Tổng Tài Lừa Người: Phu Nhân Làm Sao Chạy Thoát
Chương 12: Cô yêu hắn sao?
Milmil Wirras
19/06/2021
Nguyệt Độc Thất cảm giác như bao
lòng tin của mình bị hắn chà đạp. Cảm thấy rất muốn chê cười bản thân.
Đến cuối cùng thì cô lấy tư cách gì để buộc hắn đối xử tốt với cô nhỉ?
Mấy người giúp việc trong nhà nghe thấy tiếng động của tách trà vỡ, bắt đầu nhốn nháo lên xem Nguyệt Độc Thất. Ra phòng khách, họ chỉ nhìn thấy gương mặt trắng toét của cô và những mảnh vỡ thủy tinh li ti văng tung tóe.
Quản gia thấy cảnh này liền sợ hãi, e là Tống Y Du đã chọc giận gì cô, ông ta hỏi han: “Thiếu phu nhân không sao chứ?! Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?”
Một vài giúp việc khác thì đang định tiến lên dọn dẹp ly trà giúp cô bỗng dưng lại nghe thấy tiếng cô quát to mà lùi lại, “Đừng có đến gần tôi! Tất cả các người.. để tôi một mình!”
Nghe thấy thế, ai nấy đều nhìn nhau, lưỡng lự không biết làm gì. Nguyệt Độc Thất hoàn toàn sụp đổ, giờ đây tâm trạng xấu đi nên cô tha thiết muốn một mình. Cô la lên: “Tại sao còn đứng đó, bây giờ lời tôi nói thật sự giống như gió thoảng mây trôi thôi hay sao?”
''Vâng, vâng! Chúng tôi xin lỗi Thiếu phu nhân, chúng tôi hồ đồ! Thiếu phu nhân nghỉ ngơi.'', nói rồi bọn họ bắt đầu tản ra để cô có không gian riêng tư.
Cô hoàn toàn buồn cười, giờ phút này còn gọi cô là Thiếu phu nhân. Quả là không biết cô đang rất ghét bỏ cái danh xưng vô dụng này.
Ngoài trời đột nhiên đổ cơn mưa to, chiếc điện thoại nằm chểnh mảng bên cạnh cũng đồng thời kêu lên một tiếng ''ting''. Cô theo thói quen liếc nhìn màn hình, một dòng tin nhắn quen thuộc hiện lên: “Ngủ sớm đi. Tối nay tôi sẽ về trễ.”
Là Hạc Cảnh Thần hắn nhắn tin cho cô, mọi bữa khi thấy mấy dòng này cô đều cảm thấy có chút ấm áp, nhưng giờ đây đối với cô mà nói thứ ngọt ngào này cũng thật bạt bẽo. Nguyệt Độc Thất cắn môi dưới, cầm hẳn điện thoại lên rồi ném mạnh về đằng trước. Chiếc điện thoại va thẳng vào tường, màn hình đột nhiên hiện lên mấy vạch xanh đỏ tím vài chớp chớp, giật giật.
Cô nhìn ra bên ngoài qua khung cửa sổ nhỏ. Trời mưa ngày một to hơn như thể đang biểu lộ cho tâm trạng xám xịt của cô lúc này. Cô tan nát lại không thể khóc, rõ ràng đã đem hết nước mắt dâng cho ông trời.
Đột nhiên lại nghĩ ra điều gì đó, cô đứng dậy, chạy thẳng ra bên ngoài. Lúc chạy đi còn vô tình giẫm lên một mảnh vụn thủy tinh nhỏ, mảnh vụn đâm vào da thịt cô, cơn đau rát nảy sinh vô cùng tê tái. Nhưng lúc này, nó chẳng khác nào là cơn đau do kiến cắn, làm sao mà so được với vệt nứt ngày một to lên đang rĩ máu trong trái tim cô?
Nguyệt Độc Thất chạy ra đứng giữa sân, phó mặc mình hứng trọn cơn mưa một lúc nặng hạt. Lòng cô đớn đau. Cô tự hỏi sao mình lại phải cực khổ thế này? Sao phải quan tâm đến việc hắn đã đụng chạm đến người phụ nữ nào bên ngoài? Rõ ràng trước đây còn tha thiết muốn ly hôn, mà giờ chỉ mới kiếm được một chút chứng cứ phù hợp đã chịu không nổi mà quặn đau.
Cô đúng là nực cười!
Bỗng trong phút chốc, một suy nghĩ thoáng qua đầu cô, khiến cô cảm thấy sợ hãi hơn bất cứ điều gì. Cô yêu hắn sao?
Nguyệt Độc Thất đột ngột bật cười, cô điên rồi mới yêu hắn. Điên rồi mới cam chịu kẻ đã nhốt mình như một con chó cảnh trong nhà!
Muốn dẹp đi những cảm giác mâu thuẫn trong lòng, Nguyệt Độc Thất nhìn về hướng tay phải của mình. Chiếc hồ bơi to rộng của Hạc gia. Chỉ giây lát cô đã đứng lên, chậm rãi đi về phía nó với đôi mắt vô hồn.
Một tiếng ào to lớn chùn xuống. Cả cơ thể Nguyệt Độc Thất hoàn toàn chìm trong nước, nước hồ về đêm đã lạnh nay thêm mưa còn lạnh hơn. Xóa bỏ mọi phân tâm về cơn bứt rứt trong lòng.
Một chốc cô cảm thấy hai hàng mi của mình nặng trĩu. Cô từ từ, từ từ nhắm nghiền hai mắt.
...
Hạc Cảnh Thần đang lái xe nhưng không quên lướt qua chiếc điện thoại bên cạnh. Thật lạ quá, mọi khi nhìn thấy tin nhắn của hắn thì cô đều trả lời trước rồi mới có ý định làm gì kế tiếp. Nhưng hôm nay thì khác, đã hơn một tiếng trôi qua hắn vẫn không thấy động tĩnh gì.
Hạc Cảnh Thần về tới nơi thì trời đã tối om nhưng mưa vẫn lào rào suốt. Hắn từ từ lái xe vào vườn, đỗ vào bãi đậu xe của ngôi biệt thự mới lẳng lặng đi vào trong.
Mặt khác, khung cảnh bên trong không như tưởng tượng của hắn, mọi thứ đều hết thảy bừa bộn. Ly trà vỡ thành từng mảnh dưới nền đất, điện thoại của Nguyệt Độc Thất cũng nằm lăn lóc một nơi riêng biệt.
Biết đã có chuyện gì xảy ra, hắn nhíu mày, hét lên: “Người đâu?!”
Người giúp việc lẫn quản gia nghe thấy tiếng của hắn, lần lượt chạy đến, “Thiếu gia đã về!”
Hạc Cảnh Thần với đôi mày đang ngày càng nhíu chặt, hắn quát: “Các người không biết dọn dẹp là gì à? Dám để nhà lộn xộn thế này. Độc Thất đâu?”
Nghe hắn hỏi, bọn họ mới bắt đầu ngớ người ra, tất cả quay sang nhìn nhau như muốn hỏi ''ừ nhỉ, thiếu phu nhân đâu rồi?''
Thấy cảnh này hắn vô cùng tức giận. Cả người hắn trở nên xốn xan, “Rốt cuộc là Độc Thất ở đâu các người cũng không biết!?”
Bọn họ sợ hãi cúi sầm mặt xuống, quản gia bối rối định lên tiếng nói gì đó thì từ một phía, dì Lâm lọt tọt chạy lên với gương mặt nhếch nhác, hốt hoảng: “Cậu chủ, thiếu phu nhân ngã xuống hồ rồi!”
“Cái gì!?” Đúng lúc ấy tất cả mọi người hoảng hồn, Hạc Cảnh Thần vứt hết đồ đạc đang cầm trên tay xuống, chạy thật nhanh ra ngoài sân bằng cửa sau.
Hắn lập tức nhìn thấy có người ở bên dưới hồ bơi, không ngần ngại một giây nhảy đùng xuống. Hắn làm mọi thứ đều cố gắng nhanh nhất có thể. Không lâu sau đã đưa được cô lên bờ.
Hắn lật đật chạy vào bên trong nhà, nhanh chóng đi lên lầu, không quên quay mặt lại trừng với đám người kia một cái, “Các người giỏi lắm!”
Hắn đưa cô lên phòng, trực tiếp lau người và thay đồ cho cô trong lo âu. Hắn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô nóng như lò lửa. Xong xuôi để cô nằm yên trên giường, hắn vớ lấy điện thoại, ấn ấn một dãy số rồi đưa lên tai nghe.
Đầu dây bên kia rất lâu sau mới nhấc máy, dù sao cũng đã muộn rồi. Một giọng nam truyền tới: “Alo? Hạc Cảnh Thần đã nửa đêm rồi!”
Hạc Cảnh Thần không cần quan tâm người bên kia đang nói gì, nói nhanh: “Lập tức đến nhà tôi, mang theo tất cả các loại thuốc hạ sốt! Tôi cho cậu năm phút.”
“Hả? Gì cơ? Anh hai à, đã đêm muộn rồi đấy, vã lại trời còn đang mưa nữa!”
Hắn vẫn ngang bướng không để tâm: “Cậu còn bốn phút. Vợ tôi rơi xuống nước, sau bốn phút không có mặt tại nhà tôi. Hạ Trạch, ngày mai không cần đi làm.”
“Đã rõ, thưa sếp.” Người đàn ông tên Hạ Trạch kia lập tức trả lời rồi ngắt máy. Anh ta thở dài một hơi.
Hạc Cảnh Thần liền bước tới cạnh cô, đặt đôi bàn tay lạnh lẽo của hắn lên trán cô. Nhiệt độ một lúc một tăng khiến hắn vô cùng lo sợ, “Nguyệt Độc Thất rốt cuộc đã có chuyện gì?”
Hắn thấy cô cựa quậy, giật mình nói chuyện với cô: “Độc Thất em không sao chứ?”
Nhưng đáp lại hắn chỉ có tiếng thở nóng ấm dồn dập của cô. Thấy vậy hắn liền đứng ngồi không yên. Hắn chắc là cô đã ngâm nước rất lâu rồi mới trong trạng thái suy nhược thế này.
Không kiềm lòng muốn chửi tục: “Mẹ kiếp! Để tôi biết ai làm ra trò này thì xem các người liệu có sống yên!?”
Chẳng mấy chốc mà ngoài sân đã vọng vào tiếng xe ô tô. Cửa biệt thư một phát liền bị đá tung. Hạ Trach cả người ướt sũng, gương mặt vừa mệt vừa bực bội với trên tay là một chiếc túi to tổ chảng.
Hạc Cảnh Thần không xuống đón bạn mà trực tiếp quát từ trên lầu xuống: “Giờ này mới tới? Ngày mai lo nghĩ việc đi!”
Hạ Trạch mệt thở không ra hơi. Nghe vậy liền tức tốc mang nước lên lầu.
Anh ta bước vào phòng với khuôn mặt trắng bệch, “Đây tôi chữa cho hoàng hậu nương nương! Xin hoàng thượng minh giám!”
Hắn không quan tâm, liếc xéo Hạ Trạch một cái mới tránh chỗ cho anh ta khám cho cô.
Kiểm tra hết mọi thứ, Hạ Trạch với biểu cảm không mấy tốt lành nhìn Hạc Cảnh Thần, “Có vẻ sốt nặng rồi đấy. Nước hồ phải lạnh đến mức nào?”
Hắn cau mày, “Trị được không?”
“Không phải là không thể, cũng chỉ là sốt thôi, phải đợi cô ấy tỉnh dậy xem cảm thấy thế nào nữa mới chẩn đoán thêm được. Tạm thời tôi nghe lời cậu nên ở đây vẫn có đủ thuốc.” Nói rồi, Hạ Trạch lục trong chiếc túi đen của mình, không mấy lâu đã đưa hết các thứ thuốc cần thiết cho hắn.
Còn tận tình lấy bút, giấy ra viết ghi chú rồi đưa nốt cho Hạc Cảnh Thần. “Mọi hướng dẫn đều có trong đây, đừng cho thiếu phu nhân uống bừa.”
“Được.” Song, hắn lấy vài thứ thuốc từ lưu ý của Hạ Trạch ra, nhẹ nhàng cho cô uống xong xuôi mới an tâm hơn.
Hạ Trạch lại bảo: “Tạm thời cứ để cô ấy nghỉ ngơi vài ngày đi. Đi loanh quanh uổng công lại tái bệnh.”
Hắn chỉ gật đầu rồi quay sang nhìn cô một chút, kéo Hạ Trạch ra ngoài, “Cậu ra đây với tôi một chút.”
Để cô nghỉ ngơi, hắn và Hạ Trạch kéo xuống phòng khách. “Tôi muốn biết xem rốt cuộc là vì sao cô ấy lại ở trong hồ nước. Có cậu ở đây biết đâu có thể giúp thêm một chút.”
Hạ Trạch làm bác sĩ trong công ty của Hạc Cảnh Thần, là người thông minh nhanh nhẹn, “Vậy theo cậu kể, chén trà bị vứt xuống nền nhà còn điện thoại vợ cậu bị ném chỗ khác?”
Hắn gật đầu. Hạ Trạch cùng hắn ngắm nghía quanh nhà một chút, bỗng dưng phát hiện dưới rèm cửa sổ có vật lạ, Hạ Trạch chỉ cho hắn, hắn bước tới xem xét.
Lại bất ngờ, “Là USB.”
Nói xong hắn cho người mang máy tính của hắn ra. Hắn và Hạ Trạch ngồi xuống, gắn vào máy tính chiếc USB. Đột ngột một đoạn ghi hình hiện lên, là hình ảnh một cặp đôi đang làm tình.
Cả hai người đều bất ngờ, Hạ Trạch thốt lời: “Gì vậy?”
Hắn không trả lời, vẫn tiếp tục quan sát. Hắn đoán cô đã xem chiếc USB này rồi và dường như đã tức giận ném đi. Nếu chỉ đơn thuần là cảnh nam nữ vậy tại sao cô lại tức giận đến mức đó?
Mấy người giúp việc trong nhà nghe thấy tiếng động của tách trà vỡ, bắt đầu nhốn nháo lên xem Nguyệt Độc Thất. Ra phòng khách, họ chỉ nhìn thấy gương mặt trắng toét của cô và những mảnh vỡ thủy tinh li ti văng tung tóe.
Quản gia thấy cảnh này liền sợ hãi, e là Tống Y Du đã chọc giận gì cô, ông ta hỏi han: “Thiếu phu nhân không sao chứ?! Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?”
Một vài giúp việc khác thì đang định tiến lên dọn dẹp ly trà giúp cô bỗng dưng lại nghe thấy tiếng cô quát to mà lùi lại, “Đừng có đến gần tôi! Tất cả các người.. để tôi một mình!”
Nghe thấy thế, ai nấy đều nhìn nhau, lưỡng lự không biết làm gì. Nguyệt Độc Thất hoàn toàn sụp đổ, giờ đây tâm trạng xấu đi nên cô tha thiết muốn một mình. Cô la lên: “Tại sao còn đứng đó, bây giờ lời tôi nói thật sự giống như gió thoảng mây trôi thôi hay sao?”
''Vâng, vâng! Chúng tôi xin lỗi Thiếu phu nhân, chúng tôi hồ đồ! Thiếu phu nhân nghỉ ngơi.'', nói rồi bọn họ bắt đầu tản ra để cô có không gian riêng tư.
Cô hoàn toàn buồn cười, giờ phút này còn gọi cô là Thiếu phu nhân. Quả là không biết cô đang rất ghét bỏ cái danh xưng vô dụng này.
Ngoài trời đột nhiên đổ cơn mưa to, chiếc điện thoại nằm chểnh mảng bên cạnh cũng đồng thời kêu lên một tiếng ''ting''. Cô theo thói quen liếc nhìn màn hình, một dòng tin nhắn quen thuộc hiện lên: “Ngủ sớm đi. Tối nay tôi sẽ về trễ.”
Là Hạc Cảnh Thần hắn nhắn tin cho cô, mọi bữa khi thấy mấy dòng này cô đều cảm thấy có chút ấm áp, nhưng giờ đây đối với cô mà nói thứ ngọt ngào này cũng thật bạt bẽo. Nguyệt Độc Thất cắn môi dưới, cầm hẳn điện thoại lên rồi ném mạnh về đằng trước. Chiếc điện thoại va thẳng vào tường, màn hình đột nhiên hiện lên mấy vạch xanh đỏ tím vài chớp chớp, giật giật.
Cô nhìn ra bên ngoài qua khung cửa sổ nhỏ. Trời mưa ngày một to hơn như thể đang biểu lộ cho tâm trạng xám xịt của cô lúc này. Cô tan nát lại không thể khóc, rõ ràng đã đem hết nước mắt dâng cho ông trời.
Đột nhiên lại nghĩ ra điều gì đó, cô đứng dậy, chạy thẳng ra bên ngoài. Lúc chạy đi còn vô tình giẫm lên một mảnh vụn thủy tinh nhỏ, mảnh vụn đâm vào da thịt cô, cơn đau rát nảy sinh vô cùng tê tái. Nhưng lúc này, nó chẳng khác nào là cơn đau do kiến cắn, làm sao mà so được với vệt nứt ngày một to lên đang rĩ máu trong trái tim cô?
Nguyệt Độc Thất chạy ra đứng giữa sân, phó mặc mình hứng trọn cơn mưa một lúc nặng hạt. Lòng cô đớn đau. Cô tự hỏi sao mình lại phải cực khổ thế này? Sao phải quan tâm đến việc hắn đã đụng chạm đến người phụ nữ nào bên ngoài? Rõ ràng trước đây còn tha thiết muốn ly hôn, mà giờ chỉ mới kiếm được một chút chứng cứ phù hợp đã chịu không nổi mà quặn đau.
Cô đúng là nực cười!
Bỗng trong phút chốc, một suy nghĩ thoáng qua đầu cô, khiến cô cảm thấy sợ hãi hơn bất cứ điều gì. Cô yêu hắn sao?
Nguyệt Độc Thất đột ngột bật cười, cô điên rồi mới yêu hắn. Điên rồi mới cam chịu kẻ đã nhốt mình như một con chó cảnh trong nhà!
Muốn dẹp đi những cảm giác mâu thuẫn trong lòng, Nguyệt Độc Thất nhìn về hướng tay phải của mình. Chiếc hồ bơi to rộng của Hạc gia. Chỉ giây lát cô đã đứng lên, chậm rãi đi về phía nó với đôi mắt vô hồn.
Một tiếng ào to lớn chùn xuống. Cả cơ thể Nguyệt Độc Thất hoàn toàn chìm trong nước, nước hồ về đêm đã lạnh nay thêm mưa còn lạnh hơn. Xóa bỏ mọi phân tâm về cơn bứt rứt trong lòng.
Một chốc cô cảm thấy hai hàng mi của mình nặng trĩu. Cô từ từ, từ từ nhắm nghiền hai mắt.
...
Hạc Cảnh Thần đang lái xe nhưng không quên lướt qua chiếc điện thoại bên cạnh. Thật lạ quá, mọi khi nhìn thấy tin nhắn của hắn thì cô đều trả lời trước rồi mới có ý định làm gì kế tiếp. Nhưng hôm nay thì khác, đã hơn một tiếng trôi qua hắn vẫn không thấy động tĩnh gì.
Hạc Cảnh Thần về tới nơi thì trời đã tối om nhưng mưa vẫn lào rào suốt. Hắn từ từ lái xe vào vườn, đỗ vào bãi đậu xe của ngôi biệt thự mới lẳng lặng đi vào trong.
Mặt khác, khung cảnh bên trong không như tưởng tượng của hắn, mọi thứ đều hết thảy bừa bộn. Ly trà vỡ thành từng mảnh dưới nền đất, điện thoại của Nguyệt Độc Thất cũng nằm lăn lóc một nơi riêng biệt.
Biết đã có chuyện gì xảy ra, hắn nhíu mày, hét lên: “Người đâu?!”
Người giúp việc lẫn quản gia nghe thấy tiếng của hắn, lần lượt chạy đến, “Thiếu gia đã về!”
Hạc Cảnh Thần với đôi mày đang ngày càng nhíu chặt, hắn quát: “Các người không biết dọn dẹp là gì à? Dám để nhà lộn xộn thế này. Độc Thất đâu?”
Nghe hắn hỏi, bọn họ mới bắt đầu ngớ người ra, tất cả quay sang nhìn nhau như muốn hỏi ''ừ nhỉ, thiếu phu nhân đâu rồi?''
Thấy cảnh này hắn vô cùng tức giận. Cả người hắn trở nên xốn xan, “Rốt cuộc là Độc Thất ở đâu các người cũng không biết!?”
Bọn họ sợ hãi cúi sầm mặt xuống, quản gia bối rối định lên tiếng nói gì đó thì từ một phía, dì Lâm lọt tọt chạy lên với gương mặt nhếch nhác, hốt hoảng: “Cậu chủ, thiếu phu nhân ngã xuống hồ rồi!”
“Cái gì!?” Đúng lúc ấy tất cả mọi người hoảng hồn, Hạc Cảnh Thần vứt hết đồ đạc đang cầm trên tay xuống, chạy thật nhanh ra ngoài sân bằng cửa sau.
Hắn lập tức nhìn thấy có người ở bên dưới hồ bơi, không ngần ngại một giây nhảy đùng xuống. Hắn làm mọi thứ đều cố gắng nhanh nhất có thể. Không lâu sau đã đưa được cô lên bờ.
Hắn lật đật chạy vào bên trong nhà, nhanh chóng đi lên lầu, không quên quay mặt lại trừng với đám người kia một cái, “Các người giỏi lắm!”
Hắn đưa cô lên phòng, trực tiếp lau người và thay đồ cho cô trong lo âu. Hắn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô nóng như lò lửa. Xong xuôi để cô nằm yên trên giường, hắn vớ lấy điện thoại, ấn ấn một dãy số rồi đưa lên tai nghe.
Đầu dây bên kia rất lâu sau mới nhấc máy, dù sao cũng đã muộn rồi. Một giọng nam truyền tới: “Alo? Hạc Cảnh Thần đã nửa đêm rồi!”
Hạc Cảnh Thần không cần quan tâm người bên kia đang nói gì, nói nhanh: “Lập tức đến nhà tôi, mang theo tất cả các loại thuốc hạ sốt! Tôi cho cậu năm phút.”
“Hả? Gì cơ? Anh hai à, đã đêm muộn rồi đấy, vã lại trời còn đang mưa nữa!”
Hắn vẫn ngang bướng không để tâm: “Cậu còn bốn phút. Vợ tôi rơi xuống nước, sau bốn phút không có mặt tại nhà tôi. Hạ Trạch, ngày mai không cần đi làm.”
“Đã rõ, thưa sếp.” Người đàn ông tên Hạ Trạch kia lập tức trả lời rồi ngắt máy. Anh ta thở dài một hơi.
Hạc Cảnh Thần liền bước tới cạnh cô, đặt đôi bàn tay lạnh lẽo của hắn lên trán cô. Nhiệt độ một lúc một tăng khiến hắn vô cùng lo sợ, “Nguyệt Độc Thất rốt cuộc đã có chuyện gì?”
Hắn thấy cô cựa quậy, giật mình nói chuyện với cô: “Độc Thất em không sao chứ?”
Nhưng đáp lại hắn chỉ có tiếng thở nóng ấm dồn dập của cô. Thấy vậy hắn liền đứng ngồi không yên. Hắn chắc là cô đã ngâm nước rất lâu rồi mới trong trạng thái suy nhược thế này.
Không kiềm lòng muốn chửi tục: “Mẹ kiếp! Để tôi biết ai làm ra trò này thì xem các người liệu có sống yên!?”
Chẳng mấy chốc mà ngoài sân đã vọng vào tiếng xe ô tô. Cửa biệt thư một phát liền bị đá tung. Hạ Trach cả người ướt sũng, gương mặt vừa mệt vừa bực bội với trên tay là một chiếc túi to tổ chảng.
Hạc Cảnh Thần không xuống đón bạn mà trực tiếp quát từ trên lầu xuống: “Giờ này mới tới? Ngày mai lo nghĩ việc đi!”
Hạ Trạch mệt thở không ra hơi. Nghe vậy liền tức tốc mang nước lên lầu.
Anh ta bước vào phòng với khuôn mặt trắng bệch, “Đây tôi chữa cho hoàng hậu nương nương! Xin hoàng thượng minh giám!”
Hắn không quan tâm, liếc xéo Hạ Trạch một cái mới tránh chỗ cho anh ta khám cho cô.
Kiểm tra hết mọi thứ, Hạ Trạch với biểu cảm không mấy tốt lành nhìn Hạc Cảnh Thần, “Có vẻ sốt nặng rồi đấy. Nước hồ phải lạnh đến mức nào?”
Hắn cau mày, “Trị được không?”
“Không phải là không thể, cũng chỉ là sốt thôi, phải đợi cô ấy tỉnh dậy xem cảm thấy thế nào nữa mới chẩn đoán thêm được. Tạm thời tôi nghe lời cậu nên ở đây vẫn có đủ thuốc.” Nói rồi, Hạ Trạch lục trong chiếc túi đen của mình, không mấy lâu đã đưa hết các thứ thuốc cần thiết cho hắn.
Còn tận tình lấy bút, giấy ra viết ghi chú rồi đưa nốt cho Hạc Cảnh Thần. “Mọi hướng dẫn đều có trong đây, đừng cho thiếu phu nhân uống bừa.”
“Được.” Song, hắn lấy vài thứ thuốc từ lưu ý của Hạ Trạch ra, nhẹ nhàng cho cô uống xong xuôi mới an tâm hơn.
Hạ Trạch lại bảo: “Tạm thời cứ để cô ấy nghỉ ngơi vài ngày đi. Đi loanh quanh uổng công lại tái bệnh.”
Hắn chỉ gật đầu rồi quay sang nhìn cô một chút, kéo Hạ Trạch ra ngoài, “Cậu ra đây với tôi một chút.”
Để cô nghỉ ngơi, hắn và Hạ Trạch kéo xuống phòng khách. “Tôi muốn biết xem rốt cuộc là vì sao cô ấy lại ở trong hồ nước. Có cậu ở đây biết đâu có thể giúp thêm một chút.”
Hạ Trạch làm bác sĩ trong công ty của Hạc Cảnh Thần, là người thông minh nhanh nhẹn, “Vậy theo cậu kể, chén trà bị vứt xuống nền nhà còn điện thoại vợ cậu bị ném chỗ khác?”
Hắn gật đầu. Hạ Trạch cùng hắn ngắm nghía quanh nhà một chút, bỗng dưng phát hiện dưới rèm cửa sổ có vật lạ, Hạ Trạch chỉ cho hắn, hắn bước tới xem xét.
Lại bất ngờ, “Là USB.”
Nói xong hắn cho người mang máy tính của hắn ra. Hắn và Hạ Trạch ngồi xuống, gắn vào máy tính chiếc USB. Đột ngột một đoạn ghi hình hiện lên, là hình ảnh một cặp đôi đang làm tình.
Cả hai người đều bất ngờ, Hạ Trạch thốt lời: “Gì vậy?”
Hắn không trả lời, vẫn tiếp tục quan sát. Hắn đoán cô đã xem chiếc USB này rồi và dường như đã tức giận ném đi. Nếu chỉ đơn thuần là cảnh nam nữ vậy tại sao cô lại tức giận đến mức đó?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.