Tổng Tài Lão Bà, Chờ Ta Một Chút
Chương 39
Phá Quân Tinh
25/11/2022
Dư Thanh là khuê mật của Mộ Lưu Yên, từng học chung và là bằng hữu tốt, nàng cũng chính là Tổng tài của xí nghiệp Dư Thị.
Hai nhà vốn đã có quen biết từ lúc hai người còn nhỏ, cho nên tình cảm giữa Mộ Lưu Yên và Dư Thanh vô cùng tốt.
Mộ Lưu Yên lúc trước có rất nhiều tình nhân, nhưng chỉ có thể trò chuyện với bằng hữu thân nhất của mình là Dư Thanh, cho nên tình bằng hữu của Dư Thanh đối với Mộ Lưu Yên cũng rất trọng yếu, không thể thay thế.
Một người là vợ của mình, một người là bằng hữu tốt nhất của mình, chung quy hi vọng hai người có thể vui vẻ thân nhau.
Cách duy nhất có thể xúc tiến tình cảm sâu sắc, ngoại trừ bữa tiệc hôm nay thì thật đúng là không còn cách thứ hai.
Dư Thanh vốn đối với việc Mộ Lưu Yên có thể lãng tử hồi đầu (trở về đàng hoàng chỉ chung tình với một người ấy ) cảm thấy rất ngạc nhiên, hơn nữa trước đây có một lần thấy Lâm Sanh đua xe khí thế bừng bừng, tâm trạng đối với Lâm Sanh không khỏi sinh ra ba phần hảo cảm, có thể làm cho Mộ yêu tinh khăng khăng một mực yêu thích, đối với con người trước kia quả thật là một việc hết sức khó khăn.
Từ nhỏ đã quen biết nhau, Dư Thanh luôn hi vọng Mộ Lưu Yên có thể hạnh phúc, đồng thời nàng cũng hi vọng Lâm Sanh không phải là Tần Mạt thứ hai, cho nên thừa dịp ăn bữa cơm này, nàng phải hảo hảo xem xét Lâm Sanh một chút, xem thử rốt cuộc Lâm Sanh có đáng hay không để Mộ Lưu Yên thật tình đối đãi.
Mà lần này, ba người chính là ăn lẩu.
Một ngày nóng bức đi ăn lẩu, cũng coi như là một loại hưởng thụ khá đặc điệt.
Tuy rằng Dư Thanh cùng Mộ Lưu Yên đều là người có tiền, nhưng hai người vẫn thực thích cái cảm giác khi ăn lẩu, trên cơ bản theo dự tính ban đầu hai nàng định dạo phố ăn cơm, nhưng cuối cùng lại chọn quán lẩu mà các nàng thường ăn nhiều nhất.
"Thanh Thanh ——" Mộ Lưu Yên ngượng ngùng nhìn Dư Thanh liếc mắt một cái, sau đó cười cười nói, "Ngươi tới sớm thật."
Dư Thanh đẩy đẩy gọng kính vàng xuống mắt tràn đầy bất đắc dĩ. "Na, có lần nào ngươi đến sớm hơn ta?" Quay đầu nhìn về phía Lâm Sanh mỉm cười, "Xin chào, ta là khuê mật của nữ nhân ngốc này. Ta nghĩ chúng ta đã từng gặp mặt. Gọi là ta Dư Thanh."
Nữ nhân ngốc? Lâm Sanh giật giật mi, Dư Thanh đúng là thật sự có thể nhìn xuyên thấu qua bản chất hiện tượng, một lời nói ra về Mộ Lưu Yên vô cùng chính xác.
Theo phương diện mà ta nhìn thấy, Mộ yêu tinh quả thật rất ngốc.
"Thanh Thanh, ngươi lại nói oan uổng cho ta!" Mộ tổng tài cảm thấy mất mặt trước Lâm Sanh, Dư Thanh là khuê mật của ta, như thế nào có thể bán đứng ta, Lâm Sanh vốn sẽ đem ta ăn gắt gao, như vậy trong mắt nàng chẳng phải là ta ngốc chết sao?
Dư Thanh mặc kệ Mộ Lưu Yên, tất cả hứng thú của nàng đều đặt trên người Lâm Sanh đang ngồi đối diện.
"Xin chào, ta là Lâm Sanh. Là... ân... vợ của Mộ yêu tinh." Lời nói trong miệng được Lâm Sanh đảo qua một vòng, ngẫm lại vẫn là nên biểu lộ rõ ràng thái độ chân thật thì hơn, ta đối với Mộ Lưu Yên là nghiêm túc, cho nên không phải là tình nhân mà là người yêu, tuy rằng chỉ khác nhau một chữ cái, nhưng ý nghĩa lại cách xa vạn dặm.
Khuôn mặt của Dư Thanh đang cẩn thận đánh giá một vòng trên người Lâm Sanh, gật gật đầu. "Không tồi, lần này nàng không chọn lầm người." Đem thực đơn giao cho Lâm Sanh. "Ta thấy trong mắt của ngươi có sự kiên định, không có do dự, ta cũng có thể yên tâm." Hướng về Mộ Lưu Yên, người đang lo lắng nhìn mình cười cười, Dư Thanh đột nhiên sinh ra cảm giác “nhà có con gái trưởng thành, nữ nhi đến tuổi rốt cuộc cũng lập gia đình." Khuê mật như nàng cũng có thể yên tâm lui thân.
"Thật vậy sao? Xem ra yêu tinh nhà ta khiến ngươi dụng tâm không ít rồi, thật sự có lỗi."
Lâm Sanh cưng chìu nhìn sang phía Mộ Lưu Yên đang nghẹn lên vì tức giận, giờ phút này chỉ cảm thấy nàng vạn phần đáng yêu, ít nhiều đã bớt đi vài phần áp lực tâm lí cùng gánh nặng, nguyên nhân có lẽ là do ở đây nàng chính là người gần gũi nhất với mình, cho nên Mộ yêu tinh hoàn toàn thả lỏng. Trước mặt đều là người một nhà, không cần thiết phải che dấu làm gì.
"Hừ hừ, Thanh Thanh, ngươi ra sức nói xấu ta đi ~~~" Mộ Lưu Yên cười cười hướng ánh mắt trên người Dư Thanh đánh tới, không quên chọc lét trên người nàng, Mộ Lưu Yên liền cười run rẩy không ngừng. "Dừng tay, mau dừng tay, ta không nói không được sao? Ngươi không sợ hình tượng đều bị hủy? Lão công ngươi cũng đang ở một bên nhìn kìa!"
Nói chưa dứt lời, Mộ Lưu Yên mới nhớ tới còn có một Lâm Sanh đang ngồi đây.
"Khụ khụ, các ngươi cứ tiếp tục, ta gọi món ăn." Lâm Sanh đưa tay đặt trên bàn gỗ, nghiêm túc ôm lấy thực đơn, còn không quên để lại một câu, "Ta cái gì cũng không có nhìn thấy."
Chỉ cần yêu tinh nhà mình vui vẻ, Lâm Đầu gỗ vẫn là giả vờ như mắt bị mù. Mộ yêu tinh tính cách chân thật như thế này, nàng làm sao có thể không thích được!
Dư Thanh, không thể không nói một câu với ngươi. Cám ơn ngươi, vì đã chiếu cố Mộ yêu tinh lâu như vậy. Bất quá, từ nay về sau, nhiệm vụ này cứ giao cho ta. Ta sẽ hảo hảo chăm sóc nàng.
Hai người cãi nhau, ăn một cái lẩu bình thường cũng thấy thật vui vẻ.
Mộ Lưu Yên ngồi bên cạnh Lâm Sanh, ngồi đối diện Dư Thanh, xem hai người nghiễm nhiên trở thành giống như một cặp kết bạn nhiều năm, trong lòng cũng rất vui vẻ, đương nhiên còn có một chút dấm chua, Đầu gỗ này, sao chưa bao giờ thấy tán gẫu với ta như vậy?
Một bữa cơm cùng bầu không khí vui vẻ đã dùng xong, ba người vừa mới đi tới cánh cửa nhà hàng, di dộng trong túi Lâm Sanh liền reo lên.
"Uy, ngoại công? Chuyện gì?" Lâm Sanh ra ý bảo Mộ Lưu Yên cùng Dư Thanh chờ một lát, sau đó quay đầu nói chuyện điện thoại với ông ngoại. "Sarah phải tới nơi này học đại học sao? Ngô, là sang năm sao? Như vậy chỉ còn có nửa năm nữa, ta đã biết, nếu nàng tới, ta sẽ chiếu cố nàng. Ân, cứ như vậy, tạm biệt."
Lâm Sanh ở một bên gọi điện thoại, Mộ Lưu Yên lại lôi kéo Dư Thanh nghe lén, nói về chuyện của Sarah, tiểu di của Lâm Sanh, trên danh nghĩa cũng là tiểu di của mình, thật sự là đủ loại bi thương.
Dư Thanh buồn cười nghe Mộ Lưu Yên báo oán, sau đó mở miệng chậm rãi, "Chậc chậc, xem ra tình địch của ngươi sang năm sẽ đến đây. Mộ Lưu Yên, cố gắng đi!" Vỗ vỗ bả vai Mộ tổng tài, Dư Thanh nghiêng đầu nín cười.
Lâm Sanh nói chuyện âm thanh không lớn, nhưng đứng ở kế bên nàng nên hai người đã nghe thấy, cho nên Dư Thanh cũng biết tiểu di của Lâm Sanh muốn tới đây. Theo Mộ Lưu Yên nói, tiểu di Lâm Sanh đối với Lâm Sanh dường như không phải tình cảm giữa người thân trong gia đình, mà là một dạng tình cảm khác.
Nói lầm bầm, vì yêu mà chiến đi, đứa nhỏ!
"Yêu tinh, chúng ta đi thôi." Lâm Sanh cúp điện thoại liền nhìn thấy Mộ Lưu Yên vẻ mặt oán niệm nhìn mình, "Làm sao vậy?"
"Sarah phải tới đây?"
"Ân, sang năm. Hình như nàng phải ghi danh ở đại học XX, với thành tích của nàng thì chỉ là chuyện sớm muộn, cho nên ngoại công muốn ta chiếu cố nàng." Lâm Sanh cau mày, "Nhưng lại phải để nàng ở cùng." Nghĩ tới tự nhiên có một cái tiểu di phải dọn vào ở cùng, trong lòng nàng cũng có chút không thoải mái, như vậy không phải là phá hỏng thế giới của hai người chúng ta sao? Nhưng là nếu để Sarah ở một mình thì nàng cũng lo lắng, lỡ xảy ra chuyện gì, ngoại công còn không giết nàng a?
Mộ Lưu Yên vừa nghe liền nhảy dựng lên, đây không phải là đem tình địch nghênh tiến vào sao? Cảm giác gặp nguy cơ nên nàng tuyệt đối bất an.
Sarah tuy rằng bây giờ còn là một đứa trẻ, nhưng vì là nữ sinh nên sẽ trưởng thành rất nhanh, hơn nữa dung mạo không hề tầm thường, mỗi ngày cùng nàng ở chung một chỗ, về phần Lâm Sanh thì nàng yên tâm, nhưng nàng lo lắng về phần Sarah.
Không được, tuyệt đối không được!
"A, đúng rồi, Thanh Thanh, nhà ngươi không phải ở gần đại học XX sao?" Mộ Lưu Yên một phen lôi kéo Dư Thanh, hai mắt lóe sáng như con sói nguy hiểm, "Sang năm ta tính toán cùng Đầu gỗ đi hưởng tuần trăng mật, có lẽ sẽ không có thời gian, ngươi sẽ giúp ta phải không?"
Ngạch, ngươi đã nói cùng ta đi tuần trăng mật khi nào? Lâm Sanh mặc dù có nghi vấn, nhưng cũng không có mở miệng, bất quá, hàm ý của Mộ yêu tinh nàng xem như hiểu được.
"Mộ Lưu Yên, ngươi đang đùa giỡn cái gì vậy?" Dư Thanh bỏ tay của Mộ tổng tài ra khỏi người, "Nàng là tiểu di của ngươi, đâu phải là tiểu di của ta, ta có rất nhiều việc phải làm a."
"Thanh Thanh, người ta chính là muốn cùng ngươi thương lượng. Nếu tiểu di đến trong thời gian ta cùng Đầu gỗ đi tuần trăng mật, như vậy nàng phải làm phiền đến ngươi a!" Mộ Lưu Yên trịnh trọng nói, "Ngươi cũng biết, lần này ta là nghiêm túc. Người ta vốn là tính toán sang năm cùng Đầu gỗ đi Hà Lan, ngươi biết mà ——" nhẹ nhàng nói bên tai Dư Thanh, "Thanh Thanh, ngươi cũng hy vọng ta sẽ hạnh phúc, đúng không?"
Dư Thanh chỉ cảm thấy nghẹn một hơi ở ngực, không thể thốt nên lời, miệng cứng ngắc, bất đắc dĩ gật gật đầu.
"Thanh Thanh, ta biết ngươi là tốt nhất!!!" Mộ Lưu Yên trong lòng khai nhạc nở hoa, vốn nàng không định gấp như vậy, nhưng vì đó là Sarah, nên nàng liền cấp bách. "Thanh Thanh, ta cho ngươi biết nha, tiểu di của Lâm Sanh chính là một tiểu mỹ nữ, hoàn toàn không phải là loại trẻ con chỉ đẹp đẽ, tinh tế không đâu. Ta biết ngươi sẽ thích điều này nhất, ngươi thấy ta tốt không? Thanh Thanh, ta đem tiểu di của Đầu gỗ giao cho ngươi!"
Dư Thanh nghe xong không nén được tức giận, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Mộ tổng tài, "Ngươi biết ta không phải là Les."
"Nhưng ta cũng phát hiện ngươi không có tìm nam nhân!" Mộ Lưu Yên cười hắc hắc.
"Ta chính là biết mỗi lần đi dạo phố, hai mắt ngươi luôn nhìn những nữ sinh trung học nha."
Dư Thanh đỏ mặt, quay đầu một cách mất tự nhiên. "Lâm Sanh, ngươi hảo hảo đi cùng lão bà ngươi, ta còn có việc phải đi trước." Không nhìn tới Mộ Lưu Yên trên mặt đang cười rộn, Dư Thanh giống như chạy trốn liền ly khai. Việc này cũng không thể trách nàng, ánh mắt nàng không thể điều khiển được, nàng có biện pháp nào sao?
Dư Thanh chưa từng nói qua nàng luyến ái, cũng không có bạn trai, tuy rằng Mộ Lưu Yên ở bên cạnh nhưng nàng cũng không tiến vào cái vòng luẩn quẩn của les, nàng giữ mình trong sạch, sống theo quy củ.
Chính là chỉ có Mộ Lưu Yên biết, Dư Thanh không nói chuyện yêu đương là bởi vì không có thích qua ai, mà mỗi lần đi dạo phố ánh mắt nàng luôn đặt ở trên người của các nữ học sinh, bởi vậy suy đoán, Dư Thanh có khẩu vị tương đối nặng, hẳn là nàng thích những cô gái trẻ tuổi.
Đương nhiên, có lẽ không phải là thích, mà là một loại yêu thích trong sáng. Nhưng là đến cuối cùng, có mấy ai biết được?
Mộ yêu tinh mặc kệ Dư Thanh cùng Sarah ở chung như thế nào, chỉ cần có thể đem tình địch này tống đi, nàng liền an lòng.
Bất quá, tương đối mà nói, vẫn là hy vọng Dư Thanh có thể cùng Sarah dây dưa cùng một chỗ, như vậy, tiểu di đáng giận này sẽ không có quấn quít lấy Đầu gỗ nhà mình nữa.
Bán đứng khuê mật, đôi khi có thể xem là một cách để giải quyết vấn đề. Lâm Sanh đối với Mộ yêu tinh kia thật sự là cưng chiều từ trong xương cốt, ôm vòng eo mềm mại, vô cùng thân thiết cắn nhẹ môi nàng một hơi. "Ngươi a, như vậy có hay không xấu tính a? Nói như thế nào thì Sarah đều là tiểu di của ta."
"Ngươi cảm thấy Thanh Thanh là người xấu sao?"
"Ngạch, không phải."
"Như vậy, ta là người xấu sao?"
"Ngạch, đương nhiên cũng không phải."
"Vậy thì sao lại không được, ta chỉ là kính nhờ Thanh Thanh chiếu cố tiểu di vài ngày mà thôi, hẳn là không có vấn đề đúng không?" Giật lông mi, tay đặt ở bên hông Lâm Sanh, tựa như chỉ cần nàng nói một câu sai ý, Mộ yêu tinh liền nhéo một cái.
Lâm Sanh nhìn lên trời, cảm thấy tương lai của mình sẽ có nhiều rắc rối, cũng không biết vì sao lại có cảm giác như thế.
"Được rồi, bất quá ngươi muốn khi nào thì đi tuần trăng mật?"
"Hiện tại chỉ nói như vậy, như thế nào, không được?"
" Được được được, ngươi nói cái gì đều được."
Lâm Sanh nhấc tay đầu hàng, cho tới bây giờ vẫn không phát giác, Mộ yêu tinh cũng có lúc ngây thơ như vậy.
"Thật sự ta nói cái gì đều được?"
"Đều được."
"Vậy tối hôm nay, chúng ta tắm chung đi!"
Mộ yêu tinh hai mắt lóe sáng nguy hiểm như sói, quét mắt từ trên xuống dưới nhìn Lâm Đầu gỗ.
"..." Lâm Sanh chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh, liền nhìn về phía khác. "Buồng tắm lớn của nhà chúng ta hình như bị hỏng."
Ta thấy không phải buồng tắm lớn bị hỏng, mà là đầu óc của ngươi bị hỏng thì đúng hơn!!! Mộ Lưu Yên oán hận cắn một phát trên mặt Lâm Sanh.
Đầu gỗ, ta đã nói như vậy, ngươi như thế nào còn ngốc như vậy?
Thật muốn một hơi cắn chết ngươi!
Mộ yêu tinh oán niệm.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: gần đây hai ngày này có điều,so sánh vội, ai, vốn đang hưng trí bừng bừng muốn biết đào bảo, cuối cùng phát hiện, nguyên lai chúng ta cũng không phải này khối liêu.
Ánh mắt không được a ~~~ các loại bi thúc giục, không nói.
Hai nhà vốn đã có quen biết từ lúc hai người còn nhỏ, cho nên tình cảm giữa Mộ Lưu Yên và Dư Thanh vô cùng tốt.
Mộ Lưu Yên lúc trước có rất nhiều tình nhân, nhưng chỉ có thể trò chuyện với bằng hữu thân nhất của mình là Dư Thanh, cho nên tình bằng hữu của Dư Thanh đối với Mộ Lưu Yên cũng rất trọng yếu, không thể thay thế.
Một người là vợ của mình, một người là bằng hữu tốt nhất của mình, chung quy hi vọng hai người có thể vui vẻ thân nhau.
Cách duy nhất có thể xúc tiến tình cảm sâu sắc, ngoại trừ bữa tiệc hôm nay thì thật đúng là không còn cách thứ hai.
Dư Thanh vốn đối với việc Mộ Lưu Yên có thể lãng tử hồi đầu (trở về đàng hoàng chỉ chung tình với một người ấy ) cảm thấy rất ngạc nhiên, hơn nữa trước đây có một lần thấy Lâm Sanh đua xe khí thế bừng bừng, tâm trạng đối với Lâm Sanh không khỏi sinh ra ba phần hảo cảm, có thể làm cho Mộ yêu tinh khăng khăng một mực yêu thích, đối với con người trước kia quả thật là một việc hết sức khó khăn.
Từ nhỏ đã quen biết nhau, Dư Thanh luôn hi vọng Mộ Lưu Yên có thể hạnh phúc, đồng thời nàng cũng hi vọng Lâm Sanh không phải là Tần Mạt thứ hai, cho nên thừa dịp ăn bữa cơm này, nàng phải hảo hảo xem xét Lâm Sanh một chút, xem thử rốt cuộc Lâm Sanh có đáng hay không để Mộ Lưu Yên thật tình đối đãi.
Mà lần này, ba người chính là ăn lẩu.
Một ngày nóng bức đi ăn lẩu, cũng coi như là một loại hưởng thụ khá đặc điệt.
Tuy rằng Dư Thanh cùng Mộ Lưu Yên đều là người có tiền, nhưng hai người vẫn thực thích cái cảm giác khi ăn lẩu, trên cơ bản theo dự tính ban đầu hai nàng định dạo phố ăn cơm, nhưng cuối cùng lại chọn quán lẩu mà các nàng thường ăn nhiều nhất.
"Thanh Thanh ——" Mộ Lưu Yên ngượng ngùng nhìn Dư Thanh liếc mắt một cái, sau đó cười cười nói, "Ngươi tới sớm thật."
Dư Thanh đẩy đẩy gọng kính vàng xuống mắt tràn đầy bất đắc dĩ. "Na, có lần nào ngươi đến sớm hơn ta?" Quay đầu nhìn về phía Lâm Sanh mỉm cười, "Xin chào, ta là khuê mật của nữ nhân ngốc này. Ta nghĩ chúng ta đã từng gặp mặt. Gọi là ta Dư Thanh."
Nữ nhân ngốc? Lâm Sanh giật giật mi, Dư Thanh đúng là thật sự có thể nhìn xuyên thấu qua bản chất hiện tượng, một lời nói ra về Mộ Lưu Yên vô cùng chính xác.
Theo phương diện mà ta nhìn thấy, Mộ yêu tinh quả thật rất ngốc.
"Thanh Thanh, ngươi lại nói oan uổng cho ta!" Mộ tổng tài cảm thấy mất mặt trước Lâm Sanh, Dư Thanh là khuê mật của ta, như thế nào có thể bán đứng ta, Lâm Sanh vốn sẽ đem ta ăn gắt gao, như vậy trong mắt nàng chẳng phải là ta ngốc chết sao?
Dư Thanh mặc kệ Mộ Lưu Yên, tất cả hứng thú của nàng đều đặt trên người Lâm Sanh đang ngồi đối diện.
"Xin chào, ta là Lâm Sanh. Là... ân... vợ của Mộ yêu tinh." Lời nói trong miệng được Lâm Sanh đảo qua một vòng, ngẫm lại vẫn là nên biểu lộ rõ ràng thái độ chân thật thì hơn, ta đối với Mộ Lưu Yên là nghiêm túc, cho nên không phải là tình nhân mà là người yêu, tuy rằng chỉ khác nhau một chữ cái, nhưng ý nghĩa lại cách xa vạn dặm.
Khuôn mặt của Dư Thanh đang cẩn thận đánh giá một vòng trên người Lâm Sanh, gật gật đầu. "Không tồi, lần này nàng không chọn lầm người." Đem thực đơn giao cho Lâm Sanh. "Ta thấy trong mắt của ngươi có sự kiên định, không có do dự, ta cũng có thể yên tâm." Hướng về Mộ Lưu Yên, người đang lo lắng nhìn mình cười cười, Dư Thanh đột nhiên sinh ra cảm giác “nhà có con gái trưởng thành, nữ nhi đến tuổi rốt cuộc cũng lập gia đình." Khuê mật như nàng cũng có thể yên tâm lui thân.
"Thật vậy sao? Xem ra yêu tinh nhà ta khiến ngươi dụng tâm không ít rồi, thật sự có lỗi."
Lâm Sanh cưng chìu nhìn sang phía Mộ Lưu Yên đang nghẹn lên vì tức giận, giờ phút này chỉ cảm thấy nàng vạn phần đáng yêu, ít nhiều đã bớt đi vài phần áp lực tâm lí cùng gánh nặng, nguyên nhân có lẽ là do ở đây nàng chính là người gần gũi nhất với mình, cho nên Mộ yêu tinh hoàn toàn thả lỏng. Trước mặt đều là người một nhà, không cần thiết phải che dấu làm gì.
"Hừ hừ, Thanh Thanh, ngươi ra sức nói xấu ta đi ~~~" Mộ Lưu Yên cười cười hướng ánh mắt trên người Dư Thanh đánh tới, không quên chọc lét trên người nàng, Mộ Lưu Yên liền cười run rẩy không ngừng. "Dừng tay, mau dừng tay, ta không nói không được sao? Ngươi không sợ hình tượng đều bị hủy? Lão công ngươi cũng đang ở một bên nhìn kìa!"
Nói chưa dứt lời, Mộ Lưu Yên mới nhớ tới còn có một Lâm Sanh đang ngồi đây.
"Khụ khụ, các ngươi cứ tiếp tục, ta gọi món ăn." Lâm Sanh đưa tay đặt trên bàn gỗ, nghiêm túc ôm lấy thực đơn, còn không quên để lại một câu, "Ta cái gì cũng không có nhìn thấy."
Chỉ cần yêu tinh nhà mình vui vẻ, Lâm Đầu gỗ vẫn là giả vờ như mắt bị mù. Mộ yêu tinh tính cách chân thật như thế này, nàng làm sao có thể không thích được!
Dư Thanh, không thể không nói một câu với ngươi. Cám ơn ngươi, vì đã chiếu cố Mộ yêu tinh lâu như vậy. Bất quá, từ nay về sau, nhiệm vụ này cứ giao cho ta. Ta sẽ hảo hảo chăm sóc nàng.
Hai người cãi nhau, ăn một cái lẩu bình thường cũng thấy thật vui vẻ.
Mộ Lưu Yên ngồi bên cạnh Lâm Sanh, ngồi đối diện Dư Thanh, xem hai người nghiễm nhiên trở thành giống như một cặp kết bạn nhiều năm, trong lòng cũng rất vui vẻ, đương nhiên còn có một chút dấm chua, Đầu gỗ này, sao chưa bao giờ thấy tán gẫu với ta như vậy?
Một bữa cơm cùng bầu không khí vui vẻ đã dùng xong, ba người vừa mới đi tới cánh cửa nhà hàng, di dộng trong túi Lâm Sanh liền reo lên.
"Uy, ngoại công? Chuyện gì?" Lâm Sanh ra ý bảo Mộ Lưu Yên cùng Dư Thanh chờ một lát, sau đó quay đầu nói chuyện điện thoại với ông ngoại. "Sarah phải tới nơi này học đại học sao? Ngô, là sang năm sao? Như vậy chỉ còn có nửa năm nữa, ta đã biết, nếu nàng tới, ta sẽ chiếu cố nàng. Ân, cứ như vậy, tạm biệt."
Lâm Sanh ở một bên gọi điện thoại, Mộ Lưu Yên lại lôi kéo Dư Thanh nghe lén, nói về chuyện của Sarah, tiểu di của Lâm Sanh, trên danh nghĩa cũng là tiểu di của mình, thật sự là đủ loại bi thương.
Dư Thanh buồn cười nghe Mộ Lưu Yên báo oán, sau đó mở miệng chậm rãi, "Chậc chậc, xem ra tình địch của ngươi sang năm sẽ đến đây. Mộ Lưu Yên, cố gắng đi!" Vỗ vỗ bả vai Mộ tổng tài, Dư Thanh nghiêng đầu nín cười.
Lâm Sanh nói chuyện âm thanh không lớn, nhưng đứng ở kế bên nàng nên hai người đã nghe thấy, cho nên Dư Thanh cũng biết tiểu di của Lâm Sanh muốn tới đây. Theo Mộ Lưu Yên nói, tiểu di Lâm Sanh đối với Lâm Sanh dường như không phải tình cảm giữa người thân trong gia đình, mà là một dạng tình cảm khác.
Nói lầm bầm, vì yêu mà chiến đi, đứa nhỏ!
"Yêu tinh, chúng ta đi thôi." Lâm Sanh cúp điện thoại liền nhìn thấy Mộ Lưu Yên vẻ mặt oán niệm nhìn mình, "Làm sao vậy?"
"Sarah phải tới đây?"
"Ân, sang năm. Hình như nàng phải ghi danh ở đại học XX, với thành tích của nàng thì chỉ là chuyện sớm muộn, cho nên ngoại công muốn ta chiếu cố nàng." Lâm Sanh cau mày, "Nhưng lại phải để nàng ở cùng." Nghĩ tới tự nhiên có một cái tiểu di phải dọn vào ở cùng, trong lòng nàng cũng có chút không thoải mái, như vậy không phải là phá hỏng thế giới của hai người chúng ta sao? Nhưng là nếu để Sarah ở một mình thì nàng cũng lo lắng, lỡ xảy ra chuyện gì, ngoại công còn không giết nàng a?
Mộ Lưu Yên vừa nghe liền nhảy dựng lên, đây không phải là đem tình địch nghênh tiến vào sao? Cảm giác gặp nguy cơ nên nàng tuyệt đối bất an.
Sarah tuy rằng bây giờ còn là một đứa trẻ, nhưng vì là nữ sinh nên sẽ trưởng thành rất nhanh, hơn nữa dung mạo không hề tầm thường, mỗi ngày cùng nàng ở chung một chỗ, về phần Lâm Sanh thì nàng yên tâm, nhưng nàng lo lắng về phần Sarah.
Không được, tuyệt đối không được!
"A, đúng rồi, Thanh Thanh, nhà ngươi không phải ở gần đại học XX sao?" Mộ Lưu Yên một phen lôi kéo Dư Thanh, hai mắt lóe sáng như con sói nguy hiểm, "Sang năm ta tính toán cùng Đầu gỗ đi hưởng tuần trăng mật, có lẽ sẽ không có thời gian, ngươi sẽ giúp ta phải không?"
Ngạch, ngươi đã nói cùng ta đi tuần trăng mật khi nào? Lâm Sanh mặc dù có nghi vấn, nhưng cũng không có mở miệng, bất quá, hàm ý của Mộ yêu tinh nàng xem như hiểu được.
"Mộ Lưu Yên, ngươi đang đùa giỡn cái gì vậy?" Dư Thanh bỏ tay của Mộ tổng tài ra khỏi người, "Nàng là tiểu di của ngươi, đâu phải là tiểu di của ta, ta có rất nhiều việc phải làm a."
"Thanh Thanh, người ta chính là muốn cùng ngươi thương lượng. Nếu tiểu di đến trong thời gian ta cùng Đầu gỗ đi tuần trăng mật, như vậy nàng phải làm phiền đến ngươi a!" Mộ Lưu Yên trịnh trọng nói, "Ngươi cũng biết, lần này ta là nghiêm túc. Người ta vốn là tính toán sang năm cùng Đầu gỗ đi Hà Lan, ngươi biết mà ——" nhẹ nhàng nói bên tai Dư Thanh, "Thanh Thanh, ngươi cũng hy vọng ta sẽ hạnh phúc, đúng không?"
Dư Thanh chỉ cảm thấy nghẹn một hơi ở ngực, không thể thốt nên lời, miệng cứng ngắc, bất đắc dĩ gật gật đầu.
"Thanh Thanh, ta biết ngươi là tốt nhất!!!" Mộ Lưu Yên trong lòng khai nhạc nở hoa, vốn nàng không định gấp như vậy, nhưng vì đó là Sarah, nên nàng liền cấp bách. "Thanh Thanh, ta cho ngươi biết nha, tiểu di của Lâm Sanh chính là một tiểu mỹ nữ, hoàn toàn không phải là loại trẻ con chỉ đẹp đẽ, tinh tế không đâu. Ta biết ngươi sẽ thích điều này nhất, ngươi thấy ta tốt không? Thanh Thanh, ta đem tiểu di của Đầu gỗ giao cho ngươi!"
Dư Thanh nghe xong không nén được tức giận, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Mộ tổng tài, "Ngươi biết ta không phải là Les."
"Nhưng ta cũng phát hiện ngươi không có tìm nam nhân!" Mộ Lưu Yên cười hắc hắc.
"Ta chính là biết mỗi lần đi dạo phố, hai mắt ngươi luôn nhìn những nữ sinh trung học nha."
Dư Thanh đỏ mặt, quay đầu một cách mất tự nhiên. "Lâm Sanh, ngươi hảo hảo đi cùng lão bà ngươi, ta còn có việc phải đi trước." Không nhìn tới Mộ Lưu Yên trên mặt đang cười rộn, Dư Thanh giống như chạy trốn liền ly khai. Việc này cũng không thể trách nàng, ánh mắt nàng không thể điều khiển được, nàng có biện pháp nào sao?
Dư Thanh chưa từng nói qua nàng luyến ái, cũng không có bạn trai, tuy rằng Mộ Lưu Yên ở bên cạnh nhưng nàng cũng không tiến vào cái vòng luẩn quẩn của les, nàng giữ mình trong sạch, sống theo quy củ.
Chính là chỉ có Mộ Lưu Yên biết, Dư Thanh không nói chuyện yêu đương là bởi vì không có thích qua ai, mà mỗi lần đi dạo phố ánh mắt nàng luôn đặt ở trên người của các nữ học sinh, bởi vậy suy đoán, Dư Thanh có khẩu vị tương đối nặng, hẳn là nàng thích những cô gái trẻ tuổi.
Đương nhiên, có lẽ không phải là thích, mà là một loại yêu thích trong sáng. Nhưng là đến cuối cùng, có mấy ai biết được?
Mộ yêu tinh mặc kệ Dư Thanh cùng Sarah ở chung như thế nào, chỉ cần có thể đem tình địch này tống đi, nàng liền an lòng.
Bất quá, tương đối mà nói, vẫn là hy vọng Dư Thanh có thể cùng Sarah dây dưa cùng một chỗ, như vậy, tiểu di đáng giận này sẽ không có quấn quít lấy Đầu gỗ nhà mình nữa.
Bán đứng khuê mật, đôi khi có thể xem là một cách để giải quyết vấn đề. Lâm Sanh đối với Mộ yêu tinh kia thật sự là cưng chiều từ trong xương cốt, ôm vòng eo mềm mại, vô cùng thân thiết cắn nhẹ môi nàng một hơi. "Ngươi a, như vậy có hay không xấu tính a? Nói như thế nào thì Sarah đều là tiểu di của ta."
"Ngươi cảm thấy Thanh Thanh là người xấu sao?"
"Ngạch, không phải."
"Như vậy, ta là người xấu sao?"
"Ngạch, đương nhiên cũng không phải."
"Vậy thì sao lại không được, ta chỉ là kính nhờ Thanh Thanh chiếu cố tiểu di vài ngày mà thôi, hẳn là không có vấn đề đúng không?" Giật lông mi, tay đặt ở bên hông Lâm Sanh, tựa như chỉ cần nàng nói một câu sai ý, Mộ yêu tinh liền nhéo một cái.
Lâm Sanh nhìn lên trời, cảm thấy tương lai của mình sẽ có nhiều rắc rối, cũng không biết vì sao lại có cảm giác như thế.
"Được rồi, bất quá ngươi muốn khi nào thì đi tuần trăng mật?"
"Hiện tại chỉ nói như vậy, như thế nào, không được?"
" Được được được, ngươi nói cái gì đều được."
Lâm Sanh nhấc tay đầu hàng, cho tới bây giờ vẫn không phát giác, Mộ yêu tinh cũng có lúc ngây thơ như vậy.
"Thật sự ta nói cái gì đều được?"
"Đều được."
"Vậy tối hôm nay, chúng ta tắm chung đi!"
Mộ yêu tinh hai mắt lóe sáng nguy hiểm như sói, quét mắt từ trên xuống dưới nhìn Lâm Đầu gỗ.
"..." Lâm Sanh chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh, liền nhìn về phía khác. "Buồng tắm lớn của nhà chúng ta hình như bị hỏng."
Ta thấy không phải buồng tắm lớn bị hỏng, mà là đầu óc của ngươi bị hỏng thì đúng hơn!!! Mộ Lưu Yên oán hận cắn một phát trên mặt Lâm Sanh.
Đầu gỗ, ta đã nói như vậy, ngươi như thế nào còn ngốc như vậy?
Thật muốn một hơi cắn chết ngươi!
Mộ yêu tinh oán niệm.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: gần đây hai ngày này có điều,so sánh vội, ai, vốn đang hưng trí bừng bừng muốn biết đào bảo, cuối cùng phát hiện, nguyên lai chúng ta cũng không phải này khối liêu.
Ánh mắt không được a ~~~ các loại bi thúc giục, không nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.