Tổng Tài Lột Xác (Tổng Tài Nghịch Tập)
Chương 41: Lục Thừa Phong – Ngu Bội Tần
Thanh Dật Tự Như
20/07/2020
Lục Thừa Phong ở thành phố R hai ngày.
Chuyện hẹn nhau đến thăm đoàn phim của Tiêu Ninh Dữ và Tô Cách cũng bởi vậy mà lùi lại. Sau đó đoàn phim tăng tiến độ quay phim, lịch quay của Tô Cách xếp kín mít, Tiêu Ninh Dữ ngại quấy rầy bọn họ, nên chuyện y đại diện cho phía đầu tư đến thăm đoàn phim [ Thành Tựu ] bị kéo dài tới khi sắp đóng máy.
“Tiêu Ninh Dữ, bên này.” Tô Cách ra cổng trường quay chờ Tiêu Ninh Dữ, thấy y bước từ xe xuống là vẫy tay rối rít.
Tiêu Ninh Dữ ngoảnh sang nơi phát ra tiếng gọi, suýt nữa không nhận ra Tô Cách.
Cậu ấy đã hoàn toàn gầy đi, lộ ra khuôn mặt non nớt. Mặc dù vẫn còn ít thịt trên mặt, nhưng nhìn không béo, ngược lại rất đáng yêu. Xem ra Tô Cách nói mình có tiềm lực không phải là khoác lác.
Bởi vì quay phim bận rộn, mặc dù mỗi ngày Tô Cách đều tới phòng gym, nhưng thường tới vào buổi tối sau khi kết thúc công việc, mà Tiêu Ninh Dữ thường đến vào ban ngày, nên căn bản là hai người không gặp nhau.
Vừa thấy cậu, Tiêu Ninh Dữ sửng sốt nửa ngày mới nhận ra người chào hỏi mình là Tô Cách, cười vẫy vẫy tay: “Tô Cách?”
Tô Cách khoác vai Tiêu Ninh Dữ cười ha hả: “Là tôi nè, thế nào? Có phải tôi đẹp quá nên không nhận ra đúng không ha ha ha.”
Tiêu Ninh Dữ phì cười, ừm, cái kiểu tự tin này, đúng là Tô Cách rồi.
“Chúc mừng, giảm cân thành công rồi.” Tiêu Ninh Dữ chân thành nói.
Tô Cách thành công thật rồi.
Trước đó đạo diễn dự tính sẽ lùi phần diễn của nhân vật khi gầy lại, để chờ Tô Cách, nhưng hiện tại Tô Cách đã gầy xuống hoàn toàn, quay phim không bị chậm trễ chút nào, như vậy đã đủ để phim thành công hơn nửa.
“Ui chao, mệt xỉu thân tôi, rốt cuộc giảm xong rồi. Đợi phim đóng máy xong nhất định tôi phải ăn một bữa thật đã. Thành phố R mới mở một quán lẩu, tôi muốn đi ăn đã lâu, cứ nhìn ảnh quảng cáo là chảy nước miếng, nhịn đến là khổ. Quay phim xong phải đi ăn một nồi lẩu ở quán đó.” Tô Cách nói.
Khoảng thời gian giảm cân này cậu cũng rất khổ, kiêng ăn còn nghiêm khắc hơn Tiêu Ninh Dữ. Dù sao kế hoạch giảm béo của Tiêu Ninh Dữ là lâu dài, không có giới hạn thời gian. Còn Tô Cách thì giảm theo tiến độ quay, kiểm soát cân nặng theo từng giai đoạn, cực khổ hơn là cậu còn phải quay phim đêm ngày. Nghị lực của Tô Cách cũng không tầm thường, dù ngày nào cũng than mệt, nhưng chưa từng muốn từ bỏ.
Nói xong Tô Cách cảm thấy chưa đủ, lại nói thêm: “Không chỉ là lẩu, tôi còn muốn đi ăn hết tất cả món trước giờ không được ăn. Về thành phố C, tôi sẽ san bằng phố ăn vặt ở đó, ăn bằng đủ thì thôi.”
Tiêu Ninh Dữ dở khóc dở cười: “Ăn như thế sẽ không lo béo trở lại à?”
“Lo gì, béo lại thì thôi. Ban đầu muốn gầy đi là bởi vì phim… Cơ mà, chắc không đến nỗi béo phì trở lại đâu. Anh đừng lo, gầy đi nhìn cũng đẹp ha ha ha.” Tô Cách cười hềnh hệch ngu ngốc.
Tiêu Ninh Dữ nhẹ giọng cười, vươn tay vỗ vỗ vai Tô Cách: “Cậu vất vả rồi. Bộ phim này sẽ cho khán giả một bất ngờ cực lớn.”
Tô Cách gật đầu: “Đúng vậy, tất cả staff trong đoàn đều được yêu cầu không tiết lộ bất cứ thông tin nào. Mảng tuyên truyền cũng giấu kỹ tôi, giai đoạn trước khởi chiếu không cần tôi lộ mặt. Đợi sau khi phim được chiếu tôi mới được theo đoàn đi quảng bá. Có lẽ việc bảo mật này là cách thức tuyên truyền trọng điểm của bộ phim.”
Tiêu Ninh Dữ tán thành: “Đây đúng là một phương án tuyên truyền tốt. Để quay phim mà không ít người tập luyện giảm cân, nhưng người như cậu, trước và sau có sự tương phản lớn như vậy thì chưa từng thấy. Khán giả hẳn cũng không ngờ rằng trong bộ phim này, biến hoá béo – gầy của nhân vật chính, là do một diễn viên đảm nhiệm.”
Tô Cách cười hì hì, đập Tiêu Ninh Dữ một cái: “Tiêu tổng, đợi cháy vé đi.”
“Vậy tại đây, tôi cảm ơn cậu trước nha.” Tiêu Ninh Dữ rất là phối hợp.
Tô Cách vênh cằm lên, đắc ý nói: “Đừng khách sáo.”
…
” Thiệu Tả Toàn, Tiêu Ninh Dữ đến rồi.” Tô Cách dẫn Tiêu Ninh Dữ đến gặp Thiệu Tả Toàn.
Thiệu Tả Toàn đứng dậy từ sau màn hình, cười bắt tay với Tiêu Ninh Dữ: “Tiêu tổng, chào anh.”
“Chào cậu, đạo diễn Thiệu, ngưỡng mộ đã lâu.” Tiêu Ninh Dữ cũng vươn tay ra, mỉm cười nói.
“Trước giờ luôn muốn nói một tiếng cảm ơn với anh, may mà có anh đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, bộ phim này mới có thể quay tiếp.” Thiệu Tả Toàn chân thành nói,
“Là do kịch bản rất rung động lòng người. Và tôi cũng cảm thấy đạo diễn Thiệu hết lòng vì bộ phim.” Tiêu Ninh Dữ đáp.
Tô Cách ở bên cạnh không nhìn nổi hai người này khách sáo tới lui, vội vàng cắt đứt: “Được rồi, đều là người một nhà, đừng tâng bốc nhau ở đây chứ.”
Tiêu Ninh Dữ cười khẽ: “Đúng vậy, không cần quá khách sáo.”
Thiệu Tả Toàn cũng cười, giới thiệu một ít tình hình quay chụp cho Tiêu Ninh Dữ nghe, mãi đến khi phim chuẩn bị quay tiếp hắn mới quay lại chỉ đạo. Tô Cách thì dắt Tiêu Ninh Dữ đi dạo một vòng trường quay. Sau đó hai người ngồi ở một bên, vừa xem quay phim vừa nói chuyện phiếm.
” Tiêu Ninh Dữ, khi phim công chiếu anh nhất định phải bớt thời gian đến xem đó, tôi sẽ giữ ghế đẹp nhất cho anh.” Tô Cách nhìn về tổ quay xa xa, nói với Tiêu Ninh Dữ.
“Ừm, nhất định sẽ ủng hộ.” Tiêu Ninh Dữ đáp ứng.
Đột nhiên Tô Cách nhớ đến gì đó, xoay đầu lại nhìn chằm chằm vào Tiêu Ninh Dữ: “Nói đến cái này, quan hệ giữa anh và Lục ảnh đế rất tốt, đúng không?”
Tiêu Ninh Dữ không hiểu ra sao, hả một tiếng, cũng quay lại nhìn Tô Cách: Vừa rồi bọn y có nói chủ đề gì liên quan đến Lục Thừa Phong à? Sao tự dưng ngoặt sang đề tài này?
“Cũng không tệ lắm.”
Tô Cách hưng phấn: “Vậy thì tốt quá, anh biết Lục ảnh đế vào đoàn rồi đúng không? Khi phim mới của anh ấy công chiếu, anh có thể tìm anh ấy xin vé của suất chiếu đầu không? Tôi muốn đi xem lắm. Tôi đã đọc nguyên tác [Hiệp Khách Thiên Nhai] vô số lần rồi, phim truyền hình trước đó mặc dù rất hot, nhưng cứ cảm thấy thiếu thiếu. Nhất là diễn viên diễn Ngu Bội Tần, hoàn toàn không diễn ra được cái hồn của Ngu Bội Tần luôn á.”
Tô Cách háo hức chờ mong: “Lần này Lục ảnh đế ra trận, tự mình diễn vai Ngu Bội Tần. Với diễn xuất đỉnh cao của Lục ảnh đế, nhất định sẽ diễn nhân vật này một cách xuất thần nhập hoá. Nghe nói kịch bản đổi thành Thương Luân và Ngu Bội Tần là song nam chủ. Tôi cực kỳ chờ mong bộ phim này.”
Tiêu Ninh Dữ lại ngây ngẩn cả người.
Cái gì?
Lục Thừa Phong muốn diễn Ngu Bội Tần?
Tiêu Ninh Dữ nhìn về phía Tô Cách, không thể tin nổi: “Cậu vừa nói cái gì? Lục Thừa Phong sẽ diễn Ngu Bội Tần?”
“Đúng vậy, anh không biết hả?” Tô Cách khó hiểu, sau đó ngộ ra: “Cũng phải, ngày nào anh cũng chú tâm giảm cân, căn bản sẽ không để ý những thứ này.”
Lục Thừa Phong đang quay phim mới, Tiêu Ninh Dữ biết.
Nhưng y không biết anh ấy đang quay [Hiệp Khách Thiên Nhai].
Càng không biết anh ấy sẽ diễn Ngu Bội Tần…
Chuyện hẹn nhau đến thăm đoàn phim của Tiêu Ninh Dữ và Tô Cách cũng bởi vậy mà lùi lại. Sau đó đoàn phim tăng tiến độ quay phim, lịch quay của Tô Cách xếp kín mít, Tiêu Ninh Dữ ngại quấy rầy bọn họ, nên chuyện y đại diện cho phía đầu tư đến thăm đoàn phim [ Thành Tựu ] bị kéo dài tới khi sắp đóng máy.
“Tiêu Ninh Dữ, bên này.” Tô Cách ra cổng trường quay chờ Tiêu Ninh Dữ, thấy y bước từ xe xuống là vẫy tay rối rít.
Tiêu Ninh Dữ ngoảnh sang nơi phát ra tiếng gọi, suýt nữa không nhận ra Tô Cách.
Cậu ấy đã hoàn toàn gầy đi, lộ ra khuôn mặt non nớt. Mặc dù vẫn còn ít thịt trên mặt, nhưng nhìn không béo, ngược lại rất đáng yêu. Xem ra Tô Cách nói mình có tiềm lực không phải là khoác lác.
Bởi vì quay phim bận rộn, mặc dù mỗi ngày Tô Cách đều tới phòng gym, nhưng thường tới vào buổi tối sau khi kết thúc công việc, mà Tiêu Ninh Dữ thường đến vào ban ngày, nên căn bản là hai người không gặp nhau.
Vừa thấy cậu, Tiêu Ninh Dữ sửng sốt nửa ngày mới nhận ra người chào hỏi mình là Tô Cách, cười vẫy vẫy tay: “Tô Cách?”
Tô Cách khoác vai Tiêu Ninh Dữ cười ha hả: “Là tôi nè, thế nào? Có phải tôi đẹp quá nên không nhận ra đúng không ha ha ha.”
Tiêu Ninh Dữ phì cười, ừm, cái kiểu tự tin này, đúng là Tô Cách rồi.
“Chúc mừng, giảm cân thành công rồi.” Tiêu Ninh Dữ chân thành nói.
Tô Cách thành công thật rồi.
Trước đó đạo diễn dự tính sẽ lùi phần diễn của nhân vật khi gầy lại, để chờ Tô Cách, nhưng hiện tại Tô Cách đã gầy xuống hoàn toàn, quay phim không bị chậm trễ chút nào, như vậy đã đủ để phim thành công hơn nửa.
“Ui chao, mệt xỉu thân tôi, rốt cuộc giảm xong rồi. Đợi phim đóng máy xong nhất định tôi phải ăn một bữa thật đã. Thành phố R mới mở một quán lẩu, tôi muốn đi ăn đã lâu, cứ nhìn ảnh quảng cáo là chảy nước miếng, nhịn đến là khổ. Quay phim xong phải đi ăn một nồi lẩu ở quán đó.” Tô Cách nói.
Khoảng thời gian giảm cân này cậu cũng rất khổ, kiêng ăn còn nghiêm khắc hơn Tiêu Ninh Dữ. Dù sao kế hoạch giảm béo của Tiêu Ninh Dữ là lâu dài, không có giới hạn thời gian. Còn Tô Cách thì giảm theo tiến độ quay, kiểm soát cân nặng theo từng giai đoạn, cực khổ hơn là cậu còn phải quay phim đêm ngày. Nghị lực của Tô Cách cũng không tầm thường, dù ngày nào cũng than mệt, nhưng chưa từng muốn từ bỏ.
Nói xong Tô Cách cảm thấy chưa đủ, lại nói thêm: “Không chỉ là lẩu, tôi còn muốn đi ăn hết tất cả món trước giờ không được ăn. Về thành phố C, tôi sẽ san bằng phố ăn vặt ở đó, ăn bằng đủ thì thôi.”
Tiêu Ninh Dữ dở khóc dở cười: “Ăn như thế sẽ không lo béo trở lại à?”
“Lo gì, béo lại thì thôi. Ban đầu muốn gầy đi là bởi vì phim… Cơ mà, chắc không đến nỗi béo phì trở lại đâu. Anh đừng lo, gầy đi nhìn cũng đẹp ha ha ha.” Tô Cách cười hềnh hệch ngu ngốc.
Tiêu Ninh Dữ nhẹ giọng cười, vươn tay vỗ vỗ vai Tô Cách: “Cậu vất vả rồi. Bộ phim này sẽ cho khán giả một bất ngờ cực lớn.”
Tô Cách gật đầu: “Đúng vậy, tất cả staff trong đoàn đều được yêu cầu không tiết lộ bất cứ thông tin nào. Mảng tuyên truyền cũng giấu kỹ tôi, giai đoạn trước khởi chiếu không cần tôi lộ mặt. Đợi sau khi phim được chiếu tôi mới được theo đoàn đi quảng bá. Có lẽ việc bảo mật này là cách thức tuyên truyền trọng điểm của bộ phim.”
Tiêu Ninh Dữ tán thành: “Đây đúng là một phương án tuyên truyền tốt. Để quay phim mà không ít người tập luyện giảm cân, nhưng người như cậu, trước và sau có sự tương phản lớn như vậy thì chưa từng thấy. Khán giả hẳn cũng không ngờ rằng trong bộ phim này, biến hoá béo – gầy của nhân vật chính, là do một diễn viên đảm nhiệm.”
Tô Cách cười hì hì, đập Tiêu Ninh Dữ một cái: “Tiêu tổng, đợi cháy vé đi.”
“Vậy tại đây, tôi cảm ơn cậu trước nha.” Tiêu Ninh Dữ rất là phối hợp.
Tô Cách vênh cằm lên, đắc ý nói: “Đừng khách sáo.”
…
” Thiệu Tả Toàn, Tiêu Ninh Dữ đến rồi.” Tô Cách dẫn Tiêu Ninh Dữ đến gặp Thiệu Tả Toàn.
Thiệu Tả Toàn đứng dậy từ sau màn hình, cười bắt tay với Tiêu Ninh Dữ: “Tiêu tổng, chào anh.”
“Chào cậu, đạo diễn Thiệu, ngưỡng mộ đã lâu.” Tiêu Ninh Dữ cũng vươn tay ra, mỉm cười nói.
“Trước giờ luôn muốn nói một tiếng cảm ơn với anh, may mà có anh đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, bộ phim này mới có thể quay tiếp.” Thiệu Tả Toàn chân thành nói,
“Là do kịch bản rất rung động lòng người. Và tôi cũng cảm thấy đạo diễn Thiệu hết lòng vì bộ phim.” Tiêu Ninh Dữ đáp.
Tô Cách ở bên cạnh không nhìn nổi hai người này khách sáo tới lui, vội vàng cắt đứt: “Được rồi, đều là người một nhà, đừng tâng bốc nhau ở đây chứ.”
Tiêu Ninh Dữ cười khẽ: “Đúng vậy, không cần quá khách sáo.”
Thiệu Tả Toàn cũng cười, giới thiệu một ít tình hình quay chụp cho Tiêu Ninh Dữ nghe, mãi đến khi phim chuẩn bị quay tiếp hắn mới quay lại chỉ đạo. Tô Cách thì dắt Tiêu Ninh Dữ đi dạo một vòng trường quay. Sau đó hai người ngồi ở một bên, vừa xem quay phim vừa nói chuyện phiếm.
” Tiêu Ninh Dữ, khi phim công chiếu anh nhất định phải bớt thời gian đến xem đó, tôi sẽ giữ ghế đẹp nhất cho anh.” Tô Cách nhìn về tổ quay xa xa, nói với Tiêu Ninh Dữ.
“Ừm, nhất định sẽ ủng hộ.” Tiêu Ninh Dữ đáp ứng.
Đột nhiên Tô Cách nhớ đến gì đó, xoay đầu lại nhìn chằm chằm vào Tiêu Ninh Dữ: “Nói đến cái này, quan hệ giữa anh và Lục ảnh đế rất tốt, đúng không?”
Tiêu Ninh Dữ không hiểu ra sao, hả một tiếng, cũng quay lại nhìn Tô Cách: Vừa rồi bọn y có nói chủ đề gì liên quan đến Lục Thừa Phong à? Sao tự dưng ngoặt sang đề tài này?
“Cũng không tệ lắm.”
Tô Cách hưng phấn: “Vậy thì tốt quá, anh biết Lục ảnh đế vào đoàn rồi đúng không? Khi phim mới của anh ấy công chiếu, anh có thể tìm anh ấy xin vé của suất chiếu đầu không? Tôi muốn đi xem lắm. Tôi đã đọc nguyên tác [Hiệp Khách Thiên Nhai] vô số lần rồi, phim truyền hình trước đó mặc dù rất hot, nhưng cứ cảm thấy thiếu thiếu. Nhất là diễn viên diễn Ngu Bội Tần, hoàn toàn không diễn ra được cái hồn của Ngu Bội Tần luôn á.”
Tô Cách háo hức chờ mong: “Lần này Lục ảnh đế ra trận, tự mình diễn vai Ngu Bội Tần. Với diễn xuất đỉnh cao của Lục ảnh đế, nhất định sẽ diễn nhân vật này một cách xuất thần nhập hoá. Nghe nói kịch bản đổi thành Thương Luân và Ngu Bội Tần là song nam chủ. Tôi cực kỳ chờ mong bộ phim này.”
Tiêu Ninh Dữ lại ngây ngẩn cả người.
Cái gì?
Lục Thừa Phong muốn diễn Ngu Bội Tần?
Tiêu Ninh Dữ nhìn về phía Tô Cách, không thể tin nổi: “Cậu vừa nói cái gì? Lục Thừa Phong sẽ diễn Ngu Bội Tần?”
“Đúng vậy, anh không biết hả?” Tô Cách khó hiểu, sau đó ngộ ra: “Cũng phải, ngày nào anh cũng chú tâm giảm cân, căn bản sẽ không để ý những thứ này.”
Lục Thừa Phong đang quay phim mới, Tiêu Ninh Dữ biết.
Nhưng y không biết anh ấy đang quay [Hiệp Khách Thiên Nhai].
Càng không biết anh ấy sẽ diễn Ngu Bội Tần…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.