Chương 18: Chương 10-2
Kim Huyên
01/04/2017
Khúc Thiến cực kỳ bình tĩnh, đẩy Lưu Dư, giúp cô thoát khỏi con dao sắc, rồi vươn tay cướp con dao, mọi chuyện có thể dùng từ nưosc chảy mây trôi để hình dung, rồi ghì chặt, kiềm chế Nghiêm Thục Mĩ.
” Tiểu Dư, em biết cô ta?” Chị bình tĩnh hỏi Lưu Dư.
Lưu Dư vẫn ngây ra như phỗng, không trả lời.
” Tiểu Dư.” Vu Hàn khẽ đẩy, hỏi lại.” Biết cô ta?”
Lưu Dư gật đầu, há hốc miệng hít thở, mới dần bình tĩnh lại.
” Chị Thục Mĩ.” Cô tiến lên, chân thành nói.” Xin lỗi vì đã khiến chị bị đuổi việc.”
” Đưng có giả mè khóc chuột!” Nghiêm Thục Mĩ thét gào như kẻ tâm thần.” Tao thề, tuyệt sẽ không tha! Cho dù tao có bị áp giải đến sở cảnh sát, cho đến khi được thả, tao sẽ lại trả thù mày nghe không?” Cô ta thét gào, giãy dụa.
Khúc Thiến không tốn nhiều sức nhưng vẫn giữ chăt, Vu Hàn tò mò hỏi Lưu Dư,” LÀm cái gì với cô ta vậy?”
Lưu Dư nói với Khúc Thiến:” Chị Thiến, buông cô ta ra, được chứ?”
Nghe vậy, Nghiêm Thục Mĩ thoáng vẻ kinh ngạc cùng hoài nghi.
” Được sao?” Khúc Thiến hỏi.
” Không sao, cứ buông cô ta ra.”
Khúc Thiến buông tay, lui ra phía sau.
” Tao sẽ không cảm ơn.” Nghiêm Thục Mĩ vừa tự do, liền nhìn không chuyển mắt trừng mắt nàng lớn tiếng nói.
” Em không phải vì thế mà thả chị, em muốn nói là sẽ cố khuyên Khương Khắc thu hồi hình phạt hôm nay ở Công ty. nếu điều đó vẫn không làm chị bớt giận, thì cứ tìm em tính toán sổ sách.”
Nghiêm Thục Mĩ trừng mắt, không biết nên làm gì
Nó định giúp cô, giúp cô lại có việc khi xưa?
” Vì sao? Những chuyện đã qua, sao lại còn muốn giúp tôi? KHông oán, không ghét?” Khó hiểu. “
Lưu Dư nhìn cô.
” Nói thực, tôi cũng đã từng ghét. Nhưng đó chỉ là chuyện cá nhân, chẳng liên quan gì ddeesn hôm nay cả, cho nên không tán thành với cách làm của Khương Khắc.” Lưu Dư trả lời.” Thật ra, cũng có nguyên nhân khác, dù sao cũng từng là đồng nghiệp, cho nên tôi cũng biết rõ năng lực của chị, không muốn ‘Bảo Á’ mất đi một nhân viên toàn năng.”
” Cho nên, hoàn toàn không phải vì tôi?” Nghiêm Thục Mĩ mở miệng nói. Nói như vậy, nó đang cố thuyết phục cô nhận lời giúp đỡ, nhưng cô thật không muốn mắc nợ gì nó cả.
” Có thể nói như vậy.” Lưu Dư nói.
” Cho nên tôi được phục chức, nhưng cũng chẳng nợ gì cô cả.”
” Ừ.” Lưu Dư gật đầu.
Nghiêm Thục Mĩ không nói gì nữa, xoay ngời, rời đi, làm ba người ỏ lại ngây ngẩn một lúc lâu.
” Cứ như một giấc mơ vậy.” Vu Hàn lên tiếng, quay đầu nhìn Lưu Dư.” Tiểu Dư, có thể giải thích một chút không?”
Lưu Dư gật đầu, ngồi lại chỗ cũ, tiếp tục gói sủi cảo, vừa làm việc, vừa kể lại chuyện hôm nay, và cả mối quan hệ không mấy tốt đẹp với Nghiêm Thục Mĩ.
Vu Hàn gật đầu.
” Thì ra là thế. Nói như vậy, cô nàng bị đuổi việc cũng là trừng phạt đúng tội, căn bản là không tại em. Sao cô ta lại giận chó đánh mèo chứ?” Chị không đồng ý.” Chúng ta nên giao thẳng cô ta về đồn mới đúng.”
” Trước kia, mẹ em thường dạy, nên tìm chỗ bao dung mà độ lượng.” Lưu Dư mỉm cười lắc đầu.
” Ừ, nên em mới bị con quye hẹp hòi này bắt nạt.” Vu Hàn trợn mắt.
Lưu Dư cười, nhìn Khúc Thiến.
” Chị Thiến, có học võ?” Cô tò mò, cảnh chị hạ gụ Nghiêm Thục Mĩ quả thực đáng hâm mộ.
” ừ, hồi trước buồn chán có học qua.” Khúc Thiến gật đầu.
” Dạy em, em cũng muốn học.”
Vu Hàn buồn cười hỏi:” Học để làm gì?”
” Phòng thân nha.” Lưu Dư trả lời.
” Có Khương Khắc bảo hộ là đủ rồi.” Vu Hàn nói.
” Cứ nói là vậy, nhưng qua chuyện lúc nãy, may nhờ có chị Thiến, anh ấy sao kịp thời bảo vệ em? Có câu nước xa không cứu được lửa gần, cứ học là tốt nhất.”
” Nếu thế, để Khương Khắc biết, 24/24 em không bị cậu ta khoá bên người mới là lạ.” Vu Hàn cười.
Lưu Dư thốt lên:” Không thể!”
” Vì sao?” Vu Hàn hỏi.
” Nếu không sao em thuyết phục đợc anh ấy chuyện chị Thục Mĩ?”
Chắc chắn anh sẽ kiện Nghiêm Thục Mĩ, tốt nất là sẽ để cô nầng ấy chết già trong ngục, sẽ chẳng thể nào làm hại đến cô. Nếu càng khủng bố hơn, anh sẽ sai người thủ tiêu, nhanh nhất……
Ông trời, cô cũng không muốn anh vì cô mà dính máu nha! Cho nên chuyện Nghiêm Thục Mĩ dùng dao đe doạ cô, tuyệt đối không thể cho anh ấy biết.
” Dùng cả dao chém, còn gọi là chị?” Vu Hàn lắc đầu, vẻ mặt, bệnh nặng không chữa.
” Thói quen, chưa sửa được.” Lưu Dư cười gượng nói.” Tóm lại, chuyện hôm nay các chị đừng cho Khương Khắc biết, được không?” Chắp tay cầu hai vị tỷ tỷ.
” Có gì tốt?” Mắt châu lạnh lùng liếc qua, cười khẽ.
” Có, khi kết hôn sẽđer hai vị làm phù dâu, mà hồng bao cực dày.”
Vu Hàn sửng sốt.
” Đáp ứng Khương Khắc cầu hôn?” Chị hỏi.
” Dạ.” Lưu Dư đỏ mặt gật đầu, ngay giữa trưa khi ăn cơm, với lần cầu hôn thứ 1803, cô nhận lời.
” Wa, chúc mừng, Tiểu Dư.” Vu Hàn, Khúc Thiến đồng thanh chúc mừng,
Lưu Dư ngượng ngùng cúi đầu, mỉm cười.
” Khương Khắc có thể lấy được em quả là phúc ba đời.” Khúc Thiến mỉm cười.
” Không.” Lưu Dư lắc nhẹ.” Phải là em mới đúng.”
Dù sao không phải mỗi người đàn bà đều có cơ hội gả cho một ông chống là Tổng giám đốc sao? Vị này không cỉ có tiền, đẹp mặt, đã vậy lại đau cô, yêu cô.
Cười hạnh phúc, cô chân thành cảm tạ ưu ái ông trời ban tặng.
[ Hoàn ]
” Tiểu Dư, em biết cô ta?” Chị bình tĩnh hỏi Lưu Dư.
Lưu Dư vẫn ngây ra như phỗng, không trả lời.
” Tiểu Dư.” Vu Hàn khẽ đẩy, hỏi lại.” Biết cô ta?”
Lưu Dư gật đầu, há hốc miệng hít thở, mới dần bình tĩnh lại.
” Chị Thục Mĩ.” Cô tiến lên, chân thành nói.” Xin lỗi vì đã khiến chị bị đuổi việc.”
” Đưng có giả mè khóc chuột!” Nghiêm Thục Mĩ thét gào như kẻ tâm thần.” Tao thề, tuyệt sẽ không tha! Cho dù tao có bị áp giải đến sở cảnh sát, cho đến khi được thả, tao sẽ lại trả thù mày nghe không?” Cô ta thét gào, giãy dụa.
Khúc Thiến không tốn nhiều sức nhưng vẫn giữ chăt, Vu Hàn tò mò hỏi Lưu Dư,” LÀm cái gì với cô ta vậy?”
Lưu Dư nói với Khúc Thiến:” Chị Thiến, buông cô ta ra, được chứ?”
Nghe vậy, Nghiêm Thục Mĩ thoáng vẻ kinh ngạc cùng hoài nghi.
” Được sao?” Khúc Thiến hỏi.
” Không sao, cứ buông cô ta ra.”
Khúc Thiến buông tay, lui ra phía sau.
” Tao sẽ không cảm ơn.” Nghiêm Thục Mĩ vừa tự do, liền nhìn không chuyển mắt trừng mắt nàng lớn tiếng nói.
” Em không phải vì thế mà thả chị, em muốn nói là sẽ cố khuyên Khương Khắc thu hồi hình phạt hôm nay ở Công ty. nếu điều đó vẫn không làm chị bớt giận, thì cứ tìm em tính toán sổ sách.”
Nghiêm Thục Mĩ trừng mắt, không biết nên làm gì
Nó định giúp cô, giúp cô lại có việc khi xưa?
” Vì sao? Những chuyện đã qua, sao lại còn muốn giúp tôi? KHông oán, không ghét?” Khó hiểu. “
Lưu Dư nhìn cô.
” Nói thực, tôi cũng đã từng ghét. Nhưng đó chỉ là chuyện cá nhân, chẳng liên quan gì ddeesn hôm nay cả, cho nên không tán thành với cách làm của Khương Khắc.” Lưu Dư trả lời.” Thật ra, cũng có nguyên nhân khác, dù sao cũng từng là đồng nghiệp, cho nên tôi cũng biết rõ năng lực của chị, không muốn ‘Bảo Á’ mất đi một nhân viên toàn năng.”
” Cho nên, hoàn toàn không phải vì tôi?” Nghiêm Thục Mĩ mở miệng nói. Nói như vậy, nó đang cố thuyết phục cô nhận lời giúp đỡ, nhưng cô thật không muốn mắc nợ gì nó cả.
” Có thể nói như vậy.” Lưu Dư nói.
” Cho nên tôi được phục chức, nhưng cũng chẳng nợ gì cô cả.”
” Ừ.” Lưu Dư gật đầu.
Nghiêm Thục Mĩ không nói gì nữa, xoay ngời, rời đi, làm ba người ỏ lại ngây ngẩn một lúc lâu.
” Cứ như một giấc mơ vậy.” Vu Hàn lên tiếng, quay đầu nhìn Lưu Dư.” Tiểu Dư, có thể giải thích một chút không?”
Lưu Dư gật đầu, ngồi lại chỗ cũ, tiếp tục gói sủi cảo, vừa làm việc, vừa kể lại chuyện hôm nay, và cả mối quan hệ không mấy tốt đẹp với Nghiêm Thục Mĩ.
Vu Hàn gật đầu.
” Thì ra là thế. Nói như vậy, cô nàng bị đuổi việc cũng là trừng phạt đúng tội, căn bản là không tại em. Sao cô ta lại giận chó đánh mèo chứ?” Chị không đồng ý.” Chúng ta nên giao thẳng cô ta về đồn mới đúng.”
” Trước kia, mẹ em thường dạy, nên tìm chỗ bao dung mà độ lượng.” Lưu Dư mỉm cười lắc đầu.
” Ừ, nên em mới bị con quye hẹp hòi này bắt nạt.” Vu Hàn trợn mắt.
Lưu Dư cười, nhìn Khúc Thiến.
” Chị Thiến, có học võ?” Cô tò mò, cảnh chị hạ gụ Nghiêm Thục Mĩ quả thực đáng hâm mộ.
” ừ, hồi trước buồn chán có học qua.” Khúc Thiến gật đầu.
” Dạy em, em cũng muốn học.”
Vu Hàn buồn cười hỏi:” Học để làm gì?”
” Phòng thân nha.” Lưu Dư trả lời.
” Có Khương Khắc bảo hộ là đủ rồi.” Vu Hàn nói.
” Cứ nói là vậy, nhưng qua chuyện lúc nãy, may nhờ có chị Thiến, anh ấy sao kịp thời bảo vệ em? Có câu nước xa không cứu được lửa gần, cứ học là tốt nhất.”
” Nếu thế, để Khương Khắc biết, 24/24 em không bị cậu ta khoá bên người mới là lạ.” Vu Hàn cười.
Lưu Dư thốt lên:” Không thể!”
” Vì sao?” Vu Hàn hỏi.
” Nếu không sao em thuyết phục đợc anh ấy chuyện chị Thục Mĩ?”
Chắc chắn anh sẽ kiện Nghiêm Thục Mĩ, tốt nất là sẽ để cô nầng ấy chết già trong ngục, sẽ chẳng thể nào làm hại đến cô. Nếu càng khủng bố hơn, anh sẽ sai người thủ tiêu, nhanh nhất……
Ông trời, cô cũng không muốn anh vì cô mà dính máu nha! Cho nên chuyện Nghiêm Thục Mĩ dùng dao đe doạ cô, tuyệt đối không thể cho anh ấy biết.
” Dùng cả dao chém, còn gọi là chị?” Vu Hàn lắc đầu, vẻ mặt, bệnh nặng không chữa.
” Thói quen, chưa sửa được.” Lưu Dư cười gượng nói.” Tóm lại, chuyện hôm nay các chị đừng cho Khương Khắc biết, được không?” Chắp tay cầu hai vị tỷ tỷ.
” Có gì tốt?” Mắt châu lạnh lùng liếc qua, cười khẽ.
” Có, khi kết hôn sẽđer hai vị làm phù dâu, mà hồng bao cực dày.”
Vu Hàn sửng sốt.
” Đáp ứng Khương Khắc cầu hôn?” Chị hỏi.
” Dạ.” Lưu Dư đỏ mặt gật đầu, ngay giữa trưa khi ăn cơm, với lần cầu hôn thứ 1803, cô nhận lời.
” Wa, chúc mừng, Tiểu Dư.” Vu Hàn, Khúc Thiến đồng thanh chúc mừng,
Lưu Dư ngượng ngùng cúi đầu, mỉm cười.
” Khương Khắc có thể lấy được em quả là phúc ba đời.” Khúc Thiến mỉm cười.
” Không.” Lưu Dư lắc nhẹ.” Phải là em mới đúng.”
Dù sao không phải mỗi người đàn bà đều có cơ hội gả cho một ông chống là Tổng giám đốc sao? Vị này không cỉ có tiền, đẹp mặt, đã vậy lại đau cô, yêu cô.
Cười hạnh phúc, cô chân thành cảm tạ ưu ái ông trời ban tặng.
[ Hoàn ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.