Chương 19: Em dùng tay giúp anh
Tâm Tắc Đạn Hoàn
05/06/2023
Edit: Chân
Bởi vì hành vi ác độc đêm hôm trước, ngày hôm sau tổng tài vừa mở mắt đã nghênh đón nắm đấm sắt của vợ, đồng thời bị cưỡng chế ngủ một mình.
Vì bản thân đã tuân thủ nguyên tắc này suốt bao nhiêu ngày tháng, tổng tài kiên quyết không chịu chăn đơn gối chiếc, xoa ngực chuẩn bị cãi lộn với phu nhân thì cuộc điện thoại giục về làm của trợ lý lại tới.
Trịnh Hiên xúi Quý Lương đưa ông nội cùng về, hắn sẽ sắp xếp phòng bệnh một người xa hoa nhất cho ông, nhân viên y tế cũng là người chuyên nghiệp nhất, bảo đảm sẽ hầu hạ ông thoải mái.
Quý Lương nghe xong cạn lời, ông nội chỉ bị bong gân thôi, cũng sắp khỏi luôn rồi, giờ mà chuyển viện chắc chắn sẽ bị ông mắng là thần kinh.
"Anh đi trước, đợi ông khỏe hẳn rồi em về ngay." Quý Lương vỗ vỗ tổng tài đang ôm chó con ngồi trên ghế nhỏ, kiên nhẫn dỗ dành.
"......" Tổng tài xoay người không nói lời nào, cả người toát ra hơi thở đáng thương.
"Anh phải nghe lời! Cũng không phải là em không về nữa, ông nội cần em chăm sóc!"
"Vậy mới kêu em đưa ông nội đi cùng, anh cũng có thể chăm sóc ông." Tổng tài nhỏ giọng nói thầm, Quý Lương thật sự dở khóc dở cười.
"Tay chân ông không còn khỏe nữa, sao có thể để ông bôn ba với chúng mình?"
"......" Tổng tài lại không nói gì.
Khi Quý Lương đang đau đầu thì điện thoại của quản gia đến, không biết anh nói gì mà Trịnh Hiên vốn đang uể oải lập tức phấn chấn lạ thường, nếu hắn có đuôi, chắc chắn bây giờ nó đang sung sướng quẫy lia lịa.
"Anh về trước, đến lúc đó sẽ phái người đi đón em." Trịnh Hiên đứng dậy ôm Quý Lương thật chặt, rồi lại hung hăng mút tuyến thể mình đã đánh dấu hai cái thật mạnh, a, phê!
"Rồi, đi đường cẩn thận." Quý Lương duỗi tay muốn nhận chó con, lại bị Trịnh Hiên tránh đi.
"Anh mang vật nhỏ này về trước, em chuyên tâm chăm sóc ông nội và bản thân, đừng để phân tâm vì nó."
Quý Lương nghĩ thấy cũng đúng, thế là để mặc kệ hắn.
Trịnh Hiên trở lại công ty xử lý hết tất cả công việc tồn đọng trong hai ngày này. Sau đó dùng tốc độ sấm rền gió cuốn bắt đầu chuẩn bị hôn lễ, người có thể sai thì bận đến chân không chạm đất, tổng tài hạ quyết tâm phải cho phu nhân một bất ngờ.
Sau khi chân ông nội khỏi hẳn, Quý Lương ở lại thêm mấy ngày nữa. Qua chuyện bị thương lần này, Quý Lương nhận ra ông nội đã từng che mưa chắn gió cho cậu thật sự già rồi.
Ông lão không muốn rời khỏi nơi mình đã sinh sống hơn hai mươi năm, Quý Lương lại không yên tâm để ông ở nhà một mình, vì thế cậu và Trịnh Hiên chỉ có thể nhớ nhung lẫn nhau qua điện thoại suốt ngày này sang ngày khác.
Thấy ngày nào cháu trai cũng nấu cháo điện thoại với bạn đời, ông Quý nghi là cháu mình muốn lợi dụng tô cơm chó vô tận này để thuyết phục mình? Nhưng cho dù có đi với cháu trai thì cũng phải ở nhà chúng nó, đến lúc đó cơm chó qua điện thoại sẽ được nâng cấp thành cơm chó người thật, cũng như không!
Cuộc giằng co giữa hai ông cháu vẫn chưa kết thúc, ngôi nhà nho nhỏ lại nghênh đón thêm một nhân vật lớn nữa.
Trịnh Khải Dung chống gậy được chú Lý đỡ đi vào sân nhỏ, ông vừa nhìn thấy ông Quý lập tức cất tiếng cười to: "Lão già khốn khiếp này, trốn đến nơi chim không thèm ỉa này nhiều năm như thế, cuối cùng cũng bị tôi bắt được rồi!"
"Ông nội Trịnh?" Quý Lương vội đi lấy ghế cho hai người, "Cháu mời ông ngồi, chú Lý cũng ngồi đi."
"Sao lại đến đây?" Ông Quý ghét bỏ nói.
"Tới đón ông đó! Lão chiến hữu à, tôi đã tự tới mời ông đến nhà tôi làm khách rồi, ông cũng không thể không nể mặt tôi chứ?" Trịnh Khải Dung cũng không để ý đứa cháu ngồi ngay đó, đặt hai tay lên đầu gậy, "Hơn nữa, ông nhẫn tâm nhìn vợ chồng hai đứa nó ở riêng hai nơi như thế à? Ông góa vợ thì thôi đi, đừng có cản trở chuyện yêu đương của mấy đứa nhỏ!"
"Ông còn không biết xấu hổ mà nói tôi? Ông cũng thế còn gì." Hai người đều mất vợ từ trẻ, bởi vì đủ thứ nguyên nhân mà sau này một người chọn ở trong thành phố tiếp tục làm ăn, một người lại chọn về quê sống cuộc sống yên bình. Nếu không phải vì hôn ước của hai đứa cháu thì có lẽ cả đời này họ cũng sẽ không gặp lại.
"Nhưng tôi không có cản trở tình cảm của chúng nó." Trịnh Khải Dung thấy Quý Lương mang ấm trà đến, nhẹ gõ lên gậy chống một cái, "Tiểu Quý à, đừng làm nữa, nhanh đi dọn đồ cho ông nội cháu đi, lát nữa chúng ta đi ngay. Cái chỗ quỷ này phải lái xe đến năm sáu tiếng đồng hồ, nếu chần chờ nữa thì sẽ đến nửa đêm mất."
"Vâng, cháu đi ngay đây." Quý Lương vui vẻ quay vào nhà, ông Quý biết tính tình của lão chiến hữu nên cũng lười tranh luận.
Ông Quý được Trịnh Khải Dung đưa đến nhà chính họ Trịnh, Quý Lương tách ra quay về biệt thự, khi về đến nhà đã là 10 giờ hơn.
Cuối cùng vợ cũng về, tổng tài sung sướng ôm vợ không buông tay, hắn tỏ vẻ muốn lăn giường giao lưu tình cảm ngay lập tức, lại bị vợ từ chối thẳng thừng, ngồi xe mệt mỏi nên Quý Lương chỉ muốn nghỉ ngơi.
Quản gia chu đáo tiếp nhận hành lý của phu nhân đưa vào phòng tổng tài, còn phòng cho khách thì đã sớm dọn dẹp sạch sẽ và khoá lại rồi.
Trịnh Hiên nghĩ đến hôn lễ ngày mai, cố gắng nhịn dục vọng đã tích góp suốt nửa tháng xuống, ôm vợ nằm trên chiếc giường đôi siêu bự say mê ngửi pheromone của cậu.
Trải qua bước đầu đánh dấu, hai người đã trở nên vô cùng nhạy cảm với cảm xúc của đối phương, Quý Lương cảm nhận được tâm trạng phức tạp của Trịnh Hiên, chỉ nghĩ hắn đang bực bội vì không được thỏa mãn.
"Em dùng tay giúp anh nhé?" Quý Lương mềm lòng nói.
Trịnh Hiên không khỏi nhớ đến cảnh mình bắn ngay khi tay vợ vừa chạm vào đêm hôm đó, ám ảnh rất nghiêm trọng.
"Cục cưng, hay là... em dùng miệng giúp anh nha?" Tổng tài được nước làm tới.
Quý Lương quay qua, để lại cho Trịnh Hiên một bóng lưng lạnh nhạt.
______
Tổng tài khóc chít chít: Vợ à, dùng tay, dùng tay đi mà!
Bởi vì hành vi ác độc đêm hôm trước, ngày hôm sau tổng tài vừa mở mắt đã nghênh đón nắm đấm sắt của vợ, đồng thời bị cưỡng chế ngủ một mình.
Vì bản thân đã tuân thủ nguyên tắc này suốt bao nhiêu ngày tháng, tổng tài kiên quyết không chịu chăn đơn gối chiếc, xoa ngực chuẩn bị cãi lộn với phu nhân thì cuộc điện thoại giục về làm của trợ lý lại tới.
Trịnh Hiên xúi Quý Lương đưa ông nội cùng về, hắn sẽ sắp xếp phòng bệnh một người xa hoa nhất cho ông, nhân viên y tế cũng là người chuyên nghiệp nhất, bảo đảm sẽ hầu hạ ông thoải mái.
Quý Lương nghe xong cạn lời, ông nội chỉ bị bong gân thôi, cũng sắp khỏi luôn rồi, giờ mà chuyển viện chắc chắn sẽ bị ông mắng là thần kinh.
"Anh đi trước, đợi ông khỏe hẳn rồi em về ngay." Quý Lương vỗ vỗ tổng tài đang ôm chó con ngồi trên ghế nhỏ, kiên nhẫn dỗ dành.
"......" Tổng tài xoay người không nói lời nào, cả người toát ra hơi thở đáng thương.
"Anh phải nghe lời! Cũng không phải là em không về nữa, ông nội cần em chăm sóc!"
"Vậy mới kêu em đưa ông nội đi cùng, anh cũng có thể chăm sóc ông." Tổng tài nhỏ giọng nói thầm, Quý Lương thật sự dở khóc dở cười.
"Tay chân ông không còn khỏe nữa, sao có thể để ông bôn ba với chúng mình?"
"......" Tổng tài lại không nói gì.
Khi Quý Lương đang đau đầu thì điện thoại của quản gia đến, không biết anh nói gì mà Trịnh Hiên vốn đang uể oải lập tức phấn chấn lạ thường, nếu hắn có đuôi, chắc chắn bây giờ nó đang sung sướng quẫy lia lịa.
"Anh về trước, đến lúc đó sẽ phái người đi đón em." Trịnh Hiên đứng dậy ôm Quý Lương thật chặt, rồi lại hung hăng mút tuyến thể mình đã đánh dấu hai cái thật mạnh, a, phê!
"Rồi, đi đường cẩn thận." Quý Lương duỗi tay muốn nhận chó con, lại bị Trịnh Hiên tránh đi.
"Anh mang vật nhỏ này về trước, em chuyên tâm chăm sóc ông nội và bản thân, đừng để phân tâm vì nó."
Quý Lương nghĩ thấy cũng đúng, thế là để mặc kệ hắn.
Trịnh Hiên trở lại công ty xử lý hết tất cả công việc tồn đọng trong hai ngày này. Sau đó dùng tốc độ sấm rền gió cuốn bắt đầu chuẩn bị hôn lễ, người có thể sai thì bận đến chân không chạm đất, tổng tài hạ quyết tâm phải cho phu nhân một bất ngờ.
Sau khi chân ông nội khỏi hẳn, Quý Lương ở lại thêm mấy ngày nữa. Qua chuyện bị thương lần này, Quý Lương nhận ra ông nội đã từng che mưa chắn gió cho cậu thật sự già rồi.
Ông lão không muốn rời khỏi nơi mình đã sinh sống hơn hai mươi năm, Quý Lương lại không yên tâm để ông ở nhà một mình, vì thế cậu và Trịnh Hiên chỉ có thể nhớ nhung lẫn nhau qua điện thoại suốt ngày này sang ngày khác.
Thấy ngày nào cháu trai cũng nấu cháo điện thoại với bạn đời, ông Quý nghi là cháu mình muốn lợi dụng tô cơm chó vô tận này để thuyết phục mình? Nhưng cho dù có đi với cháu trai thì cũng phải ở nhà chúng nó, đến lúc đó cơm chó qua điện thoại sẽ được nâng cấp thành cơm chó người thật, cũng như không!
Cuộc giằng co giữa hai ông cháu vẫn chưa kết thúc, ngôi nhà nho nhỏ lại nghênh đón thêm một nhân vật lớn nữa.
Trịnh Khải Dung chống gậy được chú Lý đỡ đi vào sân nhỏ, ông vừa nhìn thấy ông Quý lập tức cất tiếng cười to: "Lão già khốn khiếp này, trốn đến nơi chim không thèm ỉa này nhiều năm như thế, cuối cùng cũng bị tôi bắt được rồi!"
"Ông nội Trịnh?" Quý Lương vội đi lấy ghế cho hai người, "Cháu mời ông ngồi, chú Lý cũng ngồi đi."
"Sao lại đến đây?" Ông Quý ghét bỏ nói.
"Tới đón ông đó! Lão chiến hữu à, tôi đã tự tới mời ông đến nhà tôi làm khách rồi, ông cũng không thể không nể mặt tôi chứ?" Trịnh Khải Dung cũng không để ý đứa cháu ngồi ngay đó, đặt hai tay lên đầu gậy, "Hơn nữa, ông nhẫn tâm nhìn vợ chồng hai đứa nó ở riêng hai nơi như thế à? Ông góa vợ thì thôi đi, đừng có cản trở chuyện yêu đương của mấy đứa nhỏ!"
"Ông còn không biết xấu hổ mà nói tôi? Ông cũng thế còn gì." Hai người đều mất vợ từ trẻ, bởi vì đủ thứ nguyên nhân mà sau này một người chọn ở trong thành phố tiếp tục làm ăn, một người lại chọn về quê sống cuộc sống yên bình. Nếu không phải vì hôn ước của hai đứa cháu thì có lẽ cả đời này họ cũng sẽ không gặp lại.
"Nhưng tôi không có cản trở tình cảm của chúng nó." Trịnh Khải Dung thấy Quý Lương mang ấm trà đến, nhẹ gõ lên gậy chống một cái, "Tiểu Quý à, đừng làm nữa, nhanh đi dọn đồ cho ông nội cháu đi, lát nữa chúng ta đi ngay. Cái chỗ quỷ này phải lái xe đến năm sáu tiếng đồng hồ, nếu chần chờ nữa thì sẽ đến nửa đêm mất."
"Vâng, cháu đi ngay đây." Quý Lương vui vẻ quay vào nhà, ông Quý biết tính tình của lão chiến hữu nên cũng lười tranh luận.
Ông Quý được Trịnh Khải Dung đưa đến nhà chính họ Trịnh, Quý Lương tách ra quay về biệt thự, khi về đến nhà đã là 10 giờ hơn.
Cuối cùng vợ cũng về, tổng tài sung sướng ôm vợ không buông tay, hắn tỏ vẻ muốn lăn giường giao lưu tình cảm ngay lập tức, lại bị vợ từ chối thẳng thừng, ngồi xe mệt mỏi nên Quý Lương chỉ muốn nghỉ ngơi.
Quản gia chu đáo tiếp nhận hành lý của phu nhân đưa vào phòng tổng tài, còn phòng cho khách thì đã sớm dọn dẹp sạch sẽ và khoá lại rồi.
Trịnh Hiên nghĩ đến hôn lễ ngày mai, cố gắng nhịn dục vọng đã tích góp suốt nửa tháng xuống, ôm vợ nằm trên chiếc giường đôi siêu bự say mê ngửi pheromone của cậu.
Trải qua bước đầu đánh dấu, hai người đã trở nên vô cùng nhạy cảm với cảm xúc của đối phương, Quý Lương cảm nhận được tâm trạng phức tạp của Trịnh Hiên, chỉ nghĩ hắn đang bực bội vì không được thỏa mãn.
"Em dùng tay giúp anh nhé?" Quý Lương mềm lòng nói.
Trịnh Hiên không khỏi nhớ đến cảnh mình bắn ngay khi tay vợ vừa chạm vào đêm hôm đó, ám ảnh rất nghiêm trọng.
"Cục cưng, hay là... em dùng miệng giúp anh nha?" Tổng tài được nước làm tới.
Quý Lương quay qua, để lại cho Trịnh Hiên một bóng lưng lạnh nhạt.
______
Tổng tài khóc chít chít: Vợ à, dùng tay, dùng tay đi mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.