngực, da thịt trắng mịn dưới ánh đèn cũng không tìm ra chút tì vết nào, cặp mắt to trong veo như nước dưới ánh đèn càng thêm lấp lánh sáng chói, lông mi dài thật giống như búp bê, đôi môi hồng nhuận như hoa anh đào.
Đẹp đến nỗi tim anh không khỏi rung động, đẹp đến nỗi anh không nỡ rời mắt khỏi.
“Willson, cô ấy có thể lên trên sân khấu, nhìn cô ấy với những người mẫu biểu diễn khác không khác nhau là mấy.” Cho đến khi âm thanh của thợ trang điểm vang lên, anh mới có thể lấy lại tinh thần.
“Mộ Nhan, ưỡn ngực ngẩng đầu, em phải tin tưởng rằng những người ở bên ngoài không thể có khí chất giống như em được, không có một người nào so với em xinh đẹp hơn, tất cả mọi thứ đều vì em mà sinh ra, hãy lấy ra sự tự tin của em, chính thầy cũng sẽ ở dưới mà nhìn em đó.”
Hứa Mộ Nhan dùng sức hít khí, gật đầu một cái, hai chân chậm rãi dừng lại sự run rẩy.
“Tiếp theo sẽ là màn trình diễn thời trang mang tên cánh chim.” Chỉ nghe thấy trước đài người dẫn chương trình đã giới thiệu đến tên bộ thiết kế của cô.
Ánh đèn màu cam trong nháy mắt đem Hứa Mộ Nhan vây lại, âm nhạc êm dịu chậm rãi ở bên tai của cô mà ngân vang.
Sự cứng ngắc của cô dưới ánh đèn dần dần được buông lỏng, Hứa Mộ Nhan theo âm nhạc mà hồi tưởng lại trong đầu, thường ngày xem trên TV thấy những người mẫu biểu diễn cũng bắt trước, rón rén bước giống theo sau.
Làn váy mềm mại ở dưới ánh đèn chậm rãi dao động, Hứa Mộ Nhan đắm chìm trong âm nhạc bước đi trên sân khấu hình chữ T, cô cất từng bước đi đầu tiên.
Đi lên, tiếp tục đi lên!
Theo tiết tấu nhu hòa, cô chậm rãi đi về phía trước, cho đến phần cuối sân khấu rộng.
“Xoạt.....” Thời điểm trên sân khấu khi tất cả ánh đèn đều chiếu lên người cô, Hứa Mộ Nhan ngượng ngùng dừng lại bước chân.
“Oa.....” Dưới khán đài lập tức vang lên một tràng tiếng thổn thức.
Cô biết đó là ca ngợi không phải châm chọc, nhìn dưới sân khấu đông nghẹt người đang nhìn lên, cô không khỏi nâng lên một nụ cười giống hệt phù vân, sau đó cô xoay người rời đi, theo tiết tấu âm nhạc đi về phía khác của sân khấu hình chữ T.
Trong thời khắc âm nhạc dừng lại kia, dưới sân khấu lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
“Cậu cảm thấy như thế nào?” Nhìn bộ lễ phục được thể hiện hết sức tinh tế của Hứa Mộ Nhan, trên môi Chu Ý Vĩ không khỏi sáng lên một tia cười.
“Cậu cũng cảm thấy thế nào?” Vũ Dương giọng điệu đều giống như trong quá khứ, một dạng dịu dàng.
“Giống như.... Một đám mây, giống như một đám mây giữa ánh chiều tà, thật động lòng người, cô ấy thật giống như thiên sứ, thật là thiên sứ dưới chốn nhân gian.” Ánh sáng nóng bỏng được đốt lên trong đôi mắt nhu hòa của Chu Ý Vĩ .
“Đây là cô ấy thiết kế?”
“Lần này ngay cả người sư phụ như tôi cũng không thể không thừa nhận rằng cô ấy chính là kì tích, trang phục của cô ấy thật chói mắt như ngôi sao.”
Đang cùng lúc hai người đang nói chuyện, ở đằng xa, bên dưới sân khấu đang có một đôi mắt sâu không thấy đáy, hiện lên một tầng âm u, con ngươi cũng co rút lại một chút xíu, quanh người tản mát ra một tầng hàn băng, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Mà hô hấp của anh cũng bất giác tăng thêm, ngay cả bàn tay đang nắm lấy tay của Hoắc Ấm cũng tăng thêm sức lực, thật giống như đem sự tức giận trong cơ thể anh phát tiết lên trên cánh tay của Hoắc Ấm.
“A, Lạp Minh, tay của em đau quá.”
“Em không biết người phụ nữ vẫn một mực đang đứng bên cạnh Bùi Lạp Minh chính là người phụ nữ mà bấy lâu nay anh ta vẫn một mực tìm kiếm Hoắc Ấm sao?”
Hoắc.....
Hoắc Ấm?
Hai chữ này giống như khoảnh khắc hai viên đạn nặng kí đang oanh tạc Hứa Mộ Nhan, hô hấp của cô cũng không còn cảm giác đang thay đổi trầm trọng, trong mắt trừ kinh ngạc, chính là rung động, không còn gì khác....
“Này, Này, Mộ Nhan em còn ở đấy nghe anh nói không vậy? Này?”
Lúc này điện thoại trong tay Hứa Mộ Nhan thật giống như không có trọng lượng chảy xuống mặt đất, phát ra một tiếng ‘Phanh’, đâm vào trong màng nhĩ của cô.
Hồi lâu sau, Hứa Mộ Nhan mới thoáng lấy lại tinh thần nhặt điện thoại lên trả lời, “ Em...em biết rồi, em còn muốn sửa sang lại hành lý, nói chuyện sau, học trưởng.”
“Được... Vậy em mau dọn dẹp đi, có chuyện gì thì liền gọi cho anh.”
Sau đó cô nói được, rồi cúp điện thoại.
Ánh sáng của mặt trăng xuyên thấu qua rèm cửa sổ viền tơ màu vàng nhạt chiếu vào, ở nền gỗ trên sàn nhà chiếu lên chằng chịt những ánh sáng, đem điện thoại đặt ở trên ghế salon, Hứa Mộ Nhan lảo đảo đi về phía phòng ngủ, nằm ngang như hình chữ đại ở trên giường lớn, sững sờ nhìn đèn sen nhiều màu sắc được treo trên trần nhà đến ngẩn người.
Mà giờ phút này trên ti vi, Bùi Lạp Minh đang hướng đến ký giả công bố tin vui của anh cùng Hoắc Ấm....
Ánh trăng diêm dúa lẳng lơ.
Bên trong khách sạn là tiếng người cười huyên náo, tràn đầy những lời chúc phúc, mà ngồi ngay chính giữa đại sảnh là một người đang kéo đàn Violin, kéo lên những nốt nhạc uyển chuyển của khúc nhạc tình.
Bùi Lạp Minh cùng với Hoắc Ấm khuôn mặt vui vẻ ở trong đám người, bên người anh Hoắc Ấm một đầu tóc đen nhánh được tùy ý xõa trên vai, giữa vô hạn lười biếng, mặt mày thỉnh thoảng lại lóe ra sự thông minh.
Bọn họ thật là một đôi do trời đất tạo nên.
Các tân khách đều rối rít hướng đến phía bọn nâng ánh mắt hâm mộ....
“Lạp Minh, em muốn đi toilet.” Hoắc Ấm nhỏ nhẹ nói vào bên tai Bùi
Lạp Minh.
“Được, em đi đi”
sau khi Hoắc Ấm đi vào trong toilet đem mỗi một gian phòng đều kiểm tra thật kĩ, xác định không có người nào mới lấy điện thoại từ trong túi sách ra, bắt máy, “này, tại sao lúc này anh lại gọi điện thoại cho tôi?”
“Hoắc Ấm, hôm nay cô đã được đến nơi mà cô muốn đến rồi, cô không phải nên báo đáp tôi sao? Nếu như năm năm trướ ckhoong phải người của tôi trong quán rượu ở Thuỵ Sĩ tìm được cô đang bồi rượu, cũng đem cô về bên cạnh Bùi Lạp Minh, thì hôm nay cô có tư cách được đăng quang ở đây sao?”
“Tôi đương nhiên biết anh đối với tôi có ân, vậy anh nghĩ muốn tôi báo đáp như thế nào?”
“Việc cô cần làm rất đơn giản, chính là vững vàng nắm giữ được lòng của Bùi Lạp Minh, còn mau chóng để cho anh ta sớm ký tên vào thoả thuận ly hôn, bởi vì vợ trước của anh ta Hứa Mộ Nhan đã trở lại.”
“Anh yên tâm, tôi sẽ khôgn cho bất luận kẻ nào cướp đi người đàn ông của tôi! Anh ấy nói sau khi công bố xong tin vui, anh ấy sẽ ký tên lên thoả thuận ly hô.”
Khép lại điện thoại, khuôn mặt tràn đày nhu tình của Hoắc Ấm cũng chút xíu trầm xuống, ánh sáng tinh khiết trong mắt trở nên đây quỷ dị.
Kể từ năm đó cô rơi vào trong biển có một ngư dân cứu cô lên, cô cho rằng có thể dưỡng thương thật tốt rồi trở về tìm Bùi Lạp Minh, ai ngờ người ngư dân đã cứu cô lên chỉ vì một khoản nợ lại lén lút bán cô đi.
Trên đường đi cô cũng trốn đi được, nhưng mỗi lần như vậy đều sẽ bị bọn chúng bắt trở lại, phải chịu đựng khi bị bọn chúng đánh đập, nhiều lần thăm dò cô mới biết được thì ra những người kia đưa cô tới Thuỵ SĨ, hơn nữa còn muốn dựa vào nhan sắc của cô đẻ cho cô tiếp rượu khách kiếm tiền, nếu không nghe theo bọn họ, thì bọn họ sẽ để cô sống không bằng chết...
Những cuộc sống gian khổ vất vả mấy năm nay cô trải qua một khắc cũng không muốn nghĩ tới, mà khi tới thời khắc tuyệt vọng nhất, thuộc hạ của người kia lại tìm được cô, hơn nữa còn uy hiếp không cho cô nói ra thân phận của anh ta cho bất kì ai, nếu không liền đem sự thật cô tiếp rượu nói ra ngoài....
Đối với nhũng sự việc phức tạp trên đời, cô đã sớm được nếm trải hết rồi, cô đã không còn là một cô gái tâm địa hồn nhiên, hiển lành rồi, chỉ cần có thể được sống cuộc sống tốt, cần làm việc gì cô cũng sẽ làm hết tất cả.
Cô không cho phép bất luận kẻ nào cướp đi chỗ dựa của cô, huống chi người trong lòng Bùi Lạp Minh là cô không phải sao?
Nếu như không phải do trân bắt cóc năm đó, cô đã sớm là thiếu phu nhân Bùi gia rồi, đâu còn đến phiên người khác!
Màu vàng của mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu vào trong phòng sáng ngời, suồng sã chiếu lên tứ phía, chiếu lên dáng người cao lớn, một ly rượu trong suốt chứa chất lỏng màu đỏ lẫn trong ánh mặt trời khẽ đung đưa, màu đỏ tươi trong chén diêm dúa lẳng lơ, ở dưới ánh mặt trời loé ra ánh sáng chói mắt mà mỹ diệu.
Đôi môi mỏng êm ái như cánh hoa của người đàn ông đụng chạm lấy miệng chén, chất lỏng màu đỏ theo cổ họng của anh tiến vào trong dạ dày.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Bùi Lạp Minh để ly rượu xuống, “Vào đi”
“Bùi tổng, đây là thiệp mời của nhà thiết kế thời trang Willson đưa tới, hi vọng buổi tối ngày kia ngày có thể xuát hiện ở show diễn thời trang đó.”
An Thần cung kính đem thư mời để lên bàn, rồi sau đó đi ra ngoài.
Bùi Lạp Minh đưa tay cầm thư mời, trong đầu tìm kiếm cái tên này, ánh mắt chợt loé, thì ra nhà thiết kế này lại chính là người có nhiều tiếng tăm nhất trong giới thiết kế.
Anh lấy điện thoại ra nhìn lịch trình của buổi tối ngày kia, vừa đúng lúc đêm hôm đó không có lịch trình gì cẩn phải ra ngoài cũng tốt, Hoắc Ấm nhất định sẽ sinh ra hứng thú đối với những trang phục thiết kế này.
Gần tối, trong nháy mắt khi bước vào trong đại sảnh công ty của Willson đó, Hứa Mộ Nhan có cảm giác kinh diễm, cả đại sảnh đèu lấy các đồ dùng màu đen làm chủ đạo, màu đen bí mật mang theo màu vàng kim của đá cẩm thạch trên vách tường, màu đen không có ở trên tủ, màu đen thuộc vào trên da ghế các loại, sự tương đối của sắc thái nhất chính là, tiếp xúc với hộc tủ là một bức tường nước, chung quanh màu sắc bất đồng do ánh đèn chiếu xuống, phối hợp với tiếng tí tách tí tách từ trên tuỷ tuyền chảy xuống, mà thực sự để cho cô kinh ngật nhất là, thiết kế một màu đen như vậy lại không làm cho mọi thứ trở nên trầm muộn, ngược lại, lại làm cho người ta có cảm giác khiêm tốn, đơn giản mà lại không làm mất đi sự hiệu quả của màu sắc.
Ở vị trí của thang máy, đi qua máy quét dò kim loại, Hứa Mộ Nhan được tiếp đãi dẫn vào trong thang máy đi đến phòng của tổng giám đốc trên tầng cao nhất.
Cửa thang máy mở ra, thư kí của Willson đã đợi sẵn ở cửa, cô thư kí lễ phép tự giới thiệu về mình, tiện mang theo cô hướng vào bên trong đi tới, nhưng cô cảm giác như người này đang dẫn cô vào nhầm chỗ, Hứa Mộ Nhan thấy mình như đang đi vào trong một nhà hàng cao cấp, bởi vì thiết kế nơi này cùng với thiết kế dưới đại sảnh hoàn toàn ngược lại, màu trắng mới mẻ là màu chủ đạo, bàn ăn được làm từ gỗ thật được đặt ngay ngắn trên sàn nhà bằng gỗ sáng bóng, ánh nắng vàng theo đó chiếu xuống có màu vàng nhàn nhạt theo ánh đèn, bên trong căn phòng tạo nên một cảm giác thoải mái dễ chịu rất rõ ràng.
“Hứa tiểu thư, đây là một trong những phòng ăn của công ty chúng tôi, công ty chúng tôi tổng cộng có hai phòng ăn, một ở tầng dưới cùng, một chính là ở chỗ này, phòng ăn ở tầng này chủ yếu là để cho nhân viên bị áp lực có thể buông lỏng tình, thời điểm có không những công việc lu bù, mọi người đa số là sẽ xuống tầng dưới để ăn cơm.”
“Thật khiến cho người khác hâm mộ.” Nhìn thấy phong cách giàu có này, còn có cả phòng ăn sang trọng cho nhân viên, điều này không khỏi khiến cho Hứa Mộ Nhan càng thêm hâm mộ.
Thời điểm năm đó cô đi theo Willson học thiết kế, mới vừa trụ sở công ty của anh cô cũng đã cảm nhận được sự khác biệt, quả nhiên công ty trong nước của anh cũng rất có phong cách.
Thư ký mỉm cười gật đầu, “ Ừ, chúng tôi coi trọng nhất là hoàn cảnh làm việc, tổng giám đốc nói, hoàn cảnh làm việc có thể để người ta làm việc hiệu quả hơn.”
Nhìn nụ cười trên mặt thư ký, không khỏi làm cho Hứa Mộ Nhan cảm thấy, Willson là một người rất biết được nhu cầu hưởng thụ của con người, vẫn rất hiểu được lòng của nhân viên, như vậy công ty mà anh quản lý cũng sẽ rất tự nhiên, lướt qua phòng ăn, hai người họ dừng bên trái trên hành lang, ở cuối cùng của cửa là một gian phòng.
Thư ký đầu tiên là gõ cửa, sau lại ghé đầu vào nhìn xuống, xoay người lại với cô ra dấu tay giữ im lặng ‘xuỵt’, “ Tiểu thư sau khi tiến vào hãy an tĩnh đứng ở một bên chờ một chút.”
Đi vào trong phòng làm việc, ánh mắt Hứa Mộ Nhan không khỏi bị những bản thiết kế có đánh giá cao trên tường hấp dẫn, những thứ kia đều có phong cách khác nhau hoàn toàn, những bản thảo này ở dưới ánh đèn sáng rọi thật giống như đang tản ra một cỗ nồng đậm hơi thở của nghệ thuật, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
“Hi, Elaine, em đã đến rồi!”
Phía sau cửa chợt truyền đến một âm thanh nhu hòa, khiến cho Hứa Mộ Nhan chợt nhìn về phía anh, gương mặt mang theo sự sùng bái.
Dưới ánh đèn, hai mắt xanh của anh lóe ra ánh sáng so với sao còn lấp lánh hơn, sống mũi cao đình, khóe môi nhẵn nhụi, trên mặt tràn đầy nụ cười dịu dàng, mà nụ cười còn như có như không chứa đựng mùi vị của ánh mặt trời, mặc dù anh mặc những bộ đồ rất bình thường, áo sơ mi trắng, lại không giấu diếm được khí chất cao quý tản ra trên người của anh.
“Thầy trước rót cho em một cốc nước, sau đó em sẽ bắt đầu may những trang phục cho buổi triển lãm trang phục của buổi tối ngày mốt.”
“Không cần làm phiền thầy, em không khát, chính là thời điểm em ở Pháp đã chọn xong thiết kế trên bản thảo, cố ý đến nơi này để may trang phục.”
“Cũng tốt, nếu có vấn đề gì liền hỏi thầy.”
Nói xong Hứa Mộ Nhan đi tới khu vải vóc, chọn một khối vải đơn giản nhưng không mất đi sự tao nhã, rồi sau đó chọn chiếc bàn nằm ngang bên trái của sổ, cô để bản thiết kế đã vẽ xong lên bàn, đôi tay nắm thật chặt cây kéo, ánh mắt tiếp tục dừng lại ở trên khối vải mà thật vất vả cô mới tìm được.
Hứa Mộ Nhan hít thật sâu một hơi thật sâu, nắm chặt cây kéo mà cầu nguyện, để cho cô dùng cây kéo này cắt vải theo đúng như bản thiết kế mà làm ra một bộ trang phục hoàn mỹ nhất.
Có lẽ có chút khẩn trương, cô cảm thấy lòng bàn tay đang có mồ hôi rịn toát ra, nhưng cô đang cố gắng để cho mình buông lỏng, cô kéo cẩn thận từng ly từng tí cắt theo đường vẽ được vẽ trên tấm vải.
Cây kéo dưới ánh đèn lóe lên ánh sáng chói mắt, cô mỉm cười nhìn miếng vải trước mắt dần dần lộ ra hình dáng, tâm tình càng lúc càng nhẹ nhàng, cô tin tưởng rằng đây là một dấu hiệu tốt cho công việc của cô.
Cắt, may....
Mỗi một chi tiết nhỏ cũng được cô làm rất cẩn thận, mặt trời xuống lúc nào cô cũng không hay, ban đêm xuất hiện, cả đêm hôm đó, cô dùng hết tất cả tinh lực để nhào vào đống trang phục, muốn mau chóng hoàn thành được những bộ lễ phục.
“Hô, tốt lắm.” Cuối cùng sau khi cắt bỏ đi sợi dây dư thừa, Hứa Mộ Nhan chậm rãi mở miệng thở dài, cô mang theo nụ cười thỏa mãn, đẩy cửa sổ ra, khiến cho dư quang của sương đọng làm lễ phục thêm lung linh.
Nhìn lại những đường cong trang nhã, màu cam xinh đẹp, với ánh mặt trời trong vắt cùng nhau tôn lên vẻ đẹp, giống như kia là một áng mây dắt ở phía đường chân trời.
Những đám mây như ở trên nền trời nở rộ, lần này cô nhất định phải làm cho bộ trang phục này ở triển lãm thời trang bắt được thật nhiều dư quang nhất, cũng cầu cho bộ trang phục này sẽ có thêm được nhiều đánh giá hơn.
“Ba ba...” Sau lưng chợt vang lên một đạo tiếng vỗ tay, Hứa Mộ Nhan mừng rỡ nhìn về phía sau.
Ngoài cửa sổ, ánh chiều nhẹ vẩy lên sự vui vẻ trên mặt cô tạo thành một vầng sáng say lòng người, con ngươi của cô lẫn vào trong ánh sáng khẽ lóe tia sáng, ấy chính là sáng chói, động lòng người.
Từ khi anh ở Pháp, bắt đầu dạy cho Hứa Mộ Nhan học thiết kế thời trang, anh liền dần dần bị sự kiên định, cố gắng, thiện lương trên người cô hấp dẫn, nhưng anh chưa từng thổ lộ qua với cô, bởi vì anh hiểu trong lòng cô còn có một hình bóng của người khác, nhưng mà anh nguyện ý chờ, mặc kệ bao lâu...
Mà cô, là người phụ nữ thứ hai khiến cho anh không khỏi động lòng....
“Cám ơn thầy, thật cám ơn thầy đã mất công chỉ dạy cho em.”
Một giây kế tiếp, Hứa Mộ Nhan cực kì vui mừng mà nhào vào trong ngực của Chu Ý Vĩ, mừng rỡ không cần nói cũng biết...
“Em rất có thiên phú về nghề thiết kế, tới công ty giúp thầy đi, như thế nào?” Chu Ý Vĩ khẽ vuốt tóc của cô, ngay sau đó trên môi hiện lên một nụ cười mang nhiều tia hạnh phúc, trong hốc mắt trừ vui vẻ, còn có run rẩy.
Ban đêm, đêm chủ nhật, đèn rực rỡ mới lên.
Người mẫu, nhà thiết kế, nhân viên trang điểm....
Ở phía sau đài bận rộn tìm kiếm chỗ thuộc về mình...
Kiểu tóc tân trều, trang điểm thật xinh đẹp, trang sức thật hoa lệ.
Ở từng gian một, đều làm việc sửa chữa theo một trình tự, vóc người cao gầy của người mẫu từ bình thường, đều toát ra một loại mị hoặc độc nhất vô nhị.
Lúc này, âm nhạc England du dương vang lên, những người mẫu mặc trang phục của thiết kế sư Willson đều nối đuôi nhau hoa lệ mà đi lên trên sân khấu hình chữ T.
Hứa Mộ Nhan cầm trang phục trên tay đi vào phía trong khán đài tìm kiếm người mẫu thì lại thấy, trênngười mỗi một người mẫu đều đã mặc một bộ trang phục hoa lệ để chuẩn bị lên sân khấu biểu diễn, liền duy nhất chỉ có bộ trang phục của cô là không có người mẫu...
Lông mày nhỏ nhắn của cô khẽ vặn lại, một nỗi lo âu nổi lê trong lòng, nguy rồi nhất định là người phụ tá thống kê trang phục đã nhất thời quên tính bộ âu phục của cô rồi, cho nên mới không có người mẫu tới biểu diễn trang phục của cô.
Làm thế nào bây giờ?
Không có người mẫu, trang phục của sẽ không phải là sẽ không có biện pháp đứng ở trước mặt mọi người trình diễn sao?
Đây chính là tâm huyết của cô, cô tuyệt đối không thể để cho thiết kế của mình vì vậy mà bị mai một, nhưng bây giờ cô nên làm như thế nào?
“Mộ Nhan, em cuối cùng cũng tới, mới vừa rồi phụ tá nói với thầy là quên tìm người mẫu cho bộ thiết kế của em.” Chu Ý Vĩ vẻ mặt lo lắng đi tới trước mặt cô nói.
Quả nhiên là như vậy....
“Thầy, thiết kế của em vô luận như thế nào cũng không thể bỏ qua cơ hội triển lãm này được!”
“Em đừng vôi, để thầy suy nghĩ.” Chu Ý Vĩ đưa ánh mắt nhìn về bốn phía, chợt đưa mắt dừng lại trên người cô, rồi sau đó anh lùi lại phía sau hai bước đem Hứa Mộ Nhan cả người quét một lần, khóe miệng cũng chậm rãi nâng lên một nụ cười hài lòng.
Mà Hứa Mộ Nhan bị ánh mắt quan sát của anh làm cho mờ mịt, nội tâm nóng nảy cùng phát ra nồng đậm, thầy đang giở trò quỷ gì, dưới mắt lửa cũng mau đốt tới lông mày rồi, thầy vẫn còn rảnh rỗi để đứng đây quan sát cô sao?
“Thầy, thầy nói em....?”
“Chính là em rồi.”
Lời nói của Hứa Mộ Nhan còn chưa chấm dứt liền bị lời nói không có nghĩa của anh cản lại rồi, trong mắt tràn đầy dấu chấm hỏi.
“Em chính là người mẫu tốt nhất, chẳng nhẽ em đối với chính mình không tin tưởng sao?”
Cô?!
Cô ngay cả kiểu đi của người mẫu cũng chưa từng đi qua, làm như thế nào mà đi lên sàn được?
“Thầy đừng chêu đùa em, em sao làm được đây? Em đường đột đi lên như vậy, ngộ nhỡ làm hư buổi trình diễn thời trang thì như thế nào? Không được, em không làm được.”
Cô nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không ổn, quá mạo hiểm rồi....
“Thầy còn chưa lo lắng, em lo lắng cái gì? Không có việc gì, mọi việc đã có thầy ở đây, thầy sẽ hậu thuẫn cho em.!” Chu Ý Vĩ giọng kiên định nói, ánh mắt khẳng định đột nhiên làm cho sự hoảng sợ của cô vơi đi hơn một nửa.
“Em hãy lớn mật yên tâm đi lên đi, có thầy ở đây, nếu như em sợ những ánh mắt của mọi người, thì hãy tự nghĩ rằng ở đây chỉ duy nhất có một mình em đang đứng, như vậy thì em cũng sẽ không cảm thấy khẩn trương, sợ sai lầm, đừng làm cho thầy thất vọng, biết chưa?” Hai tay của anh khoát lên trên bả vai của cô, giống như đang rót dũng khí vào trong người cho cô, xua tan lo lắng trong lòng của cô.
“Lý Tâm, mau trang điểm cho Mộ Nhan, nhất định phải làm cho cô ấy thật xinh đẹp khi đứng trên sân khấu.” Nói xong Chu Ý Vĩ đem Hứa Mộ Nhan đẩy đến hướng phòng hóa trang.
Đóng cửa phòng thay quần áo lại, Hứa Mộ Nhan thở dài, lấy trong túi ra mộ bộ trang phục như đám mây, thôi, chết thì chết!
Hôm nay trừ bất đắc dĩ ra, đã không còn cách nào cả không phải sao?
Cô không thể để cho bộ thiết kế của chính mình phải mất rất nhiều thời gian mới làm ra được mà mai một đi như vậy được.
Đón ánh đèn, nhìn họa tiết trên hoa mỹ trên bộ váy, cô không khỏi hít một hơi thật sâu, Hứa Mộ Nhan, nhất định mình sẽ làm được.
Đợi chuẩn bị xong hết tất cả trang phục, Hứa Mộ Nhan lại bị người trong gương làm cho giật mình, mái tóc rối xù giờ được chải gọn gàng duỗi ra đằng trước ngực, da thịt trắng mịn dưới ánh đèn cũng không tìm ra chút tì vết nào, cặp mắt to trong veo như nước dưới ánh đèn càng thêm lấp lánh sáng chói, lông mi dài thật giống như búp bê, đôi môi hồng nhuận như hoa anh đào.
Đẹp đến nỗi tim anh không khỏi rung động, đẹp đến nỗi anh không nỡ rời mắt khỏi.
“Willson, cô ấy có thể lên trên sân khấu, nhìn cô ấy với những người mẫu biểu diễn khác không khác nhau là mấy.” Cho đến khi âm thanh của thợ trang điểm vang lên, anh mới có thể lấy lại tinh thần.
“Mộ Nhan, ưỡn ngực ngẩng đầu, em phải tin tưởng rằng những người ở bên ngoài không thể có khí chất giống như em được, không có một người nào so với em xinh đẹp hơn, tất cả mọi thứ đều vì em mà sinh ra, hãy lấy ra sự tự tin của em, chính thầy cũng sẽ ở dưới mà nhìn em đó.”
Hứa Mộ Nhan dùng sức hít khí, gật đầu một cái, hai chân chậm rãi dừng lại sự run rẩy.
“Tiếp theo sẽ là màn trình diễn thời trang mang tên cánh chim.” Chỉ nghe thấy trước đài người dẫn chương trình đã giới thiệu đến tên bộ thiết kế của cô.
Ánh đèn màu cam trong nháy mắt đem Hứa Mộ Nhan vây lại, âm nhạc êm dịu chậm rãi ở bên tai của cô mà ngân vang.
Sự cứng ngắc của cô dưới ánh đèn dần dần được buông lỏng, Hứa Mộ Nhan theo âm nhạc mà hồi tưởng lại trong đầu, thường ngày xem trên TV thấy những người mẫu biểu diễn cũng bắt trước, rón rén bước giống theo sau.
Làn váy mềm mại ở dưới ánh đèn chậm rãi dao động, Hứa Mộ Nhan đắm chìm trong âm nhạc bước đi trên sân khấu hình chữ T, cô cất từng bước đi đầu tiên.
Đi lên, tiếp tục đi lên!
Theo tiết tấu nhu hòa, cô chậm rãi đi về phía trước, cho đến phần cuối sân khấu rộng.
“Xoạt.....” Thời điểm trên sân khấu khi tất cả ánh đèn đều chiếu lên người cô, Hứa Mộ Nhan ngượng ngùng dừng lại bước chân.
“Oa.....” Dưới khán đài lập tức vang lên một tràng tiếng thổn thức.
Cô biết đó là ca ngợi không phải châm chọc, nhìn dưới sân khấu đông nghẹt người đang nhìn lên, cô không khỏi nâng lên một nụ cười giống hệt phù vân, sau đó cô xoay người rời đi, theo tiết tấu âm nhạc đi về phía khác của sân khấu hình chữ T.
Trong thời khắc âm nhạc dừng lại kia, dưới sân khấu lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
“Cậu cảm thấy như thế nào?” Nhìn bộ lễ phục được thể hiện hết sức tinh tế của Hứa Mộ Nhan, trên môi Chu Ý Vĩ không khỏi sáng lên một tia cười.
“Cậu cũng cảm thấy thế nào?” Vũ Dương giọng điệu đều giống như trong quá khứ, một dạng dịu dàng.
“Giống như.... Một đám mây, giống như một đám mây giữa ánh chiều tà, thật động lòng người, cô ấy thật giống như thiên sứ, thật là thiên sứ dưới chốn nhân gian.” Ánh sáng nóng bỏng được đốt lên trong đôi mắt nhu hòa của Chu Ý Vĩ .
“Đây là cô ấy thiết kế?”
“Lần này ngay cả người sư phụ như tôi cũng không thể không thừa nhận rằng cô ấy chính là kì tích, trang phục của cô ấy thật chói mắt như ngôi sao.”
Đang cùng lúc hai người đang nói chuyện, ở đằng xa, bên dưới sân khấu đang có một đôi mắt sâu không thấy đáy, hiện lên một tầng âm u, con ngươi cũng co rút lại một chút xíu, quanh người tản mát ra một tầng hàn băng, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Mà hô hấp của anh cũng bất giác tăng thêm, ngay cả bàn tay đang nắm lấy tay của Hoắc Ấm cũng tăng thêm sức lực, thật giống như đem sự tức giận trong cơ thể anh phát tiết lên trên cánh tay của Hoắc Ấm.
“A, Lạp Minh, tay của em đau quá.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.